La Tam Lang không nhớ rõ hắn trở về bên cạnh người phe mình như thế nào, hắn thật sự không quan tâm đến điều đó. Hắn cố gắng tránh mặt tất cả mọi người, chịu đựng đau, chịu đựng nhục nhã, chịu đựng xúc động muốn ngửa mặt lên trời gào khóc và mắng to. Ở trong quân doanh, hắn lột một bộ quần áo trên thi thể của một người khác ra. Bởi vì cánh tay phải đã bị phế đi, cho nên việc mặc quần áo vào cũng là một chuyện rất chật vật.
Sau đó hắn dùng vải quấn quanh đầu, mang mũ da lên.
May mắn còn có chiến mã.
Hắn không dám trực tiếp đi gặp La Văn, hắn đi tìm La Nhị Lang.
La Nhị Lang không phải ca ca ruột thịt của hắn, mà là những tên gia nô như bọn hắn vốn không có tên của mình, gia chủ đặt cho họ tên gì thì họ chính là có cái tên đó. Hắn gọi là La Tam Lang là bởi vì tuổi của hắn xếp thứ ba trong đám gia nô.
Sau khi La Tam Lang cởi mũ ra, La Nhị Lang nhìn thấy thì liền hoảng sợ, lập tức trong ánh mắt xuất hiện một cỗ lửa giận muốn giết người.
- Trước hết ta sẽ dẫn người trở về xử lý thi thể, tiểu tử kia có một câu không có nói sai, hiện nay, ở thời điểm mấu chốt này, chúng ta không thể cho thiếu gia thêm phiền. Vạn nhất ảnh hưởng đến tiền đồ của thiếu gia, chúng ta cũng xong đời. Thiếu gia đang diện thánh, chúng ta cũng không có biện pháp bẩm báo hắn. Ngươi nghỉ ngơi trước, tìm người băng bó vết thương. Ta dẫn người đi, chờ ta trở lại rồi nói sau.
La Tam Lang cũng không có chủ ý khác, đành phải tìm một địa phương trốn đi, lại tự đắp thuốc trị thương và băng bó cho mình.
La Nhị Lang biết rõ chuyện này không thể để lộ ra, hắn mang theo những tên gia nô khác, chạy trở về để xử lý thi thể cùng những dấu vết còn lưu lại ở quân doanh. Một khi người khác mà biết… nhất là khi hai người rơi vào hạ phong trong ngày hôm nay là Ngu Khiếu và Nguyễn Phục biết rõ, tất nhiên họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào làm to chuyện.
La công tử của bọn hắn làm chuyện xấu, hai người kia được lợi lớn nhất. Hơn nữa, luận thế lực gia tộc, Ngu gia cũng tốt mà Nguyễn gia cũng thế, hai nhà đều không hề kiêng kị La gia.
Còn có, nếu như Đại tướng quân La Diệu biết được chuyện này, dùng sự hiểu biết của La Nhị Lang với Đại tướng quân, hắn biết mình cũng những tên gia nô còn lại sẽ có kết cục gì. Đại tướng quân làm người nghiêm khắc, mặc dù là nô bộc ở bên cạnh thì ngài cũng dùng quân luật ước thúc. Thiếu gia có làm gì sai thì cùng lắm là bị Đại tướng quân mắng một trận, đánh một trận, chứ còn có thể thế nào? Nhưng những nô tài không có địa vị như bọn họ, mạng họ còn kém hơn cả chó.
Ngay tại thời điểm La Nhị Lang mang tâm sự nặng nề, dẫn theo người chạy về cái quân doanh kia thu thập tàn cuộc, kẻ giết mười mấy người mà nội tâm bình tĩnh như thể hắn giết châu chấu đang suy nghĩ đường lui của mình. Giết người với hắn hiện đã không phải điều gì đáng sợ hãi hay có mâu thuẫn, sở dĩ nói giết đám người kia như giết châu chấu là vì đó là một chuyện rất nhỏ, không đáng giá nhắc đến. Nhưng hai chuyện rất nhỏ này cũng có thể làm cho người ta có chút vui vẻ.
Giết người muốn giết mình, làm sao có thể không chút vui vẻ.
Trương Thế Nhân cưỡi ngựa chạy như điên đến một nơi cách thành đất không xa, sau đó bỏ ngựa ở trong rừng, rồi mượn địa hình cỏ hoang ẩn giấu thân mình, khom lưng như mèo, đè thấp người vọt tới ngoài mặt thành đất. Chiến đấu đã chấm dứt, khôn ai lại chú ý còn có người ở bên ngoài vụng trộm tiến đến hay không. Binh sĩ trong thành đất đang chỉnh đốn đội ngũ, hơn hai nghìn binh sĩ Hữu Vũ Vệ đã hoàn thành sứ mạng của mình sắp rút lui, trở về nơi đóng quân của họ ở đế đô.
Trương Thế Nhân dán sát người vào cửa thành đất, liếc nhìn vào bên trong. Hắn phát hiện đội ngũ ở nội thành đã tụ tập lại. Hắn thận trọng quan sát trong chốc lát, khi thấy không ai chú ý đến bên này thì lập tức chợt lách người tiến vào thành đất.
Hắn vừa định lao tới và giấu mình vào đám người bên kia thì chợt nghe có người hô lớn:
- Đứng lại!
