Tần... Tần Phong. Ôn Ngọc khẩn trương cực kỳ, vụng trộm hướng Tô Thi Thi cầu cứu.
Tô Thi Thi khom lưng ôm lấy bạn nhỏ Bùi Nặc, làm bộ như nhìn không thấy cô cầu cứu vậy, hốt ha hốt hoảng nói: Trời lạnh, tôi trước đem Nặc Nặc trở về đi, đừng bị cảm.
Cô vừa dứt lời, Bùi Dịch đột nhiên từ phía sau cây hoa Tử Đằng đang tỏa hương ngào ngạt đi ra, khom lưng ôm lấy Bùi Ngôn, trầm trầm nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một: Lập tức muốn ăn cơm, vẫn lại là đi vào trước làm cho bọn nhóc tỉnh lại.
Ai nha, nhanh đi về, chẳng thế thì bị bà nội phát hiện để cho Ngôn Ngôn bọn nhỏ lúc này đi ngủ sẽ bị mắng. Tô Thi Thi vừa nói một bên ôm con hướng phía trước viện chạy tới. Hoàn toàn quên rằng bà nội đi du lịch từ đầu không ở trong nhà.
Em chậm một chút đi. Bùi Dịch đi nhanh đuổi theo.
Hai người, cứ như vậy đi tới...
Đi tới...
Ôn Ngọc khóc không ra nước mắt nhìn bóng lưng bọn họ, giống như muốn kêu hô một câu: Mang tôi cùng đi với! Không lương tâm!
Tần... Tần Phong... Ôn Ngọc nhớ tới trước cùng Tô Thi Thi hàn huyên nhiều như vậy, cũng không biết anh nghe được ít nhiều. Lúc này thấy anh, liền cùng giống như chuột thấy mèo, sợ vô cùng.
Vấn đề vừa em rồi hỏi Thi Thi hỏi lần nữa. Tần Phong mặt không chút thay đổi nhìn cô.
Ôn Ngọc nuốt nuốt nước miếng, thật cẩn thận nói: Vẫn lại là... Không cần đi?
Tần Phong mặt liền đen: Vậy cũng chỉ còn cách bản thân tôi nói ra.
Anh hướng về phía Ôn Ngọc tới gần, lạnh lùng nhìn chằm chằm ánh mắt cô: Em vừa rồi là muốn hỏi, tôi tìm được phương pháp đối phó Hồng Tinh Huy chưa?
Ôn Ngọc nhìn ánh mắt anh, đã đứng hình, hoàn toàn quên trả lời.
Đây là trong năm năm qua, bọn họ lần đầu tiên thật sự nhìn đối phương như vậy. Tuy vẻ mặt của anh cực kỳ khủng bố.
Ôn Ngọc. Tần Phong nhàn nhạt kêu cô một tiếng.
Ôn Ngọc thân thể khẽ run rẩy, hoàn hồn, bối rối gật gật đầu: Vâng... Đúng vậy.
Tần Phong lại đi về phía trước một bước, làm cho cô lui về sau.
Anh lạnh lùng nói: Vậy em hãy nghe cho kỹ, tôi đã tìm được biện pháp đối phó hắn.
Anh dừng một chút, thân thể nghiêng tới trước áp sát vào Ôn Ngọ, lãnh khốc nói: Nhưng mà, chuyên này cùng Ôn tiểu thư em có cái quan hệ gì?
Ôn Ngọc trong lòng hồi hộp, lui không thể lui đặt mông ngồi xuống ghế nằm phía sau, tâm xiết chặt đau đớn.
Đúng vậy, anh nói đúng. Cô hình như đã không còn tư cách quan tâm anh rồi.
Không tồi, anh ấy không có nghe đến những lời vừa rồi. Ôn Ngọc ở trong lòng an ủi chính mình.
Cô cố chấp cho rằng chỉ một mình cô thừa nhận những bí mật này, nhưng lại không biết, Tần Phong từ lúc vừa mới bắt đầu liền biết.
Anh hiểu biết toàn bộ chuyện năm năm qua cô đã trải qua.
Đứng lên. Tần Phong trên cao nhìn xuống nhìn Ôn Ngọc, tầm mắt xẹt qua cổ áo rộng mở của cô khi đó, có trong nháy mắt ngưng trệ.
