Buổi sáng, khi mặt trời vừa ló dạng, Nhật Phong theo thói quen thức giấc, cảm thấy trong người sảng khoái lạ thường, nằm một lúc cho đầu óc dần tỉnh táo mới nhớ ra hôm qua mình đã làm ra cái chuyện gì. Giật mình nhìn xuống thì đúng là Vi vẫn còn đang nằm ngủ trong vòng tay anh, khuôn mặt thật bình yên. Nói vậy chuyện xảy ra hôm qua đều là thật, nghĩ đến việc đó tim anh chợt len lõi một cảm giác ngọt ngào...
Nhưng rồi lại nhớ đến đoạn kí ức ko đc đẹp đẽ khi ở trong quán bar, Phong cảm thấy tức giận ko thôi. Anh như thế mà lại để bị phụ nữ chuốc thuốc, con mẹ nó, thật là mất mặt chết đi được.
Chuyện xảy ra với Phương Chi khiến cho đầu óc anh muốn nổ tung. Sẵn dịp Thiên Phúc rủ anh đến quán bar bạn cậu ấy mới mở, định bụng sẽ mượn rượu giúp đầu óc thư giản một chút. Nào ngờ lại gặp phải người phụ nữ lẳng lơ phiền phức kia, cứ bám miết lấy anh, đuổi mãi chẳng chịu đi. Người cô ta nồng nặc mùi nước hoa cùng với mùi son phấn làm cho anh ngửi vào đã muốn nôn, chẳng bù với An Vi, trên người lúc nào cũng thơm mùi sữa nhè nhẹ rất dễ chịu.
Đã vậy còn mặt dày, cứ như ruồi mũi vo ve, chẳng cách nào đuổi đi được. Loại phụ nữ này là cái thứ mà Phong dị ứng nhất trên đời, nên ngay từ đầu đã tỏ thái độ khó chịu, nói thẳng với cô ta là ko có hứng thú, vậy mà cũng chẳng buông tha, bắt anh phải uống với cô ta một li thì mới chịu đi. Ai ngờ... đúng là chết tiệt... phụ nữ bây giờ thật ma lanh, lại còn thèm đàn ông đến mức dùng đến cách thức hạ cấp như vậy. Cũng may Thiên Phúc trở lại kịp lúc. Nếu ko cuộc đời của anh coi như tiêu =_=|||
Mà cái tên Thiên Phúc đó cũng tài lanh thật, lại còn kéo cả An Vi vào vụ này. Báo hại anh vừa biết ơn lại vừa muốn đập cho hắn một trận. Chuyện xảy ra tối qua, từng chi tiết từng khoảnh khắc anh đều nhớ rất rõ, cũng biết cô đã phải chịu đau đớn đến thế nào. Thật ko ngờ bình thường cô hung hăng như thế, nhưng khi ở trên giường thì lại rụt rè, e thẹn cứ như con mèo con khiến người ta ko nhịn được muốn ôm vào lòng.
Nhớ đến những hình ảnh tối qua, một trận kích thích lại nổi lên. Nhưng nhìn đến khuôn mặt mệt mỏi của cô, anh cố gắng kiềm xuống và nhẹ nhàng đi vào phòng tắm xả nước cho đầu óc tỉnh táo lại. Hình như anh đã nghiện cô rồi, làm sao đây ?
Tắm rửa sạch sẽ đi ra, anh thấy cô vẫn còn ngủ mê man trên giường. Định gọi cô dậy đi làm, nhưng nhìn cô ngủ ngon như thế nên ko nỡ, đành để cô tiếp tục ngủ. Anh ngắm cô một lúc rồi mới thay quần áo đi làm, trước khi đi cũng ko quên để lại cho cô một mảnh giấy bảo cô nếu cảm thấy mệt thì cứ nghỉ làm ngày hôm nay, buổi chiều anh sẽ cố gắng về sớm.
An Vi ngủ thẳng giấc đến tận 9h mới thức dậy, giật mình nhìn lên đồng hồ thì mới tá hoả. Oa oa oa... chết rồi, chết mình rồi. Lão bà bà sẽ giết mình mất, đi trễ lại còn ko xin phép. Cô vội vã lục kiếm điện thoại gọi cho cô hiệu trưởng nhà trẻ...
