Trong căn phòng màu trắng, nữ tử tỉnh lại. Thu mâu* thấy tấm rèm màu trắng, có chút hoảng hốt. Nàng đang ở đâu?
(*ánh mắt như mùa thu, trong suốt, bằng phằng, chỉ đôi mắt đẹp)
“Cô tỉnh rồi.” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Nữ tử nghe tiếng nhìn lại, thấy một nam tử tuấn mỹ mà lạnh lùng đứng ở bên cửa sổ. Thân thể hắn cao to, mặc áo bào màu đen tay ngắn, thắt lưng khảm ngọc, hai tay vắt trên ngực. Mái tóc đen như mực mềm mại rối tung trên vai, hòa lẫn vào trong hắc y, làm người ta không phân biệt rõ tóc hay màu quần áo. Ánh dương vàng rực ùa vào từ ngoài cửa sổ, những quầng sáng rơi trên mái tóc hắn, sáng bóng, giống như có những đốm sao rơi trên mái tóc ấy.
Nữ tử có chút ngây ngốc, nàng nhìn thấy thân ảnh mình trong đôi mắt thâm thúy kia. Nhưng người đó là ai? Là nàng sao? Vì sao nàng cảm thấy có cái gì không đúng? Còn nữa, nàng quen nam nhân này sao?
“Ngươi là ai?” Giọng nói có chút khàn khàn vang lên, mang theo vẻ mê mang.
Dạ Hồn liếc nàng một cái, thờ ơ mở miệng: “Là chủ tử của chúng ta cứu cô.”
“Vậy ư…?” Cứu mình, chẳng lẽ nàng gặp chuyện gì sao? Nữ tử mê hoặc nghĩ.
“Ta đi mời chủ tử đến.” Dạ Hồn nói xong, mở cửa rồi đi ra ngoài.
Nữ tử một người ở trong căn phòng xa lạ, trong lòng khủng hoảng giống như bị tảo biển tua rua quấn lấy mình, vì sao? Vì sao nàng cảm thấy trong đầu giống như trống rỗng, dường như mất đi cái gì đó rất quan trọng vậy…
“Cạch”
Trong lúc nàng ôm đầu thống khổ, cửa bị đẩy ra. Nữ tử ngẩng đầu, nhìn đến ngây người. Đó là tiên nữ sao? Chỉ thấy một vị hồng y nữ tử tựa như trong suốt, nàng đi tới, thân mặc áo choàng mềm mại như tơ, không đeo trang sức, chỉ một lớp phấn nhè nhẹ cũng đẹp đến kinh người. Giống như một câu thơ: Tam đông hữu vu sơn, yểu điệu thần nữ nhan*. Nàng là thần nữ hạ phàm, khiến một nữ tử phàm trần như nàng cũng nhịn không được mà suy tư.
(*Vu hiệp có đến mười ba ngọn núi, trong đó nổi tiếng nhất là Thần Nữ Phong, dáng vóc như một thiếu nữ yểu điệu, khom lưng đứng nhìn dòng sông. Tương truyền ngọn núi này là hóa thân của Tây Vương Mẫu, bà vợ già dữ dằn của Ngọc Hoàng Thượng Đế)
“Cô tỉnh rồi sao, cảm giác thế nào?”
Lãnh Loan Loan đi đến ngồi xuống bên người nữ tử, ngón tay ngọc đặt lên cổ tay của nàng. Được rồi, hơi thở đã vững, xem ra đã qua đại nạn.
“Là cô nương đã cứu ta sao?” Nữ tử nhìn Lãnh Loan Loan gần ngay trước mắt, lại cảm thấy không có thật. Không nghĩ tới nữ tử như vậy lại chính là cư nhiên sẽ chủ tử trong miệng nam nhân kia?
“Ừ.” Lãnh Loan Loan gật đầu.
“Cám ơn cô nương.” Đôi mắt sáng ngời toát ra cảm kích, cúi đầu nói với Lãnh Loan Loan. “Nhưng, xin hỏi cô nương phát hiện thấy ta ở đâu?”
Câu hỏi của nàng khiến Lãnh Loan Loan khựng lại một chút, rồi nhìn nàng, có chút đăm chiêu hỏi:
“Cô không nhớ ư?”
Nữ tử lắc đầu, trong đầu nàng chỉ có một mảnh hỗn độn.
