“Vậy kế tiếp anh định làm như thế nào?” Lý Minh Doãn rót rượu cho Lâm Phong.
Lâm Phong nhăn mày: “Còn có thể làm sao? Trong mắt Diêu Kim Hoa chỉ có tiền, một lòng muốn làm đại thiếu phu nhân, vậy thì tùy cô ta, nhưng Hàm Nhi tuyệt đối không thể đi theo cô ta.”
Lý Minh Doãn ho nhẹ, nghĩ ngợi nói: “Anh còn phải trở về Tây Sơn đại doanh, không thể nào mang theo đứa bé, nếu không, để Hàm Nhi ở lại, Lan Nhi sẽ chăm sóc tốt cho nó.”
Lâm Phong lo lắng nói: “Ta sợ Diêu Kim Hoa tới cửa náo loạn.”
Lý Minh Doãn cười nhẹ, vỗ vỗ bả vai Lâm Phong: “Anh cứ yên tâm đi! Lan Nhi sẽ đối phó được.” Diêu Kim Hoa là ai, chỉ là một thôn phụ không có kiến thức, Lan Nhi sẽ sợ chị ta sao? Mụ phù thủy khó đối phó như thế, còn phải chịu trận trong tay Lâm Lan kia mà.
Khóe miệng Lâm Phong cứng ngắc, cười khổ: “Vậy cũng được, Kim Hoa cùng muội tử xưa nay không vừa mắt nhau, luôn tìm biện pháp đuổi muội tử đi, chẳng qua muội tử không muốn làm khó người anh này nên mới nhẫn nhịn, aiz! Cũng là ta, làm anh mà vô năng, để cho muội muội chịu ủy khuất. Aiz, làm sao trước kia ta lại sợ cô ta như thế chứ? Thật là uất ức.”
Lý Minh Doãn cười nói: “Sợ vợ không phải là chuyện gì xấu hổ, có điều chỉ trong giới hạn, chuyện hôm nay, đại ca, thật lòng ta cảm thấy anh làm rất đúng.”
“Đó là vì cô ta thật sự quá đáng, nếu cô ta không bỏ cái tính thấy tiền sáng mắt, ta nhất định sẽ hưu cô ta, tránh tồn tại một người giống như đại cô Lâm gia.” Lâm Phong nói, bất giác lưng thẳng lên, hôm nay ở trước mặt Diêu Kim Hoa phát tác, đột nhiên cảm giác mình giống như một người đàn ông, có loại cảm giác hãnh diện!
Lý Minh Doãn cười to: “Đại ca, ta thấy anh càng ngày càng có khí khái, nào, uống một chén.”
Hai chén rượu đi xuống, mùi rượu nổi lên, bay bớt uất ức trong lòng Lâm Phong, hắn vỗ vai Minh Doãn, cười nói: “Minh Doãn, muội phu, cậu là người tốt, muội tử giao cho cậu, ta đặc biệt yên tâm.”
Lý Minh Doãn cười cười: “Đại ca quá khen.”
Chu mama mang cháo thịt gà tới: “Nhị thiếu phu nhân, lão nô tới cho Hàm Nhi thiếu gia ăn cơm.”
Lâm Lan cúi đầu ôn nhu nhìn Hàm Nhi: “Hàm Nhi, chúng ta ăn cơm nhé?”
Lúc này Hàm Nhi đã đói bụng, mắt nhìn nơi phát ra mùi thơm, gật đầu.
Chu mama cười lớn vỗ vỗ tay: “Hàm Nhi thiếu gia, đến đây, Chu mama cho cậu ăn.”
Lâm Lan đem Hàm Nhi giao cho Chu mama, hỏi: “Anh của ta còn ở đây không?”
“Vẫn đang ở đây, cùng nhị thiếu gia hàn huyên.” Chu mama trả lời.
“Mấy người hầu hạ Hàm Nhi cho tốt, ta đi ra xem sao.” Lâm Lan sửa sang lại xiêm y, sau đó xoa xoa khuôn mặt nhỏ bé của Hàm Nhi, dịu dàng nói: “Hàm Nhi ngoan ăn cơm nhé, cô cô đi một lát sẽ về với Hàm Nhi.”
“Đúng ra, ta còn phải cảm ơn chị dâu, nếu không phải chị ta gắng ép Lan Nhi làm thiếp Trương đại hộ, Lan Nhi sẽ không tìm tới ta.” Lý Minh Doãn một bên rót rượu cho anh vợ, một bên cảm khái nói.
