Lâm Diêu Chi vừa khen Thạch Cốc Thu là người lợi hại, kết quả một giây sau con người lợi hại này đã ngất xỉu. Tần Lộc cũng bất đắc dĩ đứng bên cạnh nhìn học viên trước mặt mình, kiểm tra mạch đập của cô ta, xác nhận cô ta chỉ bị đau nên ngất đi thì mới yên tâm.
Lâm Diêu Chi vẫn ngồi dưới đất với dáng vẻ sống dở chết dở, dùng ánh mắt đồng tình nhìn Thạch Cốc Thu đang nằm trên đất. Mấy học viên nữ cạnh đó bu vào xem cảnh này đều sôi nổi nhìn Tần Lộc bằng ánh mắt hoảng sợ, không ngờ Tần Lộc có thể xuống tay tàn nhẫn đến thế với một cô gái như bông hoa mềm mại kia.
Khoảng năm, sáu phút trôi qua, Thạch Cốc Thu ngất xỉu vì đau mới từ từ tỉnh lại, chỉ là sau khi tỉnh lại thì trạng thái vẫn không tốt lắm, sắc mặt chẳng những tái nhợt không còn chút máu mà đầu cũng đầy mồ hôi lạnh, chuyện đầu tiên sau khi mở mắt là ôm chân mình khóc hu hu.
“Cô không sao chứ?” Lâm Diêu Chi ngồi bên cạnh, thấy Thạch Cốc Thu chịu cảnh ngộ giống mình thì hơi thương tiếc.
“Tôi… hu hu hu…” Nước mắt Thạch Cốc Thu rơi như mưa, “Chân của tôi không cử động được.”
Lâm Diêu Chi còn chưa kịp nói thì vị huấn luyện viên độc ác Tần Lộc đã mở miệng: “Sao không cử động được? Xem ra bình thường cô không kéo gân rồi, sau này tôi sẽ kéo cho cô.”
“Không không không!!!” Nếu lúc trước Thạch Cốc Thu nghe được lời này thì sẽ mừng như điên, nhưng giờ phút này vẻ mặt cô ta như thấy ma, kích động xua tay lắc đầu không cần, “Không làm phiền huấn luyện viên đâu ạ, để bạn nữ khác kéo giúp em là được rồi!”
Tần Lộc hỏi: “Thật sự không cần tôi làm à?”
“Không cần, không cần.” Thạch Cốc Thu hoảng sợ trước ánh nhìn chăm chú của Tần Lộc, đứng lên một cách khó khăn, mặc dù đứng không vững nhưng vẫn khập khiễng đi về phía trước, cô ta rất sợ nếu mình đi chậm thì Tần Lộc sẽ kéo gân thêm lần nữa, một lần nữa sẽ chết người đó!
Tần Lộc cố ý thở dài, quay đầu nhìn Lâm Diêu Chi: “Cô muốn kéo nữa không?”
Lâm Diêu Chi vội vã lắc đầu, tỏ vẻ mình đã được kéo ra hết rồi, mềm dẻo như mì sợi vừa được nấu chín, không cần huấn luyện viên Tần phải nhọc lòng nữa.
Tần Lộc buông tay: “Được rồi, thế cô tự luyện đi.”
Lâm Diêu Chi vội gật đầu tán thành.
Hôm nay trải qua một trận náo loạn, sự mến mộ của Tần Lộc trong lòng các học viên nữ giảm đi không ít, có điều hiển nhiên là anh rất vui vẻ, ít nhất lúc nghỉ ngơi sẽ không có học viên nữ nào đến hỏi mấy vấn đề khiến anh đau đầu nữa.
Lâm Diêu Chi ngồi bên cạnh như đứa bé, hiện tại chân cô vẫn còn đau, đi đứng cũng khập khiễng, khi giương nanh múa vuốt trông cực kỳ không đẹp.
Thật vất vả mới hết giờ học, Lâm Diêu Chi chớp đôi mắt to hỏi Tần Lộc muốn ăn bánh kem không.