"Chị nghe nè ! Em sao rồi ? Đã đỡ chưa ?" Giọng của lão bà bà bình tĩnh đến kì lạ, chẳng có dấu hiệu gì là đang tức giận cả.
"Ơ... ủa... dạ hôm nay em mệt quá nên ngủ quên..." Mặc dù cảm thấy có gì đó ko đúng, nhưng biết đâu đây chính là sự tĩnh lặng trước giông bão thì sao. Thành thật khai báo trước vẫn hơn.
"Chị biết rồi. Hôm nay em bị bệnh chứ gì. Ông xã đã nói rồi. Cứ nghỉ ngơi đi. Chị bảo Hân Ly phụ trách lớp em rồi."
"Dạ? Ông xã của em hả chị ?" Đầu óc vẫn còn mụ mị vì mới thức dậy, Vi nhất thời ko nghĩ ra ông xã là cái loài sinh vật gì
"Chứ ko lẽ của chị =_= Thôi nghỉ ngơi đi cô nương, mai nhớ quay lại làm việc cho tui đó."
"À... dạ... em biết rồi !"
Cúp điện thoại, Vi vẫn còn ngơ ngác. Ông xã... ông xã... Vậy là Nhật Phong đã xin nghỉ giúp cô à ? Sao ko chịu nói với cô một tiếng, làm cô hoảng hồn.
Vừa nhìn qua phía bên phải, Vi chợt phát hiện thấy tờ giấy để trên tủ đầu giường, trong đó có nét chữ của anh. Đọc xong cô phì cười...
"Xì... đây là thời đại gì rồi còn viết giấy. Nhắn một tin nhắn là được chứ gì." Miệng thì nói thế nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào ko thôi.
Cô cẩn thận gấp tờ giấy lại và cất vào túi xách. Coi như đây sẽ là kỉ niệm vật giúp cô gợi nhớ lại kí ức của ngày hôm qua, ngày cô quyết định trao cho anh thứ quý giá nhất của mình và cô sẽ không bao giờ hối hận.... Việc tiếp theo là chờ cho hạt giống hình thành và nảy nở trong bụng cô ^^ Có điều hi vọng chỉ cần một lần đã trúng đích, chứ cô ko muốn vận động như thế lần nữa đâu, thiệt là giống cực hình, toàn thân nhức mỏi cứ như bị xe tăng cáng qua ấy >_< Lúc nãy là nhờ có động lực nên bật dậy nổi mà ko cảm thấy gì, giờ mới bắt đầu đau nhức. Dù sao hôm nay cũng đc nghỉ, vậy thì... ngủ tiếp thôi !!! ^^
Lần thứ hai Vi tỉnh dậy là do bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô uể oải bắt máy, giọng vẫn còn đang ngáy ngủ, cũng ko quan tâm là ai gọi
"Alo ?"
"Vẫn còn ngủ à ? Đã ăn gì chưa?" Anh giật mình khi nghe giọng cô, bây giờ đã là 12h trưa rồi mà cô vẫn còn ngủ sao. Ko lẽ anh hại cô ngã bệnh luôn rồi à.
"Chưa..." cô nói mà mắt vẫn nhắm nghiền, nửa tỉnh nửa mê...
"Sao lại vậy ? Cảm thấy ko khoẻ à ?"
"Ko có. Chỉ thấy buồn ngủ..." trả lời đc có thế, cô lại tiếp tục đi vào giấc mộng, ko biết sau đó anh đã nói gì...
Giọng nói của anh khiến cho cô có một giấc mơ kì lạ... về anh. Trong mơ cô và anh cứ như một đôi tình nhân đang yêu nhau. Hai người cùng chơi đùa trên một cánh đồng hoa oải hương mênh mông tuyệt đẹp, thật bình yên, thật hạnh phúc.
Đang tươi cười vui vẻ, bỗng nhiên mặt anh trở nên bi thương, nhìn Vi đầy áy náy, một cảm giác sợ hãi quen thuộc nhói lên trong tim cô, rồi anh nói rằng: "Thật xin lỗi, anh ko thể bên em, cô ấy cần anh hơn..."