Theo bản năng, Trương Thế Nhân dừng chân, tay đã đặt rất gần vị trí bên hông của thanh Hoành Đao. Sau đó hắn chậm rãi quay người, nhìn về phương hướng phát ra thanh âm.
Chỉ thấy một tên Giáo Úy béo phì từ đằng sau tường đất đi tới, vừa chỉnh y phục của mình, vừa trừng mắt nhìn Trương Thế Nhân, hỏi:
- Ngươi thuộc đội nào, làm sao lại chạy loạn khắp nơi? Chốc nữa thì đội ngũ sẽ xuất phát hồi doanh, đến lúc đó một kẻ chạy loạn như ngươi chỉ có thể ở lại tòa thành này cạp đất, chứ làm sao có thể quay về!
Trương Thế Nhân vừa định đưa ra một lời nói dối, tên Giáo Úy béo phì kia lại hỏi:
- Nhịn không nổi? Đi tiểu?
- Vâng, vâng.
Trương Thế Nhân dùng sức gật đầu.
- Cút về đứng vào hàng ngũ! Ngươi lén lén lút lút xuất hiện dọa ông đây nhảy dựng, vừa tiểu được một nửa thì đã nghẹn trở vào! Mẹ nó… Vốn là ngược gió, tiểu ướt cả quần rồi…
Tên Giáo Úy béo khoát tay áo, biểu lộ giận dữ.
Trương Thế Nhân vội vàng nói xin lỗi, sau đó chạy thẳng một hơi hướng về đội ngũ đang tập kết ở bên kia như thể được đại xá. Hắn cũng không có thời gian để ý nhiều như vậy, hắn nhanh chóng đè thấp nón da ở trên đầu, sau đó cúi đầu tiến vào đội ngũ, tìm một cái vị trí mà đứng. Tên Giáo Úy béo kia sửa sang xong quần áo, nhìn lướt qua, không có chút ý tới việc người tiểu binh vừa rồi đã chạy đi đâu. Hắn cũng không để ý gì nhiều, cùng thương nghị một chốc với mấy cái Giáo Úy khác, sau đó lập tức đi bẩm báo với người thống lĩnh rằng đội ngũ đã tập hợp hoàn tất.
Tướng lãnh binh “ừ” một tiếng, lắc lắc tay phân phó:
- Đại tướng quân có lệnh, nhiệm vụ phòng ngự thành đất đã xong, lập tức xuất phát quay về đại doanh. Tất cả Giáo Úy cùng binh sĩ, đừng để thiếu người nào.
Nghe được câu nói này, trong nội tâm Trương Thế Nhân cả kinh, lo sợ mấy tên Giáo Úy kia sẽ bắt đầu điểm danh lần lượt từng người. Nhưng thật không nghĩ đến là mấy tên Giáo Úy kia căn bản không có điểm danh, mà chỉ lượn một vòng tiêu sái tượng trưng rồi tuyên bố đội ngũ khởi hành. Trong lòng Trương Thế Nhân nhẹ nhàng thở ra, trong lòng tự nhủ: “Đa tạ chư vị Giáo Uy đại nhân đã lười biếng”.
Sau này hắn mới nghĩ được rằng không phải mấy tên Giáo Úy lười biếng, mà là do chiến binh của Đại Nam có tố chất rất mạnh. Kiểm kê nhân số bất quá là làm theo lệ, căn bản không quá đặc biệt chú ý. Những tên Giáo Úy kia không hề nghĩ đến việc đội ngũ của mình có thể ít người hay không, đó là kiểu tư duy theo quán tính, bọn hắn càng sẽ không chú ý đến việc có thêm một người trong đội ngũ. Đây là tự tin, cũng là sự tín nhiệm của họ dành cho thủ hạ.
Từ Diễn Võ Trường đi đến đế đô, ít nhất cần hơn một canh giờ. Tiến vào đế đô rồi lại đi đến đại doanh của Hữu Vũ Vê cần thêm hơn một canh giờ nữa. Cho nên người lãnh binh cũng không dám chậm trễ, e sợ khi đến cổng thành Thanh Long thì trời đã tối, thủ vệ cửa thành cũng đã đóng cửa. Đội ngũ khởi hành rất nhanh cơ hồ theo một đường tiến thẳng về phía trước.
…
…
Trên đường đi, Trương Thế Nhân một mực cúi đầu chạy theo đội ngũ, trong đầu hắn tỉ mỉ ngẫm lại chuyện phát sinh hôm nay một lần. Mấy người dẫn hắn tới Diễn Võ Trường kia, không thể kết luận rằng họ có phải là những người giả làm quan sai Binh Bộ hay không. Song, bộ xe ngựa vô dụng không thuộc Binh Bộ kia lại là điểm làm cho thân phận của bọn họ bại lộ trước mặt người khác.
Cho nên nói, người muốn giết hắn nhất định là người của Binh Bộ.
Nhưng sau khi hắn đến thành Thanh Long, hắn chưa từng đắc tội người nào của Binh Bộ.
Vào thời điểm đi qua Binh Bộ làm thủ tục, hắn vô cùng biết điều và khiêm tốn. Mặc dù không có nhét cho họ một đồng tiền, vậy nhưng hắn cũng không bị làm khó dễ. Sau khi họ xác minh giấy tiến cử của biên quân cùng tín vật thể hiện danh phận, họ liền đóng dấu, thế là hắn rất thuận lợi lấy được giấy đảm bảo từ Binh Bộ.
