Editor: Bỉ Ngạn Hoa
p/s: Một tuần 4 chương, không có chương thì réo bên face BỈ BỈ một tiếng nhé
Lúc đẩy cửa vào nhà, anh thấy Ngô Hiểu Dao ngồi cười vui vẻ xem TV.
Tự nhiên Dạ Thiên Ưng có cảm giác đau nhói tim, nghĩ lại thì mấy việc mất mặt ban nãy đều do cô mà ra, ấy thế giờ phút này cô lại nhàn nhã ngồi xem TV ư?
"Thiên Ưng, anh về rồi à?" Cô nghiêng mặt chào Dạ Thiên Ưng rồi quay lại xem TV.
"Ừ." Dạ Thiên Ưng lạnh lùng gật đầu một cái, đưa tay giao đồ cho cô: “Đi thay.”
Lúc này cô mới quay đầu chính thức nhìn bộ dáng thâm trầm của Dạ Thiên Ưng, hình như có chút mất hứng thì phải. Chắc không bị chậu hoa nào rơi trúng đầu chứ?
Nghĩ thì nghĩ vậy, tay vẫn phải mở cái túi Dạ Thiên Ưng đưa cho mình, túm cái đồ
lót đưa lên trước mặt, xấu hổ nói với anh: “Thiên Ưng, có phải anh biến thái quá không đấy? Lại đi mua đồ lót nữa chứ, mua quá trời?”
Dạ Thiên Ưng nghe vậy thì thiếu chút nữa tức giận muốn sặc khí, lớn tiếng với cô: “Em cho rằng anh đây biến thái là vì người nào hả? Nếu không muốn anh giết chết thì mau đi thay đi!” Gào xong, anh nới lỏng cà vạt, ngồi cái phịch trên ghế sofa.
Lúc này cô thấy dáng vẻ của Dạ Thiên Ưng rất đáng yêu so với bộ dáng quen thuộc lúc trước, tựa như một đứa trẻ con vậy. Cô vui vẻ hì hà hì hục chạy vào phòng thay quần áo.
Nhưng mà mấy thứ quần áo Dạ Thiên Ưng hình như có chút vấn đề, không lẽ anh thích thể loại này?
Dạ Thiên Ưng giương mắt nhìn ngắm Ngô Hiểu Dao đi ra khỏi phòng ngủ, trong lòng vẫn có cái khó chịu, đồ xấu như vậy mà vẫn không che được vẻ đẹp của cô.
Anh nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, cầm lấy chiếc lược rồi chạy ra, vội vàng kéo cô ngồi xuống ghế.
“Thiên Ưng, anh đang làm gì thế?”
“Ha ha.” Dạ Thiên Ưng cử chỉ dịu dàng, còn giọng nói thì tràn ngập quan tâm: “Anh muốn chải đầu cho em, anh thấy một kiểu tóc rất hợp với em.”
Nghe anh nói như thế cô cảm giác Dạ Thiên Ưng thật sự tốt với mình, ngay cả chải đầu cũng giúp cô nữa. Nhưng… Trong lòng Dạ Thiên Ưng đâu thật sự muốn tốt cho cô, bây giờ anh như một mụ dì ghẻ, nghĩ hết biện pháp khiến cô trở nên xấu xí hơn mà thôi. Bạn trai nhà người ta thì muốn bạn gái mình xinh đẹp hơn, còn Dạ Thiên Ưng thì ngược lại, anh chỉ hi vọng người phụ nữ của mình ngoan một chút, đáng yêu một chút, chim nhỏ néo vào người một chút là được, về phần dáng ngoài ư, phụ nữ khác có thể đẹp nhưng Ngô Hiểu Dao thì không.
Nghĩ mấy chuyện này thì đầu cũng đã chải xong.
Cô hưng phấn đi tới trước gương.
Gớm chết đi được! Khó coi chết được! Hai cái bím tóc để ngang bả vai, bây giờ mà con để kiểu đồ xưa?
Chẳng lẽ con mắt của Dạ Thiên Ưng có vấn đề?
“Bé ngốc, đẹp chứ?”
