Chiến đài không cao lắm, cũng chẳng lớn bao nhiêu.
Một loạt cái ghế được đặt ở trên đó, tối đa cũng chỉ đủ cho mười mấy người ngồi. Ở đế đô Thanh Long của Đại Nam, khi Hoàng đế và Hoàng hậu không xuất hiện, như vậy thì chiếc ghế trung tâm luôn dành cho Di Thân Vương Dương Dận. Mà lão già mặc một thân áo vải kia lại có thể ngồi ngay cạnh Di Thân Vương. Vậy thì ngoại trừ viện trưởng Kinh Võ Viện Chu Xuân Thu còn có thể là ai?
Chỉ là ở một nơi trọng yếu như vậy, lúc đang diễn ra cuộc thi của đệ tử Kinh Võ Viện, ở ngay trước khi cuộc tỷ thí tranh hạng ba cuối cùng, viện trưởng Chu Xuân Thu vậy mà dựa vào ghế mà ngủ, ngáy o o…
Lão không chỉ ngủ rất ngon lành, hơn nữa vài giọt nước miệng còn theo khóe miệng tràn ra.
Sau khi Di Thân Vương hỏi một câu có bắt đầu hay không mà lại không thấy trả lời thì hắn mới phát hiện Chu viện trưởng – người có uy vọng tối cao trong quân – đang gặp Chu Công ở trong giấc mộng. Gặp tình cảnh khó đỡ này, hắn cười cười đầy bất đắc dĩ, tự tay đắp một chiếc trường bào lên người Chu viện trưởng.
Một việc làm đơn giản như thế này thật ra ẩn chứa hai cái hàm ý. Thứ nhất là biểu thị sự tôn kính của mình đối với Chu viện trưởng. Thứ hai là nhắc nhở: “Ngài nên tỉnh”.
Đáng tiếc, cái người mà người khác không nhớ rõ hắn đã sáu mươi tuổi, bảy mươi tuổi hay tám mươi tuổi kia tựa hồ không có cái giác ngộ này, lão vẫn không có ý tỉnh lại. Chút nước miếng trong suốt trên khóe miệng chảy dài thành một dòng ở ngay dưới giữa chốn đông người, sự việc không mấy tốt đẹp này càng khiến người ta cảm thấy lão chẳng có một chút tư thái uy nghiêm của một người đức cao vọng trọng.
Chu viện trưởng chưa tỉnh dẫn đến cuộc thi này chưa thể bắt đầu.
Thế nên một vị Thân Vương, một quan Nhị Phẩm, sáu bảy quan Tứ Phẩm ở trên chiến đài đành phải trơ mắt mà nhìn, yên tĩnh chờ đợi, ai nấy đều làm ra bộ dáng tôn kính người cao tuổi. Thậm chí ngay cả lúc nói chuyện, họ cũng phải hạ giọng đến mức thấp nhất có thể.
Các giáo sư của Kinh Võ Viện cùng với các tướng lĩnh trong sáu Vệ chiến binh đang đóng ở thành Thanh Long ở dưới đài không có chút giật mình khi chứng kiến tình cảnh này. Nhất là các giáo sư của Kinh Võ Viện, họ vẫn bình thường như không, không chút sầu lo, chẳng chút ngạc nhiên, hẳn họ đã gặp tình cảnh này nhiều lắm rồi nên mới trở nên quen thuộc như thế.
Trên thực tế, mỗi lần Kinh Võ Viện tổ chức những cuộc họp thường kỳ, Chu viện trưởng ngủ hơn nửa thời gian, nửa thời gian còn lại cũng gật gật gù gù.
Đợi trong chốc lát mà không thấy Chu viện trưởng tỉnh lại, Di Thân Vương có chút chán, đứng lên duỗi người một chút, nhìn bốn người mỹ nhân như hoa như học ở phía sau, bỗng nhiên nói một câu ra khỏi dự liệu của tất cả mọi người:
- Không thì bốn người các ngươi nhảy một bản để mọi người giải buồn?
Sắc mặt những người khác lập tức thay đổi, thực sự lo sợ vị Thân Vương điện hạ có thân phận tôn quý này biến chốn nghiêm túc và trang trọng trở thành một buổi biểu diễn ca múa. Song may mắn thay, Di Thân Vương điện hạ cũng có hiểu được vấn đề. Không đợi mọi người khuyên hắn, hắn cười cười, nói:
- Chỉ do ngồi chơi khiến ta chán nản, nên ta chỉ đùa giỡn chút thôi.
Lúc này mọi người đang ngồi mới thở phào một cái.
Một cái viện trưởng không đáng tin cậy đã đủ lắm rồi, nếu như lại xuất hiện một vị Vương gia không đáng tin cậy…
Đồng dạng cũng phụng mệnh của Hoàng đế đến quan sát cuộc tỷ thí, Đại tướng quân Hữu Vũ Vệ Hứa Hiếu Cung là người biểu hiện trấn định và lạnh nhạt nhất trong đám người. Đầu hắn tựa trên ghế dựa, nửa người nhô lên thẳng tắp. Hắn hơi hơi cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, như lão tăng đang nhập định. Vị tướng có hơn năm mươi mấy tuổi này từng là bộ hạ cũ của Chu viện trưởng, hắn đương nhiên sẽ không cảm thấy kỳ quái, càng không dám đi quấy nhiễu giấc ngủ gật của Chu viện trưởng.
