“Sơn đừng có bực nữa mà”
_ “sao lại ko? Con nhỏ đó dám nói Thanh như vậy”
_ “đâu có gì, Thanh quen rồi”
_ “bộ cô ta hay nói chuyện với Thanh bằng thái độ đó sao?”
_ “ờ(cuối mặt)
_ “đúng là đáng chết, đừng lo, từ nay Sơn sẽ ko cho ai làm tổn thương đến Thanh đâu”
_ “Thật ko? Kể cả bạn bè Sơn?””
_ “hả?”
_ “ờ, thì Thanh chỉ ví dụ thôi”
_ “ừ, bất kỳ ai cũng ko thể. Vì thật sự Sơn đã yêu Thanh thật rồi” nói rồi Sơn nắm lấy tay Thanh kéo lại gần sát bên mình và đặt ngay lên môi Thanh 1 nụ hôn thật ấm áp(đối với Sơn thôi), chứ thật sự cô nàng ta ko hề có 1 biểu hiện nào gọi là đáp trả cả. Sơn nhận thức đươc liền buôn Thanh ra
_ “Xin…..xin…lỗi….thật sự////Sơn…..ko kiềm chế được” Sơn nói có vẻ hơi ngượng ngùng, rồi tự nhiên Thanh dang tay và ôm lấy Sơn
_ “Thanh cũng yêu Sơn, nhưng bây giờ chúng ta chưa thể tiến xa hơn vì chúng ta chưa có sự nghiệp riêng của mình”, Sơn cũng ôm lấy Thanh
_ “đừng lo, anh sẽ lấy lại lòng tin của ba mẹ và họ sẽ giao lại công ty cho Sơn quản lý sớm thôi, Khi đó em và anh sẽ chính thức đến với nhau”
_ “ừ. Em yêu anh nhiều(nụ cười đắc thắng)”
/
/
_ “bây giờ tôi chở cô về nhà hé” Phi nói khi mà cả hai đang ngồi trên chiếc xe máy
_ “anh chở tôi đến nơi nào có thể nhìn cảnh được đi” Chi
_ “cô ko về sao?” Phi
_ “anh ko muốn đi thì thôi”
Sao tự nhiên nghe Chi nói vậy Phi thấy mình có lỗi sao đó
_ “ko, để tôi chở cô đến 1 nơi”
_..........cả 2 im lặng 1 lúc
_ “anh với chị ấy có quan hệ gì vậy?” Chi lên tiếng
_ “là bạn”
_ “nhưng sao tôi thấy thái độ của anh ko giống đối xử với 1 người bạn”
_ …………………
_ “anh ko muốn nói thì thôi”
Cả 2 lại tiếp tục im lặng cho đến khi Phi dừng lại 1 nơi,
_ “đến rồi” phi lên tiếng, dựng xe, Chi bước xuống, nhìn xung quanh, 1 cái hồ lớn, xung quanh là cây và thảm cỏ, nhưng sao lại ko thấy ai thế này
_ “ko có ai đâu, đừng nhìn nữa” Phi
_ “tại sao?” Chi
_ “đây là đất nhà tôi, ko ai được đến đây nếu ko được tôi cho phép đâu”
_ “là nơi bí mật sao?”
_ « cứ cho là vậy »
Nghe Phi nói mà Chi cảm thấy vui vui sao ấy, nơi bí mật của Phi, Chi đã bước được đến nơi bí mật của Phi sao
_ “ngồi xuống đi” Phi lên tiếng khi mà thấy Chi cứ đứng suy nghĩ cái gì đó. Phi ngã người trên thảm cỏ, 2 tay để sau đầu,nhắm mắt lại hít 1 hơi thật sâu. Chi nhìn thấy Phi như vậy, cô nàng cũng bắt chước và nằm cạnh Phi, hít 1 hơi thật sâu nhưng cô nàng lại mở mắt nhìn lên trời xanh
_ “anh thường đến đây ko?”
_ “thỉnh thoảng”
_ “vậy anh đến đây với ai”
_ “1 mình”
Nghe câu trả lời của Phi mà Chi im lặng 1 lúc lâu
_ “vậy sao hôm nay anh lại dẫn tôi đến đây”
_..............
_ “sao lại ko trả lời?”
_.................
