“Trương Cuồng, ngươi và Trương Thế Nhân chênh lệch quá xa.
Hắn vừa đi, vừa cười khổ.
“Các ngươi là người của hai thế giới.”
Trương Thế Nhân không có chú ý tới bóng lưng có chút cô đơn khi rời đi của Trương Cuồng, hiện tại hắn muốn biết nhất chính là vì cái gì mà bây giờ Hạng Thanh Ngưu mới xuất hiện ở Diễn Võ Trường. Một thân đạo bào có vẻ hơi chật vật này có như thế nào thì cũng không gạt được người rằng hắn vừa mới có một hồi kịch đấu. Nói thật, Trương Thế Nhân vô cùng hiếu kỳ với thực lực của Hạng Thanh Ngưu. Ban đầu hắn cho rằng Hạng Thanh Ngưu cùng lắm là một gã trộn vào giang hồ hết ăn lại uống mà thôi, nhưng mà ai biết được thân phận ở Đạo tông của hắn cao thái quá như thế?
Một người có thể cùng ngồi bên cạnh với Tiêu chân nhân sao có thể là cái phế vật?
Trước kia Trương Thế Nhân tự giễu rằng hắn là cái củi mục không thể tu hành, nhưng đến bây giờ cái củi mục này lại làm cho một đám công tử áo gấm ghen ghét, phẫn hận đến mức hàm răng cũng ngưa ngứa… Đã ngay cả hắn đều có thể thay đổi như thế, vậy thì Trương Thế Nhân cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc khi tu vị Hạng Thanh Ngưu thật sự kinh thiên động địa.
Song cái đạo nhân béo mập này tựa hồ chỉ cảm thấy hứng thú với thành tích khảo hạch của Trương Thế Nhân, chỉ nói một câu: “Ta vừa thay ngươi chùi đít” rồi liền không nói tiếp về vấn đề ấy nữa. Trương Thế Nhân trừng mắt nhìn hắn, hỏi:
- Ngươi có phải thật sự trông mong ta không vào được Kinh Võ Viện?
- Đúng vậy.
Đạo nhân béo cười cười, cực kỳ hiền lành.
- Vì sao?
- Ngươi cho rằng tiến vào Kinh Võ Viện là rất thú vị sao? Mỗi ngày đều phải trải qua thời gian nhàm chán và buồn tẻ, ngoại trừ không ngừng học tập thì vẫn là không ngừng học tập. Ngươi suy nghĩ một chút, từ nay về sau, cuộc sống của ngươi trong khoảng thời gian ba năm ấy không hề có đồ ăn ngon, rượu tốt, càng không có mỹ nhân, đây là một chuyện thống khổ đến dường nào? Tiểu Thế Nhân, với một người có tính tình thích trêu hoa ghẹo nguyệt như ngươi thì liệu ngươi kiềm chế nổi sao? Tuy rằng trong Kinh Võ Viện cũng có học sinh nữ, nhưng ngươi nên nghĩ đến việc nữ nhân có thể thi vào Kinh Võ Viện có thể được xem là nữ nhân sao?
- Vì cái gì mà hai chữ nữ nhân này vào miệng ngươi thì lại trở thành kỳ quái như thế?
Trương Thế Nhân châm chọc:
- Quả nhiên mặc vào cái thân đạo bào này thì pháp lực đại tăng, tu vị phóng đại, da mặt cũng biến thành kiên cố không ít, hiện tại nhắc tới hai chữ nữ nhân này, đầu lưỡi của ngươi rõ ràng không víu lại. Đừng nói lời vô nghĩa, mau nói vừa rồi ngươi đã làm gì đi.
Hạng Thanh Ngưu trừng mắt nhìn Trương Thế Nhân, nói thật:
- Ngươi con mẹ nó thiếu sự tôn kính tối thiểu dành cho một thế ngoại cao nhân, dành cho một vị đại đức của Đạo tông. Ngươi có tin ở ngay sau khi ngươi nói lời thô tục, ta lập tức sẽ đi tìm Chu viện trưởng, lại để cho hắn khai trừ ngươi?
Trương Thế Nhân đá một cước lên mông Hạng Thanh Ngưu, chẳng muốn trả lời.
- Con mẹ nó, nếu ở Nhất Khí Quan Thanh Nhạc Sơn có người dám đá mông ông đây một cước, sớm đã bị Nhị sư điệt chấp chưởng hình phạt của ta bắt treo ngược lên đánh, trực tiếp đánh tới da tróc thịt bong, trực tiếp đánh tới đoạn tử tuyệt tôn.
Trương Thế Nhân lại đá một cước, độ mạnh càng thêm một chút.
- Mau nói mới vừa nãy ngươi làm gì vậy, không nói liền xéo đi.
- Ngươi không thể cầu ta?
- Nói hay là lăn?
Hạng Thanh Ngưu không có biện pháp nào áp chế Trương Thế Nhân một đầu, hắn tiến tới cọ xát bả vai Trương Thế Nhân, nịnh nọt cười nói:
- Trên người ngươi có mang theo kẹo chứ, ta cũng có chút đói bụng. Vì đến xem trò mèo của ngươi mà ta chạy quá nhanh, quá gấp rồi… Thế là trong nội tâm cũng có chút hốt hoảng.
