Ầm ầm ầm!
Triệu Phong thúc giục Phong Lôi Chưởng, mỗi một chưởng đánh ra, điện quang lóe sáng, lôi minh mãnh liệt, công kích không ngừng rơi xuống trên ngăn cất chứa.
Cái ngăn cất chứa này, trận pháp không có sơ hở rõ ràng, năng lực tự động hồi phục tương đối mạnh mẽ.
Quả trứng màu xám ở bên trong ngăn cất chứa, dưới từng trận công kích mạnh mẽ, không ngờ không chút hư hao nào cả.
Lúc bắt đầu, Triệu Phong còn có chút cẩn thận, trải qua công kích và quan sát, hắn phát hiện quả trứng này cực kỳ cứng rắn, so với trong tưởng tượng còn mạnh hơn rất nhiều. Nếu như là loại trứng Yêu thú bình thường, dưới dư âm cuồng bạo của Phong Lôi Chưởng công kích, có thể đã bị đánh vỡ nát rồi.
Nhưng mà đây lại là một quả trứng đã tồn tại hơn vạn năm, lại vẫn còn khí tức sinh mệnh, rõ ràng không thể so sánh với loại trứng Yêu thú bình thường được.
Lối vào tàng bảo thất vẫn còn mấy tòa băng điêu hình người sinh động như thật ngăn chặn lối vào.
Lúc này không có bất cứ ngoại lực gì quấy nhiễu Triệu Phong cả.
Uy hiếp lớn nhất sớm đã bị hắn một tay bóp chết, hiện tại có thể không chút nào cố kỵ mà thu hoạch chiến quả.
Toàn bộ Phù Loan Thí Luyện, e rằng chỉ có mỗi mình Triệu Phong là có thể nhẹ nhàng thảnh thơi như vậy.
Các đệ tử thí luyện khác, đều bị Hắc Thiết Cự Quái đuổi giết đến bủn rủn chân tay, không ngừng chạy loạn, nào có rảnh rỗi đi tìm kỳ ngộ như vậy.
Đến ngày thứ tư của quá trình đuổi giết, ngày hai mươi hai của thí luyện, đã có người chống đỡ không nổi nữa.
Lúc này, tốc độ của Hắc Thiết Cự Quái đã đạt tới cấp bậc Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.
Lâm Phàm và Liễu Nguyệt Nhi đồng dạng cũng có thực lực Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, nhất thời lâm vào nguy cơ, mệt đến mức không thở nổi nữa.
Đối diện loại đuổi giết cực độ như thế này, công pháp khinh thân của bọn họ đều bị áp bức đến mức tận cùng, tốc độ có thể so sánh với Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh bình thường.
Nhưng mà, mặc kệ tốc độ bọn họ có gia tăng đến đâu, sự tiêu hao thể lực vẫn không thể nào tránh khỏi.
Hắc Thiết Cự Quái căn bản không cần nghỉ ngơi, chẳng biết mệt mỏi. Với cấp bậc Chân Linh Cảnh, chúng nó sử dụng tốc độ thấp như vậy phi hành, căn bản là không chút tiêu hao nào.
Cấp bậc Chân Linh Cảnh, có thể trong quá trình phi hành, hấp thu lấy nguyên khí thiên địa ở bên ngoài, bổ sung cho sự tiêu hao của mình.
Thoát Phàm Cảnh thì ngược lại, tuy rằng đã tiến nhập Thánh cảnh, nhưng cũng chỉ khi tu luyện nhập định, mới có thể câu thông nguyên khí thiên địa ngoại giới, cải tạo thân hình, ngưng luyện chân lực.
Cấp bậc cảnh giới giữa hai người chênh lệch rất xa.
Vào ngày thứ tư, Liễu Nguyệt Nhi và Lâm Phàm đều lần lượt bị loại.
Trong nháy mắt bị Hắc Thiết Cự Quái công kích, quang màu xanh nhất thời bao phủ toàn thân.
Gương mặt Lâm Phàm lúc này đã đỏ bừng, hô hấp hít thở không thông, chân lực và khí huyết toàn thân phảng phất như đọng lại, gần như không thể nào nhúc nhích.
- Kiên trì đến đây, đã là cực hạn của ta rồi!
Lâm Phàm nhắm mắt lại.
Trên thực tế, có thể đi đến được bước này, đã là thành tích vượt qua tưởng tượng. Đặt trong các kỳ thí luyện trước, cũng đã là thành tích rất cao rồi.
Chẳng biết vì sao, ngay một khắc sinh tử, trong đầu Lâm Phàm chợt hiện lên một cái thân ảnh. Đó là một gã thiếu niên tà dị tóc xanh phiêu dật, từ lúc tiến vào thí luyện đến giờ, vẫn luôn trấn định bình tĩnh.
- Chẳng biết tình hình của hắn hiện tại thế nào?
Trong lòng Lâm Phàm thầm nói.
Ô…ô…ô…n…g!