Lâm Phong không khỏi bật cười, chỉ chỉ Lý Minh Doãn: “Xem ra tiểu tử cậu sớm đã có lòng với Lan Nhi.”
Lý Minh Doãn cười, từ chối cho ý kiến. Nhưng trong lòng đang suy nghĩ, hắn bắt đầu động tâm với Lan Nhi từ khi nào vậy? Nói không ra thời điểm xác thực, tim của mình cứ dần dần bị nàng chiếm từng điểm, đợi tỉnh lại, đã bị nàng chiếm toàn bộ, không còn chỗ cho bất luận kẻ nào nữa.
“Đang nói gì đấy?” Lâm Lan cười khẽ đi đến.
Lý Minh Doãn vội nói: “Không có gì, Hàm Nhi đâu?”
“Chu mama đang cho ăn! Hàm Nhi rất ngoan, dỗ một chút là ngừng khóc.” Lâm Lan cười nói.
Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm: “Vẫn là muội tử có biện pháp.”
“Đương nhiên, hai người là đại nam nhân, sao biết dỗ trẻ nhỏ, đại ca, muội nói thế này, trước hết để Hàm Nhi ở lại chỗ muội. Tòa nhà lần trước đi xem, nếu đại ca hài lòng thì muội sẽ mua lại, sau đó sắp xếp mấy nha hoàn bà tử sang bên đó, trước kia chỉ có một mình đại ca, tùy ý chút ít không quan trọng, hiện tại có thêm Hàm Nhi, cũng nên sắp xếp nhà cửa ổn thỏa.” Lâm Lan bất động thanh sắc đưa chén và bình rượu ra xa, hai người này, cứ để thế, lúc nữa ba bình cũng sẽ hết, không ngờ Minh Doãn một chuyến biên quan, tửu lượng khá hẳn lên! Trước kia ba chén là gục!
“Muội tử nói như thế nào thì là như vậy, đại ca nghe theo muội tất cả.” Lâm Phong thoải mái nói.
Lâm Lan nhỏ giọng trách Minh Doãn: “Sao chàng để cho đại ca uống nhiều rượu như vậy, say rượu hại thân.”
Lý Minh Doãn vô tội giơ hai tay, chỗ này sao có thể coi là nhiều, huynh đệ trong quân doanh, người nào không uống được ít nhất một hai cân rượu? Hơn nữa, anh vợ muốn uống rượu, hắn là muội phu có thể ngăn sao?
“Muội tử, không sao đâu, chút rượu này, ta còn chưa đã ghiền đâu!” Lâm Phong cười hắc hắc nói.
Lâm Lan lườm đại ca một cái: “Đại ca, anh uống ít thôi! Buổi tối còn phải về quân doanh đấy.”
Lúc này Lâm Phong mới nhớ ra, vỗ gáy: “Xem trí nhớ ta này, ta phải nhanh về thôi, ngày mai còn có chuyện quan trọng!” Lâm Phong đứng lên, chân hơi lảo đảo.
Lý Minh Doãn vội đỡ hắn: “Đại ca, ta để lão Ngô đánh xe đưa anh về.”
Lâm Phong khoát khoát tay: “Không cần, không cần, ta tự đi được, muội… muội à, Hàm Nhi nhờ cậy muội, chờ ta xong trận sẽ đến đón nó.”
Lâm Lan lo lắng nhìn đại ca: “Đại ca, Hàm Nhi ở đây anh cứ yên tâm, có điều, lúc này anh không thể cưỡi ngựa, Minh Doãn, chàng đi an bài xe ngựa đi.”
“Không xong rồi, không xong rồi, nhị thiếu phu nhân, có một nữ nhân điên xông vào, bảo là muốn nhị thiếu phu nhân đem người giao ra đây.” Vân Anh thở hổn hển chạy vào bẩm báo.
Nữ nhân điên, trừ Diêu Kim Hoa còn có thể là ai?
Lâm Phong rùng mình, tỉnh cả rượu, mặt lạnh trầm giọng nói: “Ta đi đuổi cô ta.”
Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn nhìn nhau một cái, nối gót đi theo.
