Nghỉ trưa Tố Tố cũng không ngủ , Sở Lăng Xuyên cũng không trở về phòng ngủ, đại khái là cùng cha mẹ nói chuyện, Tố Tố cảm thấy rất nhàm chán liền tìm một quyển sách xem, nhưng cũng là sách về quân sự .
Mãi cho đến ba giờ, Sở Lăng Xuyên mới xuất hiện, gào to cô dám bỏ của chạy lấy người . Sở mẹ chuẩn bị một ít lễ vật, để cho bọn họ mang đi, là một ít thuốc bảo vệ sức khoẻ cùng với trà.
Bái biệt hai người , Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên rời Sở gia.
Hơn mười phút đi xe, hai người đã đến nơi, hai người cùng đến làm Lý Nguyệt Hương cảm thấy rất cao hứng.
An Quốc Đống không ở nhà, cảnh sát cùng bộ đội cũng có chút tương đồng, thời điểm có án mạng xảy ra, ngày nghỉ cái gì đều là mây trôi. Cho nên, cho dù An Quốc Đông nửa tháng không về nhà, Lý Nguyệt Hương là phu nhân cảnh sát , cũng chỉ có thể thông cảm .
Bất quá khi Sở Lăng Xuyên trở về, Lý Nguyệt Hương không biết , hai người đột nhiên đến nên trong nhà cần chuẩn bị cái gì cũng đều không có, cho nên hàn huyên trong chốc lát bà liền nói: "Được rồi, hai người các con nghỉ ngơi trước đi,mẹ đi mua đồ ăn. Thời điểm đến đây cũng không nói trước một tiếng, để mẹ chuẩn bị từ trước."
Không đợi Tố Tố mở miệng, Sở Lăng Xuyên đã nói "Mẹ, mẹ không cần vội , không nói cho mẹ biết trước , chỉ sợ là mẹ phải bận rộn , trong nhà có cái gì ăn là được."
Tố Tố nhìn anh một cái, nghĩ rằng, người này thật ra cũng không đến nỗi quá mức đầu gỗ , Tố Tố cảm thấy lời này của Sở Lăng Xuyên cũng không phải là lời nói khách sáo, nói cũng thực chân thành, nhìn mẫu thân đại nhân, đối với lời nói của Sở Lăng Xuyên có vẻ hưởng thụ a.
Lý Nguyệt Hương tươi cười nói: "Không vội, không vội, gọi món cũng không phải chuyện gì to tát , các con mau ngồi. Tố Tố gọi điện cho ba, hỏi hôm nay ông có thể sớm trở về một chút không."
Gọi xong Tố Tố đứng dậy, "Mẹ, người mau đi nghỉ ngơi đi, con đi làm là được."
Lý Nguyệt Hương liếc mắt nhìn Tố Tố một cái, "Được rồi." Vợ chồng son các con khó khăn lắm mới gặp mặt nên đi nghỉ ngơi nhiều một chút.
"Được rồi, em mau đi nghỉ trước đi, anh đi cùng mẹ." Sở Lăng Xuyên nói xong đã đứng lên, Lý Nguyệt Hương vội nói: "Ai nha, các ngươi thực khi dễ bà già như ta có phải không, mua đồ ăn cũng phải có người đi cùng."
Nét mặt Sở Lăng Xuyên lộ ý cười "Mẹ, ngày thường con không ở nhà, cần giúp việc gì con cũng không giúp được, cũng không thể hiếu kính mẹ cùng ba người nên cho con một cơ hội 'Lập công' đi."
Lý Nguyệt Hương còn có thể nói cái gì,bề ngoài tuy vẫn dửng dưng như cũ , kỳ thật trong lòng đã bị lời nói của Sở Lăng Xuyên làm cho cảm động, liền ngầm đồng ý , mang theo Sở Lăng Xuyên đi mua đồ ăn, Tố Tố thì ở nhà đợi.
