Trương Thế Nhân xuống xe ngựa, mỉm cười, bước nhanh tới chỗ đám người đang đuổi theo, hỏi tên Giáo Úy:
- Quân gia, còn có chuyện gì?
Tên Giáo Úy khoảng chừng bốn mươi tuổi bước đến, nhìn Trương Thế Nhân, trầm mặc một hồi, nói ra:
- Sau khi trở về, nếu như có thể, thay ta nói một tiếng chúc mừng với mọi người ở Hải Dương Quán… Ta là một tiểu tốt dưới trướng Trung Thân Vương năm đó. Năm ấy, vào ngày Vương gia khai trương Hải Dương Quán, ngài không để ý đến những tiểu tốt có thân phận hèn mọn như chúng ta, cố ý mở hơn mười bàn, mời những người không được xem ra gì như chúng ta uống rượu… Tiệc rượu tan hết, chúng ta được đưa đến các đội quân khác nhau, từ đó lại cũng chưa từng thấy Vương gia. Mười một năm rồi, trong mơ ta vẫn thường xuyên nhìn thấy trận say như chết vào đêm hôm đó.
Người này dĩ nhiên là một tên thân binh năm ấy của Trung Thân Vương!
Trong lòng Trương Thế Nhân chấn dộng, nghiêm nghị nói:
- Yên tâm, ta gặp Lê đại nương thì sẽ chuyển lời.
- Đa tạ.
Tên Giáo Úy kia ôm quyền, quay người rời đi.
Đại Khuyển thở phào nhẹ nhõm, lặng yên lấy cái bao tay bằng thép đang mang tốt ở trên tay nhét vào bên trong ống tay áo. Trương Thế Nhân nhìn bóng lưng rời đi của người Giáo Úy kia, không biết vì cái gì mà trong nội tâm tràn ngập một loại cảm xúc bi thương. Mấy ngày này, hắn đã nghe qua cái tên Trung Thân Vương Dương Kỳ rất nhiều, trong lòng của từng người nhắc đến câu chuyện của nam nhân này đều là tôn kính và sùng bái gần như vô hạn.
Hiệp trợ đương kim Hoàng đế đăng cơ, công lao của hắn to lớn đến mức không ai có thể sánh cùng. Nếu như hắn không rời khỏi triều đình, hắn vĩnh viễn sẽ là người đứng đầu trong đám văn võ bá quan. Nhưng ở ngay đỉnh cao nhân sinh của chính mình, hắn lặng yên xuống núi, ở tại chân núi kinh doanh một cái phong cảnh đẹp của hắn.
Càng suy nghĩ, Trương Thế Nhân càng tò mò, hắn càng muốn biết rõ đến cùng thì chuyện gì đã xảy ra vào mười năm trước. Rốt cuộc là chuyện gì đã khiến cho một người có đại trí tuệ bỏ hết thảy mà đi xa.
Mười năm mịt mù không tin tức, đến cùng thì hắn đã đi đâu?
Hắn còn sống không?
Nhưng rất nhanh, Trương Thế Nhân bỏ qua toàn bộ suy nghĩ bi thương ở trong lòng. Hắn hiện tại không phải nên suy tính cái nhân vật truyền kỳ của Đại Nam kia còn sống hay không, mà là nên nghĩ cách để cho những người bên cạnh mình có thể sống sót.
Trầm Khuynh Phiến nói lúc trước, người đứng sau màn định ra kỳ hạn mười lăm năm, mười lăm năm về sau, tên đứng sau màn kia sẽ có biện pháp làm cho Trương Thế Nhân trở về. Còn chưa ra khỏi thành Gia Trang thì cũng đã đến kỳ hạn mười lăm năm, nhưng đã trải qua nửa năm mà tựa hồ hết thảy đều không có thay đổi.
Cho nên Trương Thế Nhân lo lắng hơn.
Người kia đã hao phí tâm lực bố trí một cái cục không có đầu mối để thu được kết quả như ý, thế thì hắn ta không có đạo lý gì bỏ giữa chừng. Mà Trương Thế Nhân rốt cuộc là dạng gì nhân vật trong cái cục này, đến cùng chính hắn khi mới bắt đầu đi vào thế giới này đã bị người áp đặt lên một cái thân phận gì. Những… điều này, đều làm cho bên trong lòng hắn không lúc nào không thấp thỏm, lo lắng và liên tục phải phân tích.
Chỉ là bất kể hắn phân tích như thế nào, đi phỏng đoán như thế nào, hắn cũng không đoán được vì sao mà kỳ hạn mười lăm năm đã xảy ra biến hóa.
Hắn không biết đó là bởi vì có một người đã quấy một trận long trời lở đất ở phía tây. Năm đó người sau màn bố cục không thể không ứng phó tình thế nguy cấp trước mắt mà tạm thời không để ý đến việc khống chế Trương Thế Nhân lại.
Nhưng cái này cũng không có nghĩa là hắn sẽ buông tha cho Trương Thế Nhân.
Xe ngựa ra khỏi thành Thanh Long rất thuận lợi, mấy người Trương Thế Nhân đều không khỏi hơi nhẹ nhàng thở ra. Ngồi ở trên xe ngựa, Trương Thế Nhân không tự chủ được quay đầu nhìn lại tòa đại thành cực kỳ hùng vĩ ở phía sau, nhìn qua bức tường thành gần như cao đến tận trong mây, nhìn qua những người đến người đi ở cửa thành, nhìn qua những… binh sĩ mặc áo giáp, lại hơi liếc nhìn lên Quốc kỳ Đại Nam ở trên cửa thành… Trong ánh mắt của hắn có nhiều hàm nghĩa rất phức tạp.