Chi xoay mặt qua thì thấy Phi vẫn đang nhắm mắt, nhìn kỹ thì thấy gương mặt lạnh lùng kia bây giờ lại giống như 1 đứa trẻ đang ngủ vậy đó, ko kiểm soát được hành động của bản thân, Chi ngồi dậy, lấy tay chạm vào mắt, đôi mắt có hàng lông mi thật dài, rồi đến chiếc mũi cao của Phi, sau là đến làn môi kia, nó cứ như có 1 ma lực nào đó khiến cho Chi ko kiềm lòng được mà liền đặt lên chiếc môi ấy 1 nụ hôn, chỉ 5s thoáng qua, Chi lại quay mặt chỗ khác, lấy 2 tay để lên ngực mình, cảm giác sao mà nóng thể, trái tim như muốn thoát khỏi người Chi, Chi cố gắn trấn tĩnh bản thân rồi lại nhìn Phi. Chẳng thể tả được đây là cảm giác gì nữa. Chi hít 1 hơi thật sâu rồi lại nằm xuống, nhắm mắt lại. chỉ khoảng 10 phút sau Phi mở mắt ra, ko dám cử động, hình như có cái gì đó đang ở bên cạnh mình, nhìn kỹ lại thì thấy cô nàng Chi đang nép sát thân mình vào người Phi mà ngủ, anh chang đành phải lẳng lặng mà quan sát.
‘thật ra cô ấy cũng đâu có xấu tính, chỉ là………….’ Suy nghĩ vậy thôi, Phi liền quay mặt lên nhìn bầu trời xanh kia
‘điều quan trọng bây giờ là Nhím, mình phải tìm cách trị bệnh và đưa con bé về nhà. Ko cho ai làm tổn thương đến con bé nữa’
/
/
17h
Chi cựa mình, chớp chớp mắt vài cái, nhìn thấy bầu trời đã dần buông xuống, lại nhìn kỹ 1 lần nữa thì,…….đột nhiên Chi ngồi bật dậy…
_ “cô làm gì phản ứng ghê vậy?” Phi cũng từ từ mở mắt
_ “anh…sao anh …ôm tôi” Chi nói mà mặt đỏ ửng
Phi ngồi dậy, co tay rồi lại thẳng tay
_ “cô có lộn ko? Nghĩ sao nằm trên tay tôi suốt mấy tiếng đồng hồ, rồi giờ nói tôi ôm cô”
_ “tôi…tôi…… “ Chi ngập ngừng
_ “ko nói với cô nữa, chúng ta về” Phi đứng dậy bước đi lại chiếc xe
_ “xin lỗi” Chi cuối mặt
Phi vẫn ko quay mặt lại, mĩm cười rồi lại dắt xe ra
_ “về thôi”
Chi ngồi lên xe mà ko dám nói 1 câu, cô nàng thấy xấu hổ quá, tự nhiên ngủ quên rồi còn nằm trên tay Phi nữa chứ(bật mí xíu nha, thiệt ra là tai Phi thấy Chi nằm ko có gì kê đầu nên anh chàng tự nguyện dùng tay mình làm gối đó, vậy mà con bé có biết đâu, cứ tưởng mình….)
Cả 2 im lặng suốt cho đến khi về tới nhà Chi
_ “cám ơn anh” Chi
_ “ừ” Phi
Chi quay mặt bước vào nhà, Phi cũng quay xe lại trước khi đi, Phi cũng quay lại nhìn bóng hình ai kia rồi mới đi, Phi vừa phóng xe thì Chi cũng quay lại nhìn người con trai ấy 1 lúc rồi mới vào
_ “con gái sao nay về trễ vậy?”
_ “mẹ sắp xếp cả à?”
_ “ừ, con thấy sao?”
_ “mới đầu con thấy ko thích chút nào………”
_ “thế bây giờ thì sao?”
_ “con………….(đỏ mặt)….con lên lầu đây” nói rồi Chi chạy lên lầu
_ “con bé này thật sự đã yêu rồi, mong là con sẽ ko giống mẹ của ngày xưa”
/
/
Phi sau khi đưa Chi về thì đã chạy thẳng đến bệnh viên T, trên đường đi, bớt chợt lâu lâu Phi lại nở 1 nụ cười nhưng chẳng biết là do đâu
/
_ “chị cứ lấy kẹo của em là sao?”