“Vậy cô còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không?” Không phải mất trí nhớ chứ?
“Không nhớ…” Nữ tử lại lắc đầu.
“Vậy cô nhớ tên mình là gì không?” Lãnh Loan Loan lại hỏi, trong lòng đã hiểu được tám chín phần là nàng đã đụng tới một nữ tử mất trí nhớ.
“Ta tên là gì ư?” Nữ tử suy nghĩ, trong óc lại như bị vây trong một mảng sương mù, không thể nhớ chút gì liên quan đến mình. Nàng nhíu mày, cảm giác không có trí nhớ làm nàng không biết làm sao, chỉ thấy vô cùng khủng hoảng.
“Rốt cuộc tên ta là gì?” Nàng dùng hai tay ôm đầu, cố gắng nhớ lại, nhưng đầu bắt đầu đau.
“Thôi đi, cô đừng suy nghĩ nhiều.” Lãnh Loan Loan nhìn chăm chú vào nàng. Trong lúc cứu nàng, Lãnh Loan Loan đã kiểm tra qua đầu nàng, không bị va chạm, khả năng máu tụ trong đầu chèn lên dây thần kinh đến nỗi mất trí nhớ tự nhiên cũng không thể. Lại nhớ tới nàng toàn thân bị thương, xem ra nhất định là đã trải qua một chuyện khiến nàng không thể thừa nhận đến nỗi đầu óc tự động chôn lấp trí nhớ.
“Về sau, cô gọi là Tiểu Chiêu.” Hiện tại giữ lại nữ tử mất trí nhớ này, không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó. Nếu như vậy thì cứ để nàng lại bên người mình đi. Có lẽ trong tương lai, sẽ có rất nhiều chuyện thú vị chờ đợi mình. Ví dụ như, ai đã hại nàng bị thương? Đôi mắt trong suốt híp lại, có lẽ cuộc dạo chơi giang hồ lần này thú vị hơn trong tưởng tượng nhiều…
“Tiểu Chiêu?” Nữ tử bỏ hai tay ôm đầu, đôi mắt mê man bỗng sáng ngời. Không biết vì sao cái tên Tiểu Chiêu này khiến nàng có một cảm giác quen thuộc, “Về sau ta là Tiểu Chiêu.”
“Ừ.” Lãnh Loan Loan gật đầu, một nụ cười nhẹ nở rộ ở khóe miệng. Trong nháy mắt, trong phòng giống như có vô số hoa tươi nở rộ, xinh đẹp loá mắt.
Nữ tử ngây ngốc, nàng biết nàng đã hiểu được cái gì gọi là kêu ‘nhất tiếu khuynh thành’.
“Thần, Dạ Mị, Dạ Hồn, vào đi!” Lãnh Loan Loan gọi ra phía ngoài.
Tiểu Chiêu ngẩng đầu, thấy ba nam tử đi đến. Ngoại trừ hắc y nam tử lúc trước đã thấy, còn có một hắc y nam tử khác, hắn cùng với nam tử trước có hơi thở tương tự. Mà người còn lại, ánh mắt Tiểu Chiêu dừng lại trên người y. Y đeo một chiếc mặt nạ màu vàng, chỉ lộ ra một đôi mắt màu tím. Đôi mắt kia thâm thúy giống như không có đáy, giống như sẽ bị nó hút sâu vào trong nó.
“Nàng là Tiểu Chiêu.” Lãnh Loan Loan thờ ơ nhìn đám người Dạ Thần, “Nàng mất trí nhớ, từ giờ trở đi sẽ đi theo chúng ta.”
Mất trí nhớ?
Ba người giật mình, không nghĩ tới nữ tử này lại mất trí nhớ?
“Bọn họ là Dạ Thần, Dạ Hồn, Dạ Mị.” Lãnh Loan Loan chỉ vào ba người phân biệt nói, “Bọn họ đều là bằng hữu của ta.”
Câu nói của Lãnh Loan Loan rơi xuống, những người khác đều giật mình nhìn nàng.
Nàng coi bọn họ là bằng hữu sao?
Ba người trong lòng thực kích động. Họ vẫn nghĩ nàng là chủ tử, bọn họ là thủ hạ, vì nàng làm việc, bán mạng, là điều đương nhiên. Nhưng chưa từng nghĩ ở trong lòng nàng, bọn họ lại là bằng hữu của nàng. Nếu như không phải đủ định lực, chỉ sợ ba nam nhân đều đã giật mình.
