Buổi tối hôm ấy Hạ ở lại bên nhà Vũ sau một thời gian dài anh điều trị tại bệnh viện. Lâu lắm mới thấy không khí một gia đình hoàn chỉnh, cu Mạnh là người vui vẻ nhất, có bố Vũ ở nhà là điều cậu bé thích nhất. Bởi tính từ thời gian anh đi tập huấn, cộng thêm thời gian ở tại bệnh viện cũng gần ba tháng trời, Mạnh ở bên nhà cô Hạ. Nay mới đc về nhà mình, cậu bé đương nhiên phấn khởi rồi.
Cả ba người cùng nhau trò chuyện, nấu bữa tối và ăn uống rất vui vẻ. Tuy nhiên, khi đến giờ đi ngủ, cu Mạnh lại hỏi câu rất ngây ngô:
Cô Hạ ơi, muộn rồi cô không về bên nhà ạ? Ở đây không có chỗ ngủ đâu, chỉ có một chiếc giường cho bố Vũ và Mạnh ngủ thôi.
Cô về sớm kẻo muộn đấy ạ!
Hạ - Vũ cả hai nhìn nhau câm nín ko nói dc câu gì, thằng bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện nên có thể thông cảm được. Hạ liền nói:
Hôm nay Mạnh ko muốn ngủ cùng cô nữa à?
Dạ. Cháu muốn, nhưng hôm khác được không cô? Lâu rồi cháu chưa dc ngủ cùng với bố, cháu nhớ bố lắm.
Nói đoạn thằng nhỏ chạy đến ngồi vào lòng Vũ, ôm bụng Vũ thật chặt. Vũ xoa đầu con vẻ âu yếm:
Vậy con có muốn cô Hạ ngủ chung với bố con mình không? Cô Hạ yêu quý Mạnh lắm mà, cu Mạnh nỡ để cô về một mình ư?
Con...
Thằng bé hướng ánh mắt nhìn về phía Hạ tỏ vẻ áy náy. Đúng thế, Cu cậu quý mến Hạ lắm, nhưng nếu so sánh với Vũ thì cậu bé vẫn nghiêng về bố mình hơn.
Hạ giải vây cho thằng nhỏ:
Cô đùa thôi, hai bố con ngủ một giường cũng đc, cô Hạ ngủ ở salon ngoài này nhé!
Dạ.
Cu Mạnh đắc ý cười tít mắt.
Vậy con vào trong ngủ trc đi, bố nói chuyện với cô Hạ một lát rồi bố vào, chịu không?
Vũ hỏi ý kiến con trai.
Được ạ. Nhưng bố phải vào sớm nhé kẻo con ngủ quên mất ạ.
Ừ. Vào đi con.
Mạnh ngoan ngoãn bỏ vào phòng ngủ, chỉ còn lại Vũ và Hạ. Anh nhanh nhẹn tiến đến bên cô ngồi thật gần, ghé sát vào tai Hạ thì thầm:
Em chịu thiệt rồi, em ở ngoài này chờ anh một lát nhé, anh cho cu cậu ngủ rồi anh ra.
Dứt lời anh vòng tay lên nắn nhẹ bên ngực phải của Hạ một cái... làm bộ khiêu khích.
Hạ khẽ nheo mắt trách mắng:
Cu Mạnh ra bất ngờ thì sao, anh chẳng ý tứ gì cả. Ghét!!
Hihi. Thôi anh vào tí đã, ngoan chờ anh nha.
Hạ gật đầu vui vẻ. Cô nằm xuống salon, Vũ tắt đèn sáng đi chỉ để lại chiếc đèn nhỏ nơi bàn làm việc của anh. Vũ đi vào trong phòng, cu Mạnh còn trằn trọc chưa chịu ngủ, cậu bé dứt khoát chờ bố vào ngủ cùng.
Sao thế. Con không ngủ đc à?
Con đã nói là chờ bố mà.
Về nhà mình thích thật bố nhỉ? Từ sau bố đừng đi xa nữa nhé, con nhớ bố lắm.
Mạnh gác chân lên bố, đầu dụi dụi vào ngực bố đầy yêu thương.
Bố nhớ rồi, cu Mạnh của bố thời gian qua chịu thiệt thòi nhiều quá.
Mà bố hỏi này.
