Buổi tối hôm đấy.
-Haizzzz…haizzzz….
-Con làm sao vậy, ngồi vào bàn ăn mà thở dài suốt thế-ông Ron nhìn bộ dạng chán nản của nó.
-Con thấy chán rồi, học được hai buổi mà chả có gì vui cả-Nguyên ngồi gõ bát đĩa.
-Vậy chúng ta về Anh thôi-mama nó vui vẻ thì bị 4 con mắt nguýt.
-Ok, mama chỉ nói chơi thôi mà.
-Làm thế nào để con có thể lật mặt cha con họ đây-Nguyên chống cằm.
-Khó đấy. Họ cũng có thế lực riêng của mình.Còn con đơn phương độc mã-ông Ron phì cười.
-Làm..thế..nào..đây..
-Than vãn cũng chẳng ích gì đâu-cô Larry ngồi cạnh nó lúc nào không hay.
-Hây, cô có quen mấy tên xã hội đen nào không gọi về đây tẩn họ dùm cháu-Nguyên hí hửng.
-Con bé này, cháu có số thì đi mà gọi-Larry cốc đầu nó.
-Mất mặt lắm, cháu lừa chúng nhiều thành ra tên nào cũng quay ra bắt sống cháu bằng được-Nguyên trề môi.
-Công nhận cháu tài thật, chẳng biết sợ gì cả, xông thẳng vào kết bạn với mấy lũ đó, ít nhất cũng phải nghĩ đến thân chứ.Chơi với lửa nhiều dễ hại thân lắm.
-Thì…chẳng có gì chơi nên đánh liều vào đó
-Hai người thì thầm cái gì vậy?-ông Ron
-Hỳ, đâu có gì baba.
Thật ra nó vẫn giấu hai người ra ngoài chơi khi họ đi vắng, những lúc đó nó toàn nhảy vô bar xem đánh nhau.
-Nguyên có thứ này baba đã cất dùm con.ta thấy nó rơi gần nơi con ngất.-ông Ron quay vào phòng lấy ra một cái hộp gỗ.
-Cái gì ạ?
-Baba không mở nên chẳng biết trong đó có gì.
-Đây là chìa khóa nhà riêng của con.Chắc giờ cũng có chủ mới rồi, nên vứt đi không nhỉ-Nguyên giơ lên một chiếc chìa khóa có treo một con gấu nhỏ.
-Nhỡ đâu họ chưa bán?-ông Ron
-Vậy thì giữ lại.
-Con đó, lúc nào cũng đơn giản hóa mọi chuyện đến ta cũng chịu thua
Nguyên mỉm cười rồi lục trong hộp, lòng nó bỗng trĩu xuống, thở dài.
-Dây chuyền, trông đẹp đó-mama nó.
-Ổ khóa này hình như mở được, chìa khóa đâu Sammy?-Larry với lấy.
-Thứ này không nên trao vào tay con và nó không nên tồn tại đến bây giờ-Nguyên thở dài.
-Aha…ta tưởng cháu chỉ cho mấy anh chàng bên Anh đổ lũ lượt thôi chứ, ai ngờ bên này cũng có hả?-Larry hiểu ra vô tư nói.
-Là ai vậy?-Mọi người đều chăm chú nhìn nó.
-Con chết rồi mà.-Nó đáp cụt ngủn.
-Thật không may cho chàng trai này gặp phải một con bé không biết tý gì về tình yêu-ba người thở dài một lượt.
-Bama con muốn đến một nơi-không cần câu trả lời nó với lấy chiếc chìa khóa chạy lên tầng.
-Cô sẽ đi cùng con.-mama nó
-Vâng-Nó hét xuống.
-Buổi tối vẫn tấp nập nhỉ?-Larry đang đi cùng nó trên đường.
-Vâng.
-Cháu không vui khi nhắc đến chuyện lúc nãy?
-Cháu có quá đáng không khi từ chối thẳng thừng tình cảm của người ta, lúc đó đông người mới khổ chứ.
-Có đấy.-Larry thờ ơ.
-Haizzz, lúc đó cháu đâu quan tâm gì nhiều, sống được là đã tốt rồi việc gì phải nghĩ nhiều đến chuyện ấy.-Nguyên lẩm bẩm.
