Đội ngũ quân nhân xếp thành Phong Tiễn Trận đang lao nhanh ở phía trước, dần dần thoát ly đám người. Bọn họ đã không cần cố kỵ những người đã rơi ở ngoài xa, những người kia đã không có bất cứ uy hiếp gì. Trương Cuồng đứng giữa làm chỉ huy, Trương Thế Nhân làm mũi sắc bén, Phong Tiễn Trận tựu như một mũi tên đã rời cung, lấy thế không thể đỡ mà bay thẳng về phía trước.
Thoáng chậm hơn bọn họ một chút là Tạ Phù Diêu của Giang Nam. Tay áo của tên công tử đẹp trai mặc cẩm y này phiêu phiêu, bày ra thân pháp Lăng Vân Phi Độ, song hắn không có vội vượt qua bọn người Trương Thế Nhân, mà chỉ rơi vào đằng sau Phong Tiễn Trận. Toàn thân của hắn rất bình thản, không có biểu hiện chút địch ý nào, nhưng Trương Thế Nhân xem ra vị trí mà Tạ Phù Diêu đang giữ vững là cực kỳ quan trọng, đó giống như một đầu mãnh thú tùy thời mà động, ở bất cứ thời khắc nào cũng có thể uy hiếp đến hậu phương của Phong Tiễn Trận.
Phong Tiễn Trận là một trận hình trong hai mươi mấy loại trận hình cơ bản của quân đội Đại Nam, là một loại trận hình xung phong cực kỳ lợi hại. Loại trận hình này thích hợp với chiến thuật kỵ binh, bấy quá kỵ binh thuần túy của Đại Nam lại có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho nên ở trong tất cả các cuộc chiến với nước khác, bộ binh vẫn luôn dùng trận hình này để công thành.
Đại Nam lập quốc mấy trăm năm nay, chưa bao giờ đánh thua một lần trong các cuộc chiến tranh với các nước liên bang. Mà lịch sử hào hùng ấy lại được xây dựng từ việc huấn luyện bộ binh hết sức nghiêm chỉnh cùng với những loại chiến trận sắc bén và linh hoạt. Vô luận là với Thương Quốc, với Đông Sở, với Nam Yến, với Nam Chiếu… Bộ binh Đại Nam bách chiến bất bại.
Luận quân chức, trong mười người, Trương Cuồng có chức cao nhất. Dựa theo quân chế của Đại Nam, một đội gồm năm mươi người, trong đó có một gã đội trưởng, một gã đội phó. Hai đội gộp lại thành một Lữ, thiết lập một gã Lữ soái. Ba Lữ gộp thành một Đoàn, được chỉ huy bởi một gã Giáo Úy.
Ở thành Gia Trang, Trương Thế Nhân chỉ là một cái đội phó, so ra còn kém hơn Trương Cuồng hai cái cấp bậc.
Thế nên, dựa theo quân quy của Đại Nam, dù đây không phải là một cuộc chiến tranh, nhưng quyền chỉ huy vẫn phải nằm trong tay người có quân chức cao nhất.
Trương Thế Nhân ở phía trước nhất của Phong Tiễn Trận, đó giống như đầu của một bó mũi tên sắc bén.
Những người ở đội ngũ dẫn đầu đã điên cuồng tăng tốc, e sợ bị người phía sau đuổi theo. Khi còn chưa tới Diễn Võ Trường, Trương Thế Nhân cũng không nghĩ đến việc tiếp xúc với những người này nhanh như thế. Một khi giao thủ, người phía sau có thể dễ dàng vượt qua bọn họ.
Thật ra những người đang ở đội dẫn đầu đều có tâm tư giống như hắn, ở khi không thấy được đích thì sẽ không làm việc không có quá nhiều chỗ tốt là động thủ ngăn cản người khác.
Cửa lớn của Diễn Võ Trường mở rộng, đứng ở trên thành lầu là mấy vị giáo sư mặc áo choàng màu xanh nhạt. Nhìn thấy đội ngũ thí sinh đầu tiên sắp vọt tới trước cửa, người giáo sư cầm đầu chợt tung ra đồ vật đang cầm trong tay, giống như đang thả một con rắn cực lớn ra khỏi lòng bàn tay. Đó là một cuộn giấy thật to, chứa vài chữ viết. Cuộn giấy như một con rắn uốn lượn, sau khi triển khai thì rủ xuống tường thành. Không cần nhìn cẩn thận thì cũng có thể thấy được những chữ to được viết đậm bằng mực.
“Phàm là người không giao thủ mà đến đích thì thành tích sẽ không được tính.”
Khi Trương Thế Nhân nhìn thấy mấy chữ này, hắn nhịn không được mắng một câu:
- Các giáo sư của Kinh Võ Viện thế mà âm hiểm đến nước này.
Cuộn giấy này vừa bung ra, những người đang ở phía trước nhất lập tức bỏ đi ý niệm chỉ truy cầu tốc độ chứ không cần phải giao thủ.
Dẫu gì, từ đầu tới giờ, khoảng mấy chục người chạy ở trước đều cất giấu tâm tư riêng. Họ tự biết chỉ cần đảm bảo có thể nằm trong đội ngũ đầu tiên xông tới đích là được, không cần phải trêu chọc người bên cạnh làm gì. Âu cũng là cho tới bây giờ, những người có thể bảo trì trong đội ngũ thứ nhất không hề có người yếu.
