Vũ Văn Sở Thiên giơ tay lên, giống như là muốn an ủi nàng, do dự chốc lát, cuối cùng lại để xuống, lạnh lùng nói: "Đúng, ta thừa nhận ta thực có lỗi với ngươi, ngươi muốn trách ta thế nào đều là chuyện phải làm. Nhưng ngươi còn trẻ, con đường tương lai dài như vậy, chớ vì loại nam nhân vô tình vô nghĩa như ta đây phá hủy mình."
Hắn đi về phía bóng tối, không có một tia do dự quyết tuyệt, tựu như kiếm của hắn.
"Vũ Văn Sở Thiên!" Tuyết Lạc kêu tên của hắn.
Hắn dừng bước, nhưng không quay đầu lại, từng chữ từng chữ nói: "Đối với ngươi, ta chỉ có cảm kích, xác thực chưa bao giờ có yêu."
Đêm hôm đó, ta nhìn thấy Tuyết Lạc ngồi chồm hổm trên mặt đất nức nở đến trời sáng.
Phương Đông bừng sáng, đêm tối biến mất thì Tuyết Lạc lau khô nước mắt từng bước một trở về phòng của mình. Ta mới đẩy cửa ra ngoài.
Ta vừa muốn về phòng của mình, chợt thấy nơi xa dưới tàng cây đứng một bóng dáng áo đen.
Hắn lưng dựa vào cây, gương mặt mệt mỏi, lá cây hòa phong sương rơi xuống hắn một thân tịch mịch. . . . . .
Ta chần chờ, vẫn là đi tới trước mặt hắn, có chút bực tức nói: "Ngươi không cảm thấy đối xử với nành như vậy rất tàn nhẫn sao?"
"Để cho nàng hận, chung quy tốt hơn để cho nàng yêu."
Ta rất muốn phản bác hắn, nhưng lại há hốc mồm cứng lưỡi nửa ngày, phát hiện vẫn là hắn nói có đạo lý.
Tuyết Lạc ẩn cư tị thế, chính là bởi vì vẫn chưa bỏ được mối tình thắm thiết đối với hắn, Vũ Văn Sở Thiên đối với nàng càng tốt, nàng lại càng sẽ dứt bỏ không được!
Cuối cùng thống khổ vẫn là nàng.
"Ngươi cùng nàng đến tột cùng có vướng mắc gì?" Thấy Vũ Văn Sở Thiên dùng ánh mắt khác thường nhìn ta, ta mới ý thức tới câu hỏi của mình có chút không ổn, vội lại bổ sung một câu: "Ngươi đừng có hiểu lầm, ta là không muốn Hoán Linh bị thương tổn!"
"A, ta cùng Tuyết Lạc. . . . . . Quen biết khi ta mười bảy tuổi, lúc ta làm việc bị thương rất nặng, là nàng đã cứu ta, hết lòng chữa thương cho ta. . . . . . Ta từ nội tâm cảm kích nàng, cho nên, khi ta biết nàng thích nàng, liền không biết nên như thế nào cự tuyệt."
"Vậy ngươi đến tột cùng có thích nàng hay không?"
Hắn lắc đầu một cái, giương mắt nhìn dãy núi xa xa.
Vài đám mây, bay tới lại bay đi.
"Khi đó trong lòng ta thầm yêu một người. Ngươi nhất định sẽ không hiểu được, loại cảm giác đó có bao nhiêu khổ sở, tựa như đối với mặt trời. . . . . . Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy lại không chiếm được. Biết rõ là một ao ước nhưng lại không muốn tỉnh mộng, thà rằng không tỉnh lại nữa. . . . . ."
Nửa tháng này hắn gầy đi rất nhiều, khuôn mặt có chút góc cạnh, càng thấy tối tăm. Ta nhìn mặt hắn gần trong gang tấc, nhớ lại đoạn mộng cũ ngắm mặt trời lặn, đáy lòng chát chát chua xót, muốn đến tựa sát vào hắn, nói với hắn một câu "Không cần tách ra có được hay không?", lại không thể mở miệng.
Cho nên, ta sâu sắc hiểu cảm nhận của hắn.
Hắn dời tầm mắt về, bất đắc dĩ nhìn ta: "Đoạn thời gian kia, ta cả ngày sống ở trong Địa Ngục, liều mạng đè xuống xung động muốn ôm nàng vào lòng, nhưng nàng cố tình luôn luôn mở một đôi mong đợi, lúc ẩn lúc hiện trước mặt ta. . . . . . Loại cực lực đè nén cùng che giấu đó rất vất vả! Ta cơ hồ điên mất, ý chí đều thời khắc chuẩn bị sụp đổ."
"Cho nên ngươi đón nhận Tuyết Lạc, hi vọng mình lần nữa bắt đầu một đoạn tình cảm?" Ta hiểu cảm giác của hắn, yêu một người không thể yêu, trừ buông tha còn có thể làm gì.
"Không phả, trừ nàng ta đời này không thể yêu bất luận kẻ nào! Ta tiếp nhận Tuyết Lạc là muốn hảo hảo quý trọng nàng, bảo vệ nàng. Ta hết sức đối tốt với Tuyết Lạc, thỏa mãn mọi yêu cầu của nàng, ta muốn để cho nàng giống như Tiểu Trần, làm người hạnh phúc nhất trên đời này."
"Sau đó thì sao?"
"Ta làm một chuyện sai lầm không thể tha thứ được. . . . . . Ta không còn mặt mũi nào giữ lại Tuyết Lạc, chỉ có thể để cho nàng rời đi. Sau đó, ta cũng chưa từng nghe qua tin tức của nàng, không ai biết nàng đi nơi nào."
Ngữ khí của hắn rất trầm trọng, ta vốn muốn hỏi hắn đến tột cùng là sai lầm gì không thể tha thứ. Vừa nhìn biểu tình nặng nề của hắn, liền không hỏi tới nữa.
"Hoán Linh thì sao? Ngươi đừng nói với ta, ngươi đối với nàng cũng chưa bao giờ có yêu?"
