Đang ngủ, bất chợt nó tỉnh giấc……. Ngồi bật dậy, nó ngơ ngác nhìn xung quanh, 2 bên nó 2 nhỏ bạn đang chìm sâu vào giấc ngủ….ánh đen mờ mờ bao trùm nó, cảm giác cô đơn bắt đầu bủa vây nó, trái tim bé nhỏ đang đập một cách yếu ớt trong lồng ngực kia như muốn chứng minh một điều: nó sợ một mình trong bóng tối.
Dường như bản năng sinh tồn trong nó trỗi dậy, đôi chân dần cử động và bước xuống giường một cách nhẹ nhàng, tiến dần ra tới cửa nó với tay mở cánh cửa một cách nhẹ nhàng, không hề gây ra bất kì một tiếng động nào quá to. Thính giác nó hoạt động hết công suất, lúc này, nó không khác gì một con chó nhỏ… Nó cố gắng tìm ra mùi hương quen thuộc mà từ tối giờ vẫn bao quanh bảo bọc nó…
“A, đây rồi”
Nó đã tìm ra cũng là lúc nó đứng trước cửa phòng của hắn – Trịnh Quốc Phong…. “Cạch” – cánh cửa được mở ra.. nó không đóng cửa lại mà đi từ tốn đi tới cạnh giường hắn…
“Tách, tách, tách….”
Từng giọt, từng giọt nước mắt rời khỏi mi mắt trĩu nặng của nó mà nhẹ nhàng rơi xuống… Nó cũng không hiểu tại sao nó khóc, chỉ là nó vui mừng khi đã tìm ra gương mặt quen thuộc, nhìn hắn ngủ một cách bình yên nó cảm thấy tâm hồn nhẹ nhàng…. Nhưng liệu đây có là mơ chăng??????
Nó lại đâm ra lo sợ đây chỉ là giấc mơ, nó vội lấy tay khều nhẹ tay hắn………không tỉnh…. Nó kiên nhẫn chọt chọt tay hắn….. không tỉnh, vẫn bất động……Nó tức khí ngồi xuống giường rồi giựt nhẹ tóc hắn……..không tỉnh………Nó tức quá bức tóc hắn………cũng không tỉnh………..Grrrrr, >”<, nó đâm ra lo lắng hoảng sợ vì hắn nãy giờ cứ liên tục cái điệp khúc “không tỉnh”. Thực mà nói chỉ vì hôm nay bị nó hành hạ nên giờ hắn không còn sức nữa, nãy giờ hắn chỉ nghĩ là 2 tên bạn thân đang phá nên hắn làm thinh. Nó bịt mũi hắn lại………..không tỉnh, hắn thở mạnh bằng miệng, vẫn ngủ………..Nó lấy tay bịt luôn miệng hắn lại………1s…2s…3s…1 phút…2 phút…2 phút 59s…3 phút………..Hắn vẫn không tỉnh (**Ngưỡng mộ ngưỡng mộ… Phong nín thở giỏi kinh)…. Thấy hắn vẫn bất động nó đâm ra sợ……… “Chát” – nó tát hắn một cái trời giáng………Hắn… Tỉnh
Đang bị bịt mồm bịt miệng bịt mũi, rồi lại bị giáng một cái tát trời đánh zô mặt, đang buồn ngủ, bị phá giấc, còn bị ăn đánh, hắn tức muốn nghẹn họng, tự hứa với lòng sẽ cho kẻ phá rối này một trận đòn lết cũng lết không nổi. Chụp nhanh cánh tay nó lại…. hắn giật mình khi nhận ra trước mặt hắn là nó
Nó – với đôi mắt hoảng sợ, nó – với gương mặt đẫm nước, nó – đôi bờ vai run run, cũng là nó – hình dáng bé nhỏ đang ngồi trước mặt hắn đây.Hắn bóp cổ tay nó gần như đỏ ửng lên… thấy nó khóc hắn giật mình vội thả ra và xem thử.
Thấy hắn đang chăm chú nhìn, tim hắn vẫn đập thình thịnh sau bờ ngực săn chắn kia, nó vươn tay ra, chạm vào đó, cảm nhập sự vận động của con tim hắn… bất chợt nhịp tim tăng vọt, nó hốt hoảng nhìn hắn và hắn cười lại nó……Cảm giác an tâm chợt đến, nó vội ôm chầm lấy hắn…….làm hắn bất ngờ, ngồi im re
- Này, nín khóc đi nào… không có gì phải lo lắng nữa, nín đi – Hằn vừa nói, vừa xoa nhè nhẹ lưng và tóc nó *lợi dụng, thật là đục nước béo cò…. Xoẹt…… “một khoảng im lặng”…….*
- Hic, hic, kui … kui tưởng anh chết rồi, hu hu hu – Nói tới đó nó khóc oà lên làm cho hắn bối rối
- Thôi, nín đi nín đi nào. Phải ngoan chứ - Hắn nói, cười một cái thật tươi như thiên sứ *ặc ặc… so sánh hơi quá thì phải :S :S *, véo má nó một cái cưng chiều.
Cảnh tượng trên đã được thu lại không thiếu bất kì chi tiết nào thông qua 4 camera – toạ lạc tại địa chỉ “con ngươi” của Long và Tự. 2 vị đại thiếu gia và đại đại thiếu gia nhà họ Đào và họ Lâm đang chun đầu qua khe cửa nhỏ để dòm zô phòng….
Lúc sau nó nín khóc nhưng lại không có ý định về phòng, thấy lạ hắn lên tiếng
- Này, không về phòng ngủ hả tiểu quỷ?
- * Lắc đầu, lắc đầu*
- hở, vậy em muốn ngủ ở đây hả?