“Ăn bây giờ sao?” Tần Lộc hỏi.
“Không được à?” Lâm Diêu Chi nói, “Hay câu lạc bộ anh có quy định không thể ăn bánh kem ở đây?”
“Được chứ.” Tần Lộc nhìn bên ngoài, “Chúng ta đến phòng uống nước ăn.”
Lâm Diêu Chi vui vẻ đồng ý.
Mặc dù Lâm Diêu Chi mở cửa hàng bánh kem nhưng vì bình thường phải khống chế cân nặng nên thật ra cô cũng không ăn đồ ngọt. Hôm nay mang một cái bánh kem to đến cho Tần Lộc rồi ăn chung với anh cũng xem như là một chuyện hạnh phúc.
Vì thế miệng ngâm nga một bài hát thiếu nhi, Lâm Diêu Chi cầm chiếc đĩa nhựa và nĩa lên, hai mắt tỏa sáng chờ Tần Lộc cắt bánh cho mình.
“Ơ, hai người ăn món gì sau lưng em đấy?” Có người đẩy cửa vào, là Trình Miện cô đã gặp một lần trong KTV, đàn em Trình.
“Ăn bánh kem.” Trên đĩa của Lâm Diêu Chi đã có một miếng bánh, cô dùng nĩa xắn một góc bỏ vào miệng, cảm nhận kem tan trên đầu lưỡi mang đến cảm giác lạnh buốt và mùi sữa thơm nồng, “Em muốn ăn không?”
“Bánh kem ạ?” Trình Miện nghe thấy hai chữ này thì mắt sáng lên, “Diêu Chi mang đến à?”
“Ừ.” Lâm Diêu Chi gật đầu, “Là bánh mới gần đây của cửa hàng chị, hương vị không tệ lắm.”
“Em có thể ăn một miếng không?” Trình Miện đến gần Tần Lộc, nghiêm mặt nói, “Chỉ một miếng thôi…”
Tần Lộc không cảm xúc nhìn anh ta một cái.
Trình Miện rụt cổ: “Ôi, sao anh nhỏ mọn thế, bạn cùng phòng của anh cũng không ăn hết mà, nhiều như thế thì cho em một miếng không được sao?”
Bạn cùng phòng? Nghe được mấy chữ này, lỗ tai Lâm Diêu Chi lập tức dựng lên, cô nhớ rõ lần thứ hai gặp Tần Lộc cũng vì anh đến cửa hàng của cô mua bánh kem cho bạn cùng phòng, còn cố ý dặn dò phải ngọt một chút, nếu không vì điều này thì cô sẽ không lấy được WeChat của Tần Lộc, hai người càng không có những lần gặp mặt tiếp theo.
“Bạn cùng phòng ăn không hết thì anh ăn.” Tần Lộc nói, “Tóm lại em đừng mơ nữa.” Anh nói xong liền cất bánh đi, không cho Trình Miện chút thể diện nào.
Mặt Trình Miện như đưa đám, còn muốn nói gì đó nhưng nhìn Tần Lộc có vẻ không định mềm lòng chút nào.
Lâm Diêu Chi thấy thế cũng không đành lòng lắm, nhưng còn chưa mở miệng khuyên bảo thì thấy Tần Lộc chỉ vào Trình Miện, nói anh ta phải thi đấu, đang khống chế cân nặng, đừng hòng chạm tới một miếng bánh kem nào.
Lâm Diêu Chi đáp: “Được thôi!”
Trình Miện bắt đầu giả vờ khóc lóc, chỉ tiếc khuôn mặt đầy râu quai nón kia không thể nào khiến người khác động lòng, ngược lại còn khiến Lâm Diêu Chi hạ quyết tâm không cho anh ta ăn bánh kem nữa.
