CHỌC VÀO HÀO MÔN: CHA ĐỪNG ĐỘNG VÀO MẸ CON

Chương 129 - Chương 121

/359


Anh nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Nam Cung Kình Hiên, bên trong đó là sự bá đạo chiếm hữu của một người đàn ông đối với một người phụ nữ, nhưng nhiều hơn, là một tình yêu khắc cốt ghi tâm, điểm này, hẳn là anh không có nhìn lầm.

“Người không có nhân tính căn bản cũng không hiểu tình yêu là gì!” Dụ Thiên Tuyết run giọng nói, trong đôi mắt trong suốt có sự hốt hoảng trốn tránh, cắn cắn môi, rửa tay lại lần nữa rồi lau sạch sẽ: “Tôi chịu đựng người đàn ông này đủ rồi, tôi không muốn có chút quan hệ gì với anh ta nữa!”

“Hẳn là em không hiểu.” Bùi Vũ Triết chăm chú nhìn cô hồi lâu rồi nói: “Bây giờ trong mắt bọn họ, em là Bùi phu nhân.”

Mặt của Dụ Thiên Tuyết đỏ lên, bị cái danh hiệu này dọa sợ.

“Tôi….. Tôi không phải, đó chẳng qua là dùng để lừa bọn họ!” Bên trong không gian toilet nhỏ hẹp, Dụ Thiên Tuyết có loại cảm giác bị ánh mắt nóng bỏng của Bùi Vũ Triết thiêu đốt, cô cắn môi nói.

Thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi của Bùi Vũ Triết tiến lên, hai tay đặt lên vai cô cởi áo khoác của cô ra, trầm giọng nói bên tai cô: “Đừng khẩn trương, Thiên Tuyết….. Có lẽ trên thế giới này đã từng có rất nhiều người bức ép em, làm rất nhiều chuyện thương tổn em, nhưng anh sẽ không….. Điểm này em phải tin anh, biết không?”

Hai vai bị ôm, hơi thở ấm áp của Bùi Vũ Triết phả vào vành tai mềm mại trắng như tuyết của cô.

Dụ Thiên Tuyết nhìn vào gương, đột nhiên cảm thấy giống như là chồng và vợ cùng nhau về nhà vào buổi tối, tương thân tương ái, ôm nhau thì thầm, cô cũng từng tự hỏi lòng mình, Thiên Tuyết, cuộc sống như thế rốt cuộc có cái gì không tốt?

Lựa chọn một người đàn ông khác, dựa vào một người khác, một lần nữa tin tưởng trên thế giới còn có tình yêu chân thành, có cái gì không tốt?

“Thế nào? Cảm thấy anh quá đẹp trai, cứ như vậy cự tuyệt anh thì rất đáng tiếc sao?” Đôi mắt Bùi Vũ Triết dịu dàng cũng nhìn vào gương, cười khẽ: “Thiên Tuyết, bây giờ em hối hận vẫn còn kịp, bất cứ lúc nào anh cũng chờ em đồng ý.”

Trong lòng giật mình một cái, mặt Dụ Thiên Tuyết càng đỏ hơn, lắc lắc đầu nói: “Tôi tìm việc làm rất thuận lợi, nếu không có vần đề gì thì trong vòng một tuần là tôi có thể dọn ra ngoài, còn nữa, trường tiểu học Ấu dương rất gần chỗ làm việc của tôi.”

Bùi Vũ Triết đè nén rung động trong lòng, vẫn cười yếu ớt như cũ: “Ừ.”

Dụ Thiên Tuyết lau khô tay đi ra ngoài, đôi mắt trong trẻo nhìn anh một cái: “Tôi đi tìm Tiểu Ảnh, tối nay thằng bé bị dọa sợ.”

*****

Trong căn phòng yên tĩnh, Tiểu ảnh đang mò mẫm một hộp mạch điện tinh vi, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thấu sáng lên, nghiêm túc khác thường.

Dụ Thiên Tuyết đẩy cửa đi vào, hơi kinh ngạc: “Tiểu Ảnh, con đang làm cái gì?”

Tiểu Ảnh thấy là mẹ đi vào cũng không tính che giấu, thân thể nhỏ bé tránh ra một chút, trong trẻo nói: “Hệ thống báo nguy cảnh sát, còn có chức năng định vị nữa, con đang làm, mẹ vào đi.”

Dụ Thiên Tuyết càng thêm kinh ngạc, đôi mắt trong suốt tràn đầy vẻ không thể tin tưởng nổi, đóng cửa lại, cẩn thận quan sát bản mạch điện màu xanh đậm lạnh như băng trước mắt, phía trên chi chít chằng chịt mạch điện cô nhìn không hiểu, nhưng bên cạnh lại có cái bàn ủi điện!

“Tiểu Ảnh, con….. Chú ý an toàn, cái này nóng phỏng tay đấy!” Dụ Thiên Tuyết sợ tới mức tiến lên ôm lấy cậu bé.

“Mẹ, con người chưa từng té ngã thì không học chạy được, mẹ yên tâm.” Tiểu Ảnh xoa mặt của Dụ Thiên Tuyết một cái, đôi mắt to tròn tràn đầy sự tự tin: “Con sắp hoàn thành rồi, làm hai cái, mẹ một con một, sau này mẹ không cần lo lắng không tìm được con, nếu như có người xấu, con sẽ trực tiếp cho họ biết sự lợi hại của con!”

Trong lòng cậu bé trai nhỏ bùng cháy lý trí hào hùng.

Dụ Thiên Tuyết nhìn bộ dáng cậu bé thật sự nghiêm túc thì không quấy rầy nữa, chỉ ngồi xổm xuống, ánh mắt nhu hòa nhìn cậu bé bận bịu, thỉnh thoảng bảo hộ cậu bé một tý, giúp cậu bé chuyển đổ vật này nọ, mặc dù cô vẫn mờ mịt căn bản là không rõ Tiểu Ảnh học được loại kiến thức này lúc nào, chẳng qua là, theo bản năng cô tin tưởng bảo bảo của mình, cậu bé hiểu chuyện, cậu bé thông minh, muốn làm gì đều nói cùng với mẹ của mình, vậy thì, căn bản là cô cũng không cần lo lắng cậu bé sẽ làm sai cái gì.

“Bảo bảo…..” Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng kéo Tiểu Ảnh qua, cằm đặt trên bờ vai nho nhỏ của con trai nhẹ giọng nói: “Con không muốn hỏi mẹ tối nay là chuyện gì xảy ra sao? Về chuyện ba con, con có muốn biết hay không?”

Chuyện cũng sắp ‘đại công cáo thành’, Tiểu Ảnh làm không chút hoang mang, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng qua một cái, cất cao giọng nói: “Mẹ nói là chú bị thương cánh tay đó sao? Ừm….. Rất tuấn tú! Nhưng mà hình như




/359

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status