_ “của tôi mà, tự nhiên giành của người ta mà còn nói”
_ “kẹo này em mua chứ bộ”
_ “ai nói, để trong ngăn tủ của tôi là của tôi”
_ “nhưng mà em mua để trog đó thì là của em”
_ “ko dám đâu, bây giờ trong tay quan là của quan”
_ “chị chơi xấu”
_ “hihi, kệ tôi, xấu mà có kẹo ăn”
Đó là cuộc nói chuyện của Nhím và Nam nhà ta đó, đang giành mấy cây kẹo đó mà, Nam thì cố ý chọc Nhím chứ chàng ta đâu cần gì mấy cây kẹo đó. Trang ngồi kế bên chẳng biết nên vui hay nên buồn cho con bạn đây. Nhím ko còn lạnh lùng như xưa, như vậy là tốt hay xấu, rồi nỗi lo mà Trang dành cho Nhím nữa. Nam thật sự đang đùa giỡn hay là thật lòng. từ đó giờ Nam chưa hề quen ai quá 10 ngày cả, tất cả chỉ là vui qua đường thôi, cũng như Trang đã nói Nam là người khó hiểu, thích khám phá những cái lạ nhất là những người con gái kỳ lạ như Nhím đây.
Cạch………
Phi bước vào, mọi hành động của Nam và Nhím liền dừng lại
_ “Phi đến xem cậu ta giành kẹo của Ý kìa” Nhím nói như đang mét với anh trai mình vậy đó
Phi cười hiền rồi bước lại ngồi cạnh Nhím
_ “Ý thấy khoẻ ko?” Phi
_ “khoẻ lắm rồi, chỉ có cậu ta chọc cho Ý bực thôi à, Phi xử cậu ta đi” Nhím nói như giọng nhõng nhẽo vậy đó. Trang và Nam đều cảm thấy thật sự khó hiểu. Nhím đã thay đổi tính tình thật sao? Chỉ có Phi biết đây mới chính là con người thật sự của Nhím, hồn nhiên vui tươi, trên môi lúc nào cũng nở 1 nụ cười, vậy mà bấy lâu nay Nhím đã che giấu thật kỹ càng
_ “ờ, để chút Phi xử lý cậu ta cho.”
_ “ờ. Phi xử đi,ghét cậu ta nhất”
_ “thế bây giờ muốn làm gì ko?”
_ “muốn ngủ à, buồn ngủ rồi”
_ “ờ, chắc ngấm thuốc rồi đó” Nam
_ “vậy Ý nằm xuống đi” Phi nói, Ý làm theo, rồi Phi lấy chăn đấp lại cho Nhím
Hành động của Phi cũng làm cho Trang cảm thấy thật lo lắng, chẳng biết Phi đang nghĩ gì sao lại đối xử tốt với Ý như vậy? đó là tốt hay xấu đây? Rồi còn khang nữa. thật ra Trang đang rất lo lắng lịch sử sẽ lặp lại khi 3 chàng trai này cứ kè kè theo Nhím suốt
_ “xong rồi,2 người về đi. Để tôi ở lại thôi” trang
_ “ừ, tôi về, có gì alo tôi” Phi
_ “ừ” Trang
_ “em cũng phải về nữa hả?” Nam
_ “cậu là tôi phải dùng từ “biến””
_ “sao chi cứ có ác cảm với em à” Nam
_ “cậu muốn đùa giỡn với ai cũng được nhưng với Ý thì tuyệt đối ko” Trang
_ “em có đùa giỡn gì đâu, thôi em về, mai em lại đến, tạm biệt chị”
Thế là phòng bệnh bây giờ chỉ còn Trang và Nhím. Nhìn Nhím mà cô nàng cũng chẳng biết nên làm gì nữa
‘bà phải mau nhớ lại mọi chuyện để xử lý, chứ như thế này tôi sợ bà sẽ là người bị tổn thương mất’
/
‘chị….đúng là đặc biệt…..’
/
_ “mẹ ơi. Em đã trở lại như ngày xưa, nhưng con ko biết đó là nên vui hay buồn đây nữa”
_.....................
_ “con sợ em sẽ bị người khác lợi dụng và làm tổn thương”
_...............
