“Làm phiền lão bá, tiểu nữ là Diêu Phỉ Phỉ ở Mê Thành.”
Diêu Phỉ Phỉ tao nhã cúi người, mái tóc đen lướt nhẹ, mắt như đầy nước, vô cùng mềm mại mỹ lệ.
Ánh mắt nam tử trung niên bỗng nhiên sáng ngời, Diêu Phỉ Phỉ chính là nữ nhi bảo bối của Thủ phủ Diêu Phú Quý tại Mê Thành sao? Đôi mắt dài nhỏ cúi xuống, rất nhanh hiện lên một thứ ánh sáng khó lường. Rồi hắn ngẩng đầu, trên gương mặt trung hậu mang theo sự dễ gần không hiểu:
“Hóa ra là đệ nhất tài nữ Mê Thành, thật là thất kính.” Không nói mỹ nữ, hắn nghĩ rằng nàng thích hai chữ tài nữ hơn.
Diêu Phỉ Phỉ thấy nam tử trung niên cứu mình lại biết mình, tự nhiên lông mày nhếch cao. Ai mà không thích được nghe khen ngợi chứ?
“Lão bá khích lệ rồi.” Lại cúi người, ngoài mặt cười nhẹ, trong lòng lại như mở nhạc. “Không biết lão bá tên họ là gì?” Xem quần áo hắn mặt dù không phải thượng hạng, nhưng cũng không tồi, hơn nữa phía sau còn có thị vệ vây quanh, có lẽ cũng là thân phận bất phàm.
“Tại hạ họ Chu.” Nam tử trung niên chắp tay, cười thân thiết.
“Hóa ra là Chu lão bá.” Diêu Phỉ Phỉ hé mở môi anh đào, “Vừa rồi may mà có lão bá, nếu không tiểu nữ tử không biết phải làm sao cho phải?” Nhớ tới cảnh vừa rồi, nàng vẫn lòng đầy sợ hãi. Bàn tay nắm chặt, đồng thời hận ý đối với Lãnh Loan Loan càng sâu. Nếu không phải tại ả cản trở, sao mình lại đến Đông thành, sao lại gặp đám tặc tử kia, thiếu chút nữa trong sạch khó giữ?
“Khách khí rồi.” Nam tử trung niên đúng là Chu quản gia của Đông Phương Bảo, đôi mắt dài nhỏ mà khôn không nhìn sai vẻ mặt ai oán lại phẫn hận của nàng. Trong lòng có chút ngờ vực, nhưng vẫn thân thiết quan tâm tươi cười, “Cô nương nữ tử một mình đến nơi hoang dã này làm gì?” Đường đường là thiên kim Thủ phủ lại không mang thị vệ đến nơi yên lặng này, sao lại không làm cho người ta nghi ngờ được chứ?.
“Tiểu nữ…”
Diêu Phỉ Phỉ nhìn hắn mang vẻ mặt hòa ái, giọng nói thân thiết, giống như bậc tiền bối hết mực quan tâm vãn bối, trong lòng không khỏi có chút cảm động. Đôi mắt ướt át như sương mù lóe ra bọt nước.
“Cô nương đừng hiểu lầm, lão phu chỉ là thấy vẻ mặt cô nương giống như bi thương. Nếu cô nương không tiện trả lời, cũng không cần để ý tới lão phu.” Chu quản gia kịp thời nói ra, ngược lại làm Diêu Phỉ Phỉ có chút xấu hổ.
“Không, không.” Nàng xua tay, vẻ mặt xin lỗi nói. “Lão bá chỉ là quan tâm tiểu nữ mà thôi. Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là gặp phải vài chuyện không hài lòng.”
“Vậy ư?” Chu quản gia nhướn mi, “Cô nương tài tình, lại thanh tú như thế, ai lại nhẫn tâm làm cho cô nương khổ sở?” Bàn tay nắm lại trong ống tay áo, có lẽ có thể lợi dụng tâm sự của người con gái này. Nếu có tài lực Diêu phủ hậu thuẫn, thời cơ đoạt Đông Phương Bảo sắp tới.
“Aiz…”
Diêu Phỉ Phỉ thở dài, nhíu mày, dáng vẻ ưu thương làm thị vệ của Chu quản gia phía sau nhìn vào đều trợn tròn mắt. Mỹ nhân quả là mỹ nhân, ngay cả lúc ưu sầu cũng khiến người ta tim đập thình thịch như vậy, thật muốn giúp nàng lau đi nếp nhăn giữa trán ưu sầu ấy.