Ngay lúc trận hình bọn người Trương Thế Nhân thoáng chuyển, Tạ Phù Diêu vẫn luôn chạy ở phía sau bỗng nhiên bay lướt tới trước. Hắn như một con hùng ưng vỗ cánh lướt qua bên trên Phong Tiễn Trận, ống tay áo phất phới đầy tiêu sái, chỉ trong nháy mắt mà hắn đã đến cổng chính Diễn Võ Trường.
Trương Cuồng đứng ở trung tâm Phong Tiễn Trận sửng sốt một chút, liếc nhìn Tạ Phù Diêu nhưng không có hạ lệnh tấn công.
- Tìm người khác!
Hắn chỉ do dự trong chốc lát thì hạ quyết định, hiển nhiên chỉ cần giao thủ là được thì không cần phải đi trêu chọc tên Tạ Phù Diêu có thực lực hàng đầu trong tất cả thí sinh. Ý tưởng này của hắn không mưu mà hợp với Trương Thế Nhân, Trương Thế Nhân nghe được Trương Cuồng hô lên thì lập tức dẫn trận hình vọt tới đám đông phía trước.
Lúc trước Trương Thế Nhân cũng đã quan sát qua, hắn cũng biết rõ người nào có thực lực mạnh, người nào có thực lực yếu. Thế nên Trương Thế Nhân trực tiếp tiến tới một đội ngũ gồm sáu, bảy thí sinh tụ chung. Mấy người này hẳn là đến từ cùng một quận, xem ra là đã sớm thảo luận xong việc kết minh trước khi tham gia khảo hạch, để cho tiện phân biệt, trên tay mỗi người đó đều quấn một cái dải lụa nhỏ màu đỏ.
Từ khi bắt đầu, mỗi người này tụ tập cùng một chỗ, không có tách ra. Tuy rằng không có phối hợp ăn ý gì với nhau lắm, nhưng đều có người phụ trách ở mỗi phương. Chắc hẳn đó cũng không phải là đám người mới không có một chút kinh nghiệm.
Luận tu vị của những người này, nếu một đối một thì bọn người Trương Thế Nhân chưa chắc là đối thủ của bọn họ. Nhưng Trương Thế Nhân cũng không có chút nào lo lắng, toàn bộ kỹ xảo chiến đấu của quân nhân đều đến từ thực chiến chứ không phải đến từ sách vở tu hành. Mặc dù không phải là một nhánh quân đội chính quy, nhưng họ phối hợp với nhau cũng không có gì không lưu loát. Với đoàn chiến, mười người Trương Thế Nhân rất có lòng tin.
- PHÁ!!
Trương Thế Nhân kéo Phong Tiễn Trận hung hăng tiến tới, đụng vào đội ngũ của mấy người kia. Thân thể hắn nghiêng về phía trước, tránh khỏi nắm đấm mà người nọ đánh tới trước mặt. Chân trái kéo sau, đùi phải khuỵu xuống, vai trái đong đưa một cái, đụng mạnh lên ngực người đó.
Ở trong nháy mắt khi tiếp xúc với thân thể người nọ, đùi phải Trương Thế Nhân căng thẳng, bải vai nghiêng về phía trước thì thân thể của người kia đã bị đụng bay ra ngoài.
Đồng bạn bên cạnh người nọ kinh hãi, hắn không kịp cứu viện bằng hữu của mình, chỉ có thể cắn răng đánh một quyền tới trước ngực Trương Thế Nhân. Lúc này thân thể Trương Thế Nhân vừa mới dựng thẳng lên, hiển nhiên muốn tránh cũng đã không còn kịp rồi.
Song, Trương Thế Nhân dường như cũng không có một chút suy nghĩ muốn tránh.
Khi quả đấm của người nọ sắp đập trúng trước ngực Trương Thế Nhân, một người biên quân ở bên trái Trương Thế Nhân nghiêng người đánh ra một quyền vào bụng người nọ. Độ mạnh của quyền này không nhỏ, thân thể người kia lập tức cong xuống dưới như một con tôm luộc.
Trương Thế Nhân nhìn cũng chưa từng nhìn, dưới chân hắn chợt điểm, cả thân thể của hắn xông ra ngoài.
Biên quân ở phía sau hắn cũng thay đổi vị trí, thay Trương Thế Nhân ngăn cản công kích của hai bên, lại để cho Trương Thế Nhân có thể toàn lực đối mặt với đối thủ ở trước mặt.
Đây là sự phối hợp của quân đội Đại Nam, một khi trận hình đã phát động thì giống như một loại máy móc tinh vi đang vận chuyển. Hai người biên quân ở hai bên trái, phải thay Trương Thế Nhân ngăn cản tất cả công kích hai bên. Quân nhân ở phía sau thì triển khai trận hình, Phong Tiễn Trận lập tức biến thành Tam Giác Trận, trận hình hậu phương đột nhiên thay đổi, tiếp tục mở rộng lỗ hổng do Trương Thế Nhân xé ra.
Thật giống nhưng một thanh thương hung hăng đâm vào trận hình đối phương.
