CHỌC VÀO HÀO MÔN: CHA ĐỪNG ĐỘNG VÀO MẸ CON

Chương 113 - Chương 107

/359




Xe lao nhanh trên đường cao tốc, điện thoại di động vang lên.

Nam Cung Kình Hiên vội vàng bắt máy, hy vọng là điện thoại của Dụ Thiên Tuyết, đầu bên kia xác thực là truyền đến giọng của phụ nữ, nhưng không ngờ lại mang đến cho anh một tin tức còn khiếp sợ hơn!

“Anh….. Anh! Em sắp chết rồi, anh mau tới đây cứu em! ! Anh! !” Nam Cung Dạ Hi kêu gào tê tâm liệt phế, hình như rất thống khổ, chung quanh có tiếng huyên náo vô cùng hỗn loạn.

Nam Cung Kình Hiên vội đạp phanh xe, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

“Em lại xảy ra chuyện gì? Anh đang bận, không sao thì đừng tìm anh!” Anh không có nhiều kiên nhẫn để tiêu hao với những tâm tư nhỏ mọn trong đầu của cô ta.

“Con của em! Con của em đã không còn! !” Nam Cung Dạ Hi khóc lớn lên, tiếng khóc đau đớn làm chấn động lòng người: “Dụ Thiên Tuyết giết chết con của em rồi, em đau quá….. Anh! !”

Tiếng khóc đau đớn tới cực điểm kia, cùng với tiếng kêu hốt hoảng của những người xung quanh, chứng tỏ tất cả không phải là trò đùa! Nghe được tên Dụ Thiên Tuyết và tiếng hỗn loạn chung quanh, trái tim anh tê dại rối thành một nùi.

Chuyện gì xảy ra? Ai có thể nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? !

“Dạ Hi….. Dạ Hi, em đang ở đâu!” Cuối cùng thì Nam Cung Kình Hiên cũng lấy lại tinh thần, kêu tên em gái, gương mặt tuấn tú lộ vẻ lo lắng vô cùng, nhưng trong lúc hỗn loạn thì có người khác đến nhận điện thoại, hình như là một bác sĩ nữ: “Anh là người nhà của cô ấy sao? Qua đây nhanh lên! Bụng của cô ấy bị va chạm nghiêm trọng, cũng không biết đứa nhỏ có thể giữ được hay không, máu ra quá nhiều, anh qua đây nhanh lên!”

Giọng nói kia cũng run rẩy, Nam Cung Kình Hiên nghe mà trong lòng quặn thắt một hồi.

“Chờ tôi! Tôi tới ngay lập tức!” Nam Cung Kình Hiên quay đầu xe hướng về phía bệnh viện chạy tới, dọc đường đi tốc độ xe của anh như gió bão, đôi mắt dần dần đỏ lên, anh không biết chuyện này là như thế nào, mà đột nhiên lại có liên quan với Dụ Thiên Tuyết, anh chỉ nhớ tiếng khóc như tê tâm liệt phế của Dạ Hi, cô em gái này, ngày thường đã quen được cưng chiều, có la lối om sòm càn quấy thế nào anh cũng nhẫn nại che chở, chỉ bởi vì nó vừa chào đời, thì mẹ của anh lúc đó vì khó sinh mà qua đời, căn bản là Dạ Hi cũng chưa từng thấy qua mặt mẹ!

Hồi còn nhỏ, một mình anh đi ra nước ngoài, vài năm sau mới trở về, Nam Cung Ngạo thương yêu nâng niu Dạ Hi trong lòng bàn tay nhưng cũng không có nhiều thời gian ở bên con gái, anh em bọn họ cùng chung sống nương tựa lẫn nhau, nhớ tới giọng nói non nớt của Dạ Hi mỗi lần gọi anh: “Anh trai, tại sao chúng ta không có mẹ, ba cũng không thích về nhà với chúng ta.” Trong lòng Nam Cung Kình Hiên đau như bị xoắn lại, thật không ngờ đã hơn hai mươi năm, bản thân em ấy cũng đã thai nghén một sinh mạng, thế nhưng lại gặp phải chuyện như thế này!

Chết tiệt, nhất định anh phải biết chuyện gì xảy ra, Dạ Hi, cố gắng chịu đựng một chút!

*****

Trong bệnh viện hỗn loạn, trước phòng cấp cứu chật chội, một cô gái bóng dáng mảnh khảnh có chút chật vật, thân thể mềm yếu dựa vào vách tường, đôi mắt trong suốt nhìn về phương hướng kia, đờ đẫn, mất hồn.

Cô cắn môi thật chặt, tay vịn vách tường, trong đầu vô cùng rối loạn.

Quả thật, Dụ Thiên Tuyết không biết tại sao tất cả lại biến thành như thế này.

Tối hôm qua, cô mơ hồ không biết đường quay về, đi được một nửa thì chỉ có thể hỏi thăm cảnh sát giao thông, dựa vào trí nhớ còn sót lại trong đầu, cô đi thẳng cho đến khi trời sắp rạng sáng, lòng bàn chân mỏng manh cũng cọ sát đến sưng phồng bọng nước, cuối cùng cũng có thể thấy sắc trời dần sáng, nơi nào cũng không thể đi, cô buộc lòng phải trở về khu Bích Vân, ít nhất thì nơi đó còn có y phục để cô có thể che đậy thân thể.

Nhưng không ngờ sẽ gặp Nam Cung Dạ Hi ở cửa cổng.

Dụ Thiên Tuyết biết bản thân có bao nhiêu nhếch nhác, muốn đi đường vòng, không nghĩ tới lại bị cô ta quấy rầy.

“Dụ Thiên Tuyết, sao cô thành ra thế này hả? Quấn lấy người đàn ông nào mà bây giờ mới về? Quần áo bị lại rách nát như vậy, không phải ngay cả quần lót cô cũng không có mặc đấy chứ?” Nam Cung Dạ Hi phách lối cười cười, đứng phía sau là hai hộ vệ đeo mắt kính mặt không chút biểu tình.

Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết hơi tái nhợt, chỉ muốn đi vào để mặc y phục trước, hai hộ vệ kia lại chặn đường đi của cô.

“Tôi rất mệt, không rảnh cãi nhau với cô, cô muốn làm cái gì?” Tiếng nói của Dụ Thiên Tuyết khàn khàn, sự quật cường trong đôi mắt trong suốt xưa kia cũng đã giảm sút, chỉ còn lại sự mệt mỏi và yếu ớt.

“Hừ, rất đơn giản, kiểm tra một chút

/359

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status