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu một cái, "Ta cùng Hoán Linh không có gì. Ta chưa bao giờ nói qua thích nàng, cũng chưa từng có bất kỳ hành động vượt qua khuôn phép, là nàng hiểu lầm mà thôi."
"Ngươi!" Ta giận đến toàn thân phát run chỉ vào hắn."Ngươi nếu như không đối xử với nàng. . . . . . Quá tốt, nàng làm sao sẽ hiểu lầm?"
"Ta không phải cố tình . . . . . . Nàng có lúc rất giống Tiểu Trần, nhất là tùy hứng có thể tức giận. Cho nên, bất kể yêu cầu của nàng có nhiều quá mức, ta đều không đành lòng cự tuyệt!"
"Làm sao ngươi có thể như vậy? Ngươi biết đây đối với Hoán Linh có bao nhiêu tàn nhẫn không?"
"Ngươi cảm thấy ta tàn nhẫn sao?" Hắn đột nhiên xoay mặt, cắn răng nói: "Vậy ngươi có biết mẫu thân của ngươi từng làm gì hay không?"
"Đã làm gì?"
"Thôi." Hắn hít sâu một hơi, đè xuống lửa giận, "Chuyện đã qua, nói còn có ý nghĩa gì. . . . . ."
Lòng của ta co rút đau đớn, nhưng ta không nói được lời nào. Ân oán hai nhà bọn họ không giải được, Vũ Văn Sở Thiên không giải được khúc mắc, hắn cùng với Hoán Linh nhất định vô vọng, như vậy kết thúc chưa hẳn không phải là một chuyện tốt.
Hoàn hảo tính tình Hoán Linh không giống tuyết lạc, nàng vẫn còn trẻ con, có lẽ sẽ bởi vì lần lừa gạt này khổ sở một hồi, nhưng nàng sẽ rất nhanh quên đau đớn, lần nữa bắt đầu.
Ta đột nhiên cảm giác mệt quá, muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút, đang lúc muốn rời đi, thấy hắn thật sâu nhìn chân trời, đáy mắt là nồng đậm quyến luyến, không biết là chìm đắm trong cảnh sắc hay là trong tư niệm.
"Tại sao?" Ta ngẩng đầu nhìn mặt hắn: "Tại sao ngươi không thể cùng nữ nhân ngươi yếu nhất ở cùng nhau? Nàng không thích ngươi sao?"
"Thích! Thế nhưng chỉ là thích, không phải là tình yêu của một nữ nhân đối với nam nhân. . . . . ."
"A!"
Ta vừa mới chuyển thân, Vũ Văn Sở Thiên đột nhiên bắt được cánh tay của ta, "Đi thu thập đồ đạc, ta dẫn ngươi về nhà!"
******************************************************************
Trước khi rời đi, ta đến phòng của Tuyết Lạc cùng nàng nói lời từ biệt.
Ta còn chưa mở miệng, Tuyết Lạc liền hỏi: "Muốn đi sao?"
"Ừ!"
Tuyết Lạc mỉm cười với ta, nhưng là nụ cười là ảm đạm, ngẩn ngơ.
"Ta liền biết hắn sẽ đi. . . . . ." Tuyết Lạc cầm hai quyển sách thuốc đưa cho ta, trong đó một quyển chính là quyển đêm trước ta nắm chặt. "Kỳ thực ngươi đối với y thuật dược lý rất có thiên phú, cái này đưa cho ngươi, hi vọng hữu dụng với ngươi."
"Tuyết Lạc." Ta do dự một chút, biết rõ không nên chạm đến vết thương lòng của Tuyết Lạc, vẫn là nhịn không được muốn đi khuyên nhủ nàng: "Vì một nam nhân như vậy, đáng giá không?"
Tuyết Lạc cười chua xót cười, ngồi trở lại trên ghế, tiếp tục sắp xếp thảo dược.
Rất rõ ràng không muốn trả lời câu hỏi của ta.
"Chờ sau này có cơ hội, ta nhất định trở lại thăm ngươi. Còn nữa, ta ở Lan Hậu phủ tại kinh thành, nếu ngươi muốn rời khỏi nơi này, hãy tới tìm ta."
Nói xong, ta lặng lẽ lui ra ngoài, vừa muốn đóng cửa, chợt nghe Tuyết Lạc yếu ớt thở dài một tiếng: "Hắn đáng giá!"
Hắn đáng giá?
Không nghĩ tới từng hận, từng oán, yêu vẫn chưa bao giờ thay đổi!
"Tại sao? Hắn thực có lỗi với ngươi như vậy. . . . . ."
"Hắn không có lỗi với ta, ngược lại, hắn đối với ta luôn luôn rất tốt, khắp nơi vì ta suy nghĩ. Ngươi cho rằng hắn lãnh khốc vô tình, đó là bởi vì ngươi không hiểu biết hắn, ngươi không hiểu được hắn thân bất do kỷ. Kỳ thực, hắn đối với mỗi người đều rất tốt. . . . . . Duy chỉ có đối với bản thân mình quá mức quá nghiêm khắc. Nếu như nói hắn cả đời thua thiệt qua người nào, đó chính là bản thân hắn."
Cô độc thẳng lên, trời xanh mù mịt.
Đi trên đường nhỏ trong núi, phòng nhỏ dưới chân núi càng ngày càng mơ hồ.
Ta đi tới bên một dòng suối nhỏ, mới vừa ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, Vũ Văn Sở Thiên cũng yên lặng lại đây ngồi, cẩn thận từ trong lồng ngực lấy ra một chiếc khăn tay lụa rất sạch sẽ, nhẹ nhàng chậm chạp nhúng xuống nước, cầm tới đưa ra trước mặt của ta.
Ta đang muốn nhận lấy khăn tay để lau chút mồ hôi cùng bụi bặm dính trên mặt, lại liếc thấy một đôi uyên ương tình ý được thêu trên chiếc khăn kia, vừa nhìn liền biết chính là tín vật đính ước của nữ nhân.
Ta làm bộ như không nhìn thấy, cúi đầu uống vài ngụm nước suối mát lạnh. . . . . .
Hắn thấy ta không cần, cũng không nói thêm cái gì, chẳng qua là cẩn thận gấp khăn lại, trước khi bỏ trở lại trong ngực còn cẩn thận dùng ngón tay sờ sờ, vuốt lên nếp uốn.