“Diêu cô nương, lão phu không biết rốt cục cô nương có chuyện gì phiền lòng. Nhưng người ta, chỉ cần có thể cố gắng giải quyết vấn đề, tất cả phiền não đều như mây khói bay đi.” Chu quản gia an ủi nói.
“Lão bá…”
Nghe thấy Chu quản gia nói vậy, Diêu Phỉ Phỉ rất cảm động. Cho tới nay chưa từng có người nào nói với nàng như thế. Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, mẹ mất sớm, cha bận rộn việc kinh thương, thường xuyên vào Nam ra Bắc, không có trong phủ, khiến nàng quen thói lãnh ngạo. Hiện tại nghe những lời nói mặc dù bình thường nhưng chân thành tha thiết của lão bá, trong lòng thấy rất ấm áp. Đôi mắt không kìm nén được lóe ra ánh lệ trong suốt, nhìn chăm chú vào nam nhân trung hậu này.
“Đi thôi, cô nương. Lão phu đưa cô nương trở về, chỉ sợ lệnh tôn đã lo lắng.” Chu quản gia thấy có hiệu quả, cười nhẹ.
Diêu Phỉ Phỉ lại do dự, trong lòng nàng bây giờ rất rối loạn. Có rất nhiều thứ giống như rong biển quấn quanh người. Không cam lòng, oán hận, không thể tìm được cớ để phát tiết, nàng không muốn về ngôi nhà đó. Một khi trở về, nàng phải biến thành Diêu Phỉ Phỉ hào phóng, không thể phát tiết những điều trong lòng ra. Nàng muốn biết bao có người lẳng lặng ngồi lắng nghe lòng nàng, nhưng trong đầu dù xẹt qua nhiều gương mặt lắm, nhưng những người ấy lại chỉ có thể chung vui sướng mà không thể cùng thương tâm.
“Cô nương sao vậy?” Chu quản gia cố ý hỏi.
Diêu Phỉ Phỉ ngẩng đầu, tuy rằng nàng cùng này lão bá như bọt nước tương phùng, nhưng không biết vì sao, nàng đã có cảm xúc muốn nói hết cho hắn.
“Lão bá, tiểu nữ có thể quấy rầy người chốc lát được không?” Đôi mắt lóe ra vẻ khẩn cầu.
“Được.” Chu quản gia gật đầu.
Diêu Phỉ Phỉ ngồi vào kiệu, bốn thị vệ bước ra đảm đương vị trí kiệu phu. Đoàn người chậm rãi rời đi.
Một lát sau, Diêu Phỉ Phỉ cùng đám người Chu quản gia trở lại Mê Thành. Diêu Phỉ Phỉ không về Diêu phủ, ngược lại cùng họ đến một tửu lâu.
Chu gia quản đuổi thị vệ đi, cùng Diêu Phỉ Phỉ ngồi trong phòng.
“Cô nương có chuyện gì cứ nói, xin đừng ngại.” Chu quản gia nói với Diêu Phỉ Phỉ.
“Tiểu nữ yêu một người, chàng đã có thê tử. Bởi vì yêu chàng, tiểu nữ nguyện cùng phu nhân chàng cùng nhau phụng dưỡng, nhưng nữ nhân kia lòng dạ hẹp hòi, không đồng ý cho tiểu nữ…” Đôi mắt trong suốt lóe ra hận ý mãnh liệt, nữ nhân kia, nàng nhất định không tha.
“Thật sự là quá đáng.” Chu quản gia nói, “Một nữ tử lại không hiểu chút phụ đức nào, chồng là trời, nàng lại dám làm càn như thế.”
“Đúng đúng.” Diêu Phỉ Phỉ gật đầu, giống tìm được tri âm. “Nếu không bị ả cản trở, tiểu nữ tin Công tử nhất định sẽ cưới tiểu nữ.”
“Diêu cô nương, nếu cô nương tin ta, lão phu nguyện ý giúp cô.” Chu quản gia bắt đầu đầu độc nàng, “Nhất định có thể giúp cô nương giành lấy hạnh phúc.”
“Giúp tiểu nữ như thế nào?” Diêu Phỉ Phỉ sáng mắt, kích động nhìn hắn.
“Lão phu tự có diệu kế.” Chu quản gia tự tin cười, “Nhưng chúng ta phải làm giao dịch.” Giấu đầu nhưng lòi đuôi.
