Trải qua hành trình dài khoảng 8 tiếng đồng hồ, cuối cùng Vi cũng đến được hòn đảo thiên đường mà cô hằng mơ ước. Thật đúng với những gì cô mong đợi, vừa đặt chân xuống hòn đảo, cô đã bị choáng ngộp vì khung cảnh vô cùng xinh đẹp nơi đây.
Bờ biển trải dài với những bãi cát trắng mịn như pha lê, những con sóng nhẹ lăn tăn, nước biển trong vắt có thể nhìn thấu những dây rong biển xanh rì, những rặng dừa vút cao thẳng tắp dọc theo con đường khiến cho cô có cảm giác như đang lạc vào một thế giới thần tiên. Chỉ việc ngắm nhìn thôi cũng đã thấy say mê.
Check in nhận phòng khách sạn xong, cô liền nhanh chóng tắm rửa qua loa rồi thay quần áo xuống phố. Cô ko thể chờ thêm giây phút nào nữa để đc khám phá những điều kì thú của hòn đảo thiên đường này. Sau một hồi đi dạo, Vi phát hiện ra một chuyện rất kì lạ, dù mặt trời rực lửa vào khoảng 12h trưa, nhưng bước chân trần đi trên cát ko hề thấy bỏng rát, mà ngược lại còn có một cảm giác êm ái nhẹ nhàng, mát rượi như được massage, đúng là một bí ẩn ko thể lý giải nổi.
Ngoài ra, chẳng những cảnh vật nơi đây yên bình mà người dân cũng rất đỗi hiền hậu và thân thiện. Cô tình cờ gặp được một người dân bản xứ nhưng lại biết rất rõ về Việt Nam, còn nói được một ít tiếng việt. Bà ấy ko những tốt bụng hướng dẫn cô cách sử dụng các phương tiện công cộng, chỉ cho cô biết các địa điểm ăn uống và tham quan du lịch, còn rất nhiệt tình cho cô số điện thoại, bảo rằng nếu có gặp khó khăn gì thì cứ gọi cho bà ấy. Thật may quá đi, thú thật đi du lịch nước ngoài một mình đúng là cô cũng hơi sợ. Nhưng mà giờ lại quen đc một người bạn tốt bụng như thế này thì đúng là quá tuyệt rồi còn gì ^^ Có điều... lấy để đó cho yên tâm vậy thôi chứ ko dám gọi đâu, sử dụng điện thoại ở nước ngoài chắc phá sản mất -_-!
Thời điểm Vi đi hết một vòng khu thương mại và thử hết các món đặc sản mà người phụ nữ bản xứ lúc nãy đã giới thiệt thì trời cũng bắt đầu chập choạng tối. Lúc này, những ánh đèn rực rỡ đủ màu sắc treo dọc theo hai bên đường và trước các cửa tiệm được thắp sáng trông thật bắt mắt, tạo nên một khung cảnh huyền bí, khác xa với buổi sáng. Ngoài bãi biển còn có các màn biểu diễn flashmob vô cùng nhộn nhịp, thấy vậy cô liền hào hứng đi nhanh đến đó để tham gia hoà mình vào các điệu múa cùng với mọi người.
Cô chơi hăng say đến nỗi đến nửa đêm lúc nào cũng ko hay biết. Nhìn đồng hồ đã là 11h nhưng cô vẫn còn muốn ghé vào các quán bar để thưởng thức chương trình nhạc sống "trên cả tuyệt vời" mà dân cư mạng hay đồn đại. Có điều giờ cũng hơi trễ rồi... Thôi kệ, đã đi thì nhất định phải chơi hết mình, ko thôi sẽ tiếc lắm.
Nghĩ thế, cô liền chọn một quán bar ngoài trời ngay tại bãi biển, nơi đây tất cả các vật dụng đều đc làm bằng gỗ, ko gian lại được thấp sáng bằng đèn cầy nên trông rất cổ điển. Chính giữa còn có một ngọn lửa lớn như một lò sưởi tạo ko khí thật ấm cúng. Tuy nhiên, tiếng đàn du dương phát ra từ chiếc piano mới chính là điều thu hút cô bước vào nơi này. Đó là thứ âm nhạc thanh khiết, mê hoặc lòng người.
Cô chọn một chỗ ngồi trong góc khuất và chăm chú lắng nghe những giai điệu đến từ thiên đường. Đang đến lúc chuẩn bị bước vào thế giới thần tiên, thì bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một người lạ mặt, còn tự tiện ngồi vào bàn của cô. Dùng thứ tiếng anh lơ lớ của người Ấn Độ để bắt chuyện.
Thôi được rồi. Cô phải thừa nhận, trình độ tiếng anh của cô chỉ dừng lại ở học sinh cấp ba. Nếu như nói giọng chuẩn một chút thì cô còn có thể miễn cưỡng nghe được. Còn cái này, tiếng anh của người ấn độ thì cô đành bó tay -_-|||
Người đàn ông lạ mặt vui vẻ xổ một tràn tiếng anh với cô, trong khi cô chỉ biết đực mặt ra chứ chẳng hiểu cái gì cả. Vì vậy cô ngượng ngùng sử dụng vốn tiếng anh ít ỏi của mình để từ chối người kia và tìm cách chuồn lẹ
"Sorry but I can't understand what you said. So... if you need a help or something, please talk to another person. I'm really sorry" Nói rồi, cô cúi đầu chào, sau đó ba chân bốn cẳng đứng lên chuẩn bị chạy. Ai ngờ bị người kia kéo lại...
"You're so cute. I like you. Wanna go somewhere with me ?"
Ặc... cái này thì cô hiểu được nè. Thể loại gì đây ? Đối với người mới gặp lần đầu tiên đã nói thích, còn bảo có muốn đi đâu đó vào giờ này hay ko à ? Xin lỗi ! Cô ko có nai đến mức đó đâu nhé.
Cô gạt tay người đàn ông kia ra, khuôn mặt cười nhưng ko cười nói "Sorry ! It's too late, I have to go home now. Byeb bye !"
Vừa quay đi chưa được ba bước, người kia vẫn ko buông tha, nhất quyết giữ cô lại "Wait ! It's still early. Let's go for a drink, baby !" Nói rồi, hắn ko đợi cô trả lời đã kéo cô đi.
"Hey ! Let go of me !"
