Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 21: Trở về

/426


Tố Tố kinh hãi kêu lên khi nghe thấy tiếng thang máy mở ra, tiếp

theo lại yên tĩnh đến rợn người, cô cũng không có dũng khí nhìn mắt thần xem bên ngoài có người. hay không, cô hoài nghi, cuộc sống về sau này, cô có thể đối với mắt thần sinh ra chứng bệnh sợ hãi hay không.

Vốn định kêu cứu , song bên ngoài vẫn yên tĩnh như cũ, phỏng chừng người hay quỷ gì đó đã đi rồi, có lẽ chỉ là có người đi nhầm cửa, nghĩ như vậy , tâm trạng hồi hộp của Tố Tố mới chậm rãi bình phục, nhưng bởi vì kinh sợ cùng khẩn trương, cổ họng cô bây gời trở nên khô khốc .

Cô vỗ ngực đi vào bên trong rồi cũng phát hiện ra cả người mình đầy mồ hôi lạnh, thực bị dọa không nhẹ, vượt quá cả trong phim kinh dị . Tố Tố cũng không phải là người nhát gan, nhưng cô nghĩ lại,khi cô ra ngoài xem tình hình, bên ngoài qua mắt thần, một

con mắt to, đầy tơ máu cũng đang nhìn cô, thật kinh khủng, tóc gáy cô đều dựng thẳng đứng cả lên!

Tố Tố uống một chén nước, uống xong, mới thật sự đỡ cảm thấy hồi hộp, liền vọt đi tắm rửa, nằm trên giường cô trằn trọc như thế nào cũng không ngủ lại được . Không dám

ngủ, cũng không dám ra cửa, cô khóa cửa phòng ngủ lại, mở máy tính ra lên mạng tán gẫu di dời lực chú ý.

Mãi cuối cùng mới ngủ được, thời điểm Tố Tố mơ màng ngủ, cô liền ngủ một mạch tới mười giờ sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại. Rời giường, rửa mặt, cô về nhà mẹ mình.

Tố Tố tưởng tượng tới cảnh về nhà ấm áp, bất quá cô không tính cùng mẹ nói chuyện ban đêm, trái tim lão mẹ vốn không tốt, chuyện này sợ sẽ dọa đến lão mẹ , hơn nữa còn vì cô mà lo lắng . Còn nữa chính là, Tố Tố thấy tuy rằng thấy Sở mẹ nói tuy rằng có chút khó nghe, nhưng không phải không có đạo lý .

Cô gả cho quân nhân, muốn tự mình đối mặt với tất cả mọi việc, muốn thói quen loại này một cái cuộc sống thời gian quá

nhiều trạng thái, không thể vẫn ỷ lại cha mẹ.

Lúc trước khi lấy anh, mẹ dặn dò cô,lập gia đình chính là người lớn, không giống như trước. Đúng vậy, thật sự

không giống với trước kia , rất nhiều sự việc không thể như trước tùy ý mà làm.

Thứ Bảy và Chủ nhật Tố Tố là ở nhà mẹ mình , mẹ cằn nhằn cô, không biết nấu ăn thì phải làm sao bây giờ, đau lòng cho Tố Tố, mẹ bảo cô trở

về nhà ăn, về nhà ở, bà sẽ dạy Tố Tố nấu cơm, việc này phải tự mình làm lấy, cha mẹ chiếu cố được một lần nhưng không thể chiếu cố cho cô cả đời.

hai ngày nghỉ này, thành tựu lớn nhất của Tố Tố là theo lão mẹ học làm được một món ăn, lạt sao gà khối, tuy rằng lần đầu tiên làm rối tinh

rối mù, nhưng miễn cưỡng có thể ăn được, luyện tập nhiều hơn, cô tin chắc không thành vấn đề.

Hai ngày nghỉ ngơi nhanh chóng trôi qua, Tố Tố lại bắt đầu bận rộn , có đôi khi cô về nhà mẹ ở, hoặc lại một mình ở trong phòng mới , cô cũng không tin, người cường đại uy vũ như An Nhược Tố, qua đêm đáng sợ ấy lại không dám ngủ lại đây.