Phù Loan Lệnh trong cơ thể hắn phát ra tiếng vang kỳ dị. Một tầng ánh sáng xanh trong suốt bao phủ khắp toàn thân Lâm Phàm.
Ngay sau đó, Lâm Phàm biến mất. Đầu Hắc Thiết Cự Quái đang đuổi giết hắn, cũng bước vào cửa ánh sáng rồi biến mất.
o0o
Phù Loan Điện, bậc thang lối vào.
Liễu Nguyệt Nhi và Lâm Phàm lần lượt từ trong Phù Loan Điện bước ra.
- Nguyệt nhi!
Sắc mặt Lục Nguyệt Mỗ Mỗ mừng rỡ, nhìn thấy Liễu Nguyệt Nhi bình yên không việc gì, khẽ thở ra một hơi.
Liễu Nguyệt Nhi và Lâm Phàm cũng có thể kiên trì tới hai mươi hai ngày, thành tích tốt hơn Tuyền Thần nhiều.
Đầu tiên là Liễu Nguyệt Nhi, thành tích thí luyện là 178 điểm, mà Tuyền Thần chỉ có 150 điểm thí luyện mà thôi.
- Thành tích thí luyện 178 điểm, đây đã là thành tích không tệ rồi, tiếp cận Quán quân của những kỳ trước!
Lục Nguyệt Mỗ Mỗ tán thưởng không thôi.
Dù sao ở trong hàng ngũ đệ tử thí luyện, tu vi của Liễu Nguyệt Nhi cũng tương đối thấp một chút.
Thu hoạch của Liễu Nguyệt Nhi và Tuyền Thần không chênh lệch quá nhiều. Tu vi của nàng thấp hơn một chút, ở phương diện khám phá kỳ ngộ lại không bằng Tuyền Thần.
Lâm Phàm so với Liễu Nguyệt Nhi thì kiên trì nhiều hơn nửa canh giờ. Khi bị loại, tu vi của hắn đã tiếp cận Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong.
- Lâm Phàm, thành tích thí luyện của ngươi được bao nhiêu?
Lục Nguyệt Mỗ Mỗ mỉm cười hỏi.
Trong đám đệ tử thí luyện lần này, địa vị của Lâm Phàm là thấp nhất. Các đệ tử thí luyện khác, sau lưng cũng đều có cường giả cấp Trưởng lão của Tông môn chống lưng.
- 326 điểm thí luyện!
Lâm Phàm cẩn cẩn thận thận báo ra thành tích của bản thân.
- Cái gì?
Lời này vừa nói ra, mấy vị Trưởng lão ở đây đều đồng thời động dung thất sắc.
- 326 điểm thí luyện… Ngươi không có nói chơi đó chứ?
Vân Hải Chân Nhân gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phàm, uy áp chân linh cường đại khiến cho hô hấp Lâm Phàm ngưng trệ.
326 điểm thí luyện, thành tích này vượt xa vị trí Quán quân của kỳ thí luyện trước!
Trong dĩ vãng, những đệ tử thiên tài kiên trì nhiều ngày hơn Lâm Phàm, cũng đều không có được thành tích cao như vậy.
- Đệ tử cũng không dám nói dối, quả thật là 326 điểm thí luyện!
Lâm Phàm hít sâu một hơi.
Ngay sau đó Lâm Phàm liệt kê ra chi tiết thành tích thí luyện của mình.
Cửa đầu tiên, 20 điểm thí luyện.
Cửa thứ hai, 30 điểm thí luyện.
Cửa thứ ba, trong quá trình đuổi giết, kiên trì được bốn ngày, thưởng cho 40 điểm thí luyện.
Ngoài ra, tổng hợp biểu hiện trong quá trình thí luyện: 236 điểm thí luyện.
Tổng cộng: 326 điểm thí luyện.
- Làm sao có thể? Thành tích tổng hợp biểu hiện của ngươi, làm sao lại nhiều đến như vậy?
Liễu Nguyệt Nhi không thể nào tin nổi, nói.
Thành tích biểu hiện tổng hợp của nàng còn không được tới 90 điểm, Lâm Phàm không ngờ lại có tổng điểm hơn nàng gần gấp đôi.
Nhưng mà Lâm Phàm quả thật nói không sai, chiến tích của hắn so với Liễu Nguyệt Nhi, Tuyền Thần còn cao hơn nhiều.
Lâm Phàm đồng dạng cũng tìm được Thần binh Phàm cấp thượng phẩm, đồng thời đổi lấy công pháp Phàm phẩm đỉnh phong, nhưng thu hoạch tại những phương diện khác, so với Liễu Nguyệt Nhi còn nhiều hơn rất nhiều.
- Công pháp Phàm phẩm đỉnh phong!
Các vị Trưởng lão đồng thời hít nhẹ một hơi, hoàn toàn tin tưởng vào những gì Lâm Phàm nói.