Hắn kiên trì giữ lấy tay cô ko chịu buông dù cô có cố gắng giãy giụa cỡ nào, miệng thì cứ liên tục nói cái gì đấy, lúc nãy khi bình tĩnh cô còn ko nghe được, huống hồ chi là đang hoảng sợ như bây giờ. Cô cố gắng cầu cứu xung quanh, nhưng có vẻ như chẳng ai để ý đến cô cả. Thôi được ! Nếu ko ai cứu thì phải tự cứu mình vậy. Tên khốn ! Dám chọc ghẹo chị đây thì đừng trách tại sao chị nhẫn tâm nhá.
Ngay sau đó, cô liền nhắm vào hạ bộ của hắn mà đá thật mạnh, ngoài ra còn khuyến mãi thêm cho hắn một cú đạp vào chân rõ đau để chắc chắn hắn ko thể đuổi theo cô được nữa, rồi mới bỏ chạy thoát thân. Lần này để xem dòng họ nhà hắn còn có người nối dõi được ko nhé, cho chừa cái tội dám chọc gái bữa bãi. Đáng đời !
Chạy về tới khách sạn, vào phòng khoá chặt của lại cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm. May thật ! Lúc nãy cô mà ko nhanh trí xử cho tên khốn đó một trận thì giờ này ko biết đã bị hắn kéo đến nơi quái quỷ nào rồi.
Nghĩ đến cảnh đó, cô ko khỏi rùng. Chợt nhớ đến lời anh dặn "tốt nhất đừng ra đường vào buổi tối" Hic... phải chi cô chịu nghe lời anh thì đâu có gặp phải chuyện này.
Không biết giờ này cậu ấy đang làm gì nhỉ ? Có khi nào vẫn là đang làm việc ? Haizzz... Chẳng biết có nhớ ăn uống đúng giờ ko nữa ? Oa oa... Tự nhiên muốn gặp cậu ấy quá đi ! Nếu có cậu ấy đi cùng thì chắc chắn sẽ ko xảy ra chuyện như thế này rồi TT_TT Khoan đã ! Ngừng lại ! Ngừng lại ! Mình lại thế nữa rồi !!!! Đang nghĩ cái gì vậy nè trời ? Từ bao giờ lại bắt đầu dựa dẫm vào cậu ấy như thế ? Ko được ! Ko nên chút nào, phải bỏ thói quen này đi mới được.
Để ngăn mình tiếp tục nghĩ lung tung, cô quyết định đi tắm cho tỉnh táo tinh thần rồi lên giường chuẩn bị đi ngủ. Nhớ đến ngày mai là giáng sinh, năm nay cô lại phải đón giáng sinh một mình. Cảm thấy có chút tủi thân... nhưng mà dù sao cô cũng đã quen rồi. Ko phải ngoài kia có cả trăm người cũng giống như cô sao ? Cố gắng đè nén tâm trạng tồi tệ kia xuống, mãi đến gần sáng cô mới có thể chợp mắt....
----------------------------------------
Cô giật mình tỉnh giấc bởi tiếng chuông điện thoại đánh thức. Nhìn lại đồng hồ chỉ mới có 4h45 thôi. Ai lại gọi điện vào giờ này thế nhỉ ? Lồm cồm bò dậy tìm điện thoại, cô cố gắng rướng mắt lên nhìn vào màn hình thì chợt giật mình. Là anh sao ?
Ko để anh đợi lâu, cô nhanh chóng bắt điện thoại...
"Alo ?"
"Vẫn còn ngủ à ?"
"Ừm... đương nhiên. Mới có 4h mấy thôi mà." Nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh từ trong điện thoại, trái tim nhỏ bé của cô ko chịu đc mà đập loạn vài nhịp.
"Ko phải cậu nói bình minh ở Boracay rất đẹp à ? Sao ko thức sớm để xem ?"
Ngủ ko được, tâm trạng cũng ko tốt, còn có tinh thần để xem bình minh nữa sao ? -_-
"Còn ở đây mấy ngày nữa lận mà, tớ định mai xem. Đúng rồi ! Có chuyện gì mà cậu gọi sớm thế ? Cước gọi quốc tế mắc lắm đó. Cậu mau nói nhanh rồi cúp máy đi !"
Ko thấy anh trả lời, chỉ nghe tiếng phì cười ở bên kia đầu dây làm cô cảm thấy bất mãn hết sức. Lo cho hắn mà hắn còn cười vào mặt mình như thế à ?
"Cậu ko cần lo. Chỉ một cuộc gọi cũng ko đến mức phải phá sản đâu. Mà hôm nay là giáng sinh, bình minh trên biển sẽ đặc biệt đẹp hơn những ngày khác, sao cậu ko tranh thủ cơ hội ngàn năm có một này"
"Thật hả ? Giờ vẫn còn kịp, để tớ ra bãi biển liền" Trong khi vẫn nói chuyện điện thoại với anh, cô vội mặc áo khoát đi ra ngoài "Mà sao cậu gọi sớm thế ? Đừng nói với tớ là mới làm việc xong đó nha !"
"Ừm... cứ coi là vậy đi !"
"Cậu á, ko biết tự chăm sóc bản thân chút nào. Cậu như vậy làm sao người khác yên tâm được chứ ?"
"Lo lắng cho tớ à ?" Giọng anh vẫn bình thường nhưng trong lòng lại hết sức rạo rực. Cô là đang trách anh nhưng anh lại thấy rất dễ nghe, cuộc nói chuyện của hai người cứ như một cặp vợ chồng thật sự.
"Tớ đương nhiên lo..." Nói được nửa chừng cô mới phát hiện ra mình nói hớ, nói như vậy chẳng phải nghe rất giống hai người đang yêu nhau sao. Thấy như vậy ko ổn nên Vi liền tìm cách đánh trống lảng "Tớ... tớ đã tới bờ biển rồi này. Mặt trời cũng chuẩn bị mọc, ánh mặt trời nhuộm đỏ cả một vùng trời, nhìn lãng mạn lắm luôn á. Tớ nổi hết cả da gà lên rồi nè"
"Đẹp như thế à ? Tả cho tớ nghe khung cảnh chỗ cậu đang đứng đi !"
"Ừm... cát thì trắng mịn, mát lạnh nè, biển trong veo phản chiếu ánh mặt trời nên đỏ rực cứ như một bể máu khổng lồ..."
"Tả kiểu gì thế ? Đây là cái mà cậu gọi là lãng mạn đó hả ? -_-||| Còn gì đặc biệt nữa ko ?"
"Đặc biệt à ? Mặt trời ở đây to hơn nhiều so với ở Việt Nam... nhìn rất giống một viên ngọc đang toả sáng..." Trò chuyện với anh, tâm trạng của cô trở nên tốt hơn nhiều, rất muốn cùng anh chia sẻ cảnh tượng tuyệt đẹp này.