A.... Ôn Ngọc trong lòng tuy cực kỳ ủy khuất, nhưng mà nghe nói đứng lên, cúi đầu, không dám lại nhìn anh.
Tần Phong nhìn đến bộ dạng đáng thương tội nghiệp này của cô, mày lại vặn lại, âm thanh so với vừa rồi lạnh hơn một chút, thậm chí mang theo hờn giận: Trời đã tối rồi, lại vẫn đứng ở chỗ này làm cái gì!
A.... Ôn Ngọc cúi thấp đầu, không rên một tiếng ra bên ngoài di chuyển.
Tần Phong thấy chỉ cảm thấy mi cốt đau, theo quán tính xoa xoa giữa lông mày, tiến lên lập tức túm chặt tay cô, lôi kéo cô liền đi: Tốc độ chậm chạp thế này là còn muốn chạy tới khi nào? Chẳng lẽ muốn cho tất cả mọi người chờ em ăn cơm?
Em... Em không phải cố ý. Ôn Ngọc nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, ủy khuất cực kỳ.
Nơi xa, yên lặng rình coi Tô Thi Thi nhìn đến đây, yên lặng thở dài.
Tần Phong sao phải khổ vậy chứ. Tô Thi Thi có chút không đành lòng.
Bùi Dịch nhàn nhạt liếc cô một cái: Không như vậy, vị bạn thân chí cốt kia của em có thể nghe lời như thế?
Tô Thi Thi nhìn thoáng qua nơi xa bị lôi kéo một chút cũng đều đã không dám phản kháng Ôn tiểu thư, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: Quả thật nên cho cô ấy một chút giáo huấn.
Cô nói xong đột nhiên để sát vào Bùi Dịch, chân chó duỗi tay về phía anh: Em thắng, em đã nói Tần Phong đã muốn nhịn không được nữa rồi mà? Trả thù lao!
Bùi Dịch khóe miệng giật giật, khinh bỉ nhìn cô: 100 đồng tiền em cũng cần?
Tô Thi Thi nhíu mày: Có giỏi anh cho em gấp mười lần đi!
Em xác định muốn? Bùi Dịch ánh mắt vèo một phen tối sầm xuống, một tay ôm lấy cô một tay không yên phận luồn vào trong ngực áo, tà tà nói, Buổi tối để cho Nặc Nặc cùng bảo mẫu đi ngủ, đem anh hầu hạ tốt, em muốn bao nhiêu đều được.
Này! Tô Thi Thi lặng yên đỏ mặt, đẩy anh ra, hướng bên trong chạy tới.
Trong phòng ăn, dì giúp việc đã dọn xong bát đũa. Hai tiểu gia hỏa cũng thức dậy, lúc này chính đang còn buồn ngủ ngồi ở trên ghế.
Ba ba, mẹ. Hai nhóc con nhìn đến cha mẹ trở về, lập tức tỉnh táo, ngọt ngào ngây thơ hô.
Bùi Ngôn, mang em gái con đi rửa tay ngay. Bùi Dịch mặt trầm xuống nói.
Bạn nhỏ Bùi Ngôn nhìn chằm chằm đầy bàn đồ ăn nuốt nuốt nước miếng, sợ cha mẹ tức giận không cho cậu nhóc ăn cơm, nhanh nhẹn nhảy xuống ghế dựa, dẫn em gái liền đi phòng bếp.
Cuồng ăn. Tô Thi Thi dở khóc dở cười. Vì cái gì mấy đứa nhóc Bùi gia bọn họ đều cuồng ăn vậy!
Lúc này, Tần Phong cùng Ôn Ngọc cũng vào tới.
Ôn Ngọc nhìn thấy Tô Thi Thi liền cùng nhìn thấy cứu tinh một dạng, bỏ tay Tần Phong ra liền hướng cô chạy tới.
Tần Phong đưa tay ra lạnh lùng kéo cô trở về, nhíu mày nhìn cô: Đi rửa tay ngay. Đến mấy đứa nhỏ đều đã so với em hiểu chuyện.
A.... Ôn Ngọc ủy khuất chu mỏ, hướng tới phòng bếp đi.
