Sau khi Tạ Phù Diêu bị đánh bay ra ngoài, tất cả những luồng nội kình hình thành chỉ pháp ở khu vực xung quanh như chim về tổ, bay trở về trong Khí Hải của hắn. Chúng cũng không có tiêu tán vô tung, đương nhiên, một kẻ không cảm nhận được nguyên khí thiên địa như Trương Thế Nhân không có phát hiện điểm này.
Lúc này Trương Thế Nhân dữ tợn như một con mãnh thú thuở hồng hoang, con ngươi màu đỏ thẫm quá mức dọa người.
Sau lúc dùng một quyền nện Tạ Phù Diêu bay ra ngoài, Trương Thế Nhân nhìn nhìn cái tên công tử Giang Nam đang chậm rãi tuột xuống khỏi vách tường. Khóe miệng của hắn vẽ ra một tia cười lạnh, điểm một cái dưới chân, thân hình bỗng nhiên lao về phía trước. Một giây sau hắn đã đến bên người Tạ Phù Diêu.
Trương Thế Nhân cúi đầu, con ngươi màu đỏ nhìn thẳng ánh mắt Tạ Phù Diêu, lại gằn từng chữ từng câu mà hỏi:
- Ngươi muốn giết ta?
Ngữ khí của hắn âm lãnh giống như một khối băng cứng vạn năm không thay đổi, làm cho người nghe không rét mà run.
Trương Thế Nhân bây giờ làm cho người ta cảm thấy hắn như là một con dã thú không bị khống chế.
Tạ Phù Diêu vịn vách tường, muốn đứng lên, trên khóe miệng của hắn có treo vết máu, cho thấy hắn bị thương không nhẹ.
Trên thực tế, nếu không phải trước một khắc khi Trương Thế Nhân vung quyền, hắn đã triệu tập tất cả toàn bộ nội kình trong Khí Hải làm ra phòng ngự, sau khi một quyền này đập vào người hắn thì chỉ sợ đã có thể đập nát một bên đầu hắn.
- Trả lời ta.
Trương Thế Nhân cúi người nhìn Tạ Phù Diêu, chờ đợi câu trả lời.
Tên công tử Giang Nam lúc trước còn lấy lực lượng một người ngăn cản ba mươi mấy người vào cổng lại không còn một phân cường thế vào lúc này. Một quyền này đã trực tiếp đánh hắn từ đám mây rớt xuống phàm trần. Dẫu bên trong hắn cũng tự phụ, nhưng nó đã bị một quyền này đánh nát thành mảnh nhỏ. Từ khi tu hành tới giờ, Tạ Phù Diêu chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày chính mình bị người bức đến nước này.
- Phải.
Hắn xoá đi vết máu ở khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Trương Thế Nhân, trả lời rất thành thật.
Bành!
Một cỗ khói bụi đậm đặc nổi lên trong giây lát, thân thể Tạ Phù Diêu lại bị một cước của Trương Thế Nhân giẫm vào bên trong đá lát con đường.
Trong lúc bụi đất tung bay, thân thể công tử Giang Nam kiêu ngạo bị giẫm thẳng vào trong đá, sau lưng bị ấn vào trong mặt đường. Bụi mù kích động bay tứ tung, thiếu niên có đôi mắt đỏ tỏa ra sát khí nghiêm nghị.
- Bởi vì ngươi cảm thấy ta uy hiếp đến ngươi, nên ngươi liền chuẩn bị hạ sát thủ?
Trương Thế Nhân thu hồi cái chân giẫm lên bụng Tạ Phù Diêu, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt Tạ Phù Diêu, hỏi:
- Trong một khắc khi ngươi bắt đầu thay đổi chỉ pháp, có phải sát niệm trong nội tâm đã không thể ngăn cản? Không giống với việc ngươi chế địch bằng cách phong bế Khí Hải, ngươi lấy chỉ pháp bén nhọn để làm Khí Hải của ta nổ nát. Nếu như ta chết rồi, ngươi cũng sẽ không cảm thấy chính mình đã làm sai cái gì. Trái lại, ngươi càng cho rằng như thế là đúng, đúng vì mình đã sớm giết chết một đối thủ. Thật sao?
Tạ Phù Diêu làm gì còn khí lực trả lời, làm gì còn có thể trả lời?
Một cước này của Trương Thế Nhân thật sự quá nặng một chút, trực tiếp giẫm cả thân thể của hắn tiến sâu vào trong lòng đất của con đường chính.
- Thế nên…
Trương Thế Nhân đứng thẳng người, từ cao nhìn xuống Tạ Phù Diêu, nói:
- Hiện tại ta giết ngươi thì cũng không cần áy náy cái gì.
Hắn giơ chân lên, nhắm ngay cái trán Tạ Phù Diêu.
- Trương Thế Nhân, không được!
Hơi chút khôi phục một ít thể lực, Trương Cuồng thấy Trương Thế Nhân muốn giết người, lập tức giãy giụa, hô lên một tiếng. Những tên quân nhân khác cũng vừa thở hổn hển vừa la lên, muốn ngăn Trương Thế Nhân phạm sai lầm.
Mà mấy người giáo sư đứng ở trên thành lầu thấy Trương Thế Nhân giơ chân lên lần nữa thì sắc mặt đại biến. Thân hình Ngôn Khanh lóe lên, từ trên cổng thành nhảy xuống, phóng tới người Trương Thế Nhân giống như một đạo ánh sáng trắng. Nhưng hắn dừng lại ở nơi cách Trương Thế Nhân không xa, không có tiến thêm về phía trước, sợ Trương Thế Nhân không chút cố kỵ mà đạp một cước xuống.