Bố hỏi gì ạ?
Con có thấy buồn không? Có muốn có thêm bạn chơi không con?
Bạn nào vậy bố? Con ko thấy buồn đâu, chỉ lúc bố vắng nhà con mới thấy buồn bố ạ.
Ý của bố bạn có nghĩa là thêm em ấy. Con muốn có em không?
Thêm em bé hả bố?
Các bạn con đứa nào cũng có em bé, con cũng thích có em, nhưng em bé có hay khóc nhè ko ạ? Con thấy em gái thằng Huy khóc lóc suốt ngày phiền lắm bố ạ.
Vũ mỉm cười xoa đầu con:
Em ngoan lắm, ko phiền đâu con ạ.
Vậy con thích.
Nếu vậy, mai bố và cô Hạ sinh thêm em bé cho cu Mạnh được không? Lúc ấy bố đi vắng thì Mạnh có người chơi cùng, ko buồn nữa đâu...
Cô Hạ á bố?
Ừ. Không được à con?
Dạ được. Nhưng cô Hạ đâu phải mẹ con, làm sao sinh đc em bé?
Sao Mạnh lại nói thế? Cô Hạ ko phải mẹ con nhưng vẫn sinh dc em bé mà..
Ý con là, phải là mẹ con thì đẻ em ra mới là em của con cơ bố ạ...
Nghe câu này, Vũ liền nhớ tới Hoài, chuyện của 7 năm trước đây lại hiện ra trong đầu anh. Người phụ nữ xấu số đã lìa đời khi hạ sinh cu Mạnh, anh thương thằng bé quá, một chút ký ức về mẹ, về cha đều không có. Vũ ôm con vào lòng thủ thỉ:
Nếu em bé là do bố và cô Hạ sinh ra thì chắc chắn đấy là em của con. Con hiểu không??
Dạ...
Ừmm. Con ngoan, nhắm mắt vào ngủ đi nhé.
Mạnh nằm im, nghe lời bố thiu thiu ngủ. Một lát đã say giấc đều đều, Vũ im lặng nằm suy nghĩ, cậu bé đã biết phân biệt đâu là ruột thịt và đâu là người ngoài rồi. Dù quý mến Hạ, song với thằng bé Cô Hạ vẫn là người ngoài ko phải ruột thịt...
Chờ cho Mạnh ngủ say, Vũ rón rén bước ra ngoài, Hạ nằm im chờ anh, nghe tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên nhìn.
Cháu ngủ chưa anh?
Thằng bé ngủ say rồi em ạ, mấy tháng qua may có em chăm sóc thằng bé...
Con của anh cũng là con em mà...
Em sẵn sàng làm mẹ thằng bé chưa??
Chưa sẵn sàng nhưng thực tế thì em học làm mẹ từ khi anh bắt đầu đi tập huấn rồi...
Giỏi lắm!!
Ko phải khen em đâu. Mà nói bé thôi kẻo cu cậu lại giật mình tìm bố đấy.
Yên tâm đi, nó ko dậy đc đâu. Ngủ ngoan lắm.
Hạ này!
Dạ.
Em sinh cho anh một đứa con được không??
Được nhưng ko phải bây giờ anh ạ...
Vậy theo em khi nào mới đc?
Anh hỏi cưới em đi, xin phép bố mẹ em thì mình hãy tính tiếp, em đẻ ra rồi anh chạy làng, mẹ con em biết phải làm sao???
Hihi em sợ anh chạy làng à? Không có chuyện đó đâu, em yên tâm đi.
Ai mà biết được anh í...
Anh đùa thôi, nhưng mà anh tính mình sinh con để cu Mạnh có thêm em bé, nhà mình cũng vui vẻ hơn. Ở tuổi này, anh cũng muốn có con rồi!
Anh nói như đùa ý. Anh chẳng có con rồi là gì??
Nhưng anh muốn có thêm con nữa...
Có chuyện này anh nghĩ em muốn biết lâu rồi mà ko dám hỏi. Trước đây anh cũng đã nghĩ sẽ có lúc nói chuyện này với em, nhưng anh sợ... anh sợ em ko tin anh...
Nhiều người trc đây biết anh có con nên né tránh, ko muốn đi tiếp. Anh sợ em cũng như vậy... nên...
Vũ ngập ngừng.