“Kim Hoa, cô đừng vội…”
Vừa xuống xe ngựa, Diêu Kim Hoa liều mạng xông vào trong, Phùng Thị nhìn sợ hết hồn hết vía, ở phía sau đuổi theo gọi. Diêu Kim Hoa nói muốn tới Lý phủ đòi người, Phùng Thị có ý tứ là không cần vội vã như vậy, để cho Lâm Phong và nhi tử ở cùng một chỗ, bồi dưỡng tình cảm phụ tử một chút, sẽ tìm thời cơ thích hợp đưa người về, nhưng Diêu Kim Hoa căn bản nói không nghe, ầm ĩ muốn nhi tử, nàng thử nghĩ không yên lòng, lúc này mới cùng đi qua.
Diêu Kim Hoa lúc này đúng là sắp nổi điên rồi, thứ nhất là khẩn trương nhi tử, từ khi Hàm Nhi sinh ra tới giờ không rời cô ta nửa bước, bỗng nhiên bị ôm đi, tâm như bị lấy đi mất, cả người không được tự nhiên; thứ hai, cô ta cũng biết cha chồng để ý không phải là cô ta, mà là Hàm Nhi, Hàm Nhi mới là mấu chốt có thể giữ Lâm Phong lại. Cho nên, cô ta hết sức khẩn cấp muốn đem Hàm Nhi về.
“Lâm Phong, anh đi ra đây cho tôi, anh trả lại Hàm Nhi cho tôi…” Diêu Kim Hoa đẩy hai bà tử cản cô ta ra, cao giọng hét, trực tiếp xông vào bên trong.
Từ xa Lâm Phong đã nghe Diêu Kim Hoa gào lớn, hỏa khí cùng với hơi rượu nhất tề xông lên đầu, đây là nhà muội tử, hắn có thể không biết xấu hổ, nhưng muội tử cùng muội phu còn phải giữ thể diện! Lâm Phong bước nhanh hơn.
“Cô gào cái gì? Không biết đây là đâu sao, là chỗ cô có thể xông bừa bãi vào sao?” Lâm Phong đi tới trước mặt Diêu Kim Hoa quát lớn.
Hôm nay Diêu Kim Hoa đã bị Lâm Phong rống vài lần, trước kia chỉ có cô ta rống Lâm Phong, Lâm Phong ở trước mặt cô ta thở còn không dám thở mạnh, hôm nay làm giáo úy, trở nên giỏi rồi, bắt đầu hô to gọi nhỏ với cô ta. Diêu Kim Hoa bi phẫn chí cực, xông lên túm lấy vạt áo Lâm Phong, chất vấn: “Anh đem con giấu đi đâu rồi? Mau đem con trả lại cho tôi.”
Lâm Phong muốn đẩy tay Diêu Kim Hoa ra, nhưng cô ta túm chặt, đẩy sao cũng không được, Lâm Phong cả giận nói: “Cô náo đủ chưa?”
Diêu Kim Hoa hô khàn cả giọng: “Không đủ, anh không đem Hàm Nhi trả lại cho tôi, tôi sẽ không để anh yên, đó là con tôi sinh ra, tôi nuôi lớn, tại sao anh lại ôm đi? Hàm Nhi của tôi, Hàm Nhi của tôi…”
Phùng Thị đuổi theo, nhìn tình hình trước mắt, chợt cảm thấy đau đầu. Diêu Kim Hoa này, làm sao không có đầu óc gì vậy, chẳng lẽ gào khóc là Lâm Phong sẽ mang con ra sao? Đối phó nam nhân như Lâm Phong không phải là náo loạn, không phải là uy hiếp, mà là nhận lỗi, dùng nước mắt, dùng khóc lóc kể lể cầu khẩn, aiz! Phùng Thị hối hận trước khi đến không chỉ bảo cho Diêu Kim Hoa, nàng không nghĩ Diêu Kim Hoa có thể ngu ngốc như vậy.
“Kim Hoa, cô bình tĩnh nói với cậu ấy, đừng nóng giận.” Phùng Thị chỉ có thể đứng một bên khuyên nhủ.
Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn lúc này chạy tới, Lâm Lan thấy Diêu Kim Hoa vẫn chanh chua như ngày nào, nhất thời hỏa khí xông lên, Lý Minh Doãn vội vàng kéo nàng, hướng nàng lắc đầu, để xem đại ca xử lý thế nào đây.
Lâm Phong bị Diêu Kim Hoa túm chặt, bọn hạ nhân Lý phủ kinh ngạc nhìn, Lâm Phong cảm thấy mất mặt vô cùng, thẹn quá thành giận, hắn dùng sức đẩy mạnh, hất Diêu Kim Hoa ra.