"Vội vã cất đi như vậy làm gì?" Ta đưa tay bày ra trước mặt hắn, nói: "Ta lại không nói không dùng!"
Hắn có chút sững sờ, bộ mặt không hiểu đưa tay khăn đặt trên tay ta, nhìn ta dùng sức giặt khăn trong nước một hồi, chùi chùi mặt, lau lau tay. . . . . .
Hắn nhíu nhíu mày, cầm lấy khăn tay giúp ta lau đi bụi đất dính trên tóc, dịu dàng hỏi: "Tâm tình ngươi không tốt?"
Ta muốn nói không có, nhưng dưới hai đạo ánh mắt sắc bén của hắn, ta có một loại cảm giác không cách nào che giấu được.
"Là vì chuyện Tuyết Lạc, hay là Hoán Linh?"
"Ta. . . . . ." Ta gỡ tay của hắn ra, lạnh lùng nói: "Ngươi đối với mỗi nữ nhân đều quan tâm như vậy sao?"
"Không phải!"
"Nếu ngươi không thích thì đừng đối xử quá tốt với người khác, ngươi có biết bộ dạng ra vẻ thâm tình này của ngươi sẽ khiến cho người hiểu lầm hay không. . . . . . Đúng, dáng dấp ta rất giống muội muội của ngươi, nhưng ta không phải nàng, ngươi không nên coi ta trở thành nàng có được hay không?"
Vũ Văn Sở Thiên nhìn ta, một câu cũng không có nói.
"Ta không phải là muội muội của ngươi. . . . . . Nam nữ thụ thụ bất thân, giữa chúng ta tốt nhất vẫn là đừng không minh bạch như vậy." Ta không muốn nhìn vẻ mặt của hắn, nhưng vẫn từ trong tầng tầng sóng nước lăn tăn nhìn thấy bóng của hắn, hắn vẫn còn đang nhìn ta.
Nếu không có kết quả, mập mờ không rõ như vậy đối với hai người cũng không có chỗ tốt. Ta nói: "Thật xin lỗi! Ta. . . . . ."
"Ngươi không cần phải nói nữa, ta hiểu!" Hắn đỡ ta đi xuống tảng đá bóng loáng, lạnh nhạt nói: "Đường quá xa, ta cõng ngươi trở về."
"Tự ta có thể đi."
"Sau khi đưa ngươi hoàn hoàn chỉnh chỉnh về Lan gia, ta tuyệt đối sẽ không quấy rầy ngươi nữa." Khi ta đang bị cả kinh ngây dại ra thì hắn đã cõng ta lên, hít một hơi thật sâu nói: "Xem ra ngươi không cần ta rồi, không có ta. . . . . . Ngươi sẽ sống tốt hơn!"
Trên đường nhỏ gập ghềnh, ta dựa vào trên vai hắn, nước mắt rơi xuống một đường.
Trên thế giới này tại sao phải có một nam nhân như vậy, dễ dàng có thể hiểu rõ tâm ý của ta, có thể dùng thân thể vì ta đỡ kiếm, có thể đối mặt với "Không thể nói lý" của ta không nói một lời tiếp nhận, khiến cho ta không hiểu được, tại sao một câu thật đơn giản của hắn sẽ khiến cho ta lệ rơi không ngừng.
--- ------ ------ --------
Dọc đường có một trấn nhỏ, Vũ Văn Sở Thiên mướn một chiếc xe ngựa, hai người chúng ta nghỉ ngơi một chút, dừng lại đại khái nửa ngày đường liền đi tới nơi.
Trước của Lan Hậu phủ, Vũ Văn Sở Thiên dìu ta xuống xe ngựa, ta cho rằng hắn ít nhất sẽ nói tiếng "gặp lại", nhưng hắn không có.
Ta cũng vậy không cùng hắn nói "gặp lại", bởi vì ta biết, bọn ta sẽ không gặp lại, ta cùng con đường của hắn, hôm nay cũng đi tới cuối. . . . . .
Vũ Văn Sở Thiên liền tiêu sái quay người lại, nhảy lên xe ngựa.
Bóng lưng của hắn rất nhanh biến mất, nhưng máu tươi thẫm ướt trên vai áo hắn rõ ràng lưu lại trong tầm mắt ta, không có biện pháp biến mất nữa!
Im lặng trở về phòng, nương liền vội vã đi tới phòng ta. "Sa Nhi, làm sao ngươi gầy nhiều như vậy?"
"Ta không sao, Hoán Linh nàng. . . . . . Nàng có khỏe không?"
"Hoán Linh?" Lan Phu nhân rót hai ly trà, đưa cho ta một chén, mình bưng lên một chén vừa uống trà, vừa nói: "Cũng may, ở trong phòng nghỉ ngơi."
"A!" Ta cúi đầu hít một hơi, hương trà nồng nặc khiến cho ta nhớ tới mùi vị minh lan, trái tim bị âm trầm bao phủ.
"Sa Nhi?" Nương dừng một chút, hỏi: "Vũ Văn Sở Thiên thương thế như thế nào?"
"Rất tốt." Ta cúi đầu uống một hớp trà, sương mù quẩn quanh nóng đến mắt của ta, làm cho ta cảm thấy trong đôi mắt có chút nóng ẩm.
Nương không hỏi nhiều, vỗ vỗ vai của ta nói: "Ngươi mệt mỏi, nghỉ ngơi thật tốt một chút đi."
Ta yên lặng gật đầu, một giọt lệ lặng lẽ trượt vào ly trà.
Biết Vũ Văn Sở Thiên chỉ có mười mấy ngày, lời nói cộng lại cũng bất quá mười mấy câu, làm sao có thể không buông ra?
Nhưng hết lần này tới lần khác chính là không buông ra được, nghe được tên của hắn, tâm cũng sẽ càng không ngừng run rẩy.
Nhắm mắt lại chính là của hắn nụ cười lúc ẩn lúc hiện.
Nương đi bao lâu rồi ta không biết, ta chính là ngây ngốc ngồi trước bàn, càng không ngừng uống trà Long Tĩnh mình thích nhất, càng uống càng lạnh, càng uống càng khổ.