Tố Tố nhìn một màn Sở Lăng Xuyên vô cùng thân thiết ôm lấy bả vai lão mẹ ra khỏi cửa,mắt có chút ẩm ướt , cảm thấy Sở Lăng Xuyên là thật tâm đối đãi tốt với cha mẹ mình, đem cha mẹ cô coi như cha mẹ thân sinh của anh mà đối đãi .
Sở Lăng Xuyên vốn là là một người hiếu thuận, ở Sở gia, cô cũng nhìn thấy, Sở Lăng Xuyên mát xa cho Sở mẹ, ngâm nước trà cho Sở ba, làm cho Sở mẹ rất là cao hứng, cũng là vì anh là nam nhi nhưng lại ôn nhu cùng cẩn thận, cho nên cha mẹ chồng mới có thể đối với đặc biệt sủng ái.
Tố Tố lau nước mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười, cô muốn học theo Sở Lăng Xuyên, người thân của cô chính là người thân của Sở Lăng Xuyên, mà người thân của Sở Lăng Xuyên cũng là người thân của, bọn họ đều là người một nhà.
Lúc Sở Lăng Xuyên cùng Lý Nguyệt Hương đi chợ mua đồ ăn thì Tố Tố thu dọn nhà cửa , giặt giũ quần áo mẹ cô chưa giặt , sau đó gọi điện cho ba cô, lão ba nghe nói Sở Lăng Xuyên trở về, trong điện thoại lộ ra chút cao hứng, nói sẽ sớm trở về.
Làm xong hết thảy,hai người đã trở lại, Tố Tố chạy nhanh đi rót nước cho hai người . Thời gian còn sớm, mới bốn giờ , Lý Nguyệt Hương thức thời nói mình đi nghỉ một chút, sau đó trở về phòng ngủ, đem không gian nhường lại cho Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên.
Trên sô pha lúc này còn lại Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên, hai người cách nhau một khoảng cách, kia vốn là chỗ của Lý Nguyệt Hương.
Lý Nguyệt Hương về phòng ngủ chưa lâu, Sở Lăng Xuyên vẫn quy củ ngồi ở đằng kia xem tivi,nhưng một lúc sau bắt đầu giở trò tiểu nhân với cô .
Chậm rãi đến bên cạnh Tố Tố, duỗi tay ra, một tay kéo Tố Tố vào trong ngực, tươi cười, nghiêng đầu, hướng trên mặt Tố Tố hôn một cái, vẫn như cũ không kiêng nể gì.
Mà Tố Tố cảm thấy có tật giật mình vội vàng đẩy anh ra, sau đó nhìn phòng ngủ lão mẹ, sợ bị lão mẹ nhìn thấy, kia không phải không có chỗ chui sao, nhìn thấy lão mẹ không đi ra, mới quay đầu trừng Sở Lăng Xuyên, đè thấp thanh âm cảnh cáo anh: "Ngươi thành thật tí được không?Nếu mẹ nhìn thấy thật không tốt."
Lời cảnh cáo của Tố Tố đối với Sở Lăng Xuyên không có tác dụng, ngược lại nhìn biểu tình vừa khẩn trương vừa thẹn thùng kia của cô càng làm anh muốn chọc Tố Tố, lại cho cô một cái hôn ướt át, sau đó ngây ngô nhìn khuôn mặt vừa thẹn vừa tức của cô.
Nhìn anh cười thực đáng đánh đòn, Tố Tố thưởng một quả táo cho anh, trực tiếp nhét cả quả vào miệng anh , sau đó Tố Tố cũng bật cười, cảm thấy cùng anh ở cùng một chỗ, thật tốt.
Thời gian từng chút đi qua, đến năm giờ,ba người đi vào nhà bếp, Tố Tố là trợ thủ , Sở Lăng Xuyên là đầu bếp, Lý Nguyệt Hương làm khán giả, phòng bếp náo nhiệt không thôi, tiếng cười vang lên không ngừng.
Cơm tối làm xong là lúc sáu giờ, An Quốc Đống đã trở về, nhìn Sở Lăng Xuyên đeo tạp dề từ phòng bếp đi ra, An Quốc Đống nhịn không được nói: "Sao có thể để cho tiểu Xuyên xuống bếp , để cho nó vất vả một chuyến."
