Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 212 - Các Ngươi Cần Chuyển Bị Tâm Lí

/382


“Vũ Duệ, thế nào rồi?”.

“Bản nguyên thế giới hồi phục không sai biệt lắm, nhưng cây thế giới còn chưa thể hồi phục. Chung quy thế giới này quá yếu, chỉ sợ thời gian tới ngươi sinh mệnh lực sẽ không thể bổ sung”. Vũ Duệ lạnh nhạt nói.

“Vậy là được rồi, dùng lấy thế giới bản nguyên bổ sung cho cây thế giới đi, lưu lại đủ bản nguyên để sử dụng là được rồi”. Vũ Minh gật đầu nói.

“Ta biết, ngươi cẩn thận 1 chút, đừng để lật thuyền trong mương”. Vũ Duệ nói xong liền im lặng.

Vũ Minh thực ra cũng không lo ngại quá nhiều về Vũ Chấn Quân, cho dù là đơn đấu, hắn cũng không sợ mình sẽ thua. Dù sao hắn còn 1 thứ chưa có sử dụng qua, đó chính là Thần Thể, Cửu U Hỗn Độn Thể.

Tuy rằng hiện tại Cửu U Hỗn Độn Quyết tầng 1 cũng chưa luyện thành, nhưng hắn vẫn có thể sử dụng ra Thần Thể, chẳng qua uy lực yếu rất nhiều mà thôi.

Mà một khi sử dụng, với thân thể hiện tại, chỉ sợ duy trì không nổi 3 phút liền sẽ bị tiêu hao khí huyết sạch sẽ.

Mà Vũ Chấn Quân là 1 Hợp Đạo cảnh chân chính. Không nên khinh thường 1 tên Hợp Đạo cảnh, hắn có thể câu thông thiên địa, sử dụng ra sức mạnh không phải 1 tên Dung Linh cảnh có thể chiến thắng.

Mà Hợp Đạo cảnh, có thể mượn dùng lấy bất kỳ loại nguyên tố nào, nhưng không có ai sẽ làm thể, bởi vì họ sẽ mượn dùng chỉ 1 hoặc 2 loại nguyên tố, sau đó chờ đến khi đột phá lên Tử Linh cảnh, họ sẽ dung nhập nguyên tố vào cơ thể, mỗi chiêu mỗi thức đều mang theo thuộc tính nguyên tố.

Uy lực tăng lên không chỉ gấp bội đơn giản như thế.

Lấy ra 1 bình rượu từ không gian trang bị, Vũ Minh trực tiếp uống sạch toàn bộ.

Đây là rượu tu luyện hắn tự tay ủ, hơn nữa là loại vô cùng cuồng bạo, nhưng mang lại lợi ích thì không phải loại pha loãng có thể so sánh. Tuy cuồng bạo nhưng chỉ cần chịu đựng được thì tốc độ tăng lên tu vi cao gấp mấy lần bình thường.

Vũ Minh hắn cần làm trước tiên là đột phá tới Dung Linh cảnh.

Điên cuồng hấp thu cùng chuyển hóa lấy chân nguyên lực mang lại, hắn không ngừng xung kích từng đạo kinh mạch.

Ầm.

Đạo kinh mạch Quân Nguyên khai thông.

Ầm.

Khí Hải khai thông.

Cũng không biết mất bao lâu, Vũ Minh khai phá từng đạo kinh mạch trong cơ thể, Thần Huyết, Mệnh Môn, Thiện Trung…

Một đạo kinh mạch cuối cùng… Ấn Đường.

Ấn Đường nằm ngay tại giữ hai đạo chân mày, đây là 1 đạo kinh mạch vô cùng quan trọng. Bởi vì nó cũng là 1 loại tử huyệt.

Không thể không nói, con người chính là như thế điên cuồng, nắm lấy tử huyệt tu luyện, quả thật có chút khó mà tin nổi.

Đại đa số người đều không cách nào đột phá tới Dung Linh cảnh nguyên nhân đều tại ngay chỗ này.

Thành công, nó không còn là tử huyệt, thất bại, nó liền là của ngươi cả đời gánh nặng.

Đột phá tới Dung Linh cảnh, đối với lực hút trái đất, ngươi hoàn toàn có thể thoát khỏi nó, nhưng đương nhiên, tiêu hao chân nguyên lực cũng là 1 phần cực lớn.

Tại Dung Linh cảnh, thứ ngươi tu luyện duy nhất chính là thoát khỏi ràng buộc trọng lực. Hay nói đúng hơn, đó là 1 cuộc tu luyện về tốc độ, càng lên cao tốc độ ngươi càng nhanh, lực cản trái đất gần như không có tác dụng đối với ngươi.