Trương Thế Nhân trợn trắng mắt, lấy từ trong ngực ra một bao kẹo vẫn luôn mang theo người, ném qua. Hạng Thanh Ngưu đón lấy, vội vàng mở ra, cầm một viên kẹo nhét vào trong miệng, vừa nhai vừa cười cười đầy thỏa mãn:
- Vị Nhị sư điệt hồ đồ lại trâu bò của ta đã tìm được người Phật tông kia, bất quá lại không nghĩ ra là trúng ngay cái bẫy rập do con lừa trọc kia bày. Nếu không phải ông đây phản ứng nhanh, có lẽ chỉ có một bãi thịt nát tới tìm ngươi lấy kẹo ăn.
Trương Thế Nhân tưởng tượng hình ảnh một bãi thịt nát thò tay tới, muốn ăn kẹo của mình thoáng chốc, quả thật cảm thấy có chút buồn nôn.
- Trúng bẫy rập của người ta, rốt cuộc cũng không tìm được người nọ đúng không?
- Đương nhiên không đúng, Nhị sư điệt của ta có mắt thần trời sinh, hơn nữa với bản lĩnh của Trác tiên sinh, cho dù tên đệ tử Phật tông kia có hóa thành một con chim nhỏ thì cũng không thể bay ra khỏi tường thành Thanh Long. Đã tìm được tung tích của người kia, nếu không phải ta nhớ tới việc đến xem ngươi, ta đã sớm góp tới đó mà xem náo nhiệt.
Trương Thế Nhân nhếch miệng hỏi:
- Cần ta nói cám ơn sao?
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Đừng khách khí.
- Xéo đi.
Trương Thế Nhân mắng một câu, nằm xuống ngay trên đồng cỏ mà nghỉ ngơi. Hạng Thanh Ngưu nhìn dáng vẻ của hắn thì đã biết rõ những hạng thi trước đó của hắn đều xem như đã thỏa mãn, cho nên hắn dùng hình dáng ngốc ngốc mà cười vài tiếng:
- Tên ngốc, có hi vọng chen vào hạng ba hay không?
Trương Thế Nhân không có trả lời, trầm mặc một hồi, hỏi:
- Mập mạp, ngươi nói cho ta biết cái Phật tông – tông môn cường đại nhất thế gian – phải chăng thật sự là không thể chiến thắng?
- Thế nào mà lại chợt hỏi tới cái này?
- Muốn biết.
- Ắt hẳn cũng không nhất định. Ngươi cũng biết, thế lực Phật tông trải rộng khắp thiên hạ, trừ Đại Nam của chúng ta. Ngươi thông minh như vậy thì đương nhiên cũng đã nghĩ đến việc nếu Phật tông cho phép cái quốc gia Đại Nam không tôn kính bọn họ tồn tại thì cũng đã chứng minh Phật tông không phải chân chính vô địch thiên hạ. Nếu như Phật tông thật sự cường đại đến mức không cố kỵ gì, làm sao có thể có một Đại Nam sừng sững mấy trăm năm mà không ngã, lại còn càng ngày càng lớn mạnh? Lại nói, đừng quên Đại Nam còn có Đạo tông, cái tên Đại Hộ Minh Vương ở Đại Hộ Tự trên Đại Tuyết Sơn có bốn người đệ tử, được xưng là bốn Đại Thiên Tôn của Phật tông. Sư huynh của ta là lãnh tụ Đạo tông của Đại Nam, ít nhất cùng cái Minh Vương đồ bỏ kia là cùng một thân phận, sư huynh của ta cũng có bốn cái đệ tử không sao ra sao, nhưng chưa chắc đã yếu hơn bốn người đệ tử của tên Minh Vương kia.
Trương Thế Nhân gật nhẹ đầu, nói ba chữ:
- Hi vọng đi.
- Con mẹ nó, ngươi có phải là người Đại Nam hay không, như thế nào mà có một bộ đức hạnh như vậy, chẳng lẽ ngươi cảm thấy Đạo tông của ta không bằng cái Phật tông kia?
Hạng Thanh Ngưu có chút tức giận, hắn chất vấn.
- Ta?
Trương Thế Nhân sửng sốt một chút, trong lòng tự hỏi mình: “Ta là người Đại Nam sao? Có lẽ… cũng là.”
Thấy hắn không trả lời, Hạng Thanh Ngưu vừa muốn mỉa mai hắn vài câu thì chợt nghe tiếng trống nổ ở xa xa. Đó là giáo sư Kinh Võ Viện đang nhắc nhở các thí sinh rằng hạng khảo hạch cuối cùng sắp bắt đầu.
Hạng Thanh Ngưu liếc mắt nhìn Trương Thế Nhân:
- Được rồi, lúc này không so đo với ngươi. Ngươi trước đi thi, ta là một trong các giám thị trong khảo hạch cuối cùng, xem ở mặt mũi của bao kẹo vừa rồi, chốc nữa ta giúp ngươi ít việc.
- Cảm ơn.
Trương Thế Nhân khó có được một lần khách khí với Hạng Thanh Ngưu.
Hạng Thanh Ngưu khẽ giật mình, ngượng ngùng mà hỏi:
- Ngươi phải nên khiêm tốn một chút chứ? Sau đó kiêu ngạo mà nói mình không cần người khác trợ giúp, muốn dựa vào thực lực của mình mà lấy điểm cao?
- Người như thế đều là quân tử, con mắt nào của ngươi thấy ta giống cái quân tử?
Trương Thế Nhân hỏi.
Hạng Thanh Ngưu thoải mái gật đầu, nói:
- Cho dù dùng cái rắm, ngươi cũng tuyệt đối không phải quân tử.
- Bội phục!
Trương Thế Nhân ôm quyền.
- Khách khí!
Hạng Thanh Ngưu đáp lễ.
…
…
Không ngoài dự liệu, hạng khảo hạch cuối cùng chính là võ nghệ cá nhân.
