Tại bên trong trấn nhỏ ngoài đế đô Thanh Long hơn mười dặm, mỗi ngày Trương Thế Nhân cùng Đại Khuyển đều ngồi ở trên chạc cây đại thụ ven đường trong lúc rảnh rỗi. Họ nhìn xem tòa thành đế đô nguy nga ở phía xa, nói chút ít chuyện cười cùng cãi cọ lung tung về những chuyện trên trời dưới đất. Bọn họ thì ngồi xổm trên chạc cây ngắm phong cảnh, Trầm Khuynh Phiến đều xem bọn họ như phong cảnh mà nhìn.
Một cô bé nhỏ tuổi chỉ vào Trương Thế Nhân và Đại Khuyển, hỏi Trầm Khuynh Phiến:
- Dì, hai người kia là người nào, tại sao phải ngồi xổm trên chạc cây đây?
Trầm Khuynh Phiến khẽ véo nhẹ đôi má của tiểu nha đầu có khuôn mặt đáng yêu kia, rất nghiêm túc nói cho nàng biết:
- Đó là hai cái người chim.
Hiển nhiên tiểu nha đầu không biết người chim là cái gì, cho nên nàng hỏi:
- Bọn họ giấu cánh ở nơi nào?
Trầm Khuynh Phiến cười nói:
- Hai cái người chim kia rất lợi hại, không cần cánh cũng có thể bay được.
Tiểu nha đầu kinh ngạc, ánh mắt rời khỏi hai cái người chim nọ, quay sang hỏi Trầm Khuynh Phiến:
- Dì, ngươi biết bay hả?
Trầm Khuynh Phiến nghĩ nghĩ, nói:
- Có thể.
Vừa nói xong thì nàng đã lóe lên, biến mất, không còn tăm tích.
- Ai nha!
Tiểu nha đầu lại càng hoảng sợ, gọi một tiếng rồi xoay người bỏ chạy.
Ở đằng sau cây đại thụ, Trương Thế Nhân lặng lẽ lộ ra cái đầu, nhìn xem bóng lưng của tiểu nha đầu đang cố gắng chạy bán sống bán chết và cả Trầm Khuynh Phiến đang mỉm cười. Hắn bỗng nhiên cảm thấy chính mình cũng không nhìn thấu nữ nhân này. Thời điểm ở chung với nhau trước kia làm hắn hiểu rõ tính cách của Trầm Khuynh Phiến, bởi vậy hắn cho rằng ba năm rưỡi không gặp thì Trầm Khuynh Phiến cũng không có chút thay đổi. Song ngay hiện tại, trong lúc hoảng hốt, hắn cảm thấy Trầm Khuynh Phiến mà mình đang nhìn thấy cũng không phải là Trầm Khuynh Phiến chân thật.
Cũng có lẽ đó đều là Trầm Khuynh Phiến thật sự.
- Ngươi đến cùng là có mấy mặt?
Hắn lẩm bẩm nói một câu.
Đại Khuyển cho rằng Trương Thế Nhân đang nói hắn, sau khi tỉ mỉ suy nghĩ một chút thì hồi đáp với vẻ không xác định:
- Hai mặt?
Trương Thế Nhân nhịn không được cười lên, lập tức hỏi:
- Cái nào hai mặt?
Gần như cùng một câu hỏi, nhưng Đại Khuyển càng không biết đáp án hắn nghĩ ra có chính xác hay không, cho nên thận trọng dò xét:
- Chính diện cùng mặt sau?
Trương Thế Nhân cười ha ha, gương mặt niềm nở.
Đại Khuyển ngượng ngùng gãi gãi những sợi tóc loạn, bỗng nhiên rùng mình, ánh mắt hướng về phía nam con đường chính, đưa tay chỉ vào, trầm giọng nói:
- Tựa hồ có cái đại nhân vật đến rồi.
Mấy trăm ngựa.
Đạo bào, đai lưng, mũ đạo sĩ.
Ba xe ngựa lớn lấy xe ngựa màu đỏ thẫm làm trung tâm, chậm rãi đi tới.
Trương Thế Nhân nheo mắt lại, không khỏi thấp giọng khen một câu:
- Quả nhiên là đại nhân vật.
Đang đứng ở dưới cây đại thụ, Trầm Khuynh Phiến thả người nhảy lên đến bên cạnh Trương Thế Nhân, tuyệt đối không có một chút hình tượng thục nữ mà ngồi xuống, chỉ vào đội ngũ đông đúc và nghiêm chỉnh kia, nói:
- Một đám đạo sĩ thúi không đáng để lo, nhưng trong xe ngựa có hai cái lão đạo sĩ lợi hại khiến người ta sợ hãi. Một người có tu vị của cao đến mức có thể hù chết người, người còn lại chính là sâu không thấy đáy.
Nàng quay đầu nhìn Trương Thế Nhân, giải thích:
- Đương nhiên, có lẽ ngươi sẽ càng cảm thấy hứng thú với một người khác.
Vừa lúc đó, Trương Thế Nhân nhìn thấy mấy cái thân ảnh quen thuộc ở trong đội ngũ mấy trăm người kia. Thế là hắn có chút thất thần. Hắn nhìn xem họ mà có một cảm giác như đã trải qua mấy đời mới gặp lại. Họ đang đi cạnh một chiếc xe ngựa không có đạo nhân, cũng có quan quân triều đình.