Hương thơm đã từng thích nhất, lúc này cũng trở nên chát.
Nguyên lai đây chính là tư vị tư niệm, nhưng chúng ta mới tách ra còn chưa tới ba canh giờ. . . . . .
Vào lúc canh ba, ta phủ thêm áo khoác rảnh rỗi đi trong đình viện, không nghĩ tới ở vườn hoa gặp được Hoán Linh cùng nương.
Ta còn còn chưa tới gần, chỉ nghe thấy thanh âm tức giận của Hoán Linh: "Hắn lãnh khốc vô tình? Tàn khốc người là ngươi, là ngươi khiến cho hắn hai bàn tay trắng."
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Hoán Linh lớn tiếng như vậy nói chuyện với nương, ngay cả ta cũng cảm thấy Hoán Linh quá phận, nhưng nương một chút cũng không tức giận, thấp giọng nói: "Nương cũng không muốn ."
"Tỷ tỷ thì sao? Ngươi tại sao không để cho nàng. . . . . ."
"Linh Nhi!" Nương cắt ngang lời nói của Hoán Linh: "Cái này không có quan hệ với tỷ tỷ của ngươi."
"Không sao? !" Hoán Linh lớn tiếng cười, tiếng cười dị thường thê lãnh. "Hai mươi năm trước, ngươi cướp đi phụ thân của Vũ Văn Sở Thiên, hai mươi năm sau, ngươi khiến cho hắn cùng tỷ tỷ gặp lại mà không nhận thức. . . . . . Nương, đổi lại ngươi là hắn, cũng sẽ không từ bỏ ý đồ."
Lời nói của Hoán Linh, như băng thác vạn trượng đổ xuống, đánh nát tất cả lý trí của ta.
Ta khiếp sợ không phải là nợ nần của nương cùng phụ thân Vũ Văn Sở Thiên hai mươi năm trước. Khi nàng khóc thút thít trước phần mộ, khi Vũ Văn Sở Thiên lấy ra một nửa miếng bạch ngọc Hồ Điệp khác thì ta liền đã dự cảm đến chuyện này!
Ta khiếp sợ chính là một câu: "Gặp lại mà không nhận thức"!
Ta cố gắng muốn liên hệ với những thứ nhìn như rối rắm không rõ này, nhưng ta không tìm được lời giải thích hợp lý.
"Là thật sao?" Ta chạy tới, ngây ngốc hỏi: "Nương, Hoán Linh nói là sự thật sao?"
Sắc mặt nương một hồi hồng, một hồi trắng. Hồi lâu, mới khôi phục bình tĩnh nói: "Linh Nhi, ngươi trước trở về đi thôi, ta có lời nói cùng tỷ tỷ ngươi."
Hoán Linh dậm chân một cái, muốn nói điều gì rốt cuộc vẫn không nói ra miệng, tức giận rời đi.
Đợi Hoán Linh đi xa, nương mới nói: "Là thật, hai mươi năm trước ta biết rõ Cô Cũ đã có thê thất, vẫn không kiềm chế được bản thân mà yêu hắn, không tiếc bất cứ giá nào giữ hắn ở bên cạnh ta. Không nghĩ rằng, hắn cuối cùng bỏ ta, trở lại bên cạnh vợ hắn. . . . . ."
"Vậy ta đây? Chuyện này có quan hệ như thế nào với ta?"
"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Nương đột nhiên tiến lên bắt được tay của ta, đôi tay cứng rắn cầm lấy 10 đầu ngón tay của ta phát đau. "Sa Nhi, cái gì cũng đừng hỏi! Nếu cái gì đã quên, cũng đừng suy nghĩ tiếp. Về sau hãy theo ở bên cạnh nương, không cần rời đi, có được hay không?"
Ta gật đầu một cái, cố gắng để cho mình giữ vững mỉm cười.
Ngẩng đầu lên, hoa đào trên cây nở thật tươi đẹp!
Ta cái gì cũng không cần hỏi nữa, bởi vì ta cái gì cũng đã hiểu rồi, hiểu hắn tại sao phải hiểu rõ ta như thế, hiểu hắn tại sao nói: tất cả có thể lần nữa bắt đầu, hiểu hắn tại sao đối với ta tốt như vậy.
Ta thật sự một chút cũng không trách hắn, cũng không trách nương, chẳng qua thật là khổ sở!
"Nương, ba năm trước đây ta đây so Hoán Linh vẫn còn rất thống khổ, phải hay không?"
Nương tựa hồ nghe không hiểu ý của ta, nghi ngờ hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
"Nam nhân khiến cho ta đau đến không muốn sống, không muốn nhớ tới là Vũ Văn Sở Thiên, có đúng hay không?"
"Không phải vậy, không phải như ngươi nghĩ. Ta. . . . . . Ta không biết người nam nhân kia là ai, nhưng ta khẳng định tuyệt đối không thể nào là Vũ Văn Sở Thiên."
"Ngài không cần lừa gạt ta! Ta không có trí nhớ, không có nghĩa là ta không có cảm giác!" Ta từng chút từng chút rút tay lại lui về phía sau, "Nương! Ta không quên được hắn, chính là dùng nhiều Thiên Sầu Tận hơn nữa cũng không thể xóa đi tình cảm của ta đối với hắn!"
"Thiên Sầu Tận? Người nào nói cho ngươi?" Sắc mặt nương nhất thời trở nên tái nhợt, sửng sốt một hồi lâu mới xông lên nắm chặt hai cánh tay của ta. Có lẽ bởi vì quá kích động, tay của nàng đặc biệt dùng sức, bóp đến hai cánh tay ta tê dại.
"Không thể, ngươi không thể yêu hắn, tuyệt đối không được!"
Ta tránh thoát nàng, chạy đến hậu đường, cả phòng màu đỏ bị hơi nước trước mắt che kín!
Ngã ngồi trên mặt đất, ta đếm từng viên từng viên trân châu trên mặt đất, tựa như đếm nước mắt đã từng chảy qua.