Đương nhiên, đó là còn phải xem lực hút này lớn bao nhiêu, nếu như gấp 10 lần trọng lực, như vậy ngươi chỉ có thể miễn cưỡng bay lên 1 chút mà thôi.

Mà Vũ Minh đối với thứ này nắm rõ như lòng bàn tay, rất nhanh, hắn liền xung kích Ấn Đường đạo mạch.

Ầm.

Cơ thể sôi trào, toàn bộ năng lượng mà bình rượu kia mang lại bị Vũ Minh hấp thụ hoàn toàn, chuyển hóa toàn bộ thành chân nguyên lực.

Sau khi đột phá, hắn liền có cảm giác khác hẳn, mặc dù loại cảm giác này vô cùng quen thuộc, nhưng 1 lần nữa nắm giữ lại để người ta cảm thấy vui vẻ.

Giống như cả thiên địa không ảnh hưởng gì tới ngươi như thế, cơ thể rất nhẹ nhàng, rất bay bổng.

Nhìn thời gian 1 chút, hắn tu luyện vậy mà lâu tới nửa tháng.

Mà trong thời gian này, nơi hắn ở nhận qua 3 lần tập kích, trong đó 2 lần là lính đánh thuê, 1 lần là bị người “một nhà” đánh lén.

Tuy rằng 2 đội lính đánh thuê hỏa lực rất hung mãnh, thậm chí còn có cả tên lửa. Tuy nhiên do lực lượng cảnh vệ vô cùng lớn, cho nên ảnh hưởng cũng không phải nhiều.

Nhưng mà tới lần thứ 3, 1 người làm trong nhà bị bắt xong giết chết, mà người thay thế lại phẫu thuật thành hình dáng của người đó, từ dánh người đến gương mặt, tính cách không chút nào sai biệt.

Cho nên lần đó toàn bộ đều bị đánh lừa.

Nếu không phải Cổ Vũ vô tình phát hiện người này đang gài bom xung quanh nhà, chỉ sợ toàn bộ họ đều phải chết.

Mà Cổ Vũ khi đó cũng bị người này làm bị thương, hiện tại còn đang dưỡng thương đâu, hơn nữa ngay cả EunJung cũng bị thương nhẹ.

Tuy nhiên tại nơi này “náo nhiệt” như thế, nhưng bên ngoài thì lại không có ai để ý tới, hoặc là biết cũng xem như không.

Bởi vì hiện tại liên bang cùng võ giả liên minh không rảnh để xử lí, hơn nữa lại là việc nội bộ gia đình người ta, cũng không tiện nhúng tay. Mà Vũ Minh cũng biết rõ những việc trong thời gian qua, hắn không có lên tiếng, chỉ lẳng lặng mà tu luyện.

Mấy người Tô Ánh Tuyết trong lòng lo lắng vạn phần, mà Vũ Minh không có chút nào qua tâm, đến cả EunJung bị thương hắn cũng không hỏi lấy 1 lời nào. Hắn chỉ ngồi trong phòng, bên cạnh Chiêu Hy tu luyện.

Một người, phải hiểu được cách đối với cuộc sống mình phụ trách, chứ không phải luôn để người khác chăm sóc mình. Vũ Minh không có an ủi hay làm gì khác, bởi trước sau gì họ cũng sẽ gặp phải chuyện tương tự.

Nếu không thể đối mặt, vậy thì sẽ rất khó tồn tại trong thế giới này.

Chiêu Hy nàng nằm trong khoanh dinh dưỡng, cho nên tình trạng cơ thể lúc nào cũng khỏe mạnh, không cần lo lắng việc nàng không tỉnh không thể ăn uống bổ sung dinh dưỡng.

Căn phòng của Vũ Minh giống như cấm địa, không có ai biết bên trong xảy ra chuyện gì, không ai có quyền đi vào. Đây là lệnh cấm của Vũ Minh.

Sau khi củng cố lại cảnh giới, Vũ Minh tắm rửa, thay 1 bộ quần áo liền bước ra ngoài.

“Thiếu gia”.

Nhìn thấy Vũ Minh bước ra, đám người hầu kinh ngạc 1 chút liền cúi đầu chào.

“Ừ, Tuyết nhi cùng EunJung đâu?”. Vũ Minh hỏi.

“Hai vị tiểu thư đang tại trong phòng y tế”.

“Hả? Họ bị thương?”.

“Cái này chúng ta thật không biết, thiếu gia, ngài nên hỏi bác sĩ”.

“Được rồi”. Phất tay 1 cái để cho họ lui xuống, Vũ Minh liền hướng về phòng y tế đi tới.

Vừa đi tới cửa phòng liền nghe thấy tiếng khóc của EunJung.

