Không ngờ bề ngoài thiếu gia đã phong lưu như vậy mà còn có một mặt nham hiểm ngầm như thế. Vậy bộ mặt thật của anh ta còn…đến cỡ nào! Lãnh Viêm mặc niệm thay thiếu phu nhân nhà mình, đồng thời cũng chạy vội đến giải cứu Kỷ An Trần.
“Thiếu…Khụ…Tiểu thư, cô đừng lo lắng, bây giờ thiếu gia rất ghét tiếp xúc với người ngoài, cho dù là tôi đến gần anh ta cũng nổi bão, cô nhân cơ hội này chạy đi là được, không tin cô xem…”
Lãnh Viêm nói xong liền hào phóng chường cái mặt thô kệch của mình đến trước mặt Sở Mộ Phong.
Sở Mộ Phong trừng to hai mắt lẳng lặng nhìn thuộc hạ thân tín của mình nửa giây. “Ọe…” Ói ra một cái.
Lãnh Viêm “…”
Không sao, Sở Mộ Phong về nhà ăn cơm không có khẩu vị, vốn cũng chưa ăn thứ gì chỉ uống vài ly rượu, bây giờ ói ra toàn là nước.
Nhưng trong lòng Lãnh Viêm lại hết sức bi phẫn, thiếu gia anh không chọn lúc khác ói được hay sao…Anh nhìn kỹ lại mặt tôi đi, khuôn mặt tôi cũng có chút đẹp trai mà!
Lãnh Viêm lặng lẽ quay đầu nhìn Kỷ An Trần “Mấy loại thuốc này uống cùng nhau có tác dụng gây ói, anh ấy ói ra là tốt rồi, đêm nay thật là phiền cô quá.”
Anh ta nói chuyện rất lễ độ, Kỷ An Trần có hơi ngượng ngùng, khoát tay “Không có chi.”
Lúc nãy còn tưởng là kẻ xấu bắt cóc tống tiền chứ, kết quả chẳng qua ngoại hình vị đại ca này hơi thô lỗ một chút, thật ra rất là lễ độ.
Nhớ lại một màn xấu hổ lúc nãy, mặt Kỷ An Trần vẫn còn nóng “Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.”
Lãnh Viêm vội gọi cô lại “Đợi một chút.”
Đại khái là do tác dụng của thuốc gây ói, sau khi ói xong, nhiệt độ cơ thể của Sở Mộ Phong đã hạ, nhanh chóng ngủ say.
Lãnh Viêm dìu thiếu gia nhà mình vào xe xong, vội xoay người lại, muốn cứu vãn hình tượng của Sở Mộ Phong “Tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, thiếu gia nhà tôi chưa có vợ cũng chưa có bạn gái, anh ta…”
Anh ta còn là trai tân đó!
Từ vợ kia chắc chắn là gọi cô.
Lãnh Viêm không dám nói nữa, xoắn xuýt mà nhìn trời.
Chuyện trai tân này…trong lòng cô gái bình thường rốt cuộc là ưu điểm hay chỉ là một danh từ vô dụng đây? Anh cũng ít giao lưu với con gái, không biết đâu…
Do dự hồi lâu, Lãnh Viêm vẫn nói “Thật sự thiếu gia không nhận nhầm người đâu, còn về tại sao lại gọi như thế…sau này cô hỏi anh ta đi.”
Dù sao cũng mặc kệ có phải ưu điểm hay không, chuyện này rất quan trọng, vẫn nên để thiếu gia tự nói đi!
Kỷ An Trần nghe xong mặt nóng lên, nói tạm biệt Lãnh Viêm, khéo léo từ chối ý tốt muốn đưa cô về trường của anh ta, bắt xe buýt về.
Không có sau này hỏi lại…bọn họ chắc là không gặp nữa đâu.
Kỷ An Trần học ở đại học A, chuyên nghành của cô hiện tại là văn học Hán Ngữ sợ là không tìm được công việc phù hợp, năm nay là năm hai rồi.
Trường học là một ngôi trường ở khu ngoại ô mới xây dựng, cơ sở mới, hoàn cảnh tốt, giao thông cũng thuận tiện, điều buồn bực duy nhất là đây là khu của những người giàu có, tiếng tăm lừng lẫy của thành phố A, xung quanh đều là những khu biệt thự nhỏ.
Những hộ gia đình gần đó dù là mời giáo viên cho con em mình đại khái đều muốn mời giáo viên chuyên ngành. Cô không tìm được công việc nào ở gần trường, chỉ đành tìm ở chỗ xa hơn, mỗi lần xong công việc về trường đều có cảm giác như mình trèo đèo lội suối.
Ngồi trên chuyến xe buýt cuối cùng, mơ mơ màng màng ngủ hơn bốn mươi phút mới đến trạm cuối đại học A. Kỷ An Trần xoa mắt xuống xe, không để ý lúc cô ngủ có một tên trộm quẹt qua người, trộm mất ví tiền của cô đã bị người khác âm thầm trừng trị.