Ở bên trong Lục Quân dưới trướng Thiên tử, Đại tướng quân Hữu Vũ Vệ Hứa Hiếu Cung là người có tuổi cao thứ hai, mấy ngày hôm trước vừa tổ chức sinh nhật lần thứ năm mươi ba, cũng vừa được bệ hạ ban cho một thanh quạt xếp có nét chữ rồng bay, phượng múa của người. Lại nói, Hứa Hiếu Cung là người rất đặc thù trong số mười sáu Vệ chiến binh của Đại Nam. Âu đó cũng là do cả đời của hắn chưa từng đánh qua một trận đại chiến kinh thiên động địa, cũng không có một chiến công to lớn nào đáng giá được lưu trên sử sách.
Có người khinh thường hắn đã từng nói rằng Hứa Hiếu Cung là một Đại tướng quân không nên có của mười sáu Vệ chiến binh. Mặc dù hắn có thể ngồi lên vị trí Đại tướng quân nóng bỏng tay cũng chỉ là do có ba nguyên nhân. Thứ nhất hắn là già đời, thứ hai là nhờ vả ơn người, thứ ba là có xuất thân tốt. Lúc mới tòng quân, hắn là lính trinh sát có chức Giáo Úy dưới trướng Chu viện trưởng. Ba mươi năm qua, con đường làm quan của hắn thường thường vững vàng, không có tí thay đổi nào đáng kể. Hắn dùng thời gian ba mươi năm leo lên chức Đại tướng quân, vô luận có như thế nào thì cũng không thể nói là một bước lên mây.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Hoàng đế dường như hết sức thưởng thức một người “chuối” như vậy.
Sinh nhật của mười lăm vị Đại tướng quân của mười lăm Vệ chiến binh còn lại, hay là sinh nhật của hai mươi bốn vị Tổng đốc các tỉnh, thậm chí là sinh nhật của những người nắm quyền cao nhất ở các biên cương Đại Nam, Hoàng đế bệ hạ đều không ban thưởng. Duy nhất chỉ có sinh nhật Hứa Hiếu Cung là trường hợp ngoại lệ.
Di Thân Vương nhìn thoáng qua vị Hứa Hiếu Cung đang nhắm mắt dưỡng thần kia, trong nội tâm thầm mắng: “Lão hồ ly”. Hắn đi đến bên người Hứa Hiếu Cung, cười cười, dán vào lỗ tai của Hứa Hiếu Cung, nói một câu nói.
Thanh âm quá nhỏ, Hứa Hiếu Cung không nghe được gì. Thế nên vị Đại tướng quân nhà ta đành mở mắt ra, hỏi:
- Điện hạ, vừa rồi ngài mới nói gì?
Dương Dận thấp giọng nói:
- Đừng giả vờ, cũng chỉ có ngươi mới có biện pháp làm Chu viện trưởng tỉnh lại.
Hứa Hiếu Cung cười khổ một tiếng, đành phải hạ giọng nói một câu. Dương Dận có chút không dám tin tưởng, nhịn không được lại hỏi một lần.
Hứa Hiếu Cung gật đầu đầy kiên định.
Dương Dận đứng thẳng người, do dự chốc lát thì thử nói ra một câu thăm dò:
- Mang bài Diệp Tử lên, ta muốn đánh vài ván với chư vị đại nhân.
Lời này vừa dứt, Chu viện trưởng lập tức mở mắt ra hỏi:
- Ba người thiếu một? Tính ta làm một người!
Lão quét mắt một vòng, nhìn thấy ánh mắt của mấy vị đại nhân bọn họ đều là không quan tâm, lão liền hiểu được.
Trái lại với đám quan chức, các giáo sư đang đứng ở phía dưới không nhịn được bật cười. Trong nội viện của Kinh Võ Viện, không ai không biết Chu viện trưởng thích đánh bài nhất, hơn nữa vận may cực đen. Đánh một lần thì thua một lần, khi thua thì liền quỵt nợ.
Bởi vậy nên trong lúc rảnh rỗi, nếu các giáo sư muốn đánh bài Diệp Tử, họ đều lén lút như gián điệp rình mò. Phải biết chỉ cần nói ra ba chữ “bài Diệp Tử” kia, Chu viện trưởng lập tức sẽ nhào tới.
Khi thấy Chu viện trưởng đã tỉnh, Dương Dận âm thầm giơ lên ngón tay cái về hướng Hứa Hiếu Cung.
Hứa Hiếu Cung len lén nhìn qua người viện trưởng đang hung hăng nhìn mình, vẻ mặt xấu hổ.
- Bắt đầu, bắt đầu…
Chu viện trưởng lau đi nước miếng ở bên trên khóe miệng, nhìn ba người trẻ tuổi đang đứng song song ở bên dưới, khoát tay một cách tùy ý, nói:
- Phải đánh thế nào thì liền đánh như thế, thành đất khi có hai nghìn quân thủ thành, nhưng ta chỉ cho mỗi người các ngươi năm trăm binh, ai chiếm được thành thì người đó là danh đầu. Hạng thứ hai cùng thứ ba không cần phân ra, dù sao có phân ra cũng không có tác dụng gì.