-Cháu không có chút cảm xúc gì sao?
-Ưm..ưm..cháu không rõ-Nguyên cố tránh né câu hỏi của cô.
-Vậy cháu định đi đâu?Nhà riêng đó hả?-Chuyển chủ đề.
-Nếu họ chưa bán thì cháu có thể ngắm lại nó-Nguyên mỉm cười rồi kéo tay Larry đi.
-Trong nhà tối om à, không lẽ họ ngủ, mới 8h tối thôi mà.-Larry dòm qua cửa sổ.
-Hai chúng ta sẽ đột nhập ngôi nhà này.
Ready.?
Cạch…nó cũng bất ngờ là chiếc chìa khóa này có thể mở cửa ra.Hai cô cháu bất động vài s rồi đánh liều vào nhà.
Nguyên với tay bật điện lên, ngôi nhà vẫn vậy, đồ đạc vẫn được sắp xếp như cũ, không có dấu hiệu của một tý bụi nào.
Bất ngờ có ai đó bước ra khỏi phòng nhìn nó chằm chằm.Larry gạt tay tắt điện đi.
-Anh/cô là ai?-Nó với tên kia đồng thanh.( trong bóng tối )
-Tôi là chủ ngôi nhà này, còn hai người làm gì ở đây?-tên kia lên tiếng định bật điện lên thì bị nó ngăn lại.
-Đừng nghĩ lung tung, chúng tôi thấy nhà đẹp nên ghé vào coi thôi-Nguyên lên tiếng.
-Nhưng nhìn cô giống em gái tôi.Làm ơn bật hộ tôi cái bóng điện.
-Em gái, anh là Trịnh Thiên sao?-Nguyên ngạc nhiên
-Đúng vậy.Sao cô biết tên tôi?
-Anh hoa mắt rồi tôi không giống em gái anh đâu.Xin lỗi vì đã làm phiền-Nhanh như chớp nó kéo tay cô chạy.
-Hú hồn-Nguyên thở dốc.
-Giờ cô đã hiểu cảm giác của mấy tên trộm khi bị phát hiện rồi-Larry phá lên cười.
-Suýt chết mà cô còn cười được.
-Không sao chỉ có cháu khổ thôi chứ cô không khổ-Vẫn cười tiếp.
-Cũng may là anh ấy chỉ nhìn thấy cháu qua ảnh thờ không thì …
-…thì hạ nốc ao ngay chứ sao, lo gì-Larry tiếp lời nó.
-Cháu chưa từng gặp lại từ khi còn nhỏ cũng hơi bị bất ngờ.
-Nhìn mặt cháu giờ buồn cười lắm ý.
-Đã buồn lại còn cười, cô muốn cười đến khi nào?-Nguyên nhăn nhở nhìn người cô đang lăn lóc.
-Chúng ta phải về thôi cháu không nên ra đường với khuôn mặt thật thế này-Nguyên
-Sammy, ăn kem đã.
-Cô trẻ con lắm biết không, cô đi theo chăm sóc cháu hay cháu chăm sóc cô đây.
Nó đành nghe theo .
-No căng bụng.Quá đã.
-Cô thì vui rồi còn cháu rỗng túi rồi đây-Nó khóc trong đau khổ.
-Đi với cháu là vui nhất đấy, càng ngày ta càng thấy thích cháu.
-Cô làm ơn lập gia đình trước khi quá muộn hộ cháu.
-Cháu không biết cô theo chủ nghĩa độc thân à.
-Tư tưởng đấy của cháu mà, cô không cướp được đâu.
-Hỳ, cháu vẫn còn vướng bụi trần.
-Stop lại cái chủ đề vớ vẩn này -Nguyên đan tay chéo nhau đi lùi.và….. BỤP
-Xin lỗi . Tôi không để ý-Nó cúi đầu rồi ngơ ngác nhìn lên nạn nhân bị nó đụng vô.
-Nguyên…em còn sống sao-Người đó cầm vai nó lắc mạnh.
Larry trườn người tới hất mạnh tên đó ra đứng trước mặt nó.Nguyên nhanh chóng lấy mũ chụp đầu lại.