“Ừm.” Cô bất đắc dĩ gật đầu, không muốn tổn thương lòng tự ái của Dạ Thiên Ưng, giờ đây anh đã biến cô thành một cô em gái thời thập niên 70 thật rồi. Nhưng chỉ cần Dạ Thiên Ưng thấy đẹp là được, cô không cần người khác khen ngợi.
Nào ai biết Dạ Thiên Ưng đang sướng muốn chết, làm cô trở nên xấu như vậy thật sự khiến anh rất vui, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Bé ngốc, đói bụng chưa? Anh đi làm cơm cho em.”
Nghe anh nói như vậy, Ngô Hiểu Dao khôi phục lại vẻ mặt đau thương. Mẹ vẫn còn ở bệnh viện chăm sóc ông ngoại, mẹ ăn cơm chưa nhỉ? Ông ngoại thoát khỏi tình trạng hôn mê chưa?
Thấy vẻ mất mác của cô, anh khẽ hôn lên trán cô một cái, véo cái má cô: “Bé ngốc, ăn cơm xong rồi anh dẫn em đi gặp ông ngoại nhé?”
Cô kích động giang tay ôm lấy cổ anh, cười vui vẻ: “Thiên Ưng, cảm ơn anh.”
Nhìn nụ cười cô mà lòng anh thấy thỏa mãn vô cùng, bây giờ anh chỉ muốn nhốt cô trong căn phòng nhỏ của mình, không để cho người khác nhìn thấy khuôn mặt tươi cười này, không để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ này của cô.
Đến khu cao cấp tầng 19 ở bệnh viện. Thang máy vừa mở ra nhưng chỉ có một gian phòng duy nhất. Đẩy cửa phòng bệnh ra, quả thực là một khách sạn sang trọng. Phòng khách, phòng ngủ, toilet, cái gì cần đều có. Nếu như bệnh nhân ở nơi này thì tình hình bệnh chắc chắn sẽ có chuyển biến tốt.
Ngô Hiểu Dao cũng biết cái loại ưu đãi này Dạ Thiên Ưng dành cho người nhà cô. Bản thân cô không thể tưởng tượng được, nếu như cô không nói cho Dạ Thiên Ưng, thì bệnh tình của ông ngoại cô sẽ như thế nào?
Đi vào phòng cô đã thấy mẹ đang ngủ với ông ngoại trên giường.
“Mẹ.”
“Anh Dạ.” Mẹ Ngô thấy Dạ Thiên Ưng thì khách sáo gật đầu chào hỏi.
Khẽ mỉm cười đáp lời chào hỏi, Dạ Thiên Ưng đem cháo tổ yến cho buổi trưa đặt lên bàn, giọng nói hiền hòa gần gũi: “Bác gái, cứ gọi cháu Thiên Ưng là được rồi.”
Mẹ Ngô cười nhàn nhạt, ngồi cạnh ba mình.
Mặc dù gia đình bà Ngô chỉ là người làm thuê, nhưng ánh mắt bà vẫn vô cùng nhạy bén, bà có thể thấy được mối quan hệ giữa con gái và Dạ Thiên Ưng. Bà cũng biết trong suốt kì nghỉ đông vừa rồi, con gái mình mặt ủ mày dột là vì ai. Nhưng bà sợ… Con gái mình lại đi giống con đường của bà.
Bà Ngô không muốn con gái mình quen với Dạ Thiên Ưng, nhưng ba giờ có thể ở phòng bệnh loại cao cấp như thế này, có thể hưởng thụ sự chăm sóc này đều do Dạ Thiên Ưng giúp đỡ.
Bà Ngô tự mắng mình, vì bệnh tình của ba mà bán con gái.
“Mẹ, mẹ ăn trước đi, đồ ăn Thiên Ưng làm đấy ạ.” Nói xong, Ngô Hiểu Dao múc cho mẹ một chén cháo.
Mẹ Ngô lắc đầu một cái, đem chén cháo bỏ lại trên bàn.
“Dao Dao, điện thoại anh rơi trên xe rồi, em xuống lấy cho anh được không?”