Kinh Võ Viện cũng đã sớm sắp xếp xong từng cặp người đối chiến. Mấy ngàn thí sinh tập kết ở gần xung quanh những cái võ đài đã được dựng lên, bắt đầu tỷ thí. Người thắng tiến vào vòng tiếp theo, sau đó tự lựa chọn đối thủ, cứ thế mà suy ra. Cho đến khi còn lại mười người cuối cùng thì mười người này đạt được thành tích ưu tú.
Không thể nghi ngờ rằng đây là một cái khảo hạch rất tàn khốc.
Ngoại trừ đối thủ gặp phải ở vòng thứ nhất là do Kinh Võ Viện an bài, từ vòng thứ hai, đối thủ gặp được là người như thế nào thì đều là bất ngờ. Hơn nữa thí sinh nhanh chóng kết thúc vòng thứ nhất tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ. Đối với một người không thể tu hành như Trương Thế Nhân, đây không phải một tin tức tốt.
Luận đoàn chiến, thí sinh xuất thân quân nhân đã được huấn luyện nghiêm chỉnh. Nhưng mà luận đọ sức một – một, những con cháu thế gia đã được danh sư chỉ điểm từ nhỏ hiển nhiên thắng thế một chút. Hơn nữa Trương Thế Nhân khẳng định chỉ cần hắn thắng vòng tỷ thí thứ nhất thì lập tức sẽ có người khiêu chiến hắn. Phải biết ở trường hợp này, có không biết bao nhiêu người muốn nhân cơ hội mà giẫm hắn dưới chân. Nhất là những tên công tử xuất thân danh môn kia, dù rằng những hạng khảo hạch trước vô cùng nát, nhưng chỉ cần hành hạ hắn thì chắc chắn sẽ lập tức trở thành anh hùng trong đám con cháu thế gia.
Dẫu rằng ngay trước đó không lâu, Trương Thế Nhân dùng một quyền đánh Tạ Phù Diêu nổi danh khắp thiên hạ bay ra ngoài.
Ngay lúc Trương Thế Nhân có chút nhức đầu, đạo nhân béo Hạng Thanh Ngưu cũng đau đầu. Hắn ngồi ở trên Điểm Tướng Đài, nhìn xem thí sinh rậm rạp, chằng chịt bên dưới, nhịn không được lẩm bẩm:
- Tiểu Thế Nhân, thật sự không phải ta không muốn giúp ngươi. Với cục diện hiện tại này, ta ngoại trừ có thể chạy tới nói vài lời tốt với giáo sư Kinh Võ Viện, chọn lấy một cái đối thủ dễ ăn ở vòng thứ nhất cho ngươi thì rốt cuộc không giúp được gì nữa rồi. Từ vòng thứ hai, ngươi phải dựa vào chính ngươi.
Cùng lúc đó, ở trong đám người, Lô Phàm của Sâm Châu nhìn nhìn tên của đối thủ, khóe miệng không khỏi co quắp.
- Mẹ nó!
Lô Phàm hung hăng mắng một câu, sau đó nhổ ra một bãi nước miếng có dính máu.
Đối thủ của hắn là Trương Thế Nhân.
Hắn không biết là do vận khí không tốt, hay là có người cố ý chỉnh hắn. Trước đây không lâu hắn vừa mới bị người hợp nhau đánh hai lần. Vốn là đánh lén Trương Thế Nhân không thành, bị tên Lữ soái Trương Cuồng kia dùng một cước đạp bay. Về sau, lúc muốn kết minh với Thôi Bình Châu và Bùi Sơ Hành, hắn lại bị Bùi Sơ Hành dùng một cước đạp bay. Tuy rằng ở trước và sau, hai người kia đều hạ thủ lưu tình, nhưng mà hắn vẫn bị chút tổn thương. Mà ở cổng chính của Kinh Võ Viện, hắn lại bị Tứ Tượng Chỉ của Tạ Phù Diêu phong bế Khí Hải. Liên tiếp bị thương, thực lực của hắn bây giờ e rằng còn không đạt được một nửa của lúc bình thường!
Cho nên với Lô Phàm, cùng giao thủ với Trương Thế Nhân là một cơn ác mộng.
Hắn từng đánh lén Trương Thế Nhân, nên cái tên đoạt hết danh tiếng kia tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lô Phàm tựu khó coi, giống như ăn phải một đống phân. Hắn thật không dám tiếp tục suy nghĩ, không dám đi tưởng tượng xem trong cuộc tỷ thí hắn sẽ bị tên Trương Thế Nhân kia tra tấn như thế nào. Vốn hắn còn có chút chẳng thèm ngó tới tên Trương Thế Nhân kia, ở trong mắt hắn, một tên Đội phó biên quân, cho dù có chút bản lĩnh ở trên khoa văn thì võ nghệ có thể mạnh tới mức nào?
Nhưng khi hắn nhìn thấy Trương Thế Nhân xuất một quyền đánh bay Tạ Phù Diêu, hắn biết mình sai đến nỗi không còn biết trời trăng là gì nữa.
“Đánh như thế nào?”
Lô Phàm nhức đầu mà tự hỏi.
Vừa lúc đó tiếng trống vang lên.
Vòng thứ nhất của khảo hạch tỷ thí võ nghệ cá nhân bắt đầu!
…
…
Lô Phàm nhìn thiếu niên đứng trước mặt mình, khó khăn mà nuốt nước miếng một cái.
- Trương huynh, cái kia… Chào ngươi.
Trương Thế Nhân ôm quyền, khách khí đáp lễ:
- Lô huynh, ngươi cũng tốt.