Diêu Kim Hoa ngã xuống, mông tiếp đất đau đớn, cô ta kinh hãi nhìn Lâm Phong, nam nhân này thật sự thay đổi, không còn là nam nhân trong trí nhớ cô ta, cảm giác mất mát vô cùng, nháy mắt cô ta thấy trước mắt thật mờ mịt.
Phùng Thị vội tới đỡ Kim Hoa: “Kim Hoa, có lời gì từ từ nói, đừng nóng vội!” Lại nhỏ giọng dạy: “Nam nhân đều sĩ diện, cô để cho cậu ấy mất mặt trước hạ nhân, cậu ấy có thể không giận sao?”
Diêu Kim Hoa rốt cục ý thức được, uy phong trước đây của cô ta đã một đi không trở lại, người nam nhân này không còn là cục bột cho cô ta nhào nặn nữa rồi, liền thương tâm khóc lên, ủy khuất nói: “Ta cũng đâu muốn như vậy, nhưng hắn không nói hai lời liền ôm con đi, ta có thể không vội sao? Hàm Nhi chính là mạng sống của ta!” Cô ta quay sang Lâm Phong khóc nói: “Hôm nay anh có tiền đồ rồi, bắt đầu ghét bỏ tôi, chưa nói được hai câu đã nổi giận, tôi vui mừng tới tìm anh, anh lại đối xử với tôi như vậy…. Ô… ô… ô…. Chúng ta là vợ chồng, có cái gì không thể thương lượng, anh nói tử tế với tôi, tôi có thể không nghe lời anh sao? Anh cố ý, cố ý mượn lý do này bỏ tôi…”
Lâm Phong thật đúng là thích mềm không thích cứng, Diêu Kim Hoa khóc lóc om sòm náo loạn hắn đã dễ giải quyết, chiêu nỉ non khóc này hắn không biết đỡ làm sao. Hỏa khí dần trôi xuống, Lâm Phong buồn bực nói: “Cô nói nhăng cuội gì vậy? Ta hỏi lần nữa, cô có đi theo ta không, nếu không thì ở đấy một mình, lúc này đừng có oán giận ta.”
Lâm Phong nhăn mày: “Còn có thể làm sao? Trong mắt Diêu Kim Hoa chỉ có tiền, một lòng muốn làm đại thiếu phu nhân, vậy thì tùy cô ta, nhưng Hàm Nhi tuyệt đối không thể đi theo cô ta.”
Lý Minh Doãn ho nhẹ, nghĩ ngợi nói: “Anh còn phải trở về Tây Sơn đại doanh, không thể nào mang theo đứa bé, nếu không, để Hàm Nhi ở lại, Lan Nhi sẽ chăm sóc tốt cho nó.”
Lâm Phong lo lắng nói: “Ta sợ Diêu Kim Hoa tới cửa náo loạn.”
Lý Minh Doãn cười nhẹ, vỗ vỗ bả vai Lâm Phong: “Anh cứ yên tâm đi! Lan Nhi sẽ đối phó được.” Diêu Kim Hoa là ai, chỉ là một thôn phụ không có kiến thức, Lan Nhi sẽ sợ chị ta sao? Mụ phù thủy khó đối phó như thế, còn phải chịu trận trong tay Lâm Lan kia mà.
Khóe miệng Lâm Phong cứng ngắc, cười khổ: “Vậy cũng được, Kim Hoa cùng muội tử xưa nay không vừa mắt nhau, luôn tìm biện pháp đuổi muội tử đi, chẳng qua muội tử không muốn làm khó người anh này nên mới nhẫn nhịn, aiz! Cũng là ta, làm anh mà vô năng, để cho muội muội chịu ủy khuất. Aiz, làm sao trước kia ta lại sợ cô ta như thế chứ? Thật là uất ức.”
Lý Minh Doãn cười nói: “Sợ vợ không phải là chuyện gì xấu hổ, có điều chỉ trong giới hạn, chuyện hôm nay, đại ca, thật lòng ta cảm thấy anh làm rất đúng.”
“Đó là vì cô ta thật sự quá đáng, nếu cô ta không bỏ cái tính thấy tiền sáng mắt, ta nhất định sẽ hưu cô ta, tránh tồn tại một người giống như đại cô Lâm gia.” Lâm Phong nói, bất giác lưng thẳng lên, hôm nay ở trước mặt Diêu Kim Hoa phát tác, đột nhiên cảm giác mình giống như một người đàn ông, có loại cảm giác hãnh diện!