Ở thành Gia Trang ba năm, hắn làm tất cả để chuẩn bị dừng chân ổn định ở đế đô, nhưng mà mới tiến vào đế đô được nửa tháng thời gian, hắn không thể không rời đi cái chỗ này. Tất cả cố gắng trước kia đều hóa thành nước chảy về hướng đông, lao ra biển và không thể trở về được nữa. Tất cả mưu đồ, dẫu là những tính toán tường tận, cũng kém xa so với biến hóa. Biến hóa là không thể ngăn cản, mộng tưởng bị… nước tiểu cuốn đi, biến mất không còn tăm tích.
- Trương Thế Nhân, vì sao không thông báo cho bọn người Hoành Côn cùng Kỳ Lân?
Đại Khuyển nhịn không được hỏi.
- Nếu như thông báo cho bốn người bọn họ, lực lượng bên người chúng ta cũng sẽ không trở thành đơn bạc như thế này. Lần đi Thanh Nhạc Sơn xa đến vạn dặm… Nói sao thì bốn người chúng ta có vẻ hơi lực bất tòng tâm.
- Bây giờ là bốn người, lúc đến thành Gia Trang chỉ có ba người.
Trương Thế Nhân nói.
Đại Khuyển khẽ giật mình, vừa muốn nói gì thì đã bị Trương Thế Nhân cắt đứt:
- Người đều có quyền lựa chọn cuộc sống tương lai của mình, bốn người họ vất vả lắm mới tránh ra khỏi kẻ làm cho bọn họ thống khổ mười lăm năm là ta đây, làm gì lại phải miễn cưỡng kéo bọn họ trở về? Hơn nữa… Đến hôm nay rồi, mặc dù đi kéo cũng chưa chắc có thể kéo trở về.
Đại Khuyển trầm mặc, hắn biết rõ Trương Thế Nhân nói không sai.
Kỳ hạn mười lăm năm đã qua, bốn người Hoành Côn cùng Kỳ Lân thật khó khăn nhịn đến hôm nay, bọn hắn không có lý do gì, cũng không cần phải lại đi theo Trương Thế Nhân mạo hiểm. Hiện tại bọn hắn đi theo Vô Song, đi theo bên cạnh đạo nhân của Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc Sơn, thế thì ở đế đô này, bọn hắn rất an toàn.
Kẻ đần mới sẽ tiếp tục mạo hiểm.
Trương Thế Nhân cười một cái, nói:
- Phần lớn người trên thế giới này đều là bình thường đấy, luôn không thể thấy nhiều kẻ đần. Bây giờ có thể gom góp bốn cái kẻ ngu đã rất không dễ dàng, tối thiểu nhất là ở thời điểm buồn tẻ thì cũng đã đủ người đánh bài Diệp Tử. Bốn cái kẻ ngu đánh bài… Khẳng định rất thú vị.
Vừa lúc đó, Trương Thế Nhân bỗng nhiên rùng mình.
Ở phía trước con đường chính, một người nam nhân đang ngồi ở giữa đường.
Hắn ngồi xổm ở đó, cúi đầu, cũng không biết đang tập trung tinh thần nhìn cái gì. Người này cầm một que gỗ to chừng một ngón tay trong tay, vẽ vài vòng ở trên con đường chính. Hắn ăn mặc một thân đạo bào màu đen, trên quần áo còn được thêu lên nhiều hoa văn rất phức tạp. Không thể nhìn rõ những hoa văn kia khởi đầu tại nơi nào, kết thúc ở nơi nào. Chúng liên miên bất tận, chuyển động như ý.
Nhìn quần áo đạo nhân Đạo tông mặc là có thể nhìn ra được thân phận của hắn. Mặc một đạo bào bằng áo vải bông màu xám chính là đệ tử bình thường nhất, đệ tử mặc đạo bào màu xanh có thân phận cao hơn một ít. Đạo bào màu xanh lam chỉ có tiền bối hay trưởng lão của tông môn mới được mặc, mà một thân đạo bào màu đỏ là trang phục của Thần quan – thân phận được tôn sùng. Song, trong Nhất Khí Quan chỉ có một người có thể mặc đạo bào màu đen như mực, đó chính là Tiêu chân nhân.
Nhưng người ngồi xổm ở phía trước này hiển nhiên không phải là lãnh tụ Đạo tông nổi danh khắp thiên hạ.
Trương Thế Nhân khoát tay áo, ra hiệu dừng xe lại, chính hắn chậm rãi đi tới.
- Hạng Thanh Ngưu, ngươi đang làm cái gì?
Trương Thế Nhân đi đến, ngồi chồm hổm ở bên cạnh tên mập mạp nọ, hỏi một câu.
Hạng Thanh Ngưu ngẩng đầu liếc nhìn Trương Thế Nhân, sau đó chỉ chỉ con đường chính. Ở trên con đường chính, hắn vẽ vài vòng có tầng tầng lớp lớp, ở trong đó có mấy con kiến, dường như chúng không tìm được đường về nhà.
- Ta chỉ muốn nhìn một chút, mấy con sâu cái kiến thất kinh ở trong này có thể lao ra khỏi hay không.
Hạng Thanh Ngưu rất nghiêm túc hồi đáp.