“Giao dịch gì?” Diêu Phỉ Phỉ hỏi, chỉ cần có thể loại trừ người kia.
“Không ngại nói cho cô nương, kỳ thật lão phu là quản gia của Đông Phương Bảo.” Chu quản gia nói ra thân phận của mình.
“Đông Phương Bảo?” Đôi mắt Diêu Phỉ Phỉ sáng ngời, thế lực của Đông Phương Bảo mọi người đều biết. Nếu được hắn giúp, tự nhiên không sợ không diệt được người ta.
“Đúng vậy.” Chu quản gia gật đầu, khuôn mặt đột nhiên u sầu. “Diêu cô nương đại khái cũng nghe thấy chuyện Bảo chủ chúng ta đã tạ thế rồi chứ, mà Thiếu chủ tuổi trẻ khí thịnh, không nghe lời khuyên bảo của bậc lão bối, nếu để cậu ta làm loạn như vậy mãi, chỉ sợ Đông Phương Bảo khó giữ được. Đến lúc đó ta còn mặt mũi nào đi gặp lão gia.” Nói xong, còn lau nước mắt.
“Vậy ý của lão là?” Diêu Phỉ Phỉ nhìn vẻ mặt hắn, cũng có chút đồng tình. Nghĩ rằng Thiếu chủ Đông Phương Bảo tất là hạng người ăn chơi trác táng.
“Lão phu có thể nắm giữ đại bộ phận quyền lực của Đông Phương Bảo, có thể khắc chế Thiếu chủ, nhưng nếu muốn nắm giữ Đông Phương Bảo, phải phải có tiền tài làm hậu thuẫn…” Đang nói, hắn nhìn Diêu Phỉ Phỉ.
“Tiểu nữ đã hiểu.” Diêu Phỉ Phỉ gật đầu, nghĩ rằng giao dịch rất hợp lý. Hắn đòi tiền, nàng cần hắn hỗ trợ loại bỏ Lãnh Loan Loan, đoạt được Hiên Viên Dạ.
“Được, tiểu nữ chấp nhận giao dịch này.”
“Diêu cô nương quả nhiên rất hào phóng.”
Hai người nhìn nhau cùng cười, đều mang tâm tư ác quỷ.
Diêu Phỉ Phỉ tao nhã cúi người, mái tóc đen lướt nhẹ, mắt như đầy nước, vô cùng mềm mại mỹ lệ.
Ánh mắt nam tử trung niên bỗng nhiên sáng ngời, Diêu Phỉ Phỉ chính là nữ nhi bảo bối của Thủ phủ Diêu Phú Quý tại Mê Thành sao? Đôi mắt dài nhỏ cúi xuống, rất nhanh hiện lên một thứ ánh sáng khó lường. Rồi hắn ngẩng đầu, trên gương mặt trung hậu mang theo sự dễ gần không hiểu:
“Hóa ra là đệ nhất tài nữ Mê Thành, thật là thất kính.” Không nói mỹ nữ, hắn nghĩ rằng nàng thích hai chữ tài nữ hơn.
Diêu Phỉ Phỉ thấy nam tử trung niên cứu mình lại biết mình, tự nhiên lông mày nhếch cao. Ai mà không thích được nghe khen ngợi chứ?
“Lão bá khích lệ rồi.” Lại cúi người, ngoài mặt cười nhẹ, trong lòng lại như mở nhạc. “Không biết lão bá tên họ là gì?” Xem quần áo hắn mặt dù không phải thượng hạng, nhưng cũng không tồi, hơn nữa phía sau còn có thị vệ vây quanh, có lẽ cũng là thân phận bất phàm.
“Tại hạ họ Chu.” Nam tử trung niên chắp tay, cười thân thiết.
“Hóa ra là Chu lão bá.” Diêu Phỉ Phỉ hé mở môi anh đào, “Vừa rồi may mà có lão bá, nếu không tiểu nữ tử không biết phải làm sao cho phải?” Nhớ tới cảnh vừa rồi, nàng vẫn lòng đầy sợ hãi. Bàn tay nắm chặt, đồng thời hận ý đối với Lãnh Loan Loan càng sâu. Nếu không phải tại ả cản trở, sao mình lại đến Đông thành, sao lại gặp đám tặc tử kia, thiếu chút nữa trong sạch khó giữ?