Khóe miệng Lô Phàm run rẩy, cười nói:
- Thật ra không tốt chút nào… Trương huynh, ngươi cũng biết, trước đây không lâu ta vừa bị tổn thương, cho nên chút nữa khi tỷ thí, mong rằng Trương huynh hạ thủ lưu tình. Tỷ thí nha, lại không phải là cái quyết đấu sinh tử gì, chúng ta tựu quân tử một ít, đến điểm là dừng, được không?
- Tốt.
Trương Thế Nhân mỉm cười nói:
- Ta thích nhất đấu pháp của quân tử rồi.
- Thật sự?
Lô Phàm nhịn không được kinh hỉ mà hỏi.
- Đương nhiên là thật sự, chẳng lẽ Lô huynh cảm thấy ta không phải là một người quân tử?
- Tự nhiên là, tự nhiên là. Trương huynh lấy ơn báo oán, Lô mỗ mặc cảm. Như vậy… Xin mời Trương huynh chỉ giáo… Đến điểm thì dừng, đến điểm thì dừng.
Trương Thế Nhân gật đầu nói:
- Minh bạch.
Lời nói này vừa dứt, Trương Thế Nhân điểm mũi chân xuống đất một cái, hai chân bộc phát ra một cỗ lực lượng mạnh mẽ, thân thể lao thẳng tới trước như đạn pháo.
Lô Phàm không nghĩ tới việc ở trước đó một giây Trương Thế Nhân vẫn còn khách khí nói chuyện, vẫn còn đàm luận với hắn về đấu pháp quân tử, một giây sau lại vô sỉ lao tới như vậy, vô sỉ đến mức trực tiếp dùng một quyền đánh vào cằm hắn.
Một quyền này có thế trầm, cơ hồ đánh cái cằm của Lô Phàm lệch vị trí.
Đáng giận hơn là vào thời điểm Trương Thế Nhân ra quyền, miệng hắn còn nói hai chữ: “Đến điểm”.
Sau khi đánh Lô Phàm bay ra ngoài thì lại nói ba chữ: “Liền dừng lại”.
Tuy rằng một quyền này rất nặng, nhưng Trương Thế Nhân cũng không có đem hết toàn lực.
Hiện tại hắn phát hiện mình đã có thể thuần thục vận dụng lực lượng của bắp thịt, so với lúc ở thành Gia Trang thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Hắn dùng một quyền đánh cái mặt Lô Phàm nở hoa, nhưng không có chân chính làm hắn ta bị thương. Cho nên Lô Phàm rất nhanh bò lên, chỉ vào Trương Thế Nhân, mắng:
- Tiểu nhân vô sỉ, không phải đã nói đến điểm thì dừng hay sao?
- Đã làm rồi mà.
Trương Thế Nhân dang hai tay như người vô tội, nói:
- Ngươi xem, ngươi không phải là không bị chút thương nào hay sao?
Lô Phàm hung hắng trợn mắt liếc Trương Thế Nhân. Chợt hắn thấy một người giám thị đi về phía này, hắn lập tức vẫy tay, nói:
- Giám thị, giám thị, ta nhận thua.
Tên giám thị mập mạp có tuổi không lớn lắm kia sửng sốt một chút, lập tức chỉ vào chóp mũi Lô Phàm, giận dữ hét lớn:
- Nhận thua? Ngươi không ngại mất mặt nhưng ta còn ngại mất mặt, không cho phép!
- Không cho phép?
Lô Phàm sửng sốt một chút, thì thào mà hỏi:
- Cũng không được nhận thua? Cái này là đạo lý gì!
Tên giám thị béo kia nghiêm trang nói:
- Ta là giám thị, ta nói không cho phép là không cho phép. Cái này là quy củ, cái này là đạo lý, hiểu không?
Nói xong câu đó, hắn rõ ràng còn trừng mắt nhìn Trương Thế Nhân, sau đó dùng âm thanh cực thấp nói ra:
- Ta chỉ có thể giúp ngươi nhiều như vậy.
Trên Điểm Tướng Đài, một giáo sư chỉ về phía Trương Thế Nhân, hơi kinh ngạc hỏi:
- Trái lại là vượt quá dự liệu của ta rồi, ta vốn tưởng rằng thí sinh Trương Thế Nhân có thể nhanh chóng chấm dứt tỷ thí của vòng thứ nhất đấy. Dùng thực lực của hắn, đả bại Lô Phàm tựa hồ không là việc khó gì. Hơn nữa trước đó tên Lô Phàm kia còn bị thương, giải quyết như thế nào mà chậm như vậy?
- Chậm?
Chu viện trưởng nhếch miệng, hừ lạnh một tiếng:
- Xem chừng hắn còn ngại nhanh!
- À?
Giáo sư kia khó hiểu, hỏi:
- Vì sao?
Khóe miệng Chu viện trưởng giật giật, nói:
- Chẳng lẽ ngươi còn không rõ ràng, càng nhanh chóng chấm dứt tỷ thí ở vòng thi đấu thứ nhất thì ở vòng thứ hai phải đối mặt với đối thủ càng cường đại? Mà tỷ thí ở vòng thi đấu thứ nhất càng chậm, đối thủ ở đợt thứ hai sẽ càng yếu. Trương Thế Nhân đang cố ý kéo dài thời gian, hắn đang đợi mấy người có thể uy hiếp hắn chọn xong đối thủ ở đợt thứ hai.
Giáo sư vừa hỏi nhịn không được có chút khó tin mà nói:
- Đây là vận dụng chiến thuật linh hoạt?
Chu viện trưởng hừ một tiếng, nói:
- Ngươi có thể trực tiếp hiểu thành vô sỉ.