Chương 184: Ba người cuối cùng (2)
Nguồn: Vipvanda
Dịch: Nhóm dịch black
Biên: Black
Bạn sẽ ủng hộ cho người dịch 15 Điểm khi đọc bài viết này: vipvanda :
Trên đại lục, công pháp Linh cấp gần như không quá số ngón trên một bàn tay, cho dù là cường giả Chân Linh Cảnh, cũng chưa chắc đã có tu luyện.
Nói như vậy, giá trị của công pháp Phàm phẩm đỉnh phong liền trở nên đặc biệt cao.
- Lâm Phàm, ngươi tìm được cho Tông môn một môn công pháp Phàm phẩm đỉnh phong, làm ra cống hiến thật lớn. Ngươi đem môn công pháp này hiến cho Tông môn, bình thường có thể không ràng buộc tu luyện lĩnh ngộ. Tông môn sẽ thưởng cho ngươi nhiều điểm tích lũy cống hiến, còn có sự đền bù ở những phương diện khác nữa…
Công pháp một khi đã đạt tới Phàm phẩm thượng cấp trở lên, trang giấy bình thường đã khó có thể chịu tải được những áo nghĩa ẩn chứa trong đó. Bình thường là đem khẩu quyết, ý cảnh cùng và cảnh tượng của công pháp dung nhập vào trong một vật phẩm nào đó.
Công pháp Phàm phẩm đỉnh phong mà Lâm Phàm tìm được, cũng là như vậy.
Hắn đem công pháp hiến cho Tông môn, có thể sử dụng lĩnh ngộ không ràng buộc, còn có thể đổi được đại lượng điểm cống hiến.
Trong Phù Loan Thí Luyện, những chiến lợi phẩm tương đối trân quý, hiến cho Tông môn, còn có thể đạt được sự bồi thường thật lớn.
Lâm Phàm không chút nào oán hận, bởi vì Phù Loan Điện chính là thuộc về Tông môn, không có Trưởng lão Chân Linh Cảnh ra tay, căn bản là không thể mở ra.
- Lâm Phàm, thành tích thí luyện của ngươi, vì sao lại cao hơn nhiều so với Nguyệt nhi vậy?
Lục Nguyệt Mỗ Mỗ dò hỏi.
- Đó là bởi vì…
Lâm Phàm nhất thời nhớ lại.
Trong cửa thứ ba thí luyện, hắn may mắn gặp được Triệu Phong, từng được Triệu Phong chỉ điểm cho một chút.
Hắn quả thật đi tới cái sơn cốc kia, ở trong một cái thôn trấn kỳ quái, đã gặp được một chút kỳ ngộ.
Cuối cùng, hắn tìm được một cái Phù Loan Ấn.
Cái Phù Loan Ấn này cũng không có chỗ nào đặc thù cả, nhưng mà cuối cùng thời điểm khi đổi điểm thưởng, lại có thể đổi được đến 100 điểm thí luyện.
Bởi vậy, Lâm Phàm so với các đệ tử thí luyện khác, có được ưu thế cao hơn 100 điểm thí luyện.
- Đệ tử vô hình rơi vào trong một sơn cốc, ở trong một cái trấn nhỏ…
Lâm Phàm cũng rất thông minh, không hề đề cập gì tới Triệu Phong.
Chuyện này căn bản là rất kỳ quái, liên quan đến bí mật của Triệu Phong, Triệu Phong chẳng qua là chia sẻ cho Lâm Phàm mà thôi. Không được sự đồng ý của Triệu Phong, hắn sẽ không nói cho người khác biết.
- Ngươi tư chất mặc dù bình thường, nhưng kỳ ngộ không tệ, cần khắc khổ tu luyện, tương lai sau này cũng không kém a!
Hiểu Nguyệt Tông chủ mỉm cười, khích lệ một phen.
Sau khi Liễu Nguyệt Nhi và Lâm Phàm bị loại, trong Phù Loan Thí Luyện cũng chỉ còn lại có bốn người: Dương Kiền, Bắc Mặc, Nhiễm Tiểu Uyển, Triệu Phong.
- Trong mười lần thí luyện gần nhất, Vân Hải sư đệ có thành tích tốt nhất, đạt được hơn 400 điểm thí luyện. Lần này có hy vọng thật lớn phá vỡ kỷ lục của Vân Hải sư đệ a!
Trong mắt Hiểu Nguyệt Tông chủ và các vị Trưởng lão đều tràn ngập sự chờ mong.
Còn lại bốn tên đệ tử thí luyện, sau lưng đại biểu cho Tông chủ, Đại Trưởng lão, Vân Hải Chân Nhân.
Nhất là Đại Trưởng lão, cả hai đệ tử đều còn ở trong thí luyện, chưa có bị loại.
Dương Kiền có tu vi cao nhất, cũng là môn hạ của Đại Trưởng lão.
Đương nhiên, còn có Triệu Phong tu vi thấp nhất nữa, cũng đều là đệ tử của Đại Trưởng lão.