_ “con sẽ bảo vệ em, con sẽ đưa em về đoàn tụ với gia đình mình mẹ à, con hứa đấy”
_ “sao lại ko? Con nhỏ đó dám nói Thanh như vậy”
_ “đâu có gì, Thanh quen rồi”
_ “bộ cô ta hay nói chuyện với Thanh bằng thái độ đó sao?”
_ “ờ(cuối mặt)
_ “đúng là đáng chết, đừng lo, từ nay Sơn sẽ ko cho ai làm tổn thương đến Thanh đâu”
_ “Thật ko? Kể cả bạn bè Sơn?””
_ “hả?”
_ “ờ, thì Thanh chỉ ví dụ thôi”
_ “ừ, bất kỳ ai cũng ko thể. Vì thật sự Sơn đã yêu Thanh thật rồi” nói rồi Sơn nắm lấy tay Thanh kéo lại gần sát bên mình và đặt ngay lên môi Thanh 1 nụ hôn thật ấm áp(đối với Sơn thôi), chứ thật sự cô nàng ta ko hề có 1 biểu hiện nào gọi là đáp trả cả. Sơn nhận thức đươc liền buôn Thanh ra
_ “Xin…..xin…lỗi….thật sự////Sơn…..ko kiềm chế được” Sơn nói có vẻ hơi ngượng ngùng, rồi tự nhiên Thanh dang tay và ôm lấy Sơn
_ “Thanh cũng yêu Sơn, nhưng bây giờ chúng ta chưa thể tiến xa hơn vì chúng ta chưa có sự nghiệp riêng của mình”, Sơn cũng ôm lấy Thanh
_ “đừng lo, anh sẽ lấy lại lòng tin của ba mẹ và họ sẽ giao lại công ty cho Sơn quản lý sớm thôi, Khi đó em và anh sẽ chính thức đến với nhau”
_ “ừ. Em yêu anh nhiều(nụ cười đắc thắng)”
/
/
_ “bây giờ tôi chở cô về nhà hé” Phi nói khi mà cả hai đang ngồi trên chiếc xe máy
_ “anh chở tôi đến nơi nào có thể nhìn cảnh được đi” Chi
_ “cô ko về sao?” Phi
_ “anh ko muốn đi thì thôi”
Sao tự nhiên nghe Chi nói vậy Phi thấy mình có lỗi sao đó
_ “ko, để tôi chở cô đến 1 nơi”
_..........cả 2 im lặng 1 lúc
_ “anh với chị ấy có quan hệ gì vậy?” Chi lên tiếng
_ “là bạn”
_ “nhưng sao tôi thấy thái độ của anh ko giống đối xử với 1 người bạn”
_ …………………
_ “anh ko muốn nói thì thôi”
Cả 2 lại tiếp tục im lặng cho đến khi Phi dừng lại 1 nơi,
_ “đến rồi” phi lên tiếng, dựng xe, Chi bước xuống, nhìn xung quanh, 1 cái hồ lớn, xung quanh là cây và thảm cỏ, nhưng sao lại ko thấy ai thế này
_ “ko có ai đâu, đừng nhìn nữa” Phi
_ “tại sao?” Chi
_ “đây là đất nhà tôi, ko ai được đến đây nếu ko được tôi cho phép đâu”
_ “là nơi bí mật sao?”
_ « cứ cho là vậy »
Nghe Phi nói mà Chi cảm thấy vui vui sao ấy, nơi bí mật của Phi, Chi đã bước được đến nơi bí mật của Phi sao
_ “ngồi xuống đi” Phi lên tiếng khi mà thấy Chi cứ đứng suy nghĩ cái gì đó. Phi ngã người trên thảm cỏ, 2 tay để sau đầu,nhắm mắt lại hít 1 hơi thật sâu. Chi nhìn thấy Phi như vậy, cô nàng cũng bắt chước và nằm cạnh Phi, hít 1 hơi thật sâu nhưng cô nàng lại mở mắt nhìn lên trời xanh
_ “anh thường đến đây ko?”
_ “thỉnh thoảng”
_ “vậy anh đến đây với ai”
_ “1 mình”
Nghe câu trả lời của Phi mà Chi im lặng 1 lúc lâu
_ “vậy sao hôm nay anh lại dẫn tôi đến đây”
_..............
_ “sao lại ko trả lời?”
_.................