Hắn vừa đi, vừa cười khổ.
“Các ngươi là người của hai thế giới.”
Trương Thế Nhân không có chú ý tới bóng lưng có chút cô đơn khi rời đi của Trương Cuồng, hiện tại hắn muốn biết nhất chính là vì cái gì mà bây giờ Hạng Thanh Ngưu mới xuất hiện ở Diễn Võ Trường. Một thân đạo bào có vẻ hơi chật vật này có như thế nào thì cũng không gạt được người rằng hắn vừa mới có một hồi kịch đấu. Nói thật, Trương Thế Nhân vô cùng hiếu kỳ với thực lực của Hạng Thanh Ngưu. Ban đầu hắn cho rằng Hạng Thanh Ngưu cùng lắm là một gã trộn vào giang hồ hết ăn lại uống mà thôi, nhưng mà ai biết được thân phận ở Đạo tông của hắn cao thái quá như thế?
Một người có thể cùng ngồi bên cạnh với Tiêu chân nhân sao có thể là cái phế vật?
Trước kia Trương Thế Nhân tự giễu rằng hắn là cái củi mục không thể tu hành, nhưng đến bây giờ cái củi mục này lại làm cho một đám công tử áo gấm ghen ghét, phẫn hận đến mức hàm răng cũng ngưa ngứa… Đã ngay cả hắn đều có thể thay đổi như thế, vậy thì Trương Thế Nhân cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc khi tu vị Hạng Thanh Ngưu thật sự kinh thiên động địa.
Song cái đạo nhân béo mập này tựa hồ chỉ cảm thấy hứng thú với thành tích khảo hạch của Trương Thế Nhân, chỉ nói một câu: “Ta vừa thay ngươi chùi đít” rồi liền không nói tiếp về vấn đề ấy nữa. Trương Thế Nhân trừng mắt nhìn hắn, hỏi:
- Ngươi có phải thật sự trông mong ta không vào được Kinh Võ Viện?
- Đúng vậy.
Đạo nhân béo cười cười, cực kỳ hiền lành.
- Vì sao?
- Ngươi cho rằng tiến vào Kinh Võ Viện là rất thú vị sao? Mỗi ngày đều phải trải qua thời gian nhàm chán và buồn tẻ, ngoại trừ không ngừng học tập thì vẫn là không ngừng học tập. Ngươi suy nghĩ một chút, từ nay về sau, cuộc sống của ngươi trong khoảng thời gian ba năm ấy không hề có đồ ăn ngon, rượu tốt, càng không có mỹ nhân, đây là một chuyện thống khổ đến dường nào? Tiểu Thế Nhân, với một người có tính tình thích trêu hoa ghẹo nguyệt như ngươi thì liệu ngươi kiềm chế nổi sao? Tuy rằng trong Kinh Võ Viện cũng có học sinh nữ, nhưng ngươi nên nghĩ đến việc nữ nhân có thể thi vào Kinh Võ Viện có thể được xem là nữ nhân sao?
- Vì cái gì mà hai chữ nữ nhân này vào miệng ngươi thì lại trở thành kỳ quái như thế?
Trương Thế Nhân châm chọc:
- Quả nhiên mặc vào cái thân đạo bào này thì pháp lực đại tăng, tu vị phóng đại, da mặt cũng biến thành kiên cố không ít, hiện tại nhắc tới hai chữ nữ nhân này, đầu lưỡi của ngươi rõ ràng không víu lại. Đừng nói lời vô nghĩa, mau nói vừa rồi ngươi đã làm gì đi.
Hạng Thanh Ngưu trừng mắt nhìn Trương Thế Nhân, nói thật:
- Ngươi con mẹ nó thiếu sự tôn kính tối thiểu dành cho một thế ngoại cao nhân, dành cho một vị đại đức của Đạo tông. Ngươi có tin ở ngay sau khi ngươi nói lời thô tục, ta lập tức sẽ đi tìm Chu viện trưởng, lại để cho hắn khai trừ ngươi?
Trương Thế Nhân đá một cước lên mông Hạng Thanh Ngưu, chẳng muốn trả lời.
- Con mẹ nó, nếu ở Nhất Khí Quan Thanh Nhạc Sơn có người dám đá mông ông đây một cước, sớm đã bị Nhị sư điệt chấp chưởng hình phạt của ta bắt treo ngược lên đánh, trực tiếp đánh tới da tróc thịt bong, trực tiếp đánh tới đoạn tử tuyệt tôn.
Trương Thế Nhân lại đá một cước, độ mạnh càng thêm một chút.
- Mau nói mới vừa nãy ngươi làm gì vậy, không nói liền xéo đi.
- Ngươi không thể cầu ta?
- Nói hay là lăn?
Hạng Thanh Ngưu không có biện pháp nào áp chế Trương Thế Nhân một đầu, hắn tiến tới cọ xát bả vai Trương Thế Nhân, nịnh nọt cười nói:
- Trên người ngươi có mang theo kẹo chứ, ta cũng có chút đói bụng. Vì đến xem trò mèo của ngươi mà ta chạy quá nhanh, quá gấp rồi… Thế là trong nội tâm cũng có chút hốt hoảng.
Trương Thế Nhân trợn trắng mắt, lấy từ trong ngực ra một bao kẹo vẫn luôn mang theo người, ném qua. Hạng Thanh Ngưu đón lấy, vội vàng mở ra, cầm một viên kẹo nhét vào trong miệng, vừa nhai vừa cười cười đầy thỏa mãn:
- Vị Nhị sư điệt hồ đồ lại trâu bò của ta đã tìm được người Phật tông kia, bất quá lại không nghĩ ra là trúng ngay cái bẫy rập do con lừa trọc kia bày. Nếu không phải ông đây phản ứng nhanh, có lẽ chỉ có một bãi thịt nát tới tìm ngươi lấy kẹo ăn.