- Năm trăm?
Ba người Ngu Khiếu, La Văn cùng Nguyễn Phục đồng thanh lặp lại một lần, vẻ mặt kinh ngạc.
Ba người nhìn lẫn nhau, ai cũng không dám hỏi.
“Không phải từ đầu đã nói mỗi người thống lĩnh một nghìn binh đấy sao? Như thế nào mà sau khi Chu viện trưởng ngủ một giấc thì đã giảm thành năm trăm người rồi hả?”
Đương nhiên bọn hắn sẽ không biết sở dĩ binh mã của họ bị giảm là vì Chu viện trưởng bị quấy rầy giấc mơ với những người đẹp, cho nên tâm tình của ông ta không dễ chịu tí nào.
…
…
Bởi vì đế đô thật sự quá lớn, khi Trương Thế Nhân ngồi xe ngựa ra khỏi cửa thành, rồi theo con đường lớn nhất đến thẳng Diễn Võ Trường thì đã là lúc giữa trưa. Tên quan sai kia lại là một người tỉ mỉ, hắn đã chuẩn bị sẵn đồ ăn ở trên xe. Song đó chỉ là những thứ dùng để điểm tâm. Tuy vậy, với một người còn chưa dùng điểm tâm như Trương Thế Nhân, đó không khác nào là một cái tin mừng.
Dù tên quan sai kia không có lấy ngân phiếu của Trương Thế Nhân, nhưng thoạt nhìn thì hắn ta cũng không có gì không vui. Sau khi mời Trương Thế Nhân dùng điểm tâm, hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Chốc nữa đến đó, ngươi không nên hỏi bất cứ chuyện gì. Bọn họ dẫn ngươi đi đâu thì ngươi liền đi đó. Nếu như vì hỏi nhiều mà ngươi bị quở trách, lúc đó cũng đừng nói ta chưa từng dặn dò ngươi.
- Vâng.
Trương Thế Nhân lên tiếng, một lần nữa lấy ra một xấp ngân phiếu nhét vào trong tay tên quan sai:
- Quả thật điểm tâm này ăn rất ngon, nhưng đáng tiếc là ta không biết nơi nào ở đế đô có bán loại này. Nếu lúc rảnh rỗi đại ca có ghé mua điểm tâm ở nơi đó, đại ca nhớ rõ mang giùm cho tiểu đệ một ít. Đa tạ.
Quan sai do dự một chút, cuối cùng vẫn nhận lấy xấp ngân phiếu:
- Nếu mua ta liền mang đến tận nơi ở của ngươi.
Lúc nói lời này, trong ánh mắt của hắn có một loại thương tiếc cùng tiếc hận nhàn nhạt, chúng chỉ lóe lên tức thì.
Khi cất kỹ mớ ngân phiếu kia, trong nội tâm tên quan sai nọ lẩm bẩm một câu: “Ngươi chớ có trách ta, việc này ta cũng là thân bất do kỷ. Sau này ta sẽ mua cho ngươi ít điểm tâm, còn có đèn cầy và giấy tiền vàng mã nữa, ta nhất định sẽ đặt chúng ở trước bia mộ của ngươi là được.”
Tuy rằng đây là lần gặp gỡ đầu tiên, nhưng hắn không hề có chút ác cảm với thiếu niên thanh tú có diện mạo sạch sẽ này.
Xe ngựa lại lắc lư gần nửa canh giờ, cuối cùng thì cũng đã đến bên ngoài Diễn Võ Trường. Nó dừng lại ở ngay trước cửa Diễn Võ Trường.
Một nam tử mặc áo đen đã đứng chờ ở đó từ lâu, sau khi nhìn thấy Trương Thế Nhân xuống xe, hắn nhìn Trương Thế Nhân một cái, sau đó lạnh lùng hỏi:
- Ngươi chính là Trương Thế Nhân?
Trương Thế Nhân gật đầu:
- Phải.
Nghe được câu trả lời khẳng định ấy, người nọ liền quay người đi vào trong. Trương Thế Nhân vội vàng đuổi theo, và theo bản năng hắn nắm chặt chiếc đao loang lổ những vết rỉ đang ở bên bờ eo.
Nam tử áo đen thấp giọng nói hai câu với binh sĩ thủ vệ. Người binh sĩ kia liếc nhìn Trương Thế Nhân rồi liền cho đi.
Đi theo phía sau người áo đen kia, Trương Thế Nhân không ngừng đánh giá địa hình của Diễn Võ Trường.
Đại Nam hùng cứ Trung Nguyên, quân lực là thiên hạ vô song. Vô luận là bởi loại kiêu ngạo nào, Hoàng đế cùng triều đình Đại Nam đều biểu hiện ra một số đặc tính ở nhiều khía cạnh. Một trong số đó chính là khí thế to lớn, từ những kiến trúc đến những việc nhỏ như ăn mặc, tất cả đều chú ý khí thế.
