Mặc dù nóng lòng tiễn khách như vậy, nhưng cũng đã lộ vẻ chật vật, mặc dù ở nơi này hai nước cùng đàm phán, nhưng lúc này trong lòng hắn đã loạn, đối với Bích Lạc trước này xét về tình báo lẫn thực lực quả là không chú ý, tối nay đàm thoại chỉ một chút nhưng lại đem bao nhiêu suy nghĩ lật đổ, nước cờ tiếp theo phải đi như thế nào, hắn cần suy nghĩ thật kỹ một chút. Nhưng chỉ có một chút là minh xác, tam quốc liên minh đã không thành, bất luận là nước nào để lộ tin tức, nhưng đã bị Bích Lạc biết được, liền thành một quân cờ vô dụng. Mưu kế của Bích Lạc mặc dù cũng còn giấu giếm nhiều hiểm nguy, nhưng cũng đúng là kế hay, nếu thật có thể được việc, bất luận có gì nguy hiểm, đối với hắn, Khánh Quốc đều là lợi lớn hơn lừa đảo đấy.
Nghĩ tới đây, Hoa Kiền Quân không khỏi lại bồi thêm một câu: "Hộ quốc công chủ cùng Phò mã đường xa đến chỗ bản vương chúc thọ, chân tình giao hảo cũng đã có, Bổn vương trong lòng than thở, ngày mai dạ tiệc, mời hai vị hạ giá đến nơi."
Nghe Hoa Kiền Quân cố ý nhấn mạnh ‘ chân tình giao hảo ’ cùng ‘ than thở ’ mấy chữ này, Hàn Tuyết cùng Hàn Chiến nhìn thẳng vào mắt cười một tiếng, biết Hoa Kiền Quân coi như đã đồng ý chuyện hai nước liên minh, cho tới cụ thể chuyện nên làm, cũng không nóng lòng. Hai người đứng dậy hành lễ, xong xuôi thì Hàn Tuyết mới cáo từ, nói: "Bệ hạ đã có ý, hai phu thê ta ngày mai nhất định sẽ đến, xin được cáo lui trước."
Hàn Chiến tiến lên đem Hàn Tuyết ôm vào lòng, hướng Hoa Kiền Quân gật đầu một cái, liền dưới chân khẽ nhấn một chút, thi triển khinh công tuyệt hảo của mình, lộn vòng ra khỏi cửa sổ biến mất như một làn khói mờ ảo trong đêm.
Nhìn cánh cửa sổ còn đung đưa trước mắt, Hoa Kiền Quân có chút bất lực ngồi trên ghế Cửu Long, nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy, ắt sẽ không tin thiên hạ này còn người có công phu xuất quỷ nhập thần như vậy, nếu không phải trên bàn còn bày ra chiếc bình Bạch Ngọc kia, nếu không phải khung cửa sổ vẫn còn ở đung đưa, hắn chỉ sợ sẽ cảm thấy mình chính là đang ở trong một giấc mộng hoang đường.
Giơ tay cầm bình ngọc trên bàn, lại gở nắp bình ra, trong nháy mắt phát tán trong không khí một mùi hương quen thuộc, làm cho Hoa Kiền Quân lần nữa thân mình đổ mồ hôi lạnh, đây là. . . . . . Đây là. . . . . .
Tâm đột ngột bị làm cho kinh hãi, tay cũng rung động mãnh liệt, bình ngọc nho nhỏ suýt nữa là bị rơi mất. Kinh hãi đã không đủ để hình dung cảm xúc của hắn lúc này ‘ không thể nào. . . . . . Bọn họ không thể nào biết sự kiện kia. . . . . . Không thể nào. . . . . . ’ Hoa Kiền Quân trong lòng điên cuồng gào thét, nhưng chỉ là cứng ngắc ngồi ở trên ghế Cửu Long, trên mặt đột thanh đột tử biến ảo không chừng, ở cả điện dưới ánh nến chiếu rọi, đã có chút vặn vẹo mà biến hình.