Một tráng hán có thân thể cao hơn hai mét, một người gầy có đeo một đôi bạt đồng bên hông. Một nam tử trung niên mang theo một cây côn ở sau lưng, và một thích khách mặc đồ đen và bịt mũi ở giữa ban ngày.
Kỳ Lân, Hoành Côn, Thiết Nô, Cú Vọ.
Trong đội ngũ kia vốn nên có thêm một Trầm Khuynh Phiến, nhưng bây giờ Trầm Khuynh Phiến đang ngồi ở bên người Trương Thế Nhân. Hai tay nàng đang vịn chạc cây, hai cái chân thả lơ lửng ở không trung. Bộ dạng này của Trầm Khuynh Phiến mới làm người khác đột nhiên hiểu ra rằng nàng cũng chưa phải đến cái tuổi thành thục.
- Có phải ta nên xuống dưới chào hỏi?
Đại Khuyển cười một tiếng, hỏi.
- Thiết Nô còn thiếu nợ ta một chầu rượu.
Trầm Khuynh Phiến nhíu mày:
- Ngươi không phải là không uống rượu sao?
Đại Khuyển nói với giọng chân thành:
- Ba năm rưỡi không gặp, đáng giá uống một chén.
Trương Thế Nhân vuốt vuốt cái mũi, có lẽ là do ngồi xổm nên chân có chút nhức mỏi, cho nên hắn đã ngồi xuống chạc cây. Hắn nhìn vào đội ngũ mấy trăm người, nhìn chằm chằm vào một chiếc xe ngựa, đột nhiên tự giễu:
- Thật thì là một cái phế vật, giả lại là một thiên tài.
Hắn hỏi Trầm Khuynh Phiến:
- Nếu như ngươi là người phía sau màn kia, có thể sẽ cảm thấy nên cầm cái người giả về sẽ tốt hơn chút ít? Lúc trước các ngươi làm cái sự tình không tên này, tùy tùy tiện tiện trộm tới một người so với ta và mọi người đều hết sức trâu bò… Hơn nữa hôm nay nàng còn là quan môn đệ tử của Tiêu chân nhân rồi, ngày sau chằng phải là có cuộc sống còn trâu bò hơn?
- Ngươi có thể xuống dưới mà chặn xe ngựa lại.
Trầm Khuynh Phiến khẽ cười nói:
- Nàng vẫn luôn muốn gặp ngươi một lần.
Trương Thế Nhân lấy ra cái tẩu thuốc từ trong túi áo bằng da hươu ở bên hông, hút một hơi, nhếch miệng nói:
- Nàng muốn gặp ta tuyệt đối không phải bởi vì ta hơi đẹp trai, tích tụ ba năm rưỡi oán khí có bao lớn thì ta dùng bờ mông cũng có thể đoán được. Nếu như cái oán khí kia có thể chuyển thành lợi khí giết người, cho dù cách ngàn vạn dặm, nó cũng có thể xoắn ta thành bãi bùn nhão. Mà ngươi nói tên nàng là gì?
- Vô Song.
- Êm tai, xinh đẹp không?
- Rất đẹp.
- Ta đây càng phải cẩn thận rồi, sau này nếu thấy nàng thì không thể không cụp đuôi mà đối nhân xử thế. Người đã xinh đẹp rối tung rối mù, còn là một con mẹ nó thiên tài, lại còn được lãnh tụ Đạo tông Đại Nam thu làm đệ tử, mười năm về sau lại là cao thủ Cửu Phẩm mà ai gặp thì nấy sợ… Còn có để cho người khác sống hay không?
Trầm Khuynh Phiến cười cười, không có nói gì.
Thiếu niên ngậm lấy tẩu thuốc, híp mắt ngồi trên chạc cây, thoạt nhìn bộ dáng quái dị… Giống như một cái yêu nghiệt.
…
…
Quan viên Lễ Bộ phụ trách nghênh đón Tiêu chân nhân của Thanh Nhạc Sơn đã đứng chờ ở Tiễn Khách Đình ngoài thành nam ba mươi dặm từ rất sớm, song cấp bậc của bọn họ cũng không cao. Chức lớn nhất cũng chỉ là Ngũ Phẩm Viên Ngoại Lang, bất quá người có thể làm cho quan viên của Lễ Bộ ra khỏi thành ba mươi dặm nghênh tiếp ở đương thời cũng không có mấy cái.
Năm đó Hoàng đế Nam Yến là Mộ Dung Sỉ tự mình đến thần phục Đại Nam, quan viên Lễ Bộ Đại Nam cũng chỉ đón ở ngay cửa thành mà thôi.
Dùng lời nói của một vị quan viên Lễ Bộ thì Tiêu chân nhân tuy rằng không phải là cái đại nhân vật thông thiên gì, nhưng ở đương thời hắn lại là một loại thể diện của Đại Nam, cho nên người của Lễ Bộ không thể không cẩn thận nghênh đón. Đế quốc Thiên Thuận có Phật tông, cái Đại Hộ Minh Vương ở Đại Hộ Tự trên Đại Tuyết Sơn. Vì vậy bệ hạ làm cho Đại Nam có Đạo tông, có Tiêu chân nhân ở Nhất Khí Quan trên Thanh Nhạc Sơn. Đây là một mặt cờ Hoàng đế Đại Nam bệ hạ tự tay dựng lên, quan viên Lễ Bộ làm sao dám không coi nó ra gì, làm sao dám không giương nó lên cao một chút?