Ta cho rằng bị Vũ Văn Sở Thiên lừa gạt, tổn thương, vì hắn mất đi trong sạch, lại bị vứt bỏ đã rất thật đáng buồn rồi.
Nhưng ta dù thế nào cũng không nghĩ ra, chờ đợi ta còn có sự thực càng thêm đáng sợ!
Hắn đi về phía bóng tối, không có một tia do dự quyết tuyệt, tựu như kiếm của hắn.
"Vũ Văn Sở Thiên!" Tuyết Lạc kêu tên của hắn.
Hắn dừng bước, nhưng không quay đầu lại, từng chữ từng chữ nói: "Đối với ngươi, ta chỉ có cảm kích, xác thực chưa bao giờ có yêu."
Đêm hôm đó, ta nhìn thấy Tuyết Lạc ngồi chồm hổm trên mặt đất nức nở đến trời sáng.
Phương Đông bừng sáng, đêm tối biến mất thì Tuyết Lạc lau khô nước mắt từng bước một trở về phòng của mình. Ta mới đẩy cửa ra ngoài.
Ta vừa muốn về phòng của mình, chợt thấy nơi xa dưới tàng cây đứng một bóng dáng áo đen.
Hắn lưng dựa vào cây, gương mặt mệt mỏi, lá cây hòa phong sương rơi xuống hắn một thân tịch mịch. . . . . .
Ta chần chờ, vẫn là đi tới trước mặt hắn, có chút bực tức nói: "Ngươi không cảm thấy đối xử với nành như vậy rất tàn nhẫn sao?"
"Để cho nàng hận, chung quy tốt hơn để cho nàng yêu."
Ta rất muốn phản bác hắn, nhưng lại há hốc mồm cứng lưỡi nửa ngày, phát hiện vẫn là hắn nói có đạo lý.
Tuyết Lạc ẩn cư tị thế, chính là bởi vì vẫn chưa bỏ được mối tình thắm thiết đối với hắn, Vũ Văn Sở Thiên đối với nàng càng tốt, nàng lại càng sẽ dứt bỏ không được!
Cuối cùng thống khổ vẫn là nàng.
"Ngươi cùng nàng đến tột cùng có vướng mắc gì?" Thấy Vũ Văn Sở Thiên dùng ánh mắt khác thường nhìn ta, ta mới ý thức tới câu hỏi của mình có chút không ổn, vội lại bổ sung một câu: "Ngươi đừng có hiểu lầm, ta là không muốn Hoán Linh bị thương tổn!"
"A, ta cùng Tuyết Lạc. . . . . . Quen biết khi ta mười bảy tuổi, lúc ta làm việc bị thương rất nặng, là nàng đã cứu ta, hết lòng chữa thương cho ta. . . . . . Ta từ nội tâm cảm kích nàng, cho nên, khi ta biết nàng thích nàng, liền không biết nên như thế nào cự tuyệt."
"Vậy ngươi đến tột cùng có thích nàng hay không?"
Hắn lắc đầu một cái, giương mắt nhìn dãy núi xa xa.
Vài đám mây, bay tới lại bay đi.
"Khi đó trong lòng ta thầm yêu một người. Ngươi nhất định sẽ không hiểu được, loại cảm giác đó có bao nhiêu khổ sở, tựa như đối với mặt trời. . . . . . Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy lại không chiếm được. Biết rõ là một ao ước nhưng lại không muốn tỉnh mộng, thà rằng không tỉnh lại nữa. . . . . ."
Nửa tháng này hắn gầy đi rất nhiều, khuôn mặt có chút góc cạnh, càng thấy tối tăm. Ta nhìn mặt hắn gần trong gang tấc, nhớ lại đoạn mộng cũ ngắm mặt trời lặn, đáy lòng chát chát chua xót, muốn đến tựa sát vào hắn, nói với hắn một câu "Không cần tách ra có được hay không?", lại không thể mở miệng.
Cho nên, ta sâu sắc hiểu cảm nhận của hắn.
Hắn dời tầm mắt về, bất đắc dĩ nhìn ta: "Đoạn thời gian kia, ta cả ngày sống ở trong Địa Ngục, liều mạng đè xuống xung động muốn ôm nàng vào lòng, nhưng nàng cố tình luôn luôn mở một đôi mong đợi, lúc ẩn lúc hiện trước mặt ta. . . . . . Loại cực lực đè nén cùng che giấu đó rất vất vả! Ta cơ hồ điên mất, ý chí đều thời khắc chuẩn bị sụp đổ."
"Cho nên ngươi đón nhận Tuyết Lạc, hi vọng mình lần nữa bắt đầu một đoạn tình cảm?" Ta hiểu cảm giác của hắn, yêu một người không thể yêu, trừ buông tha còn có thể làm gì.
"Không phả, trừ nàng ta đời này không thể yêu bất luận kẻ nào! Ta tiếp nhận Tuyết Lạc là muốn hảo hảo quý trọng nàng, bảo vệ nàng. Ta hết sức đối tốt với Tuyết Lạc, thỏa mãn mọi yêu cầu của nàng, ta muốn để cho nàng giống như Tiểu Trần, làm người hạnh phúc nhất trên đời này."
"Sau đó thì sao?"
"Ta làm một chuyện sai lầm không thể tha thứ được. . . . . . Ta không còn mặt mũi nào giữ lại Tuyết Lạc, chỉ có thể để cho nàng rời đi. Sau đó, ta cũng chưa từng nghe qua tin tức của nàng, không ai biết nàng đi nơi nào."
Ngữ khí của hắn rất trầm trọng, ta vốn muốn hỏi hắn đến tột cùng là sai lầm gì không thể tha thứ. Vừa nhìn biểu tình nặng nề của hắn, liền không hỏi tới nữa.
"Hoán Linh thì sao? Ngươi đừng nói với ta, ngươi đối với nàng cũng chưa bao giờ có yêu?"
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu một cái, "Ta cùng Hoán Linh không có gì. Ta chưa bao giờ nói qua thích nàng, cũng chưa từng có bất kỳ hành động vượt qua khuôn phép, là nàng hiểu lầm mà thôi."
"Ngươi!" Ta giận đến toàn thân phát run chỉ vào hắn."Ngươi nếu như không đối xử với nàng. . . . . . Quá tốt, nàng làm sao sẽ hiểu lầm?"