Đế đô Thanh Long chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Mà Diễn Võ Trường, nó cũng bày ra loại đại khí này đến cực hạn. Tại nơi đây không chỉ là một cái võ đài bằng phẳng và rộng lớn, nó còn có một tòa thành được đắp bằng đất có phạm vị bốn dặm, thậm chí trong nó có còn rất nhiều loại địa hình. Nói một cái khái quát, nó là một công trình lớn được sức người xây nên, ở trên ấy chồng chất đầy đủ mọi thứ: dòng sông, hồ nước, rừng rậm, đồng cỏ…
Nhìn thấy một màn này, trong nội tâm Trương Thế Nhân không thể không cảm khái.
- Chính ngươi theo con đường này trực tiếp qua đó, khi nhìn thấy cửa nhỏ thì đi vào. Ở hướng chính nam tường vây chính là tòa thành đất kia, ở đó có chiến đài, là nơi các vị đại nhân đang ngồi quan chiến. Ta không có quân lệnh thì không thể đi vào, thế nên ngươi tự mình đi tới là được.
Người áo đen kia đứng lại, giải thích với một chút với Trương Thế Nhân:
- Sau khi trả lời các câu hỏi của các vị đại nhân, ngươi cứ theo đường cũ trở về, tuyệt đối không nên quấy rầy cuộc thi tranh hạng ba của Kinh Võ Viện.
- Vâng.
Trương Thế Nhân lên tiếng, sửa sang quần áo một chút, rồi đi thẳng tới.
- Đợi đã.
Người nọ bỗng nhiên lại gọi Trương Thế Nhân lại, chỉ chỉ thanh tàn đao trên lưng Trương Thế Nhân, nói:
- Không được mang vũ khí vào.
Trương Thế Nhân trầm mặc một hồi, thật lòng hồi đáp:
- Đao là vật bất ly thân của biên quân Đại Nam, trừ khi yết kiến Hoàng đế bệ hạ, nếu không thì không thể cởi đao.
Người nọ nao nao, nhỏ giọng thì thầm một câu:
- Đeo đao cũng tốt, trong tay có đao thì chết mới nhanh.
Hắn khoát tay áo, dường như lại chẳng muốn để ý tới.
Cũng bởi vì hắn ta không có tiếp tục yêu cầu bỏ đao lại, sự cảnh giác trong ánh mắt Trương Thế Nhân càng lúc càng đậm. Hắn chậm rãi đi đến cái cửa nhỏ kia, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa đi vào.
Thân thể của hắn mới chen vào chiếc cửa đã đẩy ra thì một thanh đao đã đột ngột xuất hiện ở trước cổ hắn, cách cổ họng của hắn chừng một gang tay.
Trương Thế Nhân không dám động, mà nói một câu:
- Ta phụng mệnh đến đây hỏi một chút, lúc nào mang cơm trưa đến cho các ngươi?
Những lời này tuyệt đối rất ngu ngốc, nhưng khẳng định nó vô cùng hữu dụng.
Ở vào lúc người trước mặt sững sờ, Trương Thế Nhân nhìn nhìn khung cảnh trước mắt.
Nơi nào có tòa chiến đài quan chiến? Trước mặt là một tòa quân doanh!
Mà người gác đao lên cổ Trương Thế Nhân là một người binh sĩ mặc áo giáp da màu xanh đậm có đánh số của Đại Nam. Cánh cửa này căn bản không dẫn đến chiến đài, mà là đến một cái binh doanh của một trong ba người tham gia cuộc tỷ thí lần này!
Trong đầu Trương Thế Nhân lập tức hiểu ra, người áo đen vừa nãy chính là cố ý nói phương hướng ngược lại. Sự thật thì chiến đài người kia nói đến phải ở phía bắc mới đúng, làm thế nào có thể là ở phía nam.
Chiến đài quan chiến căn bản là ở phía bên kia thành đất.
Nói cách khác, với một tòa thành đất có phạm vi bốn dặm, hắn không thể nhìn thấy chiến đài, người đang ở quan chiến ở trên chiến đài cũng không thể nào có thể nhìn thấy hắn. Vì thế, nếu như hắn chết ở chỗ này, nhất định sẽ không có đại nhân vật nào chú ý.
Chỉ trong nháy mắt, rốt cuộc Trương Thế Nhân đã hiểu được mình đã bị người nào tính kế.
Ngay ở lúc hắn muốn thừa dịp người binh lính nọ còn đang sững sờ mà rút lui, một tiếng cọt kẹt vang lên, cánh cửa kia bị người ở phía sau đóng lại. Theo sau đó là một hồi tiếng xiềng xích, hiển nhiên cửa đã bị người ở bên kia khóa lại.
Cũng ngay lúc này, thanh đao trong tay người binh sĩ bỗng nhiên chuyển động, lưỡi đao sắc bén đã đến trước cổ họng của Trương Thế Nhân, Trương Thế Nhân thậm chí có thể cảm nhận được sự lạnh lùng ở bên trên thanh đạo. Đao kia là thanh Hoành Đao tiêu chuẩn của Đại Nam, Trương Thế Nhân không chút nghi ngờ rằng nếu cổ tay của người lính kia tới thêm một chút, máu trên động mạch chủ của hắn sẽ phun ra ngoài như thác nước.