Đối với Tiêu chân nhân, quan viên Lễ Bộ cũng thực có vài phần kính ý.
Bệ hạ muốn dựng lên một tông phái thì cũng không phải tùy tùy tiện tiện chỉ định một người là có thể lập nên. Tuy đêm hôm đó trên Thanh Nhạc Sơn có hoa đào nở, đêm sau thì tiên đào kết quả, song dù không biết thực hư thế nào, nhưng có thể lừa gạt được phần lớn dân chúng thì đó chính là một cái thần tích. Đổi lại người khác, e rằng không ai có thể có cái thủ đoạn này.
Vào lúc sáng sớm, Trương Thế Nhân cùng Đại Khuyển nhìn thấy quan viên Lễ Bộ đi qua, lúc này lại nhìn thấy bọn họ hầu ở bên cạnh một chiếc xe ngựa mà trở về, Trương Thế Nhân không nhịn được khen một câu:
- Lãnh tụ Đạo tông chính là muốn có một cái giá đỡ như vậy, tính ra thì mấy cái tiểu quan Ngũ, Lục Phẩm không có tư cách leo lên xe ngựa của hắn.
Đại Khuyển nhếch miệng:
- Ngươi cũng đã biết dù Thiên Vương Đế quốc Thiên Thuận đi thăm Đại Hộ Tự thì cũng phải dùng ba bái chín khấu đi lên? Một ngón tay của Đại Hộ Minh Vương có thể để cho hắn trở thành đế vương, thêm một ngón tay nữa là có thể biến hắn trở thành phàm phu tục tử. Vị kia mới có địa vị thật sự, giá đỡ của Tiêu chân nhân vẫn còn kém chút ít so với Đại Hộ Minh Vương. Đại Hộ Minh Vương xuất hành, ba nghìn tăng binh Kim Thân hộ vệ, bốn Đại Thiên Tôn đi ở hai bên trái phải, xuất hành thì vung hoa ngàn dặm, quan viên cùng dân chúng ven đường có thể quỳ đầy thảo nguyên!
Trầm Khuynh Phiến xem thường nói:
- Đó là bởi vì Phật tông lập giáo từ rất lâu rồi, nếu như Đạo tông có thể kiên trì không ngã trong mấy trăm năm, như vậy thì vào mấy trăm năm sau, chưởng giáo Đạo tông xuất hành cũng sẽ có người quỳ lạy như Đại Hộ Minh Vương. Hắn cũng có thể tùy tùy tiện tiện dùng một ngón tay là có thể áp đảo cái gì gọi là hoàng quyền tối cao của thế giới phàm tục.
- Sẽ không.
Trương Thế Nhân lắc đầu nói:
- Chỉ cần Đại Nam không ngã, Đạo tông sẽ vĩnh viễn không có một ngày huy hoàng. Trừ khi Đạo tông đem tông môn chuyển dời đến bên ngoài Đại Nam, tự giành giật một mảnh giang sơn cùng Phật tông để làm căn cơ.
Trầm Khuynh Phiến khẽ giật mình, sau đó gật nhẹ đầu:
- Ừ… Là ta nghĩ lầm rồi, Hoàng đế Đại Nam quá cường thế, hắn nhất quyết không cho phép trong Đế quốc của mình có người có lực ảnh hưởng vượt qua hắn. Việc Hoàng đế cũng cần Đại Hộ Minh Vương chỉ định ở Đế quốc Thiên Thuận chỉ sợ có qua vài năm cũng không thể xuất hiện ở Đại Nam.
- Hoàng quyền không có rời khỏi thần quyền.
Trương Thế Nhân cười cười nói:
- Bởi vì Hoàng đế muốn trông cậy vào bọn giả thần này lừa gạt dân chúng nhiều lần vì hắn. Nhưng trừ khi Hoàng đế chính là cái phế vật… Nếu không tuyệt đối sẽ không cho phép thần quyền bao trùm lên cả hoàng quyền.
Đại Khuyển đột nhiên giễu cợt, cười cười:
- Có đôi khi Hoàng đế không phải phế vật, nhưng cũng có khả năng gặp phải hoàn cảnh diệt quốc đau khổ và thê thảm.
Lời này cùng câu chuyện nói trước đó không hòa hợp, cũng không biết hắn vì sao mà nói ra như vậy.
Trương Thế Nhân nhìn hắn một cái, như có điều suy nghĩ.
Đội nhân mã trên đường chính càng ngày càng gần, thoạt nhìn sự phô trương cũng chỉ càng lúc càng lớn.
Chiếc xe ngựa lớn màu đỏ ở trước nhất khi đến bên cạnh cái thôn trấn thì kéo rèm lên, qua đó có thể chứng kiến một việc đạo nhân trung niên có mày kiếm mũi cao đang ngồi xếp bằng. Trang phục của hắn cùng các đạo nhân khác có chỗ khác nhau, hắn mặc trên người một chiếc cẩm bào có nhiều đường vân dùng kim tuyến thêu lên, trông rất rườm rà. Hắn ngồi ở trong xe ngựa, vẫn luôn nhắm hai mắt, hai tay xếp ấn đặt ở trên đầu gối. Thoáng nhìn thì cực kỳ có khí thế, nhất là trên trán có một chút màu son rất đáng chú ý.