Trương Thế Nhân nhìn mấy con kiến tới tới lui lui, bò mãi mà không tìm được đường đi, trầm mặc một hồi, nói:
- Vòng tròn lẩn quẩn có lớn hơn nữa, con kiến vẫn có thể lao ra ngoài.
- Không đúng.
Hạng Thanh Ngưu nhấn mạnh từng câu từng chữ:
- Con kiến có thể lao ra khỏi cái vòng thứ nhất ta đã vẽ, nhưng ta lại có thể vẽ cái vòng lẩn quẩn thứ hai, vòng lẩn quẩn thứ ba, thậm chí rất nhiều vòng tròn lẩn quẩn khác. Mặc kệ con sâu cái kiến nhỏ yếu có cố gắng như thế nào, nó vĩnh viễn cũng không thoát được. Bởi vì trong tay ta có một cái que gỗ, ta có thể tùy tùy tiện tiện vẽ ra mấy trăm vòng tròn lẩn quẩn. Con sâu cái kiến làm sao có thể trốn ra ngoài? Một vòng không giữ được nó, một trăm vòng tròn lẩn quẩn thì sao?
Trương Thế Nhân không có trả lời, bởi vì hắn biết rõ Hạng Thanh Ngưu nói không sai. Con sâu cái kiến quá yếu ớt, mà người vẽ vòng tròn lẩn quẩn cho con sâu cái kiến lại quá mạnh, quá mức cường đại. Chỉ cần người vẽ vòng tròn muốn, hắn có thể tiếp tục chơi như vậy, thẳng đến khi hắn mất đi hứng thú. Nếu như hắn cảm thấy phiền, thấy mệt mỏi, thấy chán ghét, hắn dễ dàng sử dụng chiếc que gỗ nghiền chết con kiến.
- Thế nào, lời nói mới vừa rồi không phải cao thâm lắm chứ? Ta ngồi xổm ở chỗ này vẽ vòng tròn để chỉ điểm ngươi, động tác này có phải là rất có phong thái của thế ngoại cao nhân?
Đang ngồi xổm ở trên mặt đất, Hạng Thanh Ngưu hỏi.
Trương Thế Nhân gật đầu nói:
- Dường như đạo lý không có một điểm sai lầm, nhưng cái hình tượng của… hành động ngươi ngồi xổm chỗ này mà vẽ vòng chơi con kiến… thật sự hết sức ngu.
…
…
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Trương Thế Nhân hỏi.
- Không phải chỉ vì giả mạo cao nhân đắc đạo, đi trộm một thân đạo bào màu đen như mực, rồi ngồi xổm ở chỗ này chơi kiến chờ ta tới, tranh thủ thời gian giả vờ rất cao thâm mạt trắc cho ta nhìn xem chứ?
Không để ý đến một Hạng Thanh Ngưu bị tức đến nỗi không có lời nào để trả lời, Trương Thế Nhân bỗng nhiên biểu lộ nghiêm túc mà chăm chú hỏi:
- Nếu như ngươi đang đợi ta, như vậy… ngươi làm sao biết ta sẽ đến?
Hạng Thanh Ngưu hừ lạnh một tiếng, nói:
- Vừa rồi ta mới nói cả buổi mà ngươi không có lĩnh ngộ được một điểm, uổng phí công sức ta thay ngươi thổi phồng ở trước mặt sư huynh, nói các loại nào là ngươi là người thông minh đệ nhất thiên hạ. Ta hỏi ngươi, vừa rồi ta đang làm gì?
- Vẽ vòng tròn, chơi con kiến.
Trương Thế Nhân trả lời.
Hạng Thanh Ngưu lại hỏi:
- Ai là con kiến.
Trương Thế Nhân trầm mặc một hồi, giơ lên ngón tay chỉ chóp mũi của mình, hỏi:
- Ý của ngươi là ta?
- Chúc mừng, cuối cùng ngươi không phải ngu ngốc đến mức không có thuốc chữa.
Hạng Thanh Ngưu hừ một tiếng, nói ra:
- Ngươi cho rằng mình có thể ở thần không hay, quỷ không biết rời khỏi đế đô, xem như ngươi chưa từng xuất hiện ở đây? Cái rắm! Ngươi thấy cái que gỗ trong tay của ta sao, đó là thứ có thể nghiền chết những kẻ có thực lực con sâu cái kiến như ngươi một cách dễ dàng. Ví dụ như đại nội thị vệ, ví dụ như Đại Lý Tự, ví dụ như Hình Bộ. Thậm chí đám nha môn dù không phải là que gỗ này, nhưng chỉ cần nhẹ nhàng đâm nó vào thân thể ngươi thì ngươi sẽ biến thành một bãi thịt nhão, hơn nữa là loại thịt nhão tầm thường nhất.
- Sở dĩ cho tới bây giờ cái que gỗ này chỉ đang vẽ vòng mà không phải nghiền chết ngươi là vì ngươi không biết rằng vài người có thân phận cao nói thay ngươi vài lời. Thế nên tới bây giờ mà que gỗ vẫn không có đè xuống. Nhưng thế không có nghĩa là nó sẽ không đè xuống.
Trương Thế Nhân nhíu mày, sau đó hỏi:
- Có thể làm cho gậy gộc không đè xuống, tựa hồ chỉ có cái tay cầm gậy kia rồi.
Hạng Thanh Ngưu không nhịn được vỗ tay cười nói:
- Ta liền nói ngươi vẫn thông minh đầy đủ, như vậy ngươi đoán xem ai lại làm cho cánh tay cầm gậy này tạm thời dừng lại, không dùng que gỗ đâm chết ngươi?