-Khánh , chuyện gì vậy-Tiếng My đằng sau.
Tim nó đập thình thịch, chuyện gì thế này , hôm nay nó gặp bao tình huống khổ sở , đứng tim.
-Cô ấy..-Khánh lắp bắp không nên lời
-Làm sao, tự dựng lại chạy vụt đi, làm bọn này tìm mãi-Luân và Duy chạy tới.
-Cậu nhận nhầm rồi tôi không phải là Nguyên gì đó-Nó cố nói lái lái cho giống phát âm của người nước ngoài.
-Nhưng tôi thấy rõ ràng..
-Tôi là người nước ngoài sang đây du lịch-Nguyên nói giọng lơ lớ.
-Cậu lại thế rồi-My kéo lùi Khánh xuống.
-Xin lỗi vì thái độ của bạn tôi-Luân nói luôn tiếng Anh.
-Không sao, chúng tôi đi được chứ?-Larry
-Xin lỗi.
-Mất bao lâu để cậu chấp nhận được chuyện này hả?-Duy gắt lên
-Tớ không thể-Khánh hét ầm lên rồi chạy đi.
-Có lẽ cháu nên yên phận trong cái bọc xấu xí đó-Nguyên ngồi phịch xuống một chiếc ghế công cộng
-Là anh ta hả?-Larry.
-Gì ạ?
-Cháu biết cô hỏi gì mà?
Nó chỉ thở dài mắt nhìn ánh đèn xa xăm, một phút tĩnh lặng, trầm tư.
-Cháu định bao giờ mới để họ biết mình còn sống?
-Trước hết cháu cần loại bỏ cô ta ra khỏi ông đã.Cô ta lợi dụng tình thương của ông quá nhiều.-Nguyên chống cằm suy nghĩ.
-Cô không nghĩ cháu chỉ có một mình đâu.Phải không?
-Tìm được thế lực chống lại Hùng lạnh không khó,nhưng trước hết, cháu phải để ông ta tự lòi mặt mới được.
-Cô biết ngay mà.
-Cô đừng nói chuyện này với bama cháu nhá.
-Ok.
-Haizzzz…haizzzz….
-Con làm sao vậy, ngồi vào bàn ăn mà thở dài suốt thế-ông Ron nhìn bộ dạng chán nản của nó.
-Con thấy chán rồi, học được hai buổi mà chả có gì vui cả-Nguyên ngồi gõ bát đĩa.
-Vậy chúng ta về Anh thôi-mama nó vui vẻ thì bị 4 con mắt nguýt.
-Ok, mama chỉ nói chơi thôi mà.
-Làm thế nào để con có thể lật mặt cha con họ đây-Nguyên chống cằm.
-Khó đấy. Họ cũng có thế lực riêng của mình.Còn con đơn phương độc mã-ông Ron phì cười.
-Làm..thế..nào..đây..
-Than vãn cũng chẳng ích gì đâu-cô Larry ngồi cạnh nó lúc nào không hay.
-Hây, cô có quen mấy tên xã hội đen nào không gọi về đây tẩn họ dùm cháu-Nguyên hí hửng.
-Con bé này, cháu có số thì đi mà gọi-Larry cốc đầu nó.
-Mất mặt lắm, cháu lừa chúng nhiều thành ra tên nào cũng quay ra bắt sống cháu bằng được-Nguyên trề môi.
-Công nhận cháu tài thật, chẳng biết sợ gì cả, xông thẳng vào kết bạn với mấy lũ đó, ít nhất cũng phải nghĩ đến thân chứ.Chơi với lửa nhiều dễ hại thân lắm.
-Thì…chẳng có gì chơi nên đánh liều vào đó
-Hai người thì thầm cái gì vậy?-ông Ron
-Hỳ, đâu có gì baba.
Thật ra nó vẫn giấu hai người ra ngoài chơi khi họ đi vắng, những lúc đó nó toàn nhảy vô bar xem đánh nhau.
-Nguyên có thứ này baba đã cất dùm con.ta thấy nó rơi gần nơi con ngất.-ông Ron quay vào phòng lấy ra một cái hộp gỗ.
-Cái gì ạ?
-Baba không mở nên chẳng biết trong đó có gì.