Cũng không biết đó là được điểm lên hay vẫn là do trời sinh.
Nhìn từ rất xa, nó giống như trên trán của hắn có con mắt thứ ba. Cái nốt son này có màu đỏ thắm, to gần bằng hột đào, như là một con mắt màu đỏ dựng thẳng. Cái màu sắc của nó quá tươi đẹp, còn tươi đẹp hơn màu chiếc cẩm bào hắn đang mặc. Vì vậy cho nên nó mới cực kỳ chói mắt.
Mặc dù cách có chút xa, nhưng sau khi Trương Thế Nhân nhìn kỹ một chút thì bỗng nhiên cảm thấy nội tâm bị đè nén một hồi.
- Đừng nhìn.
Trầm Khuynh Phiến hạ giọng nhắc nhở một câu:
- Ấn ký trên trán lão đạo kia có chút quỷ dị, vừa rồi nhìn hắn ta cũng suýt nữa thất thần.
Trương Thế Nhân khẽ nhíu mày, hỏi:
- Hắn chính là lão đạo nhân mà ngươi nói có tu vị cao không hợp thói thường? Thoạt nhìn thì hắn cũng chưa có già mà.
Trầm Khuynh Phiến gật đầu, nói:
- Người đạo nhân mặc áo cẩm bào này được gọi là Hạc Lệ đạo nhân, là người chấp chưởng hình phạt của Đạo tông. Tuy rằng với tu vị cao dọa người ấy ta có thể đánh không lại, nhưng trong mắt ta, ta có lẽ còn có thể đào tẩu… Bởi vì ta có thể nhìn ra được tu vị của hắn cao tuyệt, mà lão đạo nhân ở chiếc xe ngựa thứ hai kia mới thật sự đáng sợ. Ta không nhìn ra được tu vị của hắn ta đến tột cùng cao bao nhiêu.
Có thể làm cho Trầm Khuynh Phiếm cảm thấy sợ, người đó có lẽ mới là thật sự đáng sợ.
Vừa lúc đó, đội ngũ đi đến trước trấn nhỏ bỗng nhiên ngừng lại. Không ít dân chúng trong trấn đều xông lại vây xem, phần lớn đều ở đây xì xào bàn tán. Thiên Hữu Hoàng đế nỗ lực nâng lên Đạo tông, cộng với việc Thanh Nhạc Sơn ở Giang Nam cho nên tín đồ của Đạo tông ở Giang Nam có số lượng không ít. Mà ở Hà Bắc – đế đô cùng các vùng lân cận – các dân chúng còn khá lạ lẫm với Đạo tông, thậm chí là bài xích.
Khiến cho một đám người chưa từng có tín ngưỡng trở thành tín đồ thật ra là một chuyện không dễ dàng.
Gặp dân chúng vây quanh hơi nhiều, một người đệ tử mặc áo đạo bào màu xanh đen đi đến trước mặt mọi người, bắt đầu tuyên dương đạo nghĩa. Có người hỏi vài vấn đề, hắn đều mỉm cười trả lời.
- Bầu trời không có thần tiên, bởi vì bản thân chúng ta là chính là vị thần lớn nhất.
Đạo nhân này mỉm cười hiền lành nói:
- Thời gian, vạn vật đều là trời cao ban tặng. Vận mệnh của con người cũng là do trời định. Mà Hoàng đế Đại Nam bệ hạ sở dĩ có danh là thiên tử, là do bệ hạ là con trai của trời. Lời nói của bệ hạ đại biểu thiên ý. Vì sao nói lời nói của bệ hạ không thể vi phạm? Bởi vì thiên ý không thể trái.
Nghe được câu này, Trương Thế Nhân nhịn cười không được, thấp giọng nói:
- Những tên đạo nhân này thật là tận chức tận trách, trên đường đi chắc hẳn đã làm không ít lần tuyên dương cho Hoàng đế Đại Nam bệ hạ.
Các dân chúng nghe chăm chú, thỉnh thoảng có người hỏi.
Vừa lúc đó bỗng nhiên có một đầu trâu điên lao ra từ trong rừng. Cũng không biết vì sao nó kinh hãi mà vọt thẳng tới đám người. Chủ nhân của con trâu kia một đường điên cuồng đuổi theo, không ngừng la lên để mọi người né tránh.
Mắt thấy con trâu điên kia sắp đụng vào đám người, đạo nhân mặc cẩm y ngồi ở trên xe ngựa vẫn luôn nhắm mắt bỗng nhiên mở mắt ra, chậm rãi giơ một ngón tay chỉ về phương hướng con trâu điên.
Một ngón tay.
Đất sụp.
Gạch xanh cứng rắn trên con đường chính bỗng nhiên sụp xuống một cái hố to. Con trâu điên kia không kịp dừng bước, chợt rớt thẳng vào đó.
- Rống!
Một tiếng gào thét vang lên, cũng không biết nó đã gãy mấy cái xương.