- Chẳng lẽ là ngươi?
Trương Thế Nhân kinh ngạc hỏi.
Hạng Thanh Ngưu hít một hơi, khiến cho bộ ngực mà thiếu nữ cũng phải ghen tỵ của hắn nhô lên, kiêu ngạo nói:
- Đương nhiên là ta!
- Đi thôi.
Hắn nói.
- Đi chỗ nào?
Trương Thế Nhân hỏi.
Hạng Thanh Ngưu đắc chí cười một cái, nói:
- Phía trước không xa, ở ven đường có một cái trà phố, tuy rằng bán trà rất đắt nhưng giá bánh rất rẻ. Những người đi đường đã lâu, mắt thấy muốn tiến vào thành Thanh Long, song vì đi lâu nên khát nước, cho nên sinh ý của cửa hàng này tốt không hợp thói thường. Nghe nói mỗi ngày có thể bán ít nhất mấy trăm chén nước trà, mỗi chén trà có giá một đồng thì cũng đã là một bút thu vào không nhỏ… Đương nhiên, đây không phải là mấu chốt, mấu chốt là… Có một cây gậy chờ ngươi ở phía trước, một cây gậy rất cứng nhắc. Nếu như ngươi không muốn bị đè chết thì tốt nhất là đi nhanh chút ít.
Hạng Thanh Ngưu nói thật lòng:
- Nếu như hắn nhìn ngươi không vừa mắt, hoặc là ngươi không có biểu hiện ra thực lực tốt để hắn quyết định hạ thủ lưu tình, vậy thì hắn vẫn sẽ đâm chết ngươi.
- Tại sao ta phải đi đây?
Trương Thế Nhân trợn trắng mắt, nói.
- Bởi vì ngươi chạy không được.
Hạng Thanh Ngưu quay đầu dẫn đường, vừa đi vừa nói:
- Không tin thì ngươi có thể thử xem.
…
…
Mấy gian phòng ở ven đường được ráp lại từ gỗ rất mộc mạc, hơn mười cái bàn được lau vô cùng sạch sẽ cùng vài chục cái ghế gỗ được bày ở đây, tạo thành một cái trà phố đón ít nhất vài trăm người mỗi ngày. Đương nhiên, còn có một ít ấm trà đã được châm đầy nước.
Trương Thế Nhân để cho ba người Mộc Tiểu Yêu, Trầm Khuynh Phiến và Đại Khuyển ở lại nơi gặp Hạng Thanh Ngưu, còn bản thân hắn thì đi theo Hạng Thanh Ngưu đến nơi này.
Cách rất xa, Trương Thế Nhân đã nhạy bén phát giác được ở bên trong cửa hàng này có mấy người đáng giá phải chú ý đặc biệt. Ở cái bàn phía bên phải, có bốn người nam nhân mặc áo cẩm y. Trước mặt bọn họ đều bày biện bát trà rất lớn, nhưng nước trà trong chén vẫn chưa từng được uống một ngụm, vẫn còn rất vẹn toàn.
Ở cái bàn trung tâm chỉ có một người ngồi, là một người mà người ta không nhìn ra số tuổi cụ thể của hắn. Chợt nhìn thì cũng chỉ ba mươi tuổi, nhưng nếu nhìn kỹ lại thì sẽ cảm thấy hắn đã có năm mươi tuổi. Trên khuôn mặt của hắn không có nếp nhăn gì, nhưng sự tang thương trong ánh mắt rất đậm, nếu không phải trải qua rất nhiều chuyện buồn vui cùng sinh tử thì tuyệt đối nó sẽ không nồng đậm như vậy.
Phía cái bàn bên trái cũng có một người ngồi.
Một công tử mặc bộ áo trắng, thoạt nhìn tuấn tú, xinh đẹp tuyệt trần, không có chút tì vết. Tên công tử này ngồi yên tĩnh, như một đóa hoa sen trắng thoát khỏi phàm trần. Hắn cuối đầu uống trà, con mắt nhìn bát trà trong tay. Cũng không biết vì sao mà Trương Thế Nhân có cảm giác con mắt người này đang nhìn chằm chằm vào mình.
Ở bên trong cùng có mắc một cái màn, hiển nhiên là nơi nghỉ ngơi của chủ nhân trà phố. Nhìn một cái thì có thể loáng thoáng thấy được có người ngồi ở bên trong, thân thể ngồi rất thẳng.
- Đi qua đi.
Hạng Thanh Ngưu chỉ chỉ vào nam nhân ngồi ở cái bàn trung tâm, nói:
- Sống cùng chết của ngươi chỉ là một ý niệm của hắn. Ta chỉ có thể giúp ngươi cầu hắn đến nghe ngươi giải thích, còn hắn có nghe lọt hay không… Làm hết sức mình đi.
Nói xong câu đó, Hạng Thanh Ngưu xoay người rời đi. Trương Thế Nhân thấp giọng hỏi:
- Ngươi đi làm gì.
Hạng Thanh Ngưu cũng không quay đầu lại, nói:
- Ba chuyện. Đầu tiên là ta nhịn không nổi, muốn đi kéo phân. Thứ hai, thời gian kéo phân cần nhớ lại một ít đoạn kinh cầu phúc, nguyền rủa như thế nào để thuộc lòng nó. Thứ ba… Đi mua một cái quan tài rẻ nhất được làm từ gỗ liễu để dự bị, ta chỉ có thể giúp ngươi đến thế.