Mặc dù đối thủ của từng binh sĩ có thực lực không tầm thường, nhưng luận sự phối hợp lúc này thì họ không có biện pháp cùng so sánh với những quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh. Sau khi trận hình tạo thành từ sáu, bảy người bị Trương Thế Nhân xé mở, cơ hồ mà trong một phút, Tam Giác Trận đã chia tách đội hình những người nọ thành hai phần.
Trương Thế Nhân cũng không có ra tay độc ác, hắn dùng vai, khuỷu tay làm vũ khí ngăn chặn những người phía trước quay mình phản công.
Bây giờ Trương Thế Nhân đã có một loại tự tin khi xuất thủ, mà không phải như lúc ở thành Gia Trang, luôn ngưỡng mộ một người có tu vị Nhị Phẩm.
Trong chốc lát, mười người Trương Thế Nhân đã lao tới cổng chính của Diễn Võ Trường.
- Đừng ham chiến, xông vào bên trong!
Trương Cuồng hướng về Trương Thế Nhân mà hô một câu, lập tức chỉ huy trận hình thay đổi phương hướng.
Nhưng ở thời điểm Trương Thế Nhân mới xoay người, bước chân của hắn chậm lại trong giây lát.
Tạ Phù Diêu Giang Nam đang ở trước mặt, cả thân thể hắn đứng nghiêm ở cửa ra vào của Diễn Võ Trường, hai tay chắp sau lưng, nhìn bọn người Trương Thế Nhân vừa phá tan một tầng trở ngại với nhiều hứng thú.
…
…
Trương Thế Nhân là người muốn hiểu rõ từng người có thể trở thành đối thủ của hắn. Trước khi cuộc thi của Kinh Võ Viện bắt đầu, hắn đi phủ Tán Kim Hầu, mặt dày mày dạn hỏi rất nhiều vấn đề về những thí sinh đứng đầu lần này, cơ hồ đào sạch tất cả những gì Ngô Nhất Đạo biết đến. Nhưng tin tức mà Ngô Nhất Đạo nói cho hắn cũng không làm cho hắn thỏa mãn, nên hắn bảo Mộc Tiểu Yêu trở về đại nội thị vệ, xảo trá cái vị Trác Bố Y kia để thu được một ít tin tức.
Vậy nên hắn biết rõ cái nam nhân trẻ tuổi có tên Tạ Phù Diêu đang ngăn lại đường đi ở cửa ra vào Kinh Võ Viện có chút đáng sợ.
Nếu không phải cái tên Tạ Phù Diêu tại thuở thiếu thời đã quảng bá rộng khắp Giang Nam, thì thứ làm cho người ta cố kỵ hắn phải là do một thân phận khác của hắn ta gây ra. Hắn là đệ tử ký danh của Trương chân nhân thuộc Tam Thanh Quan ở núi Võ Đang. Rất nhiều con cháu thế gia vì để cho thanh danh của mình dễ nghe hơn một ít, thường thường cũng sẽ dính líu một ít quan hệ với những tông môn danh tiếng. Thế nên cái gọi là đệ tử ký danh nghe thật giống như Tạ Phù Diêu cùng lắm là đệ tử ngoại vi của Tam Thanh Quan mà thôi, nhưng thật ra, khác với phần lớn những tên công tử khác, hắn là quan môn đệ tử của Trương chân nhân.
Năm đó Trương chân nhân dạo chơi Giang Nam, vô tình gặp được Tạ Phù Diêu, ngài liền chỉ vào hắn mà nói: “Tương lai kẻ này chắc chắn lóng lánh như sao trời”.
Từ đó về sau, hằng năm Trương chân nhân đều phái đệ tử đắc ý nhất của mình đến Giang Nam truyền đạo. Hơn mười năm, ngài thậm chí còn tự mình xuống núi bốn lần để chỉ điểm cho Tạ Phù Diêu tu hành.
Trương chân nhân có địa vị trong Đạo tông gần như Tiêu chân nhân của Thanh Nhạc Sơn. Nhưng giang hồ đồn đãi, luận tu vị thì có lẽ Trương chân nhân không chút nào thấp hơn Tiêu chân nhân. Thậm chí có người cón nói nếu không phải Tiêu chân nhân có chút sâu xa vào lúc bệ hạ đăng cơ, địa vị lãnh tụ Đạo tông chưa chắc rơi vào hắn, mà có thể là Trương chân nhân của núi Võ Đang.
Có một vị sư phụ quá kinh khủng như vậy, tu vị Tạ Phù Diêu cao bao nhiêu thì cũng có thể đoán được phần nào.
Vậy nên từ khi bắt đầu, Trương Thế Nhân không có ý định cứng đối cứng với người như vậy, cũng có thể hiểu là hắn sợ. Thừa nhận việc cố kỵ mà lo lắng hay sợ hãi cũng không phải là một việc rất mất mặt, nếu như một tên củi mục không thể tu hành như Trương Thế Nhân phải đối mặt với cao thủ lại mà lại chỉ thà chết chứ không chịu khuất phục, đó mới là ngốc và mất mặt. Đây là cuộc thi, không cần dốc sức liều mạng. Mặc dù có dốc sức liều mạng, khi đối mặt với một đối thủ như Tạ Phù Diêu, Trương Thế Nhân vẫn sẽ chọn việc tránh đi.
