Đường Thiên mở mắt, con mắt đỏ bừng dường như bàn ủi dần dần ảm đạm, trở lại bình tĩnh. Thiên Ma sáu tay trong cơ thể càng ngưng thực, cái lũ hỏa diễm Nộ quyền ấn tại giữa thủ ấn nhảy không ngừng, tựa như trái tim hỏa diễm.
Hô.
Không khí hắn thở ra mang theo mấy phần khí tức nóng rực. Thân thể ẩn chứa Nguyên lực mênh mông như hải dương, khiến hắn cảm giác thấy mình tựa như bom lúc nào cũng có thể nổ tung. Hắn thậm chí có một loại ảo giác, động tác hơi kịch liệt một chút, liền sẽ làm mình bùng nổ.
Hồng quang của Nộ quyền ấn cọ rửa thân thể, Nguyên lực của hắn biến thành như vậy.
Mấy ngày này tìm tòi, hắn đã khẳng định, Thiên Ma lục ấn tuyệt không phải vũ kỹ dùng cho chiến đấu, mà là bí pháp dùng để rènluyện thân thể. Nhưng mà minh bạch thì minh bạch, cho đến tận bây giờ, hắn cũng chỉ lĩnh ngộ Nộ quyền ấn.
Thời điểm chiến đấu cùng với thời điểm chiến đấu mới kết thúc, hắn không có quá nhiều cảm giác. Thời điểm chiến đấu, Nguyên lực cuồng bạo có được sức bật và lực xung kích mạnh hơn. Chiến đấu vừa mới kết thúc, Nguyên lực trong cơ thể hắn bị lấy đi, chỉ có hư thoát.
Nhưng mà khi Nguyên lực trong cơ thể hắn dần dần khôi phục thì hắn mới phát hiện, Nguyên lực như biển rộng mênh mông ẩn chứa trong cơ thể mênh mông không ổn định là một chuyện thống khổ cỡ nào. Hắn tốn hao hơn mấy ngày mới dần dần làm quen Nguyên lực trong cơ thể, khiến bọn nó thuận lợi.
Tuy nhiên, hắn vẫn cần phải cẩn thận từng li từng tí, đặt khá nhiều lực chú ý vào việc trấn an những Nguyên lực xao động này.
Cũng may Nguyên lực mạnh mẽ hơn giúp cho Thần quyền của Đường Thiên tiến thêm một bước.
Đường Thiên đối với Thần quyền cực kỳ mong đợi, hắn có lòng tin, khi thần quyền chân chính hoàn thành, uy lực của nó nhất định sẽ khiếp sợ thế giới. Nhưng mà đến giai đoạn sau cùng, mỗi một bước nhỏ, cần phải tiêu hao rất nhiều Nguyên lực.
Đôi khi, Đường Thiên cũng ở trong lòng gượng gạo cười, thật vất vả sáng chế ra một sát chiêu lợi hại, kết quả nó tiêu hao vậy mà lại vượt qua thực lực của mình quá nhiều.
Hắn lắc lắc cái đầu, vứt tạp niệm ra khỏi đầu, đi ra khỏi phòng.
Trong viện, phòng bị sâm nghiêm, Linh bộ đội viên được cứu ra, tự giác mà bảo trì phòng bị. Một đám Linh bộ đội viên, kéo Đoạn Phong, còn chưa đi tới cửa vào Từ gia, Từ gia đã đem toàn bộ Linh bộ khổ tù trả lại đây.
Tất cả linh bộ khổ tù tại toàn bộ Đông Tiên thành, tất cả đều ngay bên cạnh Đường Thiên, trong đó có cả Chung Ly Bạch.
Đường Thiên nhìn thấy Hứa Diệp, quan thiết hỏi: Thế nào? Tốt hơn chút nào chưa?”
sắc mặt Hứa Diệp tái nhợt không có huyết sắc, tựa như bệnh nặng chưa lành, trên mặt thỉnh thoảng có vệt xám trắng. Thấy tận mắt trận chiến giữa Đường Thiên và Hà Tâm, gã bị xung kích và chấn động cực lớn, gã tu luyện Sinh tử pháp tắc, nhưng luôn luôn thiếu sinh tử chi chiến ma luyện. Gã tựa như đóa hoa trong nhà ấm, nhìn thực lực không kém, nhưng mà tâm tình yếu đuối vô cùng, thấy tận mắt sinh tử trận chiến thảm liệt, đối với thắng bại chấp nhất và bất chấp tất cả, vì tín niệm của mình, tình nguyện đem tất cả của mình đều vứt ra trả giá.