- Lớn mật!
- Đã đủ rồi!
Người đầu tiên hô lên là Thôi Bình Châu, tuy hắn bị Tạ Phù Diêu chọc giận, nhưng hắn lại không thể trơ mắt ếch ra nhìn Tạ Phù Diêu bị một cước của Trương Thế Nhân giết chết. Người hô “Đã đủ rồi” là Bùi Sơ Hành, ánh mắt âm hàn của hắn nhìn chằm chằm vào Trương Thế Nhân, tràn đầy địch ý. Vô luận như thế nào, trong mắt bọn hắn, Tạ Phù Diêu cùng bọn họ mới là một loại người.
Trái với hai người họ, Ngu Khiếu vẫn đứng ở một bên, không nói một lời, cũng không nhúc nhích, chỉ nhìn cái cục diện đột nhiên xảy ra, tựa hồ có hơi thất thần.
Chân Trương Thế Nhân dừng ở cách cái trán Tạ Phù Diêu không xa, hắn quay đầu lại, quét mắt liếc nhìn mọi người, cười lành lạnh một tiếng rồi nói:
- Nếu như ta giẫm nứt đầu lâu của hắn, có phải các ngươi đều cảm thấy ta quá đáng phải không? Ở trong lòng các ngươi, nếu ta giẫm một cước này xuống thì đó liền là một chuyện xấu xa không thể tha thứ, có đúng hay không? Các ngươi biết phẫn nộ, thậm chí cảm thấy cái chân ta giẫm lên người Tạ Phù Diêu cũng là một loại vũ nhục các ngươi, đúng hay không? Như vậy, nếu như mới vừa rồi Tạ Phù Diêu dùng chỉ pháp đánh nát Khí Hải của ta, nếu như hắn giết ta, các ngươi sẽ như thế nào?
Ánh mắt lạnh lùng của Trương Thế Nhân lộ ra một cỗ sát ý, loại sát ý làm người run rẩy.
- Các ngươi chỉ biết nói “đáng tiếc, đáng tiếc…” đúng không? Nhưng các ngươi sẽ tha thứ cho sự thất thủ của vị công tử Tạ gia, sẽ tha thứ việc hắn vô tình giết chết một tên tiểu tốt biên quân có xuất thân thấp hèn. Vì ở trong mắt các ngươi, những người xuất thân thế gia các ngươi dù có giết người thì đó bất quá cũng chỉ là một sai lầm thật nhỏ, vẫn có thể tha thứ được. Âm thầm làm một ít thủ đoạn, giết chết cá nhân cũng sẽ không có ảnh hưởng gì đối với các ngươi. Mà khi ta đạp một cước này xuống, đó là đại nghịch bất đạo, là tội ác tày trời?
Trương Thế Nhân lắc đầu, cười lạnh.
- Sự giận dữ của các ngươi tràn đầy chính nghĩa a…
Nói xong câu này, hắn chậm rãi đạp chân xuống.
- Vì giết một người bại tướng dưới tay mà hủy tiền đồ của mình, đáng giá sao?
Vừa lúc đó, Chu viện trưởng từ trên tường thành chậm rãi phiêu xuống. Không phải rơi, mà là như có một áng mây ở giữa không trung đưa lão xuống từ từ. Lão chắp tay, nhìn Trương Thế Nhân, giọng điệu ôn hòa, nói:
- Giẫm chết một người có ý đồ giết chết ngươi hình như không có gì sai lầm. Mặc dù có quy củ của Kinh Võ Viện, nhưng lão phu tận mắt nhìn thấy Tạ Phù Diêu hạ sát thủ trước, ai cũng không thể đeo lên người ngươi tội cố ý sát nhân. Nếu như tất yếu phải dùng cái tội, cũng chỉ có thể miễn cưỡng xem như ngộ sát.
- Nhưng…
Chu viện trưởng rơi xuống đất, chậm rãi đi về phía Trương Thế Nhân, vừa đi vừa nói:
- Dẫu ngươi không bị hỏi tội, lại có thể thu được cái gì? Thoải mái nhất thời? Song mấy tháng sau đó, thậm chí vài năm, mấy chục năm sau phải ảo não? Không thể phủ nhận, nếu như liền điểm phẫn nộ ấy mà ngươi không khống chế nổi… thì cũng không có cơ hội ảo não vài thập niên, thậm chí cả vài năm đều không có.
Trương Thế Nhân quay đầu nhìn về phía Chu viện trưởng, khẽ nhíu mày.
Chu viện trưởng khẽ cười nói:
- Ta sẽ không phí lời nói những lời như “ngươi nên lấy ơn báo oán, oan oan tương báo đến bao giờ mới dứt, oan gia nên giải không nên kết”. Trong mắt của ta, có cừu oán thì tất nhiên phải báo thù. Hắn đánh ngươi thì tự nhiên ngươi phải đánh lại, đó không có gì đáng trách. Nếu như hắn đánh ngươi, ngươi lại nén giận, người như vậy thì Kinh Võ Viện ta cũng sẽ không thu. Không có nhiệt huyết của đàn ông, tốt nhất là đi tìm nhà giàu sang làm một tiểu công tử thì tốt hơn. Bất quá… Có nhiệt huyết nhưng không phải vờ ngớ ngẩn, hai cái này chỉ là trong một ý nghĩ.
- Tại sao ngài phải khuyên ta?