Song giờ phút này Tạ Phù Diêu đang đứng ở cổng chính của Diễn Võ Trường, Trương Thế Nhân có tránh cũng không tránh được.
Nhìn xem chín người quân nhân cùng Trương Thế Nhân đứng lại ở cách mình không xa, Tạ Phù Diêu bình thản khẽ vuốt cằm thăm hỏi. Đây là một cái động tác mang theo chút thân mật và rất khách khí, bất quá Trương Thế Nhân cũng không cho rằng Tạ Phù Diêu đang lấy lòng hắn. Có đôi khi việc chào hỏi không cần bất kỳ hàm nghĩa phức tạp, chỉ đơn thuần là chào hỏi.
- Ngươi rất không tồi.
Tạ Phù Diêu nhìn Trương Thế Nhân, nói:
- Nếu không phải do cái quy củ chán ghét này, ta ngược lại thật muốn nhìn ngươi một chút xem ngươi có thể leo lên vị trí cao cỡ nào. Tuy thành tích năm điểm ưu tú ở năm môn văn khoa là phần thưởng bệ hạ ban cho ngươi, nhưng ai cũng biết nếu một người không có bản lĩnh thì đừng mơ đến việc bệ hạ rộng rãi như vậy. Thế nên dẫu có nhiều người ghen tỵ và phẫn hận vì ngươi, song ta có chút thưởng thức ngươi. Ta rất muốn biết một tên Đội phó biên quân cực kỳ bình thường cần phải bỏ ra bao nhiêu cố gắng mới có thể làm cho một người đứng ở nơi cao nhất thế gian phải dùng tới ánh mắt chú ý? Nhưng mà… Từ đầu đến cuối ta cũng không có xem ngươi là đối thủ.
Trương Thế Nhân khẽ giật mình, hắn không nghĩ đến tên công tử trẻ tuổi, anh tuấn và nho nhã sẽ nói mấy lời như vậy với hắn.
- Chúng ta muốn đi vào.
Trương Thế Nhân trầm ngâm trong chốc lát, nói ra:
- Trên thực tế, ta cũng phi thường không muốn cùng ngươi trở thành đối thủ.
Tạ Phù Diêu khẽ lắc đầu, dùng ngữ khí bình thản nói:
- Không đúng.
Trương Thế Nhân hỏi:
- Cái gì không đúng?
Tạ Phù Diêu nói:
- Ta cũng không muốn xem ngươi là đối thủ, trái lại, tuy rằng những thứ ngươi biểu hiện ra cũng không cao lắm, nhưng cũng đủ làm người lau mắt mà nhìn, ta nói không đúng… Là vì mười mấy người bọn ngươi không đủ làm đối thủ của ta.
Nội tâm Trương Thế Nhân chợt xiết chặt, theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua Trương Cuồng.
Ý của tên công tử họ Tạ ở Giang Nam này dĩ nhiên là muốn một mình cản lại mười mấy người họ. Hơn nữa hắn còn cảm thấy… chưa đủ.
Quần áo Tạ Phù Diêu không gió mà bay, hắn đứng chắp tay ở cổng chính Diễn Võ Trường. Rõ ràng là đứng ở cùng địa phương với tất cả mọi người, nhưng luôn có thể cảm thấy một loại cảm giác rằng hắn đứng ở nơi rất cao. Song hết lần này đến lần khác, thái độ cùng phong thái của hắn lại không làm người ta cảm thấy chán ghét.
- Ở trước ngày hôm qua, vốn muốn bình bình đạm đạm tiến vào Kinh Võ Viện thì cũng thôi. Cái gọi là thứ tự thật sự không có một chút hấp dẫn với ta. Nhưng hôm nay ta thay đổi chủ ý, đó là vì biểu hiện ngày hôm qua của ngươi quá mức chói mắt, thậm chí có rất nhiều người ưu tú đều bị ngươi ép xuống. Vào thời điểm những người kia thấy ngươi đạt được sự khen thưởng của bệ hạ, ánh mắt của họ cực nóng, điều đó làm cho ta đột nhiên hiểu ra một cái đạo lý.
- Đã có thực lực, làm gì phải tận lực giấu xuống? Trước kia ta muốn bình bình đạm đạm tiến vào Kinh Võ Viện là do ta tự cho mình làm cao. Triển lộ ra thực lực của mình không phải ngạo, cách nghĩ của ta trước kia mới là ngạo. Sau khi cẩn thận suy nghĩ, ta cảm thấy so với ngươi, ta vẫn là đần một chút.
Hắn chậm rãi giơ ngón tay lên chỉ về phía Trương Thế Nhân:
- Ngươi để cho ta cảm thấy mình cao ngạo mà ngu ngốc, cảm giác này không tốt. Không tranh giành là vì ta cảm thấy mình còn mạnh hơn so với các ngươi, mà có ý nghĩ không muốn đánh một trận lại xác thực là lỗi của ta. Vậy nên... Đánh một trận thì tốt rồi.
Ngay khi hắn giơ lên ngón tay, trong một khắc đó, sắc mặt Trương Thế Nhân bỗng nhiên biến đổi!
- Lùi!
Trương Thế Nhân không chút do dự hô lên một chữ, sau đó thân hình nhanh chóng lui nhanh về phía sau.