Anh là muốn thử em sao.?
Anh ko có ý đó. Không phải anh thử em.. mà là anh sợ... em cũng như họ.
Vì anh, thật lòng với em.. nên anh sợ em vì lý do đó mà rời bỏ anh đi....
Vậy rốt cục thế nào?
Hạ ngập ngừng.
Cuối cùng, trải qua bao chuyện, ngay cả khi em biết anh đã có con trai, ngay cả khi anh như người mất hồn, tương lai không biết ra sao... nhưng em vẫn không buông bỏ anh.
Là em, quan tâm và chăm sóc cho cu Mạnh lúc anh ko ở nhà...
Là em, ko quản mọi thứ mà ở bên lúc anh gian nan nhất..
Em ko buông bỏ anh. Thì anh biết, nếu như em biết anh đã từng có vợ hoặc tồi tệ hơn thế... em sẽ vẫn ở bên anh.
Hạ... anh tin em. Anh yêu em...
Hạ cảm động trước sự giãi bày của Vũ, cô im lặng ko nói lời nào.
Vậy nên. Anh nghĩ em có quyền đc biết mọi chuyện, về anh, về cu Mạnh...
Anh nói đi, em vẫn đang nghe đây.!
Cu Mạnh không phải là con ruột của anh!!
Hạ mở to mắt ngạc nhiên. Cô chưa kịp nói gì thì Vũ tiếp lời:
Và anh... cũng chưa từng có vợ, chưa từng có gia đình.
Vậy... mọi chuyện là thế nào hả anh?
Tại sao anh lại nuôi cu Mạnh, bố mẹ của cậu bé là ai? Tại sao anh lại chấp nhận mang tiếng để rồi cô đơn sớm tối lâu như vậy???
Chuyện dài lắm em ạ. Bố mẹ cu Mạnh là người nơi khác đến đây, tha phương kiếm sống rất khổ cực. Bố đẻ cậu bé không may bị tai nạn lúc đang làm việc nên đã qua đời, vì quá nghèo nên mẹ cậu bé khi ấy đang mang thai (đứa bé ấy là cu Mạnh) đã phải bán mình để lấy tiền lo hậu sự cho chồng.
Anh thấy hoàn cảnh của họ quá đáng thương, bởi vậy anh đã giúp chị ấy một số tiền. Nhưng chị ấy kiên quyết muốn trả ơn. Về làm việc nhà giúp anh, thời gian sau thì hạ sinh cu Mạnh.
Trớ trêu hơn, khi sinh đc cu Mạnh ra đời... thì ko lâu sau đó, mẹ cậu bé bị băng huyết và cũng ra đi mãi mãi.
Cậu bé đáng thương vừa mới chào đời còn chưa kịp gặp mẹ, chưa một lần được uống dòng sữa mẹ, cảm nhận dc chút hơi ấm của mẹ...
Nghe Vũ kể mà Hạ ko kìm nổi sự xúc động, hai mắt cô ngấn lệ... thật ko ngờ thằng nhỏ lại đáng thương đến thế. Hèn chi bao lần hỏi dò, cu Mạnh luôn nói ko biết mẹ là ai, Mạnh ko có mẹ.
Đau lòng quá anh ạ!..
Thương cho cu cậu quá... rồi sau thế nào nữa ạ?
Anh thấy thằng nhỏ tội nghiệp quá, bố mẹ nó đã khổ nhiều rồi. Vừa sinh ra đã mồ côi, anh ko cầm lòng dc nên quyết định giữ thằng bé lại và nhận nuôi nấng. Chính vì thế mà anh mang nhiều tiếng xấu, thời gian đầu họ đồn thổi anh xấu xa, đi chơi linh tinh nên người ta mang hậu quả về bắt đền... rồi con gái họ xa lánh anh...
Nhưng dần dần anh cũng quen, có cu Mạnh cuộc sống cũng thú vị lắm em ạ. Anh thấy mình sống có trách nhiệm hơn. Cố gắng hoàn thiện bản thân mỗi ngày để làm tấm gương cho con trẻ...