"Ta không phải cố tình . . . . . . Nàng có lúc rất giống Tiểu Trần, nhất là tùy hứng có thể tức giận. Cho nên, bất kể yêu cầu của nàng có nhiều quá mức, ta đều không đành lòng cự tuyệt!"
"Làm sao ngươi có thể như vậy? Ngươi biết đây đối với Hoán Linh có bao nhiêu tàn nhẫn không?"
"Ngươi cảm thấy ta tàn nhẫn sao?" Hắn đột nhiên xoay mặt, cắn răng nói: "Vậy ngươi có biết mẫu thân của ngươi từng làm gì hay không?"
"Đã làm gì?"
"Thôi." Hắn hít sâu một hơi, đè xuống lửa giận, "Chuyện đã qua, nói còn có ý nghĩa gì. . . . . ."
Lòng của ta co rút đau đớn, nhưng ta không nói được lời nào. Ân oán hai nhà bọn họ không giải được, Vũ Văn Sở Thiên không giải được khúc mắc, hắn cùng với Hoán Linh nhất định vô vọng, như vậy kết thúc chưa hẳn không phải là một chuyện tốt.
Hoàn hảo tính tình Hoán Linh không giống tuyết lạc, nàng vẫn còn trẻ con, có lẽ sẽ bởi vì lần lừa gạt này khổ sở một hồi, nhưng nàng sẽ rất nhanh quên đau đớn, lần nữa bắt đầu.
Ta đột nhiên cảm giác mệt quá, muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút, đang lúc muốn rời đi, thấy hắn thật sâu nhìn chân trời, đáy mắt là nồng đậm quyến luyến, không biết là chìm đắm trong cảnh sắc hay là trong tư niệm.
"Tại sao?" Ta ngẩng đầu nhìn mặt hắn: "Tại sao ngươi không thể cùng nữ nhân ngươi yếu nhất ở cùng nhau? Nàng không thích ngươi sao?"
"Thích! Thế nhưng chỉ là thích, không phải là tình yêu của một nữ nhân đối với nam nhân. . . . . ."
"A!"
Ta vừa mới chuyển thân, Vũ Văn Sở Thiên đột nhiên bắt được cánh tay của ta, "Đi thu thập đồ đạc, ta dẫn ngươi về nhà!"
******************************************************************
Trước khi rời đi, ta đến phòng của Tuyết Lạc cùng nàng nói lời từ biệt.
Ta còn chưa mở miệng, Tuyết Lạc liền hỏi: "Muốn đi sao?"
"Ừ!"
Tuyết Lạc mỉm cười với ta, nhưng là nụ cười là ảm đạm, ngẩn ngơ.
"Ta liền biết hắn sẽ đi. . . . . ." Tuyết Lạc cầm hai quyển sách thuốc đưa cho ta, trong đó một quyển chính là quyển đêm trước ta nắm chặt. "Kỳ thực ngươi đối với y thuật dược lý rất có thiên phú, cái này đưa cho ngươi, hi vọng hữu dụng với ngươi."
"Tuyết Lạc." Ta do dự một chút, biết rõ không nên chạm đến vết thương lòng của Tuyết Lạc, vẫn là nhịn không được muốn đi khuyên nhủ nàng: "Vì một nam nhân như vậy, đáng giá không?"
Tuyết Lạc cười chua xót cười, ngồi trở lại trên ghế, tiếp tục sắp xếp thảo dược.
Rất rõ ràng không muốn trả lời câu hỏi của ta.
"Chờ sau này có cơ hội, ta nhất định trở lại thăm ngươi. Còn nữa, ta ở Lan Hậu phủ tại kinh thành, nếu ngươi muốn rời khỏi nơi này, hãy tới tìm ta."
Nói xong, ta lặng lẽ lui ra ngoài, vừa muốn đóng cửa, chợt nghe Tuyết Lạc yếu ớt thở dài một tiếng: "Hắn đáng giá!"
Hắn đáng giá?
Không nghĩ tới từng hận, từng oán, yêu vẫn chưa bao giờ thay đổi!
"Tại sao? Hắn thực có lỗi với ngươi như vậy. . . . . ."
"Hắn không có lỗi với ta, ngược lại, hắn đối với ta luôn luôn rất tốt, khắp nơi vì ta suy nghĩ. Ngươi cho rằng hắn lãnh khốc vô tình, đó là bởi vì ngươi không hiểu biết hắn, ngươi không hiểu được hắn thân bất do kỷ. Kỳ thực, hắn đối với mỗi người đều rất tốt. . . . . . Duy chỉ có đối với bản thân mình quá mức quá nghiêm khắc. Nếu như nói hắn cả đời thua thiệt qua người nào, đó chính là bản thân hắn."
Cô độc thẳng lên, trời xanh mù mịt.
Đi trên đường nhỏ trong núi, phòng nhỏ dưới chân núi càng ngày càng mơ hồ.
Ta đi tới bên một dòng suối nhỏ, mới vừa ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, Vũ Văn Sở Thiên cũng yên lặng lại đây ngồi, cẩn thận từ trong lồng ngực lấy ra một chiếc khăn tay lụa rất sạch sẽ, nhẹ nhàng chậm chạp nhúng xuống nước, cầm tới đưa ra trước mặt của ta.
Ta đang muốn nhận lấy khăn tay để lau chút mồ hôi cùng bụi bặm dính trên mặt, lại liếc thấy một đôi uyên ương tình ý được thêu trên chiếc khăn kia, vừa nhìn liền biết chính là tín vật đính ước của nữ nhân.
Ta làm bộ như không nhìn thấy, cúi đầu uống vài ngụm nước suối mát lạnh. . . . . .
Hắn thấy ta không cần, cũng không nói thêm cái gì, chẳng qua là cẩn thận gấp khăn lại, trước khi bỏ trở lại trong ngực còn cẩn thận dùng ngón tay sờ sờ, vuốt lên nếp uốn.
"Vội vã cất đi như vậy làm gì?" Ta đưa tay bày ra trước mặt hắn, nói: "Ta lại không nói không dùng!"