Chờ cô vào phòng bếp, Tô Thi Thi buồn cười nhìn Tần Phong: Anh không sợ dọa cô ấy chạy mất à?
Tần Phong liếc cô một cái: Em không dạy hư cô ấy, cô ấy sẽ đột nhiên trở nên thông minh như thế?
Tô Thi Thi nghẹn họng, buồn bực cực kỳ.
Người này, còn đang vì cô năm đó biết Ôn Ngọc muốn rời khỏi tri tình bất báo mà canh cánh trong lòng a.
Nhìn thấy vợ yêu nhà mình bị ức hiếp, Bùi tiên sinh nhìn không được: Em nói rất đúng, nếu lỡ cô ấy lại chạy cũng là cái chuyện phiền toái. Vẫn lại là để cho cô ấy ở trong này đi.
Anh nói xong đem Tần Phong từ trên xuống dưới đánh giá một phen: Cậu oán khí quá nặng, sẽ dọa đến hai đứa nhỏ, liền không cần đến đây.
Chồng yêu nói đúng! Tô Thi Thi lập tức phụ họa.
Hai cái người này! Tần Phong tức giận đến trừng mắt nhìn hai người liếc mắt một cái.
Được, anh không thể trêu vào bọn họ!
Bên này, Ôn Ngọc vừa đi vào phòng bếp, hai tiểu gia hỏa liền hướng đến cô kêu mẹ nuôi, thân thiết cực kỳ.
Chỉ chốc lát, Ôn Ngọc một tay ẵm bạn nhỏ Bùi Nặc, một tay dẫn Bùi Ngôn ra đến đây.
Nhóc con này khi nào thì đối con gái thái độ tốt như vậy rồi hả ? Tần Phong nhìn đến Bùi Ngôn kia bộ dáng nhu thuận, mày liền nhíu lại.
Anb nhớ rõ không lầm mà nói, Bùi Ngôn tính tình giống với Bùi Dịch, từ nhỏ liền không làm sao thích con gái, đến em gái ruột cũng đều đã ức hiếp. (Ryeo: Đó là vì ông Dịch cưng con gái hơn nên Ngôn Ngôn nhà tui mới ganh tị, ăn hiếp cho bỏ ghét đó
Tô Thi Thi khom lưng ôm lấy bạn nhỏ Bùi Nặc, làm bộ như nhìn không thấy cô cầu cứu vậy, hốt ha hốt hoảng nói: Trời lạnh, tôi trước đem Nặc Nặc trở về đi, đừng bị cảm.
Cô vừa dứt lời, Bùi Dịch đột nhiên từ phía sau cây hoa Tử Đằng đang tỏa hương ngào ngạt đi ra, khom lưng ôm lấy Bùi Ngôn, trầm trầm nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một: Lập tức muốn ăn cơm, vẫn lại là đi vào trước làm cho bọn nhóc tỉnh lại.
Ai nha, nhanh đi về, chẳng thế thì bị bà nội phát hiện để cho Ngôn Ngôn bọn nhỏ lúc này đi ngủ sẽ bị mắng. Tô Thi Thi vừa nói một bên ôm con hướng phía trước viện chạy tới. Hoàn toàn quên rằng bà nội đi du lịch từ đầu không ở trong nhà.
Em chậm một chút đi. Bùi Dịch đi nhanh đuổi theo.
Hai người, cứ như vậy đi tới...
Đi tới...
Ôn Ngọc khóc không ra nước mắt nhìn bóng lưng bọn họ, giống như muốn kêu hô một câu: Mang tôi cùng đi với! Không lương tâm!
Tần... Tần Phong... Ôn Ngọc nhớ tới trước cùng Tô Thi Thi hàn huyên nhiều như vậy, cũng không biết anh nghe được ít nhiều. Lúc này thấy anh, liền cùng giống như chuột thấy mèo, sợ vô cùng.
Vấn đề vừa em rồi hỏi Thi Thi hỏi lần nữa. Tần Phong mặt không chút thay đổi nhìn cô.
Ôn Ngọc nuốt nuốt nước miếng, thật cẩn thận nói: Vẫn lại là... Không cần đi?
Tần Phong mặt liền đen: Vậy cũng chỉ còn cách bản thân tôi nói ra.
