Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 151: Anh Là Đồ Dê Xồm

/326


Edit: Iris

Beta: Phong Vũ

“Anh làm sao vậy?”

Vẻ mặt Tả Phán Tình lo lắng chạy tới, nhìn thấy trên mặt anh có vẻ đau đớn. Không đúng, nói đau đớn thì cũng không đúng lắm, anh cắn răng, trên trán thấm ra một lớp mồ hôi, vẻ mặt như đang chịu đựng.

“Tay của anh bị đau sao?”

Cố Học Văn nhìn cô, cười cười: “Em đi vào trước đi, tìm phục vụ mượn hộp cứu thương.”

“Hộp cứu thương.” Tả Phán Tình sốt ruột: “Tôi đưa anh đi bệnh viện.”

“Sao có thể đi bệnh viện được chứ?” Cố Học Văn nhìn cô: “Em muốn cho ông nội và mọi người đều biết anh bị thương sao?”

“Tôi. . . . . .” Nhưng cứ để vậy sao được?

Tả Phán Tình lắc lắc đầu: “Đau lắm sao? Hay là tôi gọi điện kêu bác sĩ tới.”

Anh họ của Trịnh Thất Muội là bác sĩ, lúc này có thể nhờ anh ấy giúp đỡ.

“Không cần đâu.” Thấy khuôn mặt quan tâm, lo lắng của cô, Cố Học Văn thoải mái hơn hẳn. Suy nghĩ buồn bã vì vừa đoạn tin nhắn vừa rồi kia cũng bị quẳng lên chín tầng mây.

Tâm tư trầm xuống, anh lau lau cái trán đầy mồ hôi: “Vừa rồi chơi bóng, nên đổ mồ hôi, anh muốn đi tắm rửa một cái.”

“Tắm cái gì chứ.” Tả Phán Tình xem thường anh: “Anh không sợ miệng vết thương sẽ nứt ra hả?”

“Vậy em giúp anh tắm đi là được rồi à.” Ánh mắt hơi đổi, ẩn giấu sau đó tuyệt đối là âm mưu. Nhưng Tả Phán Tình lo lắng quá, nên không có nhìn ra.

“Tôi giúp anh tắm?” Sắc mặt đỏ ửng lên, có chút xấu hổ. Nhưng lại nghĩ đến lúc thắt lưng mình bị thương lần trước, anh cũng vì mình mà lau người, cũng không có một chút khó xử nào.

“Được rồi.” Dìu anh vào phòng tắm, Cố Học Văn lại ngồi bất động: “Nếu em không muốn, thì cũng không phải miễn cưỡng đâu.”

“Tôi không có không muốn.” Chỉ là có chút xấu hổ thôi, tuy rằng là vợ chồng. Những chuyện thân mật cũng đều đã làm rồi, nhưng mà giúp một người đàn ông tắm rửa thì?

Ngất mất thôi.

“Em thật sự tự nguyện hả?”

“Phải.” Ngữ điệu hơi hơi cao lên, trong lòng Tả Phán Tình tràn đầy xấu hổ, thật sự không chú ý tới trong mắt Cố Học Văn hiện lên tia gian xảo. Cẩn thận đỡ cánh tay anh bước vào phòng tắm.

Cố Học Văn nghe trên người cô truyền tới một mùi hương nhàn nhạt. Trong lòng hiện lên một tia ấm áp. Nhìn khuôn mặt duyên dáng của Tả Phán Tình, lúc này đang có chút thẹn thùng nhưng vẫn mang theo vài phần kiên định, ánh mắt trong veo có một phần xấu hổ. Dáng vẻ như vậy mê người vô cùng.

Cố Học Văn nhìn cô đỡ tay mình, cũng lười nhắc nhở cô, thật ra anh bị thương ở cánh tay, chứ không phải là chân ——

Khu du lịch có bồn tắm siêu lớn.

Tả Phán Tình đi vào, dùng tay thử qua độ ấm của nước, xoay người, nhìn Cố Học Văn đang “gian nan” dùng một tay cởi khuy áo ra.

Không vui vẻ mà lại gần, bỏ tay anh ra: “Tôi giúp anh.”

