Trong phòng hội nghị phân cục cảnh sát Hoài Thành, khoảnh khắc video được công chiếu, toàn bộ căn phòng chết lặng.
Có lẽ được quay bằng điện thoại nên cảnh hơi rung lắc, song mọi người vẫn nhìn rõ mồn một bốn người Chu Vinh Phong, Hà Kỳ, Tạ Đường Mậu và cả Trương Vy.
Hoàn cảnh rất quen thuộc bởi nơi đó chính là văn phòng làm việc của Chu Vinh Phong mà ban ngày cảnh sát đã đến, chỉ có điều video được quay vào buổi tối, lại chỉ bật ngọn đèn lờ mờ và mở nhạc nền đinh tai nhức óc. Bốn người đều ngồi trên sofa, mặt bàn bày la liệt rượu vang, rượu trắng, rượu tây…
Chu Vinh Phong mặc áo phông quần âu, nâng ly uống rượu một cách vô cùng ngạo mạn, khác hoàn toàn với dáng vẻ nho nhã ban ngày. Gã trò chuyện cùng những người khác, chốc chốc lại cười ha hả đem lại cho người ta cảm giác cực kỳ cuồng vọng.
Ban ngày Hà Kỳ mang vỏ bọc cẩn thận tỉ mỉ lúc này mặc áo sơ mi, song nửa thân dưới chỉ mặc độc quần lót, lộ ra hai chân trắng bóc, mặt đỏ bừng vì uống quá nhiều rượu.
Tạ Đường Mậu đại khái là người khác biệt lớn nhất so với biểu hiện ban ngày. Thân trên gã mặc âu phục nhưng nửa thân dưới thì trần như nhộng, cũng cười ha hả, không ngừng uống rượu trắng, nhìn vừa điên cuồng ngang ngược lại âm hiểm, con mắt như ẩn chứa dục vọng bất tận.
Một lát sau, Tạ Đường Mậu lôi một cô gái bên cạnh ra. Hóa ra còn có người ngồi bên cạnh gã. Nhưng cô gái đó toàn thân đều đang lõa lồ.
Đôi mắt của toàn bộ cảnh sát trong phòng đều như phun ra lửa. Cô gái xinh xắn, dáng người mảnh mai, bước chân loạng choạng, khuôn mặt đỏ bừng một cách bất thường, mơ mơ hồ hồ, không phải Lưu Y Sa thì còn ai vào đây nữa?
Tiếp sau đó là một cuộc hoan ái điên cuồng khiến người xem phẫn hận.
Đầu cô gái bị xách ngược lên, bị chuốc rất nhiều rượu, cơ thể vẫn đang rung lắc như một cái máy. Dường như cô ấy đã mất đi ý thức, mắt khép hờ lim dim. Sau nữa có người bắt đầu xé tiền, từng bộn tiền đỏ chót rơi khắp phòng, cũng rơi trên cơ thể cô gái.
Những người bên cạnh đều cười: “Ha ha! Cô ta đang bắt tiền, đã bị giày vò thành thế này rồi mà vẫn còn biết bắt tiền!”
“Đúng là hèn hạ!”
……
Trương Vy cũng ngồi bên cười nâng ly rượu, cầm sấp tiền tát lên mặt cô gái lý trí đã rời rạc. Những người ngồi xem video thấy cô gái nắm chặt đống tiền giấy nhàu nát, đôi môi vốn mím chặt dần dần cong lên thành nụ cười.
………
Điều bất ngờ xảy tới khi mọi người đều không quá chú ý.
Tạ Đường Mậu nhấc cơ thể mềm nhũn như người chết của cô gái lên định giày vò một lần nữa, nhưng không biết vì sao, Lưu Y Sa bắt đầu giãy giụa, Tạ Đường Mậu nổi giận, tung một cú tát, Lưu Y Sa bò dậy định chạy. Chu Vinh Phong sầm mặt đẩy mạnh, cô gái lại như vấp phải thứ gì nên trượt chân, đầu đập mạnh vào chiếc bàn trà vang lên tiếng vỡ giòn tan.
……
Hà Kỳ túm mái tóc dài của cô gái lên liền thấy một đôi mắt trợn trừng không còn chút sinh khí và dòng máu đỏ tươi không ngừng chảy ra từ phần đầu, gã khẽ đặt ngón tay lên mũi cô ấy. Hà Kỳ giật bắn, vứt Lưu Y Sa sang một bên, ngã ngồi trên sàn, run rẩy nói: “Chết rồi… Sao cô ta chết rồi… Va một cú như vậy liền chết rồi?”