Cô ấy cần anh hơn... cô ấy cần anh hơn... câu nói ấy cứ vang vọng xung quanh cô một cách ám ảnh. Vi hoảng sợ nắm lấy tay anh thì bất ngờ khuôn mặt anh lại biến thành khuôn mặt của người đó, người đã nói với cô câu tượng tự ngay trước khi lễ cưới bắt đầu cách đây hai năm. Cảm giác đau khổ lúc ấy đến giờ cô vẫn ko thể nào quên được. Tại sao ? Tại sao lại đối xử với cô như vậy ? Chẳng lẽ người như cô ko đáng để có hạnh phúc à ? Người như cô rốt cuộc rồi cũng sẽ bị bỏ rơi sao ? Ko ! Ko phải như vậy ! Ko phải như vậy!
"Không ! Không..." Vi tỉnh giấc trong cơn mộng mị, khuôn mặt đã ướt đẫm nước mắt.
Vẫn còn chưa tỉnh hồn thì có một bàn tay vương đến, lau đi những giọt nước mắt và kéo cô vào lồng ngực ấm áp, giúp cô bình tĩnh trở lại.
Một lúc sau, anh mới nhẹ giọng hỏi "Mơ thấy ác mộng à ? Có cảm thấy trong người ko khoẻ ko ? Sao lại ngủ nhiều như thế."
Tất cả câu hỏi của anh đều chỉ được cô trả lời bằng một cái lắc đầu, rồi lại dụi đầu vào ngực và ôm chặt anh như đứa trẻ đang làm nũng. Hành động kì lạ của cô thật khiến người khác lo lắng. Chẳng biết mơ thấy cái gì mà lại hoảng sợ đến mức này.
Đến khi cô bình tâm lại mới sực nhớ ra liền ngẩn mặt lên thắc mắc "Sao cậu lại ở đây ? Ko đi làm à ?"
"Ai đó đang nói chuyện với người khác thì lại ngủ quên mất. Làm tớ sợ hoảng hồn nên chạy tới đây xem chứ sao."
"Vậy hả ? Ko hiểu sao tớ cứ buồn ngủ hoài, ngủ bao nhiêu cũng ko thấy đủ..." Vi che miệng ngáp dài
Thấy cô trở lại bình thường, anh mới bớt lo lắng đc một chút "Xuống giường rửa mặt, thay đồ đi cô nương, rồi đi ăn với tớ"
"Ơ... cậu ko đi làm sao ?"
"Vô trễ một chút cũng ko sao."
"Òh..." nói rồi Vi chậm chạp lê tấm thân đứng dậy, rồi lại bất động, lười biếng ngáp ngắn ngáp dài
"Này ! Mau lên đi chứ. Hay là... cậu muốn ăn trưa ở trên giường" Lời nói mờ ám của anh làm cô tỉnh cả ngủ, những hình ảnh tối qua lại ùa về khiến cô ko khỏi đỏ mặt
"Biến... biến thái !!!!!!! Cậu đi chết đi !!!" cô xấu hổ chạy ùa vào nhà tắm đóng kín cửa, trong khi anh thì lại ôm bụng cười khoái chí
Ăn trưa xong anh đưa cô về nhà lãnh án vì cái tội hai vợ chồng đi suốt đêm ko về cũng ko thèm gọi điện thoại về báo.
Sau khi bị mắng đến ướt cả da đầu, cuối cùng bà nội cũng chịu buông tha cho về phòng. Có điều trước khi đi còn kéo lại nói nhỏ
"Hai đứa làm lành rồi à ? Tối qua có cố gắng kiếm cháu cho nội ko đấy !"
=_=||| Ôi nội ơi, giờ con biết tính cách của Nhật Phong là di truyền từ ai rồi.