Tiểu Chiêu cũng có chút kinh ngạc, lúc trước nam tử kia rõ ràng nói nàng là chủ tử. Nhưng hiện tại chủ tử lại có thể coi cấp dưới như bằng hữu. Đột nhiên, nàng đối Lãnh Loan Loan ngoại trừ ngưỡng mộ, còn có tôn kính. Nữ tử xinh đẹp như tiên tử này, bề ngoài cao ngạo, kỳ thật có trái tim ấm áp.
“Ta là Tiểu Chiêu, về sau hy vọng ba vị đại ca chiếu cố nhiều hơn.” Tiểu Chiêu đứng dậy từ trên giường, cúi người với ba nam nhân, sau đó xoay người quỳ xuống dưới Lãnh Loan Loan, “Mạng của Tiểu Chiêu là được Tiểu thư cứu, tên cũng do Tiểu thư đặt, từ nay về sau, Tiểu thư là chủ tử của Tiểu Chiêu. Tiểu Chiêu nguyện ý dùng sinh mạng của mình bảo vệ chủ tử.” Đôi mắt to nhìn Lãnh Loan Loan, toát ra ánh sáng kiên định. Thời khắc này, ở trong lòng nàng âm thầm thề cả đời nhất đều nguyện trung thành với Tiểu thư, phải bảo vệ Tiểu thư xinh đẹp, nhu nhược. Nhưng mà, nàng không biết chủ tử của nàng kỳ thật tuyệt không nhu nhược, thậm chí chủ tử nàng còn rất mạnh mẽ.
“Đứng lên đi.” Lãnh Loan Loan thờ ơ mở miệng, cười nhẹ.
Đám người Dạ Thần cũng gật đầu, lộ ra ý cười ấm áp với Tiểu Chiêu. Nghe Tiểu Chiêu nói vậy, bọn họ cũng nhận thức nàng.
Cơn gió ấm áp tràn vào từ ngoài cửa sổ, cũng làm ấm áp cả trái tim của Tiểu Chiêu. Cho dù nàng đã không còn trí nhớ, nhưng nàng tin tương lai nhất định sẽ rất vui vẻ. Bởi vì, nàng có chủ tử xinh đẹp, có bạn.
(*ánh mắt như mùa thu, trong suốt, bằng phằng, chỉ đôi mắt đẹp)
“Cô tỉnh rồi.” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Nữ tử nghe tiếng nhìn lại, thấy một nam tử tuấn mỹ mà lạnh lùng đứng ở bên cửa sổ. Thân thể hắn cao to, mặc áo bào màu đen tay ngắn, thắt lưng khảm ngọc, hai tay vắt trên ngực. Mái tóc đen như mực mềm mại rối tung trên vai, hòa lẫn vào trong hắc y, làm người ta không phân biệt rõ tóc hay màu quần áo. Ánh dương vàng rực ùa vào từ ngoài cửa sổ, những quầng sáng rơi trên mái tóc hắn, sáng bóng, giống như có những đốm sao rơi trên mái tóc ấy.
Nữ tử có chút ngây ngốc, nàng nhìn thấy thân ảnh mình trong đôi mắt thâm thúy kia. Nhưng người đó là ai? Là nàng sao? Vì sao nàng cảm thấy có cái gì không đúng? Còn nữa, nàng quen nam nhân này sao?
“Ngươi là ai?” Giọng nói có chút khàn khàn vang lên, mang theo vẻ mê mang.
Dạ Hồn liếc nàng một cái, thờ ơ mở miệng: “Là chủ tử của chúng ta cứu cô.”
“Vậy ư…?” Cứu mình, chẳng lẽ nàng gặp chuyện gì sao? Nữ tử mê hoặc nghĩ.
“Ta đi mời chủ tử đến.” Dạ Hồn nói xong, mở cửa rồi đi ra ngoài.