“Ừ.” Nhẹ nhàng nói một tiếng, mang theo vài phần coi như là tủi thân. Tả Phán Tình tức giận trừng mắt lườm anh một cái: “Bị thương thì nên có bộ dạng của người bị thương chứ. Vừa chơi cờ lại còn chơi bóng, anh cho anh là Iron Man chắc?”

“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, nhìn cô đang cởi từng khuy từng khuy áo của anh ra, phúc lợi này thật quá tốt, trong lòng có chút oán thầm, sao mà nút áo sơmi lại ít như vậy chứ?

Động tác của Tả Phán Tình càng ngày càng thuận tay, cởi bỏ áo sơmi màu đen của anh, cẩn thận lui ra, lúc ánh mắt nhìn đến cánh tay anh thì trong mắt hiện lên vài phần khiếp sợ. Trên băng gạc màu trắng có một ít máu thấm cả, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức trắng bệch.

“Trời ạ, miệng vết thương chảy máu rồi, không được, tôi phải gọi bác sĩ.”

“Đừng ầm ĩ.” Thật ra là vừa nãy chơi bóng không cẩn thận đụng tới vết thương, nhưng hiện tại đã không có việc gì rồi, Cố Học Văn kéo tay cô: “Anh không sao.”

“Đã bị chảy máu rồi sao có thể ‘không sao’ chứ?” Tả Phán Tình ở trong lòng hiện lên một cảm giác đau lòng kì lạ, rõ ràng tay anh bị thương, nếu biết trước như vậy thì hôm nay đã không cho anh đến đây. Cứ nói anh còn đang đi làm nhiệm vụ là được.

“Không được, tôi phải xem một chút.”

“Anh thật sự không có việc gì mà. Em tin anh đi.” Cố Học Văn nhìn thấy trong mắt cô dường như sắp khóc đến nơi thì trong lòng lập tức mềm nhũn ra.

Tả Phán Tình nhìn cánh tay của anh một lúc lâu, cuối cùng cắn cắn môi: “Vậy được rồi. Trước tiên tôi giúp anh tắm rửa đã, tắm xong, sẽ bỏ băng gạc đi, tôi sẽ đi tìm phục vụ để lấy hộp thuốc. Giúp anh thay băng.”

“Được.” Cố Học Văn nhẹ nhàng thở ra. Đi đến bồn tắm lớn ngồi xuống. Tả Phán Tình đang định đi theo vào, nhưng mắt nhìn quần áo trên người mình, do dự một hồi, rất nhanh cởi quần áo, đi theo vào bồn tắm lớn.

Đưa cánh tay anh cẩn thận đặt ở thành bồn tắm, lấy khăn mặt lau mặt cho anh, không cho nước dính vào. Tả Phán Tình bắt đầu giúp Cố Học Văn tắm rửa.

Bồn tắm tuy rằng rất lớn, nhưng mà nếu hai người cùng ngồi ở bên trong sẽ không tính là lớn.

Nửa người Tả Phán Tình kề sát vào người anh, đổ sữa tắm ra tay, xoa lên lồng ngực to lớn, bả vai dày rộng của anh. Còn có phía sau lưng rất rắn chắc nữa. Lại quay ra phía trước ——

Thân thể vừa chuyển, lại đụng tới một vật cứng phía dưới mông.

Không rõ là gì cho nên cô vươn tay chạm vào, lại phát hiện vật kia lại cứng hơn và lớn hơn vài phần.

Ngẩng đầu lên nhìn Cố Học Văn, đối diện với ánh mắt tràn đầy lửa, tình của anh, đột nhiên cô hiểu được đó là cái gì. Sắc mặt đỏ lên, cô xấu hổ đến không chịu được: “Anh, anh lưu manh.”

Cố Học Văn bày ra vẻ mặt vô tội nhìn cô, ánh mắt vô cùng trong suốt: “Nếu dưới tình huống như vậy mà anh không lưu manh, vậy thì người khóc sẽ là em đấy.”

“Anh mới phải khóc ấy ——” Anh coi cô là sắc nữ à?

Tả Phán Tình xấu hổ tới cực điểm rồi, muốn nói cái gì, thì Cố Học Văn lại nhíu mày: “Tay đau quá. Nhanh lên giúp anh tắm đi.”