"Một chút việc, không tính là gì" Sở Lăng Xuyên nói xong đi qua đi giúp An Quốc Đông tiếp nhận túi xách, hỏi: "Ba, có phải ba gặp phải vụ án mạng khó giải quyết , cả tuần đều không được nghỉ ngơi."
"Ukm . Chúng ta ăn cơm, không nói chuyện công, bà à, mau đi lấy kia bình rượu lâu năm ra."
Cơm chiều thực náo nhiệt, Tố Tố tuy rằng nói làm cho hai người uống ít rượu , nhưng là, này hai người tính tình hợp nhau, hơn nữa mọi người cũng đang cao hứng, uống lại muốn uống nhiều hơn, An Quốc Đống được Lý Nguyệt Hương giúp đỡ đi nghỉ ngơi .
Sở Lăng Xuyên bị chuốc nhiều hơn, bất quá tửu lượng lớn hơn nữa tuổi trẻ, tuy rằng không quá say, nhưng nói nhiều , hơn nữa lại giống cái tiểu hài tử làm nũng, ngồi ở sô pha phòng khách, nháo muốn Tố Tố mớm nước quả cho anh.
Người say là lớn nhất, Tố Tố đành phải hầu hạ vị đại gia này.
Lý Nguyệt Hương dìu An Quốc Đông đi vào phòng xong, quay ra nhìn thấy Sở Lăng Xuyên cũng đang say, lái xe cũng không an toàn, hơn nữa cũng trời cũng đã trễ, liền nói với vợ chồng son: "Trời cũng đã tối, vậy ngủ lại chỗ này đi. Mẹ đi giúp con tìm áo ngủ của ba, đi tắm rồi ngủ đi."
Lý Nguyệt Hương nói xong vào phòng ngủ tìm áo ngủ của An Quốc Đống đưa cho Sở Lăng Xuyên, An Quốc Đống tuy rằng không cao bằng Sở Lăng Xuyên, bất quá cũng cao 1m78, hơn nữa áo ngủ vốn rộng thùng thình, Sở Lăng Xuyên mặc không thành vấn đề.
Sở Lăng Xuyên cầm áo ngủ đi rửa mặt,Tố Tố cùng lão mẹ thu dọn bàn ăn, trong quá trình làm , Lý Nguyệt Hương đối với Sở Lăng Xuyên khen không dứt miệng, làm cho Tố Tố cũng cảm thấy Sở Lăng Xuyên cũng quá tốt.
Thu dọn xong, Tố Tố nhìn cửa phòng vệ sinh mở ra, cô nghĩ Sở Lăng Xuyên rửa mặt xong rồi, quen thuộc đi vào phòng ngủ của cô. Vào phòng ngủ đã thấy, quả nhiên, người nào đó đã rất tự giác nằm trên giường , tựa hồ đã ngủ.
Ngẫm lại, Sở Lăng Xuyên vốn tối muộn mới trở về , hơn nữa sáng sớm liền dậy làm cơm, phỏng chừng cũng không thế ngủ ngon, lúc này đã chín giờ hơn, lại uống nhiều rượu như vậy dính vào giường liền ngủ.
Tố Tố cầm áo ngủ, đi tắm, sau đó uống một cốc nước, mới trở lại phòng ngủ, đóng cửa, đi đến giường, đem nước đặt trên tủ đầu giường , mới cẩn thận xốc lên chăn chui đi vào, nhìn nam nhân đang ngủ bên cạnh mình, trong lòng chợt có cảm giác nói không nên lời.
Đèn sáng, ngủ.
Thời điểm lần đầu ngủ với anh bị anh đá xuống giường, trong lòng nghĩ: Sở Lăng Xuyên, anh còn dám mượn rượu làm càn, đối với tôi giở trò bạo lực, tôi kiên quyết về sau không ngủ với anh, nếu lần lần thứ hai lại bị thế không phải có lần thứ ba không phải sao? Nếu như bị đánh lần thứ hai, cô còn có thể ra phòng khác nằm sao.