Nó đang giãy giụa ở trên hố, lại như bị lưới quấn quanh mà không đứng dậy nổi.
- Ta… WTF!
Ngồi ở trên chạc cây, Trương Thế Nhân lập tức mở to hai mắt, sau đó nói một câu rất muốn ăn đòn:
- Giả vờ cũng quá mức đi!
Một cô bé nhỏ tuổi chỉ vào Trương Thế Nhân và Đại Khuyển, hỏi Trầm Khuynh Phiến:
- Dì, hai người kia là người nào, tại sao phải ngồi xổm trên chạc cây đây?
Trầm Khuynh Phiến khẽ véo nhẹ đôi má của tiểu nha đầu có khuôn mặt đáng yêu kia, rất nghiêm túc nói cho nàng biết:
- Đó là hai cái người chim.
Hiển nhiên tiểu nha đầu không biết người chim là cái gì, cho nên nàng hỏi:
- Bọn họ giấu cánh ở nơi nào?
Trầm Khuynh Phiến cười nói:
- Hai cái người chim kia rất lợi hại, không cần cánh cũng có thể bay được.
Tiểu nha đầu kinh ngạc, ánh mắt rời khỏi hai cái người chim nọ, quay sang hỏi Trầm Khuynh Phiến:
- Dì, ngươi biết bay hả?
Trầm Khuynh Phiến nghĩ nghĩ, nói:
- Có thể.
Vừa nói xong thì nàng đã lóe lên, biến mất, không còn tăm tích.
- Ai nha!
Tiểu nha đầu lại càng hoảng sợ, gọi một tiếng rồi xoay người bỏ chạy.
Ở đằng sau cây đại thụ, Trương Thế Nhân lặng lẽ lộ ra cái đầu, nhìn xem bóng lưng của tiểu nha đầu đang cố gắng chạy bán sống bán chết và cả Trầm Khuynh Phiến đang mỉm cười. Hắn bỗng nhiên cảm thấy chính mình cũng không nhìn thấu nữ nhân này. Thời điểm ở chung với nhau trước kia làm hắn hiểu rõ tính cách của Trầm Khuynh Phiến, bởi vậy hắn cho rằng ba năm rưỡi không gặp thì Trầm Khuynh Phiến cũng không có chút thay đổi. Song ngay hiện tại, trong lúc hoảng hốt, hắn cảm thấy Trầm Khuynh Phiến mà mình đang nhìn thấy cũng không phải là Trầm Khuynh Phiến chân thật.
Cũng có lẽ đó đều là Trầm Khuynh Phiến thật sự.
- Ngươi đến cùng là có mấy mặt?
Hắn lẩm bẩm nói một câu.
Đại Khuyển cho rằng Trương Thế Nhân đang nói hắn, sau khi tỉ mỉ suy nghĩ một chút thì hồi đáp với vẻ không xác định:
- Hai mặt?
Trương Thế Nhân nhịn không được cười lên, lập tức hỏi:
- Cái nào hai mặt?
Gần như cùng một câu hỏi, nhưng Đại Khuyển càng không biết đáp án hắn nghĩ ra có chính xác hay không, cho nên thận trọng dò xét:
- Chính diện cùng mặt sau?
Trương Thế Nhân cười ha ha, gương mặt niềm nở.
Đại Khuyển ngượng ngùng gãi gãi những sợi tóc loạn, bỗng nhiên rùng mình, ánh mắt hướng về phía nam con đường chính, đưa tay chỉ vào, trầm giọng nói:
- Tựa hồ có cái đại nhân vật đến rồi.
Mấy trăm ngựa.
Đạo bào, đai lưng, mũ đạo sĩ.
Ba xe ngựa lớn lấy xe ngựa màu đỏ thẫm làm trung tâm, chậm rãi đi tới.
Trương Thế Nhân nheo mắt lại, không khỏi thấp giọng khen một câu:
- Quả nhiên là đại nhân vật.
Đang đứng ở dưới cây đại thụ, Trầm Khuynh Phiến thả người nhảy lên đến bên cạnh Trương Thế Nhân, tuyệt đối không có một chút hình tượng thục nữ mà ngồi xuống, chỉ vào đội ngũ đông đúc và nghiêm chỉnh kia, nói:
- Một đám đạo sĩ thúi không đáng để lo, nhưng trong xe ngựa có hai cái lão đạo sĩ lợi hại khiến người ta sợ hãi. Một người có tu vị của cao đến mức có thể hù chết người, người còn lại chính là sâu không thấy đáy.
Nàng quay đầu nhìn Trương Thế Nhân, giải thích:
- Đương nhiên, có lẽ ngươi sẽ càng cảm thấy hứng thú với một người khác.
Vừa lúc đó, Trương Thế Nhân nhìn thấy mấy cái thân ảnh quen thuộc ở trong đội ngũ mấy trăm người kia. Thế là hắn có chút thất thần. Hắn nhìn xem họ mà có một cảm giác như đã trải qua mấy đời mới gặp lại. Họ đang đi cạnh một chiếc xe ngựa không có đạo nhân, cũng có quan quân triều đình.
Một tráng hán có thân thể cao hơn hai mét, một người gầy có đeo một đôi bạt đồng bên hông. Một nam tử trung niên mang theo một cây côn ở sau lưng, và một thích khách mặc đồ đen và bịt mũi ở giữa ban ngày.