- Đại Trưởng lão, lần này Dương Kiền thật sự có cơ hội phá vỡ kỷ lục a!
Lục Nguyệt Mỗ Mỗ hơi khen tặng, nói.
- Hy vọng là vậy!
Đại Trưởng lão bất động thanh sắc, nhưng trong lòng cũng là tràn ngập chờ mong.
Nhìn tình huống trước mắt, Dương Kiền là kẻ có hy vọng đạt được đệ nhất, thậm chí phá vỡ kỷ lục cả trăm năm của Vân Hải Chân Nhân.
Về phần Triệu Phong tu vi thấp nhất, là tên đệ tử có ấn tượng tồi tệ nhất trong cảm nhận của các vị Trưởng lão, thì lại hoàn toàn bị mọi người bỏ qua.
Đại Trưởng lão cũng là có chút ngoài dự liệu. Tên tiểu tử kia không ngờ còn có thể kiên trì đến bây giờ.
Ở đây chỉ có một người là có cái nhìn hoàn toàn bất đồng.
Đó chính là Lâm Phàm!
Lâm Phàm có một loại trực giác kỳ quái. Thành tích thí luyện của Triệu sư đệ, khẳng định sẽ rất cao.
Cái này ngoại trừ là trực giác, còn có một nguyên nhân khác.
Hắn nhớ rõ ràng, lúc tiến vào cửa cuối cùng, chỉ có mình Triệu Phong là không bị rất nhiều kỳ ngộ hấp dẫn, không có lập tức hành động, mà là một phen đem tất cả chi tiết của Thiên Cảnh Đảo thăm dò rõ ràng.
Tâm tính này, tầm nhìn này, ý chí dã tâm này, đã cao hơn các đệ tử thí luyện khác rất nhiều.
o0o
Phù Loan Thí Luyện, thời gian từng chút một trôi qua.
Đuổi giết ngày thứ năm, ngày thứ 23 thí luyện, không người nào bị loại.
Đuổi giết ngày thứ sáu, vẫn không người nào bị loại.
Lúc này, tốc độ của Hắc Thiết Cự Quái đã tăng lên đến cấp bậc Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.
Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, cái này đã vượt qua tu vi bình quân của các đệ tử thí luyện.
Sau khi Hắc Thiết Cự Quái đạt tới tốc độ này, rốt cuộc cũng không gia tăng thêm nữa.
Ba người Dương Kiền, Bắc Mặc, Nhiễm Tiểu Uyển, ở trong thí luyện cũng đều có được những kỳ ngộ không nhỏ, đều có biện pháp bổ sung sự tiêu hao chân lực và nguyên khí.
Trong đó, tu vi của Nhiễm Tiểu Uyển tiếp cận Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong.
Nhưng mà đầu Hắc Thiết Cự Quái truy kích sau lưng nàng lại chẳng biết mệt mỏi, không cần nghỉ ngơi, đang từng chút một tiếp cận.
Đuổi giết ngày thứ bảy, Nhiễm Tiểu Uyển đạt tới cực hạn.
Cuối cùng, nàng bị Hắc Thiết Cự Quái đánh trúng một cái, bị quang lưu thanh sắc bao phủ, thân ảnh biến mất khỏi nơi thí luyện.
Vận khí của nàng cũng chỉ có thể tính là bình thường.
o0o
Nhiễm Tiểu Uyển xuất hiện ở lối vào Phù Loan Điện.
- Tiểu Uyển!
Hiểu Nguyệt Tông chủ hô nhỏ một tiếng, khẽ thở ra một hơi.
Thành tích thí luyện của Nhiễm Tiểu Uyển là 335, cao hơn một chút so với Lâm Phàm.
- Không tệ! Không tệ! 335 điểm thí luyện, thành tích này so với Quán quân mấy lần trước còn cao hơn một chút!
Đại Trưởng lão lại cười nói.
Phù Loan Thí Luyện lần này, quả thật là cao nhất trong lịch sử, thành tích của người thứ tư so với Quán quân trước đây còn cao hơn một chút.
Khó có thể tưởng tượng được, ba hạng đầu tiên, sẽ có thành tích như thế nào.
- Trong thí luyện, còn lại ba người, Dương Kiền, Bắc Mặc, còn có… Triệu Phong kia nữa!
Khi Hiểu Nguyệt Tông chủ đề cập tới Triệu Phong, cặp mày khẽ nhíu lại.
Đối với Triệu Phong, mấy vị Trưởng lão ở đây, bao gồm cả Tông chủ, cũng đều không có ấn tượng tốt.
Đặc biệt là trong mắt Tiết Trưởng lão và Vân Hải Chân Nhân, ấn tượng về Triệu Phong lại cực kỳ tồi tệ.
Thế nhưng không ngờ vận khí của tiểu tử này lại tốt đến mức không thể tin nổi, không ngờ lại tiến vào ba hạng đầu!