Anh hướng về phía Ôn Ngọc tới gần, lạnh lùng nhìn chằm chằm ánh mắt cô: Em vừa rồi là muốn hỏi, tôi tìm được phương pháp đối phó Hồng Tinh Huy chưa?
Ôn Ngọc nhìn ánh mắt anh, đã đứng hình, hoàn toàn quên trả lời.
Đây là trong năm năm qua, bọn họ lần đầu tiên thật sự nhìn đối phương như vậy. Tuy vẻ mặt của anh cực kỳ khủng bố.
Ôn Ngọc. Tần Phong nhàn nhạt kêu cô một tiếng.
Ôn Ngọc thân thể khẽ run rẩy, hoàn hồn, bối rối gật gật đầu: Vâng... Đúng vậy.
Tần Phong lại đi về phía trước một bước, làm cho cô lui về sau.
Anh lạnh lùng nói: Vậy em hãy nghe cho kỹ, tôi đã tìm được biện pháp đối phó hắn.
Anh dừng một chút, thân thể nghiêng tới trước áp sát vào Ôn Ngọ, lãnh khốc nói: Nhưng mà, chuyên này cùng Ôn tiểu thư em có cái quan hệ gì?
Ôn Ngọc trong lòng hồi hộp, lui không thể lui đặt mông ngồi xuống ghế nằm phía sau, tâm xiết chặt đau đớn.
Đúng vậy, anh nói đúng. Cô hình như đã không còn tư cách quan tâm anh rồi.
Không tồi, anh ấy không có nghe đến những lời vừa rồi. Ôn Ngọc ở trong lòng an ủi chính mình.
Cô cố chấp cho rằng chỉ một mình cô thừa nhận những bí mật này, nhưng lại không biết, Tần Phong từ lúc vừa mới bắt đầu liền biết.
Anh hiểu biết toàn bộ chuyện năm năm qua cô đã trải qua.
Đứng lên. Tần Phong trên cao nhìn xuống nhìn Ôn Ngọc, tầm mắt xẹt qua cổ áo rộng mở của cô khi đó, có trong nháy mắt ngưng trệ.
A.... Ôn Ngọc trong lòng tuy cực kỳ ủy khuất, nhưng mà nghe nói đứng lên, cúi đầu, không dám lại nhìn anh.
Tần Phong nhìn đến bộ dạng đáng thương tội nghiệp này của cô, mày lại vặn lại, âm thanh so với vừa rồi lạnh hơn một chút, thậm chí mang theo hờn giận: Trời đã tối rồi, lại vẫn đứng ở chỗ này làm cái gì!
A.... Ôn Ngọc cúi thấp đầu, không rên một tiếng ra bên ngoài di chuyển.
Tần Phong thấy chỉ cảm thấy mi cốt đau, theo quán tính xoa xoa giữa lông mày, tiến lên lập tức túm chặt tay cô, lôi kéo cô liền đi: Tốc độ chậm chạp thế này là còn muốn chạy tới khi nào? Chẳng lẽ muốn cho tất cả mọi người chờ em ăn cơm?
Em... Em không phải cố ý. Ôn Ngọc nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, ủy khuất cực kỳ.
Nơi xa, yên lặng rình coi Tô Thi Thi nhìn đến đây, yên lặng thở dài.
Tần Phong sao phải khổ vậy chứ. Tô Thi Thi có chút không đành lòng.
Bùi Dịch nhàn nhạt liếc cô một cái: Không như vậy, vị bạn thân chí cốt kia của em có thể nghe lời như thế?
Tô Thi Thi nhìn thoáng qua nơi xa bị lôi kéo một chút cũng đều đã không dám phản kháng Ôn tiểu thư, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: Quả thật nên cho cô ấy một chút giáo huấn.
Cô nói xong đột nhiên để sát vào Bùi Dịch, chân chó duỗi tay về phía anh: Em thắng, em đã nói Tần Phong đã muốn nhịn không được nữa rồi mà? Trả thù lao!
Bùi Dịch khóe miệng giật giật, khinh bỉ nhìn cô: 100 đồng tiền em cũng cần?
Tô Thi Thi nhíu mày: Có giỏi anh cho em gấp mười lần đi!