Hình ảnh rung lắc rồi dừng lại tại đây.
Giọng nói nghiêm khắc của Cục trưởng vang lên: “Lập tức bắt hết toàn bộ những người có mặt trong video về đây!”
Một giọng nói xen vào: “Cả Trần Chiêu Từ nữa.”
Toàn bộ mọi người đổ dồn ánh mắt vào Ân Phùng, anh nói: “Người quay video bắt buộc phải là người bọn chúng cực kỳ tin tưởng, đồng thời có lẽ cũng đã từng tham dự vào quá trình dụ dỗ cô gái. Tôi nghĩ chính là cậu ta.”
———
Vốn dĩ biện pháp “giăng lưới” của tổ Vưu Minh Hứa là không quang minh chính đại, nhưng hiện tại đã thu được chứng cứ vững như bàn thạch thì chẳng còn gì phải cố kỵ nữa. Chẳng bao lâu sau, bốn người xuất hiện trong video, bao gồm cả Chu Vinh Phong đang nằm trong bệnh viện dưỡng vết thương không đáng lo ngại lắm cũng bị đưa về Cục cảnh sát. Song dù cảnh sát đã tìm đến cả nơi ở của Trần Chiêu Từ cũng không thấy anh ta nên vẫn đang tiếp tục công tác tìm kiếm.
Khi cảnh sát lấy ra video đó, sắc mặt của bọn chúng đều xám ngoét. Vốn chỉ là những nghi phạm ngạo mạn, hiện nay ai nấy đều như quả cà bị sương gió làm héo rũ, không có cách nào ngụy biện được nữa.
Chu Vinh Phong kích động nói như bắn súng liên thanh: “Ngoài ý muốn! Đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi! Thật đấy, chúng tôi chỉ muốn chơi đùa cùng cô ta một chút thôi, bản thân cô ta cũng đã đồng ý, cô ta muốn được miễn nợ, chủ động muốn lên giường của chúng tôi. Là cô ta đề nghị muốn chơi trò kích thích, đúng thế, là cô ta đề nghị! Chúng tôi đều đã có tuổi, nhất thời bị nhan sắc của một cô nữ sinh làm cho hồ đồ mà thôi!”
Hứa Mộng Sơn phụ trách thẩm vấn bọn chúng cười lạnh: “Vớ vẩn! Bịa, cứ bịa tiếp đi, luân phiên cưỡng hiếp và cố ý giết người, cộng cả xúc phạm và hủy hoại thi thể, ông chạy thoát được?”
Chu Vinh Phong phản ứng rất nhanh: “Không không không, không phải cố ý giết người, là vô ý! Thực sự chỉ là vô ý thôi! Chúng tôi làm sao mà biết được cô ta uống có chút rượu, trượt chân ngã chết chứ! Bệnh… Cơ thể cô ta nhất định là có vấn đề! Ví dụ như bệnh tim hay gì đó chẳng hạn, hoặc giả đã bị thương từ trước… Nhất định là thế! Chúng tôi cũng không luân phiên cưỡng hiếp mà là cô ta tự nguyện…”
Hứa Mộng Sơn: “Ông còn là người không?”
Hà Kỳ vốn bình tĩnh nhất lúc này trán cũng đã toát một tầng mồ hôi lạnh, môi run cầm cập. Anh ta cũng hệt như Chu Vinh Phong, khăng khăng cái chết của cô gái chỉ là việc ngoài ý muốn, không có quan hệ gì với họ.
Nhưng khi nhắc đến nạn nhân đầu tiên là Triệu Phi Nhi, Hà Kỳ lại lộ ra biểu cảm mơ hồ và kinh ngạc, không những không nhớ có cô gái này mà còn ra sức phủ nhận.
“Chỉ một lần đó thôi!” Mặt Hà Kỳ trắng bệch, “Chúng tôi thực sự chỉ có một lần duy nhất đó thôi, Lưu Y Sa chết quá bất ngờ! Những người chúng tôi chơi khi trước đều là hai bên tình nguyện, chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cô… Triệu Phi Nhi này, tôi thực sự chẳng có chút ấn tượng nào cả, chắc chắn chưa từng chơi cô ta.”