----------------------------------
Ngày hôm sau, cô cùng Hân Ly đi mua đồ dùng cho em bé, tuy em bé vẫn chỉ mới là một hạt đậu nhưng mua sẵn vẫn hơn. Mất công đến khi bụng bự lên, đi lại khó khăn, ko thể tự mình mua được thì tiếc lắm. Nhìn những vật dụng bé bé xinh xinh thật đáng yêu, nghĩ đến đứa bé sắp chào đời đúng là cảm thấy vô cùng náo nức ^^ Chẳng biết là con gái hay con trai, nếu là con trai giống ba thì còn gì bằng. Nhưng mình vẫn thích con gái hơn, con gái giống mẹ là tuyệt nhất :))
À quên, tiện đây nói luôn, Hân Ly đã có thai được 2 tuần nên rủ Vi cùng đi shopping mua sắm cho baby của em ấy. Không nói mất công mọi người lại hiểu lầm là cô mang thai thì khổ. Chỉ mới hôm qua thôi mà, mang thai Thánh gióng cũng ko nhanh như thế chứ :D
"Chị An Vi, sao thứ gì em cũng muốn mua hết á. Làm sao mang về được đây." Hân Ly nhăn mặt khó xử nhìn đống đồ cô đã chọn trong xe đẩy.
"Mua từ từ thôi cô nương. Để sau này đi cùng ông xã rồi mua tiếp. Có ai bắt em phải mua hết một lần đâu"
"Hehe... đúng ha. Ah ! Chị nhìn kìa !" vừa reo lên Hân Ly liền chạy ùa đến khu quần áo may sẵn "Quần áo gia đình... dễ thương quá đi mất. Em muốn mua, phải mua mới được" ^^
Nhìn Hân Ly sắp làm mẹ rồi mà vẫn còn như con nít, cô chỉ biết lắc đầu cười. Nhắc đến đồ cặp, bộ áo cặp lần trước ở Boracay mà cô rất thích, anh miệng thì nói ko chịu mua, nhưng rốt cuộc vẫn mua, đã vậy còn xấu xa ko cho cô biết, cứ thế bỏ vào tủ quần áo của cô. Khi cô phát hiện ra, mang đi hỏi anh thì anh lại nói chắc do thấy cô thành tâm muốn có nó quá nên bụt đã ăn cắp nó giúp cô mới ghê. Đúng là ấu trĩ hết sức :))
"Chị đang cười gì thế ?" Thấy cô đứng suy tư rồi cười một mình, Hân Ly liền thắc mắc
Nghe Hân Ly hỏi cô mới tự nhìn lại hành động của mình hình như ko giống người trái đất cho lắm nên liền cười trừ rồi đánh trống lảng "À... không có gì. Vậy em có mua ko ? Chị thấy kiểu đó đẹp á."
"Mua ! Mua chứ chị. Vừa nhìn thấy em đã thích rồi... Ủa..." đang nói nửa chừng Hân Ly đột nhiên dừng lại mắt hướng về phía đằng sau Vi nên cô theo phản xạ cũng quay đầu lại nhìn
Mắt cô chợt mở to vài giây, nhưng nhanh chóng về lại bình thường, bình tĩnh đứng nhìn đôi nam nữ đang cùng nhau chọn hàng ở khu đồ dùng dành cho baby.
Thấy An Vi ko phản ứng gì, Hân Ly còn tưởng mình nhìn nhầm nên ngập ngừng hỏi "Chị, hình như... đó là chồng chị thì phải..."
"Ừm đúng rồi" Là anh chứ còn ai nữa, chiếc áo anh đang mặc kia là cô đã ủi cho anh sáng nay mà, vừa nhìn đã biết. Nhưng vấn đề lại tại sao anh lại đi cùng Phương Chi đến đây nhỉ ?
"Sao anh ấy lại đi cùng người khác ? Lại còn vào khu đồ dùng cho baby nữa chứ." Thấy cô vẫn tỉnh bơ Hân Ly vô cùng bất bình giùm cô.
"Chắc là... đồng nghiệp nào có con đầy tháng nên hai người cùng đi mua quà thôi" Lý do hợp lý nhất chính là như vậy, nhưng theo tính cách của anh thường sẽ ko tham gia vào những vụ dành cho chị em phụ nữ như thế này, cô có năn nỉ dữ lắm thì thỉnh thoảng anh mới chịu đi cùng cô. Có điều ai biết được có trường hợp ngoại lệ gì, dù sao cũng là chuyện của anh, người vợ trên danh nghĩa như cô ko có quyền lên tiếng.