Hạ nghe Vũ kể chuyện mà cô thấy thán phục vô cùng, cô cảm thấy mình thật may mắn khi gặp dc người như anh. Rất may là cô không buông bỏ giữa chừng, Hạ đã kiên nhẫn chờ đợi, và ông trời đã ko phụ công người hiền lành... không những Vũ vẫn là trai tân mà phẩm chất con người anh cũng thật cao quý. Canh bạc này Hạ đã thắng rồi, một lần bất chấp trao thân song Hạ ko hề hối hận vì đã làm như thế
Cả ba người cùng nhau trò chuyện, nấu bữa tối và ăn uống rất vui vẻ. Tuy nhiên, khi đến giờ đi ngủ, cu Mạnh lại hỏi câu rất ngây ngô:
Cô Hạ ơi, muộn rồi cô không về bên nhà ạ? Ở đây không có chỗ ngủ đâu, chỉ có một chiếc giường cho bố Vũ và Mạnh ngủ thôi.
Cô về sớm kẻo muộn đấy ạ!
Hạ - Vũ cả hai nhìn nhau câm nín ko nói dc câu gì, thằng bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện nên có thể thông cảm được. Hạ liền nói:
Hôm nay Mạnh ko muốn ngủ cùng cô nữa à?
Dạ. Cháu muốn, nhưng hôm khác được không cô? Lâu rồi cháu chưa dc ngủ cùng với bố, cháu nhớ bố lắm.
Nói đoạn thằng nhỏ chạy đến ngồi vào lòng Vũ, ôm bụng Vũ thật chặt. Vũ xoa đầu con vẻ âu yếm:
Vậy con có muốn cô Hạ ngủ chung với bố con mình không? Cô Hạ yêu quý Mạnh lắm mà, cu Mạnh nỡ để cô về một mình ư?
Con...
Thằng bé hướng ánh mắt nhìn về phía Hạ tỏ vẻ áy náy. Đúng thế, Cu cậu quý mến Hạ lắm, nhưng nếu so sánh với Vũ thì cậu bé vẫn nghiêng về bố mình hơn.
Hạ giải vây cho thằng nhỏ:
Cô đùa thôi, hai bố con ngủ một giường cũng đc, cô Hạ ngủ ở salon ngoài này nhé!
Dạ.
Cu Mạnh đắc ý cười tít mắt.
Vậy con vào trong ngủ trc đi, bố nói chuyện với cô Hạ một lát rồi bố vào, chịu không?
Vũ hỏi ý kiến con trai.
Được ạ. Nhưng bố phải vào sớm nhé kẻo con ngủ quên mất ạ.
Ừ. Vào đi con.
Mạnh ngoan ngoãn bỏ vào phòng ngủ, chỉ còn lại Vũ và Hạ. Anh nhanh nhẹn tiến đến bên cô ngồi thật gần, ghé sát vào tai Hạ thì thầm:
Em chịu thiệt rồi, em ở ngoài này chờ anh một lát nhé, anh cho cu cậu ngủ rồi anh ra.
Dứt lời anh vòng tay lên nắn nhẹ bên ngực phải của Hạ một cái... làm bộ khiêu khích.
Hạ khẽ nheo mắt trách mắng:
Cu Mạnh ra bất ngờ thì sao, anh chẳng ý tứ gì cả. Ghét!!
Hihi. Thôi anh vào tí đã, ngoan chờ anh nha.
Hạ gật đầu vui vẻ. Cô nằm xuống salon, Vũ tắt đèn sáng đi chỉ để lại chiếc đèn nhỏ nơi bàn làm việc của anh. Vũ đi vào trong phòng, cu Mạnh còn trằn trọc chưa chịu ngủ, cậu bé dứt khoát chờ bố vào ngủ cùng.
Sao thế. Con không ngủ đc à?
Con đã nói là chờ bố mà.
Về nhà mình thích thật bố nhỉ? Từ sau bố đừng đi xa nữa nhé, con nhớ bố lắm.
Mạnh gác chân lên bố, đầu dụi dụi vào ngực bố đầy yêu thương.
Bố nhớ rồi, cu Mạnh của bố thời gian qua chịu thiệt thòi nhiều quá.
Mà bố hỏi này.
Bố hỏi gì ạ?
Con có thấy buồn không? Có muốn có thêm bạn chơi không con?
Bạn nào vậy bố? Con ko thấy buồn đâu, chỉ lúc bố vắng nhà con mới thấy buồn bố ạ.
Ý của bố bạn có nghĩa là thêm em ấy. Con muốn có em không?