“Thi thể thì sao?” Vưu Minh Hứa hỏi, “Các người xử lý thi thể Lưu Y Sa thế nào?”
Hà Kỳ nói: “Là Trần Chiêu Từ! Việc đó là do Trần Chiêu Từ làm! Cậu ta nói giao cho cậu ta xử lý, chúng tôi không nhúng tay vào! Tôi không biết gì hết! Thực sự không biết gì hết!”
Vưu Minh Hứa sững người.
Trần Chiêu Từ, hóa ra là Trần Chiêu Từ, kẻ duy nhất đang lẩn trốn cảnh sát.
Phản ứng của Tạ Đường Mậu khoa trương nhất. Gã quỳ sụp trước mặt cảnh sát trong phòng thẩm vấn, lại dùng trò cũ, bắt đầu sụt sùi nói bản thân chỉ hùa theo, không biết gì cả và đã ăn năn hối cải: “Bọn họ nói là cô gái đó tự nguyện, tôi bị bọn họ làm lay động, nhất thời hồ đồ mới cùng chơi với bọn họ…”
Nhớ đến bộ mặt của gã trong video, Vưu Minh Hứa liền cảm thấy buồn nôn cùng cực, quát: “Mẹ nó đứng lên cho bà! Thành thật khai báo! Chứng cứ rành rành ra đó, anh còn tưởng lừa được ai?”
Tạ Đường Mậu vẫn thút tha thút thít, biểu cảm ăn năn không lộ chút sơ hở nào.
Vưu Minh Hứa nói: “Cơ hội duy nhất hiện tại của anh chính là thật thà khai báo: Rốt cuộc Phán Linh Linh đang ở đâu? Nếu như cô ấy xảy ra chuyện, các người sẽ phải khoác thêm một tội, đợi ngồi tù mọt gông đi!”
Tạ Đường Mậu ngây ra, nói như chém đinh chặt sắt: “Việc này thì tôi không biết thật! Nếu như biết, tôi lập tức báo cáo cho các cô! Công ty lớn như thế, tôi cũng không biết chắc, sao bỗng nhiên lại không thấy người đâu cơ chứ?”
Bất luận Vưu Minh Hứa có vặn hỏi thế nào về tung tích của Phán Giai, Tạ Đường Mậu đều mông lung, muốn khóc mà không ra nước mắt.
Có lẽ được quay bằng điện thoại nên cảnh hơi rung lắc, song mọi người vẫn nhìn rõ mồn một bốn người Chu Vinh Phong, Hà Kỳ, Tạ Đường Mậu và cả Trương Vy.
Hoàn cảnh rất quen thuộc bởi nơi đó chính là văn phòng làm việc của Chu Vinh Phong mà ban ngày cảnh sát đã đến, chỉ có điều video được quay vào buổi tối, lại chỉ bật ngọn đèn lờ mờ và mở nhạc nền đinh tai nhức óc. Bốn người đều ngồi trên sofa, mặt bàn bày la liệt rượu vang, rượu trắng, rượu tây…
Chu Vinh Phong mặc áo phông quần âu, nâng ly uống rượu một cách vô cùng ngạo mạn, khác hoàn toàn với dáng vẻ nho nhã ban ngày. Gã trò chuyện cùng những người khác, chốc chốc lại cười ha hả đem lại cho người ta cảm giác cực kỳ cuồng vọng.
Ban ngày Hà Kỳ mang vỏ bọc cẩn thận tỉ mỉ lúc này mặc áo sơ mi, song nửa thân dưới chỉ mặc độc quần lót, lộ ra hai chân trắng bóc, mặt đỏ bừng vì uống quá nhiều rượu.
Tạ Đường Mậu đại khái là người khác biệt lớn nhất so với biểu hiện ban ngày. Thân trên gã mặc âu phục nhưng nửa thân dưới thì trần như nhộng, cũng cười ha hả, không ngừng uống rượu trắng, nhìn vừa điên cuồng ngang ngược lại âm hiểm, con mắt như ẩn chứa dục vọng bất tận.
Một lát sau, Tạ Đường Mậu lôi một cô gái bên cạnh ra. Hóa ra còn có người ngồi bên cạnh gã. Nhưng cô gái đó toàn thân đều đang lõa lồ.
Đôi mắt của toàn bộ cảnh sát trong phòng đều như phun ra lửa. Cô gái xinh xắn, dáng người mảnh mai, bước chân loạng choạng, khuôn mặt đỏ bừng một cách bất thường, mơ mơ hồ hồ, không phải Lưu Y Sa thì còn ai vào đây nữa?