Nữ tử một người ở trong căn phòng xa lạ, trong lòng khủng hoảng giống như bị tảo biển tua rua quấn lấy mình, vì sao? Vì sao nàng cảm thấy trong đầu giống như trống rỗng, dường như mất đi cái gì đó rất quan trọng vậy…
“Cạch”
Trong lúc nàng ôm đầu thống khổ, cửa bị đẩy ra. Nữ tử ngẩng đầu, nhìn đến ngây người. Đó là tiên nữ sao? Chỉ thấy một vị hồng y nữ tử tựa như trong suốt, nàng đi tới, thân mặc áo choàng mềm mại như tơ, không đeo trang sức, chỉ một lớp phấn nhè nhẹ cũng đẹp đến kinh người. Giống như một câu thơ: Tam đông hữu vu sơn, yểu điệu thần nữ nhan*. Nàng là thần nữ hạ phàm, khiến một nữ tử phàm trần như nàng cũng nhịn không được mà suy tư.
(*Vu hiệp có đến mười ba ngọn núi, trong đó nổi tiếng nhất là Thần Nữ Phong, dáng vóc như một thiếu nữ yểu điệu, khom lưng đứng nhìn dòng sông. Tương truyền ngọn núi này là hóa thân của Tây Vương Mẫu, bà vợ già dữ dằn của Ngọc Hoàng Thượng Đế)
“Cô tỉnh rồi sao, cảm giác thế nào?”
Lãnh Loan Loan đi đến ngồi xuống bên người nữ tử, ngón tay ngọc đặt lên cổ tay của nàng. Được rồi, hơi thở đã vững, xem ra đã qua đại nạn.
“Là cô nương đã cứu ta sao?” Nữ tử nhìn Lãnh Loan Loan gần ngay trước mắt, lại cảm thấy không có thật. Không nghĩ tới nữ tử như vậy lại chính là cư nhiên sẽ chủ tử trong miệng nam nhân kia?
“Ừ.” Lãnh Loan Loan gật đầu.
“Cám ơn cô nương.” Đôi mắt sáng ngời toát ra cảm kích, cúi đầu nói với Lãnh Loan Loan. “Nhưng, xin hỏi cô nương phát hiện thấy ta ở đâu?”
Câu hỏi của nàng khiến Lãnh Loan Loan khựng lại một chút, rồi nhìn nàng, có chút đăm chiêu hỏi:
“Cô không nhớ ư?”
Nữ tử lắc đầu, trong đầu nàng chỉ có một mảnh hỗn độn.
“Vậy cô còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không?” Không phải mất trí nhớ chứ?
“Không nhớ…” Nữ tử lại lắc đầu.
“Vậy cô nhớ tên mình là gì không?” Lãnh Loan Loan lại hỏi, trong lòng đã hiểu được tám chín phần là nàng đã đụng tới một nữ tử mất trí nhớ.
“Ta tên là gì ư?” Nữ tử suy nghĩ, trong óc lại như bị vây trong một mảng sương mù, không thể nhớ chút gì liên quan đến mình. Nàng nhíu mày, cảm giác không có trí nhớ làm nàng không biết làm sao, chỉ thấy vô cùng khủng hoảng.
“Rốt cuộc tên ta là gì?” Nàng dùng hai tay ôm đầu, cố gắng nhớ lại, nhưng đầu bắt đầu đau.
“Thôi đi, cô đừng suy nghĩ nhiều.” Lãnh Loan Loan nhìn chăm chú vào nàng. Trong lúc cứu nàng, Lãnh Loan Loan đã kiểm tra qua đầu nàng, không bị va chạm, khả năng máu tụ trong đầu chèn lên dây thần kinh đến nỗi mất trí nhớ tự nhiên cũng không thể. Lại nhớ tới nàng toàn thân bị thương, xem ra nhất định là đã trải qua một chuyện khiến nàng không thể thừa nhận đến nỗi đầu óc tự động chôn lấp trí nhớ.
“Về sau, cô gọi là Tiểu Chiêu.” Hiện tại giữ lại nữ tử mất trí nhớ này, không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó. Nếu như vậy thì cứ để nàng lại bên người mình đi. Có lẽ trong tương lai, sẽ có rất nhiều chuyện thú vị chờ đợi mình. Ví dụ như, ai đã hại nàng bị thương? Đôi mắt trong suốt híp lại, có lẽ cuộc dạo chơi giang hồ lần này thú vị hơn trong tưởng tượng nhiều…
“Tiểu Chiêu?” Nữ tử bỏ hai tay ôm đầu, đôi mắt mê man bỗng sáng ngời. Không biết vì sao cái tên Tiểu Chiêu này khiến nàng có một cảm giác quen thuộc, “Về sau ta là Tiểu Chiêu.”