Trương Thế Nhân tưởng tượng hình ảnh một bãi thịt nát thò tay tới, muốn ăn kẹo của mình thoáng chốc, quả thật cảm thấy có chút buồn nôn.
- Trúng bẫy rập của người ta, rốt cuộc cũng không tìm được người nọ đúng không?
- Đương nhiên không đúng, Nhị sư điệt của ta có mắt thần trời sinh, hơn nữa với bản lĩnh của Trác tiên sinh, cho dù tên đệ tử Phật tông kia có hóa thành một con chim nhỏ thì cũng không thể bay ra khỏi tường thành Thanh Long. Đã tìm được tung tích của người kia, nếu không phải ta nhớ tới việc đến xem ngươi, ta đã sớm góp tới đó mà xem náo nhiệt.
Trương Thế Nhân nhếch miệng hỏi:
- Cần ta nói cám ơn sao?
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Đừng khách khí.
- Xéo đi.
Trương Thế Nhân mắng một câu, nằm xuống ngay trên đồng cỏ mà nghỉ ngơi. Hạng Thanh Ngưu nhìn dáng vẻ của hắn thì đã biết rõ những hạng thi trước đó của hắn đều xem như đã thỏa mãn, cho nên hắn dùng hình dáng ngốc ngốc mà cười vài tiếng:
- Tên ngốc, có hi vọng chen vào hạng ba hay không?
Trương Thế Nhân không có trả lời, trầm mặc một hồi, hỏi:
- Mập mạp, ngươi nói cho ta biết cái Phật tông – tông môn cường đại nhất thế gian – phải chăng thật sự là không thể chiến thắng?
- Thế nào mà lại chợt hỏi tới cái này?
- Muốn biết.
- Ắt hẳn cũng không nhất định. Ngươi cũng biết, thế lực Phật tông trải rộng khắp thiên hạ, trừ Đại Nam của chúng ta. Ngươi thông minh như vậy thì đương nhiên cũng đã nghĩ đến việc nếu Phật tông cho phép cái quốc gia Đại Nam không tôn kính bọn họ tồn tại thì cũng đã chứng minh Phật tông không phải chân chính vô địch thiên hạ. Nếu như Phật tông thật sự cường đại đến mức không cố kỵ gì, làm sao có thể có một Đại Nam sừng sững mấy trăm năm mà không ngã, lại còn càng ngày càng lớn mạnh? Lại nói, đừng quên Đại Nam còn có Đạo tông, cái tên Đại Hộ Minh Vương ở Đại Hộ Tự trên Đại Tuyết Sơn có bốn người đệ tử, được xưng là bốn Đại Thiên Tôn của Phật tông. Sư huynh của ta là lãnh tụ Đạo tông của Đại Nam, ít nhất cùng cái Minh Vương đồ bỏ kia là cùng một thân phận, sư huynh của ta cũng có bốn cái đệ tử không sao ra sao, nhưng chưa chắc đã yếu hơn bốn người đệ tử của tên Minh Vương kia.
Trương Thế Nhân gật nhẹ đầu, nói ba chữ:
- Hi vọng đi.
- Con mẹ nó, ngươi có phải là người Đại Nam hay không, như thế nào mà có một bộ đức hạnh như vậy, chẳng lẽ ngươi cảm thấy Đạo tông của ta không bằng cái Phật tông kia?
Hạng Thanh Ngưu có chút tức giận, hắn chất vấn.
- Ta?
Trương Thế Nhân sửng sốt một chút, trong lòng tự hỏi mình: “Ta là người Đại Nam sao? Có lẽ… cũng là.”
Thấy hắn không trả lời, Hạng Thanh Ngưu vừa muốn mỉa mai hắn vài câu thì chợt nghe tiếng trống nổ ở xa xa. Đó là giáo sư Kinh Võ Viện đang nhắc nhở các thí sinh rằng hạng khảo hạch cuối cùng sắp bắt đầu.
Hạng Thanh Ngưu liếc mắt nhìn Trương Thế Nhân:
- Được rồi, lúc này không so đo với ngươi. Ngươi trước đi thi, ta là một trong các giám thị trong khảo hạch cuối cùng, xem ở mặt mũi của bao kẹo vừa rồi, chốc nữa ta giúp ngươi ít việc.
- Cảm ơn.
Trương Thế Nhân khó có được một lần khách khí với Hạng Thanh Ngưu.
Hạng Thanh Ngưu khẽ giật mình, ngượng ngùng mà hỏi:
- Ngươi phải nên khiêm tốn một chút chứ? Sau đó kiêu ngạo mà nói mình không cần người khác trợ giúp, muốn dựa vào thực lực của mình mà lấy điểm cao?
- Người như thế đều là quân tử, con mắt nào của ngươi thấy ta giống cái quân tử?
Trương Thế Nhân hỏi.
Hạng Thanh Ngưu thoải mái gật đầu, nói:
- Cho dù dùng cái rắm, ngươi cũng tuyệt đối không phải quân tử.
- Bội phục!
Trương Thế Nhân ôm quyền.
- Khách khí!
Hạng Thanh Ngưu đáp lễ.
…
…
Không ngoài dự liệu, hạng khảo hạch cuối cùng chính là võ nghệ cá nhân.