Thế mà, mình nhu nhược và dối trá đến mức nào.
Tâm tình gã bị vây khốn ở trong sinh tử, dẫn đến pháp tắc diện của gã chịu tổn thương nghiêm trọng, sinh khí và tử khí trong cơ thể đã có chút khống chế không nổi, thoải mái lan tràn. Nếu như Hứa Diệp không thể chỉnh lý sinh khí và tử khí trong cơ thể, thân thể gã sẽ bị hoại tử trí mạng, đi đời nhà ma.
Đường Thiên cũng bất lực, sinh tử pháp tắc là một trong tam đại ác pháp tắc, cực kỳ thâm ảo huyền diệu, hắn căn bản không thể nào hạ thủ.
Có thể cứu Hứa Diệp, chỉ có bàn thân Hứa Diệp.
Hứa Diệp cung kính hành lễ: Tạ đại nhân quan tâm, không có gì trở ngại.
thần tình gã thản nhiên, sinh tử khí tức bốc lên tàn sát bừa bãi trong cơ thể khiến thân thể gã trở nên rất không xong, ngay cả thanh âm cũng trở nên hữu khí vô lực. Liên tục nói mấy câu, khí lực gã không ổn, không kiềm chế được ho khan lên.
Đường Thiên thấy thế, vội vàng khuyên nhủ: Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, bên này không cần ngươi lo lắng!
Hứa Diệp cũng không phản bác, tiếp tục nói: Hai ngày trước, Tử Quyên thành truyền tin tức tới, có người lẻn vào Tử Quyên thành, bị Nhiếp Thu đại nhân phát hiện, chỉ huy Linh bộ tiêu diệt đối phương. Căn cứ điều tra, hẳn là Từ Hướng Đông.
Từ Hướng Đông chết rồi? Tiện nghi hắn quá! Chung Ly Bạch đứng bên cạnh không kiềm chế được mở miệng, hắn đen sạm mặt, song quyền nắm chặt, trong mắt toàn là hận ý. Bọn họ tại Từ gia chịu không ít tội, Chung Ly Bạch bị giày vò rất nhiều lần. Đám Từ Hướng Đông cho rằng Chung Ly Bạch là tiểu đầu mục, muốn khiến hắn là người đầu tiên khuất phục, ở trên thân hắn dùng hết thủ đoạn. Hà Tâm tu luyện Tử vong pháp tắc, các loại biện pháp thâm độc tầng tầng lớp lớp.
Chung Ly Bạch tính cách kiệt ngạo bất tuân, chút thù cũng phải báo, tại chòm Sư Tử thuận buồm xuôi gió, đã bao giờ ăn qua vị đắng như vậy? Đối với Từ Hướng Đông và Hà Tâm đều cực hận, không ngờ mình được cứu đi ra, Hà Tâm đã bị Đường Thiên giết chết. Hắn còn muốn tìm Từ Hướng Đông báo thù, kết quả Từ Hướng Đông cũng bị giết chết, trong lòng hận ý không chỗ phát tiết.
Còn làm cho hắn không thể tiếp thu là cừu nhân của mình hóa ra là tên mù kia giết chết. Hai người quan hệ tử địch, khiến cho Chung Ly Bạch khó chịu như nuốt phải con ruồi.
Từ gia gia thuộc đều có mặt ở... Hứa Diệp nhắc nhở Chung Ly Bạch, tại Tội vực, loại sinh tử chi cừu này, diệt cả nhà người là bình thường.
Chung Ly Bạch buông nắm đấm, hừ một tiếng, lỗ mũi hướng lên trời ngạo nghễ nói: Ta còn chưa tệ đến mức làm khó đám phụ nữ và trẻ em này!
Đường Thiên cũng không biết Từ Hướng Đông lợi hại cỡ nào, nghĩ đến Tử Quyên thành có nhiều người như vậy, còn có Cố Tuyết tại đó, Nhiếp Thu, A Mạc Lý, Hàn Băng Ngưng, giết chết Từ Hướng Đông cũng không có gì kỳ quái.
Hắn không hỏi nhiều vấn đề này, quay mặt hỏi Hứa Diệp: Chúng ta bây giờ đi Tiêm Phong thành hả?
Trận chiến Đông Tiên thành, cố nhiên mạo hiểm, nhưng mà cũng khiến lòng tin của hắn tăng vọt, toàn bộ Linh bộ đều giải cứu, mục đích lấy chiến dưỡng chiến cũng đạt được, mình trở nên mạnh hơn trước đây nhiều. Quả nhiên chiến đấu sinh tử, luôn luôn có thể khiến người ta tiến bộ nhanh nhất, Đường Thiên rất được cổ vũ.