Tố Tố mơ mơ màng màng ngủ, Sở Lăng Xuyên lại cảm thấy cổ họng khô khốc làm cho tỉnh, mở mắt ra, ngồi dậy, lập tức ý thức được, mình đang ở trong nhà nhạc phụ đại nhân, cúi đầu, trong bóng đêm chi nhìn thấy cô vợ nhỏ, đang ngủ bên cạnh anh.
Vốn định lần mò đi tìm nước uống, nhưng cũng rất muốn nhìn người phụ nữ bên cạnh một chút , cho nên, anh mở đèn ngủ đầu giường, ngọn đèn nhu hòa, chiếu sáng căn phòng, cũng chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tố , tiểu nha đầu đang ngủ say.
Khuôn mặt không bằng bàn tay bàn tay, nhìn qua rất ôn nhu mềm mại, môi anh đào hồng nhuận mê người, đại khái là lần trước bị anh 'Gia bạo' để lại bóng ma trong lòng cô, cho nên vật nhỏ nằm sát ra giường ngủ, trông thật đáng thương .
Ánh mắt Sở Lăng Xuyên trở nên nhu hòa, khóe môi cũng khẽ nhếch, xoay người muốn rời giường, lại nhìn cốc nước trên tủ đầu giường , kia khẳng định là vì anh chuẩn bị , cầm lấy uống một ngụm, thanh lạnh , cổ họng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Buông cốc nước, lại nằm xuống một lần nữa , tiến đến bên cạnh Tố Tố, ngửi mùi hương trên người cô, một trận xuân tâm nhộn nhạo, rốt cuộc vì vậy mà trở nên tỉnh táo.
Nhìn cánh môi mê người của cô, cùng cần cổ trắng nõn, Sở Lăng Xuyên không thể bình tĩnh , đêm động phòng anh cũng chưa làm gì cô đâu, cúi đầu nhịn không được hôn lên môi cô, bàn tay to với ý nghĩ đen tối cũng bắt đầu xâm nhập... .
Mãi cho đến ba giờ, Sở Lăng Xuyên mới xuất hiện, gào to cô dám bỏ của chạy lấy người . Sở mẹ chuẩn bị một ít lễ vật, để cho bọn họ mang đi, là một ít thuốc bảo vệ sức khoẻ cùng với trà.
Bái biệt hai người , Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên rời Sở gia.
Hơn mười phút đi xe, hai người đã đến nơi, hai người cùng đến làm Lý Nguyệt Hương cảm thấy rất cao hứng.
An Quốc Đống không ở nhà, cảnh sát cùng bộ đội cũng có chút tương đồng, thời điểm có án mạng xảy ra, ngày nghỉ cái gì đều là mây trôi. Cho nên, cho dù An Quốc Đông nửa tháng không về nhà, Lý Nguyệt Hương là phu nhân cảnh sát , cũng chỉ có thể thông cảm .
Bất quá khi Sở Lăng Xuyên trở về, Lý Nguyệt Hương không biết , hai người đột nhiên đến nên trong nhà cần chuẩn bị cái gì cũng đều không có, cho nên hàn huyên trong chốc lát bà liền nói: "Được rồi, hai người các con nghỉ ngơi trước đi,mẹ đi mua đồ ăn. Thời điểm đến đây cũng không nói trước một tiếng, để mẹ chuẩn bị từ trước."
Không đợi Tố Tố mở miệng, Sở Lăng Xuyên đã nói "Mẹ, mẹ không cần vội , không nói cho mẹ biết trước , chỉ sợ là mẹ phải bận rộn , trong nhà có cái gì ăn là được."
Tố Tố nhìn anh một cái, nghĩ rằng, người này thật ra cũng không đến nỗi quá mức đầu gỗ , Tố Tố cảm thấy lời này của Sở Lăng Xuyên cũng không phải là lời nói khách sáo, nói cũng thực chân thành, nhìn mẫu thân đại nhân, đối với lời nói của Sở Lăng Xuyên có vẻ hưởng thụ a.