Trương Thế Nhân đột nhiên hỏi Chu viện trưởng:
- Dùng tu vị của ngài, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là có thể ngăn cản ta, thậm chí đánh ta bay ra ngoài, nện thành một bãi bùn nhão phải không?
Chu viện trưởng lắc đầu, nói:
- Không đúng… Ta muốn nện ngươi thành một bãi bùn nhão thì không cần phải ngoắc ngoắc ngón tay.
- Tốt.
Trương Thế Nhân chậm rãi hít một hơi, thu hồi cái chân đang đặt ở gần trên trán Tạ Phù Diêu.
- Vậy không giết.
…
…
Trước thành đất của Diễn Võ Trường, thí sinh chạy tới nơi này đúng theo thời hạn cũng không nhiều. Vì cái nguyên nhân sáng sớm ăn quá no bụng, có một nhóm lớn người không còn khí lực khi chạy đến nửa đường. Mà một nhóm lớn người khác thì vì đánh nhau chết sống mà mất năng lực tiếp tục chạy về phía trước.
Khi mặt trời đọng lại ở phía nam bầu trời, giáo sư Kinh Võ Viện tuyên bố hai hạng khảo hạch này chấm dứt. Tất cả những thí sinh không tới thành đất đúng hạn đều thất bại. Thí sinh đến thành đất trong thời gian quy định cũng có thể đạt được thành tích ưu tú.
Thoạt nhìn thì đây là một tiêu chuẩn cho điểm rất rộng lượng. Mà trên thực tế, tổng cộng chỉ có sáu người có thể đến được thành đất đúng hạn.
Trương Thế Nhân cõng Trương Cuồng là người thứ ba đến thành đất, nhanh hơn hắn là Thôi Bình Châu cùng Bùi Sơ Hành. Cũng không biết vì cái gì, rõ ràng có chút không vừa mắt, nhưng Ngu Khiếu lại dìu Tạ Phù Diêu đứng lên, dìu hắn một đường đi tới cửa thành đất.
Chỉ có sáu người bọn họ là nhận được thành tích ưu tú.
Một cuộc đánh nhau chết sống, thấy thế nào đều có chút thảm thiết.
Trương Thế Nhân buông Trương Cuồng ra, lại để cho hắn ngồi ở bên tường thành thành đất nghỉ ngơi. Trương Cuồng vừa mở lớn miệng thở như trâu vừa liếc nhìn Trương Thế Nhân đầy cảm kích, nói một tiếng:
- Cảm ơn.
Trương Thế Nhân không nói chuyện, đứng dậy, quay người trở lại.
Trương Cuồng nhìn bóng lưng thiếu niên kia, hỏi:
- Ngươi đi làm gì?
Trương Thế Nhân không có quay đầu lại, trả lời:
- Mang các huynh đệ đến đúng thời hạn.
Trương Cuồng khẽ giật mình, sau đó hô to:
- Đã vượt quá thời hạn rồi.
Trương Thế Nhân lắc đầu, không nói một lời, tiếp tục đi về cổng chính Diễn Võ Trường.
Những tên quân nhân bị Tạ Phù Diêu đánh bại, phong bế Khí Hải tuy rằng sau này có thể tự do, song Khí Hải bị trói buộc khiến bọn họ rất khó khôi phục thể lực trong thời gian ngắn. Mười tên quân nhân còn nằm ở cổng chính Diễn Võ Trường, có người giãy giụa bò qua hỏi thăm thương thế của đồng bạn.
Trương Thế Nhân đi đến trước cửa, nhìn đám đồng bạn đang thở hổn hển của mình, nói:
- Thật có lỗi.
Sau đó hắn đi qua, đỡ một tên biên quân lên, vác hắn lên lưng, nhanh chóng đi về phía thành đất.
Mặc kệ đồng bạn trên lưng không ngừng khuyên hắn buông ra, hắn chỉ lắc đầu chứ không đáp lời.
Hắn cứ như vậy, vác từng cái quân nhân không thể khôi phục thể lực kia đến thành đất, sau đó buông bọn họ ở cạnh Trương Cuồng.
Tới tới lui lui…
Mỗi người ở đây đều nhìn chăm chú vào thiếu niên kia, trong nội tâm có một loại cảm giác sôi trào lên. Sau này, vài tên biên quân lục tục ngo ngọe chạy đến trợ giúp Trương Thế Nhân dìu ba, bốn người còn lại trở về.
Im lặng.
Tất cả thí sinh xuất thân từ quân nhân đều chậm rãi tụ tập ở bên cạnh Trương Thế Nhân, bọn hắn nhìn cái thiếu niên có tuổi nhỏ hơn mọi người, trong ánh mắt đều là một loại tôn kính đầy tha thiết và chân thành.
Một loạt những quân nhân ngồi dựa lưng vào tường thành, còn chưa có khôi phục thể lực, song họ dường như cùng lúc giơ lên cánh tay phải của mình, đặt ngang ở trước ngực, hướng Trương Thế Nhân mà chào theo một cái nghi thức trang nghiêm nhất của quân đội Đại Nam.
Thời điểm khi bọn hắn nâng lên cánh tay phải, những người quân nhân xúm tới cũng làm ra động tác giống vậy. Cả những thí sinh quân nhân tụ tập rậm tạp, chằng chịt ở ngoài thành cũng vui lòng giơ lên cánh tay phải.
Quân nhân Đại Nam, không vứt bỏ, không buông bỏ.
Trương Thế Nhân mỉm cười, nâng lên cánh tay phải đáp lễ.