Trương Thế Nhân biết rõ, đó nhất định là do Trác tiên sinh giúp một chút.
Chính vì vậy, hắn vẫn không nghĩ ra được vì sao mà có người ở Binh Bộ muốn dồn hắn vào chỗ chết. Hắn chỉ tiến vào tòa nhà Binh Bộ một lần, từ sau đó hắn cũng không có tiếp tục lui tới với người của Binh Bộ. Mặt khác, có Trác tiên sinh ở nơi ấy hỗ trợ, những tên quan viên Binh Bộ không dám làm khó hắn mới đúng.
Một đường chạy chậm, đầu đầy là suy nghĩ.
Trương Thế Nhân vẫn không nghĩ ra được bao nhiêu đầu mối. Nhưng hắn có thể xác định hai chuyện. Thứ nhất là từ khi đến đế đô, hắn không có đắc tội với ai. Thứ hai, nếu như cần thiết nhấc lên sự liên quan giữa hắn và Binh Bộ, khẳng định cùng chuyện của thành Gia Trang không thoát được quan hệ. Lúc nghĩ tới chỗ này, lòng Trương Thế Nhân khẽ động, trong lòng tự nhủ: “Chẳng lẽ trong những người quan sai chết ở thành Gia Trang kia có người có quan hệ với người trong Binh Bộ? Chẳng lẽ người của Binh Bộ tra được việc mình giết người?”
Hắn cảm thấy rùng mình.
Trương Thế Nhân biết thời gian ở đế đô của mình sẽ không yên bình rồi.
Theo cái suy nghĩ này nghĩ tiếp, trong đầu Trương Thế Nhân ngày càng rõ ràng. Người của Binh Bộ muốn giết hắn, nhưng bởi vì có Trác tiên sinh, hoặc là cái duyên cớ khác, thế nên những người kia không có gan xuống tay với hắn ở ngoài sáng, thậm chí họ không có tư cách hủy bỏ tư cách tham gia cuộc thi Kinh Võ Viện của hắn, cho nên họ đành phải dùng kế ở sau lưng.
Dẫn hắn vào Diễn Võ Trường, mượn đao giết người.
Không thể nghi ngờ, La Văn là một thanh dao găm cực kỳ sắc bén được người ấy mượn đến. Nếu không phải từ khi bắt đầu Trương Thế Nhân đã không có ý định tin tưởng La Văn, thì thật sự hắn đã chết ở chỗ này một cách không minh bạch. Dùng sự hiểu biết của hắn với đám con cháu thế gia, hắn biết rõ sau khi La Văn đạt được danh đầu, tất nhiên La Văn sẽ không để hắn còn sống.
Công phá thành đất phải liên quân với hai bên khác là phương pháp phá giải mà Trương Thế Nhân nghĩ ra, La Văn dựa vào nó mà thượng vị, chuyện này La Văn nhất quyết sẽ không cho phép truyền đi, thế nên chắc chắn La Văn phải giết Trương Thế Nhân. Ở thời điểm Trương Thế Nhân đề nghị nghĩ kế cho La Văn, Trương Thế Nhân đã nghĩ đến tận đây. Người của thế gia, cho tới bây giờ đều sẽ không để ý đến sống chết của một tên vô danh tiểu tốt.
Nhất là một tên vô danh tiểu tốt không rõ lai lịch.
Sau khi La Văn mang binh công thành, Trương Thế Nhân đã bắt đầu bố trí. Trong quân doanh không thiếu vũ khí, dùng những vũ khí này giết người cũng không phải là một việc khó với Trương Thế Nhân.
Khi nghĩ đến điều này, hắn lại cẩn thận suy đoán đến những sự tình nhỏ nhặt khác có thể vượt khỏi sự kiểm soát của hắn. Hắn bắt đầu cân nhắc vào phương hướng này, bắt đầu tính toán cách thoát thân.
Trên nửa đường, bất cứ lúc nào cũng có thể có người nhận ra hắn không phải là binh lính của Hữu Vũ Vệ, huống chi đến lúc trở về đại doanh? Chỉ sợ khi tất cả các binh sĩ trở về lều vải của mình, Trương Thế Nhân lập tức không thể lẩn trốn được nữa. Vì thế, muốn thoát thân thì cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp ở trên nửa đường đi Thanh Long.
Trương Thế Nhân bắt đầu cố ý giảm bớt tốc độ, song nó cũng không phải là giảm đến mức chậm không hợp thói thường. Mà là chậm rãi giảm bớt, để cho người ở phía sau vượt lên trước nhưng không nghi ngờ. Quá trình này rất chậm, tiêu tốn hết nửa canh giờ hắn mới thành công đến mặt sau cùng của đội ngũ.
Không thể không nói chính là, binh sĩ Hữu Vũ Vệ có tố chất vô cùng tốt, cứ chạy một đường như thế, đi ra ngoài gần hai mươi dặm đường mà rõ ràng không có ai vì mệt mỏi mà tụt lại phía sau.
Đương nhiên, Trương Thế Nhân là người nhất định phải tụt lại phía sau.
Đội ngũ lại đi về trước được năm dặm, đã không có người chú ý cái kẻ đang tận lực rơi về phía sau. Kẻ đó bắt đầu cuộc chạy trốn tìm kiếm sự sống.
Khi đến gần con đường chính hơi cong, Trương Thế Nhân nhanh chóng chui vào chiếc rãnh sâu ở trong bụi cỏ.