- Quân gia, còn có chuyện gì?
Tên Giáo Úy khoảng chừng bốn mươi tuổi bước đến, nhìn Trương Thế Nhân, trầm mặc một hồi, nói ra:
- Sau khi trở về, nếu như có thể, thay ta nói một tiếng chúc mừng với mọi người ở Hải Dương Quán… Ta là một tiểu tốt dưới trướng Trung Thân Vương năm đó. Năm ấy, vào ngày Vương gia khai trương Hải Dương Quán, ngài không để ý đến những tiểu tốt có thân phận hèn mọn như chúng ta, cố ý mở hơn mười bàn, mời những người không được xem ra gì như chúng ta uống rượu… Tiệc rượu tan hết, chúng ta được đưa đến các đội quân khác nhau, từ đó lại cũng chưa từng thấy Vương gia. Mười một năm rồi, trong mơ ta vẫn thường xuyên nhìn thấy trận say như chết vào đêm hôm đó.
Người này dĩ nhiên là một tên thân binh năm ấy của Trung Thân Vương!
Trong lòng Trương Thế Nhân chấn dộng, nghiêm nghị nói:
- Yên tâm, ta gặp Lê đại nương thì sẽ chuyển lời.
- Đa tạ.
Tên Giáo Úy kia ôm quyền, quay người rời đi.
Đại Khuyển thở phào nhẹ nhõm, lặng yên lấy cái bao tay bằng thép đang mang tốt ở trên tay nhét vào bên trong ống tay áo. Trương Thế Nhân nhìn bóng lưng rời đi của người Giáo Úy kia, không biết vì cái gì mà trong nội tâm tràn ngập một loại cảm xúc bi thương. Mấy ngày này, hắn đã nghe qua cái tên Trung Thân Vương Dương Kỳ rất nhiều, trong lòng của từng người nhắc đến câu chuyện của nam nhân này đều là tôn kính và sùng bái gần như vô hạn.
Hiệp trợ đương kim Hoàng đế đăng cơ, công lao của hắn to lớn đến mức không ai có thể sánh cùng. Nếu như hắn không rời khỏi triều đình, hắn vĩnh viễn sẽ là người đứng đầu trong đám văn võ bá quan. Nhưng ở ngay đỉnh cao nhân sinh của chính mình, hắn lặng yên xuống núi, ở tại chân núi kinh doanh một cái phong cảnh đẹp của hắn.
Càng suy nghĩ, Trương Thế Nhân càng tò mò, hắn càng muốn biết rõ đến cùng thì chuyện gì đã xảy ra vào mười năm trước. Rốt cuộc là chuyện gì đã khiến cho một người có đại trí tuệ bỏ hết thảy mà đi xa.
Mười năm mịt mù không tin tức, đến cùng thì hắn đã đi đâu?
Hắn còn sống không?
Nhưng rất nhanh, Trương Thế Nhân bỏ qua toàn bộ suy nghĩ bi thương ở trong lòng. Hắn hiện tại không phải nên suy tính cái nhân vật truyền kỳ của Đại Nam kia còn sống hay không, mà là nên nghĩ cách để cho những người bên cạnh mình có thể sống sót.
Trầm Khuynh Phiến nói lúc trước, người đứng sau màn định ra kỳ hạn mười lăm năm, mười lăm năm về sau, tên đứng sau màn kia sẽ có biện pháp làm cho Trương Thế Nhân trở về. Còn chưa ra khỏi thành Gia Trang thì cũng đã đến kỳ hạn mười lăm năm, nhưng đã trải qua nửa năm mà tựa hồ hết thảy đều không có thay đổi.
Cho nên Trương Thế Nhân lo lắng hơn.
Người kia đã hao phí tâm lực bố trí một cái cục không có đầu mối để thu được kết quả như ý, thế thì hắn ta không có đạo lý gì bỏ giữa chừng. Mà Trương Thế Nhân rốt cuộc là dạng gì nhân vật trong cái cục này, đến cùng chính hắn khi mới bắt đầu đi vào thế giới này đã bị người áp đặt lên một cái thân phận gì. Những… điều này, đều làm cho bên trong lòng hắn không lúc nào không thấp thỏm, lo lắng và liên tục phải phân tích.
Chỉ là bất kể hắn phân tích như thế nào, đi phỏng đoán như thế nào, hắn cũng không đoán được vì sao mà kỳ hạn mười lăm năm đã xảy ra biến hóa.
Hắn không biết đó là bởi vì có một người đã quấy một trận long trời lở đất ở phía tây. Năm đó người sau màn bố cục không thể không ứng phó tình thế nguy cấp trước mắt mà tạm thời không để ý đến việc khống chế Trương Thế Nhân lại.
Nhưng cái này cũng không có nghĩa là hắn sẽ buông tha cho Trương Thế Nhân.
Xe ngựa ra khỏi thành Thanh Long rất thuận lợi, mấy người Trương Thế Nhân đều không khỏi hơi nhẹ nhàng thở ra. Ngồi ở trên xe ngựa, Trương Thế Nhân không tự chủ được quay đầu nhìn lại tòa đại thành cực kỳ hùng vĩ ở phía sau, nhìn qua bức tường thành gần như cao đến tận trong mây, nhìn qua những người đến người đi ở cửa thành, nhìn qua những… binh sĩ mặc áo giáp, lại hơi liếc nhìn lên Quốc kỳ Đại Nam ở trên cửa thành… Trong ánh mắt của hắn có nhiều hàm nghĩa rất phức tạp.