"Kể cho cậu một truyền thuyết này nhé. Nếu một người đứng giữa biển vào lúc mặt trời mọc, sau đó nhắm mắt lại và dang rộng hai tay đón tia nắng đầu tiên của buổi bình minh, thì thần mặt trời sẽ phái một thiên thần đến để mang hạnh phúc tới cho người đó"
"Thật hả ? Ko ngờ cậu mà cũng tin mấy chuyện này à ?" Cô rất bất ngờ khi nghe anh nói đến cái truyền thuyết kia, người luôn đi theo khoa học như anh mà cũng tin vào truyền thuyết à ? Rất đáng để thử đó nha.
"Tin cũng ko mất mát gì cả !"
Cô phì cười "Vậy tớ cũng muốn thử. Để xem thiên thần có hình dáng như thế nào. Cơ mà đứng giữa biển tức là phải trèo thuyền ra xa ngoài biển ấy hả ?"
"Ngốc ! Cần gì phiền phức thế. Chỉ cần đi tới chỗ nước biển ngập tới đầu gối là đc rồi."
"Ơ... thế hả ? Tớ đâu có biết. Ok, để tớ làm ngay và luôn đây !"
"Ừm... Vậy tớ cúp máy nhé, dù có thấy thiên thần thật cũng đừng làm người ta sợ đấy !"
"Xì... tớ biết rồi !" Cái tên này đúng là luôn tranh thủ cơ hội để trêu chọc người khác, có điều lần này cô ko hề cảm thấy tức giận chút nào mà ngược lại còn vô cùng vui vẻ. Cô muốn trò chuyện với anh nhiều hơn, nhưng mà nghĩ tới anh đã làm việc cả đêm ko ngủ, thôi thì buông tha cho anh nghỉ ngơi một chút.
"Nhớ phải ăn uống đúng bữa đó nhe !"
Anh chỉ cười vui vẻ, ừm một tiếng rồi cúp máy. Nghe tiếng đầu dây bên kia phát ra từng tiếng ngắt quãng lạnh lẽo, lòng cô chợt thấy hụt hẫng vô cùng. Sự cô đơn lại trở về, nụ cười theo đó cũng tắt ngóm.
Haizz... giờ buồn cũng để có ích gì. Thực hiện cái truyền thuyết mà cậu ấy nói thử xem sao. Nghĩ vậy cô nhanh chóng cởi giày và đi ra biển.
Nước biển mát lạnh, ngắm vào chân mang đến cảm giác sảng khoái, còn có mấy chú cá nhỏ xinh bơi đến rỉa chân cô nhột nhột cứ như đang massage. Thích thật ! Đi đến khi nước biển dâng tới đầu gối thì cô dừng lại, làm theo lời anh nói, nhắm mắt lại và dang rộng hai tay đón anh nắng, hít thở ko khí trong lành của buổi bình minh mang lại, cô cảm thấy thật thoải mái.
Ngay sau đó, tia nắng đầu tia của mặt trời cũng chiếu tới người cô, một cảm giác ấm áp lan toả khắp cơ thể, dễ chịu vô cùng. Sự ấm áp này làm cho cô lại nhớ đến anh, những lúc anh ôm cô cũng có cảm giác giống như thế.
Được một lúc, cô cảm nhận thấy hình như có ai đó đang đứng phía trước, che khuất ánh mặt trời, cô liền giật mình mở mắt ra đầy cảnh giác.
Quả nhiên có là người thật, do mắt nhất thời chưa quen với ánh sáng nên cô ko nhìn rõ khuôn mặt của người đó, nhưng dáng người thì lại vô cùng quen thuộc.
Cố gắng nheo mắt lại để nhìn rõ hơn, cuối cùng cô cũng nhìn ra được. Ha ha... ko thể nào ! Có phải cô muốn gặp anh tới mức sinh ra ảo giác ko vậy ?
Anh đang đứng ngay trước mặt cô, ánh mặt trời chiếu rọi vào khuôn mặt anh làm cho trở nên đẹp một cách huyền ảo, nhìn cực kì mê hoặc...
Cô vẫn ngơ ngác nhìn anh ko có phản ứng gì. Thấy vậy anh liền hắng giọng lên tiếng "Này ! Nói gì đi chứ ! Tớ chính là thiên thần được phái đến cho cậu đây nè, ngốc ! " vừa nói anh vừa bẹo má cô cười vui vẻ
"Thật à ? Cậu là thiên thần ?" Giờ phút này cô vẫn ko tin đc là anh đang thật sự đứng trước mặt cô, quá sức kì diệu . Bởi vậy cho dù anh có nói điều thần tiên gì đi nữa cô cũng đều tin cả.
"Phì... ha ha ha... cậu mới ở đây chơi có một ngày mà đã bị nhũn não rồi à ? Chuyện như thế mà cũng tin được hả ? Ha ha ha...."
Tiếng cười của anh ngay lập tức sua đi những điều kì diệu lúc ban nãy, đến bây giờ cô mới tỉnh ngộ ra. Anh... là người thật ?
"Cậu... sao cậu lại ở đây ?"
"Ko muốn gặp tớ à ?"
Như sợ anh sẽ biến mất nếu cô trả lời không muốn, cô không kịp suy nghĩ đã gật đầu lia lịa "Muốn !"
Nhìn thấy cô như thế, anh lại bật cười "Sao hôm nay đột nhiên ngoan thế ?" anh dịu dàng xoa đầu cô, nụ cười của anh lúc này còn sáng chói hơn cả ánh mặt trời khiến cho trái tim cô đập nhộn nhịp
Phản ứng của Vi thật đáng yêu, anh nhịn ko được liền vòng tay ôm lấy cô vào lòng, cảm nhận đc hơi ấm từ cô anh mới có thể yên tâm. Bất đắc dĩ anh phải để cô đến đây một mình, dù chỉ trong một ngày nhưng anh vẫn đứng ngồi ko yên. Cố gắng làm việc như điên để sớm hoàn thành dự án. Cuối cùng sau 24 tiếng chiến đấu anh đã làm được điều mà đến anh cũng ko thể nào tin nổi. Chỉ cần nghĩ đến việc để cô một mình ở nơi nguy hiểm như Philippin thì anh đã có động lực vô cùng to lớn rồi.
Haizzz... sau sự việc này, anh mới nhận ra, cô có vẻ như ngày càng trở nên quan trọng đối với anh thì phải ? Có điều anh vẫn ko dám chắc đó là tình yêu. Cho nên trước khi có câu trả lời chắc chắn, anh chỉ cần cô luôn ở bên cạnh là đủ rồi, cũng ko yêu cầu đc nhận lại tình cảm từ phía cô. Mọi việc cứ để cho nó tự nhiên là tốt nhất.