“Ừ.” Lãnh Loan Loan gật đầu, một nụ cười nhẹ nở rộ ở khóe miệng. Trong nháy mắt, trong phòng giống như có vô số hoa tươi nở rộ, xinh đẹp loá mắt.
Nữ tử ngây ngốc, nàng biết nàng đã hiểu được cái gì gọi là kêu ‘nhất tiếu khuynh thành’.
“Thần, Dạ Mị, Dạ Hồn, vào đi!” Lãnh Loan Loan gọi ra phía ngoài.
Tiểu Chiêu ngẩng đầu, thấy ba nam tử đi đến. Ngoại trừ hắc y nam tử lúc trước đã thấy, còn có một hắc y nam tử khác, hắn cùng với nam tử trước có hơi thở tương tự. Mà người còn lại, ánh mắt Tiểu Chiêu dừng lại trên người y. Y đeo một chiếc mặt nạ màu vàng, chỉ lộ ra một đôi mắt màu tím. Đôi mắt kia thâm thúy giống như không có đáy, giống như sẽ bị nó hút sâu vào trong nó.
“Nàng là Tiểu Chiêu.” Lãnh Loan Loan thờ ơ nhìn đám người Dạ Thần, “Nàng mất trí nhớ, từ giờ trở đi sẽ đi theo chúng ta.”
Mất trí nhớ?
Ba người giật mình, không nghĩ tới nữ tử này lại mất trí nhớ?
“Bọn họ là Dạ Thần, Dạ Hồn, Dạ Mị.” Lãnh Loan Loan chỉ vào ba người phân biệt nói, “Bọn họ đều là bằng hữu của ta.”
Câu nói của Lãnh Loan Loan rơi xuống, những người khác đều giật mình nhìn nàng.
Nàng coi bọn họ là bằng hữu sao?
Ba người trong lòng thực kích động. Họ vẫn nghĩ nàng là chủ tử, bọn họ là thủ hạ, vì nàng làm việc, bán mạng, là điều đương nhiên. Nhưng chưa từng nghĩ ở trong lòng nàng, bọn họ lại là bằng hữu của nàng. Nếu như không phải đủ định lực, chỉ sợ ba nam nhân đều đã giật mình.
Tiểu Chiêu cũng có chút kinh ngạc, lúc trước nam tử kia rõ ràng nói nàng là chủ tử. Nhưng hiện tại chủ tử lại có thể coi cấp dưới như bằng hữu. Đột nhiên, nàng đối Lãnh Loan Loan ngoại trừ ngưỡng mộ, còn có tôn kính. Nữ tử xinh đẹp như tiên tử này, bề ngoài cao ngạo, kỳ thật có trái tim ấm áp.
“Ta là Tiểu Chiêu, về sau hy vọng ba vị đại ca chiếu cố nhiều hơn.” Tiểu Chiêu đứng dậy từ trên giường, cúi người với ba nam nhân, sau đó xoay người quỳ xuống dưới Lãnh Loan Loan, “Mạng của Tiểu Chiêu là được Tiểu thư cứu, tên cũng do Tiểu thư đặt, từ nay về sau, Tiểu thư là chủ tử của Tiểu Chiêu. Tiểu Chiêu nguyện ý dùng sinh mạng của mình bảo vệ chủ tử.” Đôi mắt to nhìn Lãnh Loan Loan, toát ra ánh sáng kiên định. Thời khắc này, ở trong lòng nàng âm thầm thề cả đời nhất đều nguyện trung thành với Tiểu thư, phải bảo vệ Tiểu thư xinh đẹp, nhu nhược. Nhưng mà, nàng không biết chủ tử của nàng kỳ thật tuyệt không nhu nhược, thậm chí chủ tử nàng còn rất mạnh mẽ.
“Đứng lên đi.” Lãnh Loan Loan thờ ơ mở miệng, cười nhẹ.
Đám người Dạ Thần cũng gật đầu, lộ ra ý cười ấm áp với Tiểu Chiêu. Nghe Tiểu Chiêu nói vậy, bọn họ cũng nhận thức nàng.
Cơn gió ấm áp tràn vào từ ngoài cửa sổ, cũng làm ấm áp cả trái tim của Tiểu Chiêu. Cho dù nàng đã không còn trí nhớ, nhưng nàng tin tương lai nhất định sẽ rất vui vẻ. Bởi vì, nàng có chủ tử xinh đẹp, có bạn.
/268
|