-Đây là chìa khóa nhà riêng của con.Chắc giờ cũng có chủ mới rồi, nên vứt đi không nhỉ-Nguyên giơ lên một chiếc chìa khóa có treo một con gấu nhỏ.
-Nhỡ đâu họ chưa bán?-ông Ron
-Vậy thì giữ lại.
-Con đó, lúc nào cũng đơn giản hóa mọi chuyện đến ta cũng chịu thua
Nguyên mỉm cười rồi lục trong hộp, lòng nó bỗng trĩu xuống, thở dài.
-Dây chuyền, trông đẹp đó-mama nó.
-Ổ khóa này hình như mở được, chìa khóa đâu Sammy?-Larry với lấy.
-Thứ này không nên trao vào tay con và nó không nên tồn tại đến bây giờ-Nguyên thở dài.
-Aha…ta tưởng cháu chỉ cho mấy anh chàng bên Anh đổ lũ lượt thôi chứ, ai ngờ bên này cũng có hả?-Larry hiểu ra vô tư nói.
-Là ai vậy?-Mọi người đều chăm chú nhìn nó.
-Con chết rồi mà.-Nó đáp cụt ngủn.
-Thật không may cho chàng trai này gặp phải một con bé không biết tý gì về tình yêu-ba người thở dài một lượt.
-Bama con muốn đến một nơi-không cần câu trả lời nó với lấy chiếc chìa khóa chạy lên tầng.
-Cô sẽ đi cùng con.-mama nó
-Vâng-Nó hét xuống.
-Buổi tối vẫn tấp nập nhỉ?-Larry đang đi cùng nó trên đường.
-Vâng.
-Cháu không vui khi nhắc đến chuyện lúc nãy?
-Cháu có quá đáng không khi từ chối thẳng thừng tình cảm của người ta, lúc đó đông người mới khổ chứ.
-Có đấy.-Larry thờ ơ.
-Haizzz, lúc đó cháu đâu quan tâm gì nhiều, sống được là đã tốt rồi việc gì phải nghĩ nhiều đến chuyện ấy.-Nguyên lẩm bẩm.
-Cháu không có chút cảm xúc gì sao?
-Ưm..ưm..cháu không rõ-Nguyên cố tránh né câu hỏi của cô.
-Vậy cháu định đi đâu?Nhà riêng đó hả?-Chuyển chủ đề.
-Nếu họ chưa bán thì cháu có thể ngắm lại nó-Nguyên mỉm cười rồi kéo tay Larry đi.
-Trong nhà tối om à, không lẽ họ ngủ, mới 8h tối thôi mà.-Larry dòm qua cửa sổ.
-Hai chúng ta sẽ đột nhập ngôi nhà này.
Ready.?
Cạch…nó cũng bất ngờ là chiếc chìa khóa này có thể mở cửa ra.Hai cô cháu bất động vài s rồi đánh liều vào nhà.
Nguyên với tay bật điện lên, ngôi nhà vẫn vậy, đồ đạc vẫn được sắp xếp như cũ, không có dấu hiệu của một tý bụi nào.
Bất ngờ có ai đó bước ra khỏi phòng nhìn nó chằm chằm.Larry gạt tay tắt điện đi.
-Anh/cô là ai?-Nó với tên kia đồng thanh.( trong bóng tối )
-Tôi là chủ ngôi nhà này, còn hai người làm gì ở đây?-tên kia lên tiếng định bật điện lên thì bị nó ngăn lại.
-Đừng nghĩ lung tung, chúng tôi thấy nhà đẹp nên ghé vào coi thôi-Nguyên lên tiếng.
-Nhưng nhìn cô giống em gái tôi.Làm ơn bật hộ tôi cái bóng điện.
-Em gái, anh là Trịnh Thiên sao?-Nguyên ngạc nhiên
-Đúng vậy.Sao cô biết tên tôi?
-Anh hoa mắt rồi tôi không giống em gái anh đâu.Xin lỗi vì đã làm phiền-Nhanh như chớp nó kéo tay cô chạy.
-Hú hồn-Nguyên thở dốc.
-Giờ cô đã hiểu cảm giác của mấy tên trộm khi bị phát hiện rồi-Larry phá lên cười.