Lý Nguyệt Hương tươi cười nói: "Không vội, không vội, gọi món cũng không phải chuyện gì to tát , các con mau ngồi. Tố Tố gọi điện cho ba, hỏi hôm nay ông có thể sớm trở về một chút không."
Gọi xong Tố Tố đứng dậy, "Mẹ, người mau đi nghỉ ngơi đi, con đi làm là được."
Lý Nguyệt Hương liếc mắt nhìn Tố Tố một cái, "Được rồi." Vợ chồng son các con khó khăn lắm mới gặp mặt nên đi nghỉ ngơi nhiều một chút.
"Được rồi, em mau đi nghỉ trước đi, anh đi cùng mẹ." Sở Lăng Xuyên nói xong đã đứng lên, Lý Nguyệt Hương vội nói: "Ai nha, các ngươi thực khi dễ bà già như ta có phải không, mua đồ ăn cũng phải có người đi cùng."
Nét mặt Sở Lăng Xuyên lộ ý cười "Mẹ, ngày thường con không ở nhà, cần giúp việc gì con cũng không giúp được, cũng không thể hiếu kính mẹ cùng ba người nên cho con một cơ hội 'Lập công' đi."
Lý Nguyệt Hương còn có thể nói cái gì,bề ngoài tuy vẫn dửng dưng như cũ , kỳ thật trong lòng đã bị lời nói của Sở Lăng Xuyên làm cho cảm động, liền ngầm đồng ý , mang theo Sở Lăng Xuyên đi mua đồ ăn, Tố Tố thì ở nhà đợi.
Tố Tố nhìn một màn Sở Lăng Xuyên vô cùng thân thiết ôm lấy bả vai lão mẹ ra khỏi cửa,mắt có chút ẩm ướt , cảm thấy Sở Lăng Xuyên là thật tâm đối đãi tốt với cha mẹ mình, đem cha mẹ cô coi như cha mẹ thân sinh của anh mà đối đãi .
Sở Lăng Xuyên vốn là là một người hiếu thuận, ở Sở gia, cô cũng nhìn thấy, Sở Lăng Xuyên mát xa cho Sở mẹ, ngâm nước trà cho Sở ba, làm cho Sở mẹ rất là cao hứng, cũng là vì anh là nam nhi nhưng lại ôn nhu cùng cẩn thận, cho nên cha mẹ chồng mới có thể đối với đặc biệt sủng ái.
Tố Tố lau nước mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười, cô muốn học theo Sở Lăng Xuyên, người thân của cô chính là người thân của Sở Lăng Xuyên, mà người thân của Sở Lăng Xuyên cũng là người thân của, bọn họ đều là người một nhà.
Lúc Sở Lăng Xuyên cùng Lý Nguyệt Hương đi chợ mua đồ ăn thì Tố Tố thu dọn nhà cửa , giặt giũ quần áo mẹ cô chưa giặt , sau đó gọi điện cho ba cô, lão ba nghe nói Sở Lăng Xuyên trở về, trong điện thoại lộ ra chút cao hứng, nói sẽ sớm trở về.
Làm xong hết thảy,hai người đã trở lại, Tố Tố chạy nhanh đi rót nước cho hai người . Thời gian còn sớm, mới bốn giờ , Lý Nguyệt Hương thức thời nói mình đi nghỉ một chút, sau đó trở về phòng ngủ, đem không gian nhường lại cho Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên.
Trên sô pha lúc này còn lại Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên, hai người cách nhau một khoảng cách, kia vốn là chỗ của Lý Nguyệt Hương.
Lý Nguyệt Hương về phòng ngủ chưa lâu, Sở Lăng Xuyên vẫn quy củ ngồi ở đằng kia xem tivi,nhưng một lúc sau bắt đầu giở trò tiểu nhân với cô .