Triệu Phong thúc giục Phong Lôi Chưởng, mỗi một chưởng đánh ra, điện quang lóe sáng, lôi minh mãnh liệt, công kích không ngừng rơi xuống trên ngăn cất chứa.
Cái ngăn cất chứa này, trận pháp không có sơ hở rõ ràng, năng lực tự động hồi phục tương đối mạnh mẽ.
Quả trứng màu xám ở bên trong ngăn cất chứa, dưới từng trận công kích mạnh mẽ, không ngờ không chút hư hao nào cả.
Lúc bắt đầu, Triệu Phong còn có chút cẩn thận, trải qua công kích và quan sát, hắn phát hiện quả trứng này cực kỳ cứng rắn, so với trong tưởng tượng còn mạnh hơn rất nhiều. Nếu như là loại trứng Yêu thú bình thường, dưới dư âm cuồng bạo của Phong Lôi Chưởng công kích, có thể đã bị đánh vỡ nát rồi.
Nhưng mà đây lại là một quả trứng đã tồn tại hơn vạn năm, lại vẫn còn khí tức sinh mệnh, rõ ràng không thể so sánh với loại trứng Yêu thú bình thường được.
Lối vào tàng bảo thất vẫn còn mấy tòa băng điêu hình người sinh động như thật ngăn chặn lối vào.
Lúc này không có bất cứ ngoại lực gì quấy nhiễu Triệu Phong cả.
Uy hiếp lớn nhất sớm đã bị hắn một tay bóp chết, hiện tại có thể không chút nào cố kỵ mà thu hoạch chiến quả.
Toàn bộ Phù Loan Thí Luyện, e rằng chỉ có mỗi mình Triệu Phong là có thể nhẹ nhàng thảnh thơi như vậy.
Các đệ tử thí luyện khác, đều bị Hắc Thiết Cự Quái đuổi giết đến bủn rủn chân tay, không ngừng chạy loạn, nào có rảnh rỗi đi tìm kỳ ngộ như vậy.
Đến ngày thứ tư của quá trình đuổi giết, ngày hai mươi hai của thí luyện, đã có người chống đỡ không nổi nữa.
Lúc này, tốc độ của Hắc Thiết Cự Quái đã đạt tới cấp bậc Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.
Lâm Phàm và Liễu Nguyệt Nhi đồng dạng cũng có thực lực Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, nhất thời lâm vào nguy cơ, mệt đến mức không thở nổi nữa.
Đối diện loại đuổi giết cực độ như thế này, công pháp khinh thân của bọn họ đều bị áp bức đến mức tận cùng, tốc độ có thể so sánh với Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh bình thường.
Nhưng mà, mặc kệ tốc độ bọn họ có gia tăng đến đâu, sự tiêu hao thể lực vẫn không thể nào tránh khỏi.
Hắc Thiết Cự Quái căn bản không cần nghỉ ngơi, chẳng biết mệt mỏi. Với cấp bậc Chân Linh Cảnh, chúng nó sử dụng tốc độ thấp như vậy phi hành, căn bản là không chút tiêu hao nào.
Cấp bậc Chân Linh Cảnh, có thể trong quá trình phi hành, hấp thu lấy nguyên khí thiên địa ở bên ngoài, bổ sung cho sự tiêu hao của mình.
Thoát Phàm Cảnh thì ngược lại, tuy rằng đã tiến nhập Thánh cảnh, nhưng cũng chỉ khi tu luyện nhập định, mới có thể câu thông nguyên khí thiên địa ngoại giới, cải tạo thân hình, ngưng luyện chân lực.
Cấp bậc cảnh giới giữa hai người chênh lệch rất xa.
Vào ngày thứ tư, Liễu Nguyệt Nhi và Lâm Phàm đều lần lượt bị loại.
Trong nháy mắt bị Hắc Thiết Cự Quái công kích, quang màu xanh nhất thời bao phủ toàn thân.
Gương mặt Lâm Phàm lúc này đã đỏ bừng, hô hấp hít thở không thông, chân lực và khí huyết toàn thân phảng phất như đọng lại, gần như không thể nào nhúc nhích.
- Kiên trì đến đây, đã là cực hạn của ta rồi!
Lâm Phàm nhắm mắt lại.
Trên thực tế, có thể đi đến được bước này, đã là thành tích vượt qua tưởng tượng. Đặt trong các kỳ thí luyện trước, cũng đã là thành tích rất cao rồi.
Chẳng biết vì sao, ngay một khắc sinh tử, trong đầu Lâm Phàm chợt hiện lên một cái thân ảnh. Đó là một gã thiếu niên tà dị tóc xanh phiêu dật, từ lúc tiến vào thí luyện đến giờ, vẫn luôn trấn định bình tĩnh.
- Chẳng biết tình hình của hắn hiện tại thế nào?
Trong lòng Lâm Phàm thầm nói.
Ô…ô…ô…n…g!