Kinh Võ Viện cũng đã sớm sắp xếp xong từng cặp người đối chiến. Mấy ngàn thí sinh tập kết ở gần xung quanh những cái võ đài đã được dựng lên, bắt đầu tỷ thí. Người thắng tiến vào vòng tiếp theo, sau đó tự lựa chọn đối thủ, cứ thế mà suy ra. Cho đến khi còn lại mười người cuối cùng thì mười người này đạt được thành tích ưu tú.
Không thể nghi ngờ rằng đây là một cái khảo hạch rất tàn khốc.
Ngoại trừ đối thủ gặp phải ở vòng thứ nhất là do Kinh Võ Viện an bài, từ vòng thứ hai, đối thủ gặp được là người như thế nào thì đều là bất ngờ. Hơn nữa thí sinh nhanh chóng kết thúc vòng thứ nhất tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ. Đối với một người không thể tu hành như Trương Thế Nhân, đây không phải một tin tức tốt.
Luận đoàn chiến, thí sinh xuất thân quân nhân đã được huấn luyện nghiêm chỉnh. Nhưng mà luận đọ sức một – một, những con cháu thế gia đã được danh sư chỉ điểm từ nhỏ hiển nhiên thắng thế một chút. Hơn nữa Trương Thế Nhân khẳng định chỉ cần hắn thắng vòng tỷ thí thứ nhất thì lập tức sẽ có người khiêu chiến hắn. Phải biết ở trường hợp này, có không biết bao nhiêu người muốn nhân cơ hội mà giẫm hắn dưới chân. Nhất là những tên công tử xuất thân danh môn kia, dù rằng những hạng khảo hạch trước vô cùng nát, nhưng chỉ cần hành hạ hắn thì chắc chắn sẽ lập tức trở thành anh hùng trong đám con cháu thế gia.
Dẫu rằng ngay trước đó không lâu, Trương Thế Nhân dùng một quyền đánh Tạ Phù Diêu nổi danh khắp thiên hạ bay ra ngoài.
Ngay lúc Trương Thế Nhân có chút nhức đầu, đạo nhân béo Hạng Thanh Ngưu cũng đau đầu. Hắn ngồi ở trên Điểm Tướng Đài, nhìn xem thí sinh rậm rạp, chằng chịt bên dưới, nhịn không được lẩm bẩm:
- Tiểu Thế Nhân, thật sự không phải ta không muốn giúp ngươi. Với cục diện hiện tại này, ta ngoại trừ có thể chạy tới nói vài lời tốt với giáo sư Kinh Võ Viện, chọn lấy một cái đối thủ dễ ăn ở vòng thứ nhất cho ngươi thì rốt cuộc không giúp được gì nữa rồi. Từ vòng thứ hai, ngươi phải dựa vào chính ngươi.
Cùng lúc đó, ở trong đám người, Lô Phàm của Sâm Châu nhìn nhìn tên của đối thủ, khóe miệng không khỏi co quắp.
- Mẹ nó!
Lô Phàm hung hăng mắng một câu, sau đó nhổ ra một bãi nước miếng có dính máu.
Đối thủ của hắn là Trương Thế Nhân.
Hắn không biết là do vận khí không tốt, hay là có người cố ý chỉnh hắn. Trước đây không lâu hắn vừa mới bị người hợp nhau đánh hai lần. Vốn là đánh lén Trương Thế Nhân không thành, bị tên Lữ soái Trương Cuồng kia dùng một cước đạp bay. Về sau, lúc muốn kết minh với Thôi Bình Châu và Bùi Sơ Hành, hắn lại bị Bùi Sơ Hành dùng một cước đạp bay. Tuy rằng ở trước và sau, hai người kia đều hạ thủ lưu tình, nhưng mà hắn vẫn bị chút tổn thương. Mà ở cổng chính của Kinh Võ Viện, hắn lại bị Tứ Tượng Chỉ của Tạ Phù Diêu phong bế Khí Hải. Liên tiếp bị thương, thực lực của hắn bây giờ e rằng còn không đạt được một nửa của lúc bình thường!
Cho nên với Lô Phàm, cùng giao thủ với Trương Thế Nhân là một cơn ác mộng.
Hắn từng đánh lén Trương Thế Nhân, nên cái tên đoạt hết danh tiếng kia tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lô Phàm tựu khó coi, giống như ăn phải một đống phân. Hắn thật không dám tiếp tục suy nghĩ, không dám đi tưởng tượng xem trong cuộc tỷ thí hắn sẽ bị tên Trương Thế Nhân kia tra tấn như thế nào. Vốn hắn còn có chút chẳng thèm ngó tới tên Trương Thế Nhân kia, ở trong mắt hắn, một tên Đội phó biên quân, cho dù có chút bản lĩnh ở trên khoa văn thì võ nghệ có thể mạnh tới mức nào?
Nhưng khi hắn nhìn thấy Trương Thế Nhân xuất một quyền đánh bay Tạ Phù Diêu, hắn biết mình sai đến nỗi không còn biết trời trăng là gì nữa.
“Đánh như thế nào?”
Lô Phàm nhức đầu mà tự hỏi.
Vừa lúc đó tiếng trống vang lên.
Vòng thứ nhất của khảo hạch tỷ thí võ nghệ cá nhân bắt đầu!
…
…
Lô Phàm nhìn thiếu niên đứng trước mặt mình, khó khăn mà nuốt nước miếng một cái.
- Trương huynh, cái kia… Chào ngươi.
Trương Thế Nhân ôm quyền, khách khí đáp lễ:
- Lô huynh, ngươi cũng tốt.