Hắn có chút sững sờ, bộ mặt không hiểu đưa tay khăn đặt trên tay ta, nhìn ta dùng sức giặt khăn trong nước một hồi, chùi chùi mặt, lau lau tay. . . . . .
Hắn nhíu nhíu mày, cầm lấy khăn tay giúp ta lau đi bụi đất dính trên tóc, dịu dàng hỏi: "Tâm tình ngươi không tốt?"
Ta muốn nói không có, nhưng dưới hai đạo ánh mắt sắc bén của hắn, ta có một loại cảm giác không cách nào che giấu được.
"Là vì chuyện Tuyết Lạc, hay là Hoán Linh?"
"Ta. . . . . ." Ta gỡ tay của hắn ra, lạnh lùng nói: "Ngươi đối với mỗi nữ nhân đều quan tâm như vậy sao?"
"Không phải!"
"Nếu ngươi không thích thì đừng đối xử quá tốt với người khác, ngươi có biết bộ dạng ra vẻ thâm tình này của ngươi sẽ khiến cho người hiểu lầm hay không. . . . . . Đúng, dáng dấp ta rất giống muội muội của ngươi, nhưng ta không phải nàng, ngươi không nên coi ta trở thành nàng có được hay không?"
Vũ Văn Sở Thiên nhìn ta, một câu cũng không có nói.
"Ta không phải là muội muội của ngươi. . . . . . Nam nữ thụ thụ bất thân, giữa chúng ta tốt nhất vẫn là đừng không minh bạch như vậy." Ta không muốn nhìn vẻ mặt của hắn, nhưng vẫn từ trong tầng tầng sóng nước lăn tăn nhìn thấy bóng của hắn, hắn vẫn còn đang nhìn ta.
Nếu không có kết quả, mập mờ không rõ như vậy đối với hai người cũng không có chỗ tốt. Ta nói: "Thật xin lỗi! Ta. . . . . ."
"Ngươi không cần phải nói nữa, ta hiểu!" Hắn đỡ ta đi xuống tảng đá bóng loáng, lạnh nhạt nói: "Đường quá xa, ta cõng ngươi trở về."
"Tự ta có thể đi."
"Sau khi đưa ngươi hoàn hoàn chỉnh chỉnh về Lan gia, ta tuyệt đối sẽ không quấy rầy ngươi nữa." Khi ta đang bị cả kinh ngây dại ra thì hắn đã cõng ta lên, hít một hơi thật sâu nói: "Xem ra ngươi không cần ta rồi, không có ta. . . . . . Ngươi sẽ sống tốt hơn!"
Trên đường nhỏ gập ghềnh, ta dựa vào trên vai hắn, nước mắt rơi xuống một đường.
Trên thế giới này tại sao phải có một nam nhân như vậy, dễ dàng có thể hiểu rõ tâm ý của ta, có thể dùng thân thể vì ta đỡ kiếm, có thể đối mặt với "Không thể nói lý" của ta không nói một lời tiếp nhận, khiến cho ta không hiểu được, tại sao một câu thật đơn giản của hắn sẽ khiến cho ta lệ rơi không ngừng.
--- ------ ------ --------
Dọc đường có một trấn nhỏ, Vũ Văn Sở Thiên mướn một chiếc xe ngựa, hai người chúng ta nghỉ ngơi một chút, dừng lại đại khái nửa ngày đường liền đi tới nơi.
Trước của Lan Hậu phủ, Vũ Văn Sở Thiên dìu ta xuống xe ngựa, ta cho rằng hắn ít nhất sẽ nói tiếng "gặp lại", nhưng hắn không có.
Ta cũng vậy không cùng hắn nói "gặp lại", bởi vì ta biết, bọn ta sẽ không gặp lại, ta cùng con đường của hắn, hôm nay cũng đi tới cuối. . . . . .
Vũ Văn Sở Thiên liền tiêu sái quay người lại, nhảy lên xe ngựa.
Bóng lưng của hắn rất nhanh biến mất, nhưng máu tươi thẫm ướt trên vai áo hắn rõ ràng lưu lại trong tầm mắt ta, không có biện pháp biến mất nữa!
Im lặng trở về phòng, nương liền vội vã đi tới phòng ta. "Sa Nhi, làm sao ngươi gầy nhiều như vậy?"
"Ta không sao, Hoán Linh nàng. . . . . . Nàng có khỏe không?"
"Hoán Linh?" Lan Phu nhân rót hai ly trà, đưa cho ta một chén, mình bưng lên một chén vừa uống trà, vừa nói: "Cũng may, ở trong phòng nghỉ ngơi."
"A!" Ta cúi đầu hít một hơi, hương trà nồng nặc khiến cho ta nhớ tới mùi vị minh lan, trái tim bị âm trầm bao phủ.
"Sa Nhi?" Nương dừng một chút, hỏi: "Vũ Văn Sở Thiên thương thế như thế nào?"
"Rất tốt." Ta cúi đầu uống một hớp trà, sương mù quẩn quanh nóng đến mắt của ta, làm cho ta cảm thấy trong đôi mắt có chút nóng ẩm.
Nương không hỏi nhiều, vỗ vỗ vai của ta nói: "Ngươi mệt mỏi, nghỉ ngơi thật tốt một chút đi."
Ta yên lặng gật đầu, một giọt lệ lặng lẽ trượt vào ly trà.
Biết Vũ Văn Sở Thiên chỉ có mười mấy ngày, lời nói cộng lại cũng bất quá mười mấy câu, làm sao có thể không buông ra?
Nhưng hết lần này tới lần khác chính là không buông ra được, nghe được tên của hắn, tâm cũng sẽ càng không ngừng run rẩy.
Nhắm mắt lại chính là của hắn nụ cười lúc ẩn lúc hiện.
Nương đi bao lâu rồi ta không biết, ta chính là ngây ngốc ngồi trước bàn, càng không ngừng uống trà Long Tĩnh mình thích nhất, càng uống càng lạnh, càng uống càng khổ.
Hương thơm đã từng thích nhất, lúc này cũng trở nên chát.
Nguyên lai đây chính là tư vị tư niệm, nhưng chúng ta mới tách ra còn chưa tới ba canh giờ. . . . . .