- *gật, gật*
- Ukm, vậy ngủ đi
Hắn nói xong liền nhẹ nhàng nhích người qua cho nó nằm xuống ngủ, đợi nó nhắm mắt, hơi thở đều đều, hắn chầm chậm xuống giường thì……….
Dường như bản năng sinh tồn trong nó trỗi dậy, đôi chân dần cử động và bước xuống giường một cách nhẹ nhàng, tiến dần ra tới cửa nó với tay mở cánh cửa một cách nhẹ nhàng, không hề gây ra bất kì một tiếng động nào quá to. Thính giác nó hoạt động hết công suất, lúc này, nó không khác gì một con chó nhỏ… Nó cố gắng tìm ra mùi hương quen thuộc mà từ tối giờ vẫn bao quanh bảo bọc nó…
“A, đây rồi”
Nó đã tìm ra cũng là lúc nó đứng trước cửa phòng của hắn – Trịnh Quốc Phong…. “Cạch” – cánh cửa được mở ra.. nó không đóng cửa lại mà đi từ tốn đi tới cạnh giường hắn…
“Tách, tách, tách….”
Từng giọt, từng giọt nước mắt rời khỏi mi mắt trĩu nặng của nó mà nhẹ nhàng rơi xuống… Nó cũng không hiểu tại sao nó khóc, chỉ là nó vui mừng khi đã tìm ra gương mặt quen thuộc, nhìn hắn ngủ một cách bình yên nó cảm thấy tâm hồn nhẹ nhàng…. Nhưng liệu đây có là mơ chăng??????
Nó lại đâm ra lo sợ đây chỉ là giấc mơ, nó vội lấy tay khều nhẹ tay hắn………không tỉnh…. Nó kiên nhẫn chọt chọt tay hắn….. không tỉnh, vẫn bất động……Nó tức khí ngồi xuống giường rồi giựt nhẹ tóc hắn……..không tỉnh………Nó tức quá bức tóc hắn………cũng không tỉnh………..Grrrrr, >”<, nó đâm ra lo lắng hoảng sợ vì hắn nãy giờ cứ liên tục cái điệp khúc “không tỉnh”. Thực mà nói chỉ vì hôm nay bị nó hành hạ nên giờ hắn không còn sức nữa, nãy giờ hắn chỉ nghĩ là 2 tên bạn thân đang phá nên hắn làm thinh. Nó bịt mũi hắn lại………..không tỉnh, hắn thở mạnh bằng miệng, vẫn ngủ………..Nó lấy tay bịt luôn miệng hắn lại………1s…2s…3s…1 phút…2 phút…2 phút 59s…3 phút………..Hắn vẫn không tỉnh (**Ngưỡng mộ ngưỡng mộ… Phong nín thở giỏi kinh)…. Thấy hắn vẫn bất động nó đâm ra sợ……… “Chát” – nó tát hắn một cái trời giáng………Hắn… Tỉnh
Đang bị bịt mồm bịt miệng bịt mũi, rồi lại bị giáng một cái tát trời đánh zô mặt, đang buồn ngủ, bị phá giấc, còn bị ăn đánh, hắn tức muốn nghẹn họng, tự hứa với lòng sẽ cho kẻ phá rối này một trận đòn lết cũng lết không nổi. Chụp nhanh cánh tay nó lại…. hắn giật mình khi nhận ra trước mặt hắn là nó
Nó – với đôi mắt hoảng sợ, nó – với gương mặt đẫm nước, nó – đôi bờ vai run run, cũng là nó – hình dáng bé nhỏ đang ngồi trước mặt hắn đây.Hắn bóp cổ tay nó gần như đỏ ửng lên… thấy nó khóc hắn giật mình vội thả ra và xem thử.
Thấy hắn đang chăm chú nhìn, tim hắn vẫn đập thình thịnh sau bờ ngực săn chắn kia, nó vươn tay ra, chạm vào đó, cảm nhập sự vận động của con tim hắn… bất chợt nhịp tim tăng vọt, nó hốt hoảng nhìn hắn và hắn cười lại nó……Cảm giác an tâm chợt đến, nó vội ôm chầm lấy hắn…….làm hắn bất ngờ, ngồi im re
- Này, nín khóc đi nào… không có gì phải lo lắng nữa, nín đi – Hằn vừa nói, vừa xoa nhè nhẹ lưng và tóc nó *lợi dụng, thật là đục nước béo cò…. Xoẹt…… “một khoảng im lặng”…….*
- Hic, hic, kui … kui tưởng anh chết rồi, hu hu hu – Nói tới đó nó khóc oà lên làm cho hắn bối rối
- Thôi, nín đi nín đi nào. Phải ngoan chứ - Hắn nói, cười một cái thật tươi như thiên sứ *ặc ặc… so sánh hơi quá thì phải :S :S *, véo má nó một cái cưng chiều.
Cảnh tượng trên đã được thu lại không thiếu bất kì chi tiết nào thông qua 4 camera – toạ lạc tại địa chỉ “con ngươi” của Long và Tự. 2 vị đại thiếu gia và đại đại thiếu gia nhà họ Đào và họ Lâm đang chun đầu qua khe cửa nhỏ để dòm zô phòng….
Lúc sau nó nín khóc nhưng lại không có ý định về phòng, thấy lạ hắn lên tiếng
- Này, không về phòng ngủ hả tiểu quỷ?
- * Lắc đầu, lắc đầu*
- hở, vậy em muốn ngủ ở đây hả?
- *gật, gật*
- Ukm, vậy ngủ đi
Hắn nói xong liền nhẹ nhàng nhích người qua cho nó nằm xuống ngủ, đợi nó nhắm mắt, hơi thở đều đều, hắn chầm chậm xuống giường thì……….
/98
|