Chân chính ngàn cân treo sợi tóc.
Một loạt cái ghế được đặt ở trên đó, tối đa cũng chỉ đủ cho mười mấy người ngồi. Ở đế đô Thanh Long của Đại Nam, khi Hoàng đế và Hoàng hậu không xuất hiện, như vậy thì chiếc ghế trung tâm luôn dành cho Di Thân Vương Dương Dận. Mà lão già mặc một thân áo vải kia lại có thể ngồi ngay cạnh Di Thân Vương. Vậy thì ngoại trừ viện trưởng Kinh Võ Viện Chu Xuân Thu còn có thể là ai?
Chỉ là ở một nơi trọng yếu như vậy, lúc đang diễn ra cuộc thi của đệ tử Kinh Võ Viện, ở ngay trước khi cuộc tỷ thí tranh hạng ba cuối cùng, viện trưởng Chu Xuân Thu vậy mà dựa vào ghế mà ngủ, ngáy o o…
Lão không chỉ ngủ rất ngon lành, hơn nữa vài giọt nước miệng còn theo khóe miệng tràn ra.
Sau khi Di Thân Vương hỏi một câu có bắt đầu hay không mà lại không thấy trả lời thì hắn mới phát hiện Chu viện trưởng – người có uy vọng tối cao trong quân – đang gặp Chu Công ở trong giấc mộng. Gặp tình cảnh khó đỡ này, hắn cười cười đầy bất đắc dĩ, tự tay đắp một chiếc trường bào lên người Chu viện trưởng.
Một việc làm đơn giản như thế này thật ra ẩn chứa hai cái hàm ý. Thứ nhất là biểu thị sự tôn kính của mình đối với Chu viện trưởng. Thứ hai là nhắc nhở: “Ngài nên tỉnh”.
Đáng tiếc, cái người mà người khác không nhớ rõ hắn đã sáu mươi tuổi, bảy mươi tuổi hay tám mươi tuổi kia tựa hồ không có cái giác ngộ này, lão vẫn không có ý tỉnh lại. Chút nước miếng trong suốt trên khóe miệng chảy dài thành một dòng ở ngay dưới giữa chốn đông người, sự việc không mấy tốt đẹp này càng khiến người ta cảm thấy lão chẳng có một chút tư thái uy nghiêm của một người đức cao vọng trọng.
Chu viện trưởng chưa tỉnh dẫn đến cuộc thi này chưa thể bắt đầu.
Thế nên một vị Thân Vương, một quan Nhị Phẩm, sáu bảy quan Tứ Phẩm ở trên chiến đài đành phải trơ mắt mà nhìn, yên tĩnh chờ đợi, ai nấy đều làm ra bộ dáng tôn kính người cao tuổi. Thậm chí ngay cả lúc nói chuyện, họ cũng phải hạ giọng đến mức thấp nhất có thể.
Các giáo sư của Kinh Võ Viện cùng với các tướng lĩnh trong sáu Vệ chiến binh đang đóng ở thành Thanh Long ở dưới đài không có chút giật mình khi chứng kiến tình cảnh này. Nhất là các giáo sư của Kinh Võ Viện, họ vẫn bình thường như không, không chút sầu lo, chẳng chút ngạc nhiên, hẳn họ đã gặp tình cảnh này nhiều lắm rồi nên mới trở nên quen thuộc như thế.
Trên thực tế, mỗi lần Kinh Võ Viện tổ chức những cuộc họp thường kỳ, Chu viện trưởng ngủ hơn nửa thời gian, nửa thời gian còn lại cũng gật gật gù gù.
Đợi trong chốc lát mà không thấy Chu viện trưởng tỉnh lại, Di Thân Vương có chút chán, đứng lên duỗi người một chút, nhìn bốn người mỹ nhân như hoa như học ở phía sau, bỗng nhiên nói một câu ra khỏi dự liệu của tất cả mọi người:
- Không thì bốn người các ngươi nhảy một bản để mọi người giải buồn?
Sắc mặt những người khác lập tức thay đổi, thực sự lo sợ vị Thân Vương điện hạ có thân phận tôn quý này biến chốn nghiêm túc và trang trọng trở thành một buổi biểu diễn ca múa. Song may mắn thay, Di Thân Vương điện hạ cũng có hiểu được vấn đề. Không đợi mọi người khuyên hắn, hắn cười cười, nói:
- Chỉ do ngồi chơi khiến ta chán nản, nên ta chỉ đùa giỡn chút thôi.
Lúc này mọi người đang ngồi mới thở phào một cái.
Một cái viện trưởng không đáng tin cậy đã đủ lắm rồi, nếu như lại xuất hiện một vị Vương gia không đáng tin cậy…
Đồng dạng cũng phụng mệnh của Hoàng đế đến quan sát cuộc tỷ thí, Đại tướng quân Hữu Vũ Vệ Hứa Hiếu Cung là người biểu hiện trấn định và lạnh nhạt nhất trong đám người. Đầu hắn tựa trên ghế dựa, nửa người nhô lên thẳng tắp. Hắn hơi hơi cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, như lão tăng đang nhập định. Vị tướng có hơn năm mươi mấy tuổi này từng là bộ hạ cũ của Chu viện trưởng, hắn đương nhiên sẽ không cảm thấy kỳ quái, càng không dám đi quấy nhiễu giấc ngủ gật của Chu viện trưởng.