Phù Loan Lệnh trong cơ thể hắn phát ra tiếng vang kỳ dị. Một tầng ánh sáng xanh trong suốt bao phủ khắp toàn thân Lâm Phàm.
Ngay sau đó, Lâm Phàm biến mất. Đầu Hắc Thiết Cự Quái đang đuổi giết hắn, cũng bước vào cửa ánh sáng rồi biến mất.
o0o
Phù Loan Điện, bậc thang lối vào.
Liễu Nguyệt Nhi và Lâm Phàm lần lượt từ trong Phù Loan Điện bước ra.
- Nguyệt nhi!
Sắc mặt Lục Nguyệt Mỗ Mỗ mừng rỡ, nhìn thấy Liễu Nguyệt Nhi bình yên không việc gì, khẽ thở ra một hơi.
Liễu Nguyệt Nhi và Lâm Phàm cũng có thể kiên trì tới hai mươi hai ngày, thành tích tốt hơn Tuyền Thần nhiều.
Đầu tiên là Liễu Nguyệt Nhi, thành tích thí luyện là 178 điểm, mà Tuyền Thần chỉ có 150 điểm thí luyện mà thôi.
- Thành tích thí luyện 178 điểm, đây đã là thành tích không tệ rồi, tiếp cận Quán quân của những kỳ trước!
Lục Nguyệt Mỗ Mỗ tán thưởng không thôi.
Dù sao ở trong hàng ngũ đệ tử thí luyện, tu vi của Liễu Nguyệt Nhi cũng tương đối thấp một chút.
Thu hoạch của Liễu Nguyệt Nhi và Tuyền Thần không chênh lệch quá nhiều. Tu vi của nàng thấp hơn một chút, ở phương diện khám phá kỳ ngộ lại không bằng Tuyền Thần.
Lâm Phàm so với Liễu Nguyệt Nhi thì kiên trì nhiều hơn nửa canh giờ. Khi bị loại, tu vi của hắn đã tiếp cận Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong.
- Lâm Phàm, thành tích thí luyện của ngươi được bao nhiêu?
Lục Nguyệt Mỗ Mỗ mỉm cười hỏi.
Trong đám đệ tử thí luyện lần này, địa vị của Lâm Phàm là thấp nhất. Các đệ tử thí luyện khác, sau lưng cũng đều có cường giả cấp Trưởng lão của Tông môn chống lưng.
- 326 điểm thí luyện!
Lâm Phàm cẩn cẩn thận thận báo ra thành tích của bản thân.
- Cái gì?
Lời này vừa nói ra, mấy vị Trưởng lão ở đây đều đồng thời động dung thất sắc.
- 326 điểm thí luyện… Ngươi không có nói chơi đó chứ?
Vân Hải Chân Nhân gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phàm, uy áp chân linh cường đại khiến cho hô hấp Lâm Phàm ngưng trệ.
326 điểm thí luyện, thành tích này vượt xa vị trí Quán quân của kỳ thí luyện trước!
Trong dĩ vãng, những đệ tử thiên tài kiên trì nhiều ngày hơn Lâm Phàm, cũng đều không có được thành tích cao như vậy.
- Đệ tử cũng không dám nói dối, quả thật là 326 điểm thí luyện!
Lâm Phàm hít sâu một hơi.
Ngay sau đó Lâm Phàm liệt kê ra chi tiết thành tích thí luyện của mình.
Cửa đầu tiên, 20 điểm thí luyện.
Cửa thứ hai, 30 điểm thí luyện.
Cửa thứ ba, trong quá trình đuổi giết, kiên trì được bốn ngày, thưởng cho 40 điểm thí luyện.
Ngoài ra, tổng hợp biểu hiện trong quá trình thí luyện: 236 điểm thí luyện.
Tổng cộng: 326 điểm thí luyện.
- Làm sao có thể? Thành tích tổng hợp biểu hiện của ngươi, làm sao lại nhiều đến như vậy?
Liễu Nguyệt Nhi không thể nào tin nổi, nói.
Thành tích biểu hiện tổng hợp của nàng còn không được tới 90 điểm, Lâm Phàm không ngờ lại có tổng điểm hơn nàng gần gấp đôi.
Nhưng mà Lâm Phàm quả thật nói không sai, chiến tích của hắn so với Liễu Nguyệt Nhi, Tuyền Thần còn cao hơn nhiều.
Lâm Phàm đồng dạng cũng tìm được Thần binh Phàm cấp thượng phẩm, đồng thời đổi lấy công pháp Phàm phẩm đỉnh phong, nhưng thu hoạch tại những phương diện khác, so với Liễu Nguyệt Nhi còn nhiều hơn rất nhiều.
- Công pháp Phàm phẩm đỉnh phong!
Các vị Trưởng lão đồng thời hít nhẹ một hơi, hoàn toàn tin tưởng vào những gì Lâm Phàm nói.