“Tỷ tỷ, không sao, mọi thứ sẽ ổn thôi”.

“Ánh Tuyết, ta có phải hay không rất vô dụng?”. EunJung thút thít hỏi.

“Làm sao có thể? Tỷ tỷ ngươi rất giỏi đây”. Tô Ánh Tuyết cười nói.

“Nhưng nhiều người như thế… chết nhiều người như thế…”.

“Tỷ tỷ, đó là bổn phận của họ, họ có chức trách của mình, đó là việc họ phải làm. Dù cho vì nó mà chết, họ cũng không có hối hận”.

“Nhưng ta… họ đều là…”.

“Họ đều là vì bảo vệ chúng ta mà chết, ta biết, ta đương nhiên biết. Ta biết tỷ tỷ trong lòng rất khó chịu, ta cũng thế. Nhưng chúng ta có thể làm gì? Chúng ta không có năng lực bảo vệ bản thân, cũng không thể bảo vệ họ”.

“Tỷ, ngươi biết tại sao chúng ta lại phải ở trong này? Chứng kiến họ vì chúng ta chết đi?”.

“Đó là vì chúng ta chưa đủ mạnh, chúng ta cần nhận sự bảo vệ từ Vũ Minh, hơn nữa đây là cuộc chiến, không có cuộc chiến nào mà không có hi sinh, chúng ta có thể làm, đó là giữ an toàn cho chính bản thân mình. Đó mới là sự báo đáp lớn nhất đối với họ”. Tô Ánh Tuyết ánh mắt cũng đỏ lên.

Nàng cũng khó chịu, cũng uất ức khi nhìn người khác vì nàng mà chết trong khi nàng lại không có năng lực bảo vệ bản thân mình.

Đây là 1 loại bi ai.

Nhưng nàng biết, sớm hay muộn đều có ngày này, mà nàng cần phải làm, đó là giữ vững tâm lí sức chịu đựng.

Vũ Minh ở bên ngoài, khoanh tay dựa lưng vào tường.

EunJung nàng tuy rằng biết thế giới này đáng sợ, nhưng lại chưa từng tận mắt chứng kiến. Giống như ngươi nhìn qua màn hình thấy 1 người giết heo rất kích thích, nhưng đến khi ngươi thực sự cầm lên dao, ngươi bàn tay liền run rẩy không dám hạ thủ.

Mà so với EunJung, Tô Ánh Tuyết tâm lý sức chịu đựng mạnh hơn nhiều. Nàng ít nhất cũng giữ vững tỉnh táo.

Vũ Minh tương lai sẽ gặp vô số kẻ thù, hắn có thể lúc nào cũng bên cạnh bảo vệ họ sao? Đáp án đương nhiên là không thể.

Trong 3 người, hắn lo lắng nhất là EunJung.

Nàng thế giới quan không cách nào có thể chuyển biến nhanh chóng được. Hơn nữa lại không thế nào tu luyện, lại không biết chiến đấu. Trong lòng nàng chỉ có âm nhạc là thứ nàng theo đuổi duy nhất. Nàng mục tiêu cùng người thế giới này bất đồng.

Cho nên hắn rất lo lắng nàng tâm lí chịu đựng không nổi sự tra tấn này.

Tô Ánh Tuyết là người hắn có thể an tâm nhất, bởi vì nàng biết được bản thân nên làm cái gì, nàng có chính kiến của mình, vì mục tiêu có thể phấn đấu không ngừng để bản thân trở nên mạnh mẽ. Hắn không lo lắng nàng sức thừa nhận, vừa nghe qua cuộc nói chuyện vừa rồi liền biết, nàng biết ban thân vị trí, cũng biết bản thân nên làm cái gì.

Mà Chiêu Hy… người mà hắn đau đầu nhất, cũng là người hắn sủng ai nhất. Có lẽ chính vì điều đó nên mới khiến nàng trở nên như thế.

Nàng quá mức thiện lương.

Thiên lương tới mức ngay cả bản thân gặp nguy hiểm cũng không hạ tử thủ.

Hiện tại hắn không biết phải đối với nàng như nào, là để nàng thay đổi tính cách, hay là để nàng thay đổi thái độ đối với sinh mệnh?.

Chưa nói tới hiện tại nàng còn đang hôn mê, như là người thực vật.

Suy nghĩ linh tinh 1 lúc, Vũ Minh liền đẩy cửa tiến vào.

“Oppa!?”.

“Vũ Minh?!”.

Nhìn thấy người tới là Vũ Minh, 2 người bất ngờ không thôi.

“Cứ nằm đó nghỉ ngơi đi”. Thấy 2 người muốn ngồi dậy hắn liền nói, sau đó đi tới ngồi xuống bên giường.