Được ôm cô như thế này quả thật rất thoải mái, mí mắt anh bỗng chốc nặng trĩu. Làm việc liên tục 24 tiếng, sau đó còn phải ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ để đến đây, giờ phút này, một chút sức lực cũng ko còn. Rất muốn ngủ !!!
"Mau về khách sạn đi ! Tớ muốn ngủ !" Anh yếu ớt thì thầm bên tai cô, kích thích các dây thần kinh ở lỗ tai khiến cho cô đỏ cả mặt. Còn hiểu lầm anh có ý đồ đen tối. Cô giật mình đẩy anh ra, nhìn thấy khuôn mặt đầy mệt mỏi của anh mới biết thì ra là anh đang nói nghĩa đen chứ ko có ý đồ gì cả.
Hic... đúng là ngượng thật, cũng may anh có vẻ như ko để ý, nếu ko chắc cô độn thổ mất >_< Thế là cô liền giả vờ như không có gì, nhanh chóng dìu anh về phòng.
Về tới phòng, anh lăn ra ngủ say như chết. Trong khi Vi thì đang ngồi xỏm bên cạnh giường, ko ngừng ngắm nhìn khuôn mặt của anh, lâu lâu lại dùng tay sờ thử để kiểm tra xem sự hiện diện của anh là thật hay chỉ do cô đang mơ. Vẫn ko thể tin đc anh đã đến đây, tâm trạng phấn khởi vô cùng. Làm sao đây ? Thật là vui quá đi mất !!! Cô kích động nằm lăn lộn trên sàn nhà....
Nhưng mà... ko biết khi nào cậu ấy mới thức dậy nhỉ ? Trông vẻ mặt mệt mỏi thế này, chắc là lại làm việc mà ko nghỉ ngơi nữa rồi, tội thật. Ý nghĩ anh vì cô nên mới cố gắng như thế làm cô cảm động ko thôi. Vào ngày giáng sinh, anh đã tặng cô món quá ý nghĩa đến như thế, thì cô cũng nên làm gì đó cho anh mới phải. Nhưng quan trọng là phải làm gì đây ?
Suy nghĩ miên man một hồi Vi ngồi tựa vào thành giường mà thiếp đi lúc nào ko hay biết. Tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên giường, chẳng thấy Phong đâu cả, cũng ko có một dấu tích gì chứng tỏ anh đã từng có mặt ở đây. Vậy ra chuyện anh tới Boracay với cô là mơ thật à ? :((
Cô thất vọng lê cơ thể mệt mỏi đi vào phòng tắm. Đúng là giấc mơ chết tiệt ! Nhờ nó mà tâm trạng của cô bây giờ còn tệ hơn cả hôm qua. Ức chế thật !!!!! Gya a a a....
Tắm rửa sạch sẽ, tinh thần cũng đỡ hơn được một chút, cô mới phát hiện ra mình đã quên mang quần áo vào phòng tắm. Nghĩ lại trong phòng cũng chẳng có ai ngoài mình nên cô cứ thoải mái quấn chiếc khăn tắm bước ra...
Vừa mở cửa đã thấy anh ung dung ngồi trên sofa đọc báo, nghe tiếng động liền ngẩng mặt lên "Sao cậu..." lời còn chưa nói hết đã bị anh nuốt trở vào. Anh ko ngờ cô lại bạo gan như thế, biết là có anh trong phòng mà còn dám quấn chiếc khăn bé xíu thế kia, chỉ che được như chỗ cần che, mà đi ra. Đây là đang quyến rũ anh sao ?
Chưa kịp để anh phản ứng gì, cô đã hét lớn, sau đó đóng sầm cửa lại....
"Cậu... cậu... ở đâu ra vậy ?"
Bị tiếng hét của cô làm cho nhức cả lỗ tai, rồi lại còn bị hỏi một câu khiến người khác sửng sốt như thế -_-
"Cậu đúng là quá đáng thật ! Tớ mới ra ngoài có mấy phút mà cậu đã quên sự hiện diện của tớ rồi à ?" Anh càng nghĩ càng khó hiểu, cô rõ ràng là đã nhìn thấy anh, vậy mà sao lại quên được. Ko phải là mắc chứng Alzheimer đó chứ -_-
Nói vậy... chuyện anh tới đây là thật à ? Ko phải mơ, đây ko phải là mơ. Cô tự nhéo mặt mình thật mạnh thấy đau điếng nên cô mới có thể chắc chắn đây ko phải là mơ. Oa... đây ko phải mơ. Cô vui sướng thiếu điều muốn nhảy cẫng lên. Nhưng rồi cô chợt nhớ đến tình hình thực tại nên ngượng ngùng nói với anh
"Tớ... quên mang quần áo vào rồi. Cậu có thể ra ngoài một chút được ko vậy ?"
"Vậy ra là quên mang quần áo à ? Tớ còn tưởng cậu định quyến rũ tớ nữa chứ !" biết được nguy nhân hành động của cô, anh lại bắt đầu trêu chọc
"Nói bậy ! Tớ quyến rũ cậu hồi nào, tớ quên mang thật chứ bộ. Cậu mau ra ngoài đi mà, năn nỉ á"
"Sao phải phiền phức thế ? Tớ lấy giúp cậu là đc rồi"
Ặc... giỡn chơi sao ? Ngay cả mấy món đồ nhạy cảm cô cũng quên, ko lẽ nhờ anh lấy giùm luôn à. Xin lỗi ! Mặt cô chưa dày đến mức đó đâu -_-|||
"Tớ tự lấy đc. Cậu làm ơn ra ngoài giùm tớ 5 phút đi !"
"Được rồi ! Ra đây nè !"
Nghe thấy tiếng anh đóng cửa, cô mới dám rón rén bước ra. Thay đồ xong, nhìn xung quanh phòng thấy có gì đó lạ lạ nên thò đầu ra ngoài gọi anh vào.
"Ơ... hành lý của cậu đâu ?" cô nhìn anh đầy thắc mắc
"Tớ ko có mang. Sợ ko kịp chuyến bay nên tớ ra thẳng sân bay luôn"
Nghe anh nói thế, cô bất ngờ đến há hốc cả mồm "Cậu nói thật đó hả ? Vậy... giờ quần áo đâu để thay ?"