Thi đấu tán thủ cần phải khống chế cân nặng rất nghiêm khắc, vì một khi tăng từ nửa cân đến một cân mà phải đối đầu với đối thủ không cùng cân nặng, chênh lệch dáng người sẽ khiến tuyển thủ gặp bất lợi ngay từ đầu.
Lòng Tần Lộc vững như sắt, dù Trình Miện kêu rên thế nào anh cũng thờ ơ.
“Tôi đi vệ sinh đây.” Tần Lộc nói, “Cô nhớ trông chừng Trình Miện và tủ lạnh đấy.”
“Được!” Lâm Diêu Chi liếm cái nĩa của mình.
Tần Lộc vừa đi, Trình Miện vội sáp đến gần Lâm Diêu Chi, ngọt ngào gọi một tiếng: “Chị Lâm.”
Lâm Diêu Chi cảnh giác nói: “Chị sẽ không mềm lòng đâu.”
Trình Miện: “Chỉ một miếng thôi…”
Lâm Diêu Chi đáp: “Một miếng cũng không được.”
Trình Miện thấy Lâm Diêu Chi không chịu chấp thuận, bất đắc dĩ thở dài.
Lâm Diêu Chi thấy Tần Lộc không ở đây, giả vờ như lơ đãng hỏi: “Đúng rồi, trước đó chị nghe nói Tần Lộc có một người bạn cùng phòng, em gặp người đó chưa?”
“Bạn cùng phòng hả?” Vẻ mặt Trình Miện hơi kì lạ, sau đó ánh mắt nhanh nhạy đảo một vòng, “Em gặp rồi.”
“Gặp rồi à?” Lâm Diêu Chi ngạc nhiên hỏi, “Là người như thế nào?” Cô thật sự rất tò mò về người bạn cùng phòng này, dù sao có thể ở chung với Tần Lộc, còn khiến Tần Lộc đi mua bánh kem cho, chắc chắn người này không tầm thường.
“À… Em rất muốn nói cho chị nghe nhưng nói sau lưng người khác không hay lắm, thôi vậy.” Trình Miện vô liêm sỉ lên tiếng, “Chị cho em ăn một miếng bánh kem em sẽ nói cho chị biết.”
Lâm Diêu Chi: “…”
Trình Miện nói tiếp: “Chị suy nghĩ nhanh lên đi, Tần Lộc sắp trở lại rồi đó.”
Lâm Diêu Chi lộ vẻ bất đắc dĩ, không ngờ Trình Miện lại chơi xấu như vậy, cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn đồng ý với giao dịch này, một miếng bánh kem chắc cũng không sao đâu, thế nên Lâm Diêu Chi lại cầm nĩa, xắn một miếng ở góc cô chưa chạm đến đưa cho Trình Miện.
Trình Miện vội nhét bánh vào miệng, nhai vài cái đã nuốt, kết hợp với khuôn mặt râu quai nón kia thật giống một con gấu lớn ăn thịt trẻ con, anh ta tiêu hủy chứng cứ, ném nĩa vào thùng rác xong rồi nói: “Bạn cùng phòng của Tần Lộc là một bé trai đáng yêu.”
“Bé trai đáng yêu sao?” Lâm Diêu Chi nổi da gà trước miêu tả của Trình Miện, trong đầu hiện lên hình ảnh mấy cậu trai xinh tươi trong anime (1), “Nói cụ thể hơn đi?”
(1) Anime: Anime là hoạt hình vẽ tay và máy tính, nguồn gốc từ Nhật Bản hoặc được gắn kết với Nhật Bản. Từ anime là thuật ngữ tiếng Nhật dùng để nói tới tất cả các định dạng truyền thông phim hoạt hình.
“Người cao hơn 1m60, cái đầu nhỏ toàn tóc xoăn.” Trình Miện cười toe toét, “Có điều tính tình không tốt, nếu chị trêu chọc nó…”
Lâm Diêu Chi hỏi: “Thì sao?”
Trình Miện: “Nó sẽ phun nước bọt vào người chị đấy.”
Lâm Diêu Chi hoảng sợ.