Hắn thậm chí cảm thấy, cứ đánh tới từng thành từng thành như thế, cũng không có gì không tốt.
biểu tình Hứa Diệp rất cổ quái: Tình huống có điểm biến hóa.
Biến hóa hả? Đường Thiên cảm thấy sửng sốt, tiếp theo vội vàng hỏi: Biến hóa gì?
Tiêm Phong thành Phù gia nói bọn họ tìm được Lý tổ truyền nhân.
Lúc này, đột nhiên lại nhảy ra một vị Lý tổ truyền nhân, thực sự quá trùng hợp rồi, thảo nào biểu tình Hứa Diệp kỳ quái như vậy. Đến ngay cả Chung Ly Bạch đứng bên cạnh, khuôn mặt kiệt ngạo kia, lúc này cũng không khỏi ngạc nhiên.
Đường Thiên ngơ ngẩn toàn thân: Lý tổ truyền nhân?
Đúng vậy. Nghe nói Phù gia năm xưa nhận ơn trạch Lý tổ, tìm đến Lý tổ truyền nhân, cử tộc chúc mừng. Bọn họ mời rất nhiều cường giả thành danh, có ý tổ chức một lần thịnh hội. Hứa Diệp vuốt mũi.
Chung Ly Bạch hừ lạnh: Chó má! Bọn họ thế là nhằm vào chúng ta!
Hứa Diệp lườm một cái vị cuộn đuôi ngựa thô ngạnh này, thỉnh thoảng nheo lại con mắt, toàn thân tản ra khí tức nguy hiểm. Dưới trướng đại nhân, thực sự là nhân tài xuất hiện lớp lớp a. Mấy ngày nay, hắn đã gặp thủ đoạn của Chung Ly Bạch. Lấy sấm sét chi thế, mang tộc trưởng các tộc lại đây, sau đó không cho bọn họ cơ hội xâu chuỗi, tách ra tiếp kiến, liên tục hù dọa và lừa gạt, làm tộc trưởng các tộc sợ đến mặt không còn chút máu. Sau đó lại khiến cho các tộc trong lúc đó giám sát lẫn nhau chỉ ra chỗ sai, ai dám lừa dối, liền đồ mấy tộc, các tộc Đông Tiên thành ngoan ngoãn mà đưa tinh nhuệ trong tộc giao ra.
Cho nên vừa rồi Hứa Diệp nghe thấy Chung Ly Bạch nói mình không diệt phụ nữ và trẻ em Từ gia thì có chút bất ngờ.
Rõ ràng tại Từ gia ăn nhiều vị đắng, nghe thấy Từ Hướng Đông Hà Tâm bị tru, không đến làm khó phụ nữ và trẻ em Từ gia. Nhưng mà vì lập uy, không chút do dự liền đồ mấy tộc, máu chảy thành sông.
Cái này là một hạng người hổ lang vì thắng lợi không từ thủ đoạn.
Tinh nhuệ các tộc tại Đông Tiên thành bị hắn làm xáo trộn an bài, tự thành một bộ, tên là Đông Tiên bộ. Đông Tiên bộ quân pháp sâm nghiêm, phương pháp phân hóa chỉnh lý các tộc, ngắn ngủi mấy ngày, tình cảnh Đông Tiên bộ hoàn toàn khác lạ.
So với Nhiếp Thu, Hứa Diệp xem trọng Chung Ly Bạch hơn, cái người này thủ đoạn càng thêm tàn nhẫn vô tình.
Chắc là vậy. Hứa Diệp nói tiếp: Đại nhân chi uy, đã sớm truyền ra. Nếu như bảo trước đây mọi người chỉ là cười nhạo đại nhân, bây giờ, nhiều ít có chút nửa tin nửa ngờ. Nghe bảo Phù gia gia chủ nghe thấy thanh danh đại nhân là Lý tổ truyền nhân, giận tím mặt, nói đại nhân cũng dám giả mạo thanh danh Lý tổ truyền nhân, hắn tất nhiên muốn tru sát đại nhân...
cái Lý tổ truyền nhân kia không phải là thật chứ? Đường Thiên có chút bất ngờ, chẳng nghĩ mà hỏi, cái này cái gì Lý tổ truyền nhân mình thật đúng là giả mạo.