"Thì mua" anh tỉnh bơ trả lời rồi kéo tay cô ra cửa "Mau đi thôi ! Mặc bộ quần áo này từ hôm qua tới giờ tới khó chịu lắm rồi"
"Ặc... Được ! Được ! Từ từ đã ! Để tớ lấy túi xách."
Bờ biển trải dài với những bãi cát trắng mịn như pha lê, những con sóng nhẹ lăn tăn, nước biển trong vắt có thể nhìn thấu những dây rong biển xanh rì, những rặng dừa vút cao thẳng tắp dọc theo con đường khiến cho cô có cảm giác như đang lạc vào một thế giới thần tiên. Chỉ việc ngắm nhìn thôi cũng đã thấy say mê.
Check in nhận phòng khách sạn xong, cô liền nhanh chóng tắm rửa qua loa rồi thay quần áo xuống phố. Cô ko thể chờ thêm giây phút nào nữa để đc khám phá những điều kì thú của hòn đảo thiên đường này. Sau một hồi đi dạo, Vi phát hiện ra một chuyện rất kì lạ, dù mặt trời rực lửa vào khoảng 12h trưa, nhưng bước chân trần đi trên cát ko hề thấy bỏng rát, mà ngược lại còn có một cảm giác êm ái nhẹ nhàng, mát rượi như được massage, đúng là một bí ẩn ko thể lý giải nổi.
Ngoài ra, chẳng những cảnh vật nơi đây yên bình mà người dân cũng rất đỗi hiền hậu và thân thiện. Cô tình cờ gặp được một người dân bản xứ nhưng lại biết rất rõ về Việt Nam, còn nói được một ít tiếng việt. Bà ấy ko những tốt bụng hướng dẫn cô cách sử dụng các phương tiện công cộng, chỉ cho cô biết các địa điểm ăn uống và tham quan du lịch, còn rất nhiệt tình cho cô số điện thoại, bảo rằng nếu có gặp khó khăn gì thì cứ gọi cho bà ấy. Thật may quá đi, thú thật đi du lịch nước ngoài một mình đúng là cô cũng hơi sợ. Nhưng mà giờ lại quen đc một người bạn tốt bụng như thế này thì đúng là quá tuyệt rồi còn gì ^^ Có điều... lấy để đó cho yên tâm vậy thôi chứ ko dám gọi đâu, sử dụng điện thoại ở nước ngoài chắc phá sản mất -_-!
Thời điểm Vi đi hết một vòng khu thương mại và thử hết các món đặc sản mà người phụ nữ bản xứ lúc nãy đã giới thiệt thì trời cũng bắt đầu chập choạng tối. Lúc này, những ánh đèn rực rỡ đủ màu sắc treo dọc theo hai bên đường và trước các cửa tiệm được thắp sáng trông thật bắt mắt, tạo nên một khung cảnh huyền bí, khác xa với buổi sáng. Ngoài bãi biển còn có các màn biểu diễn flashmob vô cùng nhộn nhịp, thấy vậy cô liền hào hứng đi nhanh đến đó để tham gia hoà mình vào các điệu múa cùng với mọi người.
Cô chơi hăng say đến nỗi đến nửa đêm lúc nào cũng ko hay biết. Nhìn đồng hồ đã là 11h nhưng cô vẫn còn muốn ghé vào các quán bar để thưởng thức chương trình nhạc sống "trên cả tuyệt vời" mà dân cư mạng hay đồn đại. Có điều giờ cũng hơi trễ rồi... Thôi kệ, đã đi thì nhất định phải chơi hết mình, ko thôi sẽ tiếc lắm.
Nghĩ thế, cô liền chọn một quán bar ngoài trời ngay tại bãi biển, nơi đây tất cả các vật dụng đều đc làm bằng gỗ, ko gian lại được thấp sáng bằng đèn cầy nên trông rất cổ điển. Chính giữa còn có một ngọn lửa lớn như một lò sưởi tạo ko khí thật ấm cúng. Tuy nhiên, tiếng đàn du dương phát ra từ chiếc piano mới chính là điều thu hút cô bước vào nơi này. Đó là thứ âm nhạc thanh khiết, mê hoặc lòng người.
Cô chọn một chỗ ngồi trong góc khuất và chăm chú lắng nghe những giai điệu đến từ thiên đường. Đang đến lúc chuẩn bị bước vào thế giới thần tiên, thì bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một người lạ mặt, còn tự tiện ngồi vào bàn của cô. Dùng thứ tiếng anh lơ lớ của người Ấn Độ để bắt chuyện.
Thôi được rồi. Cô phải thừa nhận, trình độ tiếng anh của cô chỉ dừng lại ở học sinh cấp ba. Nếu như nói giọng chuẩn một chút thì cô còn có thể miễn cưỡng nghe được. Còn cái này, tiếng anh của người ấn độ thì cô đành bó tay -_-|||
Người đàn ông lạ mặt vui vẻ xổ một tràn tiếng anh với cô, trong khi cô chỉ biết đực mặt ra chứ chẳng hiểu cái gì cả. Vì vậy cô ngượng ngùng sử dụng vốn tiếng anh ít ỏi của mình để từ chối người kia và tìm cách chuồn lẹ
"Sorry but I can't understand what you said. So... if you need a help or something, please talk to another person. I'm really sorry" Nói rồi, cô cúi đầu chào, sau đó ba chân bốn cẳng đứng lên chuẩn bị chạy. Ai ngờ bị người kia kéo lại...
"You're so cute. I like you. Wanna go somewhere with me ?"
Ặc... cái này thì cô hiểu được nè. Thể loại gì đây ? Đối với người mới gặp lần đầu tiên đã nói thích, còn bảo có muốn đi đâu đó vào giờ này hay ko à ? Xin lỗi ! Cô ko có nai đến mức đó đâu nhé.
Cô gạt tay người đàn ông kia ra, khuôn mặt cười nhưng ko cười nói "Sorry ! It's too late, I have to go home now. Byeb bye !"
Vừa quay đi chưa được ba bước, người kia vẫn ko buông tha, nhất quyết giữ cô lại "Wait ! It's still early. Let's go for a drink, baby !" Nói rồi, hắn ko đợi cô trả lời đã kéo cô đi.
"Hey ! Let go of me !"
Hắn kiên trì giữ lấy tay cô ko chịu buông dù cô có cố gắng giãy giụa cỡ nào, miệng thì cứ liên tục nói cái gì đấy, lúc nãy khi bình tĩnh cô còn ko nghe được, huống hồ chi là đang hoảng sợ như bây giờ. Cô cố gắng cầu cứu xung quanh, nhưng có vẻ như chẳng ai để ý đến cô cả. Thôi được ! Nếu ko ai cứu thì phải tự cứu mình vậy. Tên khốn ! Dám chọc ghẹo chị đây thì đừng trách tại sao chị nhẫn tâm nhá.