“Vâng.” Thấy Dạ Thiên Ưng nhờ vả, cô ngoan ngoãn đi lấy chìa khóa giúp anh.
p/s: Một tuần 4 chương, không có chương thì réo bên face BỈ BỈ một tiếng nhé
Lúc đẩy cửa vào nhà, anh thấy Ngô Hiểu Dao ngồi cười vui vẻ xem TV.
Tự nhiên Dạ Thiên Ưng có cảm giác đau nhói tim, nghĩ lại thì mấy việc mất mặt ban nãy đều do cô mà ra, ấy thế giờ phút này cô lại nhàn nhã ngồi xem TV ư?
"Thiên Ưng, anh về rồi à?" Cô nghiêng mặt chào Dạ Thiên Ưng rồi quay lại xem TV.
"Ừ." Dạ Thiên Ưng lạnh lùng gật đầu một cái, đưa tay giao đồ cho cô: “Đi thay.”
Lúc này cô mới quay đầu chính thức nhìn bộ dáng thâm trầm của Dạ Thiên Ưng, hình như có chút mất hứng thì phải. Chắc không bị chậu hoa nào rơi trúng đầu chứ?
Nghĩ thì nghĩ vậy, tay vẫn phải mở cái túi Dạ Thiên Ưng đưa cho mình, túm cái đồ
lót đưa lên trước mặt, xấu hổ nói với anh: “Thiên Ưng, có phải anh biến thái quá không đấy? Lại đi mua đồ lót nữa chứ, mua quá trời?”
Dạ Thiên Ưng nghe vậy thì thiếu chút nữa tức giận muốn sặc khí, lớn tiếng với cô: “Em cho rằng anh đây biến thái là vì người nào hả? Nếu không muốn anh giết chết thì mau đi thay đi!” Gào xong, anh nới lỏng cà vạt, ngồi cái phịch trên ghế sofa.
Lúc này cô thấy dáng vẻ của Dạ Thiên Ưng rất đáng yêu so với bộ dáng quen thuộc lúc trước, tựa như một đứa trẻ con vậy. Cô vui vẻ hì hà hì hục chạy vào phòng thay quần áo.
Nhưng mà mấy thứ quần áo Dạ Thiên Ưng hình như có chút vấn đề, không lẽ anh thích thể loại này?
Dạ Thiên Ưng giương mắt nhìn ngắm Ngô Hiểu Dao đi ra khỏi phòng ngủ, trong lòng vẫn có cái khó chịu, đồ xấu như vậy mà vẫn không che được vẻ đẹp của cô.
Anh nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, cầm lấy chiếc lược rồi chạy ra, vội vàng kéo cô ngồi xuống ghế.
“Thiên Ưng, anh đang làm gì thế?”
“Ha ha.” Dạ Thiên Ưng cử chỉ dịu dàng, còn giọng nói thì tràn ngập quan tâm: “Anh muốn chải đầu cho em, anh thấy một kiểu tóc rất hợp với em.”
Nghe anh nói như thế cô cảm giác Dạ Thiên Ưng thật sự tốt với mình, ngay cả chải đầu cũng giúp cô nữa. Nhưng… Trong lòng Dạ Thiên Ưng đâu thật sự muốn tốt cho cô, bây giờ anh như một mụ dì ghẻ, nghĩ hết biện pháp khiến cô trở nên xấu xí hơn mà thôi. Bạn trai nhà người ta thì muốn bạn gái mình xinh đẹp hơn, còn Dạ Thiên Ưng thì ngược lại, anh chỉ hi vọng người phụ nữ của mình ngoan một chút, đáng yêu một chút, chim nhỏ néo vào người một chút là được, về phần dáng ngoài ư, phụ nữ khác có thể đẹp nhưng Ngô Hiểu Dao thì không.
Nghĩ mấy chuyện này thì đầu cũng đã chải xong.
Cô hưng phấn đi tới trước gương.
Gớm chết đi được! Khó coi chết được! Hai cái bím tóc để ngang bả vai, bây giờ mà con để kiểu đồ xưa?
Chẳng lẽ con mắt của Dạ Thiên Ưng có vấn đề?
“Bé ngốc, đẹp chứ?”