Thật là có điểm bối rối a, thiếu niên còn chưa gặp chuyện như vậy a.
Nhìn thấy đại nhân bộ dáng ngây thơ, con mắt Hứa Diệp trợn tròn, cái này còn là đại nhân sát phạt quyết đoán kia sao?
Chung Ly Bạch liếc mắt nhìn Đường Thiên, cũng có chút bất ngờ. Hắn biết Đường Thiên thời gian ngắn ngủi, lý giải đối với Đường Thiên, tuyệt đại bộ phận còn dừng lại ở mức nghiên cứu của bọn họ khi còn ở chòm Sư Tử. Trong các võ tướng Sư Tử hệ cảm nhận, Hùng vương tuyệt đối là một đời kiêu hùng tư thế oai hùng, mưu tính sâu xa. Bọn họ tổng kết Đường Thiên trận điển hình thì ra một cái quy luật rất kỳ lạ.
Bất luận thế lực gì phát sinh xung đột với Đường Thiên, ngay từ đầu thường thường chỉ là thăm dò phạm vi nhỏ, nhưng kết quả cuối cùng lại luôn là dẫn sói vào nhà.
Ngươi cho là ngươi chỉ thăm dò quy mô nhỏ, ai biết hóa ra là khởi đầu đại chiến. Ngươi cho là ngươi chỉ là đánh cuộc nho nhỏ, sao biết sau cùng nhất định sẽ bị cái đứa khốn khiếp này đoạt cái sạch sẽ.
Sài lang tọa, Đại Hùng tọa, Thiên long tọa, Cá voi tọa...
Một loạt chòm sao rơi vào tay giặc, dùng sự thực như sắt thép chứng minh cái quan điểm này.
Nếu gia hỏa sinh mãnh như thế không tính là kiêu hùng, vậy cái dạng gia hỏa gì có thể tính là kiêu hùng?
Nhưng Chung Ly Bạch nhanh chóng bừng tỉnh đại ngộ, cái biểu tình này của đại nhân, quả thực quá tuyệt rồi!
Người khác nhìn thấy, còn không chừng cho rằng đại nhân là ngây thơ thuần lương, nào biết được đại nhân đang giả trư ăn con cọp! Cao, thật sự là cao!
Hứa Diệp ho nhẹ một tiếng: Vô luận thân phận đại nhân thật hay giả, nhưng mà huynh đệ Linh bộ, vẫn trên tay bọn họ.
Đã từng biết Hàn Băng Ngưng A Mạc Lý và Nhiếp Thu, lại gặp được Chung Ly Bạch kẻ mạnh mẽ như thế, thái độ Hứa Diệp hiện tại đối với Linh bộ cũng không dám có nửa điểm khinh mạn. Linh bộ cường đại vượt quá sức hắn tưởng tượng a.
Thao thao tới mức cũng phải a. Bối rối trên mặt Đường Thiên quét sạch không còn.
Bọn họ phái ra người mang đến tin tức, đưa phong thư cho đại nhân. Hứa Diệp giao một phong thơ, do dự một chút, bổ sung: Ngữ khí không phải quá tốt.
Đường Thiên tiếp nhận thư, nhìn cũng không nhìn, soạt cái xé rách, quay mặt hỏi Chung Ly Bạch: Ngươi còn có thể chiến không?
Đuôi ngựa dường như dây thép của Chung Ly Bạch thoáng cái dựng thẳng lên, hắn bị chất vấn của Đường Thiên chọc giận: Đại nhân đang nghi vấn thực lực của thuộc hạ?
Đường Thiên vội vàng giải thích: Ta sợ ngươi chưa quen thuộc Tội vực cái này một bộ, Nhiếp Thu cũng phí một thời gian mới...
Chung Ly Bạch vốn đang đối với Từ Hướng Đông chết ở trong tay Nhiếp Thu canh cánh trong lòng, lúc này nghe Đường Thiên nói đến Nhiếp Thu, lập tức xù lông: Đại nhân lời này ý gì? Chẳng lẽ đại nhân cho rằng ta không bằng tên mù kia?
Đường Thiên thấy thế vội vàng khuyên nhủ: Ngươi không nên kích động, ta không phải ý tứ kia, nhưng mà...
Đại nhân không cần nhiều lời! Cứ việc nhìn bản lĩnh của Ly Bạch! Chung Ly Bạch không nói hai lời, giận dữ xoay người.
Chỉ còn Đường Thiên và Hứa Diệp hai người đưa mắt nhìn nhau, cái này là thế nào rồi...
/936
|