CHỌC VÀO HÀO MÔN: CHA ĐỪNG ĐỘNG VÀO MẸ CON

Chương 153 - Chương 141

/359


Dụ Thiên Tuyết ngẩn, đột nhiên cô giằng co.

Nếu là ở Mĩ như trước kia cô sẽ không cự tuyệt nụ hôn này, nhưng từ sau lần Bùi Vũ Triết bày tỏ khát vọng thì cô luôn đề phòng, người đàn ông có vẻ ngoài ôn tồn này cũng là mối nguy hiểm!

Bùi Vũ Triết không cưỡng bách, cô liều mạng dùng sức đẩy anh ra, chẳng qua là hai người chỉ chạm môi như chuồn chuồn lướt nước mà thôi.

Dưới bóng đêm mập mờ, sắc mặt Dụ Thiên Tuyết đỏ lên, cau mày thật sâu: Bùi Vũ Triết, anh.....

Gương mặt người đàn ông thanh nhã như nước thoáng qua chút bi thương, nhưng cũng rất mau phai nhạt đi, quả nhiên, nhất thời mất khống chế là đáng sợ nhất, anh, Bùi Vũ Triết, cho tới bây giờ, cũng chưa từng nóng lòng gấp gáp theo đuổi để đạt được điều gì đó, đối với Piano cũng thế, đối với tất cả mọi thứ cũng đều như thế, nhưng thời điểm đối mặt với tình cảm thì lại vô lực như thế này, anh cũng muốn biểu hiện ra chút giả dối, giả bộ như bọn họ vẫn còn ở chung một chỗ rất tốt đẹp, nhưng mà không thể.

Anh luôn nghĩ, rốt cuộc anh hết bệnh là chuyện tốt hay là chuyện xấu….. Bùi Vũ Triết nâng mắt lên nhìn cô chăm chú, giọng nói chậm rãi trầm thấp: Có lẽ hẳn là chuyện tốt, ít nhất anh có thể là một người khỏe mạnh, đứng ở bên cạnh em.

Khóe miệng nhẹ nhàng nở một nụ cười tái nhợt mà vô lực: Nhưng sao em lại cách xa anh như thế này.....

Âm cuối nhàn nhạt, tiêu tán trong trời đêm.

Ngón tay thon dài cởi nút áo ba-đơ-xuy, cởi áo ra, đi tới trước mặt Dụ Thiên Tuyết bao lấy cô vào bên trong, nhẹ nhàng ôm cô, trầm giọng nói: Không còn sớm, vào cho Tiểu Ảnh nghỉ ngơi đi..... Chủ nhật có thể tới thăm mẹ anh không? Bà rất nhớ em.

Dụ Thiên Tuyết chỉ có cảm giác mình bị ôm vào trong một lồng ngực ấm áp như mùa xuân, hàng mi nhẹ nhàng rung động như cánh bướm, chỉ nói một chữ Được .

Người đàn ông này, luôn tập kích trái tim cô ở thời điểm yếu ớt nhất.

*****

Nam Cung Kình Hiên chầm chậm đi xuống lầu, thấy vợ chồng nhà họ La sắc mặt tối tăm ở trong phòng khách.

Sáng sớm, nắng nhạt chiếu rọi trong phòng khách, đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên mang theo chút âm lãnh, ưu nhã mà lạnh nhạt đi xuống, đôi môi mỏng khẽ mở: Chú La, dì, chào buổi sáng.

Trong phòng khách, Nam Cung Ngạo ngồi ở đối diện lạnh lùng Hừ một tiếng.

Thân ảnh thẳng tắp mị hoặc vòng qua ghế sa lon, Nam Cung Kình Hiên hờ hững nhìn lướt qua sắc mặt hơi tái nhợt của La Tình Uyển đang đứng ở bên cạnh, cười lạnh nói: Không ngồi xuống sao? Đều đã tới rồi.

Sắc mặt La Tình Uyển tái nhợt, ngước mắt liếc nhìn Nam Cung Kình Hiên, cầm áo khoác trên ghế salon lên, nhẹ giọng nói: Ba, mẹ, có chuyện gì thì hai người tự nói với bác Nam Cung, con và Kình Hiên có ước định lẫn nhau, xin hai người đừng nên cưỡng cầu, con chưa từng chịu uất ức gì ở nơi này, không cần thiết phải như thế này.

Cái gì nha! Nam Cung Dạ Hi nhảy dựng lên: Hai người cũng đã như vậy còn không chịu kết hôn! Chị Tình Uyển, chị còn không uất ức sao, em cũng thấy uất ức thay cho chị! Hôm nay vất vả lắm mới mời được chú La cùng dì La qua đây, kêu họ mau chóng chủ trì công đạo giúp chị! Nam Cung Dạ Hi nói xong còn liều mạng trừng mắt nhìn cô, sáng nay, cô ta đang chờ xem kịch hay đây!

Sắc mặt La Tình Uyển càng thêm nhợt nhạt, cau mày nói: Dạ Hi. .....

Thật ra, vốn là mẹ cảm thấy chuyện kết hôn này tự hai đứa thương lượng định đoạt là được rồi, hai đứa đều là người lớn, tự có chủ trương của chính mình! Bà La mở miệng nói, ánh mắt có hơi trách cứ nhìn Nam Cung Kình Hiên: Cũng đã đính hôn rồi, kết hôn cũng là chuyện sớm hay muộn, nhưng mà cũng không nên chờ đợi nhiều năm như vậy! Tình Uyển là con gái, chờ đợi thêm nữa thì người cũng tiều tụy, hiện tại lại xảy ra chuyện như thế, chẳng lẽ hai đứa còn muốn chưa cưới đã sống chung, để đến lúc có đứa bé lại bị ép cưới hay sao? Kình Hiên, không phải dì nói cháu, cháu là đàn ông, ít nhất cũng nên chịu trách nhiệm hành vi của mình chứ? !

Không khí trong phòng khách có chút ngưng trọng, Nam Cung Ngạo không thể làm gì khác hơn đành phải tươi cười nói: Hân Lan, chị đừng kích động, con trai của tôi quen phóng túng, lần này để anh chị náo tới cửa quả thật làm cho cái mặt già nua của tôi cũng có chút không nén được giận! Để thằng bé nói xin lỗi với anh chị, nhất định nói xin lỗi! Kình Hiên! ——

Ba, mẹ! La Tình Uyển nhíu chặt hàng mày thanh tú, thật sự là không chịu nổi bầu không khí thế này: Vẫn là câu nói kia, đây là chuyện của chúng con, chúng con có thể xử lý tốt, hai người về nhà trước được không? Con bảo đảm cho mọi người câu trả lời chắc chắn!

Nói xong, đôi mắt cô u oán nhìn thoáng qua Nam Cung Dạ Hi —— trời mới biết, con bé này đã nói gì với ba mẹ của cô, lại có thể khiến ba mẹ thật sự đến nhà Nam Cung!

Ánh mắt




/359

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status