Ở bên trong Lục Quân dưới trướng Thiên tử, Đại tướng quân Hữu Vũ Vệ Hứa Hiếu Cung là người có tuổi cao thứ hai, mấy ngày hôm trước vừa tổ chức sinh nhật lần thứ năm mươi ba, cũng vừa được bệ hạ ban cho một thanh quạt xếp có nét chữ rồng bay, phượng múa của người. Lại nói, Hứa Hiếu Cung là người rất đặc thù trong số mười sáu Vệ chiến binh của Đại Nam. Âu đó cũng là do cả đời của hắn chưa từng đánh qua một trận đại chiến kinh thiên động địa, cũng không có một chiến công to lớn nào đáng giá được lưu trên sử sách.
Có người khinh thường hắn đã từng nói rằng Hứa Hiếu Cung là một Đại tướng quân không nên có của mười sáu Vệ chiến binh. Mặc dù hắn có thể ngồi lên vị trí Đại tướng quân nóng bỏng tay cũng chỉ là do có ba nguyên nhân. Thứ nhất hắn là già đời, thứ hai là nhờ vả ơn người, thứ ba là có xuất thân tốt. Lúc mới tòng quân, hắn là lính trinh sát có chức Giáo Úy dưới trướng Chu viện trưởng. Ba mươi năm qua, con đường làm quan của hắn thường thường vững vàng, không có tí thay đổi nào đáng kể. Hắn dùng thời gian ba mươi năm leo lên chức Đại tướng quân, vô luận có như thế nào thì cũng không thể nói là một bước lên mây.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Hoàng đế dường như hết sức thưởng thức một người “chuối” như vậy.
Sinh nhật của mười lăm vị Đại tướng quân của mười lăm Vệ chiến binh còn lại, hay là sinh nhật của hai mươi bốn vị Tổng đốc các tỉnh, thậm chí là sinh nhật của những người nắm quyền cao nhất ở các biên cương Đại Nam, Hoàng đế bệ hạ đều không ban thưởng. Duy nhất chỉ có sinh nhật Hứa Hiếu Cung là trường hợp ngoại lệ.
Di Thân Vương nhìn thoáng qua vị Hứa Hiếu Cung đang nhắm mắt dưỡng thần kia, trong nội tâm thầm mắng: “Lão hồ ly”. Hắn đi đến bên người Hứa Hiếu Cung, cười cười, dán vào lỗ tai của Hứa Hiếu Cung, nói một câu nói.
Thanh âm quá nhỏ, Hứa Hiếu Cung không nghe được gì. Thế nên vị Đại tướng quân nhà ta đành mở mắt ra, hỏi:
- Điện hạ, vừa rồi ngài mới nói gì?
Dương Dận thấp giọng nói:
- Đừng giả vờ, cũng chỉ có ngươi mới có biện pháp làm Chu viện trưởng tỉnh lại.
Hứa Hiếu Cung cười khổ một tiếng, đành phải hạ giọng nói một câu. Dương Dận có chút không dám tin tưởng, nhịn không được lại hỏi một lần.
Hứa Hiếu Cung gật đầu đầy kiên định.
Dương Dận đứng thẳng người, do dự chốc lát thì thử nói ra một câu thăm dò:
- Mang bài Diệp Tử lên, ta muốn đánh vài ván với chư vị đại nhân.
Lời này vừa dứt, Chu viện trưởng lập tức mở mắt ra hỏi:
- Ba người thiếu một? Tính ta làm một người!
Lão quét mắt một vòng, nhìn thấy ánh mắt của mấy vị đại nhân bọn họ đều là không quan tâm, lão liền hiểu được.
Trái lại với đám quan chức, các giáo sư đang đứng ở phía dưới không nhịn được bật cười. Trong nội viện của Kinh Võ Viện, không ai không biết Chu viện trưởng thích đánh bài nhất, hơn nữa vận may cực đen. Đánh một lần thì thua một lần, khi thua thì liền quỵt nợ.
Bởi vậy nên trong lúc rảnh rỗi, nếu các giáo sư muốn đánh bài Diệp Tử, họ đều lén lút như gián điệp rình mò. Phải biết chỉ cần nói ra ba chữ “bài Diệp Tử” kia, Chu viện trưởng lập tức sẽ nhào tới.
Khi thấy Chu viện trưởng đã tỉnh, Dương Dận âm thầm giơ lên ngón tay cái về hướng Hứa Hiếu Cung.
Hứa Hiếu Cung len lén nhìn qua người viện trưởng đang hung hăng nhìn mình, vẻ mặt xấu hổ.
- Bắt đầu, bắt đầu…
Chu viện trưởng lau đi nước miếng ở bên trên khóe miệng, nhìn ba người trẻ tuổi đang đứng song song ở bên dưới, khoát tay một cách tùy ý, nói:
- Phải đánh thế nào thì liền đánh như thế, thành đất khi có hai nghìn quân thủ thành, nhưng ta chỉ cho mỗi người các ngươi năm trăm binh, ai chiếm được thành thì người đó là danh đầu. Hạng thứ hai cùng thứ ba không cần phân ra, dù sao có phân ra cũng không có tác dụng gì.