Ngay sau đó, cô liền nhắm vào hạ bộ của hắn mà đá thật mạnh, ngoài ra còn khuyến mãi thêm cho hắn một cú đạp vào chân rõ đau để chắc chắn hắn ko thể đuổi theo cô được nữa, rồi mới bỏ chạy thoát thân. Lần này để xem dòng họ nhà hắn còn có người nối dõi được ko nhé, cho chừa cái tội dám chọc gái bữa bãi. Đáng đời !
Chạy về tới khách sạn, vào phòng khoá chặt của lại cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm. May thật ! Lúc nãy cô mà ko nhanh trí xử cho tên khốn đó một trận thì giờ này ko biết đã bị hắn kéo đến nơi quái quỷ nào rồi.
Nghĩ đến cảnh đó, cô ko khỏi rùng. Chợt nhớ đến lời anh dặn "tốt nhất đừng ra đường vào buổi tối" Hic... phải chi cô chịu nghe lời anh thì đâu có gặp phải chuyện này.
Không biết giờ này cậu ấy đang làm gì nhỉ ? Có khi nào vẫn là đang làm việc ? Haizzz... Chẳng biết có nhớ ăn uống đúng giờ ko nữa ? Oa oa... Tự nhiên muốn gặp cậu ấy quá đi ! Nếu có cậu ấy đi cùng thì chắc chắn sẽ ko xảy ra chuyện như thế này rồi TT_TT Khoan đã ! Ngừng lại ! Ngừng lại ! Mình lại thế nữa rồi !!!! Đang nghĩ cái gì vậy nè trời ? Từ bao giờ lại bắt đầu dựa dẫm vào cậu ấy như thế ? Ko được ! Ko nên chút nào, phải bỏ thói quen này đi mới được.
Để ngăn mình tiếp tục nghĩ lung tung, cô quyết định đi tắm cho tỉnh táo tinh thần rồi lên giường chuẩn bị đi ngủ. Nhớ đến ngày mai là giáng sinh, năm nay cô lại phải đón giáng sinh một mình. Cảm thấy có chút tủi thân... nhưng mà dù sao cô cũng đã quen rồi. Ko phải ngoài kia có cả trăm người cũng giống như cô sao ? Cố gắng đè nén tâm trạng tồi tệ kia xuống, mãi đến gần sáng cô mới có thể chợp mắt....
----------------------------------------
Cô giật mình tỉnh giấc bởi tiếng chuông điện thoại đánh thức. Nhìn lại đồng hồ chỉ mới có 4h45 thôi. Ai lại gọi điện vào giờ này thế nhỉ ? Lồm cồm bò dậy tìm điện thoại, cô cố gắng rướng mắt lên nhìn vào màn hình thì chợt giật mình. Là anh sao ?
Ko để anh đợi lâu, cô nhanh chóng bắt điện thoại...
"Alo ?"
"Vẫn còn ngủ à ?"
"Ừm... đương nhiên. Mới có 4h mấy thôi mà." Nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh từ trong điện thoại, trái tim nhỏ bé của cô ko chịu đc mà đập loạn vài nhịp.
"Ko phải cậu nói bình minh ở Boracay rất đẹp à ? Sao ko thức sớm để xem ?"
Ngủ ko được, tâm trạng cũng ko tốt, còn có tinh thần để xem bình minh nữa sao ? -_-
"Còn ở đây mấy ngày nữa lận mà, tớ định mai xem. Đúng rồi ! Có chuyện gì mà cậu gọi sớm thế ? Cước gọi quốc tế mắc lắm đó. Cậu mau nói nhanh rồi cúp máy đi !"
Ko thấy anh trả lời, chỉ nghe tiếng phì cười ở bên kia đầu dây làm cô cảm thấy bất mãn hết sức. Lo cho hắn mà hắn còn cười vào mặt mình như thế à ?
"Cậu ko cần lo. Chỉ một cuộc gọi cũng ko đến mức phải phá sản đâu. Mà hôm nay là giáng sinh, bình minh trên biển sẽ đặc biệt đẹp hơn những ngày khác, sao cậu ko tranh thủ cơ hội ngàn năm có một này"
"Thật hả ? Giờ vẫn còn kịp, để tớ ra bãi biển liền" Trong khi vẫn nói chuyện điện thoại với anh, cô vội mặc áo khoát đi ra ngoài "Mà sao cậu gọi sớm thế ? Đừng nói với tớ là mới làm việc xong đó nha !"
"Ừm... cứ coi là vậy đi !"
"Cậu á, ko biết tự chăm sóc bản thân chút nào. Cậu như vậy làm sao người khác yên tâm được chứ ?"
"Lo lắng cho tớ à ?" Giọng anh vẫn bình thường nhưng trong lòng lại hết sức rạo rực. Cô là đang trách anh nhưng anh lại thấy rất dễ nghe, cuộc nói chuyện của hai người cứ như một cặp vợ chồng thật sự.
"Tớ đương nhiên lo..." Nói được nửa chừng cô mới phát hiện ra mình nói hớ, nói như vậy chẳng phải nghe rất giống hai người đang yêu nhau sao. Thấy như vậy ko ổn nên Vi liền tìm cách đánh trống lảng "Tớ... tớ đã tới bờ biển rồi này. Mặt trời cũng chuẩn bị mọc, ánh mặt trời nhuộm đỏ cả một vùng trời, nhìn lãng mạn lắm luôn á. Tớ nổi hết cả da gà lên rồi nè"
"Đẹp như thế à ? Tả cho tớ nghe khung cảnh chỗ cậu đang đứng đi !"
"Ừm... cát thì trắng mịn, mát lạnh nè, biển trong veo phản chiếu ánh mặt trời nên đỏ rực cứ như một bể máu khổng lồ..."
"Tả kiểu gì thế ? Đây là cái mà cậu gọi là lãng mạn đó hả ? -_-||| Còn gì đặc biệt nữa ko ?"
"Đặc biệt à ? Mặt trời ở đây to hơn nhiều so với ở Việt Nam... nhìn rất giống một viên ngọc đang toả sáng..." Trò chuyện với anh, tâm trạng của cô trở nên tốt hơn nhiều, rất muốn cùng anh chia sẻ cảnh tượng tuyệt đẹp này.