Lý Minh Doãn cười to: “Đại ca, ta thấy anh càng ngày càng có khí khái, nào, uống một chén.”
Hai chén rượu đi xuống, mùi rượu nổi lên, bay bớt uất ức trong lòng Lâm Phong, hắn vỗ vai Minh Doãn, cười nói: “Minh Doãn, muội phu, cậu là người tốt, muội tử giao cho cậu, ta đặc biệt yên tâm.”
Lý Minh Doãn cười cười: “Đại ca quá khen.”
Chu mama mang cháo thịt gà tới: “Nhị thiếu phu nhân, lão nô tới cho Hàm Nhi thiếu gia ăn cơm.”
Lâm Lan cúi đầu ôn nhu nhìn Hàm Nhi: “Hàm Nhi, chúng ta ăn cơm nhé?”
Lúc này Hàm Nhi đã đói bụng, mắt nhìn nơi phát ra mùi thơm, gật đầu.
Chu mama cười lớn vỗ vỗ tay: “Hàm Nhi thiếu gia, đến đây, Chu mama cho cậu ăn.”
Lâm Lan đem Hàm Nhi giao cho Chu mama, hỏi: “Anh của ta còn ở đây không?”
“Vẫn đang ở đây, cùng nhị thiếu gia hàn huyên.” Chu mama trả lời.
“Mấy người hầu hạ Hàm Nhi cho tốt, ta đi ra xem sao.” Lâm Lan sửa sang lại xiêm y, sau đó xoa xoa khuôn mặt nhỏ bé của Hàm Nhi, dịu dàng nói: “Hàm Nhi ngoan ăn cơm nhé, cô cô đi một lát sẽ về với Hàm Nhi.”
“Đúng ra, ta còn phải cảm ơn chị dâu, nếu không phải chị ta gắng ép Lan Nhi làm thiếp Trương đại hộ, Lan Nhi sẽ không tìm tới ta.” Lý Minh Doãn một bên rót rượu cho anh vợ, một bên cảm khái nói.
Lâm Phong không khỏi bật cười, chỉ chỉ Lý Minh Doãn: “Xem ra tiểu tử cậu sớm đã có lòng với Lan Nhi.”
Lý Minh Doãn cười, từ chối cho ý kiến. Nhưng trong lòng đang suy nghĩ, hắn bắt đầu động tâm với Lan Nhi từ khi nào vậy? Nói không ra thời điểm xác thực, tim của mình cứ dần dần bị nàng chiếm từng điểm, đợi tỉnh lại, đã bị nàng chiếm toàn bộ, không còn chỗ cho bất luận kẻ nào nữa.
“Đang nói gì đấy?” Lâm Lan cười khẽ đi đến.
Lý Minh Doãn vội nói: “Không có gì, Hàm Nhi đâu?”
“Chu mama đang cho ăn! Hàm Nhi rất ngoan, dỗ một chút là ngừng khóc.” Lâm Lan cười nói.
Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm: “Vẫn là muội tử có biện pháp.”
“Đương nhiên, hai người là đại nam nhân, sao biết dỗ trẻ nhỏ, đại ca, muội nói thế này, trước hết để Hàm Nhi ở lại chỗ muội. Tòa nhà lần trước đi xem, nếu đại ca hài lòng thì muội sẽ mua lại, sau đó sắp xếp mấy nha hoàn bà tử sang bên đó, trước kia chỉ có một mình đại ca, tùy ý chút ít không quan trọng, hiện tại có thêm Hàm Nhi, cũng nên sắp xếp nhà cửa ổn thỏa.” Lâm Lan bất động thanh sắc đưa chén và bình rượu ra xa, hai người này, cứ để thế, lúc nữa ba bình cũng sẽ hết, không ngờ Minh Doãn một chuyến biên quan, tửu lượng khá hẳn lên! Trước kia ba chén là gục!
“Muội tử nói như thế nào thì là như vậy, đại ca nghe theo muội tất cả.” Lâm Phong thoải mái nói.
Lâm Lan nhỏ giọng trách Minh Doãn: “Sao chàng để cho đại ca uống nhiều rượu như vậy, say rượu hại thân.”