Vì chống ngập úng vào mùa lũ, hai bên đường chính đều có những rãnh nước nhỏ. Trương Thế Nhân không chỉ lợi dụng điều này, hắn còn lợi dụng chỗ có cây cỏ rậm rạp. Hắn lăn vào rãnh nước, rồi nhanh chóng chui vào chỗ có cây cối rậm rạp nhất.
Nhìn qua bụi cỏ, hắn nhìn thấy đội ngũ dần dần biến mất mà không có ai chú ý đến việc hắn tụt lại phía sau. Lúc này hắn mới chậm rãi thở phào một cái, sau đó nằm trên cỏ, duỗi người một chút.
Một cái duỗi người bất chợt làm miệng vết thương va chạm với cây cỏ, cảm giác đau đớn từ vết thương truyền lại làm hắn hít một hơi.
Nhìn nhìn thương thế của mình, hắn không tự chủ được nhớ tới lời mà Mộc Tiểu Yêu nói với hắn trước khi vào thành:
- Thực lực lão già què… ta không nhìn ra được, nhưng ta biết hắn thiên về dùng tay trái. Kình khí ở tay trái của hắn lưu động mạnh hơn tay phải rất nhiều, nếu như vạn nhất ngươi muốn đối phó với lão ta, ngươi phải cẩn thận cánh tay trái của lão.
Trương Thế Nhân ưa thích dùng đao, nên hắn cũng nhìn ra được những vết chai khi cầm đao ở bên tay trái của lão già què.
Nhưng Trương Thế Nhân sẽ không nói cho bất cứ ai biết hắn làm gãy cánh tay phải lại tuyệt đối không chỉ là vì luyện một thức đao pháp bằng tay trái của lão già què.
…
…
Trương Thế Nhân đợi một lát ở trong bụi cỏ, khi thấy đội ngũ Hữu Vũ Vệ biến mất trong tầm mất thì mới dám đứng lên, hắn nhìn chiến y Hữu Vũ Vệ trên người mình, không khỏi nhíu mày.
Ngay ở lúc hắn phát sầu vì không biết làm thế nào để tiến vào thành Thanh Long, bỗng nhiên trông thấy có một đội nhân mã dài lê thê đi tới. Hắn vội vàng núp trong bóng tối, e sợ đó là đội nhân mã của một vị đại nhân vật trở về Thanh Long từ Diễn Võ Trường.
Đợi đến khi đội ngũ khi đến gần thì hắn mới an tâm một chút, cái đội ngũ hơn trăm người với sáu, bảy cỗ xe ngựa kia xem ra không phải là người của quan phủ.
Dẫn đầu chính là mười người cao to cưỡi ngựa, không có mặc quan phục, nhưng lại có chút khí thế. Bởi vì Đại Nam thiếu ngựa, có thể cưỡi ngựa, dù cho không phải người của quân đội hay của quan phủ, thì cũng là người có bối cảnh trong triều đình. Bởi vì nếu là phú thương, tuyệt đối không dám rêu rao như vậy.
Trương Thế Nhân trốn ở trong bụi cỏ, không dám động. Đợi xe ngựa đến trước mặt thì mới chú ý đến một mặt cờ màu xanh da trời cắm ở trên xe, trên mỗi cỗ xe ngựa đều có, bên trên thêu lên bốn chữ to màu đỏ.
Hàng thông thiên hạ.
Trương Thế Nhân giật mình, lập tức nhịn không được cười. Dám làm ra cái lá cờ này cũng không biết là thương hội nhà ai, vậy mà có khẩu khí lớn như vậy!
Hàng thông thiên hạ, bốn chữ đủ để nói lên phong cách chạm đến cực hạn.
Ngay vào lúc ánh mắt hắn có chút trào phúng rơi vào bên trên lá cờ kia, bỗng nhiên hắn cảm thấy bên người hơi khác thường. Cơ hồ trong nháy mắt, hắn cầm chuôi thanh Hoành Đao, nghiêng đầu nhìn lại. Lập tức hắn phát hiện ở bên người mình lại có một người nam tử trung niên, không biết từ lúc nào hắn đã đứng ở đó, dường như hòa với cái bóng của Trương Thế Nhân, biến cái bóng của hắn thành một cái bóng mập.
Người này mặc một thân trường bào màu xanh nhạt, tuy rằng lưng ướt đẫm mồ hôi, nhưng tên mập này đang theo dõi hắn với ánh mắt kinh ngạc.
Quá đột ngột, một tên mập mạp vậy mà lặng yên không tiếng động xuất hiện ở bên người Trương Thế Nhân, cách chưa đủ một thước!
Trương Thế Nhân không chút nghi ngờ rằng nếu cái bóng mập này muốn giết hắn, ngay khi hắn còn chưa biết gì, thì hắn đã biến thành một bộ tử thi.
Cái bóng mập ngồi xổm ở bên cạnh hắn, ngổi xổm ở trên một phiến lá của một cây cỏ dại.
Cỏ dại theo gió nhẹ nhàng đong đưa, cái bóng mập kia theo cỏ dại nhẹ nhàng đong đưa!
Đại Khuyển là cao thủ giỏi khinh công, nhưng khinh công của Đại Khuyển ở trước mặt người này căn bản không đáng nhắc tới! Thân thể nặng như vậy ngồi xổm ở trên một cái lá cây, hơn nữa lại có thể đong đưa theo gió!