Chi xoay mặt qua thì thấy Phi vẫn đang nhắm mắt, nhìn kỹ thì thấy gương mặt lạnh lùng kia bây giờ lại giống như 1 đứa trẻ đang ngủ vậy đó, ko kiểm soát được hành động của bản thân, Chi ngồi dậy, lấy tay chạm vào mắt, đôi mắt có hàng lông mi thật dài, rồi đến chiếc mũi cao của Phi, sau là đến làn môi kia, nó cứ như có 1 ma lực nào đó khiến cho Chi ko kiềm lòng được mà liền đặt lên chiếc môi ấy 1 nụ hôn, chỉ 5s thoáng qua, Chi lại quay mặt chỗ khác, lấy 2 tay để lên ngực mình, cảm giác sao mà nóng thể, trái tim như muốn thoát khỏi người Chi, Chi cố gắn trấn tĩnh bản thân rồi lại nhìn Phi. Chẳng thể tả được đây là cảm giác gì nữa. Chi hít 1 hơi thật sâu rồi lại nằm xuống, nhắm mắt lại. chỉ khoảng 10 phút sau Phi mở mắt ra, ko dám cử động, hình như có cái gì đó đang ở bên cạnh mình, nhìn kỹ lại thì thấy cô nàng Chi đang nép sát thân mình vào người Phi mà ngủ, anh chang đành phải lẳng lặng mà quan sát.
‘thật ra cô ấy cũng đâu có xấu tính, chỉ là………….’ Suy nghĩ vậy thôi, Phi liền quay mặt lên nhìn bầu trời xanh kia
‘điều quan trọng bây giờ là Nhím, mình phải tìm cách trị bệnh và đưa con bé về nhà. Ko cho ai làm tổn thương đến con bé nữa’
/
/
17h
Chi cựa mình, chớp chớp mắt vài cái, nhìn thấy bầu trời đã dần buông xuống, lại nhìn kỹ 1 lần nữa thì,…….đột nhiên Chi ngồi bật dậy…
_ “cô làm gì phản ứng ghê vậy?” Phi cũng từ từ mở mắt
_ “anh…sao anh …ôm tôi” Chi nói mà mặt đỏ ửng
Phi ngồi dậy, co tay rồi lại thẳng tay
_ “cô có lộn ko? Nghĩ sao nằm trên tay tôi suốt mấy tiếng đồng hồ, rồi giờ nói tôi ôm cô”
_ “tôi…tôi…… “ Chi ngập ngừng
_ “ko nói với cô nữa, chúng ta về” Phi đứng dậy bước đi lại chiếc xe
_ “xin lỗi” Chi cuối mặt
Phi vẫn ko quay mặt lại, mĩm cười rồi lại dắt xe ra
_ “về thôi”
Chi ngồi lên xe mà ko dám nói 1 câu, cô nàng thấy xấu hổ quá, tự nhiên ngủ quên rồi còn nằm trên tay Phi nữa chứ(bật mí xíu nha, thiệt ra là tai Phi thấy Chi nằm ko có gì kê đầu nên anh chàng tự nguyện dùng tay mình làm gối đó, vậy mà con bé có biết đâu, cứ tưởng mình….)
Cả 2 im lặng suốt cho đến khi về tới nhà Chi
_ “cám ơn anh” Chi
_ “ừ” Phi
Chi quay mặt bước vào nhà, Phi cũng quay xe lại trước khi đi, Phi cũng quay lại nhìn bóng hình ai kia rồi mới đi, Phi vừa phóng xe thì Chi cũng quay lại nhìn người con trai ấy 1 lúc rồi mới vào
_ “con gái sao nay về trễ vậy?”
_ “mẹ sắp xếp cả à?”
_ “ừ, con thấy sao?”
_ “mới đầu con thấy ko thích chút nào………”
_ “thế bây giờ thì sao?”
_ “con………….(đỏ mặt)….con lên lầu đây” nói rồi Chi chạy lên lầu
_ “con bé này thật sự đã yêu rồi, mong là con sẽ ko giống mẹ của ngày xưa”
/
/
Phi sau khi đưa Chi về thì đã chạy thẳng đến bệnh viên T, trên đường đi, bớt chợt lâu lâu Phi lại nở 1 nụ cười nhưng chẳng biết là do đâu
/
_ “chị cứ lấy kẹo của em là sao?”