Tên tiểu tử Hàn Chiến qủa không hổ danh là con trai của Úy Trì gia, hổ phụ sinh hổ tử, không nói đến khí phách, riêng là một thân công phu cũng khiến người không thể khinh thường. Còn có nha đầu Hàn Tuyết, có thể làm cho Hoàng Phủ Bạch Vũ sủng ái nhiều năm như vậy, còn nắm giữ một nửa huyết mạch kinh tế của Bích Lạc, cũng là làm cho người khác phải ngạc nhiên, bởi vì trước đây, nha đầu này chỉ là một công chúa được tấn phong, lại là nữ nhi, liền không cho người đi thăm dò cẩn thận, bây giờ nghĩ lại thật sự là sai rồi, nhất định phải điều thám tử lần nữa đi dò xét lại cẩn thận mới được.
Lần này tam quốc liên minh vốn là chuyện cơ mật đại sự, lại sớm bị Bích Lạc biết được, mặc dù không biết là nước nào làm lộ bí mật, thông tin bị rò rỉ là thật, đến giờ này cũng đã vô phương cứu vãn, chuyện này đã không còn có thể tiếp tục được nữa. Còn nữa, trong tam quốc không biết là nước nào phạm lỗi, nhưng như vậy cũng không nên giao hảo nữa, để tránh mang đến tổn thất không đáng có cho Khánh Quốc.
Kế hoạch lần này của Bích Lạc là thực hay, bao nhiêu lợi thế cũng chính là bị Khánh quốc chiếm, Bích Lạc mặc dù cũng có ngon ngọt, nhưng tổng thể thì vẫn là Khánh quốc hơn. Nhưng dù thế nào, hắn vẫn là thấy không ổn, thế nhưng lại chẳng biết là không ổn chỗ nào, thật khiến cho hắn suy nghĩ đến đau đầu.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, nghị điện bá quan đã sớm tề tựu đông đủ, lặng lẽ đợi lâm triều nghị sự, chẳng qua là cho đến khi mặt trời đã lên cao, cũng không thấy hoàng thượng vốn trước giờ chăm chỉ ngự giá, trong lúc nhất thời Mãn Triều Văn Võ cũng không khỏi lo lắng thất thiệt mà bàn ra.
Nhưng vào lúc này, chỉ thấy tổng quản thái giám từ cửa hông khoan thai mà đến, đứng trước mặt cả đám văn võ bá quan, ngẩng cao lấy đầu âm thanh hô: "Hoàng thượng có chỉ: bởi vì các quốc gia bằng hữu đều đang ở Đại Khánh, hôm nay bãi miễn lâm triều, mở dạ tiệc chiêu đãi bá quan cùng các vị sứ giả. Còn năm vị hoàng tử, Binh Bộ Thượng Thư tôn Ngọc Phương đại nhân, Thị Lang bộ Hình Lưu Thư Hằng đại nhân, Chấn Biên tướng quân Hoa Duệ đại nhân, Phiếu Kỵ tướng quân Ngô Hạo đại nhân đến Ngự Thư Phòng nghị sự.
"Thần tuân chỉ!"
Mấy người bị triệu tên không hẹn mà cùng nhíu mày, mỗi người biểu tình trên mặt mặc dù ảm đạm, nhưng nhìn kỹ lại vẫn không khó phát hiện chút thay đổi.
Hoa Thói bước đến nhanh bên cạnh Hoa Thế Chiêu, mở gọng nhỏ nhỏ hỏi: "Đại ca, ngươi nói phụ hoàng triệu chúng ta đây là có ý gì? Ngươi có nghe được phong phanh chuyện gì không?" Phải biết bình thường lluoon có đám người Hoa Duệ, trong ngày thường lão cha già cũng sẽ không đem bọn họ cùng vào nghị sự, hôm nay đây rốt cuộc là có chuyện gì?
"Ta đây cũng là đang thắc mắc, nhưng thôi, đi tự nhiên sẽ biết được." Nói xong liền ngẩng đầu kêu cả đám cùng nhanh đi Ngự Thư Phòng, vừa đi còn vừa cùng mọi người nói chuyện, tạo ra một cái không khí vô cùng là phấn khởi và vui vẻ.
Ngự Thư Phòng Khánh quốc cùng nước khác so ra thật khác nhau, không xây dựng phía sau nghị điện, mà là ngay trong tẩm cung của Khánh Vương, chính là tẩm cung trong chính điện.