Tuy đầu nghĩ như vậy, nhưng trái tim thì lại vẫn cảm thấy có chút khó chịu...
Nhưng rồi lại nhớ đến đoạn kí ức ko đc đẹp đẽ khi ở trong quán bar, Phong cảm thấy tức giận ko thôi. Anh như thế mà lại để bị phụ nữ chuốc thuốc, con mẹ nó, thật là mất mặt chết đi được.
Chuyện xảy ra với Phương Chi khiến cho đầu óc anh muốn nổ tung. Sẵn dịp Thiên Phúc rủ anh đến quán bar bạn cậu ấy mới mở, định bụng sẽ mượn rượu giúp đầu óc thư giản một chút. Nào ngờ lại gặp phải người phụ nữ lẳng lơ phiền phức kia, cứ bám miết lấy anh, đuổi mãi chẳng chịu đi. Người cô ta nồng nặc mùi nước hoa cùng với mùi son phấn làm cho anh ngửi vào đã muốn nôn, chẳng bù với An Vi, trên người lúc nào cũng thơm mùi sữa nhè nhẹ rất dễ chịu.
Đã vậy còn mặt dày, cứ như ruồi mũi vo ve, chẳng cách nào đuổi đi được. Loại phụ nữ này là cái thứ mà Phong dị ứng nhất trên đời, nên ngay từ đầu đã tỏ thái độ khó chịu, nói thẳng với cô ta là ko có hứng thú, vậy mà cũng chẳng buông tha, bắt anh phải uống với cô ta một li thì mới chịu đi. Ai ngờ... đúng là chết tiệt... phụ nữ bây giờ thật ma lanh, lại còn thèm đàn ông đến mức dùng đến cách thức hạ cấp như vậy. Cũng may Thiên Phúc trở lại kịp lúc. Nếu ko cuộc đời của anh coi như tiêu =_=|||
Mà cái tên Thiên Phúc đó cũng tài lanh thật, lại còn kéo cả An Vi vào vụ này. Báo hại anh vừa biết ơn lại vừa muốn đập cho hắn một trận. Chuyện xảy ra tối qua, từng chi tiết từng khoảnh khắc anh đều nhớ rất rõ, cũng biết cô đã phải chịu đau đớn đến thế nào. Thật ko ngờ bình thường cô hung hăng như thế, nhưng khi ở trên giường thì lại rụt rè, e thẹn cứ như con mèo con khiến người ta ko nhịn được muốn ôm vào lòng.
Nhớ đến những hình ảnh tối qua, một trận kích thích lại nổi lên. Nhưng nhìn đến khuôn mặt mệt mỏi của cô, anh cố gắng kiềm xuống và nhẹ nhàng đi vào phòng tắm xả nước cho đầu óc tỉnh táo lại. Hình như anh đã nghiện cô rồi, làm sao đây ?
Tắm rửa sạch sẽ đi ra, anh thấy cô vẫn còn ngủ mê man trên giường. Định gọi cô dậy đi làm, nhưng nhìn cô ngủ ngon như thế nên ko nỡ, đành để cô tiếp tục ngủ. Anh ngắm cô một lúc rồi mới thay quần áo đi làm, trước khi đi cũng ko quên để lại cho cô một mảnh giấy bảo cô nếu cảm thấy mệt thì cứ nghỉ làm ngày hôm nay, buổi chiều anh sẽ cố gắng về sớm.
An Vi ngủ thẳng giấc đến tận 9h mới thức dậy, giật mình nhìn lên đồng hồ thì mới tá hoả. Oa oa oa... chết rồi, chết mình rồi. Lão bà bà sẽ giết mình mất, đi trễ lại còn ko xin phép. Cô vội vã lục kiếm điện thoại gọi cho cô hiệu trưởng nhà trẻ...
"Chị nghe nè ! Em sao rồi ? Đã đỡ chưa ?" Giọng của lão bà bà bình tĩnh đến kì lạ, chẳng có dấu hiệu gì là đang tức giận cả.