Trương Thế Nhân không nhịn được bước lui lại, trừng mắt nhìn mập mạp kia, hỏi:
- Quỷ?
Ở trong thường thức của bất luận người nào, con người không thể làm được như thế. Chỉ có quỷ là nhẹ hơn so với lá cây.
Sau đó hắn dùng vải quấn quanh đầu, mang mũ da lên.
May mắn còn có chiến mã.
Hắn không dám trực tiếp đi gặp La Văn, hắn đi tìm La Nhị Lang.
La Nhị Lang không phải ca ca ruột thịt của hắn, mà là những tên gia nô như bọn hắn vốn không có tên của mình, gia chủ đặt cho họ tên gì thì họ chính là có cái tên đó. Hắn gọi là La Tam Lang là bởi vì tuổi của hắn xếp thứ ba trong đám gia nô.
Sau khi La Tam Lang cởi mũ ra, La Nhị Lang nhìn thấy thì liền hoảng sợ, lập tức trong ánh mắt xuất hiện một cỗ lửa giận muốn giết người.
- Trước hết ta sẽ dẫn người trở về xử lý thi thể, tiểu tử kia có một câu không có nói sai, hiện nay, ở thời điểm mấu chốt này, chúng ta không thể cho thiếu gia thêm phiền. Vạn nhất ảnh hưởng đến tiền đồ của thiếu gia, chúng ta cũng xong đời. Thiếu gia đang diện thánh, chúng ta cũng không có biện pháp bẩm báo hắn. Ngươi nghỉ ngơi trước, tìm người băng bó vết thương. Ta dẫn người đi, chờ ta trở lại rồi nói sau.
La Tam Lang cũng không có chủ ý khác, đành phải tìm một địa phương trốn đi, lại tự đắp thuốc trị thương và băng bó cho mình.
La Nhị Lang biết rõ chuyện này không thể để lộ ra, hắn mang theo những tên gia nô khác, chạy trở về để xử lý thi thể cùng những dấu vết còn lưu lại ở quân doanh. Một khi người khác mà biết… nhất là khi hai người rơi vào hạ phong trong ngày hôm nay là Ngu Khiếu và Nguyễn Phục biết rõ, tất nhiên họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào làm to chuyện.
La công tử của bọn hắn làm chuyện xấu, hai người kia được lợi lớn nhất. Hơn nữa, luận thế lực gia tộc, Ngu gia cũng tốt mà Nguyễn gia cũng thế, hai nhà đều không hề kiêng kị La gia.
Còn có, nếu như Đại tướng quân La Diệu biết được chuyện này, dùng sự hiểu biết của La Nhị Lang với Đại tướng quân, hắn biết mình cũng những tên gia nô còn lại sẽ có kết cục gì. Đại tướng quân làm người nghiêm khắc, mặc dù là nô bộc ở bên cạnh thì ngài cũng dùng quân luật ước thúc. Thiếu gia có làm gì sai thì cùng lắm là bị Đại tướng quân mắng một trận, đánh một trận, chứ còn có thể thế nào? Nhưng những nô tài không có địa vị như bọn họ, mạng họ còn kém hơn cả chó.
Ngay tại thời điểm La Nhị Lang mang tâm sự nặng nề, dẫn theo người chạy về cái quân doanh kia thu thập tàn cuộc, kẻ giết mười mấy người mà nội tâm bình tĩnh như thể hắn giết châu chấu đang suy nghĩ đường lui của mình. Giết người với hắn hiện đã không phải điều gì đáng sợ hãi hay có mâu thuẫn, sở dĩ nói giết đám người kia như giết châu chấu là vì đó là một chuyện rất nhỏ, không đáng giá nhắc đến. Nhưng hai chuyện rất nhỏ này cũng có thể làm cho người ta có chút vui vẻ.
Giết người muốn giết mình, làm sao có thể không chút vui vẻ.
Trương Thế Nhân cưỡi ngựa chạy như điên đến một nơi cách thành đất không xa, sau đó bỏ ngựa ở trong rừng, rồi mượn địa hình cỏ hoang ẩn giấu thân mình, khom lưng như mèo, đè thấp người vọt tới ngoài mặt thành đất. Chiến đấu đã chấm dứt, khôn ai lại chú ý còn có người ở bên ngoài vụng trộm tiến đến hay không. Binh sĩ trong thành đất đang chỉnh đốn đội ngũ, hơn hai nghìn binh sĩ Hữu Vũ Vệ đã hoàn thành sứ mạng của mình sắp rút lui, trở về nơi đóng quân của họ ở đế đô.
Trương Thế Nhân dán sát người vào cửa thành đất, liếc nhìn vào bên trong. Hắn phát hiện đội ngũ ở nội thành đã tụ tập lại. Hắn thận trọng quan sát trong chốc lát, khi thấy không ai chú ý đến bên này thì lập tức chợt lách người tiến vào thành đất.
Hắn vừa định lao tới và giấu mình vào đám người bên kia thì chợt nghe có người hô lớn:
- Đứng lại!
Theo bản năng, Trương Thế Nhân dừng chân, tay đã đặt rất gần vị trí bên hông của thanh Hoành Đao. Sau đó hắn chậm rãi quay người, nhìn về phương hướng phát ra thanh âm.