Thế nhưng mà cả đội ngũ thí sinh dẫn đầu vừa đúng lúc đến, họ đều bị Tạ Phù Diêu ngăn ở cổng chính, còn có thể hướng về chỗ nào mà lui?
Thoáng chậm hơn bọn họ một chút là Tạ Phù Diêu của Giang Nam. Tay áo của tên công tử đẹp trai mặc cẩm y này phiêu phiêu, bày ra thân pháp Lăng Vân Phi Độ, song hắn không có vội vượt qua bọn người Trương Thế Nhân, mà chỉ rơi vào đằng sau Phong Tiễn Trận. Toàn thân của hắn rất bình thản, không có biểu hiện chút địch ý nào, nhưng Trương Thế Nhân xem ra vị trí mà Tạ Phù Diêu đang giữ vững là cực kỳ quan trọng, đó giống như một đầu mãnh thú tùy thời mà động, ở bất cứ thời khắc nào cũng có thể uy hiếp đến hậu phương của Phong Tiễn Trận.
Phong Tiễn Trận là một trận hình trong hai mươi mấy loại trận hình cơ bản của quân đội Đại Nam, là một loại trận hình xung phong cực kỳ lợi hại. Loại trận hình này thích hợp với chiến thuật kỵ binh, bấy quá kỵ binh thuần túy của Đại Nam lại có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho nên ở trong tất cả các cuộc chiến với nước khác, bộ binh vẫn luôn dùng trận hình này để công thành.
Đại Nam lập quốc mấy trăm năm nay, chưa bao giờ đánh thua một lần trong các cuộc chiến tranh với các nước liên bang. Mà lịch sử hào hùng ấy lại được xây dựng từ việc huấn luyện bộ binh hết sức nghiêm chỉnh cùng với những loại chiến trận sắc bén và linh hoạt. Vô luận là với Thương Quốc, với Đông Sở, với Nam Yến, với Nam Chiếu… Bộ binh Đại Nam bách chiến bất bại.
Luận quân chức, trong mười người, Trương Cuồng có chức cao nhất. Dựa theo quân chế của Đại Nam, một đội gồm năm mươi người, trong đó có một gã đội trưởng, một gã đội phó. Hai đội gộp lại thành một Lữ, thiết lập một gã Lữ soái. Ba Lữ gộp thành một Đoàn, được chỉ huy bởi một gã Giáo Úy.
Ở thành Gia Trang, Trương Thế Nhân chỉ là một cái đội phó, so ra còn kém hơn Trương Cuồng hai cái cấp bậc.
Thế nên, dựa theo quân quy của Đại Nam, dù đây không phải là một cuộc chiến tranh, nhưng quyền chỉ huy vẫn phải nằm trong tay người có quân chức cao nhất.
Trương Thế Nhân ở phía trước nhất của Phong Tiễn Trận, đó giống như đầu của một bó mũi tên sắc bén.
Những người ở đội ngũ dẫn đầu đã điên cuồng tăng tốc, e sợ bị người phía sau đuổi theo. Khi còn chưa tới Diễn Võ Trường, Trương Thế Nhân cũng không nghĩ đến việc tiếp xúc với những người này nhanh như thế. Một khi giao thủ, người phía sau có thể dễ dàng vượt qua bọn họ.
Thật ra những người đang ở đội dẫn đầu đều có tâm tư giống như hắn, ở khi không thấy được đích thì sẽ không làm việc không có quá nhiều chỗ tốt là động thủ ngăn cản người khác.
Cửa lớn của Diễn Võ Trường mở rộng, đứng ở trên thành lầu là mấy vị giáo sư mặc áo choàng màu xanh nhạt. Nhìn thấy đội ngũ thí sinh đầu tiên sắp vọt tới trước cửa, người giáo sư cầm đầu chợt tung ra đồ vật đang cầm trong tay, giống như đang thả một con rắn cực lớn ra khỏi lòng bàn tay. Đó là một cuộn giấy thật to, chứa vài chữ viết. Cuộn giấy như một con rắn uốn lượn, sau khi triển khai thì rủ xuống tường thành. Không cần nhìn cẩn thận thì cũng có thể thấy được những chữ to được viết đậm bằng mực.
“Phàm là người không giao thủ mà đến đích thì thành tích sẽ không được tính.”
Khi Trương Thế Nhân nhìn thấy mấy chữ này, hắn nhịn không được mắng một câu:
- Các giáo sư của Kinh Võ Viện thế mà âm hiểm đến nước này.
Cuộn giấy này vừa bung ra, những người đang ở phía trước nhất lập tức bỏ đi ý niệm chỉ truy cầu tốc độ chứ không cần phải giao thủ.
Dẫu gì, từ đầu tới giờ, khoảng mấy chục người chạy ở trước đều cất giấu tâm tư riêng. Họ tự biết chỉ cần đảm bảo có thể nằm trong đội ngũ đầu tiên xông tới đích là được, không cần phải trêu chọc người bên cạnh làm gì. Âu cũng là cho tới bây giờ, những người có thể bảo trì trong đội ngũ thứ nhất không hề có người yếu.