“Tần Lộc rất cưng chiều nó, nó thích ăn bánh kem, Tần Lộc thường xuyên đi mua, anh ấy tốt với nó hơn em nhiều.” Trình Miện chua chát nói.
Lâm Diêu Chi cứ cảm thấy kỳ lạ, nhưng lạ chỗ nào thì không nói ra được. Tính cách Tần Lộc cứng rắn như vậy mà sẽ ở chung với một người bạn mềm mại trong miệng Trình Miện sao? Có phải nhầm ở đâu đó rồi không?
Trình Miện thấy vẻ mặt Lâm Diêu Chi vừa mờ mịt vừa nghi ngờ thì cười trộm trong lòng, còn muốn nói gì đó nhưng Tần Lộc vừa đi vệ sinh đã về rồi.
“Nói chuyện gì thế?” Tần Lộc phát hiện không khí trong phòng hơi kì lạ, nhướng mày nhìn Trình Miện.
“Không có gì đâu.” Trình Miện ra vẻ vô tội, “Chị Lâm nghe lời anh, không cho em ăn một miếng bánh kem nào hết.”
Ánh mắt Tần Lộc lướt qua mặt Trình Miện một cái, không mặn không nhạt à một tiếng.
Trình Miện bị ánh mắt như thế của Tần Lộc nhìn thì rất chột dạ, vội quay người chuồn đi, bỏ Lâm Diêu Chi lại cho Tần Lộc.
“Anh nhìn tôi như vậy làm gì?” Lâm Diêu Chi làm chuyện xấu nên cũng hơi thấp thỏm.
Tần Lộc im lặng một chút, thản nhiên nói: “Lần sau lén cho cậu ta ăn bánh kem thì nhớ bảo cậu ta lau sạch bơ dính trên râu đi nhé.”
Lâm Diêu Chi: “Khụ khụ khụ!” Đều tại Trình Miện, để râu nhiều thế làm gì.
Tần Lộc nói: “Đi thôi, thời gian không còn sớm, cảm ơn bánh kem của cô, tôi mời cô ăn tối.”
“Được được.” Lâm Diêu Chi vui vẻ đồng ý, đứng lên khỏi ghế, đang định vui vẻ theo Tần Lộc đi ăn bữa tối, ai ngờ vừa bước chân thì bắp đùi đã thấy bủn rủn, hai cổ chân run lên.
Tần Lộc thấy thế thì hỏi: “Có phải lâu rồi cô không kéo gân đúng không?”
Lâm Diêu Chi đáp: “Đúng thế, lâu lắm rồi không kéo gân.”
Tần Lộc: “Vậy cô nên thường xuyên đến câu lạc bộ luyện tập.”
Lâm Diêu Chi ngớ ra, chưa kịp vui mừng đã nghe Tần Lộc chậm rãi nói: “Tôi đích thân kéo cho cô.”
Lâm Diêu Chi: “…” Giờ phút này cô không hề thấy vui vẻ mà sau lưng chợt lạnh toát, cất giọng run rẩy: “Không, không được đâu.”
Vẻ mặt Tần Lộc đầy vô tội: “Tại sao không được, cô không thích huấn luyện viên tôi à?”
Lâm Diêu Chi đáp: “Không đâu, tôi rất thích!” Chẳng qua nếu tiếp tục kéo như thế thì cô sẽ thật sự biến thành mì sợi mất.
Tần Lộc lại nở nụ cười, khóe mắt hơi cong, đôi môi mỏng làm nổi bật độ cong đẹp đẽ: “Tôi đùa thôi, lần sau tôi sẽ nhẹ nhàng hơn, được không?”
Lâm Diêu Chi bị nụ cười xán lạn hiếm hoi của Tần Lộc mê hoặc đến mức thần trí mơ hồ, vô thức gật đầu, đợi khi kịp phản ứng mới biết bản thân vừa đồng ý chuyện gì, sau đó trong lòng run rẩy, lập tức hiểu ra cái gì gọi là sắc đẹp khó chống cự.