"Kể cho cậu một truyền thuyết này nhé. Nếu một người đứng giữa biển vào lúc mặt trời mọc, sau đó nhắm mắt lại và dang rộng hai tay đón tia nắng đầu tiên của buổi bình minh, thì thần mặt trời sẽ phái một thiên thần đến để mang hạnh phúc tới cho người đó"
"Thật hả ? Ko ngờ cậu mà cũng tin mấy chuyện này à ?" Cô rất bất ngờ khi nghe anh nói đến cái truyền thuyết kia, người luôn đi theo khoa học như anh mà cũng tin vào truyền thuyết à ? Rất đáng để thử đó nha.
"Tin cũng ko mất mát gì cả !"
Cô phì cười "Vậy tớ cũng muốn thử. Để xem thiên thần có hình dáng như thế nào. Cơ mà đứng giữa biển tức là phải trèo thuyền ra xa ngoài biển ấy hả ?"
"Ngốc ! Cần gì phiền phức thế. Chỉ cần đi tới chỗ nước biển ngập tới đầu gối là đc rồi."
"Ơ... thế hả ? Tớ đâu có biết. Ok, để tớ làm ngay và luôn đây !"
"Ừm... Vậy tớ cúp máy nhé, dù có thấy thiên thần thật cũng đừng làm người ta sợ đấy !"
"Xì... tớ biết rồi !" Cái tên này đúng là luôn tranh thủ cơ hội để trêu chọc người khác, có điều lần này cô ko hề cảm thấy tức giận chút nào mà ngược lại còn vô cùng vui vẻ. Cô muốn trò chuyện với anh nhiều hơn, nhưng mà nghĩ tới anh đã làm việc cả đêm ko ngủ, thôi thì buông tha cho anh nghỉ ngơi một chút.
"Nhớ phải ăn uống đúng bữa đó nhe !"
Anh chỉ cười vui vẻ, ừm một tiếng rồi cúp máy. Nghe tiếng đầu dây bên kia phát ra từng tiếng ngắt quãng lạnh lẽo, lòng cô chợt thấy hụt hẫng vô cùng. Sự cô đơn lại trở về, nụ cười theo đó cũng tắt ngóm.
Haizz... giờ buồn cũng để có ích gì. Thực hiện cái truyền thuyết mà cậu ấy nói thử xem sao. Nghĩ vậy cô nhanh chóng cởi giày và đi ra biển.
Nước biển mát lạnh, ngắm vào chân mang đến cảm giác sảng khoái, còn có mấy chú cá nhỏ xinh bơi đến rỉa chân cô nhột nhột cứ như đang massage. Thích thật ! Đi đến khi nước biển dâng tới đầu gối thì cô dừng lại, làm theo lời anh nói, nhắm mắt lại và dang rộng hai tay đón anh nắng, hít thở ko khí trong lành của buổi bình minh mang lại, cô cảm thấy thật thoải mái.
Ngay sau đó, tia nắng đầu tia của mặt trời cũng chiếu tới người cô, một cảm giác ấm áp lan toả khắp cơ thể, dễ chịu vô cùng. Sự ấm áp này làm cho cô lại nhớ đến anh, những lúc anh ôm cô cũng có cảm giác giống như thế.
Được một lúc, cô cảm nhận thấy hình như có ai đó đang đứng phía trước, che khuất ánh mặt trời, cô liền giật mình mở mắt ra đầy cảnh giác.
Quả nhiên có là người thật, do mắt nhất thời chưa quen với ánh sáng nên cô ko nhìn rõ khuôn mặt của người đó, nhưng dáng người thì lại vô cùng quen thuộc.
Cố gắng nheo mắt lại để nhìn rõ hơn, cuối cùng cô cũng nhìn ra được. Ha ha... ko thể nào ! Có phải cô muốn gặp anh tới mức sinh ra ảo giác ko vậy ?
Anh đang đứng ngay trước mặt cô, ánh mặt trời chiếu rọi vào khuôn mặt anh làm cho trở nên đẹp một cách huyền ảo, nhìn cực kì mê hoặc...
Cô vẫn ngơ ngác nhìn anh ko có phản ứng gì. Thấy vậy anh liền hắng giọng lên tiếng "Này ! Nói gì đi chứ ! Tớ chính là thiên thần được phái đến cho cậu đây nè, ngốc ! " vừa nói anh vừa bẹo má cô cười vui vẻ
"Thật à ? Cậu là thiên thần ?" Giờ phút này cô vẫn ko tin đc là anh đang thật sự đứng trước mặt cô, quá sức kì diệu . Bởi vậy cho dù anh có nói điều thần tiên gì đi nữa cô cũng đều tin cả.
"Phì... ha ha ha... cậu mới ở đây chơi có một ngày mà đã bị nhũn não rồi à ? Chuyện như thế mà cũng tin được hả ? Ha ha ha...."
Tiếng cười của anh ngay lập tức sua đi những điều kì diệu lúc ban nãy, đến bây giờ cô mới tỉnh ngộ ra. Anh... là người thật ?
"Cậu... sao cậu lại ở đây ?"
"Ko muốn gặp tớ à ?"
Như sợ anh sẽ biến mất nếu cô trả lời không muốn, cô không kịp suy nghĩ đã gật đầu lia lịa "Muốn !"
Nhìn thấy cô như thế, anh lại bật cười "Sao hôm nay đột nhiên ngoan thế ?" anh dịu dàng xoa đầu cô, nụ cười của anh lúc này còn sáng chói hơn cả ánh mặt trời khiến cho trái tim cô đập nhộn nhịp
Phản ứng của Vi thật đáng yêu, anh nhịn ko được liền vòng tay ôm lấy cô vào lòng, cảm nhận đc hơi ấm từ cô anh mới có thể yên tâm. Bất đắc dĩ anh phải để cô đến đây một mình, dù chỉ trong một ngày nhưng anh vẫn đứng ngồi ko yên. Cố gắng làm việc như điên để sớm hoàn thành dự án. Cuối cùng sau 24 tiếng chiến đấu anh đã làm được điều mà đến anh cũng ko thể nào tin nổi. Chỉ cần nghĩ đến việc để cô một mình ở nơi nguy hiểm như Philippin thì anh đã có động lực vô cùng to lớn rồi.
Haizzz... sau sự việc này, anh mới nhận ra, cô có vẻ như ngày càng trở nên quan trọng đối với anh thì phải ? Có điều anh vẫn ko dám chắc đó là tình yêu. Cho nên trước khi có câu trả lời chắc chắn, anh chỉ cần cô luôn ở bên cạnh là đủ rồi, cũng ko yêu cầu đc nhận lại tình cảm từ phía cô. Mọi việc cứ để cho nó tự nhiên là tốt nhất.