Tiếp sau đó là một cuộc hoan ái điên cuồng khiến người xem phẫn hận.
Đầu cô gái bị xách ngược lên, bị chuốc rất nhiều rượu, cơ thể vẫn đang rung lắc như một cái máy. Dường như cô ấy đã mất đi ý thức, mắt khép hờ lim dim. Sau nữa có người bắt đầu xé tiền, từng bộn tiền đỏ chót rơi khắp phòng, cũng rơi trên cơ thể cô gái.
Những người bên cạnh đều cười: “Ha ha! Cô ta đang bắt tiền, đã bị giày vò thành thế này rồi mà vẫn còn biết bắt tiền!”
“Đúng là hèn hạ!”
……
Trương Vy cũng ngồi bên cười nâng ly rượu, cầm sấp tiền tát lên mặt cô gái lý trí đã rời rạc. Những người ngồi xem video thấy cô gái nắm chặt đống tiền giấy nhàu nát, đôi môi vốn mím chặt dần dần cong lên thành nụ cười.
………
Điều bất ngờ xảy tới khi mọi người đều không quá chú ý.
Tạ Đường Mậu nhấc cơ thể mềm nhũn như người chết của cô gái lên định giày vò một lần nữa, nhưng không biết vì sao, Lưu Y Sa bắt đầu giãy giụa, Tạ Đường Mậu nổi giận, tung một cú tát, Lưu Y Sa bò dậy định chạy. Chu Vinh Phong sầm mặt đẩy mạnh, cô gái lại như vấp phải thứ gì nên trượt chân, đầu đập mạnh vào chiếc bàn trà vang lên tiếng vỡ giòn tan.
……
Hà Kỳ túm mái tóc dài của cô gái lên liền thấy một đôi mắt trợn trừng không còn chút sinh khí và dòng máu đỏ tươi không ngừng chảy ra từ phần đầu, gã khẽ đặt ngón tay lên mũi cô ấy. Hà Kỳ giật bắn, vứt Lưu Y Sa sang một bên, ngã ngồi trên sàn, run rẩy nói: “Chết rồi… Sao cô ta chết rồi… Va một cú như vậy liền chết rồi?”
Hình ảnh rung lắc rồi dừng lại tại đây.
Giọng nói nghiêm khắc của Cục trưởng vang lên: “Lập tức bắt hết toàn bộ những người có mặt trong video về đây!”
Một giọng nói xen vào: “Cả Trần Chiêu Từ nữa.”
Toàn bộ mọi người đổ dồn ánh mắt vào Ân Phùng, anh nói: “Người quay video bắt buộc phải là người bọn chúng cực kỳ tin tưởng, đồng thời có lẽ cũng đã từng tham dự vào quá trình dụ dỗ cô gái. Tôi nghĩ chính là cậu ta.”
———
Vốn dĩ biện pháp “giăng lưới” của tổ Vưu Minh Hứa là không quang minh chính đại, nhưng hiện tại đã thu được chứng cứ vững như bàn thạch thì chẳng còn gì phải cố kỵ nữa. Chẳng bao lâu sau, bốn người xuất hiện trong video, bao gồm cả Chu Vinh Phong đang nằm trong bệnh viện dưỡng vết thương không đáng lo ngại lắm cũng bị đưa về Cục cảnh sát. Song dù cảnh sát đã tìm đến cả nơi ở của Trần Chiêu Từ cũng không thấy anh ta nên vẫn đang tiếp tục công tác tìm kiếm.
Khi cảnh sát lấy ra video đó, sắc mặt của bọn chúng đều xám ngoét. Vốn chỉ là những nghi phạm ngạo mạn, hiện nay ai nấy đều như quả cà bị sương gió làm héo rũ, không có cách nào ngụy biện được nữa.
Chu Vinh Phong kích động nói như bắn súng liên thanh: “Ngoài ý muốn! Đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi! Thật đấy, chúng tôi chỉ muốn chơi đùa cùng cô ta một chút thôi, bản thân cô ta cũng đã đồng ý, cô ta muốn được miễn nợ, chủ động muốn lên giường của chúng tôi. Là cô ta đề nghị muốn chơi trò kích thích, đúng thế, là cô ta đề nghị! Chúng tôi đều đã có tuổi, nhất thời bị nhan sắc của một cô nữ sinh làm cho hồ đồ mà thôi!”