Khóe miệng Lô Phàm run rẩy, cười nói:
- Thật ra không tốt chút nào… Trương huynh, ngươi cũng biết, trước đây không lâu ta vừa bị tổn thương, cho nên chút nữa khi tỷ thí, mong rằng Trương huynh hạ thủ lưu tình. Tỷ thí nha, lại không phải là cái quyết đấu sinh tử gì, chúng ta tựu quân tử một ít, đến điểm là dừng, được không?
- Tốt.
Trương Thế Nhân mỉm cười nói:
- Ta thích nhất đấu pháp của quân tử rồi.
- Thật sự?
Lô Phàm nhịn không được kinh hỉ mà hỏi.
- Đương nhiên là thật sự, chẳng lẽ Lô huynh cảm thấy ta không phải là một người quân tử?
- Tự nhiên là, tự nhiên là. Trương huynh lấy ơn báo oán, Lô mỗ mặc cảm. Như vậy… Xin mời Trương huynh chỉ giáo… Đến điểm thì dừng, đến điểm thì dừng.
Trương Thế Nhân gật đầu nói:
- Minh bạch.
Lời nói này vừa dứt, Trương Thế Nhân điểm mũi chân xuống đất một cái, hai chân bộc phát ra một cỗ lực lượng mạnh mẽ, thân thể lao thẳng tới trước như đạn pháo.
Lô Phàm không nghĩ tới việc ở trước đó một giây Trương Thế Nhân vẫn còn khách khí nói chuyện, vẫn còn đàm luận với hắn về đấu pháp quân tử, một giây sau lại vô sỉ lao tới như vậy, vô sỉ đến mức trực tiếp dùng một quyền đánh vào cằm hắn.
Một quyền này có thế trầm, cơ hồ đánh cái cằm của Lô Phàm lệch vị trí.
Đáng giận hơn là vào thời điểm Trương Thế Nhân ra quyền, miệng hắn còn nói hai chữ: “Đến điểm”.
Sau khi đánh Lô Phàm bay ra ngoài thì lại nói ba chữ: “Liền dừng lại”.
Tuy rằng một quyền này rất nặng, nhưng Trương Thế Nhân cũng không có đem hết toàn lực.
Hiện tại hắn phát hiện mình đã có thể thuần thục vận dụng lực lượng của bắp thịt, so với lúc ở thành Gia Trang thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Hắn dùng một quyền đánh cái mặt Lô Phàm nở hoa, nhưng không có chân chính làm hắn ta bị thương. Cho nên Lô Phàm rất nhanh bò lên, chỉ vào Trương Thế Nhân, mắng:
- Tiểu nhân vô sỉ, không phải đã nói đến điểm thì dừng hay sao?
- Đã làm rồi mà.
Trương Thế Nhân dang hai tay như người vô tội, nói:
- Ngươi xem, ngươi không phải là không bị chút thương nào hay sao?
Lô Phàm hung hắng trợn mắt liếc Trương Thế Nhân. Chợt hắn thấy một người giám thị đi về phía này, hắn lập tức vẫy tay, nói:
- Giám thị, giám thị, ta nhận thua.
Tên giám thị mập mạp có tuổi không lớn lắm kia sửng sốt một chút, lập tức chỉ vào chóp mũi Lô Phàm, giận dữ hét lớn:
- Nhận thua? Ngươi không ngại mất mặt nhưng ta còn ngại mất mặt, không cho phép!
- Không cho phép?
Lô Phàm sửng sốt một chút, thì thào mà hỏi:
- Cũng không được nhận thua? Cái này là đạo lý gì!
Tên giám thị béo kia nghiêm trang nói:
- Ta là giám thị, ta nói không cho phép là không cho phép. Cái này là quy củ, cái này là đạo lý, hiểu không?
Nói xong câu đó, hắn rõ ràng còn trừng mắt nhìn Trương Thế Nhân, sau đó dùng âm thanh cực thấp nói ra:
- Ta chỉ có thể giúp ngươi nhiều như vậy.
Trên Điểm Tướng Đài, một giáo sư chỉ về phía Trương Thế Nhân, hơi kinh ngạc hỏi:
- Trái lại là vượt quá dự liệu của ta rồi, ta vốn tưởng rằng thí sinh Trương Thế Nhân có thể nhanh chóng chấm dứt tỷ thí của vòng thứ nhất đấy. Dùng thực lực của hắn, đả bại Lô Phàm tựa hồ không là việc khó gì. Hơn nữa trước đó tên Lô Phàm kia còn bị thương, giải quyết như thế nào mà chậm như vậy?
- Chậm?
Chu viện trưởng nhếch miệng, hừ lạnh một tiếng:
- Xem chừng hắn còn ngại nhanh!
- À?
Giáo sư kia khó hiểu, hỏi:
- Vì sao?
Khóe miệng Chu viện trưởng giật giật, nói:
- Chẳng lẽ ngươi còn không rõ ràng, càng nhanh chóng chấm dứt tỷ thí ở vòng thi đấu thứ nhất thì ở vòng thứ hai phải đối mặt với đối thủ càng cường đại? Mà tỷ thí ở vòng thi đấu thứ nhất càng chậm, đối thủ ở đợt thứ hai sẽ càng yếu. Trương Thế Nhân đang cố ý kéo dài thời gian, hắn đang đợi mấy người có thể uy hiếp hắn chọn xong đối thủ ở đợt thứ hai.
Giáo sư vừa hỏi nhịn không được có chút khó tin mà nói:
- Đây là vận dụng chiến thuật linh hoạt?
Chu viện trưởng hừ một tiếng, nói:
- Ngươi có thể trực tiếp hiểu thành vô sỉ.
/241
|