Chương 184: Ba người cuối cùng (2)
Nguồn: Vipvanda
Dịch: Nhóm dịch black
Biên: Black
Bạn sẽ ủng hộ cho người dịch 15 Điểm khi đọc bài viết này: vipvanda :
Trên đại lục, công pháp Linh cấp gần như không quá số ngón trên một bàn tay, cho dù là cường giả Chân Linh Cảnh, cũng chưa chắc đã có tu luyện.
Nói như vậy, giá trị của công pháp Phàm phẩm đỉnh phong liền trở nên đặc biệt cao.
- Lâm Phàm, ngươi tìm được cho Tông môn một môn công pháp Phàm phẩm đỉnh phong, làm ra cống hiến thật lớn. Ngươi đem môn công pháp này hiến cho Tông môn, bình thường có thể không ràng buộc tu luyện lĩnh ngộ. Tông môn sẽ thưởng cho ngươi nhiều điểm tích lũy cống hiến, còn có sự đền bù ở những phương diện khác nữa…
Công pháp một khi đã đạt tới Phàm phẩm thượng cấp trở lên, trang giấy bình thường đã khó có thể chịu tải được những áo nghĩa ẩn chứa trong đó. Bình thường là đem khẩu quyết, ý cảnh cùng và cảnh tượng của công pháp dung nhập vào trong một vật phẩm nào đó.
Công pháp Phàm phẩm đỉnh phong mà Lâm Phàm tìm được, cũng là như vậy.
Hắn đem công pháp hiến cho Tông môn, có thể sử dụng lĩnh ngộ không ràng buộc, còn có thể đổi được đại lượng điểm cống hiến.
Trong Phù Loan Thí Luyện, những chiến lợi phẩm tương đối trân quý, hiến cho Tông môn, còn có thể đạt được sự bồi thường thật lớn.
Lâm Phàm không chút nào oán hận, bởi vì Phù Loan Điện chính là thuộc về Tông môn, không có Trưởng lão Chân Linh Cảnh ra tay, căn bản là không thể mở ra.
- Lâm Phàm, thành tích thí luyện của ngươi, vì sao lại cao hơn nhiều so với Nguyệt nhi vậy?
Lục Nguyệt Mỗ Mỗ dò hỏi.
- Đó là bởi vì…
Lâm Phàm nhất thời nhớ lại.
Trong cửa thứ ba thí luyện, hắn may mắn gặp được Triệu Phong, từng được Triệu Phong chỉ điểm cho một chút.
Hắn quả thật đi tới cái sơn cốc kia, ở trong một cái thôn trấn kỳ quái, đã gặp được một chút kỳ ngộ.
Cuối cùng, hắn tìm được một cái Phù Loan Ấn.
Cái Phù Loan Ấn này cũng không có chỗ nào đặc thù cả, nhưng mà cuối cùng thời điểm khi đổi điểm thưởng, lại có thể đổi được đến 100 điểm thí luyện.
Bởi vậy, Lâm Phàm so với các đệ tử thí luyện khác, có được ưu thế cao hơn 100 điểm thí luyện.
- Đệ tử vô hình rơi vào trong một sơn cốc, ở trong một cái trấn nhỏ…
Lâm Phàm cũng rất thông minh, không hề đề cập gì tới Triệu Phong.
Chuyện này căn bản là rất kỳ quái, liên quan đến bí mật của Triệu Phong, Triệu Phong chẳng qua là chia sẻ cho Lâm Phàm mà thôi. Không được sự đồng ý của Triệu Phong, hắn sẽ không nói cho người khác biết.
- Ngươi tư chất mặc dù bình thường, nhưng kỳ ngộ không tệ, cần khắc khổ tu luyện, tương lai sau này cũng không kém a!
Hiểu Nguyệt Tông chủ mỉm cười, khích lệ một phen.
Sau khi Liễu Nguyệt Nhi và Lâm Phàm bị loại, trong Phù Loan Thí Luyện cũng chỉ còn lại có bốn người: Dương Kiền, Bắc Mặc, Nhiễm Tiểu Uyển, Triệu Phong.
- Trong mười lần thí luyện gần nhất, Vân Hải sư đệ có thành tích tốt nhất, đạt được hơn 400 điểm thí luyện. Lần này có hy vọng thật lớn phá vỡ kỷ lục của Vân Hải sư đệ a!
Trong mắt Hiểu Nguyệt Tông chủ và các vị Trưởng lão đều tràn ngập sự chờ mong.
Còn lại bốn tên đệ tử thí luyện, sau lưng đại biểu cho Tông chủ, Đại Trưởng lão, Vân Hải Chân Nhân.
Nhất là Đại Trưởng lão, cả hai đệ tử đều còn ở trong thí luyện, chưa có bị loại.
Dương Kiền có tu vi cao nhất, cũng là môn hạ của Đại Trưởng lão.
Đương nhiên, còn có Triệu Phong tu vi thấp nhất nữa, cũng đều là đệ tử của Đại Trưởng lão.
