Chồng Em Là Mỹ Nam

Chương 16 - Chương 16

/136


Người đàn ông ngoài cửa sổ giống như làm ảo thuật, lấy một thứ gì đó giống như thẻ tín dụng chỉ tùy tiện cạy cạy cửa sổ đã mở được chốt của cánh cửa sổ đóng chặt. Nhưng anh ta không leo vào mà chỉ he hé cửa sổ dường như để thuận tiện nói chuyện với Kỷ An Trần. Ngoài cửa sổ phòng cô chỉ có một cái bệ xi măng rộng bằng bàn tay có thể đặt được nửa bàn chân, hơn nữa vóc dáng Sở Mộ Phong lại cao to.

Bây giờ, anh ta vì nói chuyện với Kỷ An Trần mà gồng thắt lưng, hơn nửa thân người chơi vơi giữa không trung.

Đây là lầu sáu đó….

Kỷ An Trần nhìn mà chân mềm nhũn “Anh, anh vào đây.”

Bạn cùng phòng đều đi học hết rồi, bây giờ trong phòng chỉ có mình cô.

Lướt mắt một vòng xác định trong phòng không có thứ gì không nên để cho con trai nhìn thấy, Kỳ An Trần vội cho anh vào cửa…không, vào cửa sổ.

Chỉ là một lời mời đơn giản như vậy, ánh mắt Sở Mộ Phong chợt bừng sáng giống như nghe được lời mời yết kiến của nữ vương. Anh lại cạy cánh cửa kia, thân hình cao lớn nhanh nhẹn chui vào cái không gian nhỏ hẹp kia nhảy xuống đất. Anh cất từng bước lớn đi đến bên mép giường Kỷ An Trần, ngay cả thang cũng lười leo, chống tay lên thanh sắt cạnh giường, thoắt cái đã ngồi xuống mép giường cô.

Giường trong kí túc xá trường cô là thiết kế kiểu giường tầng, tầng trên cách mặt đất khoảng chiều cao của một người.

Sở Mộ Phong cứ một mạch băng băng xông đến bên cạnh Kỷ An Trần…Kỷ An Trần trợn mắt há mồm nhìn, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa cửa sổ và mỹ nam bên cạnh.

Giờ phút này, cô thật sự hoài nghi người trước mắt là từ trong truyện tranh bước ra…Dù là ngoại hình hay bản lĩnh anh đều không giống người bình thường.

Người đàn ông ngồi trên giường cô dường như cảm thấy chuyện này chẳng có gì đáng khoe khoang, anh giương đôi mắt hoa đào lấp lánh, nở nụ cười rạng rỡ “Vợ, em đang đang lo lắng cho anh sao?”

Dáng vẻ đó thật giống con cún lớn được chủ nhân khen ngợi, hưng phấn phe phẩy cái đuôi. Kỷ An Trần nhìn mà nhịn không được “Phì…”

Cô cười khiến nụ cười trên mặt Sở Mộ Phong càng tươi tựa như đối với anh việc khiến cô vui là chuyện hạnh phúc biết bao.

Khoan…

Nụ cười trên mặt Kỷ An Trần thoắt cái cứng đờ.

Có phải vừa rồi anh gọi cô là…vợ không? Cách xưng hô này thật là không thể tin được, trong phút chốc cô không kịp phản ứng.

“Anh…Anh có nhận nhầm người không?”

Nụ cười trên mặt Sở Mộ Phong tan biến, sững sờ nhìn cô, đôi mắt hoa đào toát ra vẻ đau lòng, kế tiếp anh đột nhiên ngã bịch ra giường cô.

Kỷ An Trần bị anh dọa sợ “Anh làm sao vậy?”. Chẳng lẽ bệnh lại tái phát?

Cô vội hỏi anh “Anh có để thuốc trong người không? Để ở đâu?” Nói xong bắt lấy điện thoại di động định gọi 120.

Sở Mộ Phong không đáp, chỉ nhìn cô bằng vẻ mặt buồn bã, nhẹ giọng nói “Anh khó chịu.” Giọng nói tuy trầm thấp nhưng hơi thở vững vàng nhìn sắc mặt rõ ràng là rất khỏe mạnh.

Đột nhiên Kỷ An Trần nhớ lại đêm qua, dáng vẻ của anh khi bị hạ thuốc, đầu cọ cọ vai cô, nói với cô “Vợ ơi, anh khó chịu.” Mặt cô liền đỏ bừng.

Sở Mộ Phong tiếp tục nói “Anh khó chịu, vợ anh không tiếp nhận anh.”

Kỷ An Trần nghiêm mặt “Tôi không phải vợ của anh.”

/136

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status