Kỳ Lân, Hoành Côn, Thiết Nô, Cú Vọ.
Trong đội ngũ kia vốn nên có thêm một Trầm Khuynh Phiến, nhưng bây giờ Trầm Khuynh Phiến đang ngồi ở bên người Trương Thế Nhân. Hai tay nàng đang vịn chạc cây, hai cái chân thả lơ lửng ở không trung. Bộ dạng này của Trầm Khuynh Phiến mới làm người khác đột nhiên hiểu ra rằng nàng cũng chưa phải đến cái tuổi thành thục.
- Có phải ta nên xuống dưới chào hỏi?
Đại Khuyển cười một tiếng, hỏi.
- Thiết Nô còn thiếu nợ ta một chầu rượu.
Trầm Khuynh Phiến nhíu mày:
- Ngươi không phải là không uống rượu sao?
Đại Khuyển nói với giọng chân thành:
- Ba năm rưỡi không gặp, đáng giá uống một chén.
Trương Thế Nhân vuốt vuốt cái mũi, có lẽ là do ngồi xổm nên chân có chút nhức mỏi, cho nên hắn đã ngồi xuống chạc cây. Hắn nhìn vào đội ngũ mấy trăm người, nhìn chằm chằm vào một chiếc xe ngựa, đột nhiên tự giễu:
- Thật thì là một cái phế vật, giả lại là một thiên tài.
Hắn hỏi Trầm Khuynh Phiến:
- Nếu như ngươi là người phía sau màn kia, có thể sẽ cảm thấy nên cầm cái người giả về sẽ tốt hơn chút ít? Lúc trước các ngươi làm cái sự tình không tên này, tùy tùy tiện tiện trộm tới một người so với ta và mọi người đều hết sức trâu bò… Hơn nữa hôm nay nàng còn là quan môn đệ tử của Tiêu chân nhân rồi, ngày sau chằng phải là có cuộc sống còn trâu bò hơn?
- Ngươi có thể xuống dưới mà chặn xe ngựa lại.
Trầm Khuynh Phiến khẽ cười nói:
- Nàng vẫn luôn muốn gặp ngươi một lần.
Trương Thế Nhân lấy ra cái tẩu thuốc từ trong túi áo bằng da hươu ở bên hông, hút một hơi, nhếch miệng nói:
- Nàng muốn gặp ta tuyệt đối không phải bởi vì ta hơi đẹp trai, tích tụ ba năm rưỡi oán khí có bao lớn thì ta dùng bờ mông cũng có thể đoán được. Nếu như cái oán khí kia có thể chuyển thành lợi khí giết người, cho dù cách ngàn vạn dặm, nó cũng có thể xoắn ta thành bãi bùn nhão. Mà ngươi nói tên nàng là gì?
- Vô Song.
- Êm tai, xinh đẹp không?
- Rất đẹp.
- Ta đây càng phải cẩn thận rồi, sau này nếu thấy nàng thì không thể không cụp đuôi mà đối nhân xử thế. Người đã xinh đẹp rối tung rối mù, còn là một con mẹ nó thiên tài, lại còn được lãnh tụ Đạo tông Đại Nam thu làm đệ tử, mười năm về sau lại là cao thủ Cửu Phẩm mà ai gặp thì nấy sợ… Còn có để cho người khác sống hay không?
Trầm Khuynh Phiến cười cười, không có nói gì.
Thiếu niên ngậm lấy tẩu thuốc, híp mắt ngồi trên chạc cây, thoạt nhìn bộ dáng quái dị… Giống như một cái yêu nghiệt.
…
…
Quan viên Lễ Bộ phụ trách nghênh đón Tiêu chân nhân của Thanh Nhạc Sơn đã đứng chờ ở Tiễn Khách Đình ngoài thành nam ba mươi dặm từ rất sớm, song cấp bậc của bọn họ cũng không cao. Chức lớn nhất cũng chỉ là Ngũ Phẩm Viên Ngoại Lang, bất quá người có thể làm cho quan viên của Lễ Bộ ra khỏi thành ba mươi dặm nghênh tiếp ở đương thời cũng không có mấy cái.
Năm đó Hoàng đế Nam Yến là Mộ Dung Sỉ tự mình đến thần phục Đại Nam, quan viên Lễ Bộ Đại Nam cũng chỉ đón ở ngay cửa thành mà thôi.
Dùng lời nói của một vị quan viên Lễ Bộ thì Tiêu chân nhân tuy rằng không phải là cái đại nhân vật thông thiên gì, nhưng ở đương thời hắn lại là một loại thể diện của Đại Nam, cho nên người của Lễ Bộ không thể không cẩn thận nghênh đón. Đế quốc Thiên Thuận có Phật tông, cái Đại Hộ Minh Vương ở Đại Hộ Tự trên Đại Tuyết Sơn. Vì vậy bệ hạ làm cho Đại Nam có Đạo tông, có Tiêu chân nhân ở Nhất Khí Quan trên Thanh Nhạc Sơn. Đây là một mặt cờ Hoàng đế Đại Nam bệ hạ tự tay dựng lên, quan viên Lễ Bộ làm sao dám không coi nó ra gì, làm sao dám không giương nó lên cao một chút?