Tần Lộc cười thế này, đổi thành cô gái nào khác cũng không chịu nổi đâu!
Lâm Diêu Chi vẫn ngồi dưới đất với dáng vẻ sống dở chết dở, dùng ánh mắt đồng tình nhìn Thạch Cốc Thu đang nằm trên đất. Mấy học viên nữ cạnh đó bu vào xem cảnh này đều sôi nổi nhìn Tần Lộc bằng ánh mắt hoảng sợ, không ngờ Tần Lộc có thể xuống tay tàn nhẫn đến thế với một cô gái như bông hoa mềm mại kia.
Khoảng năm, sáu phút trôi qua, Thạch Cốc Thu ngất xỉu vì đau mới từ từ tỉnh lại, chỉ là sau khi tỉnh lại thì trạng thái vẫn không tốt lắm, sắc mặt chẳng những tái nhợt không còn chút máu mà đầu cũng đầy mồ hôi lạnh, chuyện đầu tiên sau khi mở mắt là ôm chân mình khóc hu hu.
“Cô không sao chứ?” Lâm Diêu Chi ngồi bên cạnh, thấy Thạch Cốc Thu chịu cảnh ngộ giống mình thì hơi thương tiếc.
“Tôi… hu hu hu…” Nước mắt Thạch Cốc Thu rơi như mưa, “Chân của tôi không cử động được.”
Lâm Diêu Chi còn chưa kịp nói thì vị huấn luyện viên độc ác Tần Lộc đã mở miệng: “Sao không cử động được? Xem ra bình thường cô không kéo gân rồi, sau này tôi sẽ kéo cho cô.”
“Không không không!!!” Nếu lúc trước Thạch Cốc Thu nghe được lời này thì sẽ mừng như điên, nhưng giờ phút này vẻ mặt cô ta như thấy ma, kích động xua tay lắc đầu không cần, “Không làm phiền huấn luyện viên đâu ạ, để bạn nữ khác kéo giúp em là được rồi!”
Tần Lộc hỏi: “Thật sự không cần tôi làm à?”
“Không cần, không cần.” Thạch Cốc Thu hoảng sợ trước ánh nhìn chăm chú của Tần Lộc, đứng lên một cách khó khăn, mặc dù đứng không vững nhưng vẫn khập khiễng đi về phía trước, cô ta rất sợ nếu mình đi chậm thì Tần Lộc sẽ kéo gân thêm lần nữa, một lần nữa sẽ chết người đó!
Tần Lộc cố ý thở dài, quay đầu nhìn Lâm Diêu Chi: “Cô muốn kéo nữa không?”
Lâm Diêu Chi vội vã lắc đầu, tỏ vẻ mình đã được kéo ra hết rồi, mềm dẻo như mì sợi vừa được nấu chín, không cần huấn luyện viên Tần phải nhọc lòng nữa.
Tần Lộc buông tay: “Được rồi, thế cô tự luyện đi.”
Lâm Diêu Chi vội gật đầu tán thành.
Hôm nay trải qua một trận náo loạn, sự mến mộ của Tần Lộc trong lòng các học viên nữ giảm đi không ít, có điều hiển nhiên là anh rất vui vẻ, ít nhất lúc nghỉ ngơi sẽ không có học viên nữ nào đến hỏi mấy vấn đề khiến anh đau đầu nữa.
Lâm Diêu Chi ngồi bên cạnh như đứa bé, hiện tại chân cô vẫn còn đau, đi đứng cũng khập khiễng, khi giương nanh múa vuốt trông cực kỳ không đẹp.
Thật vất vả mới hết giờ học, Lâm Diêu Chi chớp đôi mắt to hỏi Tần Lộc muốn ăn bánh kem không.
“Ăn bây giờ sao?” Tần Lộc hỏi.