“Thế nào? Chỗ nào không khỏe?”. Vũ Minh cười nói.

“Không có, chỉ là có chút mệt mỏi”. EunJung lắc đầu nói.

“Nằm đây rồi còn bảo không sao?”. Vũ Minh hơi nhướng mày.

Nhìn thấy EunJung cùng Tô Ánh Tuyết không nói gì, hắn khẽ thở dài, bấm nút báo gọi bác sĩ tới.

“Thiếu gia, ngài lúc nào đến?”. Một tên nữ bác sĩ đi vào, nhìn thấy Vũ Minh liền bật thốt.

“Hai người các nàng bị làm sao?”.

“Cái này…”.

“Hả?”. Vũ Minh tăng thêm âm lượng.

“Thiếu gia, đây là báo cáo sức khỏe”. Suy nghĩ 1 chút, nữ bác sĩ liền lấy ra 1 bảng báo cáo sức khỏe của 2 người cho Vũ Minh.

Nhìn bảng báo cáo, lại nhìn 2 người đang cúi đầu, Vũ Minh có chút đau lòng.

Trong bảng báo cáo có nói, 2 người họ là bị tinh thần suy nhược, Tô Ánh Tuyết thì nhẹ hơn 1 chút, mà EunJung… có chút nặng, cần 1 thời gian ngắn để nghỉ ngơi.

Cái này mẹ nó, dù gì 2 người nàng cũng là Thông Mạch cảnh, bảo 1 Thông Mạch cảnh tinh thần suy nhược, ngươi tin không?.

Nhưng là hắn biết, cái này là thật.

Chủ yếu là hắn biết các nàng gần đây áp lực. Áp lực về sự bất lực của mình.

“Các ngươi biết vì cái gì nửa tháng qua ta không hỏi thăm các ngươi 1 lần sao?”. Vũ Minh đưa lại kết quả báo cáo cho bác sĩ, sau đó nhìn 2 người nói.

“Ngươi không phải bận tu luyện sao?”. Tô Ánh Tuyết nói.

“Không sai, ta là bận tu luyện, hiện tại đã đột phá tới Dung Linh cảnh. Nhưng bận không phải lí do, lí do chân chính là ở các ngươi”. Vũ Minh đáp.

“Chúng ta?”.

“Đúng, các ngươi phải biết, tương lai, ta chắc chắn sẽ phải ra ngoài xông pha, EunJung ta không nói, nàng dù sao mục tiêu cùng thế giới quan đều khác với chúng ta”.

“Nàng cơ bản là sẽ không thể tự bảo vệ bản thân được”.

“Nhưng còn ngươi, Tuyết nhi, ngươi có cường giả tâm, ngươi đối mặt với kẻ thù chắc chắn sẽ ra tay, thậm chí là giết người. Ngươi con đường cùng nàng khác biệt”. Vũ Minh nhìn chằm chằm Tô Ánh Tuyết nói.

“Ta… ta hiểu”. Tô Ánh Tuyết thấp giọng nói.

“Ngươi hiểu thì tốt, EunJung, tuy rằng ngươi cùng nàng không giống, nhưng là nữ nhân của ta, sớm hay muộn đều sẽ biết những thứ này. Ít nhất tâm lí phải chuẩn bị đầy đủ. Ta bên ngoài có thể mang tiếng ma đầu, ác ma, sát nhân… hay là tiếng xấu bị người đời thóa mạ, ngươi cũng phải nhận. Vì ngươi là nữ nhân của ta, ta làm những này là vì cái gì?”.

“Đã là nữ nhân của ta thì phải hiểu thân phận của mình là gì. Ta có thể không quan tâm ngươi theo đuổi ước mơ, cũng không ngăn cản ngươi bước trên sân khấu. Nhưng thân phận ngươi còn đó, là Vũ gia thiếu phu nhân”.

“Tương lai ta có rất nhiều kẻ thù, cũng vì điều đó mà sẽ nhiều người vì ngươi chết đi. Đây là điều không cách nào thay đổi. Ngươi phải hiểu được điều đó”. Vũ Minh nói.

“Ta… hiểu”. EunJung mất 1 lúc mới lên tiếng.

“Ừm, hiểu là tốt rồi. Tuy rằng ta có thể bảo vệ ngươi cả đời không bị tổn thương, nhưng ngươi đã làm người của công chúng, sẽ nhận rất nhiều lời nói, trong đó có thể có ta. Cho nên, đừng nghĩ quá nhiều. Mọi việc cứ để ta lo, được chứ?”.

“Ừ”. EunJung hít sâu 1 hơi đáp.

“Tốt rồi, hiện tại… cũng là lúc kết thúc chuyện này”. Vũ Minh nhếch môi cười lạnh.

/382

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status