Chậm rãi đến bên cạnh Tố Tố, duỗi tay ra, một tay kéo Tố Tố vào trong ngực, tươi cười, nghiêng đầu, hướng trên mặt Tố Tố hôn một cái, vẫn như cũ không kiêng nể gì.
Mà Tố Tố cảm thấy có tật giật mình vội vàng đẩy anh ra, sau đó nhìn phòng ngủ lão mẹ, sợ bị lão mẹ nhìn thấy, kia không phải không có chỗ chui sao, nhìn thấy lão mẹ không đi ra, mới quay đầu trừng Sở Lăng Xuyên, đè thấp thanh âm cảnh cáo anh: "Ngươi thành thật tí được không?Nếu mẹ nhìn thấy thật không tốt."
Lời cảnh cáo của Tố Tố đối với Sở Lăng Xuyên không có tác dụng, ngược lại nhìn biểu tình vừa khẩn trương vừa thẹn thùng kia của cô càng làm anh muốn chọc Tố Tố, lại cho cô một cái hôn ướt át, sau đó ngây ngô nhìn khuôn mặt vừa thẹn vừa tức của cô.
Nhìn anh cười thực đáng đánh đòn, Tố Tố thưởng một quả táo cho anh, trực tiếp nhét cả quả vào miệng anh , sau đó Tố Tố cũng bật cười, cảm thấy cùng anh ở cùng một chỗ, thật tốt.
Thời gian từng chút đi qua, đến năm giờ,ba người đi vào nhà bếp, Tố Tố là trợ thủ , Sở Lăng Xuyên là đầu bếp, Lý Nguyệt Hương làm khán giả, phòng bếp náo nhiệt không thôi, tiếng cười vang lên không ngừng.
Cơm tối làm xong là lúc sáu giờ, An Quốc Đống đã trở về, nhìn Sở Lăng Xuyên đeo tạp dề từ phòng bếp đi ra, An Quốc Đống nhịn không được nói: "Sao có thể để cho tiểu Xuyên xuống bếp , để cho nó vất vả một chuyến."
"Một chút việc, không tính là gì" Sở Lăng Xuyên nói xong đi qua đi giúp An Quốc Đông tiếp nhận túi xách, hỏi: "Ba, có phải ba gặp phải vụ án mạng khó giải quyết , cả tuần đều không được nghỉ ngơi."
"Ukm . Chúng ta ăn cơm, không nói chuyện công, bà à, mau đi lấy kia bình rượu lâu năm ra."
Cơm chiều thực náo nhiệt, Tố Tố tuy rằng nói làm cho hai người uống ít rượu , nhưng là, này hai người tính tình hợp nhau, hơn nữa mọi người cũng đang cao hứng, uống lại muốn uống nhiều hơn, An Quốc Đống được Lý Nguyệt Hương giúp đỡ đi nghỉ ngơi .
Sở Lăng Xuyên bị chuốc nhiều hơn, bất quá tửu lượng lớn hơn nữa tuổi trẻ, tuy rằng không quá say, nhưng nói nhiều , hơn nữa lại giống cái tiểu hài tử làm nũng, ngồi ở sô pha phòng khách, nháo muốn Tố Tố mớm nước quả cho anh.
Người say là lớn nhất, Tố Tố đành phải hầu hạ vị đại gia này.
Lý Nguyệt Hương dìu An Quốc Đông đi vào phòng xong, quay ra nhìn thấy Sở Lăng Xuyên cũng đang say, lái xe cũng không an toàn, hơn nữa cũng trời cũng đã trễ, liền nói với vợ chồng son: "Trời cũng đã tối, vậy ngủ lại chỗ này đi. Mẹ đi giúp con tìm áo ngủ của ba, đi tắm rồi ngủ đi."
Lý Nguyệt Hương nói xong vào phòng ngủ tìm áo ngủ của An Quốc Đống đưa cho Sở Lăng Xuyên, An Quốc Đống tuy rằng không cao bằng Sở Lăng Xuyên, bất quá cũng cao 1m78, hơn nữa áo ngủ vốn rộng thùng thình, Sở Lăng Xuyên mặc không thành vấn đề.