Sau đó, sau một tiếng “bịch”, hắn ngồi xuống trên mặt đất. Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời xanh lam trong vắt, bỗng nhiên lớn tiếng nở nụ cười. Ở trong tiếng cười, thiếu niên vươn hai tay về sau, nằm xuống. Hắn tựa như bị điên, nằm trên mặt đất cười ngây ngô.
Trương Cuồng cười theo hắn, càng về sau, tất cả quân nhân đều cười theo hắn. Thoạt nhìn bọn họ cười rất ngu ngốc.
Những thí sinh xuất thân thế gia dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu mà nhìn những tên quân nhân, trong ánh mắt đều là xem thường.
Ngu Khiếu buông Tạ Phù Diêu lên trên mặt đất, hắn nhìn nhìn máu trên khóe miệng Tạ Phù Diêu, lại nhìn dấu chân rõ ràng in ở trên quần áo nơi trước ngực một chút.
- Có mang theo thuốc sao?
Hắn hỏi.
Tạ Phù Diêu chậm rãi lắc đầu.
Khóe miệng Ngu Khiếu giật giật, nói:
- Nhân tài tự phụ sẽ không mang theo thuốc trị thương.
Hắn lấy ra một cái bình sứ từ trong ống tay áo, đưa cho Tạ Phù Diêu, nói:
- Mặc dù không sánh bằng linh đan diệu dược của núi Võ Đang các ngươi, nhưng cũng có điểm tác dụng với thương thế của ngươi. Tên kia đã lưu thủ, bằng không thì làm sao cả đám xương sườn của ngươi lại chưa từng gãy cái nào? Nhìn như là lỗ mãng, nhưng mà nghĩ kỹ một chút thì thấy giống như tâm cơ của hắn đều thâm trầm hơn bất cứ ai khác. Bất quá nhìn bộ dáng tới tới lui lui mà cõng những tên quân nhân nọ vừa rồi của hắn… thật là có điểm ngốc… Ngươi cảm thấy hắn ngốc sao?
Tạ Phù Diêu mở nắp chai ra, một mùi thơm thấm vào ruột gan lập tức lan tỏa. Hắn đổ một viên thuốc trị thương ra, bỏ vào trong miệng, hơi khẽ cau mày thì nuốt xuống.
- Ngốc?
Hắn bỗng nhiên cười một cái, nói:
- Thật không biết ta có thể nhìn rõ hắn qua một lần thất bại, vẫn là bại mà không có chút ý nghĩa nào. Vừa rồi ta vẫn nhìn hắn tới tới lui lui cõng người, bỗng nhiên cảm thấy một tên ngốc không có thuốc chữa là ta mới đúng. Ở trong mắt người khác, việc hắn vác những quân nhân kia lên lưng, đưa đến thành đất là một việc chỉ có kẻ đần mới làm. Song nếu suy nghĩ kĩ một chút, sau khi làm xong việc ngốc này, hắn thu hoạch cực lớn, hẳn là đủ làm cho tất cả những người cười nhạo hắn là kẻ ngu dốt phải đố kỵ mà đập đầu vào tường. Hắn làm bộ muốn giết ta, nhưng nhìn hắn cõng những người kia lên lưng đi trở về thì ta mới hiểu được, người như vậy… làm sao có thể giết ta, làm sao có thể lại cần người khác khuyên bảo phải suy nghĩ cẩn thận?
- Có lẽ ngươi nghĩ hắn quá cao thâm rồi.
Ngu Khiếu đứng lên, nhìn về phía Trương Thế Nhân, nói:
- Có lẽ là do bóng tối trong lòng ngươi quấy phá, ai biết hắn có phải thật sự là thứ đồ ngu ngốc có tình có nghĩa?
- Có tình có nghĩa?
Tạ Phù Diêu nhếch miệng, cảm thụ được bụng mình ấm lên.
“Nhanh như vậy liền có thể phát huy ra dược liệu?”
Hiển nhiên thuốc mà Ngu Khiếu đưa cho hắn chữa thương cũng không phải phàm phẩm.
- Có lẽ vậy, nếu hắn thật sự là người như vậy, ta sẽ bội phục hắn… Nhưng mà ngươi, tại sao phải giúp ta?
Hắn hỏi Ngu Khiếu.
Ngu Khiếu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tạ Phù Diêu, cười một cái, nói:
- Có tư cách cùng ta làm bằng hữu không nhiều lắm, ngươi là một cái.
- Vậy hắn thì sao?
Tạ Phù Diêu chỉ về hướng Trương Thế Nhân.
- Hắn?
Ngu Khiếu trầm mặc một hồi, trả lời rất nghiêm túc:
- Hắn không có tư cách làm bằng hữu của ta, nhưng… có tư cách làm đối thủ của ta… Tạ Phù Diêu.
- Hả?
- Tại sao phải lưu thủ? Tứ Tượng Chỉ của ngươi tuyệt đối không thể chỉ tu đến Hạ pháp – Lôi Chỉ.
- Dù sao cũng phải giữ chút gì đó.
Tạ Phù Diêu cười cười, cố gắng đứng lên, hắn nhìn về phía đám quân nhân kia:
- Ai biết người kia có phải còn ẩn núp cái bản lĩnh gì không? Nếu tất cả sự tình trên khắp thiên hạ đều rõ ràng, đó sẽ là một cái thế giới có bao nhiêu không thú vị?
Trên thành đất, Chu viện trưởng nhìn các thí sinh, mặt mỉm cười.
Ngôn Khanh hơi xúc động, đứng ở bên cạnh lão, nói:
- Thật là mạo hiểm, bây giờ mới biết vì sao mà ngài nói Trương Thế Nhân là cái quái thai rồi.