Thêm em bé hả bố?
Các bạn con đứa nào cũng có em bé, con cũng thích có em, nhưng em bé có hay khóc nhè ko ạ? Con thấy em gái thằng Huy khóc lóc suốt ngày phiền lắm bố ạ.
Vũ mỉm cười xoa đầu con:
Em ngoan lắm, ko phiền đâu con ạ.
Vậy con thích.
Nếu vậy, mai bố và cô Hạ sinh thêm em bé cho cu Mạnh được không? Lúc ấy bố đi vắng thì Mạnh có người chơi cùng, ko buồn nữa đâu...
Cô Hạ á bố?
Ừ. Không được à con?
Dạ được. Nhưng cô Hạ đâu phải mẹ con, làm sao sinh đc em bé?
Sao Mạnh lại nói thế? Cô Hạ ko phải mẹ con nhưng vẫn sinh dc em bé mà..
Ý con là, phải là mẹ con thì đẻ em ra mới là em của con cơ bố ạ...
Nghe câu này, Vũ liền nhớ tới Hoài, chuyện của 7 năm trước đây lại hiện ra trong đầu anh. Người phụ nữ xấu số đã lìa đời khi hạ sinh cu Mạnh, anh thương thằng bé quá, một chút ký ức về mẹ, về cha đều không có. Vũ ôm con vào lòng thủ thỉ:
Nếu em bé là do bố và cô Hạ sinh ra thì chắc chắn đấy là em của con. Con hiểu không??
Dạ...
Ừmm. Con ngoan, nhắm mắt vào ngủ đi nhé.
Mạnh nằm im, nghe lời bố thiu thiu ngủ. Một lát đã say giấc đều đều, Vũ im lặng nằm suy nghĩ, cậu bé đã biết phân biệt đâu là ruột thịt và đâu là người ngoài rồi. Dù quý mến Hạ, song với thằng bé Cô Hạ vẫn là người ngoài ko phải ruột thịt...
Chờ cho Mạnh ngủ say, Vũ rón rén bước ra ngoài, Hạ nằm im chờ anh, nghe tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên nhìn.
Cháu ngủ chưa anh?
Thằng bé ngủ say rồi em ạ, mấy tháng qua may có em chăm sóc thằng bé...
Con của anh cũng là con em mà...
Em sẵn sàng làm mẹ thằng bé chưa??
Chưa sẵn sàng nhưng thực tế thì em học làm mẹ từ khi anh bắt đầu đi tập huấn rồi...
Giỏi lắm!!
Ko phải khen em đâu. Mà nói bé thôi kẻo cu cậu lại giật mình tìm bố đấy.
Yên tâm đi, nó ko dậy đc đâu. Ngủ ngoan lắm.
Hạ này!
Dạ.
Em sinh cho anh một đứa con được không??
Được nhưng ko phải bây giờ anh ạ...
Vậy theo em khi nào mới đc?
Anh hỏi cưới em đi, xin phép bố mẹ em thì mình hãy tính tiếp, em đẻ ra rồi anh chạy làng, mẹ con em biết phải làm sao???
Hihi em sợ anh chạy làng à? Không có chuyện đó đâu, em yên tâm đi.
Ai mà biết được anh í...
Anh đùa thôi, nhưng mà anh tính mình sinh con để cu Mạnh có thêm em bé, nhà mình cũng vui vẻ hơn. Ở tuổi này, anh cũng muốn có con rồi!
Anh nói như đùa ý. Anh chẳng có con rồi là gì??
Nhưng anh muốn có thêm con nữa...
Có chuyện này anh nghĩ em muốn biết lâu rồi mà ko dám hỏi. Trước đây anh cũng đã nghĩ sẽ có lúc nói chuyện này với em, nhưng anh sợ... anh sợ em ko tin anh...
Nhiều người trc đây biết anh có con nên né tránh, ko muốn đi tiếp. Anh sợ em cũng như vậy... nên...
Vũ ngập ngừng.
Anh là muốn thử em sao.?
Anh ko có ý đó. Không phải anh thử em.. mà là anh sợ... em cũng như họ.
Vì anh, thật lòng với em.. nên anh sợ em vì lý do đó mà rời bỏ anh đi....
Vậy rốt cục thế nào?
Hạ ngập ngừng.