“Không được à?” Lâm Diêu Chi nói, “Hay câu lạc bộ anh có quy định không thể ăn bánh kem ở đây?”
“Được chứ.” Tần Lộc nhìn bên ngoài, “Chúng ta đến phòng uống nước ăn.”
Lâm Diêu Chi vui vẻ đồng ý.
Mặc dù Lâm Diêu Chi mở cửa hàng bánh kem nhưng vì bình thường phải khống chế cân nặng nên thật ra cô cũng không ăn đồ ngọt. Hôm nay mang một cái bánh kem to đến cho Tần Lộc rồi ăn chung với anh cũng xem như là một chuyện hạnh phúc.
Vì thế miệng ngâm nga một bài hát thiếu nhi, Lâm Diêu Chi cầm chiếc đĩa nhựa và nĩa lên, hai mắt tỏa sáng chờ Tần Lộc cắt bánh cho mình.
“Ơ, hai người ăn món gì sau lưng em đấy?” Có người đẩy cửa vào, là Trình Miện cô đã gặp một lần trong KTV, đàn em Trình.
“Ăn bánh kem.” Trên đĩa của Lâm Diêu Chi đã có một miếng bánh, cô dùng nĩa xắn một góc bỏ vào miệng, cảm nhận kem tan trên đầu lưỡi mang đến cảm giác lạnh buốt và mùi sữa thơm nồng, “Em muốn ăn không?”
“Bánh kem ạ?” Trình Miện nghe thấy hai chữ này thì mắt sáng lên, “Diêu Chi mang đến à?”
“Ừ.” Lâm Diêu Chi gật đầu, “Là bánh mới gần đây của cửa hàng chị, hương vị không tệ lắm.”
“Em có thể ăn một miếng không?” Trình Miện đến gần Tần Lộc, nghiêm mặt nói, “Chỉ một miếng thôi…”
Tần Lộc không cảm xúc nhìn anh ta một cái.
Trình Miện rụt cổ: “Ôi, sao anh nhỏ mọn thế, bạn cùng phòng của anh cũng không ăn hết mà, nhiều như thế thì cho em một miếng không được sao?”
Bạn cùng phòng? Nghe được mấy chữ này, lỗ tai Lâm Diêu Chi lập tức dựng lên, cô nhớ rõ lần thứ hai gặp Tần Lộc cũng vì anh đến cửa hàng của cô mua bánh kem cho bạn cùng phòng, còn cố ý dặn dò phải ngọt một chút, nếu không vì điều này thì cô sẽ không lấy được WeChat của Tần Lộc, hai người càng không có những lần gặp mặt tiếp theo.
“Bạn cùng phòng ăn không hết thì anh ăn.” Tần Lộc nói, “Tóm lại em đừng mơ nữa.” Anh nói xong liền cất bánh đi, không cho Trình Miện chút thể diện nào.
Mặt Trình Miện như đưa đám, còn muốn nói gì đó nhưng nhìn Tần Lộc có vẻ không định mềm lòng chút nào.
Lâm Diêu Chi thấy thế cũng không đành lòng lắm, nhưng còn chưa mở miệng khuyên bảo thì thấy Tần Lộc chỉ vào Trình Miện, nói anh ta phải thi đấu, đang khống chế cân nặng, đừng hòng chạm tới một miếng bánh kem nào.
Lâm Diêu Chi đáp: “Được thôi!”
Trình Miện bắt đầu giả vờ khóc lóc, chỉ tiếc khuôn mặt đầy râu quai nón kia không thể nào khiến người khác động lòng, ngược lại còn khiến Lâm Diêu Chi hạ quyết tâm không cho anh ta ăn bánh kem nữa.
Thi đấu tán thủ cần phải khống chế cân nặng rất nghiêm khắc, vì một khi tăng từ nửa cân đến một cân mà phải đối đầu với đối thủ không cùng cân nặng, chênh lệch dáng người sẽ khiến tuyển thủ gặp bất lợi ngay từ đầu.