Mọi người cùng nhau đi tới, thấy ngoài điện Ngự Lâm quân Lâm tấp nập, mà thủ điện thị vệ đều lui ra cách điện 50 bước, đại điện bên ngoài ngay cả đám thái giám theo hầu cũng không có, trong lòng không khỏi càng thêm nghi ngờ, bất quá trên mặt chính là không hiện ra chút gì, vừa vào cửa liền thấy Hoa Kiền Quân ngồi trên ghế Cửu Long(cái này người ta ghi là ngồi đến mông muốn dán lên ghế nhưng mà em không ed vào, cho lịch sự^^), vẻ mặt tối tăm khó coi, đáy mắt hiện lên nhàn nhạt xanh đen, lúc này trong lòng chin người lại càng thêm kinh hãi.
Nghĩ tới đây, Hoa Kiền Quân không khỏi lại bồi thêm một câu: "Hộ quốc công chủ cùng Phò mã đường xa đến chỗ bản vương chúc thọ, chân tình giao hảo cũng đã có, Bổn vương trong lòng than thở, ngày mai dạ tiệc, mời hai vị hạ giá đến nơi."
Nghe Hoa Kiền Quân cố ý nhấn mạnh ‘ chân tình giao hảo ’ cùng ‘ than thở ’ mấy chữ này, Hàn Tuyết cùng Hàn Chiến nhìn thẳng vào mắt cười một tiếng, biết Hoa Kiền Quân coi như đã đồng ý chuyện hai nước liên minh, cho tới cụ thể chuyện nên làm, cũng không nóng lòng. Hai người đứng dậy hành lễ, xong xuôi thì Hàn Tuyết mới cáo từ, nói: "Bệ hạ đã có ý, hai phu thê ta ngày mai nhất định sẽ đến, xin được cáo lui trước."
Hàn Chiến tiến lên đem Hàn Tuyết ôm vào lòng, hướng Hoa Kiền Quân gật đầu một cái, liền dưới chân khẽ nhấn một chút, thi triển khinh công tuyệt hảo của mình, lộn vòng ra khỏi cửa sổ biến mất như một làn khói mờ ảo trong đêm.
Nhìn cánh cửa sổ còn đung đưa trước mắt, Hoa Kiền Quân có chút bất lực ngồi trên ghế Cửu Long, nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy, ắt sẽ không tin thiên hạ này còn người có công phu xuất quỷ nhập thần như vậy, nếu không phải trên bàn còn bày ra chiếc bình Bạch Ngọc kia, nếu không phải khung cửa sổ vẫn còn ở đung đưa, hắn chỉ sợ sẽ cảm thấy mình chính là đang ở trong một giấc mộng hoang đường.
Giơ tay cầm bình ngọc trên bàn, lại gở nắp bình ra, trong nháy mắt phát tán trong không khí một mùi hương quen thuộc, làm cho Hoa Kiền Quân lần nữa thân mình đổ mồ hôi lạnh, đây là. . . . . . Đây là. . . . . .
Tâm đột ngột bị làm cho kinh hãi, tay cũng rung động mãnh liệt, bình ngọc nho nhỏ suýt nữa là bị rơi mất. Kinh hãi đã không đủ để hình dung cảm xúc của hắn lúc này ‘ không thể nào. . . . . . Bọn họ không thể nào biết sự kiện kia. . . . . . Không thể nào. . . . . . ’ Hoa Kiền Quân trong lòng điên cuồng gào thét, nhưng chỉ là cứng ngắc ngồi ở trên ghế Cửu Long, trên mặt đột thanh đột tử biến ảo không chừng, ở cả điện dưới ánh nến chiếu rọi, đã có chút vặn vẹo mà biến hình.
Tên tiểu tử Hàn Chiến qủa không hổ danh là con trai của Úy Trì gia, hổ phụ sinh hổ tử, không nói đến khí phách, riêng là một thân công phu cũng khiến người không thể khinh thường. Còn có nha đầu Hàn Tuyết, có thể làm cho Hoàng Phủ Bạch Vũ sủng ái nhiều năm như vậy, còn nắm giữ một nửa huyết mạch kinh tế của Bích Lạc, cũng là làm cho người khác phải ngạc nhiên, bởi vì trước đây, nha đầu này chỉ là một công chúa được tấn phong, lại là nữ nhi, liền không cho người đi thăm dò cẩn thận, bây giờ nghĩ lại thật sự là sai rồi, nhất định phải điều thám tử lần nữa đi dò xét lại cẩn thận mới được.