Thời gian một tuần đi qua, lại một tuần mới đến, một tuần này, Tố Tố

và Sở Lăng Xuyên ngay cả một chút liên hệ cũng không có, điện thoại

không nghe, trên QQ cũng không thấy anh login, Tố Tố đoán Sở Lăng Xuyên

khẳng định bận quá , hoặc là giống như trên tivi hay là tin tức hay chiếu ,anh đi làm nhiệm vụ .

Nghĩ này nọ, cô nhịn không được nhớ tới vết sẹo trên người anh , thời điểm bị thương chắc anh đau đớn lắm, nếu như anh thật sự là đi làm nhiệm vụ

hoặc là gì khác, khẳng định sẽ không có nguy hiểm sao? Tố Tố hi vọng, sẽ không.

Tuy rằng Tố Tố đã cố gắng vượt qua khó khăn khi ngủ một mình, nhưng đại khái vì đêm hôm đó bị dọa sợ một lần, cô trở

nên mẫn cảm , nhát gan , vài lần trở về nhà, cô cảm thấy có người theo

dõi cô, nhung khi cô quay đầu lại thấy không có người.

Khẳng định là cô nghi thần nghi quỷ .

Hôm nay lại như thế.

Sau khi tan tầm, cô mua đồ ăn rồi trở về tiểu khu thời điểm đi trên đường, chiều tà dần tối, mặt trời lùi dần về phía tây, sắc trời hòng hôn trở nên thật nhu hòa,

khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tố cũng nhiễm thêm một tầng ửng đỏ.

Cái loại cảm giác này lại xuất hiện , tựa hồ có người đi theo cô, không,

xác thực mà nói hẳn đi một chiếc xe, cô cố ý đi chậm lại, đột nhiên

quay đầu lại nhìn, tất cả vẫn như thường, người đi đường vẫn đi lại tấp nập, còn chiếc xe biến đâu mất, không

có gì không thích hợp .

Trong lòng nói thầm , chắc mình lại nghi thần nghi quỷ , nhưng dưới chân đã chạy hết tôc độ, lấy tốc độ nhanh nhất về nhà, cửa nhà khóa trái, sau đó trở lại , thay quần áo, nấu cơm.

Tố Tố coi như chuyện vừa nãy chưa xảy ra ăn cơm chiều, sau đó rón ra rón

rén đi tới cửa nghe một chút động tĩnh bên ngoài, cuối cùng

kiểm tra khóa cửa, sau đó mới đi ngủ, cô vỗ ngực , không cần phải hù dọa chính mình.

Sau đó Tố Tố cũng bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ, còn ngủ rất say ,

hoàn toàn không biết bên ngoài cửa đang được mở ra, một bóng đen đi nhẹ nhàng

tiêu sái tiến vào, thân thể thẳng tắp, cao lớn, anh tuấn.

Bóng đen quen thuộc tìm dép lê để thay, treo mũ trên giá, sau đó mới đi từng bước đến phòng ngủ, đẩy cửa phòng ngủ, thế nhưng cũng lại là khóa trái .

Bóng đen kia dạo một vòng trong phòng , không biết tìm thấy cái gì,

làm một số động tác trên khóa cửa, khóa cửa kêu răng rắc liền đẩy cửa tiến vào, đèn phòng ngủ vần đang bật tỏa ra ánh sáng êm dịu nhàn nhạt. Tầm mắt dừng lại người nằm trên giường đang say sưa ngủ, nét mặt bóng đen khẽ nhếch lên một nụ cười.

Vợ, anh đã về!

Người tới không phải ai khác, chính là người hơn mười ngày nay không về nhà Sở Lăng

Xuyên, nhìn Tố Tố ngủ say trong lòng anh cảm thấy một vui

sướng cùng ấm áp, ngay sau đó nghĩ tới, cô mở đèn ngủ là vì sợ

đi?

Nhẹ nhàng đi tới gần giường, nhìn trong lòng Tố Tố đang ôm

một cây gậy , trong tay còn gắt gao nắm cái gì đó, anh nhíu mày, nhìn

kỹ, trong lòng cô ôm là gậy bóng chày, trong tay kia đang nắm chặt là di động.