Lòng Tần Lộc vững như sắt, dù Trình Miện kêu rên thế nào anh cũng thờ ơ.
“Tôi đi vệ sinh đây.” Tần Lộc nói, “Cô nhớ trông chừng Trình Miện và tủ lạnh đấy.”
“Được!” Lâm Diêu Chi liếm cái nĩa của mình.
Tần Lộc vừa đi, Trình Miện vội sáp đến gần Lâm Diêu Chi, ngọt ngào gọi một tiếng: “Chị Lâm.”
Lâm Diêu Chi cảnh giác nói: “Chị sẽ không mềm lòng đâu.”
Trình Miện: “Chỉ một miếng thôi…”
Lâm Diêu Chi đáp: “Một miếng cũng không được.”
Trình Miện thấy Lâm Diêu Chi không chịu chấp thuận, bất đắc dĩ thở dài.
Lâm Diêu Chi thấy Tần Lộc không ở đây, giả vờ như lơ đãng hỏi: “Đúng rồi, trước đó chị nghe nói Tần Lộc có một người bạn cùng phòng, em gặp người đó chưa?”
“Bạn cùng phòng hả?” Vẻ mặt Trình Miện hơi kì lạ, sau đó ánh mắt nhanh nhạy đảo một vòng, “Em gặp rồi.”
“Gặp rồi à?” Lâm Diêu Chi ngạc nhiên hỏi, “Là người như thế nào?” Cô thật sự rất tò mò về người bạn cùng phòng này, dù sao có thể ở chung với Tần Lộc, còn khiến Tần Lộc đi mua bánh kem cho, chắc chắn người này không tầm thường.
“À… Em rất muốn nói cho chị nghe nhưng nói sau lưng người khác không hay lắm, thôi vậy.” Trình Miện vô liêm sỉ lên tiếng, “Chị cho em ăn một miếng bánh kem em sẽ nói cho chị biết.”
Lâm Diêu Chi: “…”
Trình Miện nói tiếp: “Chị suy nghĩ nhanh lên đi, Tần Lộc sắp trở lại rồi đó.”
Lâm Diêu Chi lộ vẻ bất đắc dĩ, không ngờ Trình Miện lại chơi xấu như vậy, cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn đồng ý với giao dịch này, một miếng bánh kem chắc cũng không sao đâu, thế nên Lâm Diêu Chi lại cầm nĩa, xắn một miếng ở góc cô chưa chạm đến đưa cho Trình Miện.
Trình Miện vội nhét bánh vào miệng, nhai vài cái đã nuốt, kết hợp với khuôn mặt râu quai nón kia thật giống một con gấu lớn ăn thịt trẻ con, anh ta tiêu hủy chứng cứ, ném nĩa vào thùng rác xong rồi nói: “Bạn cùng phòng của Tần Lộc là một bé trai đáng yêu.”
“Bé trai đáng yêu sao?” Lâm Diêu Chi nổi da gà trước miêu tả của Trình Miện, trong đầu hiện lên hình ảnh mấy cậu trai xinh tươi trong anime (1), “Nói cụ thể hơn đi?”
(1) Anime: Anime là hoạt hình vẽ tay và máy tính, nguồn gốc từ Nhật Bản hoặc được gắn kết với Nhật Bản. Từ anime là thuật ngữ tiếng Nhật dùng để nói tới tất cả các định dạng truyền thông phim hoạt hình.
“Người cao hơn 1m60, cái đầu nhỏ toàn tóc xoăn.” Trình Miện cười toe toét, “Có điều tính tình không tốt, nếu chị trêu chọc nó…”
Lâm Diêu Chi hỏi: “Thì sao?”
Trình Miện: “Nó sẽ phun nước bọt vào người chị đấy.”
Lâm Diêu Chi hoảng sợ.
“Tần Lộc rất cưng chiều nó, nó thích ăn bánh kem, Tần Lộc thường xuyên đi mua, anh ấy tốt với nó hơn em nhiều.” Trình Miện chua chát nói.
