“Vốn là chuyện này đối với hắn chỉ có lợi chứ không có hại, lời nhắn này cũng là chuyện trong dự tính!” Hàn Chiến lạnh lùng hừ một tiếng, có người tự nguyện lên chiến trường thay hắn, cho chút ích lợi cũng là chuyện đương nhiên, lại nói tất cả kế hoạch của Hàn Tuyết cũng đối với Bích Lạc quốc có trăm lợi mà không có một hại, chỉ cần Hoàng Phủ Hạo Thiên đầu óc không có bị chuột rút, rồi sẽ biết Hàn Tuyết chính là cho Bích Lạc bao nhiêu lợi ích. Chẳng qua là hoàng gia vô tình, Hàn Tuyết vì bọn họ làm nhiều chuyện như vậy, quả thật là không đáng.
Nhìn Hàn Chiến mặt đầy hắc ám, cực kỳ u ám, Hàn Tuyết đi lại gần hắn, nhẹ giọng, “Đừng nóng giận, trong lời nhắn của hoàng đế ca ca có nói, đợi chúng ta trở về nước, liền giúp chúng ta cử hành hôn lễ.” Thấy sắc mặt Hàn Chiến vẫn không đổi, đôi mắt to của Hàn Tuyết chuyển động, cười cợt đem tờ giấy cầm trong tay đưa tới trước mặt hắn, vừa liếc xéo, vừa nói: “Nhìn ý tứ ở đây này, sau hôn lẽ ta liền muốn đi đâu thì đi, cũng không biết ai đã nói gì cùng hoàng đế ca ca vậy nhỉ. . . . . .”
Hàn Chiến dời ánh nhìn đến tờ giấy trước mặt, lại nhìn những chữ viết nho nhỏ trên đấy, bên tai nghe ngữ điệu của Hàn Tuyết, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, đem tay gõ nhẹ một cái lên trán nàng: “Nhà Hoàng Phủ thiếu ta một khoản nợ rất nhiều, cũng không thể thiếu nợ không trả, đành phải đem bọn họ về làm nô tỳ cho nương tử nhà ta thôi!.”
Hàn Tuyết thấy mặt Hàn Chiến cuối cùng cũng tan biến u ám, trong lòng nhất thời cao hứng lên, mặt băng lãnh lại đột nhiên nở nụ cười rực rỡ, bên mắt mang theo chút giảo huyệt, sẳng giọng: “Chàng thấy ta đây thuộc loại dựa dẫm vào chức quyền sao?” Nhất thời trong lòng lại hiếu kỳ hắn dùng biện pháp gì, có thể làm cho hoàng đế ca ca dứt khoát thả người như vậy, “Chàng nói chuyện cùng hoàng đế ca ca như thế nào? Chẳng lẽ cầm kiếm ép lấy huynh ấy gật đầu sao?”
Hàn Chiến bị nói trúng, trên mặt có chút không tự nhiên, ánh mắt hướng nơi khác lẩm bẩm nói, “Cầm kiếm buộc hắn có gì không được, dù sao cũng là hắn nợ ta.” Trong lòng âm thầm oán trách nói: Nếu là sớm biết chiêu này hữu dụng, hắn đã một ngày ba lần cầm kiếm kề cổ Hoàng Phủ Hạo Thiên mà khoa tay múa chân, bất quá, câu này hắn cũng không dám nói ở trước mặt Hàn Tuyết, sợ vừa nói nàng liền nổi giận, dù sao trên đời này cũng không có mấy cái người dám cầm kiếm đe dọa hoàng đế như vậy mà vẫn còn sống sờ sờ, mặc dù hắn chính là một trường hợp khác biệt trên đời, chẳng qua vẫn là không nên hù dọa nàng, ai kêu hắn lại yêu nữ nhân nhát gan này.
Hàn Tuyết nghe được cằm rớt liền tại chỗ, mắt to trừng tròn xoe, ngón trỏ chỉ vào Hàn Chiến cũng không ngừng run run: “Chàng. . . . . . Chàng thật sự cầm kiếm buộc huynh ấy gật đầu à?” Đại ca, người này không khỏi cũng quá không biết trời cao đất dày? Người ta dù gì cũng là hoàng đế, chàng không sợ hắn hét lớn một tiếng, xấp xỉ một nghìn Ngự Lâm quân xông tới đem chàng cho chém thành mười bảy mười tám đoạn?
Hàn Chiến bị Hàn Tuyết nhìn, đỏ ửng trên mặt bỗng chuyển đến xám, nói chuyện âm thanh cũng cao hơn bình thường: “Khụ, coi như là hắn thức thời, biết người biết ta, chịu thả nàng, nếu không, ta, ta thật đúng là không buông tha cho hắn.”