Lý Minh Doãn vô tội giơ hai tay, chỗ này sao có thể coi là nhiều, huynh đệ trong quân doanh, người nào không uống được ít nhất một hai cân rượu? Hơn nữa, anh vợ muốn uống rượu, hắn là muội phu có thể ngăn sao?
“Muội tử, không sao đâu, chút rượu này, ta còn chưa đã ghiền đâu!” Lâm Phong cười hắc hắc nói.
Lâm Lan lườm đại ca một cái: “Đại ca, anh uống ít thôi! Buổi tối còn phải về quân doanh đấy.”
Lúc này Lâm Phong mới nhớ ra, vỗ gáy: “Xem trí nhớ ta này, ta phải nhanh về thôi, ngày mai còn có chuyện quan trọng!” Lâm Phong đứng lên, chân hơi lảo đảo.
Lý Minh Doãn vội đỡ hắn: “Đại ca, ta để lão Ngô đánh xe đưa anh về.”
Lâm Phong khoát khoát tay: “Không cần, không cần, ta tự đi được, muội… muội à, Hàm Nhi nhờ cậy muội, chờ ta xong trận sẽ đến đón nó.”
Lâm Lan lo lắng nhìn đại ca: “Đại ca, Hàm Nhi ở đây anh cứ yên tâm, có điều, lúc này anh không thể cưỡi ngựa, Minh Doãn, chàng đi an bài xe ngựa đi.”
“Không xong rồi, không xong rồi, nhị thiếu phu nhân, có một nữ nhân điên xông vào, bảo là muốn nhị thiếu phu nhân đem người giao ra đây.” Vân Anh thở hổn hển chạy vào bẩm báo.
Nữ nhân điên, trừ Diêu Kim Hoa còn có thể là ai?
Lâm Phong rùng mình, tỉnh cả rượu, mặt lạnh trầm giọng nói: “Ta đi đuổi cô ta.”
Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn nhìn nhau một cái, nối gót đi theo.
“Kim Hoa, cô đừng vội…”
Vừa xuống xe ngựa, Diêu Kim Hoa liều mạng xông vào trong, Phùng Thị nhìn sợ hết hồn hết vía, ở phía sau đuổi theo gọi. Diêu Kim Hoa nói muốn tới Lý phủ đòi người, Phùng Thị có ý tứ là không cần vội vã như vậy, để cho Lâm Phong và nhi tử ở cùng một chỗ, bồi dưỡng tình cảm phụ tử một chút, sẽ tìm thời cơ thích hợp đưa người về, nhưng Diêu Kim Hoa căn bản nói không nghe, ầm ĩ muốn nhi tử, nàng thử nghĩ không yên lòng, lúc này mới cùng đi qua.
Diêu Kim Hoa lúc này đúng là sắp nổi điên rồi, thứ nhất là khẩn trương nhi tử, từ khi Hàm Nhi sinh ra tới giờ không rời cô ta nửa bước, bỗng nhiên bị ôm đi, tâm như bị lấy đi mất, cả người không được tự nhiên; thứ hai, cô ta cũng biết cha chồng để ý không phải là cô ta, mà là Hàm Nhi, Hàm Nhi mới là mấu chốt có thể giữ Lâm Phong lại. Cho nên, cô ta hết sức khẩn cấp muốn đem Hàm Nhi về.
“Lâm Phong, anh đi ra đây cho tôi, anh trả lại Hàm Nhi cho tôi…” Diêu Kim Hoa đẩy hai bà tử cản cô ta ra, cao giọng hét, trực tiếp xông vào bên trong.
Từ xa Lâm Phong đã nghe Diêu Kim Hoa gào lớn, hỏa khí cùng với hơi rượu nhất tề xông lên đầu, đây là nhà muội tử, hắn có thể không biết xấu hổ, nhưng muội tử cùng muội phu còn phải giữ thể diện! Lâm Phong bước nhanh hơn.
“Cô gào cái gì? Không biết đây là đâu sao, là chỗ cô có thể xông bừa bãi vào sao?” Lâm Phong đi tới trước mặt Diêu Kim Hoa quát lớn.
Hôm nay Diêu Kim Hoa đã bị Lâm Phong rống vài lần, trước kia chỉ có cô ta rống Lâm Phong, Lâm Phong ở trước mặt cô ta thở còn không dám thở mạnh, hôm nay làm giáo úy, trở nên giỏi rồi, bắt đầu hô to gọi nhỏ với cô ta. Diêu Kim Hoa bi phẫn chí cực, xông lên túm lấy vạt áo Lâm Phong, chất vấn: “Anh đem con giấu đi đâu rồi? Mau đem con trả lại cho tôi.”