"Ơ... ủa... dạ hôm nay em mệt quá nên ngủ quên..." Mặc dù cảm thấy có gì đó ko đúng, nhưng biết đâu đây chính là sự tĩnh lặng trước giông bão thì sao. Thành thật khai báo trước vẫn hơn.
"Chị biết rồi. Hôm nay em bị bệnh chứ gì. Ông xã đã nói rồi. Cứ nghỉ ngơi đi. Chị bảo Hân Ly phụ trách lớp em rồi."
"Dạ? Ông xã của em hả chị ?" Đầu óc vẫn còn mụ mị vì mới thức dậy, Vi nhất thời ko nghĩ ra ông xã là cái loài sinh vật gì
"Chứ ko lẽ của chị =_= Thôi nghỉ ngơi đi cô nương, mai nhớ quay lại làm việc cho tui đó."
"À... dạ... em biết rồi !"
Cúp điện thoại, Vi vẫn còn ngơ ngác. Ông xã... ông xã... Vậy là Nhật Phong đã xin nghỉ giúp cô à ? Sao ko chịu nói với cô một tiếng, làm cô hoảng hồn.
Vừa nhìn qua phía bên phải, Vi chợt phát hiện thấy tờ giấy để trên tủ đầu giường, trong đó có nét chữ của anh. Đọc xong cô phì cười...
"Xì... đây là thời đại gì rồi còn viết giấy. Nhắn một tin nhắn là được chứ gì." Miệng thì nói thế nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào ko thôi.
Cô cẩn thận gấp tờ giấy lại và cất vào túi xách. Coi như đây sẽ là kỉ niệm vật giúp cô gợi nhớ lại kí ức của ngày hôm qua, ngày cô quyết định trao cho anh thứ quý giá nhất của mình và cô sẽ không bao giờ hối hận.... Việc tiếp theo là chờ cho hạt giống hình thành và nảy nở trong bụng cô ^^ Có điều hi vọng chỉ cần một lần đã trúng đích, chứ cô ko muốn vận động như thế lần nữa đâu, thiệt là giống cực hình, toàn thân nhức mỏi cứ như bị xe tăng cáng qua ấy >_< Lúc nãy là nhờ có động lực nên bật dậy nổi mà ko cảm thấy gì, giờ mới bắt đầu đau nhức. Dù sao hôm nay cũng đc nghỉ, vậy thì... ngủ tiếp thôi !!! ^^
Lần thứ hai Vi tỉnh dậy là do bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô uể oải bắt máy, giọng vẫn còn đang ngáy ngủ, cũng ko quan tâm là ai gọi
"Alo ?"
"Vẫn còn ngủ à ? Đã ăn gì chưa?" Anh giật mình khi nghe giọng cô, bây giờ đã là 12h trưa rồi mà cô vẫn còn ngủ sao. Ko lẽ anh hại cô ngã bệnh luôn rồi à.
"Chưa..." cô nói mà mắt vẫn nhắm nghiền, nửa tỉnh nửa mê...
"Sao lại vậy ? Cảm thấy ko khoẻ à ?"
"Ko có. Chỉ thấy buồn ngủ..." trả lời đc có thế, cô lại tiếp tục đi vào giấc mộng, ko biết sau đó anh đã nói gì...
Giọng nói của anh khiến cho cô có một giấc mơ kì lạ... về anh. Trong mơ cô và anh cứ như một đôi tình nhân đang yêu nhau. Hai người cùng chơi đùa trên một cánh đồng hoa oải hương mênh mông tuyệt đẹp, thật bình yên, thật hạnh phúc.
Đang tươi cười vui vẻ, bỗng nhiên mặt anh trở nên bi thương, nhìn Vi đầy áy náy, một cảm giác sợ hãi quen thuộc nhói lên trong tim cô, rồi anh nói rằng: "Thật xin lỗi, anh ko thể bên em, cô ấy cần anh hơn..."