Chỉ thấy một tên Giáo Úy béo phì từ đằng sau tường đất đi tới, vừa chỉnh y phục của mình, vừa trừng mắt nhìn Trương Thế Nhân, hỏi:
- Ngươi thuộc đội nào, làm sao lại chạy loạn khắp nơi? Chốc nữa thì đội ngũ sẽ xuất phát hồi doanh, đến lúc đó một kẻ chạy loạn như ngươi chỉ có thể ở lại tòa thành này cạp đất, chứ làm sao có thể quay về!
Trương Thế Nhân vừa định đưa ra một lời nói dối, tên Giáo Úy béo phì kia lại hỏi:
- Nhịn không nổi? Đi tiểu?
- Vâng, vâng.
Trương Thế Nhân dùng sức gật đầu.
- Cút về đứng vào hàng ngũ! Ngươi lén lén lút lút xuất hiện dọa ông đây nhảy dựng, vừa tiểu được một nửa thì đã nghẹn trở vào! Mẹ nó… Vốn là ngược gió, tiểu ướt cả quần rồi…
Tên Giáo Úy béo khoát tay áo, biểu lộ giận dữ.
Trương Thế Nhân vội vàng nói xin lỗi, sau đó chạy thẳng một hơi hướng về đội ngũ đang tập kết ở bên kia như thể được đại xá. Hắn cũng không có thời gian để ý nhiều như vậy, hắn nhanh chóng đè thấp nón da ở trên đầu, sau đó cúi đầu tiến vào đội ngũ, tìm một cái vị trí mà đứng. Tên Giáo Úy béo kia sửa sang xong quần áo, nhìn lướt qua, không có chút ý tới việc người tiểu binh vừa rồi đã chạy đi đâu. Hắn cũng không để ý gì nhiều, cùng thương nghị một chốc với mấy cái Giáo Úy khác, sau đó lập tức đi bẩm báo với người thống lĩnh rằng đội ngũ đã tập hợp hoàn tất.
Tướng lãnh binh “ừ” một tiếng, lắc lắc tay phân phó:
- Đại tướng quân có lệnh, nhiệm vụ phòng ngự thành đất đã xong, lập tức xuất phát quay về đại doanh. Tất cả Giáo Úy cùng binh sĩ, đừng để thiếu người nào.
Nghe được câu nói này, trong nội tâm Trương Thế Nhân cả kinh, lo sợ mấy tên Giáo Úy kia sẽ bắt đầu điểm danh lần lượt từng người. Nhưng thật không nghĩ đến là mấy tên Giáo Úy kia căn bản không có điểm danh, mà chỉ lượn một vòng tiêu sái tượng trưng rồi tuyên bố đội ngũ khởi hành. Trong lòng Trương Thế Nhân nhẹ nhàng thở ra, trong lòng tự nhủ: “Đa tạ chư vị Giáo Uy đại nhân đã lười biếng”.
Sau này hắn mới nghĩ được rằng không phải mấy tên Giáo Úy lười biếng, mà là do chiến binh của Đại Nam có tố chất rất mạnh. Kiểm kê nhân số bất quá là làm theo lệ, căn bản không quá đặc biệt chú ý. Những tên Giáo Úy kia không hề nghĩ đến việc đội ngũ của mình có thể ít người hay không, đó là kiểu tư duy theo quán tính, bọn hắn càng sẽ không chú ý đến việc có thêm một người trong đội ngũ. Đây là tự tin, cũng là sự tín nhiệm của họ dành cho thủ hạ.
Từ Diễn Võ Trường đi đến đế đô, ít nhất cần hơn một canh giờ. Tiến vào đế đô rồi lại đi đến đại doanh của Hữu Vũ Vê cần thêm hơn một canh giờ nữa. Cho nên người lãnh binh cũng không dám chậm trễ, e sợ khi đến cổng thành Thanh Long thì trời đã tối, thủ vệ cửa thành cũng đã đóng cửa. Đội ngũ khởi hành rất nhanh cơ hồ theo một đường tiến thẳng về phía trước.
…
…
Trên đường đi, Trương Thế Nhân một mực cúi đầu chạy theo đội ngũ, trong đầu hắn tỉ mỉ ngẫm lại chuyện phát sinh hôm nay một lần. Mấy người dẫn hắn tới Diễn Võ Trường kia, không thể kết luận rằng họ có phải là những người giả làm quan sai Binh Bộ hay không. Song, bộ xe ngựa vô dụng không thuộc Binh Bộ kia lại là điểm làm cho thân phận của bọn họ bại lộ trước mặt người khác.
Cho nên nói, người muốn giết hắn nhất định là người của Binh Bộ.
Nhưng sau khi hắn đến thành Thanh Long, hắn chưa từng đắc tội người nào của Binh Bộ.
Vào thời điểm đi qua Binh Bộ làm thủ tục, hắn vô cùng biết điều và khiêm tốn. Mặc dù không có nhét cho họ một đồng tiền, vậy nhưng hắn cũng không bị làm khó dễ. Sau khi họ xác minh giấy tiến cử của biên quân cùng tín vật thể hiện danh phận, họ liền đóng dấu, thế là hắn rất thuận lợi lấy được giấy đảm bảo từ Binh Bộ.
Trương Thế Nhân biết rõ, đó nhất định là do Trác tiên sinh giúp một chút.