Lâm Phong muốn đẩy tay Diêu Kim Hoa ra, nhưng cô ta túm chặt, đẩy sao cũng không được, Lâm Phong cả giận nói: “Cô náo đủ chưa?”
Diêu Kim Hoa hô khàn cả giọng: “Không đủ, anh không đem Hàm Nhi trả lại cho tôi, tôi sẽ không để anh yên, đó là con tôi sinh ra, tôi nuôi lớn, tại sao anh lại ôm đi? Hàm Nhi của tôi, Hàm Nhi của tôi…”
Phùng Thị đuổi theo, nhìn tình hình trước mắt, chợt cảm thấy đau đầu. Diêu Kim Hoa này, làm sao không có đầu óc gì vậy, chẳng lẽ gào khóc là Lâm Phong sẽ mang con ra sao? Đối phó nam nhân như Lâm Phong không phải là náo loạn, không phải là uy hiếp, mà là nhận lỗi, dùng nước mắt, dùng khóc lóc kể lể cầu khẩn, aiz! Phùng Thị hối hận trước khi đến không chỉ bảo cho Diêu Kim Hoa, nàng không nghĩ Diêu Kim Hoa có thể ngu ngốc như vậy.
“Kim Hoa, cô bình tĩnh nói với cậu ấy, đừng nóng giận.” Phùng Thị chỉ có thể đứng một bên khuyên nhủ.
Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn lúc này chạy tới, Lâm Lan thấy Diêu Kim Hoa vẫn chanh chua như ngày nào, nhất thời hỏa khí xông lên, Lý Minh Doãn vội vàng kéo nàng, hướng nàng lắc đầu, để xem đại ca xử lý thế nào đây.
Lâm Phong bị Diêu Kim Hoa túm chặt, bọn hạ nhân Lý phủ kinh ngạc nhìn, Lâm Phong cảm thấy mất mặt vô cùng, thẹn quá thành giận, hắn dùng sức đẩy mạnh, hất Diêu Kim Hoa ra.
Diêu Kim Hoa ngã xuống, mông tiếp đất đau đớn, cô ta kinh hãi nhìn Lâm Phong, nam nhân này thật sự thay đổi, không còn là nam nhân trong trí nhớ cô ta, cảm giác mất mát vô cùng, nháy mắt cô ta thấy trước mắt thật mờ mịt.
Phùng Thị vội tới đỡ Kim Hoa: “Kim Hoa, có lời gì từ từ nói, đừng nóng vội!” Lại nhỏ giọng dạy: “Nam nhân đều sĩ diện, cô để cho cậu ấy mất mặt trước hạ nhân, cậu ấy có thể không giận sao?”
Diêu Kim Hoa rốt cục ý thức được, uy phong trước đây của cô ta đã một đi không trở lại, người nam nhân này không còn là cục bột cho cô ta nhào nặn nữa rồi, liền thương tâm khóc lên, ủy khuất nói: “Ta cũng đâu muốn như vậy, nhưng hắn không nói hai lời liền ôm con đi, ta có thể không vội sao? Hàm Nhi chính là mạng sống của ta!” Cô ta quay sang Lâm Phong khóc nói: “Hôm nay anh có tiền đồ rồi, bắt đầu ghét bỏ tôi, chưa nói được hai câu đã nổi giận, tôi vui mừng tới tìm anh, anh lại đối xử với tôi như vậy…. Ô… ô… ô…. Chúng ta là vợ chồng, có cái gì không thể thương lượng, anh nói tử tế với tôi, tôi có thể không nghe lời anh sao? Anh cố ý, cố ý mượn lý do này bỏ tôi…”
Lâm Phong thật đúng là thích mềm không thích cứng, Diêu Kim Hoa khóc lóc om sòm náo loạn hắn đã dễ giải quyết, chiêu nỉ non khóc này hắn không biết đỡ làm sao. Hỏa khí dần trôi xuống, Lâm Phong buồn bực nói: “Cô nói nhăng cuội gì vậy? Ta hỏi lần nữa, cô có đi theo ta không, nếu không thì ở đấy một mình, lúc này đừng có oán giận ta.”
/268
|