Cô ấy cần anh hơn... cô ấy cần anh hơn... câu nói ấy cứ vang vọng xung quanh cô một cách ám ảnh. Vi hoảng sợ nắm lấy tay anh thì bất ngờ khuôn mặt anh lại biến thành khuôn mặt của người đó, người đã nói với cô câu tượng tự ngay trước khi lễ cưới bắt đầu cách đây hai năm. Cảm giác đau khổ lúc ấy đến giờ cô vẫn ko thể nào quên được. Tại sao ? Tại sao lại đối xử với cô như vậy ? Chẳng lẽ người như cô ko đáng để có hạnh phúc à ? Người như cô rốt cuộc rồi cũng sẽ bị bỏ rơi sao ? Ko ! Ko phải như vậy ! Ko phải như vậy!
"Không ! Không..." Vi tỉnh giấc trong cơn mộng mị, khuôn mặt đã ướt đẫm nước mắt.
Vẫn còn chưa tỉnh hồn thì có một bàn tay vương đến, lau đi những giọt nước mắt và kéo cô vào lồng ngực ấm áp, giúp cô bình tĩnh trở lại.
Một lúc sau, anh mới nhẹ giọng hỏi "Mơ thấy ác mộng à ? Có cảm thấy trong người ko khoẻ ko ? Sao lại ngủ nhiều như thế."
Tất cả câu hỏi của anh đều chỉ được cô trả lời bằng một cái lắc đầu, rồi lại dụi đầu vào ngực và ôm chặt anh như đứa trẻ đang làm nũng. Hành động kì lạ của cô thật khiến người khác lo lắng. Chẳng biết mơ thấy cái gì mà lại hoảng sợ đến mức này.
Đến khi cô bình tâm lại mới sực nhớ ra liền ngẩn mặt lên thắc mắc "Sao cậu lại ở đây ? Ko đi làm à ?"
"Ai đó đang nói chuyện với người khác thì lại ngủ quên mất. Làm tớ sợ hoảng hồn nên chạy tới đây xem chứ sao."
"Vậy hả ? Ko hiểu sao tớ cứ buồn ngủ hoài, ngủ bao nhiêu cũng ko thấy đủ..." Vi che miệng ngáp dài
Thấy cô trở lại bình thường, anh mới bớt lo lắng đc một chút "Xuống giường rửa mặt, thay đồ đi cô nương, rồi đi ăn với tớ"
"Ơ... cậu ko đi làm sao ?"
"Vô trễ một chút cũng ko sao."
"Òh..." nói rồi Vi chậm chạp lê tấm thân đứng dậy, rồi lại bất động, lười biếng ngáp ngắn ngáp dài
"Này ! Mau lên đi chứ. Hay là... cậu muốn ăn trưa ở trên giường" Lời nói mờ ám của anh làm cô tỉnh cả ngủ, những hình ảnh tối qua lại ùa về khiến cô ko khỏi đỏ mặt
"Biến... biến thái !!!!!!! Cậu đi chết đi !!!" cô xấu hổ chạy ùa vào nhà tắm đóng kín cửa, trong khi anh thì lại ôm bụng cười khoái chí
Ăn trưa xong anh đưa cô về nhà lãnh án vì cái tội hai vợ chồng đi suốt đêm ko về cũng ko thèm gọi điện thoại về báo.
Sau khi bị mắng đến ướt cả da đầu, cuối cùng bà nội cũng chịu buông tha cho về phòng. Có điều trước khi đi còn kéo lại nói nhỏ
"Hai đứa làm lành rồi à ? Tối qua có cố gắng kiếm cháu cho nội ko đấy !"
=_=||| Ôi nội ơi, giờ con biết tính cách của Nhật Phong là di truyền từ ai rồi.