Ngay lúc trận hình bọn người Trương Thế Nhân thoáng chuyển, Tạ Phù Diêu vẫn luôn chạy ở phía sau bỗng nhiên bay lướt tới trước. Hắn như một con hùng ưng vỗ cánh lướt qua bên trên Phong Tiễn Trận, ống tay áo phất phới đầy tiêu sái, chỉ trong nháy mắt mà hắn đã đến cổng chính Diễn Võ Trường.
Trương Cuồng đứng ở trung tâm Phong Tiễn Trận sửng sốt một chút, liếc nhìn Tạ Phù Diêu nhưng không có hạ lệnh tấn công.
- Tìm người khác!
Hắn chỉ do dự trong chốc lát thì hạ quyết định, hiển nhiên chỉ cần giao thủ là được thì không cần phải đi trêu chọc tên Tạ Phù Diêu có thực lực hàng đầu trong tất cả thí sinh. Ý tưởng này của hắn không mưu mà hợp với Trương Thế Nhân, Trương Thế Nhân nghe được Trương Cuồng hô lên thì lập tức dẫn trận hình vọt tới đám đông phía trước.
Lúc trước Trương Thế Nhân cũng đã quan sát qua, hắn cũng biết rõ người nào có thực lực mạnh, người nào có thực lực yếu. Thế nên Trương Thế Nhân trực tiếp tiến tới một đội ngũ gồm sáu, bảy thí sinh tụ chung. Mấy người này hẳn là đến từ cùng một quận, xem ra là đã sớm thảo luận xong việc kết minh trước khi tham gia khảo hạch, để cho tiện phân biệt, trên tay mỗi người đó đều quấn một cái dải lụa nhỏ màu đỏ.
Từ khi bắt đầu, mỗi người này tụ tập cùng một chỗ, không có tách ra. Tuy rằng không có phối hợp ăn ý gì với nhau lắm, nhưng đều có người phụ trách ở mỗi phương. Chắc hẳn đó cũng không phải là đám người mới không có một chút kinh nghiệm.
Luận tu vị của những người này, nếu một đối một thì bọn người Trương Thế Nhân chưa chắc là đối thủ của bọn họ. Nhưng Trương Thế Nhân cũng không có chút nào lo lắng, toàn bộ kỹ xảo chiến đấu của quân nhân đều đến từ thực chiến chứ không phải đến từ sách vở tu hành. Mặc dù không phải là một nhánh quân đội chính quy, nhưng họ phối hợp với nhau cũng không có gì không lưu loát. Với đoàn chiến, mười người Trương Thế Nhân rất có lòng tin.
- PHÁ!!
Trương Thế Nhân kéo Phong Tiễn Trận hung hăng tiến tới, đụng vào đội ngũ của mấy người kia. Thân thể hắn nghiêng về phía trước, tránh khỏi nắm đấm mà người nọ đánh tới trước mặt. Chân trái kéo sau, đùi phải khuỵu xuống, vai trái đong đưa một cái, đụng mạnh lên ngực người đó.
Ở trong nháy mắt khi tiếp xúc với thân thể người nọ, đùi phải Trương Thế Nhân căng thẳng, bải vai nghiêng về phía trước thì thân thể của người kia đã bị đụng bay ra ngoài.
Đồng bạn bên cạnh người nọ kinh hãi, hắn không kịp cứu viện bằng hữu của mình, chỉ có thể cắn răng đánh một quyền tới trước ngực Trương Thế Nhân. Lúc này thân thể Trương Thế Nhân vừa mới dựng thẳng lên, hiển nhiên muốn tránh cũng đã không còn kịp rồi.
Song, Trương Thế Nhân dường như cũng không có một chút suy nghĩ muốn tránh.
Khi quả đấm của người nọ sắp đập trúng trước ngực Trương Thế Nhân, một người biên quân ở bên trái Trương Thế Nhân nghiêng người đánh ra một quyền vào bụng người nọ. Độ mạnh của quyền này không nhỏ, thân thể người kia lập tức cong xuống dưới như một con tôm luộc.
Trương Thế Nhân nhìn cũng chưa từng nhìn, dưới chân hắn chợt điểm, cả thân thể của hắn xông ra ngoài.
Biên quân ở phía sau hắn cũng thay đổi vị trí, thay Trương Thế Nhân ngăn cản công kích của hai bên, lại để cho Trương Thế Nhân có thể toàn lực đối mặt với đối thủ ở trước mặt.
Đây là sự phối hợp của quân đội Đại Nam, một khi trận hình đã phát động thì giống như một loại máy móc tinh vi đang vận chuyển. Hai người biên quân ở hai bên trái, phải thay Trương Thế Nhân ngăn cản tất cả công kích hai bên. Quân nhân ở phía sau thì triển khai trận hình, Phong Tiễn Trận lập tức biến thành Tam Giác Trận, trận hình hậu phương đột nhiên thay đổi, tiếp tục mở rộng lỗ hổng do Trương Thế Nhân xé ra.
Thật giống nhưng một thanh thương hung hăng đâm vào trận hình đối phương.
Mặc dù đối thủ của từng binh sĩ có thực lực không tầm thường, nhưng luận sự phối hợp lúc này thì họ không có biện pháp cùng so sánh với những quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh. Sau khi trận hình tạo thành từ sáu, bảy người bị Trương Thế Nhân xé mở, cơ hồ mà trong một phút, Tam Giác Trận đã chia tách đội hình những người nọ thành hai phần.