Từ việc khóa trái cửa đến tất cả, Sở Lăng Xuyên hiểu ra, Tố Tố hẳn là gặp phải chuyện gì đó , tình cảnh này, Sở Lăng Xuyên cảm

thấy trong lòng không vui, cũng hiểu rằng là đau lòng, anh căn bản là không có cách nào bảo vệ tốt cho cô.

Rất nhẹ nhàng đem gậy bóng chày cùng di động lấy ra khỏi tay Tố Tố, cùng với cây gậy bóng chày, nhưng không làm Tố Tố tỉnh dậy, tay vuốt ve má Tố Tố , sau đó mới xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Tố Tố ngủ rất sâu , thẳng đến hơn tám giờ kém, mới tỉnh

lại, mơ hồ ngửi thấy mùi đồ ăn mùi thơm phức, cô vẫn đang mơ sao, cô cũng không có nấu cơm, tại sao lại có mùi đồ ăn nhỉ.

Tố Tố nheo nheo mắt,ngáp một cái mới phát hiện có điều không thích

hợp, thời điểm buổi tối trước khi đi ngủ cô có ôm gậy bóng chày còn có di động, quay đầu nhìn xung quanh, lại thấy gậy bóng chày dựng ở góc

tường, di động đang nằm trên tủ đầu giường.

Tình huống gì đây ? Cô nhớ rõ ràng tối qua còn ôm nó vào trong ngực , chẳng lẽ có hiện tượng kì quái, Tố Tố cảm thấy một cơn gió thổi qua, nhưng

tóc gáy đều dựng thẳng đứng lên, lúc này, nghe được thanh âm ngoài phòng khách, cô sửng sốt một chút, vội vàng xoay người xuống giường.

Theo thói quen tính đi lấy gậy bóng chày, để nâng thêm can đảm, sau

đó đi tới cửa, nhẹ nhàng đi ra ngoài

nhìn, không có gì lạ thường, sau đó cô mới lớn mật đi ra ngoài phòng khách, hương thơm từ phòng bếp theo gió thổi đến.

Tố Tố lòng tràn đầy nghi hoặc, chẳng lẽ Sở Lăng Xuyên đã trở lại? Nhưng

cửa vào cô đã khóa trái rồi a, cô do dự một chút sau đó hướng đi đến phòng bếp, muốn vào phòng bếp trước phải đi qua nhà ăn, cô nhìn đến bữa sáng thơm ngào ngạt trên bàn mà không khỏi chảy nước miếng.

"Sở Lăng Xuyên, là anh sao?" Tố Tố thử thăm dò kêu một tiếng, sau đó tìm kiếm bóng dáng Sở Lăng Xuyên, nhưng trừ bỏ cô ra, trong phòng ăn không còn người nào khác,

Tố Tố lại đi vào trong nhà bếp, cẩn thận tìm kiếm, vẫn là không

có.

Cô thực hoài nghi có phải hay không cô vẫn đang ở trong mộng. Đang muốn xoay

người đi ra ngoài, eo đã bị người nào đó ôm lấy.

Cô cúi đầu nhìn người ôm eo mình, cánh tay ngăm đen, rắn chắc nhưng hữu lực, trừ bỏ Sở Lăng Xuyên còn có ai, tâm nhẹ nhàng thả xuống, còn chưa kịp nói chuyện,Sở Lăng Xuyên ôm lấy.

Ngẩng đầu, thấy được Sở Lăng Xuyên khuôn mặt cương nghị anh tuấn của anh , làn da màu đồng, đôi mắt lóe sáng mang theo nụ cười, nhìn nàng, tràn đầy thần sắc nhớ nhung. Anh đã trở lại, cô thế nhưng không biết, anh liền như vậy đột nhiên xuất hiện trước mắt cô .

Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố kia bộ dáng ngây ngốc , cánh tay duỗi ra đem Tố Tố ôm vào trong ngực, nhịn không được cúi đầu hung hăng hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô , trầm giọng nói: "Vợ, anh rất nhớ em."

Tố Tố nhìn anh, trong lúc nhất thời không nói ra lời.

/426

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status