_ “của tôi mà, tự nhiên giành của người ta mà còn nói”
_ “kẹo này em mua chứ bộ”
_ “ai nói, để trong ngăn tủ của tôi là của tôi”
_ “nhưng mà em mua để trog đó thì là của em”
_ “ko dám đâu, bây giờ trong tay quan là của quan”
_ “chị chơi xấu”
_ “hihi, kệ tôi, xấu mà có kẹo ăn”
Đó là cuộc nói chuyện của Nhím và Nam nhà ta đó, đang giành mấy cây kẹo đó mà, Nam thì cố ý chọc Nhím chứ chàng ta đâu cần gì mấy cây kẹo đó. Trang ngồi kế bên chẳng biết nên vui hay nên buồn cho con bạn đây. Nhím ko còn lạnh lùng như xưa, như vậy là tốt hay xấu, rồi nỗi lo mà Trang dành cho Nhím nữa. Nam thật sự đang đùa giỡn hay là thật lòng. từ đó giờ Nam chưa hề quen ai quá 10 ngày cả, tất cả chỉ là vui qua đường thôi, cũng như Trang đã nói Nam là người khó hiểu, thích khám phá những cái lạ nhất là những người con gái kỳ lạ như Nhím đây.
Cạch………
Phi bước vào, mọi hành động của Nam và Nhím liền dừng lại
_ “Phi đến xem cậu ta giành kẹo của Ý kìa” Nhím nói như đang mét với anh trai mình vậy đó
Phi cười hiền rồi bước lại ngồi cạnh Nhím
_ “Ý thấy khoẻ ko?” Phi
_ “khoẻ lắm rồi, chỉ có cậu ta chọc cho Ý bực thôi à, Phi xử cậu ta đi” Nhím nói như giọng nhõng nhẽo vậy đó. Trang và Nam đều cảm thấy thật sự khó hiểu. Nhím đã thay đổi tính tình thật sao? Chỉ có Phi biết đây mới chính là con người thật sự của Nhím, hồn nhiên vui tươi, trên môi lúc nào cũng nở 1 nụ cười, vậy mà bấy lâu nay Nhím đã che giấu thật kỹ càng
_ “ờ, để chút Phi xử lý cậu ta cho.”
_ “ờ. Phi xử đi,ghét cậu ta nhất”
_ “thế bây giờ muốn làm gì ko?”
_ “muốn ngủ à, buồn ngủ rồi”
_ “ờ, chắc ngấm thuốc rồi đó” Nam
_ “vậy Ý nằm xuống đi” Phi nói, Ý làm theo, rồi Phi lấy chăn đấp lại cho Nhím
Hành động của Phi cũng làm cho Trang cảm thấy thật lo lắng, chẳng biết Phi đang nghĩ gì sao lại đối xử tốt với Ý như vậy? đó là tốt hay xấu đây? Rồi còn khang nữa. thật ra Trang đang rất lo lắng lịch sử sẽ lặp lại khi 3 chàng trai này cứ kè kè theo Nhím suốt
_ “xong rồi,2 người về đi. Để tôi ở lại thôi” trang
_ “ừ, tôi về, có gì alo tôi” Phi
_ “ừ” Trang
_ “em cũng phải về nữa hả?” Nam
_ “cậu là tôi phải dùng từ “biến””
_ “sao chi cứ có ác cảm với em à” Nam
_ “cậu muốn đùa giỡn với ai cũng được nhưng với Ý thì tuyệt đối ko” Trang
_ “em có đùa giỡn gì đâu, thôi em về, mai em lại đến, tạm biệt chị”
Thế là phòng bệnh bây giờ chỉ còn Trang và Nhím. Nhìn Nhím mà cô nàng cũng chẳng biết nên làm gì nữa
‘bà phải mau nhớ lại mọi chuyện để xử lý, chứ như thế này tôi sợ bà sẽ là người bị tổn thương mất’
/
‘chị….đúng là đặc biệt…..’
/
_ “mẹ ơi. Em đã trở lại như ngày xưa, nhưng con ko biết đó là nên vui hay buồn đây nữa”
_.....................
_ “con sợ em sẽ bị người khác lợi dụng và làm tổn thương”
_...............
_ “con sẽ bảo vệ em, con sẽ đưa em về đoàn tụ với gia đình mình mẹ à, con hứa đấy”
/67
|