Một nam nhân xưa nay lãnh khốc tựa băng sơn, nay lại có biểu tình thú vị như vậy, khiến cho khóe miệng Hàn Tuyết giật giật, cánh môi xinh đẹp liền hóa thành vòng cung, từ từ hé ra một nụ cười.
”Cái nha đầu này thật không có lương tâm, ta cực khổ như vậy không biết là vì ai, lại chỉ nghĩ đến giễu cợt ta.” Nhìn Hàn Tuyết cúi đầu cười không ra tiếng, hàng mi rung rung, làm cho Hàn Chiến tự thấy mình số khổ, nhưng trong mắt kia nhìn Hàn Tuyết vẫn là tràn đầy ôn nhu cùng sủng nịnh, dù ở đó cũng có chút bất mãn.
”Hì hì. . . . . .” Bị Hàn Chiến nói một câu, Hàn Tuyết cũng không nhịn được, liền nụ cười phát ra thành tiếng.
Hàn Chiến chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, mặt cưng chiều nhìn nàng nói: “Đừng chỉ chú ý cười nhạo ta, chỉ cần có được lời nói này của Hoàng Phủ Hạo Thiên, xem như mọi chuyện đã rồi, nếu không đến lúc đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, xem nàng là tìm ai khóc đây?”
Qua một lúc lâu, Hàn Tuyết mới dừng cười, vừa lau nước mắt đọng trên mi vừa nói: “Ngày mai chính là tiệc mừng thọ Khánh Vương, lại mời các quốc gia tham dự, không bằng tối nay chúng ta đi một chuyến nữa? Khánh Vương cùng các nước kia e là đã có hiệp định từ trước, chuyện này không nên chậm trễ, nếu không lỡ có biến cố xảy ra.”
Hàn Chiến cúi đầu đáp: “Tin gửi đến Hàn Kỳ sợ là ba bốn ngày mới có thể nhận được hồi âm, nếu tối nay đi, không có nắm chắc phần thắng, cũng là sợ Khánh Vương không chịu dễ dàng thỏa hiệp.”
Hàn Tuyết mím môi cười một tiếng, tay ngọc đem mặt Hàn Chiến xoa xoa cười nói: “Đâu có gì sợ, nếu hắn dám không thỏa hiệp, chàng liền đem kiếm rút ra, dù sao đã khoa tay múa chân qua một lần, trước lạ sau quen, không chừng lại có thể mang đến điều kỳ diệu.”
“Nha đầu này, nơi này là đang nói chuyện chính sự, nàng lại tới giễu cợt ta.” Hàn Chiến cười khổ.
“Thật sao, thật sao.” Hàn Tuyết cười hì hì, lát sau mới nói: “Thuốc Hàn Kỳ cho, chàng còn dư chút nào hay không?”
“Nhiều, tiểu tử kia chỉ sợ nàng xa nhà, không quen thủy thổ, sẽ có khó chịu trong người, liền cho một rương thuốc lớn, ” nhớ tới cảnh Hàn Kỳ lúc ấy mang lấy rương lớn để đưa tiễn, trong mắt Hàn Chiến lóe lên một nụ cười, kéo Hàn Tuyết vào trong ngực, lộ ra móng vuốt sắc lang, dò hướng đến Hoa Cốc giữa đùi nàng đang bị ngăn cách bởi mấy lớp xiêm y, tựa vào bên tai nàng, khàn khàn lẩm bẩm nói: “Chỉ thuốc dưỡng nơi này của nàng có hơn mười bình đấy.”
Trên mặt Hàn Tuyết ửng hồng, nhất thời nửa người mềm nhũn, nàng vội vàng đè lại cánh tay không an phận của Hàn Chiến, sẳng giọng: “Sắc lang, mới nói là bàn chính sự kia mà, sao. . . . . . Sao lại như vậy thay đổi cơ chứ?.”
“Ta đây không phải sợ nàng không hiểu tên những loại thuốc mà ta nói sao?” Hàn Chiến nhanh miệng trả lời, bên lại kề sát miệng vào vành tai Hàn Tuyết, khẽ thổi lấy một luồng khí nóng. Đến khi hô hấp không yên Hàn Tuyết rồi, mới cười khẽ rút ngược tay về, ngoan ngoãn đưa tay ôm lấy eo Hàn Tuyết, giọng điệu nghiêm túc nói: “Nói ra sợ động chuyện, thuốc kia chỉ có thể coi là là hạ sách, nếu muốn làm cho Khánh Vương thay đổi ý định ban đầu, còn phải xem lợi nhuận trong tay ta.”