Đối với Tiêu chân nhân, quan viên Lễ Bộ cũng thực có vài phần kính ý.
Bệ hạ muốn dựng lên một tông phái thì cũng không phải tùy tùy tiện tiện chỉ định một người là có thể lập nên. Tuy đêm hôm đó trên Thanh Nhạc Sơn có hoa đào nở, đêm sau thì tiên đào kết quả, song dù không biết thực hư thế nào, nhưng có thể lừa gạt được phần lớn dân chúng thì đó chính là một cái thần tích. Đổi lại người khác, e rằng không ai có thể có cái thủ đoạn này.
Vào lúc sáng sớm, Trương Thế Nhân cùng Đại Khuyển nhìn thấy quan viên Lễ Bộ đi qua, lúc này lại nhìn thấy bọn họ hầu ở bên cạnh một chiếc xe ngựa mà trở về, Trương Thế Nhân không nhịn được khen một câu:
- Lãnh tụ Đạo tông chính là muốn có một cái giá đỡ như vậy, tính ra thì mấy cái tiểu quan Ngũ, Lục Phẩm không có tư cách leo lên xe ngựa của hắn.
Đại Khuyển nhếch miệng:
- Ngươi cũng đã biết dù Thiên Vương Đế quốc Thiên Thuận đi thăm Đại Hộ Tự thì cũng phải dùng ba bái chín khấu đi lên? Một ngón tay của Đại Hộ Minh Vương có thể để cho hắn trở thành đế vương, thêm một ngón tay nữa là có thể biến hắn trở thành phàm phu tục tử. Vị kia mới có địa vị thật sự, giá đỡ của Tiêu chân nhân vẫn còn kém chút ít so với Đại Hộ Minh Vương. Đại Hộ Minh Vương xuất hành, ba nghìn tăng binh Kim Thân hộ vệ, bốn Đại Thiên Tôn đi ở hai bên trái phải, xuất hành thì vung hoa ngàn dặm, quan viên cùng dân chúng ven đường có thể quỳ đầy thảo nguyên!
Trầm Khuynh Phiến xem thường nói:
- Đó là bởi vì Phật tông lập giáo từ rất lâu rồi, nếu như Đạo tông có thể kiên trì không ngã trong mấy trăm năm, như vậy thì vào mấy trăm năm sau, chưởng giáo Đạo tông xuất hành cũng sẽ có người quỳ lạy như Đại Hộ Minh Vương. Hắn cũng có thể tùy tùy tiện tiện dùng một ngón tay là có thể áp đảo cái gì gọi là hoàng quyền tối cao của thế giới phàm tục.
- Sẽ không.
Trương Thế Nhân lắc đầu nói:
- Chỉ cần Đại Nam không ngã, Đạo tông sẽ vĩnh viễn không có một ngày huy hoàng. Trừ khi Đạo tông đem tông môn chuyển dời đến bên ngoài Đại Nam, tự giành giật một mảnh giang sơn cùng Phật tông để làm căn cơ.
Trầm Khuynh Phiến khẽ giật mình, sau đó gật nhẹ đầu:
- Ừ… Là ta nghĩ lầm rồi, Hoàng đế Đại Nam quá cường thế, hắn nhất quyết không cho phép trong Đế quốc của mình có người có lực ảnh hưởng vượt qua hắn. Việc Hoàng đế cũng cần Đại Hộ Minh Vương chỉ định ở Đế quốc Thiên Thuận chỉ sợ có qua vài năm cũng không thể xuất hiện ở Đại Nam.
- Hoàng quyền không có rời khỏi thần quyền.
Trương Thế Nhân cười cười nói:
- Bởi vì Hoàng đế muốn trông cậy vào bọn giả thần này lừa gạt dân chúng nhiều lần vì hắn. Nhưng trừ khi Hoàng đế chính là cái phế vật… Nếu không tuyệt đối sẽ không cho phép thần quyền bao trùm lên cả hoàng quyền.
Đại Khuyển đột nhiên giễu cợt, cười cười:
- Có đôi khi Hoàng đế không phải phế vật, nhưng cũng có khả năng gặp phải hoàn cảnh diệt quốc đau khổ và thê thảm.
Lời này cùng câu chuyện nói trước đó không hòa hợp, cũng không biết hắn vì sao mà nói ra như vậy.
Trương Thế Nhân nhìn hắn một cái, như có điều suy nghĩ.
Đội nhân mã trên đường chính càng ngày càng gần, thoạt nhìn sự phô trương cũng chỉ càng lúc càng lớn.
Chiếc xe ngựa lớn màu đỏ ở trước nhất khi đến bên cạnh cái thôn trấn thì kéo rèm lên, qua đó có thể chứng kiến một việc đạo nhân trung niên có mày kiếm mũi cao đang ngồi xếp bằng. Trang phục của hắn cùng các đạo nhân khác có chỗ khác nhau, hắn mặc trên người một chiếc cẩm bào có nhiều đường vân dùng kim tuyến thêu lên, trông rất rườm rà. Hắn ngồi ở trong xe ngựa, vẫn luôn nhắm hai mắt, hai tay xếp ấn đặt ở trên đầu gối. Thoáng nhìn thì cực kỳ có khí thế, nhất là trên trán có một chút màu son rất đáng chú ý.