“Ừm.” Cô bất đắc dĩ gật đầu, không muốn tổn thương lòng tự ái của Dạ Thiên Ưng, giờ đây anh đã biến cô thành một cô em gái thời thập niên 70 thật rồi. Nhưng chỉ cần Dạ Thiên Ưng thấy đẹp là được, cô không cần người khác khen ngợi.
Nào ai biết Dạ Thiên Ưng đang sướng muốn chết, làm cô trở nên xấu như vậy thật sự khiến anh rất vui, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Bé ngốc, đói bụng chưa? Anh đi làm cơm cho em.”
Nghe anh nói như vậy, Ngô Hiểu Dao khôi phục lại vẻ mặt đau thương. Mẹ vẫn còn ở bệnh viện chăm sóc ông ngoại, mẹ ăn cơm chưa nhỉ? Ông ngoại thoát khỏi tình trạng hôn mê chưa?
Thấy vẻ mất mác của cô, anh khẽ hôn lên trán cô một cái, véo cái má cô: “Bé ngốc, ăn cơm xong rồi anh dẫn em đi gặp ông ngoại nhé?”
Cô kích động giang tay ôm lấy cổ anh, cười vui vẻ: “Thiên Ưng, cảm ơn anh.”
Nhìn nụ cười cô mà lòng anh thấy thỏa mãn vô cùng, bây giờ anh chỉ muốn nhốt cô trong căn phòng nhỏ của mình, không để cho người khác nhìn thấy khuôn mặt tươi cười này, không để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ này của cô.
Đến khu cao cấp tầng 19 ở bệnh viện. Thang máy vừa mở ra nhưng chỉ có một gian phòng duy nhất. Đẩy cửa phòng bệnh ra, quả thực là một khách sạn sang trọng. Phòng khách, phòng ngủ, toilet, cái gì cần đều có. Nếu như bệnh nhân ở nơi này thì tình hình bệnh chắc chắn sẽ có chuyển biến tốt.
Ngô Hiểu Dao cũng biết cái loại ưu đãi này Dạ Thiên Ưng dành cho người nhà cô. Bản thân cô không thể tưởng tượng được, nếu như cô không nói cho Dạ Thiên Ưng, thì bệnh tình của ông ngoại cô sẽ như thế nào?
Đi vào phòng cô đã thấy mẹ đang ngủ với ông ngoại trên giường.
“Mẹ.”
“Anh Dạ.” Mẹ Ngô thấy Dạ Thiên Ưng thì khách sáo gật đầu chào hỏi.
Khẽ mỉm cười đáp lời chào hỏi, Dạ Thiên Ưng đem cháo tổ yến cho buổi trưa đặt lên bàn, giọng nói hiền hòa gần gũi: “Bác gái, cứ gọi cháu Thiên Ưng là được rồi.”
Mẹ Ngô cười nhàn nhạt, ngồi cạnh ba mình.
Mặc dù gia đình bà Ngô chỉ là người làm thuê, nhưng ánh mắt bà vẫn vô cùng nhạy bén, bà có thể thấy được mối quan hệ giữa con gái và Dạ Thiên Ưng. Bà cũng biết trong suốt kì nghỉ đông vừa rồi, con gái mình mặt ủ mày dột là vì ai. Nhưng bà sợ… Con gái mình lại đi giống con đường của bà.
Bà Ngô không muốn con gái mình quen với Dạ Thiên Ưng, nhưng ba giờ có thể ở phòng bệnh loại cao cấp như thế này, có thể hưởng thụ sự chăm sóc này đều do Dạ Thiên Ưng giúp đỡ.
Bà Ngô tự mắng mình, vì bệnh tình của ba mà bán con gái.
“Mẹ, mẹ ăn trước đi, đồ ăn Thiên Ưng làm đấy ạ.” Nói xong, Ngô Hiểu Dao múc cho mẹ một chén cháo.
Mẹ Ngô lắc đầu một cái, đem chén cháo bỏ lại trên bàn.
“Dao Dao, điện thoại anh rơi trên xe rồi, em xuống lấy cho anh được không?”
“Vâng.” Thấy Dạ Thiên Ưng nhờ vả, cô ngoan ngoãn đi lấy chìa khóa giúp anh.
/266
|