Trương Thế Nhân cũng không có ra tay độc ác, hắn dùng vai, khuỷu tay làm vũ khí ngăn chặn những người phía trước quay mình phản công.
Bây giờ Trương Thế Nhân đã có một loại tự tin khi xuất thủ, mà không phải như lúc ở thành Gia Trang, luôn ngưỡng mộ một người có tu vị Nhị Phẩm.
Trong chốc lát, mười người Trương Thế Nhân đã lao tới cổng chính của Diễn Võ Trường.
- Đừng ham chiến, xông vào bên trong!
Trương Cuồng hướng về Trương Thế Nhân mà hô một câu, lập tức chỉ huy trận hình thay đổi phương hướng.
Nhưng ở thời điểm Trương Thế Nhân mới xoay người, bước chân của hắn chậm lại trong giây lát.
Tạ Phù Diêu Giang Nam đang ở trước mặt, cả thân thể hắn đứng nghiêm ở cửa ra vào của Diễn Võ Trường, hai tay chắp sau lưng, nhìn bọn người Trương Thế Nhân vừa phá tan một tầng trở ngại với nhiều hứng thú.
…
…
Trương Thế Nhân là người muốn hiểu rõ từng người có thể trở thành đối thủ của hắn. Trước khi cuộc thi của Kinh Võ Viện bắt đầu, hắn đi phủ Tán Kim Hầu, mặt dày mày dạn hỏi rất nhiều vấn đề về những thí sinh đứng đầu lần này, cơ hồ đào sạch tất cả những gì Ngô Nhất Đạo biết đến. Nhưng tin tức mà Ngô Nhất Đạo nói cho hắn cũng không làm cho hắn thỏa mãn, nên hắn bảo Mộc Tiểu Yêu trở về đại nội thị vệ, xảo trá cái vị Trác Bố Y kia để thu được một ít tin tức.
Vậy nên hắn biết rõ cái nam nhân trẻ tuổi có tên Tạ Phù Diêu đang ngăn lại đường đi ở cửa ra vào Kinh Võ Viện có chút đáng sợ.
Nếu không phải cái tên Tạ Phù Diêu tại thuở thiếu thời đã quảng bá rộng khắp Giang Nam, thì thứ làm cho người ta cố kỵ hắn phải là do một thân phận khác của hắn ta gây ra. Hắn là đệ tử ký danh của Trương chân nhân thuộc Tam Thanh Quan ở núi Võ Đang. Rất nhiều con cháu thế gia vì để cho thanh danh của mình dễ nghe hơn một ít, thường thường cũng sẽ dính líu một ít quan hệ với những tông môn danh tiếng. Thế nên cái gọi là đệ tử ký danh nghe thật giống như Tạ Phù Diêu cùng lắm là đệ tử ngoại vi của Tam Thanh Quan mà thôi, nhưng thật ra, khác với phần lớn những tên công tử khác, hắn là quan môn đệ tử của Trương chân nhân.
Năm đó Trương chân nhân dạo chơi Giang Nam, vô tình gặp được Tạ Phù Diêu, ngài liền chỉ vào hắn mà nói: “Tương lai kẻ này chắc chắn lóng lánh như sao trời”.
Từ đó về sau, hằng năm Trương chân nhân đều phái đệ tử đắc ý nhất của mình đến Giang Nam truyền đạo. Hơn mười năm, ngài thậm chí còn tự mình xuống núi bốn lần để chỉ điểm cho Tạ Phù Diêu tu hành.
Trương chân nhân có địa vị trong Đạo tông gần như Tiêu chân nhân của Thanh Nhạc Sơn. Nhưng giang hồ đồn đãi, luận tu vị thì có lẽ Trương chân nhân không chút nào thấp hơn Tiêu chân nhân. Thậm chí có người cón nói nếu không phải Tiêu chân nhân có chút sâu xa vào lúc bệ hạ đăng cơ, địa vị lãnh tụ Đạo tông chưa chắc rơi vào hắn, mà có thể là Trương chân nhân của núi Võ Đang.
Có một vị sư phụ quá kinh khủng như vậy, tu vị Tạ Phù Diêu cao bao nhiêu thì cũng có thể đoán được phần nào.
Vậy nên từ khi bắt đầu, Trương Thế Nhân không có ý định cứng đối cứng với người như vậy, cũng có thể hiểu là hắn sợ. Thừa nhận việc cố kỵ mà lo lắng hay sợ hãi cũng không phải là một việc rất mất mặt, nếu như một tên củi mục không thể tu hành như Trương Thế Nhân phải đối mặt với cao thủ lại mà lại chỉ thà chết chứ không chịu khuất phục, đó mới là ngốc và mất mặt. Đây là cuộc thi, không cần dốc sức liều mạng. Mặc dù có dốc sức liều mạng, khi đối mặt với một đối thủ như Tạ Phù Diêu, Trương Thế Nhân vẫn sẽ chọn việc tránh đi.
Song giờ phút này Tạ Phù Diêu đang đứng ở cổng chính của Diễn Võ Trường, Trương Thế Nhân có tránh cũng không tránh được.