Chính vì vậy, hắn vẫn không nghĩ ra được vì sao mà có người ở Binh Bộ muốn dồn hắn vào chỗ chết. Hắn chỉ tiến vào tòa nhà Binh Bộ một lần, từ sau đó hắn cũng không có tiếp tục lui tới với người của Binh Bộ. Mặt khác, có Trác tiên sinh ở nơi ấy hỗ trợ, những tên quan viên Binh Bộ không dám làm khó hắn mới đúng.
Một đường chạy chậm, đầu đầy là suy nghĩ.
Trương Thế Nhân vẫn không nghĩ ra được bao nhiêu đầu mối. Nhưng hắn có thể xác định hai chuyện. Thứ nhất là từ khi đến đế đô, hắn không có đắc tội với ai. Thứ hai, nếu như cần thiết nhấc lên sự liên quan giữa hắn và Binh Bộ, khẳng định cùng chuyện của thành Gia Trang không thoát được quan hệ. Lúc nghĩ tới chỗ này, lòng Trương Thế Nhân khẽ động, trong lòng tự nhủ: “Chẳng lẽ trong những người quan sai chết ở thành Gia Trang kia có người có quan hệ với người trong Binh Bộ? Chẳng lẽ người của Binh Bộ tra được việc mình giết người?”
Hắn cảm thấy rùng mình.
Trương Thế Nhân biết thời gian ở đế đô của mình sẽ không yên bình rồi.
Theo cái suy nghĩ này nghĩ tiếp, trong đầu Trương Thế Nhân ngày càng rõ ràng. Người của Binh Bộ muốn giết hắn, nhưng bởi vì có Trác tiên sinh, hoặc là cái duyên cớ khác, thế nên những người kia không có gan xuống tay với hắn ở ngoài sáng, thậm chí họ không có tư cách hủy bỏ tư cách tham gia cuộc thi Kinh Võ Viện của hắn, cho nên họ đành phải dùng kế ở sau lưng.
Dẫn hắn vào Diễn Võ Trường, mượn đao giết người.
Không thể nghi ngờ, La Văn là một thanh dao găm cực kỳ sắc bén được người ấy mượn đến. Nếu không phải từ khi bắt đầu Trương Thế Nhân đã không có ý định tin tưởng La Văn, thì thật sự hắn đã chết ở chỗ này một cách không minh bạch. Dùng sự hiểu biết của hắn với đám con cháu thế gia, hắn biết rõ sau khi La Văn đạt được danh đầu, tất nhiên La Văn sẽ không để hắn còn sống.
Công phá thành đất phải liên quân với hai bên khác là phương pháp phá giải mà Trương Thế Nhân nghĩ ra, La Văn dựa vào nó mà thượng vị, chuyện này La Văn nhất quyết sẽ không cho phép truyền đi, thế nên chắc chắn La Văn phải giết Trương Thế Nhân. Ở thời điểm Trương Thế Nhân đề nghị nghĩ kế cho La Văn, Trương Thế Nhân đã nghĩ đến tận đây. Người của thế gia, cho tới bây giờ đều sẽ không để ý đến sống chết của một tên vô danh tiểu tốt.
Nhất là một tên vô danh tiểu tốt không rõ lai lịch.
Sau khi La Văn mang binh công thành, Trương Thế Nhân đã bắt đầu bố trí. Trong quân doanh không thiếu vũ khí, dùng những vũ khí này giết người cũng không phải là một việc khó với Trương Thế Nhân.
Khi nghĩ đến điều này, hắn lại cẩn thận suy đoán đến những sự tình nhỏ nhặt khác có thể vượt khỏi sự kiểm soát của hắn. Hắn bắt đầu cân nhắc vào phương hướng này, bắt đầu tính toán cách thoát thân.
Trên nửa đường, bất cứ lúc nào cũng có thể có người nhận ra hắn không phải là binh lính của Hữu Vũ Vệ, huống chi đến lúc trở về đại doanh? Chỉ sợ khi tất cả các binh sĩ trở về lều vải của mình, Trương Thế Nhân lập tức không thể lẩn trốn được nữa. Vì thế, muốn thoát thân thì cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp ở trên nửa đường đi Thanh Long.
Trương Thế Nhân bắt đầu cố ý giảm bớt tốc độ, song nó cũng không phải là giảm đến mức chậm không hợp thói thường. Mà là chậm rãi giảm bớt, để cho người ở phía sau vượt lên trước nhưng không nghi ngờ. Quá trình này rất chậm, tiêu tốn hết nửa canh giờ hắn mới thành công đến mặt sau cùng của đội ngũ.
Không thể không nói chính là, binh sĩ Hữu Vũ Vệ có tố chất vô cùng tốt, cứ chạy một đường như thế, đi ra ngoài gần hai mươi dặm đường mà rõ ràng không có ai vì mệt mỏi mà tụt lại phía sau.
Đương nhiên, Trương Thế Nhân là người nhất định phải tụt lại phía sau.
Đội ngũ lại đi về trước được năm dặm, đã không có người chú ý cái kẻ đang tận lực rơi về phía sau. Kẻ đó bắt đầu cuộc chạy trốn tìm kiếm sự sống.
Khi đến gần con đường chính hơi cong, Trương Thế Nhân nhanh chóng chui vào chiếc rãnh sâu ở trong bụi cỏ.
Vì chống ngập úng vào mùa lũ, hai bên đường chính đều có những rãnh nước nhỏ. Trương Thế Nhân không chỉ lợi dụng điều này, hắn còn lợi dụng chỗ có cây cỏ rậm rạp. Hắn lăn vào rãnh nước, rồi nhanh chóng chui vào chỗ có cây cối rậm rạp nhất.