Tả Phán Tình lúc này mới nhớ tới anh vẫn đang bị thương, quên đi, thầm trấn an là tay anh đang bị thương, cũng không thể làm gì cô được.

Yên tâm tiếp tục xoa sữa tắm lên người anh. Cảm giác cái dưới người dường như càng lúc càng cứng hơn, Tả Phán Tình tự nói không được nhìn.

Tức giận trừng mắt liếc anh một cái, tiếp tục công việc trên tay. Cầm bông tắm tiếp tục kỳ trên người anh, trong ngực, phía sau lưng, sau đó là bụng dưới, tiếp đến là——

“Anh không háo sắc thì sẽ chết à?” Sh… Tả Phán Tình đang cực kỳ muốn chửi tục.

Nhìn chằm chằm cái… trong nước, trong lòng cực tin tưởng nếu trên tay có kéo, cô nhất định giúp anh cắt đi.

“Anh nhịn không được nữa rồi.” Thân thể cô trắng như tuyết chao qua chap lại trước mặt anh. Còn có hai con thỏ nhỏ nhảy tới nhảy lui, còn tay cô, mạnh nhẹ vừa vặn mơn trớn người anh.

Anh cứ như đứa nhỏ dùng ánh mắt vô tội, làm cho Tả Phán Tình cắn môi, đứng yên mà không biết phải làm thế nào mới tốt.

“Chịu đựng. Có nghe không?” Anh như vậy thì cô làm sao mà giúp anh tắm đây.

“Hơi khó.” Cố Học Văn vô cùng thành thật mà nói: “Hay là em giúp anh đi?”

“Tôi. Tôi giúp anh?” Tả Phán Tình nhìn anh như quái vật: “Giúp thế nào?”

“Dùng tay ——”

Cố Học Văn nhìn đôi tay mảnh khảnh bé nhỏ của cô, trong lòng đã tưởng tượng đến lúc tay cô nắm lấy ——

“Anh, anh là dê xồm.” Tả Phán Tình nghe không nổi nữa, dùng sức đấm đấm ngực anh. Anh một ngày không dê sẽ chết a?

“A.” Cánh tay băng bó của Cố Học Văn, vẻ mặt đau đớn nhìn cô: “Đau.”

“Anh, anh không sao chứ?” Tả Phán Tình ảo não, buông bông tắm lại sát gần anh.

“Có vấn đề.” Cố Học Văn kỳ thật rất muốn nói, cô vừa rồi đụng tới chính là ngực, không phải là tay, nhưng ——

“Nơi đó của anh đau quá.”

“Ở đâu?”

“Chính là nơi đó đó ——” khinh thường sự vô sỉ của chính mình một chút, vừa gần lại một chút, Cố Học Văn vẻ mặt đau đớn chỉ chỉ trong nước.

“Anh ——” Tả Phán Tình xấu hổ, nhìn chằm chằm cái trong nước: “Cố Học Văn——”

“Thật sự rất đau.” Cố Học Văn kéo tay cô tiến đến: “Vừa rồi em đụng phải, đau quá.”

“Thật không?” Nhìn dáng vẻ của anh, không giống như đang giả vờ. Tả Phán Tình cũng cố không thẹn thùng, bàn tay nắm lấy cái kia: “Ở đây?”

“Lên trên một chút.”

“Ở đây?”

“Uhm.” Gật đầu, rất nhanh lại lắc đầu: “Em xoa dịu nó một chút đi.”

“Xoa dịu ——”

Làm thế nào xoa dịu? Tả Phán Tình sẽ nhanh chóng biết thôi. Vật trong tay càng lúc càng lớn, cô cầm cũng không được mà buông cũng không xong. Ngơ ngác nhìn Cố Học Văn một lúc lâu, mãi đến khi nhìn thấy trong mắt anh có ý cười, mới phản ứng lại.

“Anh. Anh cố ý?”

“Đáp lại.” Cánh tay Cố Học Văn duỗi ra, đem cô ôm vào trong lòng mình, vòng tay vừa mạnh mẽ mà đầy uy lực vừa khép lại đã nhấn cô xuống.