Lâm Diêu Chi cứ cảm thấy kỳ lạ, nhưng lạ chỗ nào thì không nói ra được. Tính cách Tần Lộc cứng rắn như vậy mà sẽ ở chung với một người bạn mềm mại trong miệng Trình Miện sao? Có phải nhầm ở đâu đó rồi không?
Trình Miện thấy vẻ mặt Lâm Diêu Chi vừa mờ mịt vừa nghi ngờ thì cười trộm trong lòng, còn muốn nói gì đó nhưng Tần Lộc vừa đi vệ sinh đã về rồi.
“Nói chuyện gì thế?” Tần Lộc phát hiện không khí trong phòng hơi kì lạ, nhướng mày nhìn Trình Miện.
“Không có gì đâu.” Trình Miện ra vẻ vô tội, “Chị Lâm nghe lời anh, không cho em ăn một miếng bánh kem nào hết.”
Ánh mắt Tần Lộc lướt qua mặt Trình Miện một cái, không mặn không nhạt à một tiếng.
Trình Miện bị ánh mắt như thế của Tần Lộc nhìn thì rất chột dạ, vội quay người chuồn đi, bỏ Lâm Diêu Chi lại cho Tần Lộc.
“Anh nhìn tôi như vậy làm gì?” Lâm Diêu Chi làm chuyện xấu nên cũng hơi thấp thỏm.
Tần Lộc im lặng một chút, thản nhiên nói: “Lần sau lén cho cậu ta ăn bánh kem thì nhớ bảo cậu ta lau sạch bơ dính trên râu đi nhé.”
Lâm Diêu Chi: “Khụ khụ khụ!” Đều tại Trình Miện, để râu nhiều thế làm gì.
Tần Lộc nói: “Đi thôi, thời gian không còn sớm, cảm ơn bánh kem của cô, tôi mời cô ăn tối.”
“Được được.” Lâm Diêu Chi vui vẻ đồng ý, đứng lên khỏi ghế, đang định vui vẻ theo Tần Lộc đi ăn bữa tối, ai ngờ vừa bước chân thì bắp đùi đã thấy bủn rủn, hai cổ chân run lên.
Tần Lộc thấy thế thì hỏi: “Có phải lâu rồi cô không kéo gân đúng không?”
Lâm Diêu Chi đáp: “Đúng thế, lâu lắm rồi không kéo gân.”
Tần Lộc: “Vậy cô nên thường xuyên đến câu lạc bộ luyện tập.”
Lâm Diêu Chi ngớ ra, chưa kịp vui mừng đã nghe Tần Lộc chậm rãi nói: “Tôi đích thân kéo cho cô.”
Lâm Diêu Chi: “…” Giờ phút này cô không hề thấy vui vẻ mà sau lưng chợt lạnh toát, cất giọng run rẩy: “Không, không được đâu.”
Vẻ mặt Tần Lộc đầy vô tội: “Tại sao không được, cô không thích huấn luyện viên tôi à?”
Lâm Diêu Chi đáp: “Không đâu, tôi rất thích!” Chẳng qua nếu tiếp tục kéo như thế thì cô sẽ thật sự biến thành mì sợi mất.
Tần Lộc lại nở nụ cười, khóe mắt hơi cong, đôi môi mỏng làm nổi bật độ cong đẹp đẽ: “Tôi đùa thôi, lần sau tôi sẽ nhẹ nhàng hơn, được không?”
Lâm Diêu Chi bị nụ cười xán lạn hiếm hoi của Tần Lộc mê hoặc đến mức thần trí mơ hồ, vô thức gật đầu, đợi khi kịp phản ứng mới biết bản thân vừa đồng ý chuyện gì, sau đó trong lòng run rẩy, lập tức hiểu ra cái gì gọi là sắc đẹp khó chống cự.
Tần Lộc cười thế này, đổi thành cô gái nào khác cũng không chịu nổi đâu!
/60
|