Hứa Mộng Sơn phụ trách thẩm vấn bọn chúng cười lạnh: “Vớ vẩn! Bịa, cứ bịa tiếp đi, luân phiên cưỡng hiếp và cố ý giết người, cộng cả xúc phạm và hủy hoại thi thể, ông chạy thoát được?”
Chu Vinh Phong phản ứng rất nhanh: “Không không không, không phải cố ý giết người, là vô ý! Thực sự chỉ là vô ý thôi! Chúng tôi làm sao mà biết được cô ta uống có chút rượu, trượt chân ngã chết chứ! Bệnh… Cơ thể cô ta nhất định là có vấn đề! Ví dụ như bệnh tim hay gì đó chẳng hạn, hoặc giả đã bị thương từ trước… Nhất định là thế! Chúng tôi cũng không luân phiên cưỡng hiếp mà là cô ta tự nguyện…”
Hứa Mộng Sơn: “Ông còn là người không?”
Hà Kỳ vốn bình tĩnh nhất lúc này trán cũng đã toát một tầng mồ hôi lạnh, môi run cầm cập. Anh ta cũng hệt như Chu Vinh Phong, khăng khăng cái chết của cô gái chỉ là việc ngoài ý muốn, không có quan hệ gì với họ.
Nhưng khi nhắc đến nạn nhân đầu tiên là Triệu Phi Nhi, Hà Kỳ lại lộ ra biểu cảm mơ hồ và kinh ngạc, không những không nhớ có cô gái này mà còn ra sức phủ nhận.
“Chỉ một lần đó thôi!” Mặt Hà Kỳ trắng bệch, “Chúng tôi thực sự chỉ có một lần duy nhất đó thôi, Lưu Y Sa chết quá bất ngờ! Những người chúng tôi chơi khi trước đều là hai bên tình nguyện, chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cô… Triệu Phi Nhi này, tôi thực sự chẳng có chút ấn tượng nào cả, chắc chắn chưa từng chơi cô ta.”
“Thi thể thì sao?” Vưu Minh Hứa hỏi, “Các người xử lý thi thể Lưu Y Sa thế nào?”
Hà Kỳ nói: “Là Trần Chiêu Từ! Việc đó là do Trần Chiêu Từ làm! Cậu ta nói giao cho cậu ta xử lý, chúng tôi không nhúng tay vào! Tôi không biết gì hết! Thực sự không biết gì hết!”
Vưu Minh Hứa sững người.
Trần Chiêu Từ, hóa ra là Trần Chiêu Từ, kẻ duy nhất đang lẩn trốn cảnh sát.
Phản ứng của Tạ Đường Mậu khoa trương nhất. Gã quỳ sụp trước mặt cảnh sát trong phòng thẩm vấn, lại dùng trò cũ, bắt đầu sụt sùi nói bản thân chỉ hùa theo, không biết gì cả và đã ăn năn hối cải: “Bọn họ nói là cô gái đó tự nguyện, tôi bị bọn họ làm lay động, nhất thời hồ đồ mới cùng chơi với bọn họ…”
Nhớ đến bộ mặt của gã trong video, Vưu Minh Hứa liền cảm thấy buồn nôn cùng cực, quát: “Mẹ nó đứng lên cho bà! Thành thật khai báo! Chứng cứ rành rành ra đó, anh còn tưởng lừa được ai?”
Tạ Đường Mậu vẫn thút tha thút thít, biểu cảm ăn năn không lộ chút sơ hở nào.
Vưu Minh Hứa nói: “Cơ hội duy nhất hiện tại của anh chính là thật thà khai báo: Rốt cuộc Phán Linh Linh đang ở đâu? Nếu như cô ấy xảy ra chuyện, các người sẽ phải khoác thêm một tội, đợi ngồi tù mọt gông đi!”
Tạ Đường Mậu ngây ra, nói như chém đinh chặt sắt: “Việc này thì tôi không biết thật! Nếu như biết, tôi lập tức báo cáo cho các cô! Công ty lớn như thế, tôi cũng không biết chắc, sao bỗng nhiên lại không thấy người đâu cơ chứ?”
Bất luận Vưu Minh Hứa có vặn hỏi thế nào về tung tích của Phán Giai, Tạ Đường Mậu đều mông lung, muốn khóc mà không ra nước mắt.
/232
|