Ở thành Gia Trang ba năm, hắn làm tất cả để chuẩn bị dừng chân ổn định ở đế đô, nhưng mà mới tiến vào đế đô được nửa tháng thời gian, hắn không thể không rời đi cái chỗ này. Tất cả cố gắng trước kia đều hóa thành nước chảy về hướng đông, lao ra biển và không thể trở về được nữa. Tất cả mưu đồ, dẫu là những tính toán tường tận, cũng kém xa so với biến hóa. Biến hóa là không thể ngăn cản, mộng tưởng bị… nước tiểu cuốn đi, biến mất không còn tăm tích.
- Trương Thế Nhân, vì sao không thông báo cho bọn người Hoành Côn cùng Kỳ Lân?
Đại Khuyển nhịn không được hỏi.
- Nếu như thông báo cho bốn người bọn họ, lực lượng bên người chúng ta cũng sẽ không trở thành đơn bạc như thế này. Lần đi Thanh Nhạc Sơn xa đến vạn dặm… Nói sao thì bốn người chúng ta có vẻ hơi lực bất tòng tâm.
- Bây giờ là bốn người, lúc đến thành Gia Trang chỉ có ba người.
Trương Thế Nhân nói.
Đại Khuyển khẽ giật mình, vừa muốn nói gì thì đã bị Trương Thế Nhân cắt đứt:
- Người đều có quyền lựa chọn cuộc sống tương lai của mình, bốn người họ vất vả lắm mới tránh ra khỏi kẻ làm cho bọn họ thống khổ mười lăm năm là ta đây, làm gì lại phải miễn cưỡng kéo bọn họ trở về? Hơn nữa… Đến hôm nay rồi, mặc dù đi kéo cũng chưa chắc có thể kéo trở về.
Đại Khuyển trầm mặc, hắn biết rõ Trương Thế Nhân nói không sai.
Kỳ hạn mười lăm năm đã qua, bốn người Hoành Côn cùng Kỳ Lân thật khó khăn nhịn đến hôm nay, bọn hắn không có lý do gì, cũng không cần phải lại đi theo Trương Thế Nhân mạo hiểm. Hiện tại bọn hắn đi theo Vô Song, đi theo bên cạnh đạo nhân của Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc Sơn, thế thì ở đế đô này, bọn hắn rất an toàn.
Kẻ đần mới sẽ tiếp tục mạo hiểm.
Trương Thế Nhân cười một cái, nói:
- Phần lớn người trên thế giới này đều là bình thường đấy, luôn không thể thấy nhiều kẻ đần. Bây giờ có thể gom góp bốn cái kẻ ngu đã rất không dễ dàng, tối thiểu nhất là ở thời điểm buồn tẻ thì cũng đã đủ người đánh bài Diệp Tử. Bốn cái kẻ ngu đánh bài… Khẳng định rất thú vị.
Vừa lúc đó, Trương Thế Nhân bỗng nhiên rùng mình.
Ở phía trước con đường chính, một người nam nhân đang ngồi ở giữa đường.
Hắn ngồi xổm ở đó, cúi đầu, cũng không biết đang tập trung tinh thần nhìn cái gì. Người này cầm một que gỗ to chừng một ngón tay trong tay, vẽ vài vòng ở trên con đường chính. Hắn ăn mặc một thân đạo bào màu đen, trên quần áo còn được thêu lên nhiều hoa văn rất phức tạp. Không thể nhìn rõ những hoa văn kia khởi đầu tại nơi nào, kết thúc ở nơi nào. Chúng liên miên bất tận, chuyển động như ý.
Nhìn quần áo đạo nhân Đạo tông mặc là có thể nhìn ra được thân phận của hắn. Mặc một đạo bào bằng áo vải bông màu xám chính là đệ tử bình thường nhất, đệ tử mặc đạo bào màu xanh có thân phận cao hơn một ít. Đạo bào màu xanh lam chỉ có tiền bối hay trưởng lão của tông môn mới được mặc, mà một thân đạo bào màu đỏ là trang phục của Thần quan – thân phận được tôn sùng. Song, trong Nhất Khí Quan chỉ có một người có thể mặc đạo bào màu đen như mực, đó chính là Tiêu chân nhân.
Nhưng người ngồi xổm ở phía trước này hiển nhiên không phải là lãnh tụ Đạo tông nổi danh khắp thiên hạ.
Trương Thế Nhân khoát tay áo, ra hiệu dừng xe lại, chính hắn chậm rãi đi tới.
- Hạng Thanh Ngưu, ngươi đang làm cái gì?
Trương Thế Nhân đi đến, ngồi chồm hổm ở bên cạnh tên mập mạp nọ, hỏi một câu.
Hạng Thanh Ngưu ngẩng đầu liếc nhìn Trương Thế Nhân, sau đó chỉ chỉ con đường chính. Ở trên con đường chính, hắn vẽ vài vòng có tầng tầng lớp lớp, ở trong đó có mấy con kiến, dường như chúng không tìm được đường về nhà.
- Ta chỉ muốn nhìn một chút, mấy con sâu cái kiến thất kinh ở trong này có thể lao ra khỏi hay không.
Hạng Thanh Ngưu rất nghiêm túc hồi đáp.
Trương Thế Nhân nhìn mấy con kiến tới tới lui lui, bò mãi mà không tìm được đường đi, trầm mặc một hồi, nói:
- Vòng tròn lẩn quẩn có lớn hơn nữa, con kiến vẫn có thể lao ra ngoài.