- Mạo hiểm?
Chu viện trưởng lắc đầu, nói:
- Một thắng vừa đúng, một thua vừa đúng, nào có cái gì mạo hiểm?
Lúc này Trương Thế Nhân dữ tợn như một con mãnh thú thuở hồng hoang, con ngươi màu đỏ thẫm quá mức dọa người.
Sau lúc dùng một quyền nện Tạ Phù Diêu bay ra ngoài, Trương Thế Nhân nhìn nhìn cái tên công tử Giang Nam đang chậm rãi tuột xuống khỏi vách tường. Khóe miệng của hắn vẽ ra một tia cười lạnh, điểm một cái dưới chân, thân hình bỗng nhiên lao về phía trước. Một giây sau hắn đã đến bên người Tạ Phù Diêu.
Trương Thế Nhân cúi đầu, con ngươi màu đỏ nhìn thẳng ánh mắt Tạ Phù Diêu, lại gằn từng chữ từng câu mà hỏi:
- Ngươi muốn giết ta?
Ngữ khí của hắn âm lãnh giống như một khối băng cứng vạn năm không thay đổi, làm cho người nghe không rét mà run.
Trương Thế Nhân bây giờ làm cho người ta cảm thấy hắn như là một con dã thú không bị khống chế.
Tạ Phù Diêu vịn vách tường, muốn đứng lên, trên khóe miệng của hắn có treo vết máu, cho thấy hắn bị thương không nhẹ.
Trên thực tế, nếu không phải trước một khắc khi Trương Thế Nhân vung quyền, hắn đã triệu tập tất cả toàn bộ nội kình trong Khí Hải làm ra phòng ngự, sau khi một quyền này đập vào người hắn thì chỉ sợ đã có thể đập nát một bên đầu hắn.
- Trả lời ta.
Trương Thế Nhân cúi người nhìn Tạ Phù Diêu, chờ đợi câu trả lời.
Tên công tử Giang Nam lúc trước còn lấy lực lượng một người ngăn cản ba mươi mấy người vào cổng lại không còn một phân cường thế vào lúc này. Một quyền này đã trực tiếp đánh hắn từ đám mây rớt xuống phàm trần. Dẫu bên trong hắn cũng tự phụ, nhưng nó đã bị một quyền này đánh nát thành mảnh nhỏ. Từ khi tu hành tới giờ, Tạ Phù Diêu chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày chính mình bị người bức đến nước này.
- Phải.
Hắn xoá đi vết máu ở khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Trương Thế Nhân, trả lời rất thành thật.
Bành!
Một cỗ khói bụi đậm đặc nổi lên trong giây lát, thân thể Tạ Phù Diêu lại bị một cước của Trương Thế Nhân giẫm vào bên trong đá lát con đường.
Trong lúc bụi đất tung bay, thân thể công tử Giang Nam kiêu ngạo bị giẫm thẳng vào trong đá, sau lưng bị ấn vào trong mặt đường. Bụi mù kích động bay tứ tung, thiếu niên có đôi mắt đỏ tỏa ra sát khí nghiêm nghị.
- Bởi vì ngươi cảm thấy ta uy hiếp đến ngươi, nên ngươi liền chuẩn bị hạ sát thủ?
Trương Thế Nhân thu hồi cái chân giẫm lên bụng Tạ Phù Diêu, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt Tạ Phù Diêu, hỏi:
- Trong một khắc khi ngươi bắt đầu thay đổi chỉ pháp, có phải sát niệm trong nội tâm đã không thể ngăn cản? Không giống với việc ngươi chế địch bằng cách phong bế Khí Hải, ngươi lấy chỉ pháp bén nhọn để làm Khí Hải của ta nổ nát. Nếu như ta chết rồi, ngươi cũng sẽ không cảm thấy chính mình đã làm sai cái gì. Trái lại, ngươi càng cho rằng như thế là đúng, đúng vì mình đã sớm giết chết một đối thủ. Thật sao?
Tạ Phù Diêu làm gì còn khí lực trả lời, làm gì còn có thể trả lời?
Một cước này của Trương Thế Nhân thật sự quá nặng một chút, trực tiếp giẫm cả thân thể của hắn tiến sâu vào trong lòng đất của con đường chính.
- Thế nên…
Trương Thế Nhân đứng thẳng người, từ cao nhìn xuống Tạ Phù Diêu, nói:
- Hiện tại ta giết ngươi thì cũng không cần áy náy cái gì.
Hắn giơ chân lên, nhắm ngay cái trán Tạ Phù Diêu.
- Trương Thế Nhân, không được!
Hơi chút khôi phục một ít thể lực, Trương Cuồng thấy Trương Thế Nhân muốn giết người, lập tức giãy giụa, hô lên một tiếng. Những tên quân nhân khác cũng vừa thở hổn hển vừa la lên, muốn ngăn Trương Thế Nhân phạm sai lầm.
Mà mấy người giáo sư đứng ở trên thành lầu thấy Trương Thế Nhân giơ chân lên lần nữa thì sắc mặt đại biến. Thân hình Ngôn Khanh lóe lên, từ trên cổng thành nhảy xuống, phóng tới người Trương Thế Nhân giống như một đạo ánh sáng trắng. Nhưng hắn dừng lại ở nơi cách Trương Thế Nhân không xa, không có tiến thêm về phía trước, sợ Trương Thế Nhân không chút cố kỵ mà đạp một cước xuống.
- Lớn mật!
- Đã đủ rồi!