“Thiếu…Khụ…Tiểu thư, cô đừng lo lắng, bây giờ thiếu gia rất ghét tiếp xúc với người ngoài, cho dù là tôi đến gần anh ta cũng nổi bão, cô nhân cơ hội này chạy đi là được, không tin cô xem…”
Lãnh Viêm nói xong liền hào phóng chường cái mặt thô kệch của mình đến trước mặt Sở Mộ Phong.
Sở Mộ Phong trừng to hai mắt lẳng lặng nhìn thuộc hạ thân tín của mình nửa giây. “Ọe…” Ói ra một cái.
Lãnh Viêm “…”
Không sao, Sở Mộ Phong về nhà ăn cơm không có khẩu vị, vốn cũng chưa ăn thứ gì chỉ uống vài ly rượu, bây giờ ói ra toàn là nước.
Nhưng trong lòng Lãnh Viêm lại hết sức bi phẫn, thiếu gia anh không chọn lúc khác ói được hay sao…Anh nhìn kỹ lại mặt tôi đi, khuôn mặt tôi cũng có chút đẹp trai mà!
Lãnh Viêm lặng lẽ quay đầu nhìn Kỷ An Trần “Mấy loại thuốc này uống cùng nhau có tác dụng gây ói, anh ấy ói ra là tốt rồi, đêm nay thật là phiền cô quá.”
Anh ta nói chuyện rất lễ độ, Kỷ An Trần có hơi ngượng ngùng, khoát tay “Không có chi.”
Lúc nãy còn tưởng là kẻ xấu bắt cóc tống tiền chứ, kết quả chẳng qua ngoại hình vị đại ca này hơi thô lỗ một chút, thật ra rất là lễ độ.
Nhớ lại một màn xấu hổ lúc nãy, mặt Kỷ An Trần vẫn còn nóng “Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.”
Lãnh Viêm vội gọi cô lại “Đợi một chút.”
Đại khái là do tác dụng của thuốc gây ói, sau khi ói xong, nhiệt độ cơ thể của Sở Mộ Phong đã hạ, nhanh chóng ngủ say.
Lãnh Viêm dìu thiếu gia nhà mình vào xe xong, vội xoay người lại, muốn cứu vãn hình tượng của Sở Mộ Phong “Tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, thiếu gia nhà tôi chưa có vợ cũng chưa có bạn gái, anh ta…”
Anh ta còn là trai tân đó!
Từ vợ kia chắc chắn là gọi cô.
Lãnh Viêm không dám nói nữa, xoắn xuýt mà nhìn trời.
Chuyện trai tân này…trong lòng cô gái bình thường rốt cuộc là ưu điểm hay chỉ là một danh từ vô dụng đây? Anh cũng ít giao lưu với con gái, không biết đâu…
Do dự hồi lâu, Lãnh Viêm vẫn nói “Thật sự thiếu gia không nhận nhầm người đâu, còn về tại sao lại gọi như thế…sau này cô hỏi anh ta đi.”
Dù sao cũng mặc kệ có phải ưu điểm hay không, chuyện này rất quan trọng, vẫn nên để thiếu gia tự nói đi!
Kỷ An Trần nghe xong mặt nóng lên, nói tạm biệt Lãnh Viêm, khéo léo từ chối ý tốt muốn đưa cô về trường của anh ta, bắt xe buýt về.
Không có sau này hỏi lại…bọn họ chắc là không gặp nữa đâu.
Kỷ An Trần học ở đại học A, chuyên nghành của cô hiện tại là văn học Hán Ngữ sợ là không tìm được công việc phù hợp, năm nay là năm hai rồi.
Trường học là một ngôi trường ở khu ngoại ô mới xây dựng, cơ sở mới, hoàn cảnh tốt, giao thông cũng thuận tiện, điều buồn bực duy nhất là đây là khu của những người giàu có, tiếng tăm lừng lẫy của thành phố A, xung quanh đều là những khu biệt thự nhỏ.
Những hộ gia đình gần đó dù là mời giáo viên cho con em mình đại khái đều muốn mời giáo viên chuyên ngành. Cô không tìm được công việc nào ở gần trường, chỉ đành tìm ở chỗ xa hơn, mỗi lần xong công việc về trường đều có cảm giác như mình trèo đèo lội suối.
Ngồi trên chuyến xe buýt cuối cùng, mơ mơ màng màng ngủ hơn bốn mươi phút mới đến trạm cuối đại học A. Kỷ An Trần xoa mắt xuống xe, không để ý lúc cô ngủ có một tên trộm quẹt qua người, trộm mất ví tiền của cô đã bị người khác âm thầm trừng trị.
/136
|