Em xác định muốn? Bùi Dịch ánh mắt vèo một phen tối sầm xuống, một tay ôm lấy cô một tay không yên phận luồn vào trong ngực áo, tà tà nói, Buổi tối để cho Nặc Nặc cùng bảo mẫu đi ngủ, đem anh hầu hạ tốt, em muốn bao nhiêu đều được.
Này! Tô Thi Thi lặng yên đỏ mặt, đẩy anh ra, hướng bên trong chạy tới.
Trong phòng ăn, dì giúp việc đã dọn xong bát đũa. Hai tiểu gia hỏa cũng thức dậy, lúc này chính đang còn buồn ngủ ngồi ở trên ghế.
Ba ba, mẹ. Hai nhóc con nhìn đến cha mẹ trở về, lập tức tỉnh táo, ngọt ngào ngây thơ hô.
Bùi Ngôn, mang em gái con đi rửa tay ngay. Bùi Dịch mặt trầm xuống nói.
Bạn nhỏ Bùi Ngôn nhìn chằm chằm đầy bàn đồ ăn nuốt nuốt nước miếng, sợ cha mẹ tức giận không cho cậu nhóc ăn cơm, nhanh nhẹn nhảy xuống ghế dựa, dẫn em gái liền đi phòng bếp.
Cuồng ăn. Tô Thi Thi dở khóc dở cười. Vì cái gì mấy đứa nhóc Bùi gia bọn họ đều cuồng ăn vậy!
Lúc này, Tần Phong cùng Ôn Ngọc cũng vào tới.
Ôn Ngọc nhìn thấy Tô Thi Thi liền cùng nhìn thấy cứu tinh một dạng, bỏ tay Tần Phong ra liền hướng cô chạy tới.
Tần Phong đưa tay ra lạnh lùng kéo cô trở về, nhíu mày nhìn cô: Đi rửa tay ngay. Đến mấy đứa nhỏ đều đã so với em hiểu chuyện.
A.... Ôn Ngọc ủy khuất chu mỏ, hướng tới phòng bếp đi.
Chờ cô vào phòng bếp, Tô Thi Thi buồn cười nhìn Tần Phong: Anh không sợ dọa cô ấy chạy mất à?
Tần Phong liếc cô một cái: Em không dạy hư cô ấy, cô ấy sẽ đột nhiên trở nên thông minh như thế?
Tô Thi Thi nghẹn họng, buồn bực cực kỳ.
Người này, còn đang vì cô năm đó biết Ôn Ngọc muốn rời khỏi tri tình bất báo mà canh cánh trong lòng a.
Nhìn thấy vợ yêu nhà mình bị ức hiếp, Bùi tiên sinh nhìn không được: Em nói rất đúng, nếu lỡ cô ấy lại chạy cũng là cái chuyện phiền toái. Vẫn lại là để cho cô ấy ở trong này đi.
Anh nói xong đem Tần Phong từ trên xuống dưới đánh giá một phen: Cậu oán khí quá nặng, sẽ dọa đến hai đứa nhỏ, liền không cần đến đây.
Chồng yêu nói đúng! Tô Thi Thi lập tức phụ họa.
Hai cái người này! Tần Phong tức giận đến trừng mắt nhìn hai người liếc mắt một cái.
Được, anh không thể trêu vào bọn họ!
Bên này, Ôn Ngọc vừa đi vào phòng bếp, hai tiểu gia hỏa liền hướng đến cô kêu mẹ nuôi, thân thiết cực kỳ.
Chỉ chốc lát, Ôn Ngọc một tay ẵm bạn nhỏ Bùi Nặc, một tay dẫn Bùi Ngôn ra đến đây.
Nhóc con này khi nào thì đối con gái thái độ tốt như vậy rồi hả ? Tần Phong nhìn đến Bùi Ngôn kia bộ dáng nhu thuận, mày liền nhíu lại.
Anb nhớ rõ không lầm mà nói, Bùi Ngôn tính tình giống với Bùi Dịch, từ nhỏ liền không làm sao thích con gái, đến em gái ruột cũng đều đã ức hiếp. (Ryeo: Đó là vì ông Dịch cưng con gái hơn nên Ngôn Ngôn nhà tui mới ganh tị, ăn hiếp cho bỏ ghét đó
/771
|