Người đầu tiên hô lên là Thôi Bình Châu, tuy hắn bị Tạ Phù Diêu chọc giận, nhưng hắn lại không thể trơ mắt ếch ra nhìn Tạ Phù Diêu bị một cước của Trương Thế Nhân giết chết. Người hô “Đã đủ rồi” là Bùi Sơ Hành, ánh mắt âm hàn của hắn nhìn chằm chằm vào Trương Thế Nhân, tràn đầy địch ý. Vô luận như thế nào, trong mắt bọn hắn, Tạ Phù Diêu cùng bọn họ mới là một loại người.
Trái với hai người họ, Ngu Khiếu vẫn đứng ở một bên, không nói một lời, cũng không nhúc nhích, chỉ nhìn cái cục diện đột nhiên xảy ra, tựa hồ có hơi thất thần.
Chân Trương Thế Nhân dừng ở cách cái trán Tạ Phù Diêu không xa, hắn quay đầu lại, quét mắt liếc nhìn mọi người, cười lành lạnh một tiếng rồi nói:
- Nếu như ta giẫm nứt đầu lâu của hắn, có phải các ngươi đều cảm thấy ta quá đáng phải không? Ở trong lòng các ngươi, nếu ta giẫm một cước này xuống thì đó liền là một chuyện xấu xa không thể tha thứ, có đúng hay không? Các ngươi biết phẫn nộ, thậm chí cảm thấy cái chân ta giẫm lên người Tạ Phù Diêu cũng là một loại vũ nhục các ngươi, đúng hay không? Như vậy, nếu như mới vừa rồi Tạ Phù Diêu dùng chỉ pháp đánh nát Khí Hải của ta, nếu như hắn giết ta, các ngươi sẽ như thế nào?
Ánh mắt lạnh lùng của Trương Thế Nhân lộ ra một cỗ sát ý, loại sát ý làm người run rẩy.
- Các ngươi chỉ biết nói “đáng tiếc, đáng tiếc…” đúng không? Nhưng các ngươi sẽ tha thứ cho sự thất thủ của vị công tử Tạ gia, sẽ tha thứ việc hắn vô tình giết chết một tên tiểu tốt biên quân có xuất thân thấp hèn. Vì ở trong mắt các ngươi, những người xuất thân thế gia các ngươi dù có giết người thì đó bất quá cũng chỉ là một sai lầm thật nhỏ, vẫn có thể tha thứ được. Âm thầm làm một ít thủ đoạn, giết chết cá nhân cũng sẽ không có ảnh hưởng gì đối với các ngươi. Mà khi ta đạp một cước này xuống, đó là đại nghịch bất đạo, là tội ác tày trời?
Trương Thế Nhân lắc đầu, cười lạnh.
- Sự giận dữ của các ngươi tràn đầy chính nghĩa a…
Nói xong câu này, hắn chậm rãi đạp chân xuống.
- Vì giết một người bại tướng dưới tay mà hủy tiền đồ của mình, đáng giá sao?
Vừa lúc đó, Chu viện trưởng từ trên tường thành chậm rãi phiêu xuống. Không phải rơi, mà là như có một áng mây ở giữa không trung đưa lão xuống từ từ. Lão chắp tay, nhìn Trương Thế Nhân, giọng điệu ôn hòa, nói:
- Giẫm chết một người có ý đồ giết chết ngươi hình như không có gì sai lầm. Mặc dù có quy củ của Kinh Võ Viện, nhưng lão phu tận mắt nhìn thấy Tạ Phù Diêu hạ sát thủ trước, ai cũng không thể đeo lên người ngươi tội cố ý sát nhân. Nếu như tất yếu phải dùng cái tội, cũng chỉ có thể miễn cưỡng xem như ngộ sát.
- Nhưng…
Chu viện trưởng rơi xuống đất, chậm rãi đi về phía Trương Thế Nhân, vừa đi vừa nói:
- Dẫu ngươi không bị hỏi tội, lại có thể thu được cái gì? Thoải mái nhất thời? Song mấy tháng sau đó, thậm chí vài năm, mấy chục năm sau phải ảo não? Không thể phủ nhận, nếu như liền điểm phẫn nộ ấy mà ngươi không khống chế nổi… thì cũng không có cơ hội ảo não vài thập niên, thậm chí cả vài năm đều không có.
Trương Thế Nhân quay đầu nhìn về phía Chu viện trưởng, khẽ nhíu mày.
Chu viện trưởng khẽ cười nói:
- Ta sẽ không phí lời nói những lời như “ngươi nên lấy ơn báo oán, oan oan tương báo đến bao giờ mới dứt, oan gia nên giải không nên kết”. Trong mắt của ta, có cừu oán thì tất nhiên phải báo thù. Hắn đánh ngươi thì tự nhiên ngươi phải đánh lại, đó không có gì đáng trách. Nếu như hắn đánh ngươi, ngươi lại nén giận, người như vậy thì Kinh Võ Viện ta cũng sẽ không thu. Không có nhiệt huyết của đàn ông, tốt nhất là đi tìm nhà giàu sang làm một tiểu công tử thì tốt hơn. Bất quá… Có nhiệt huyết nhưng không phải vờ ngớ ngẩn, hai cái này chỉ là trong một ý nghĩ.
- Tại sao ngài phải khuyên ta?
Trương Thế Nhân đột nhiên hỏi Chu viện trưởng:
- Dùng tu vị của ngài, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là có thể ngăn cản ta, thậm chí đánh ta bay ra ngoài, nện thành một bãi bùn nhão phải không?