----------------------------------
Ngày hôm sau, cô cùng Hân Ly đi mua đồ dùng cho em bé, tuy em bé vẫn chỉ mới là một hạt đậu nhưng mua sẵn vẫn hơn. Mất công đến khi bụng bự lên, đi lại khó khăn, ko thể tự mình mua được thì tiếc lắm. Nhìn những vật dụng bé bé xinh xinh thật đáng yêu, nghĩ đến đứa bé sắp chào đời đúng là cảm thấy vô cùng náo nức ^^ Chẳng biết là con gái hay con trai, nếu là con trai giống ba thì còn gì bằng. Nhưng mình vẫn thích con gái hơn, con gái giống mẹ là tuyệt nhất :))
À quên, tiện đây nói luôn, Hân Ly đã có thai được 2 tuần nên rủ Vi cùng đi shopping mua sắm cho baby của em ấy. Không nói mất công mọi người lại hiểu lầm là cô mang thai thì khổ. Chỉ mới hôm qua thôi mà, mang thai Thánh gióng cũng ko nhanh như thế chứ :D
"Chị An Vi, sao thứ gì em cũng muốn mua hết á. Làm sao mang về được đây." Hân Ly nhăn mặt khó xử nhìn đống đồ cô đã chọn trong xe đẩy.
"Mua từ từ thôi cô nương. Để sau này đi cùng ông xã rồi mua tiếp. Có ai bắt em phải mua hết một lần đâu"
"Hehe... đúng ha. Ah ! Chị nhìn kìa !" vừa reo lên Hân Ly liền chạy ùa đến khu quần áo may sẵn "Quần áo gia đình... dễ thương quá đi mất. Em muốn mua, phải mua mới được" ^^
Nhìn Hân Ly sắp làm mẹ rồi mà vẫn còn như con nít, cô chỉ biết lắc đầu cười. Nhắc đến đồ cặp, bộ áo cặp lần trước ở Boracay mà cô rất thích, anh miệng thì nói ko chịu mua, nhưng rốt cuộc vẫn mua, đã vậy còn xấu xa ko cho cô biết, cứ thế bỏ vào tủ quần áo của cô. Khi cô phát hiện ra, mang đi hỏi anh thì anh lại nói chắc do thấy cô thành tâm muốn có nó quá nên bụt đã ăn cắp nó giúp cô mới ghê. Đúng là ấu trĩ hết sức :))
"Chị đang cười gì thế ?" Thấy cô đứng suy tư rồi cười một mình, Hân Ly liền thắc mắc
Nghe Hân Ly hỏi cô mới tự nhìn lại hành động của mình hình như ko giống người trái đất cho lắm nên liền cười trừ rồi đánh trống lảng "À... không có gì. Vậy em có mua ko ? Chị thấy kiểu đó đẹp á."
"Mua ! Mua chứ chị. Vừa nhìn thấy em đã thích rồi... Ủa..." đang nói nửa chừng Hân Ly đột nhiên dừng lại mắt hướng về phía đằng sau Vi nên cô theo phản xạ cũng quay đầu lại nhìn
Mắt cô chợt mở to vài giây, nhưng nhanh chóng về lại bình thường, bình tĩnh đứng nhìn đôi nam nữ đang cùng nhau chọn hàng ở khu đồ dùng dành cho baby.
Thấy An Vi ko phản ứng gì, Hân Ly còn tưởng mình nhìn nhầm nên ngập ngừng hỏi "Chị, hình như... đó là chồng chị thì phải..."
"Ừm đúng rồi" Là anh chứ còn ai nữa, chiếc áo anh đang mặc kia là cô đã ủi cho anh sáng nay mà, vừa nhìn đã biết. Nhưng vấn đề lại tại sao anh lại đi cùng Phương Chi đến đây nhỉ ?
"Sao anh ấy lại đi cùng người khác ? Lại còn vào khu đồ dùng cho baby nữa chứ." Thấy cô vẫn tỉnh bơ Hân Ly vô cùng bất bình giùm cô.
"Chắc là... đồng nghiệp nào có con đầy tháng nên hai người cùng đi mua quà thôi" Lý do hợp lý nhất chính là như vậy, nhưng theo tính cách của anh thường sẽ ko tham gia vào những vụ dành cho chị em phụ nữ như thế này, cô có năn nỉ dữ lắm thì thỉnh thoảng anh mới chịu đi cùng cô. Có điều ai biết được có trường hợp ngoại lệ gì, dù sao cũng là chuyện của anh, người vợ trên danh nghĩa như cô ko có quyền lên tiếng.
Tuy đầu nghĩ như vậy, nhưng trái tim thì lại vẫn cảm thấy có chút khó chịu...
/19
|