Sở Lăng Xuyên cầm áo ngủ đi rửa mặt,Tố Tố cùng lão mẹ thu dọn bàn ăn, trong quá trình làm , Lý Nguyệt Hương đối với Sở Lăng Xuyên khen không dứt miệng, làm cho Tố Tố cũng cảm thấy Sở Lăng Xuyên cũng quá tốt.
Thu dọn xong, Tố Tố nhìn cửa phòng vệ sinh mở ra, cô nghĩ Sở Lăng Xuyên rửa mặt xong rồi, quen thuộc đi vào phòng ngủ của cô. Vào phòng ngủ đã thấy, quả nhiên, người nào đó đã rất tự giác nằm trên giường , tựa hồ đã ngủ.
Ngẫm lại, Sở Lăng Xuyên vốn tối muộn mới trở về , hơn nữa sáng sớm liền dậy làm cơm, phỏng chừng cũng không thế ngủ ngon, lúc này đã chín giờ hơn, lại uống nhiều rượu như vậy dính vào giường liền ngủ.
Tố Tố cầm áo ngủ, đi tắm, sau đó uống một cốc nước, mới trở lại phòng ngủ, đóng cửa, đi đến giường, đem nước đặt trên tủ đầu giường , mới cẩn thận xốc lên chăn chui đi vào, nhìn nam nhân đang ngủ bên cạnh mình, trong lòng chợt có cảm giác nói không nên lời.
Đèn sáng, ngủ.
Thời điểm lần đầu ngủ với anh bị anh đá xuống giường, trong lòng nghĩ: Sở Lăng Xuyên, anh còn dám mượn rượu làm càn, đối với tôi giở trò bạo lực, tôi kiên quyết về sau không ngủ với anh, nếu lần lần thứ hai lại bị thế không phải có lần thứ ba không phải sao? Nếu như bị đánh lần thứ hai, cô còn có thể ra phòng khác nằm sao.
Tố Tố mơ mơ màng màng ngủ, Sở Lăng Xuyên lại cảm thấy cổ họng khô khốc làm cho tỉnh, mở mắt ra, ngồi dậy, lập tức ý thức được, mình đang ở trong nhà nhạc phụ đại nhân, cúi đầu, trong bóng đêm chi nhìn thấy cô vợ nhỏ, đang ngủ bên cạnh anh.
Vốn định lần mò đi tìm nước uống, nhưng cũng rất muốn nhìn người phụ nữ bên cạnh một chút , cho nên, anh mở đèn ngủ đầu giường, ngọn đèn nhu hòa, chiếu sáng căn phòng, cũng chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tố , tiểu nha đầu đang ngủ say.
Khuôn mặt không bằng bàn tay bàn tay, nhìn qua rất ôn nhu mềm mại, môi anh đào hồng nhuận mê người, đại khái là lần trước bị anh 'Gia bạo' để lại bóng ma trong lòng cô, cho nên vật nhỏ nằm sát ra giường ngủ, trông thật đáng thương .
Ánh mắt Sở Lăng Xuyên trở nên nhu hòa, khóe môi cũng khẽ nhếch, xoay người muốn rời giường, lại nhìn cốc nước trên tủ đầu giường , kia khẳng định là vì anh chuẩn bị , cầm lấy uống một ngụm, thanh lạnh , cổ họng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Buông cốc nước, lại nằm xuống một lần nữa , tiến đến bên cạnh Tố Tố, ngửi mùi hương trên người cô, một trận xuân tâm nhộn nhạo, rốt cuộc vì vậy mà trở nên tỉnh táo.
Nhìn cánh môi mê người của cô, cùng cần cổ trắng nõn, Sở Lăng Xuyên không thể bình tĩnh , đêm động phòng anh cũng chưa làm gì cô đâu, cúi đầu nhịn không được hôn lên môi cô, bàn tay to với ý nghĩ đen tối cũng bắt đầu xâm nhập... .
/426
|