Chu viện trưởng lắc đầu, nói:
- Không đúng… Ta muốn nện ngươi thành một bãi bùn nhão thì không cần phải ngoắc ngoắc ngón tay.
- Tốt.
Trương Thế Nhân chậm rãi hít một hơi, thu hồi cái chân đang đặt ở gần trên trán Tạ Phù Diêu.
- Vậy không giết.
…
…
Trước thành đất của Diễn Võ Trường, thí sinh chạy tới nơi này đúng theo thời hạn cũng không nhiều. Vì cái nguyên nhân sáng sớm ăn quá no bụng, có một nhóm lớn người không còn khí lực khi chạy đến nửa đường. Mà một nhóm lớn người khác thì vì đánh nhau chết sống mà mất năng lực tiếp tục chạy về phía trước.
Khi mặt trời đọng lại ở phía nam bầu trời, giáo sư Kinh Võ Viện tuyên bố hai hạng khảo hạch này chấm dứt. Tất cả những thí sinh không tới thành đất đúng hạn đều thất bại. Thí sinh đến thành đất trong thời gian quy định cũng có thể đạt được thành tích ưu tú.
Thoạt nhìn thì đây là một tiêu chuẩn cho điểm rất rộng lượng. Mà trên thực tế, tổng cộng chỉ có sáu người có thể đến được thành đất đúng hạn.
Trương Thế Nhân cõng Trương Cuồng là người thứ ba đến thành đất, nhanh hơn hắn là Thôi Bình Châu cùng Bùi Sơ Hành. Cũng không biết vì cái gì, rõ ràng có chút không vừa mắt, nhưng Ngu Khiếu lại dìu Tạ Phù Diêu đứng lên, dìu hắn một đường đi tới cửa thành đất.
Chỉ có sáu người bọn họ là nhận được thành tích ưu tú.
Một cuộc đánh nhau chết sống, thấy thế nào đều có chút thảm thiết.
Trương Thế Nhân buông Trương Cuồng ra, lại để cho hắn ngồi ở bên tường thành thành đất nghỉ ngơi. Trương Cuồng vừa mở lớn miệng thở như trâu vừa liếc nhìn Trương Thế Nhân đầy cảm kích, nói một tiếng:
- Cảm ơn.
Trương Thế Nhân không nói chuyện, đứng dậy, quay người trở lại.
Trương Cuồng nhìn bóng lưng thiếu niên kia, hỏi:
- Ngươi đi làm gì?
Trương Thế Nhân không có quay đầu lại, trả lời:
- Mang các huynh đệ đến đúng thời hạn.
Trương Cuồng khẽ giật mình, sau đó hô to:
- Đã vượt quá thời hạn rồi.
Trương Thế Nhân lắc đầu, không nói một lời, tiếp tục đi về cổng chính Diễn Võ Trường.
Những tên quân nhân bị Tạ Phù Diêu đánh bại, phong bế Khí Hải tuy rằng sau này có thể tự do, song Khí Hải bị trói buộc khiến bọn họ rất khó khôi phục thể lực trong thời gian ngắn. Mười tên quân nhân còn nằm ở cổng chính Diễn Võ Trường, có người giãy giụa bò qua hỏi thăm thương thế của đồng bạn.
Trương Thế Nhân đi đến trước cửa, nhìn đám đồng bạn đang thở hổn hển của mình, nói:
- Thật có lỗi.
Sau đó hắn đi qua, đỡ một tên biên quân lên, vác hắn lên lưng, nhanh chóng đi về phía thành đất.
Mặc kệ đồng bạn trên lưng không ngừng khuyên hắn buông ra, hắn chỉ lắc đầu chứ không đáp lời.
Hắn cứ như vậy, vác từng cái quân nhân không thể khôi phục thể lực kia đến thành đất, sau đó buông bọn họ ở cạnh Trương Cuồng.
Tới tới lui lui…
Mỗi người ở đây đều nhìn chăm chú vào thiếu niên kia, trong nội tâm có một loại cảm giác sôi trào lên. Sau này, vài tên biên quân lục tục ngo ngọe chạy đến trợ giúp Trương Thế Nhân dìu ba, bốn người còn lại trở về.
Im lặng.
Tất cả thí sinh xuất thân từ quân nhân đều chậm rãi tụ tập ở bên cạnh Trương Thế Nhân, bọn hắn nhìn cái thiếu niên có tuổi nhỏ hơn mọi người, trong ánh mắt đều là một loại tôn kính đầy tha thiết và chân thành.
Một loạt những quân nhân ngồi dựa lưng vào tường thành, còn chưa có khôi phục thể lực, song họ dường như cùng lúc giơ lên cánh tay phải của mình, đặt ngang ở trước ngực, hướng Trương Thế Nhân mà chào theo một cái nghi thức trang nghiêm nhất của quân đội Đại Nam.
Thời điểm khi bọn hắn nâng lên cánh tay phải, những người quân nhân xúm tới cũng làm ra động tác giống vậy. Cả những thí sinh quân nhân tụ tập rậm tạp, chằng chịt ở ngoài thành cũng vui lòng giơ lên cánh tay phải.
Quân nhân Đại Nam, không vứt bỏ, không buông bỏ.
Trương Thế Nhân mỉm cười, nâng lên cánh tay phải đáp lễ.
Sau đó, sau một tiếng “bịch”, hắn ngồi xuống trên mặt đất. Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời xanh lam trong vắt, bỗng nhiên lớn tiếng nở nụ cười. Ở trong tiếng cười, thiếu niên vươn hai tay về sau, nằm xuống. Hắn tựa như bị điên, nằm trên mặt đất cười ngây ngô.