“Không sai, bọn họ liên minh tấn công Bích Lạc, đơn giản cũng là xuất phát từ một chữ lợi, tam quốc phân chia nhau một nước, cùng với hai nước phân chia hai nước, ta tin tưởng Hoa Kiền Quân sẽ chọn con đường có lợi nhất cho hắn.”
Nhìn Hàn Chiến mặt đầy hắc ám, cực kỳ u ám, Hàn Tuyết đi lại gần hắn, nhẹ giọng, “Đừng nóng giận, trong lời nhắn của hoàng đế ca ca có nói, đợi chúng ta trở về nước, liền giúp chúng ta cử hành hôn lễ.” Thấy sắc mặt Hàn Chiến vẫn không đổi, đôi mắt to của Hàn Tuyết chuyển động, cười cợt đem tờ giấy cầm trong tay đưa tới trước mặt hắn, vừa liếc xéo, vừa nói: “Nhìn ý tứ ở đây này, sau hôn lẽ ta liền muốn đi đâu thì đi, cũng không biết ai đã nói gì cùng hoàng đế ca ca vậy nhỉ. . . . . .”
Hàn Chiến dời ánh nhìn đến tờ giấy trước mặt, lại nhìn những chữ viết nho nhỏ trên đấy, bên tai nghe ngữ điệu của Hàn Tuyết, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, đem tay gõ nhẹ một cái lên trán nàng: “Nhà Hoàng Phủ thiếu ta một khoản nợ rất nhiều, cũng không thể thiếu nợ không trả, đành phải đem bọn họ về làm nô tỳ cho nương tử nhà ta thôi!.”
Hàn Tuyết thấy mặt Hàn Chiến cuối cùng cũng tan biến u ám, trong lòng nhất thời cao hứng lên, mặt băng lãnh lại đột nhiên nở nụ cười rực rỡ, bên mắt mang theo chút giảo huyệt, sẳng giọng: “Chàng thấy ta đây thuộc loại dựa dẫm vào chức quyền sao?” Nhất thời trong lòng lại hiếu kỳ hắn dùng biện pháp gì, có thể làm cho hoàng đế ca ca dứt khoát thả người như vậy, “Chàng nói chuyện cùng hoàng đế ca ca như thế nào? Chẳng lẽ cầm kiếm ép lấy huynh ấy gật đầu sao?”
Hàn Chiến bị nói trúng, trên mặt có chút không tự nhiên, ánh mắt hướng nơi khác lẩm bẩm nói, “Cầm kiếm buộc hắn có gì không được, dù sao cũng là hắn nợ ta.” Trong lòng âm thầm oán trách nói: Nếu là sớm biết chiêu này hữu dụng, hắn đã một ngày ba lần cầm kiếm kề cổ Hoàng Phủ Hạo Thiên mà khoa tay múa chân, bất quá, câu này hắn cũng không dám nói ở trước mặt Hàn Tuyết, sợ vừa nói nàng liền nổi giận, dù sao trên đời này cũng không có mấy cái người dám cầm kiếm đe dọa hoàng đế như vậy mà vẫn còn sống sờ sờ, mặc dù hắn chính là một trường hợp khác biệt trên đời, chẳng qua vẫn là không nên hù dọa nàng, ai kêu hắn lại yêu nữ nhân nhát gan này.
Hàn Tuyết nghe được cằm rớt liền tại chỗ, mắt to trừng tròn xoe, ngón trỏ chỉ vào Hàn Chiến cũng không ngừng run run: “Chàng. . . . . . Chàng thật sự cầm kiếm buộc huynh ấy gật đầu à?” Đại ca, người này không khỏi cũng quá không biết trời cao đất dày? Người ta dù gì cũng là hoàng đế, chàng không sợ hắn hét lớn một tiếng, xấp xỉ một nghìn Ngự Lâm quân xông tới đem chàng cho chém thành mười bảy mười tám đoạn?
Hàn Chiến bị Hàn Tuyết nhìn, đỏ ửng trên mặt bỗng chuyển đến xám, nói chuyện âm thanh cũng cao hơn bình thường: “Khụ, coi như là hắn thức thời, biết người biết ta, chịu thả nàng, nếu không, ta, ta thật đúng là không buông tha cho hắn.”
Một nam nhân xưa nay lãnh khốc tựa băng sơn, nay lại có biểu tình thú vị như vậy, khiến cho khóe miệng Hàn Tuyết giật giật, cánh môi xinh đẹp liền hóa thành vòng cung, từ từ hé ra một nụ cười.