Vào lúc canh ba, ta phủ thêm áo khoác rảnh rỗi đi trong đình viện, không nghĩ tới ở vườn hoa gặp được Hoán Linh cùng nương.
Ta còn còn chưa tới gần, chỉ nghe thấy thanh âm tức giận của Hoán Linh: "Hắn lãnh khốc vô tình? Tàn khốc người là ngươi, là ngươi khiến cho hắn hai bàn tay trắng."
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Hoán Linh lớn tiếng như vậy nói chuyện với nương, ngay cả ta cũng cảm thấy Hoán Linh quá phận, nhưng nương một chút cũng không tức giận, thấp giọng nói: "Nương cũng không muốn ."
"Tỷ tỷ thì sao? Ngươi tại sao không để cho nàng. . . . . ."
"Linh Nhi!" Nương cắt ngang lời nói của Hoán Linh: "Cái này không có quan hệ với tỷ tỷ của ngươi."
"Không sao? !" Hoán Linh lớn tiếng cười, tiếng cười dị thường thê lãnh. "Hai mươi năm trước, ngươi cướp đi phụ thân của Vũ Văn Sở Thiên, hai mươi năm sau, ngươi khiến cho hắn cùng tỷ tỷ gặp lại mà không nhận thức. . . . . . Nương, đổi lại ngươi là hắn, cũng sẽ không từ bỏ ý đồ."
Lời nói của Hoán Linh, như băng thác vạn trượng đổ xuống, đánh nát tất cả lý trí của ta.
Ta khiếp sợ không phải là nợ nần của nương cùng phụ thân Vũ Văn Sở Thiên hai mươi năm trước. Khi nàng khóc thút thít trước phần mộ, khi Vũ Văn Sở Thiên lấy ra một nửa miếng bạch ngọc Hồ Điệp khác thì ta liền đã dự cảm đến chuyện này!
Ta khiếp sợ chính là một câu: "Gặp lại mà không nhận thức"!
Ta cố gắng muốn liên hệ với những thứ nhìn như rối rắm không rõ này, nhưng ta không tìm được lời giải thích hợp lý.
"Là thật sao?" Ta chạy tới, ngây ngốc hỏi: "Nương, Hoán Linh nói là sự thật sao?"
Sắc mặt nương một hồi hồng, một hồi trắng. Hồi lâu, mới khôi phục bình tĩnh nói: "Linh Nhi, ngươi trước trở về đi thôi, ta có lời nói cùng tỷ tỷ ngươi."
Hoán Linh dậm chân một cái, muốn nói điều gì rốt cuộc vẫn không nói ra miệng, tức giận rời đi.
Đợi Hoán Linh đi xa, nương mới nói: "Là thật, hai mươi năm trước ta biết rõ Cô Cũ đã có thê thất, vẫn không kiềm chế được bản thân mà yêu hắn, không tiếc bất cứ giá nào giữ hắn ở bên cạnh ta. Không nghĩ rằng, hắn cuối cùng bỏ ta, trở lại bên cạnh vợ hắn. . . . . ."
"Vậy ta đây? Chuyện này có quan hệ như thế nào với ta?"
"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Nương đột nhiên tiến lên bắt được tay của ta, đôi tay cứng rắn cầm lấy 10 đầu ngón tay của ta phát đau. "Sa Nhi, cái gì cũng đừng hỏi! Nếu cái gì đã quên, cũng đừng suy nghĩ tiếp. Về sau hãy theo ở bên cạnh nương, không cần rời đi, có được hay không?"
Ta gật đầu một cái, cố gắng để cho mình giữ vững mỉm cười.
Ngẩng đầu lên, hoa đào trên cây nở thật tươi đẹp!
Ta cái gì cũng không cần hỏi nữa, bởi vì ta cái gì cũng đã hiểu rồi, hiểu hắn tại sao phải hiểu rõ ta như thế, hiểu hắn tại sao nói: tất cả có thể lần nữa bắt đầu, hiểu hắn tại sao đối với ta tốt như vậy.
Ta thật sự một chút cũng không trách hắn, cũng không trách nương, chẳng qua thật là khổ sở!
"Nương, ba năm trước đây ta đây so Hoán Linh vẫn còn rất thống khổ, phải hay không?"
Nương tựa hồ nghe không hiểu ý của ta, nghi ngờ hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
"Nam nhân khiến cho ta đau đến không muốn sống, không muốn nhớ tới là Vũ Văn Sở Thiên, có đúng hay không?"
"Không phải vậy, không phải như ngươi nghĩ. Ta. . . . . . Ta không biết người nam nhân kia là ai, nhưng ta khẳng định tuyệt đối không thể nào là Vũ Văn Sở Thiên."
"Ngài không cần lừa gạt ta! Ta không có trí nhớ, không có nghĩa là ta không có cảm giác!" Ta từng chút từng chút rút tay lại lui về phía sau, "Nương! Ta không quên được hắn, chính là dùng nhiều Thiên Sầu Tận hơn nữa cũng không thể xóa đi tình cảm của ta đối với hắn!"
"Thiên Sầu Tận? Người nào nói cho ngươi?" Sắc mặt nương nhất thời trở nên tái nhợt, sửng sốt một hồi lâu mới xông lên nắm chặt hai cánh tay của ta. Có lẽ bởi vì quá kích động, tay của nàng đặc biệt dùng sức, bóp đến hai cánh tay ta tê dại.
"Không thể, ngươi không thể yêu hắn, tuyệt đối không được!"
Ta tránh thoát nàng, chạy đến hậu đường, cả phòng màu đỏ bị hơi nước trước mắt che kín!
Ngã ngồi trên mặt đất, ta đếm từng viên từng viên trân châu trên mặt đất, tựa như đếm nước mắt đã từng chảy qua.
Ta cho rằng bị Vũ Văn Sở Thiên lừa gạt, tổn thương, vì hắn mất đi trong sạch, lại bị vứt bỏ đã rất thật đáng buồn rồi.
Nhưng ta dù thế nào cũng không nghĩ ra, chờ đợi ta còn có sự thực càng thêm đáng sợ!
/30
|