Trương Cuồng cười theo hắn, càng về sau, tất cả quân nhân đều cười theo hắn. Thoạt nhìn bọn họ cười rất ngu ngốc.
Những thí sinh xuất thân thế gia dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu mà nhìn những tên quân nhân, trong ánh mắt đều là xem thường.
Ngu Khiếu buông Tạ Phù Diêu lên trên mặt đất, hắn nhìn nhìn máu trên khóe miệng Tạ Phù Diêu, lại nhìn dấu chân rõ ràng in ở trên quần áo nơi trước ngực một chút.
- Có mang theo thuốc sao?
Hắn hỏi.
Tạ Phù Diêu chậm rãi lắc đầu.
Khóe miệng Ngu Khiếu giật giật, nói:
- Nhân tài tự phụ sẽ không mang theo thuốc trị thương.
Hắn lấy ra một cái bình sứ từ trong ống tay áo, đưa cho Tạ Phù Diêu, nói:
- Mặc dù không sánh bằng linh đan diệu dược của núi Võ Đang các ngươi, nhưng cũng có điểm tác dụng với thương thế của ngươi. Tên kia đã lưu thủ, bằng không thì làm sao cả đám xương sườn của ngươi lại chưa từng gãy cái nào? Nhìn như là lỗ mãng, nhưng mà nghĩ kỹ một chút thì thấy giống như tâm cơ của hắn đều thâm trầm hơn bất cứ ai khác. Bất quá nhìn bộ dáng tới tới lui lui mà cõng những tên quân nhân nọ vừa rồi của hắn… thật là có điểm ngốc… Ngươi cảm thấy hắn ngốc sao?
Tạ Phù Diêu mở nắp chai ra, một mùi thơm thấm vào ruột gan lập tức lan tỏa. Hắn đổ một viên thuốc trị thương ra, bỏ vào trong miệng, hơi khẽ cau mày thì nuốt xuống.
- Ngốc?
Hắn bỗng nhiên cười một cái, nói:
- Thật không biết ta có thể nhìn rõ hắn qua một lần thất bại, vẫn là bại mà không có chút ý nghĩa nào. Vừa rồi ta vẫn nhìn hắn tới tới lui lui cõng người, bỗng nhiên cảm thấy một tên ngốc không có thuốc chữa là ta mới đúng. Ở trong mắt người khác, việc hắn vác những quân nhân kia lên lưng, đưa đến thành đất là một việc chỉ có kẻ đần mới làm. Song nếu suy nghĩ kĩ một chút, sau khi làm xong việc ngốc này, hắn thu hoạch cực lớn, hẳn là đủ làm cho tất cả những người cười nhạo hắn là kẻ ngu dốt phải đố kỵ mà đập đầu vào tường. Hắn làm bộ muốn giết ta, nhưng nhìn hắn cõng những người kia lên lưng đi trở về thì ta mới hiểu được, người như vậy… làm sao có thể giết ta, làm sao có thể lại cần người khác khuyên bảo phải suy nghĩ cẩn thận?
- Có lẽ ngươi nghĩ hắn quá cao thâm rồi.
Ngu Khiếu đứng lên, nhìn về phía Trương Thế Nhân, nói:
- Có lẽ là do bóng tối trong lòng ngươi quấy phá, ai biết hắn có phải thật sự là thứ đồ ngu ngốc có tình có nghĩa?
- Có tình có nghĩa?
Tạ Phù Diêu nhếch miệng, cảm thụ được bụng mình ấm lên.
“Nhanh như vậy liền có thể phát huy ra dược liệu?”
Hiển nhiên thuốc mà Ngu Khiếu đưa cho hắn chữa thương cũng không phải phàm phẩm.
- Có lẽ vậy, nếu hắn thật sự là người như vậy, ta sẽ bội phục hắn… Nhưng mà ngươi, tại sao phải giúp ta?
Hắn hỏi Ngu Khiếu.
Ngu Khiếu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tạ Phù Diêu, cười một cái, nói:
- Có tư cách cùng ta làm bằng hữu không nhiều lắm, ngươi là một cái.
- Vậy hắn thì sao?
Tạ Phù Diêu chỉ về hướng Trương Thế Nhân.
- Hắn?
Ngu Khiếu trầm mặc một hồi, trả lời rất nghiêm túc:
- Hắn không có tư cách làm bằng hữu của ta, nhưng… có tư cách làm đối thủ của ta… Tạ Phù Diêu.
- Hả?
- Tại sao phải lưu thủ? Tứ Tượng Chỉ của ngươi tuyệt đối không thể chỉ tu đến Hạ pháp – Lôi Chỉ.
- Dù sao cũng phải giữ chút gì đó.
Tạ Phù Diêu cười cười, cố gắng đứng lên, hắn nhìn về phía đám quân nhân kia:
- Ai biết người kia có phải còn ẩn núp cái bản lĩnh gì không? Nếu tất cả sự tình trên khắp thiên hạ đều rõ ràng, đó sẽ là một cái thế giới có bao nhiêu không thú vị?
Trên thành đất, Chu viện trưởng nhìn các thí sinh, mặt mỉm cười.
Ngôn Khanh hơi xúc động, đứng ở bên cạnh lão, nói:
- Thật là mạo hiểm, bây giờ mới biết vì sao mà ngài nói Trương Thế Nhân là cái quái thai rồi.
- Mạo hiểm?
Chu viện trưởng lắc đầu, nói:
- Một thắng vừa đúng, một thua vừa đúng, nào có cái gì mạo hiểm?
/241
|