- Năm trăm?
Ba người Ngu Khiếu, La Văn cùng Nguyễn Phục đồng thanh lặp lại một lần, vẻ mặt kinh ngạc.
Ba người nhìn lẫn nhau, ai cũng không dám hỏi.
“Không phải từ đầu đã nói mỗi người thống lĩnh một nghìn binh đấy sao? Như thế nào mà sau khi Chu viện trưởng ngủ một giấc thì đã giảm thành năm trăm người rồi hả?”
Đương nhiên bọn hắn sẽ không biết sở dĩ binh mã của họ bị giảm là vì Chu viện trưởng bị quấy rầy giấc mơ với những người đẹp, cho nên tâm tình của ông ta không dễ chịu tí nào.
…
…
Bởi vì đế đô thật sự quá lớn, khi Trương Thế Nhân ngồi xe ngựa ra khỏi cửa thành, rồi theo con đường lớn nhất đến thẳng Diễn Võ Trường thì đã là lúc giữa trưa. Tên quan sai kia lại là một người tỉ mỉ, hắn đã chuẩn bị sẵn đồ ăn ở trên xe. Song đó chỉ là những thứ dùng để điểm tâm. Tuy vậy, với một người còn chưa dùng điểm tâm như Trương Thế Nhân, đó không khác nào là một cái tin mừng.
Dù tên quan sai kia không có lấy ngân phiếu của Trương Thế Nhân, nhưng thoạt nhìn thì hắn ta cũng không có gì không vui. Sau khi mời Trương Thế Nhân dùng điểm tâm, hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Chốc nữa đến đó, ngươi không nên hỏi bất cứ chuyện gì. Bọn họ dẫn ngươi đi đâu thì ngươi liền đi đó. Nếu như vì hỏi nhiều mà ngươi bị quở trách, lúc đó cũng đừng nói ta chưa từng dặn dò ngươi.
- Vâng.
Trương Thế Nhân lên tiếng, một lần nữa lấy ra một xấp ngân phiếu nhét vào trong tay tên quan sai:
- Quả thật điểm tâm này ăn rất ngon, nhưng đáng tiếc là ta không biết nơi nào ở đế đô có bán loại này. Nếu lúc rảnh rỗi đại ca có ghé mua điểm tâm ở nơi đó, đại ca nhớ rõ mang giùm cho tiểu đệ một ít. Đa tạ.
Quan sai do dự một chút, cuối cùng vẫn nhận lấy xấp ngân phiếu:
- Nếu mua ta liền mang đến tận nơi ở của ngươi.
Lúc nói lời này, trong ánh mắt của hắn có một loại thương tiếc cùng tiếc hận nhàn nhạt, chúng chỉ lóe lên tức thì.
Khi cất kỹ mớ ngân phiếu kia, trong nội tâm tên quan sai nọ lẩm bẩm một câu: “Ngươi chớ có trách ta, việc này ta cũng là thân bất do kỷ. Sau này ta sẽ mua cho ngươi ít điểm tâm, còn có đèn cầy và giấy tiền vàng mã nữa, ta nhất định sẽ đặt chúng ở trước bia mộ của ngươi là được.”
Tuy rằng đây là lần gặp gỡ đầu tiên, nhưng hắn không hề có chút ác cảm với thiếu niên thanh tú có diện mạo sạch sẽ này.
Xe ngựa lại lắc lư gần nửa canh giờ, cuối cùng thì cũng đã đến bên ngoài Diễn Võ Trường. Nó dừng lại ở ngay trước cửa Diễn Võ Trường.
Một nam tử mặc áo đen đã đứng chờ ở đó từ lâu, sau khi nhìn thấy Trương Thế Nhân xuống xe, hắn nhìn Trương Thế Nhân một cái, sau đó lạnh lùng hỏi:
- Ngươi chính là Trương Thế Nhân?
Trương Thế Nhân gật đầu:
- Phải.
Nghe được câu trả lời khẳng định ấy, người nọ liền quay người đi vào trong. Trương Thế Nhân vội vàng đuổi theo, và theo bản năng hắn nắm chặt chiếc đao loang lổ những vết rỉ đang ở bên bờ eo.
Nam tử áo đen thấp giọng nói hai câu với binh sĩ thủ vệ. Người binh sĩ kia liếc nhìn Trương Thế Nhân rồi liền cho đi.
Đi theo phía sau người áo đen kia, Trương Thế Nhân không ngừng đánh giá địa hình của Diễn Võ Trường.
Đại Nam hùng cứ Trung Nguyên, quân lực là thiên hạ vô song. Vô luận là bởi loại kiêu ngạo nào, Hoàng đế cùng triều đình Đại Nam đều biểu hiện ra một số đặc tính ở nhiều khía cạnh. Một trong số đó chính là khí thế to lớn, từ những kiến trúc đến những việc nhỏ như ăn mặc, tất cả đều chú ý khí thế.