-Suýt chết mà cô còn cười được.
-Không sao chỉ có cháu khổ thôi chứ cô không khổ-Vẫn cười tiếp.
-Cũng may là anh ấy chỉ nhìn thấy cháu qua ảnh thờ không thì …
-…thì hạ nốc ao ngay chứ sao, lo gì-Larry tiếp lời nó.
-Cháu chưa từng gặp lại từ khi còn nhỏ cũng hơi bị bất ngờ.
-Nhìn mặt cháu giờ buồn cười lắm ý.
-Đã buồn lại còn cười, cô muốn cười đến khi nào?-Nguyên nhăn nhở nhìn người cô đang lăn lóc.
-Chúng ta phải về thôi cháu không nên ra đường với khuôn mặt thật thế này-Nguyên
-Sammy, ăn kem đã.
-Cô trẻ con lắm biết không, cô đi theo chăm sóc cháu hay cháu chăm sóc cô đây.
Nó đành nghe theo .
-No căng bụng.Quá đã.
-Cô thì vui rồi còn cháu rỗng túi rồi đây-Nó khóc trong đau khổ.
-Đi với cháu là vui nhất đấy, càng ngày ta càng thấy thích cháu.
-Cô làm ơn lập gia đình trước khi quá muộn hộ cháu.
-Cháu không biết cô theo chủ nghĩa độc thân à.
-Tư tưởng đấy của cháu mà, cô không cướp được đâu.
-Hỳ, cháu vẫn còn vướng bụi trần.
-Stop lại cái chủ đề vớ vẩn này -Nguyên đan tay chéo nhau đi lùi.và….. BỤP
-Xin lỗi . Tôi không để ý-Nó cúi đầu rồi ngơ ngác nhìn lên nạn nhân bị nó đụng vô.
-Nguyên…em còn sống sao-Người đó cầm vai nó lắc mạnh.
Larry trườn người tới hất mạnh tên đó ra đứng trước mặt nó.Nguyên nhanh chóng lấy mũ chụp đầu lại.
-Khánh , chuyện gì vậy-Tiếng My đằng sau.
Tim nó đập thình thịch, chuyện gì thế này , hôm nay nó gặp bao tình huống khổ sở , đứng tim.
-Cô ấy..-Khánh lắp bắp không nên lời
-Làm sao, tự dựng lại chạy vụt đi, làm bọn này tìm mãi-Luân và Duy chạy tới.
-Cậu nhận nhầm rồi tôi không phải là Nguyên gì đó-Nó cố nói lái lái cho giống phát âm của người nước ngoài.
-Nhưng tôi thấy rõ ràng..
-Tôi là người nước ngoài sang đây du lịch-Nguyên nói giọng lơ lớ.
-Cậu lại thế rồi-My kéo lùi Khánh xuống.
-Xin lỗi vì thái độ của bạn tôi-Luân nói luôn tiếng Anh.
-Không sao, chúng tôi đi được chứ?-Larry
-Xin lỗi.
-Mất bao lâu để cậu chấp nhận được chuyện này hả?-Duy gắt lên
-Tớ không thể-Khánh hét ầm lên rồi chạy đi.
-Có lẽ cháu nên yên phận trong cái bọc xấu xí đó-Nguyên ngồi phịch xuống một chiếc ghế công cộng
-Là anh ta hả?-Larry.
-Gì ạ?
-Cháu biết cô hỏi gì mà?
Nó chỉ thở dài mắt nhìn ánh đèn xa xăm, một phút tĩnh lặng, trầm tư.
-Cháu định bao giờ mới để họ biết mình còn sống?
-Trước hết cháu cần loại bỏ cô ta ra khỏi ông đã.Cô ta lợi dụng tình thương của ông quá nhiều.-Nguyên chống cằm suy nghĩ.
-Cô không nghĩ cháu chỉ có một mình đâu.Phải không?
-Tìm được thế lực chống lại Hùng lạnh không khó,nhưng trước hết, cháu phải để ông ta tự lòi mặt mới được.
-Cô biết ngay mà.
-Cô đừng nói chuyện này với bama cháu nhá.
-Ok.
/53
|