- Không đúng.
Hạng Thanh Ngưu nhấn mạnh từng câu từng chữ:
- Con kiến có thể lao ra khỏi cái vòng thứ nhất ta đã vẽ, nhưng ta lại có thể vẽ cái vòng lẩn quẩn thứ hai, vòng lẩn quẩn thứ ba, thậm chí rất nhiều vòng tròn lẩn quẩn khác. Mặc kệ con sâu cái kiến nhỏ yếu có cố gắng như thế nào, nó vĩnh viễn cũng không thoát được. Bởi vì trong tay ta có một cái que gỗ, ta có thể tùy tùy tiện tiện vẽ ra mấy trăm vòng tròn lẩn quẩn. Con sâu cái kiến làm sao có thể trốn ra ngoài? Một vòng không giữ được nó, một trăm vòng tròn lẩn quẩn thì sao?
Trương Thế Nhân không có trả lời, bởi vì hắn biết rõ Hạng Thanh Ngưu nói không sai. Con sâu cái kiến quá yếu ớt, mà người vẽ vòng tròn lẩn quẩn cho con sâu cái kiến lại quá mạnh, quá mức cường đại. Chỉ cần người vẽ vòng tròn muốn, hắn có thể tiếp tục chơi như vậy, thẳng đến khi hắn mất đi hứng thú. Nếu như hắn cảm thấy phiền, thấy mệt mỏi, thấy chán ghét, hắn dễ dàng sử dụng chiếc que gỗ nghiền chết con kiến.
- Thế nào, lời nói mới vừa rồi không phải cao thâm lắm chứ? Ta ngồi xổm ở chỗ này vẽ vòng tròn để chỉ điểm ngươi, động tác này có phải là rất có phong thái của thế ngoại cao nhân?
Đang ngồi xổm ở trên mặt đất, Hạng Thanh Ngưu hỏi.
Trương Thế Nhân gật đầu nói:
- Dường như đạo lý không có một điểm sai lầm, nhưng cái hình tượng của… hành động ngươi ngồi xổm chỗ này mà vẽ vòng chơi con kiến… thật sự hết sức ngu.
…
…
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Trương Thế Nhân hỏi.
- Không phải chỉ vì giả mạo cao nhân đắc đạo, đi trộm một thân đạo bào màu đen như mực, rồi ngồi xổm ở chỗ này chơi kiến chờ ta tới, tranh thủ thời gian giả vờ rất cao thâm mạt trắc cho ta nhìn xem chứ?
Không để ý đến một Hạng Thanh Ngưu bị tức đến nỗi không có lời nào để trả lời, Trương Thế Nhân bỗng nhiên biểu lộ nghiêm túc mà chăm chú hỏi:
- Nếu như ngươi đang đợi ta, như vậy… ngươi làm sao biết ta sẽ đến?
Hạng Thanh Ngưu hừ lạnh một tiếng, nói:
- Vừa rồi ta mới nói cả buổi mà ngươi không có lĩnh ngộ được một điểm, uổng phí công sức ta thay ngươi thổi phồng ở trước mặt sư huynh, nói các loại nào là ngươi là người thông minh đệ nhất thiên hạ. Ta hỏi ngươi, vừa rồi ta đang làm gì?
- Vẽ vòng tròn, chơi con kiến.
Trương Thế Nhân trả lời.
Hạng Thanh Ngưu lại hỏi:
- Ai là con kiến.
Trương Thế Nhân trầm mặc một hồi, giơ lên ngón tay chỉ chóp mũi của mình, hỏi:
- Ý của ngươi là ta?
- Chúc mừng, cuối cùng ngươi không phải ngu ngốc đến mức không có thuốc chữa.
Hạng Thanh Ngưu hừ một tiếng, nói ra:
- Ngươi cho rằng mình có thể ở thần không hay, quỷ không biết rời khỏi đế đô, xem như ngươi chưa từng xuất hiện ở đây? Cái rắm! Ngươi thấy cái que gỗ trong tay của ta sao, đó là thứ có thể nghiền chết những kẻ có thực lực con sâu cái kiến như ngươi một cách dễ dàng. Ví dụ như đại nội thị vệ, ví dụ như Đại Lý Tự, ví dụ như Hình Bộ. Thậm chí đám nha môn dù không phải là que gỗ này, nhưng chỉ cần nhẹ nhàng đâm nó vào thân thể ngươi thì ngươi sẽ biến thành một bãi thịt nhão, hơn nữa là loại thịt nhão tầm thường nhất.
- Sở dĩ cho tới bây giờ cái que gỗ này chỉ đang vẽ vòng mà không phải nghiền chết ngươi là vì ngươi không biết rằng vài người có thân phận cao nói thay ngươi vài lời. Thế nên tới bây giờ mà que gỗ vẫn không có đè xuống. Nhưng thế không có nghĩa là nó sẽ không đè xuống.
Trương Thế Nhân nhíu mày, sau đó hỏi:
- Có thể làm cho gậy gộc không đè xuống, tựa hồ chỉ có cái tay cầm gậy kia rồi.
Hạng Thanh Ngưu không nhịn được vỗ tay cười nói:
- Ta liền nói ngươi vẫn thông minh đầy đủ, như vậy ngươi đoán xem ai lại làm cho cánh tay cầm gậy này tạm thời dừng lại, không dùng que gỗ đâm chết ngươi?