“Khách khí rồi.” Nam tử trung niên đúng là Chu quản gia của Đông Phương Bảo, đôi mắt dài nhỏ mà khôn không nhìn sai vẻ mặt ai oán lại phẫn hận của nàng. Trong lòng có chút ngờ vực, nhưng vẫn thân thiết quan tâm tươi cười, “Cô nương nữ tử một mình đến nơi hoang dã này làm gì?” Đường đường là thiên kim Thủ phủ lại không mang thị vệ đến nơi yên lặng này, sao lại không làm cho người ta nghi ngờ được chứ?.
“Tiểu nữ…”
Diêu Phỉ Phỉ nhìn hắn mang vẻ mặt hòa ái, giọng nói thân thiết, giống như bậc tiền bối hết mực quan tâm vãn bối, trong lòng không khỏi có chút cảm động. Đôi mắt ướt át như sương mù lóe ra bọt nước.
“Cô nương đừng hiểu lầm, lão phu chỉ là thấy vẻ mặt cô nương giống như bi thương. Nếu cô nương không tiện trả lời, cũng không cần để ý tới lão phu.” Chu quản gia kịp thời nói ra, ngược lại làm Diêu Phỉ Phỉ có chút xấu hổ.
“Không, không.” Nàng xua tay, vẻ mặt xin lỗi nói. “Lão bá chỉ là quan tâm tiểu nữ mà thôi. Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là gặp phải vài chuyện không hài lòng.”
“Vậy ư?” Chu quản gia nhướn mi, “Cô nương tài tình, lại thanh tú như thế, ai lại nhẫn tâm làm cho cô nương khổ sở?” Bàn tay nắm lại trong ống tay áo, có lẽ có thể lợi dụng tâm sự của người con gái này. Nếu có tài lực Diêu phủ hậu thuẫn, thời cơ đoạt Đông Phương Bảo sắp tới.
“Aiz…”
Diêu Phỉ Phỉ thở dài, nhíu mày, dáng vẻ ưu thương làm thị vệ của Chu quản gia phía sau nhìn vào đều trợn tròn mắt. Mỹ nhân quả là mỹ nhân, ngay cả lúc ưu sầu cũng khiến người ta tim đập thình thịch như vậy, thật muốn giúp nàng lau đi nếp nhăn giữa trán ưu sầu ấy.
“Diêu cô nương, lão phu không biết rốt cục cô nương có chuyện gì phiền lòng. Nhưng người ta, chỉ cần có thể cố gắng giải quyết vấn đề, tất cả phiền não đều như mây khói bay đi.” Chu quản gia an ủi nói.
“Lão bá…”
Nghe thấy Chu quản gia nói vậy, Diêu Phỉ Phỉ rất cảm động. Cho tới nay chưa từng có người nào nói với nàng như thế. Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, mẹ mất sớm, cha bận rộn việc kinh thương, thường xuyên vào Nam ra Bắc, không có trong phủ, khiến nàng quen thói lãnh ngạo. Hiện tại nghe những lời nói mặc dù bình thường nhưng chân thành tha thiết của lão bá, trong lòng thấy rất ấm áp. Đôi mắt không kìm nén được lóe ra ánh lệ trong suốt, nhìn chăm chú vào nam nhân trung hậu này.
“Đi thôi, cô nương. Lão phu đưa cô nương trở về, chỉ sợ lệnh tôn đã lo lắng.” Chu quản gia thấy có hiệu quả, cười nhẹ.
Diêu Phỉ Phỉ lại do dự, trong lòng nàng bây giờ rất rối loạn. Có rất nhiều thứ giống như rong biển quấn quanh người. Không cam lòng, oán hận, không thể tìm được cớ để phát tiết, nàng không muốn về ngôi nhà đó. Một khi trở về, nàng phải biến thành Diêu Phỉ Phỉ hào phóng, không thể phát tiết những điều trong lòng ra. Nàng muốn biết bao có người lẳng lặng ngồi lắng nghe lòng nàng, nhưng trong đầu dù xẹt qua nhiều gương mặt lắm, nhưng những người ấy lại chỉ có thể chung vui sướng mà không thể cùng thương tâm.
“Cô nương sao vậy?” Chu quản gia cố ý hỏi.
Diêu Phỉ Phỉ ngẩng đầu, tuy rằng nàng cùng này lão bá như bọt nước tương phùng, nhưng không biết vì sao, nàng đã có cảm xúc muốn nói hết cho hắn.