Đế đô Thanh Long chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Mà Diễn Võ Trường, nó cũng bày ra loại đại khí này đến cực hạn. Tại nơi đây không chỉ là một cái võ đài bằng phẳng và rộng lớn, nó còn có một tòa thành được đắp bằng đất có phạm vị bốn dặm, thậm chí trong nó có còn rất nhiều loại địa hình. Nói một cái khái quát, nó là một công trình lớn được sức người xây nên, ở trên ấy chồng chất đầy đủ mọi thứ: dòng sông, hồ nước, rừng rậm, đồng cỏ…
Nhìn thấy một màn này, trong nội tâm Trương Thế Nhân không thể không cảm khái.
- Chính ngươi theo con đường này trực tiếp qua đó, khi nhìn thấy cửa nhỏ thì đi vào. Ở hướng chính nam tường vây chính là tòa thành đất kia, ở đó có chiến đài, là nơi các vị đại nhân đang ngồi quan chiến. Ta không có quân lệnh thì không thể đi vào, thế nên ngươi tự mình đi tới là được.
Người áo đen kia đứng lại, giải thích với một chút với Trương Thế Nhân:
- Sau khi trả lời các câu hỏi của các vị đại nhân, ngươi cứ theo đường cũ trở về, tuyệt đối không nên quấy rầy cuộc thi tranh hạng ba của Kinh Võ Viện.
- Vâng.
Trương Thế Nhân lên tiếng, sửa sang quần áo một chút, rồi đi thẳng tới.
- Đợi đã.
Người nọ bỗng nhiên lại gọi Trương Thế Nhân lại, chỉ chỉ thanh tàn đao trên lưng Trương Thế Nhân, nói:
- Không được mang vũ khí vào.
Trương Thế Nhân trầm mặc một hồi, thật lòng hồi đáp:
- Đao là vật bất ly thân của biên quân Đại Nam, trừ khi yết kiến Hoàng đế bệ hạ, nếu không thì không thể cởi đao.
Người nọ nao nao, nhỏ giọng thì thầm một câu:
- Đeo đao cũng tốt, trong tay có đao thì chết mới nhanh.
Hắn khoát tay áo, dường như lại chẳng muốn để ý tới.
Cũng bởi vì hắn ta không có tiếp tục yêu cầu bỏ đao lại, sự cảnh giác trong ánh mắt Trương Thế Nhân càng lúc càng đậm. Hắn chậm rãi đi đến cái cửa nhỏ kia, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa đi vào.
Thân thể của hắn mới chen vào chiếc cửa đã đẩy ra thì một thanh đao đã đột ngột xuất hiện ở trước cổ hắn, cách cổ họng của hắn chừng một gang tay.
Trương Thế Nhân không dám động, mà nói một câu:
- Ta phụng mệnh đến đây hỏi một chút, lúc nào mang cơm trưa đến cho các ngươi?
Những lời này tuyệt đối rất ngu ngốc, nhưng khẳng định nó vô cùng hữu dụng.
Ở vào lúc người trước mặt sững sờ, Trương Thế Nhân nhìn nhìn khung cảnh trước mắt.
Nơi nào có tòa chiến đài quan chiến? Trước mặt là một tòa quân doanh!
Mà người gác đao lên cổ Trương Thế Nhân là một người binh sĩ mặc áo giáp da màu xanh đậm có đánh số của Đại Nam. Cánh cửa này căn bản không dẫn đến chiến đài, mà là đến một cái binh doanh của một trong ba người tham gia cuộc tỷ thí lần này!
Trong đầu Trương Thế Nhân lập tức hiểu ra, người áo đen vừa nãy chính là cố ý nói phương hướng ngược lại. Sự thật thì chiến đài người kia nói đến phải ở phía bắc mới đúng, làm thế nào có thể là ở phía nam.
Chiến đài quan chiến căn bản là ở phía bên kia thành đất.
Nói cách khác, với một tòa thành đất có phạm vi bốn dặm, hắn không thể nhìn thấy chiến đài, người đang ở quan chiến ở trên chiến đài cũng không thể nào có thể nhìn thấy hắn. Vì thế, nếu như hắn chết ở chỗ này, nhất định sẽ không có đại nhân vật nào chú ý.
Chỉ trong nháy mắt, rốt cuộc Trương Thế Nhân đã hiểu được mình đã bị người nào tính kế.
Ngay ở lúc hắn muốn thừa dịp người binh lính nọ còn đang sững sờ mà rút lui, một tiếng cọt kẹt vang lên, cánh cửa kia bị người ở phía sau đóng lại. Theo sau đó là một hồi tiếng xiềng xích, hiển nhiên cửa đã bị người ở bên kia khóa lại.
Cũng ngay lúc này, thanh đao trong tay người binh sĩ bỗng nhiên chuyển động, lưỡi đao sắc bén đã đến trước cổ họng của Trương Thế Nhân, Trương Thế Nhân thậm chí có thể cảm nhận được sự lạnh lùng ở bên trên thanh đạo. Đao kia là thanh Hoành Đao tiêu chuẩn của Đại Nam, Trương Thế Nhân không chút nghi ngờ rằng nếu cổ tay của người lính kia tới thêm một chút, máu trên động mạch chủ của hắn sẽ phun ra ngoài như thác nước.
Chân chính ngàn cân treo sợi tóc.
/241
|