Nhìn xem chín người quân nhân cùng Trương Thế Nhân đứng lại ở cách mình không xa, Tạ Phù Diêu bình thản khẽ vuốt cằm thăm hỏi. Đây là một cái động tác mang theo chút thân mật và rất khách khí, bất quá Trương Thế Nhân cũng không cho rằng Tạ Phù Diêu đang lấy lòng hắn. Có đôi khi việc chào hỏi không cần bất kỳ hàm nghĩa phức tạp, chỉ đơn thuần là chào hỏi.
- Ngươi rất không tồi.
Tạ Phù Diêu nhìn Trương Thế Nhân, nói:
- Nếu không phải do cái quy củ chán ghét này, ta ngược lại thật muốn nhìn ngươi một chút xem ngươi có thể leo lên vị trí cao cỡ nào. Tuy thành tích năm điểm ưu tú ở năm môn văn khoa là phần thưởng bệ hạ ban cho ngươi, nhưng ai cũng biết nếu một người không có bản lĩnh thì đừng mơ đến việc bệ hạ rộng rãi như vậy. Thế nên dẫu có nhiều người ghen tỵ và phẫn hận vì ngươi, song ta có chút thưởng thức ngươi. Ta rất muốn biết một tên Đội phó biên quân cực kỳ bình thường cần phải bỏ ra bao nhiêu cố gắng mới có thể làm cho một người đứng ở nơi cao nhất thế gian phải dùng tới ánh mắt chú ý? Nhưng mà… Từ đầu đến cuối ta cũng không có xem ngươi là đối thủ.
Trương Thế Nhân khẽ giật mình, hắn không nghĩ đến tên công tử trẻ tuổi, anh tuấn và nho nhã sẽ nói mấy lời như vậy với hắn.
- Chúng ta muốn đi vào.
Trương Thế Nhân trầm ngâm trong chốc lát, nói ra:
- Trên thực tế, ta cũng phi thường không muốn cùng ngươi trở thành đối thủ.
Tạ Phù Diêu khẽ lắc đầu, dùng ngữ khí bình thản nói:
- Không đúng.
Trương Thế Nhân hỏi:
- Cái gì không đúng?
Tạ Phù Diêu nói:
- Ta cũng không muốn xem ngươi là đối thủ, trái lại, tuy rằng những thứ ngươi biểu hiện ra cũng không cao lắm, nhưng cũng đủ làm người lau mắt mà nhìn, ta nói không đúng… Là vì mười mấy người bọn ngươi không đủ làm đối thủ của ta.
Nội tâm Trương Thế Nhân chợt xiết chặt, theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua Trương Cuồng.
Ý của tên công tử họ Tạ ở Giang Nam này dĩ nhiên là muốn một mình cản lại mười mấy người họ. Hơn nữa hắn còn cảm thấy… chưa đủ.
Quần áo Tạ Phù Diêu không gió mà bay, hắn đứng chắp tay ở cổng chính Diễn Võ Trường. Rõ ràng là đứng ở cùng địa phương với tất cả mọi người, nhưng luôn có thể cảm thấy một loại cảm giác rằng hắn đứng ở nơi rất cao. Song hết lần này đến lần khác, thái độ cùng phong thái của hắn lại không làm người ta cảm thấy chán ghét.
- Ở trước ngày hôm qua, vốn muốn bình bình đạm đạm tiến vào Kinh Võ Viện thì cũng thôi. Cái gọi là thứ tự thật sự không có một chút hấp dẫn với ta. Nhưng hôm nay ta thay đổi chủ ý, đó là vì biểu hiện ngày hôm qua của ngươi quá mức chói mắt, thậm chí có rất nhiều người ưu tú đều bị ngươi ép xuống. Vào thời điểm những người kia thấy ngươi đạt được sự khen thưởng của bệ hạ, ánh mắt của họ cực nóng, điều đó làm cho ta đột nhiên hiểu ra một cái đạo lý.
- Đã có thực lực, làm gì phải tận lực giấu xuống? Trước kia ta muốn bình bình đạm đạm tiến vào Kinh Võ Viện là do ta tự cho mình làm cao. Triển lộ ra thực lực của mình không phải ngạo, cách nghĩ của ta trước kia mới là ngạo. Sau khi cẩn thận suy nghĩ, ta cảm thấy so với ngươi, ta vẫn là đần một chút.
Hắn chậm rãi giơ ngón tay lên chỉ về phía Trương Thế Nhân:
- Ngươi để cho ta cảm thấy mình cao ngạo mà ngu ngốc, cảm giác này không tốt. Không tranh giành là vì ta cảm thấy mình còn mạnh hơn so với các ngươi, mà có ý nghĩ không muốn đánh một trận lại xác thực là lỗi của ta. Vậy nên... Đánh một trận thì tốt rồi.
Ngay khi hắn giơ lên ngón tay, trong một khắc đó, sắc mặt Trương Thế Nhân bỗng nhiên biến đổi!
- Lùi!
Trương Thế Nhân không chút do dự hô lên một chữ, sau đó thân hình nhanh chóng lui nhanh về phía sau.
Thế nhưng mà cả đội ngũ thí sinh dẫn đầu vừa đúng lúc đến, họ đều bị Tạ Phù Diêu ngăn ở cổng chính, còn có thể hướng về chỗ nào mà lui?
/241
|