”Cái nha đầu này thật không có lương tâm, ta cực khổ như vậy không biết là vì ai, lại chỉ nghĩ đến giễu cợt ta.” Nhìn Hàn Tuyết cúi đầu cười không ra tiếng, hàng mi rung rung, làm cho Hàn Chiến tự thấy mình số khổ, nhưng trong mắt kia nhìn Hàn Tuyết vẫn là tràn đầy ôn nhu cùng sủng nịnh, dù ở đó cũng có chút bất mãn.
”Hì hì. . . . . .” Bị Hàn Chiến nói một câu, Hàn Tuyết cũng không nhịn được, liền nụ cười phát ra thành tiếng.
Hàn Chiến chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, mặt cưng chiều nhìn nàng nói: “Đừng chỉ chú ý cười nhạo ta, chỉ cần có được lời nói này của Hoàng Phủ Hạo Thiên, xem như mọi chuyện đã rồi, nếu không đến lúc đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, xem nàng là tìm ai khóc đây?”
Qua một lúc lâu, Hàn Tuyết mới dừng cười, vừa lau nước mắt đọng trên mi vừa nói: “Ngày mai chính là tiệc mừng thọ Khánh Vương, lại mời các quốc gia tham dự, không bằng tối nay chúng ta đi một chuyến nữa? Khánh Vương cùng các nước kia e là đã có hiệp định từ trước, chuyện này không nên chậm trễ, nếu không lỡ có biến cố xảy ra.”
Hàn Chiến cúi đầu đáp: “Tin gửi đến Hàn Kỳ sợ là ba bốn ngày mới có thể nhận được hồi âm, nếu tối nay đi, không có nắm chắc phần thắng, cũng là sợ Khánh Vương không chịu dễ dàng thỏa hiệp.”
Hàn Tuyết mím môi cười một tiếng, tay ngọc đem mặt Hàn Chiến xoa xoa cười nói: “Đâu có gì sợ, nếu hắn dám không thỏa hiệp, chàng liền đem kiếm rút ra, dù sao đã khoa tay múa chân qua một lần, trước lạ sau quen, không chừng lại có thể mang đến điều kỳ diệu.”
“Nha đầu này, nơi này là đang nói chuyện chính sự, nàng lại tới giễu cợt ta.” Hàn Chiến cười khổ.
“Thật sao, thật sao.” Hàn Tuyết cười hì hì, lát sau mới nói: “Thuốc Hàn Kỳ cho, chàng còn dư chút nào hay không?”
“Nhiều, tiểu tử kia chỉ sợ nàng xa nhà, không quen thủy thổ, sẽ có khó chịu trong người, liền cho một rương thuốc lớn, ” nhớ tới cảnh Hàn Kỳ lúc ấy mang lấy rương lớn để đưa tiễn, trong mắt Hàn Chiến lóe lên một nụ cười, kéo Hàn Tuyết vào trong ngực, lộ ra móng vuốt sắc lang, dò hướng đến Hoa Cốc giữa đùi nàng đang bị ngăn cách bởi mấy lớp xiêm y, tựa vào bên tai nàng, khàn khàn lẩm bẩm nói: “Chỉ thuốc dưỡng nơi này của nàng có hơn mười bình đấy.”
Trên mặt Hàn Tuyết ửng hồng, nhất thời nửa người mềm nhũn, nàng vội vàng đè lại cánh tay không an phận của Hàn Chiến, sẳng giọng: “Sắc lang, mới nói là bàn chính sự kia mà, sao. . . . . . Sao lại như vậy thay đổi cơ chứ?.”
“Ta đây không phải sợ nàng không hiểu tên những loại thuốc mà ta nói sao?” Hàn Chiến nhanh miệng trả lời, bên lại kề sát miệng vào vành tai Hàn Tuyết, khẽ thổi lấy một luồng khí nóng. Đến khi hô hấp không yên Hàn Tuyết rồi, mới cười khẽ rút ngược tay về, ngoan ngoãn đưa tay ôm lấy eo Hàn Tuyết, giọng điệu nghiêm túc nói: “Nói ra sợ động chuyện, thuốc kia chỉ có thể coi là là hạ sách, nếu muốn làm cho Khánh Vương thay đổi ý định ban đầu, còn phải xem lợi nhuận trong tay ta.”
“Không sai, bọn họ liên minh tấn công Bích Lạc, đơn giản cũng là xuất phát từ một chữ lợi, tam quốc phân chia nhau một nước, cùng với hai nước phân chia hai nước, ta tin tưởng Hoa Kiền Quân sẽ chọn con đường có lợi nhất cho hắn.”
/82
|