Được ôm cô như thế này quả thật rất thoải mái, mí mắt anh bỗng chốc nặng trĩu. Làm việc liên tục 24 tiếng, sau đó còn phải ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ để đến đây, giờ phút này, một chút sức lực cũng ko còn. Rất muốn ngủ !!!
"Mau về khách sạn đi ! Tớ muốn ngủ !" Anh yếu ớt thì thầm bên tai cô, kích thích các dây thần kinh ở lỗ tai khiến cho cô đỏ cả mặt. Còn hiểu lầm anh có ý đồ đen tối. Cô giật mình đẩy anh ra, nhìn thấy khuôn mặt đầy mệt mỏi của anh mới biết thì ra là anh đang nói nghĩa đen chứ ko có ý đồ gì cả.
Hic... đúng là ngượng thật, cũng may anh có vẻ như ko để ý, nếu ko chắc cô độn thổ mất >_< Thế là cô liền giả vờ như không có gì, nhanh chóng dìu anh về phòng.
Về tới phòng, anh lăn ra ngủ say như chết. Trong khi Vi thì đang ngồi xỏm bên cạnh giường, ko ngừng ngắm nhìn khuôn mặt của anh, lâu lâu lại dùng tay sờ thử để kiểm tra xem sự hiện diện của anh là thật hay chỉ do cô đang mơ. Vẫn ko thể tin đc anh đã đến đây, tâm trạng phấn khởi vô cùng. Làm sao đây ? Thật là vui quá đi mất !!! Cô kích động nằm lăn lộn trên sàn nhà....
Nhưng mà... ko biết khi nào cậu ấy mới thức dậy nhỉ ? Trông vẻ mặt mệt mỏi thế này, chắc là lại làm việc mà ko nghỉ ngơi nữa rồi, tội thật. Ý nghĩ anh vì cô nên mới cố gắng như thế làm cô cảm động ko thôi. Vào ngày giáng sinh, anh đã tặng cô món quá ý nghĩa đến như thế, thì cô cũng nên làm gì đó cho anh mới phải. Nhưng quan trọng là phải làm gì đây ?
Suy nghĩ miên man một hồi Vi ngồi tựa vào thành giường mà thiếp đi lúc nào ko hay biết. Tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên giường, chẳng thấy Phong đâu cả, cũng ko có một dấu tích gì chứng tỏ anh đã từng có mặt ở đây. Vậy ra chuyện anh tới Boracay với cô là mơ thật à ? :((
Cô thất vọng lê cơ thể mệt mỏi đi vào phòng tắm. Đúng là giấc mơ chết tiệt ! Nhờ nó mà tâm trạng của cô bây giờ còn tệ hơn cả hôm qua. Ức chế thật !!!!! Gya a a a....
Tắm rửa sạch sẽ, tinh thần cũng đỡ hơn được một chút, cô mới phát hiện ra mình đã quên mang quần áo vào phòng tắm. Nghĩ lại trong phòng cũng chẳng có ai ngoài mình nên cô cứ thoải mái quấn chiếc khăn tắm bước ra...
Vừa mở cửa đã thấy anh ung dung ngồi trên sofa đọc báo, nghe tiếng động liền ngẩng mặt lên "Sao cậu..." lời còn chưa nói hết đã bị anh nuốt trở vào. Anh ko ngờ cô lại bạo gan như thế, biết là có anh trong phòng mà còn dám quấn chiếc khăn bé xíu thế kia, chỉ che được như chỗ cần che, mà đi ra. Đây là đang quyến rũ anh sao ?
Chưa kịp để anh phản ứng gì, cô đã hét lớn, sau đó đóng sầm cửa lại....
"Cậu... cậu... ở đâu ra vậy ?"
Bị tiếng hét của cô làm cho nhức cả lỗ tai, rồi lại còn bị hỏi một câu khiến người khác sửng sốt như thế -_-
"Cậu đúng là quá đáng thật ! Tớ mới ra ngoài có mấy phút mà cậu đã quên sự hiện diện của tớ rồi à ?" Anh càng nghĩ càng khó hiểu, cô rõ ràng là đã nhìn thấy anh, vậy mà sao lại quên được. Ko phải là mắc chứng Alzheimer đó chứ -_-
Nói vậy... chuyện anh tới đây là thật à ? Ko phải mơ, đây ko phải là mơ. Cô tự nhéo mặt mình thật mạnh thấy đau điếng nên cô mới có thể chắc chắn đây ko phải là mơ. Oa... đây ko phải mơ. Cô vui sướng thiếu điều muốn nhảy cẫng lên. Nhưng rồi cô chợt nhớ đến tình hình thực tại nên ngượng ngùng nói với anh
"Tớ... quên mang quần áo vào rồi. Cậu có thể ra ngoài một chút được ko vậy ?"
"Vậy ra là quên mang quần áo à ? Tớ còn tưởng cậu định quyến rũ tớ nữa chứ !" biết được nguy nhân hành động của cô, anh lại bắt đầu trêu chọc
"Nói bậy ! Tớ quyến rũ cậu hồi nào, tớ quên mang thật chứ bộ. Cậu mau ra ngoài đi mà, năn nỉ á"
"Sao phải phiền phức thế ? Tớ lấy giúp cậu là đc rồi"
Ặc... giỡn chơi sao ? Ngay cả mấy món đồ nhạy cảm cô cũng quên, ko lẽ nhờ anh lấy giùm luôn à. Xin lỗi ! Mặt cô chưa dày đến mức đó đâu -_-|||
"Tớ tự lấy đc. Cậu làm ơn ra ngoài giùm tớ 5 phút đi !"
"Được rồi ! Ra đây nè !"
Nghe thấy tiếng anh đóng cửa, cô mới dám rón rén bước ra. Thay đồ xong, nhìn xung quanh phòng thấy có gì đó lạ lạ nên thò đầu ra ngoài gọi anh vào.
"Ơ... hành lý của cậu đâu ?" cô nhìn anh đầy thắc mắc
"Tớ ko có mang. Sợ ko kịp chuyến bay nên tớ ra thẳng sân bay luôn"
Nghe anh nói thế, cô bất ngờ đến há hốc cả mồm "Cậu nói thật đó hả ? Vậy... giờ quần áo đâu để thay ?"
"Thì mua" anh tỉnh bơ trả lời rồi kéo tay cô ra cửa "Mau đi thôi ! Mặc bộ quần áo này từ hôm qua tới giờ tới khó chịu lắm rồi"
"Ặc... Được ! Được ! Từ từ đã ! Để tớ lấy túi xách."
/19
|