“A ——” Tả Phán Tình thét chói tai, ập vào nước. Người nào đó rất rất vô sỉ không hỏi mà tự vào.

“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình bị chọc tức, trừng mắt nhìn anh đang cười gian: “Anh vô lại.”

“Tốt nhất là em bớt giãy dụa một chút.” Cố Học Văn giơ tay trái lên vẫy vẫy: “Nếu như miệng vết thương lại bị nứt ra, thì thật sự sẽ chảy máu đấy.”

“Anh. Anh là đồ dê xồm. Không biết xấu hổ.” Thân dưới kết hợp khăng khít, không hề có khe hở, hai thân thể dán vào nhau, Tả Phán Tình cắn môi, chịu đựng từng đợt từng đợt sóng đang đang trào dâng trong cơ thể mình: “Anh căn bản là cố ý mà. Bị thương còn muốn làm mấy chuyện này.”

“Để anh nhắc nhở em.” Cố Học Văn ôm sát cô, để cô ngồi trên đùi anh, động tác trên lưng vẫn không ngừng: “Anh bị thương ở tay, chứ không phải là nó.”

“. . . . . .” Lời mắng chửi người tiếp theo không thể nói được nữa. Tư thế như vậy khiến mỗi một kết hợp đều vô cùng sâu. Tả Phán Tình cuối cùng chỉ có thể ôm cổ anh, mặc anh làm gì thì làm.

Một hồi, lại một hồi. Khụ. Tay anh còn đang bị thương mà, dường như vấn đề này cũng không quan trọng lắm.

Lần tắm rửa này kéo dài bao lâu, Tả Phán Tình cũng không rõ nữa, chỉ biết là lúc đi ra, chân của cô có chút như nhũn ra. Muốn ngủ một giấc, lại nhìn vết thương trên cánh tay Cố Học Văn lại giật mình.

Ấn số gọi cho phục vụ phòng, muốn mượn hộp thuốc. Tháo bỏ băng gạc đã thấm đỏ ra, hai vết thương thật dài, thoạt nhìn rất dọa người.

Miệng vết thương chảy máu, may mà chưa vỡ ra. Hay là thật sự phải đưa anh vào bệnh viện.

Một lần nữa rửa sạch vết thương, băng bó xong, hoàn thành toàn bộ động tác. Tả Phán Tình tức giận trừng mắt nhìn anh: “Đáng đời.”

Bị thương còn không thành thật. Thật muốn cho anh chảy máu cho đến chết đi.

“Đau quá.” Vẻ mặt Cố Học Văn thống khổ, Tả Phán Tình muốn mắng anh nhưng mắng không được, giúp đỡ anh đi đến giường nằm xuống, cẩn thận tránh cánh tay anh, đắp chăn cho anh: “Lần sau còn như vậy, thì cho anh đau chết luôn.”

“. . . . . .” Cố Học Văn không nói, nhắm mắt.

Tả Phán Tình lại có phần lo lắng: “Anh thật sự đau lắm à?”

“Anh, anh muốn ngủ.” Vẻ mặt Cố Học Văn “yếu ớt” nhìn cô: “Mệt quá.”

“Vậy anh ngủ đi.” Tả Phán Tình phát hiện mình thực sự sẽ bị anh tức chết mất.

“Nhưng anh lại muốn ôm em ngủ.” Cố Học Văn làm một cái mặt đáng thương nhìn cô: “Bằng không anh ngủ không được.”

“Cố Học Văn.” Không ngờ anh lại nói như thế, vậy mấy chục năm trước anh đều mất ngủ chắc? Tả Phán Tình muốn mắng người, nhìn lại vết thương trên tay anh, lại lựa chọn thỏa hiệp, mặc áo ngủ vào, nằm xuống bên phải anh.

“Tay anh không sao chứ?” Chảy nhiều máu như vậy.

“Ừ.” Khẽ lên tiếng, Cố Học Văn nhắm hai mắt lại. Tả Phán Tình nhìn mặt anh một lúc lâu, lúc này xác định anh thực sự mệt mỏi, nhìn nhìn vết thương trên cánh tay, xác định không có việc gì , lúc này mới đem mặt tựa vào ngực anh, mà ngủ.

Một đêm này ngủ thật là ngon.


/326

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status