- Đại Trưởng lão, lần này Dương Kiền thật sự có cơ hội phá vỡ kỷ lục a!
Lục Nguyệt Mỗ Mỗ hơi khen tặng, nói.
- Hy vọng là vậy!
Đại Trưởng lão bất động thanh sắc, nhưng trong lòng cũng là tràn ngập chờ mong.
Nhìn tình huống trước mắt, Dương Kiền là kẻ có hy vọng đạt được đệ nhất, thậm chí phá vỡ kỷ lục cả trăm năm của Vân Hải Chân Nhân.
Về phần Triệu Phong tu vi thấp nhất, là tên đệ tử có ấn tượng tồi tệ nhất trong cảm nhận của các vị Trưởng lão, thì lại hoàn toàn bị mọi người bỏ qua.
Đại Trưởng lão cũng là có chút ngoài dự liệu. Tên tiểu tử kia không ngờ còn có thể kiên trì đến bây giờ.
Ở đây chỉ có một người là có cái nhìn hoàn toàn bất đồng.
Đó chính là Lâm Phàm!
Lâm Phàm có một loại trực giác kỳ quái. Thành tích thí luyện của Triệu sư đệ, khẳng định sẽ rất cao.
Cái này ngoại trừ là trực giác, còn có một nguyên nhân khác.
Hắn nhớ rõ ràng, lúc tiến vào cửa cuối cùng, chỉ có mình Triệu Phong là không bị rất nhiều kỳ ngộ hấp dẫn, không có lập tức hành động, mà là một phen đem tất cả chi tiết của Thiên Cảnh Đảo thăm dò rõ ràng.
Tâm tính này, tầm nhìn này, ý chí dã tâm này, đã cao hơn các đệ tử thí luyện khác rất nhiều.
o0o
Phù Loan Thí Luyện, thời gian từng chút một trôi qua.
Đuổi giết ngày thứ năm, ngày thứ 23 thí luyện, không người nào bị loại.
Đuổi giết ngày thứ sáu, vẫn không người nào bị loại.
Lúc này, tốc độ của Hắc Thiết Cự Quái đã tăng lên đến cấp bậc Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.
Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, cái này đã vượt qua tu vi bình quân của các đệ tử thí luyện.
Sau khi Hắc Thiết Cự Quái đạt tới tốc độ này, rốt cuộc cũng không gia tăng thêm nữa.
Ba người Dương Kiền, Bắc Mặc, Nhiễm Tiểu Uyển, ở trong thí luyện cũng đều có được những kỳ ngộ không nhỏ, đều có biện pháp bổ sung sự tiêu hao chân lực và nguyên khí.
Trong đó, tu vi của Nhiễm Tiểu Uyển tiếp cận Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong.
Nhưng mà đầu Hắc Thiết Cự Quái truy kích sau lưng nàng lại chẳng biết mệt mỏi, không cần nghỉ ngơi, đang từng chút một tiếp cận.
Đuổi giết ngày thứ bảy, Nhiễm Tiểu Uyển đạt tới cực hạn.
Cuối cùng, nàng bị Hắc Thiết Cự Quái đánh trúng một cái, bị quang lưu thanh sắc bao phủ, thân ảnh biến mất khỏi nơi thí luyện.
Vận khí của nàng cũng chỉ có thể tính là bình thường.
o0o
Nhiễm Tiểu Uyển xuất hiện ở lối vào Phù Loan Điện.
- Tiểu Uyển!
Hiểu Nguyệt Tông chủ hô nhỏ một tiếng, khẽ thở ra một hơi.
Thành tích thí luyện của Nhiễm Tiểu Uyển là 335, cao hơn một chút so với Lâm Phàm.
- Không tệ! Không tệ! 335 điểm thí luyện, thành tích này so với Quán quân mấy lần trước còn cao hơn một chút!
Đại Trưởng lão lại cười nói.
Phù Loan Thí Luyện lần này, quả thật là cao nhất trong lịch sử, thành tích của người thứ tư so với Quán quân trước đây còn cao hơn một chút.
Khó có thể tưởng tượng được, ba hạng đầu tiên, sẽ có thành tích như thế nào.
- Trong thí luyện, còn lại ba người, Dương Kiền, Bắc Mặc, còn có… Triệu Phong kia nữa!
Khi Hiểu Nguyệt Tông chủ đề cập tới Triệu Phong, cặp mày khẽ nhíu lại.
Đối với Triệu Phong, mấy vị Trưởng lão ở đây, bao gồm cả Tông chủ, cũng đều không có ấn tượng tốt.
Đặc biệt là trong mắt Tiết Trưởng lão và Vân Hải Chân Nhân, ấn tượng về Triệu Phong lại cực kỳ tồi tệ.
Thế nhưng không ngờ vận khí của tiểu tử này lại tốt đến mức không thể tin nổi, không ngờ lại tiến vào ba hạng đầu!
/1585
|