“Lão bá, tiểu nữ có thể quấy rầy người chốc lát được không?” Đôi mắt lóe ra vẻ khẩn cầu.
“Được.” Chu quản gia gật đầu.
Diêu Phỉ Phỉ ngồi vào kiệu, bốn thị vệ bước ra đảm đương vị trí kiệu phu. Đoàn người chậm rãi rời đi.
Một lát sau, Diêu Phỉ Phỉ cùng đám người Chu quản gia trở lại Mê Thành. Diêu Phỉ Phỉ không về Diêu phủ, ngược lại cùng họ đến một tửu lâu.
Chu gia quản đuổi thị vệ đi, cùng Diêu Phỉ Phỉ ngồi trong phòng.
“Cô nương có chuyện gì cứ nói, xin đừng ngại.” Chu quản gia nói với Diêu Phỉ Phỉ.
“Tiểu nữ yêu một người, chàng đã có thê tử. Bởi vì yêu chàng, tiểu nữ nguyện cùng phu nhân chàng cùng nhau phụng dưỡng, nhưng nữ nhân kia lòng dạ hẹp hòi, không đồng ý cho tiểu nữ…” Đôi mắt trong suốt lóe ra hận ý mãnh liệt, nữ nhân kia, nàng nhất định không tha.
“Thật sự là quá đáng.” Chu quản gia nói, “Một nữ tử lại không hiểu chút phụ đức nào, chồng là trời, nàng lại dám làm càn như thế.”
“Đúng đúng.” Diêu Phỉ Phỉ gật đầu, giống tìm được tri âm. “Nếu không bị ả cản trở, tiểu nữ tin Công tử nhất định sẽ cưới tiểu nữ.”
“Diêu cô nương, nếu cô nương tin ta, lão phu nguyện ý giúp cô.” Chu quản gia bắt đầu đầu độc nàng, “Nhất định có thể giúp cô nương giành lấy hạnh phúc.”
“Giúp tiểu nữ như thế nào?” Diêu Phỉ Phỉ sáng mắt, kích động nhìn hắn.
“Lão phu tự có diệu kế.” Chu quản gia tự tin cười, “Nhưng chúng ta phải làm giao dịch.” Giấu đầu nhưng lòi đuôi.
“Giao dịch gì?” Diêu Phỉ Phỉ hỏi, chỉ cần có thể loại trừ người kia.
“Không ngại nói cho cô nương, kỳ thật lão phu là quản gia của Đông Phương Bảo.” Chu quản gia nói ra thân phận của mình.
“Đông Phương Bảo?” Đôi mắt Diêu Phỉ Phỉ sáng ngời, thế lực của Đông Phương Bảo mọi người đều biết. Nếu được hắn giúp, tự nhiên không sợ không diệt được người ta.
“Đúng vậy.” Chu quản gia gật đầu, khuôn mặt đột nhiên u sầu. “Diêu cô nương đại khái cũng nghe thấy chuyện Bảo chủ chúng ta đã tạ thế rồi chứ, mà Thiếu chủ tuổi trẻ khí thịnh, không nghe lời khuyên bảo của bậc lão bối, nếu để cậu ta làm loạn như vậy mãi, chỉ sợ Đông Phương Bảo khó giữ được. Đến lúc đó ta còn mặt mũi nào đi gặp lão gia.” Nói xong, còn lau nước mắt.
“Vậy ý của lão là?” Diêu Phỉ Phỉ nhìn vẻ mặt hắn, cũng có chút đồng tình. Nghĩ rằng Thiếu chủ Đông Phương Bảo tất là hạng người ăn chơi trác táng.
“Lão phu có thể nắm giữ đại bộ phận quyền lực của Đông Phương Bảo, có thể khắc chế Thiếu chủ, nhưng nếu muốn nắm giữ Đông Phương Bảo, phải phải có tiền tài làm hậu thuẫn…” Đang nói, hắn nhìn Diêu Phỉ Phỉ.
“Tiểu nữ đã hiểu.” Diêu Phỉ Phỉ gật đầu, nghĩ rằng giao dịch rất hợp lý. Hắn đòi tiền, nàng cần hắn hỗ trợ loại bỏ Lãnh Loan Loan, đoạt được Hiên Viên Dạ.
“Được, tiểu nữ chấp nhận giao dịch này.”
“Diêu cô nương quả nhiên rất hào phóng.”
Hai người nhìn nhau cùng cười, đều mang tâm tư ác quỷ.
/268
|