Nhìn qua bụi cỏ, hắn nhìn thấy đội ngũ dần dần biến mất mà không có ai chú ý đến việc hắn tụt lại phía sau. Lúc này hắn mới chậm rãi thở phào một cái, sau đó nằm trên cỏ, duỗi người một chút.
Một cái duỗi người bất chợt làm miệng vết thương va chạm với cây cỏ, cảm giác đau đớn từ vết thương truyền lại làm hắn hít một hơi.
Nhìn nhìn thương thế của mình, hắn không tự chủ được nhớ tới lời mà Mộc Tiểu Yêu nói với hắn trước khi vào thành:
- Thực lực lão già què… ta không nhìn ra được, nhưng ta biết hắn thiên về dùng tay trái. Kình khí ở tay trái của hắn lưu động mạnh hơn tay phải rất nhiều, nếu như vạn nhất ngươi muốn đối phó với lão ta, ngươi phải cẩn thận cánh tay trái của lão.
Trương Thế Nhân ưa thích dùng đao, nên hắn cũng nhìn ra được những vết chai khi cầm đao ở bên tay trái của lão già què.
Nhưng Trương Thế Nhân sẽ không nói cho bất cứ ai biết hắn làm gãy cánh tay phải lại tuyệt đối không chỉ là vì luyện một thức đao pháp bằng tay trái của lão già què.
…
…
Trương Thế Nhân đợi một lát ở trong bụi cỏ, khi thấy đội ngũ Hữu Vũ Vệ biến mất trong tầm mất thì mới dám đứng lên, hắn nhìn chiến y Hữu Vũ Vệ trên người mình, không khỏi nhíu mày.
Ngay ở lúc hắn phát sầu vì không biết làm thế nào để tiến vào thành Thanh Long, bỗng nhiên trông thấy có một đội nhân mã dài lê thê đi tới. Hắn vội vàng núp trong bóng tối, e sợ đó là đội nhân mã của một vị đại nhân vật trở về Thanh Long từ Diễn Võ Trường.
Đợi đến khi đội ngũ khi đến gần thì hắn mới an tâm một chút, cái đội ngũ hơn trăm người với sáu, bảy cỗ xe ngựa kia xem ra không phải là người của quan phủ.
Dẫn đầu chính là mười người cao to cưỡi ngựa, không có mặc quan phục, nhưng lại có chút khí thế. Bởi vì Đại Nam thiếu ngựa, có thể cưỡi ngựa, dù cho không phải người của quân đội hay của quan phủ, thì cũng là người có bối cảnh trong triều đình. Bởi vì nếu là phú thương, tuyệt đối không dám rêu rao như vậy.
Trương Thế Nhân trốn ở trong bụi cỏ, không dám động. Đợi xe ngựa đến trước mặt thì mới chú ý đến một mặt cờ màu xanh da trời cắm ở trên xe, trên mỗi cỗ xe ngựa đều có, bên trên thêu lên bốn chữ to màu đỏ.
Hàng thông thiên hạ.
Trương Thế Nhân giật mình, lập tức nhịn không được cười. Dám làm ra cái lá cờ này cũng không biết là thương hội nhà ai, vậy mà có khẩu khí lớn như vậy!
Hàng thông thiên hạ, bốn chữ đủ để nói lên phong cách chạm đến cực hạn.
Ngay vào lúc ánh mắt hắn có chút trào phúng rơi vào bên trên lá cờ kia, bỗng nhiên hắn cảm thấy bên người hơi khác thường. Cơ hồ trong nháy mắt, hắn cầm chuôi thanh Hoành Đao, nghiêng đầu nhìn lại. Lập tức hắn phát hiện ở bên người mình lại có một người nam tử trung niên, không biết từ lúc nào hắn đã đứng ở đó, dường như hòa với cái bóng của Trương Thế Nhân, biến cái bóng của hắn thành một cái bóng mập.
Người này mặc một thân trường bào màu xanh nhạt, tuy rằng lưng ướt đẫm mồ hôi, nhưng tên mập này đang theo dõi hắn với ánh mắt kinh ngạc.
Quá đột ngột, một tên mập mạp vậy mà lặng yên không tiếng động xuất hiện ở bên người Trương Thế Nhân, cách chưa đủ một thước!
Trương Thế Nhân không chút nghi ngờ rằng nếu cái bóng mập này muốn giết hắn, ngay khi hắn còn chưa biết gì, thì hắn đã biến thành một bộ tử thi.
Cái bóng mập ngồi xổm ở bên cạnh hắn, ngổi xổm ở trên một phiến lá của một cây cỏ dại.
Cỏ dại theo gió nhẹ nhàng đong đưa, cái bóng mập kia theo cỏ dại nhẹ nhàng đong đưa!
Đại Khuyển là cao thủ giỏi khinh công, nhưng khinh công của Đại Khuyển ở trước mặt người này căn bản không đáng nhắc tới! Thân thể nặng như vậy ngồi xổm ở trên một cái lá cây, hơn nữa lại có thể đong đưa theo gió!
Trương Thế Nhân không nhịn được bước lui lại, trừng mắt nhìn mập mạp kia, hỏi:
- Quỷ?
Ở trong thường thức của bất luận người nào, con người không thể làm được như thế. Chỉ có quỷ là nhẹ hơn so với lá cây.
/241
|