Cũng không biết đó là được điểm lên hay vẫn là do trời sinh.
Nhìn từ rất xa, nó giống như trên trán của hắn có con mắt thứ ba. Cái nốt son này có màu đỏ thắm, to gần bằng hột đào, như là một con mắt màu đỏ dựng thẳng. Cái màu sắc của nó quá tươi đẹp, còn tươi đẹp hơn màu chiếc cẩm bào hắn đang mặc. Vì vậy cho nên nó mới cực kỳ chói mắt.
Mặc dù cách có chút xa, nhưng sau khi Trương Thế Nhân nhìn kỹ một chút thì bỗng nhiên cảm thấy nội tâm bị đè nén một hồi.
- Đừng nhìn.
Trầm Khuynh Phiến hạ giọng nhắc nhở một câu:
- Ấn ký trên trán lão đạo kia có chút quỷ dị, vừa rồi nhìn hắn ta cũng suýt nữa thất thần.
Trương Thế Nhân khẽ nhíu mày, hỏi:
- Hắn chính là lão đạo nhân mà ngươi nói có tu vị cao không hợp thói thường? Thoạt nhìn thì hắn cũng chưa có già mà.
Trầm Khuynh Phiến gật đầu, nói:
- Người đạo nhân mặc áo cẩm bào này được gọi là Hạc Lệ đạo nhân, là người chấp chưởng hình phạt của Đạo tông. Tuy rằng với tu vị cao dọa người ấy ta có thể đánh không lại, nhưng trong mắt ta, ta có lẽ còn có thể đào tẩu… Bởi vì ta có thể nhìn ra được tu vị của hắn cao tuyệt, mà lão đạo nhân ở chiếc xe ngựa thứ hai kia mới thật sự đáng sợ. Ta không nhìn ra được tu vị của hắn ta đến tột cùng cao bao nhiêu.
Có thể làm cho Trầm Khuynh Phiếm cảm thấy sợ, người đó có lẽ mới là thật sự đáng sợ.
Vừa lúc đó, đội ngũ đi đến trước trấn nhỏ bỗng nhiên ngừng lại. Không ít dân chúng trong trấn đều xông lại vây xem, phần lớn đều ở đây xì xào bàn tán. Thiên Hữu Hoàng đế nỗ lực nâng lên Đạo tông, cộng với việc Thanh Nhạc Sơn ở Giang Nam cho nên tín đồ của Đạo tông ở Giang Nam có số lượng không ít. Mà ở Hà Bắc – đế đô cùng các vùng lân cận – các dân chúng còn khá lạ lẫm với Đạo tông, thậm chí là bài xích.
Khiến cho một đám người chưa từng có tín ngưỡng trở thành tín đồ thật ra là một chuyện không dễ dàng.
Gặp dân chúng vây quanh hơi nhiều, một người đệ tử mặc áo đạo bào màu xanh đen đi đến trước mặt mọi người, bắt đầu tuyên dương đạo nghĩa. Có người hỏi vài vấn đề, hắn đều mỉm cười trả lời.
- Bầu trời không có thần tiên, bởi vì bản thân chúng ta là chính là vị thần lớn nhất.
Đạo nhân này mỉm cười hiền lành nói:
- Thời gian, vạn vật đều là trời cao ban tặng. Vận mệnh của con người cũng là do trời định. Mà Hoàng đế Đại Nam bệ hạ sở dĩ có danh là thiên tử, là do bệ hạ là con trai của trời. Lời nói của bệ hạ đại biểu thiên ý. Vì sao nói lời nói của bệ hạ không thể vi phạm? Bởi vì thiên ý không thể trái.
Nghe được câu này, Trương Thế Nhân nhịn cười không được, thấp giọng nói:
- Những tên đạo nhân này thật là tận chức tận trách, trên đường đi chắc hẳn đã làm không ít lần tuyên dương cho Hoàng đế Đại Nam bệ hạ.
Các dân chúng nghe chăm chú, thỉnh thoảng có người hỏi.
Vừa lúc đó bỗng nhiên có một đầu trâu điên lao ra từ trong rừng. Cũng không biết vì sao nó kinh hãi mà vọt thẳng tới đám người. Chủ nhân của con trâu kia một đường điên cuồng đuổi theo, không ngừng la lên để mọi người né tránh.
Mắt thấy con trâu điên kia sắp đụng vào đám người, đạo nhân mặc cẩm y ngồi ở trên xe ngựa vẫn luôn nhắm mắt bỗng nhiên mở mắt ra, chậm rãi giơ một ngón tay chỉ về phương hướng con trâu điên.
Một ngón tay.
Đất sụp.
Gạch xanh cứng rắn trên con đường chính bỗng nhiên sụp xuống một cái hố to. Con trâu điên kia không kịp dừng bước, chợt rớt thẳng vào đó.
- Rống!
Một tiếng gào thét vang lên, cũng không biết nó đã gãy mấy cái xương.
Nó đang giãy giụa ở trên hố, lại như bị lưới quấn quanh mà không đứng dậy nổi.
- Ta… WTF!
Ngồi ở trên chạc cây, Trương Thế Nhân lập tức mở to hai mắt, sau đó nói một câu rất muốn ăn đòn:
- Giả vờ cũng quá mức đi!
/241
|