Lần này tam quốc liên minh vốn là chuyện cơ mật đại sự, lại sớm bị Bích Lạc biết được, mặc dù không biết là nước nào làm lộ bí mật, thông tin bị rò rỉ là thật, đến giờ này cũng đã vô phương cứu vãn, chuyện này đã không còn có thể tiếp tục được nữa. Còn nữa, trong tam quốc không biết là nước nào phạm lỗi, nhưng như vậy cũng không nên giao hảo nữa, để tránh mang đến tổn thất không đáng có cho Khánh Quốc.
Kế hoạch lần này của Bích Lạc là thực hay, bao nhiêu lợi thế cũng chính là bị Khánh quốc chiếm, Bích Lạc mặc dù cũng có ngon ngọt, nhưng tổng thể thì vẫn là Khánh quốc hơn. Nhưng dù thế nào, hắn vẫn là thấy không ổn, thế nhưng lại chẳng biết là không ổn chỗ nào, thật khiến cho hắn suy nghĩ đến đau đầu.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, nghị điện bá quan đã sớm tề tựu đông đủ, lặng lẽ đợi lâm triều nghị sự, chẳng qua là cho đến khi mặt trời đã lên cao, cũng không thấy hoàng thượng vốn trước giờ chăm chỉ ngự giá, trong lúc nhất thời Mãn Triều Văn Võ cũng không khỏi lo lắng thất thiệt mà bàn ra.
Nhưng vào lúc này, chỉ thấy tổng quản thái giám từ cửa hông khoan thai mà đến, đứng trước mặt cả đám văn võ bá quan, ngẩng cao lấy đầu âm thanh hô: "Hoàng thượng có chỉ: bởi vì các quốc gia bằng hữu đều đang ở Đại Khánh, hôm nay bãi miễn lâm triều, mở dạ tiệc chiêu đãi bá quan cùng các vị sứ giả. Còn năm vị hoàng tử, Binh Bộ Thượng Thư tôn Ngọc Phương đại nhân, Thị Lang bộ Hình Lưu Thư Hằng đại nhân, Chấn Biên tướng quân Hoa Duệ đại nhân, Phiếu Kỵ tướng quân Ngô Hạo đại nhân đến Ngự Thư Phòng nghị sự.
"Thần tuân chỉ!"
Mấy người bị triệu tên không hẹn mà cùng nhíu mày, mỗi người biểu tình trên mặt mặc dù ảm đạm, nhưng nhìn kỹ lại vẫn không khó phát hiện chút thay đổi.
Hoa Thói bước đến nhanh bên cạnh Hoa Thế Chiêu, mở gọng nhỏ nhỏ hỏi: "Đại ca, ngươi nói phụ hoàng triệu chúng ta đây là có ý gì? Ngươi có nghe được phong phanh chuyện gì không?" Phải biết bình thường lluoon có đám người Hoa Duệ, trong ngày thường lão cha già cũng sẽ không đem bọn họ cùng vào nghị sự, hôm nay đây rốt cuộc là có chuyện gì?
"Ta đây cũng là đang thắc mắc, nhưng thôi, đi tự nhiên sẽ biết được." Nói xong liền ngẩng đầu kêu cả đám cùng nhanh đi Ngự Thư Phòng, vừa đi còn vừa cùng mọi người nói chuyện, tạo ra một cái không khí vô cùng là phấn khởi và vui vẻ.
Ngự Thư Phòng Khánh quốc cùng nước khác so ra thật khác nhau, không xây dựng phía sau nghị điện, mà là ngay trong tẩm cung của Khánh Vương, chính là tẩm cung trong chính điện.
Mọi người cùng nhau đi tới, thấy ngoài điện Ngự Lâm quân Lâm tấp nập, mà thủ điện thị vệ đều lui ra cách điện 50 bước, đại điện bên ngoài ngay cả đám thái giám theo hầu cũng không có, trong lòng không khỏi càng thêm nghi ngờ, bất quá trên mặt chính là không hiện ra chút gì, vừa vào cửa liền thấy Hoa Kiền Quân ngồi trên ghế Cửu Long(cái này người ta ghi là ngồi đến mông muốn dán lên ghế nhưng mà em không ed vào, cho lịch sự^^), vẻ mặt tối tăm khó coi, đáy mắt hiện lên nhàn nhạt xanh đen, lúc này trong lòng chin người lại càng thêm kinh hãi.
/82
|