- Chẳng lẽ là ngươi?
Trương Thế Nhân kinh ngạc hỏi.
Hạng Thanh Ngưu hít một hơi, khiến cho bộ ngực mà thiếu nữ cũng phải ghen tỵ của hắn nhô lên, kiêu ngạo nói:
- Đương nhiên là ta!
- Đi thôi.
Hắn nói.
- Đi chỗ nào?
Trương Thế Nhân hỏi.
Hạng Thanh Ngưu đắc chí cười một cái, nói:
- Phía trước không xa, ở ven đường có một cái trà phố, tuy rằng bán trà rất đắt nhưng giá bánh rất rẻ. Những người đi đường đã lâu, mắt thấy muốn tiến vào thành Thanh Long, song vì đi lâu nên khát nước, cho nên sinh ý của cửa hàng này tốt không hợp thói thường. Nghe nói mỗi ngày có thể bán ít nhất mấy trăm chén nước trà, mỗi chén trà có giá một đồng thì cũng đã là một bút thu vào không nhỏ… Đương nhiên, đây không phải là mấu chốt, mấu chốt là… Có một cây gậy chờ ngươi ở phía trước, một cây gậy rất cứng nhắc. Nếu như ngươi không muốn bị đè chết thì tốt nhất là đi nhanh chút ít.
Hạng Thanh Ngưu nói thật lòng:
- Nếu như hắn nhìn ngươi không vừa mắt, hoặc là ngươi không có biểu hiện ra thực lực tốt để hắn quyết định hạ thủ lưu tình, vậy thì hắn vẫn sẽ đâm chết ngươi.
- Tại sao ta phải đi đây?
Trương Thế Nhân trợn trắng mắt, nói.
- Bởi vì ngươi chạy không được.
Hạng Thanh Ngưu quay đầu dẫn đường, vừa đi vừa nói:
- Không tin thì ngươi có thể thử xem.
…
…
Mấy gian phòng ở ven đường được ráp lại từ gỗ rất mộc mạc, hơn mười cái bàn được lau vô cùng sạch sẽ cùng vài chục cái ghế gỗ được bày ở đây, tạo thành một cái trà phố đón ít nhất vài trăm người mỗi ngày. Đương nhiên, còn có một ít ấm trà đã được châm đầy nước.
Trương Thế Nhân để cho ba người Mộc Tiểu Yêu, Trầm Khuynh Phiến và Đại Khuyển ở lại nơi gặp Hạng Thanh Ngưu, còn bản thân hắn thì đi theo Hạng Thanh Ngưu đến nơi này.
Cách rất xa, Trương Thế Nhân đã nhạy bén phát giác được ở bên trong cửa hàng này có mấy người đáng giá phải chú ý đặc biệt. Ở cái bàn phía bên phải, có bốn người nam nhân mặc áo cẩm y. Trước mặt bọn họ đều bày biện bát trà rất lớn, nhưng nước trà trong chén vẫn chưa từng được uống một ngụm, vẫn còn rất vẹn toàn.
Ở cái bàn trung tâm chỉ có một người ngồi, là một người mà người ta không nhìn ra số tuổi cụ thể của hắn. Chợt nhìn thì cũng chỉ ba mươi tuổi, nhưng nếu nhìn kỹ lại thì sẽ cảm thấy hắn đã có năm mươi tuổi. Trên khuôn mặt của hắn không có nếp nhăn gì, nhưng sự tang thương trong ánh mắt rất đậm, nếu không phải trải qua rất nhiều chuyện buồn vui cùng sinh tử thì tuyệt đối nó sẽ không nồng đậm như vậy.
Phía cái bàn bên trái cũng có một người ngồi.
Một công tử mặc bộ áo trắng, thoạt nhìn tuấn tú, xinh đẹp tuyệt trần, không có chút tì vết. Tên công tử này ngồi yên tĩnh, như một đóa hoa sen trắng thoát khỏi phàm trần. Hắn cuối đầu uống trà, con mắt nhìn bát trà trong tay. Cũng không biết vì sao mà Trương Thế Nhân có cảm giác con mắt người này đang nhìn chằm chằm vào mình.
Ở bên trong cùng có mắc một cái màn, hiển nhiên là nơi nghỉ ngơi của chủ nhân trà phố. Nhìn một cái thì có thể loáng thoáng thấy được có người ngồi ở bên trong, thân thể ngồi rất thẳng.
- Đi qua đi.
Hạng Thanh Ngưu chỉ chỉ vào nam nhân ngồi ở cái bàn trung tâm, nói:
- Sống cùng chết của ngươi chỉ là một ý niệm của hắn. Ta chỉ có thể giúp ngươi cầu hắn đến nghe ngươi giải thích, còn hắn có nghe lọt hay không… Làm hết sức mình đi.
Nói xong câu đó, Hạng Thanh Ngưu xoay người rời đi. Trương Thế Nhân thấp giọng hỏi:
- Ngươi đi làm gì.
Hạng Thanh Ngưu cũng không quay đầu lại, nói:
- Ba chuyện. Đầu tiên là ta nhịn không nổi, muốn đi kéo phân. Thứ hai, thời gian kéo phân cần nhớ lại một ít đoạn kinh cầu phúc, nguyền rủa như thế nào để thuộc lòng nó. Thứ ba… Đi mua một cái quan tài rẻ nhất được làm từ gỗ liễu để dự bị, ta chỉ có thể giúp ngươi đến thế.
/241
|