Cuối cùng, trải qua bao chuyện, ngay cả khi em biết anh đã có con trai, ngay cả khi anh như người mất hồn, tương lai không biết ra sao... nhưng em vẫn không buông bỏ anh.
Là em, quan tâm và chăm sóc cho cu Mạnh lúc anh ko ở nhà...
Là em, ko quản mọi thứ mà ở bên lúc anh gian nan nhất..
Em ko buông bỏ anh. Thì anh biết, nếu như em biết anh đã từng có vợ hoặc tồi tệ hơn thế... em sẽ vẫn ở bên anh.
Hạ... anh tin em. Anh yêu em...
Hạ cảm động trước sự giãi bày của Vũ, cô im lặng ko nói lời nào.
Vậy nên. Anh nghĩ em có quyền đc biết mọi chuyện, về anh, về cu Mạnh...
Anh nói đi, em vẫn đang nghe đây.!
Cu Mạnh không phải là con ruột của anh!!
Hạ mở to mắt ngạc nhiên. Cô chưa kịp nói gì thì Vũ tiếp lời:
Và anh... cũng chưa từng có vợ, chưa từng có gia đình.
Vậy... mọi chuyện là thế nào hả anh?
Tại sao anh lại nuôi cu Mạnh, bố mẹ của cậu bé là ai? Tại sao anh lại chấp nhận mang tiếng để rồi cô đơn sớm tối lâu như vậy???
Chuyện dài lắm em ạ. Bố mẹ cu Mạnh là người nơi khác đến đây, tha phương kiếm sống rất khổ cực. Bố đẻ cậu bé không may bị tai nạn lúc đang làm việc nên đã qua đời, vì quá nghèo nên mẹ cậu bé khi ấy đang mang thai (đứa bé ấy là cu Mạnh) đã phải bán mình để lấy tiền lo hậu sự cho chồng.
Anh thấy hoàn cảnh của họ quá đáng thương, bởi vậy anh đã giúp chị ấy một số tiền. Nhưng chị ấy kiên quyết muốn trả ơn. Về làm việc nhà giúp anh, thời gian sau thì hạ sinh cu Mạnh.
Trớ trêu hơn, khi sinh đc cu Mạnh ra đời... thì ko lâu sau đó, mẹ cậu bé bị băng huyết và cũng ra đi mãi mãi.
Cậu bé đáng thương vừa mới chào đời còn chưa kịp gặp mẹ, chưa một lần được uống dòng sữa mẹ, cảm nhận dc chút hơi ấm của mẹ...
Nghe Vũ kể mà Hạ ko kìm nổi sự xúc động, hai mắt cô ngấn lệ... thật ko ngờ thằng nhỏ lại đáng thương đến thế. Hèn chi bao lần hỏi dò, cu Mạnh luôn nói ko biết mẹ là ai, Mạnh ko có mẹ.
Đau lòng quá anh ạ!..
Thương cho cu cậu quá... rồi sau thế nào nữa ạ?
Anh thấy thằng nhỏ tội nghiệp quá, bố mẹ nó đã khổ nhiều rồi. Vừa sinh ra đã mồ côi, anh ko cầm lòng dc nên quyết định giữ thằng bé lại và nhận nuôi nấng. Chính vì thế mà anh mang nhiều tiếng xấu, thời gian đầu họ đồn thổi anh xấu xa, đi chơi linh tinh nên người ta mang hậu quả về bắt đền... rồi con gái họ xa lánh anh...
Nhưng dần dần anh cũng quen, có cu Mạnh cuộc sống cũng thú vị lắm em ạ. Anh thấy mình sống có trách nhiệm hơn. Cố gắng hoàn thiện bản thân mỗi ngày để làm tấm gương cho con trẻ...
Hạ nghe Vũ kể chuyện mà cô thấy thán phục vô cùng, cô cảm thấy mình thật may mắn khi gặp dc người như anh. Rất may là cô không buông bỏ giữa chừng, Hạ đã kiên nhẫn chờ đợi, và ông trời đã ko phụ công người hiền lành... không những Vũ vẫn là trai tân mà phẩm chất con người anh cũng thật cao quý. Canh bạc này Hạ đã thắng rồi, một lần bất chấp trao thân song Hạ ko hề hối hận vì đã làm như thế
/30
|