Vào học mà ngoại trừ NHím thì chẳng có ai mà hướng thú cả, mọi người cứ nhìn Nhím suốt. và cuối cùng
Reng….giờ ra chơi cũng đã đến, và cái tin Phi bế người con gái lạ đã vang đi khắp cái trường này, vừa bàn tán việc đó thì thân phận người con gái lạ ấy chính là Ý tiếp tục được lan truyền, mọi người ai cũng ngạc nhiên sửng sốt cả, vịt con xấu xí bỗng nhiên biến thành một con thiên nga lộng lẫy, bây giờ vấn đề về Nhím là nóng nhất trường rồi.
Lớp 12a1
_ “Ý muốn xuống căn tin” Nhím
_ “muốn ăn gì, Khang mua, chứ chân đau mà cứ đi xuống đi lên cầu thang ko tốt đâu” Khang
_ “Nhưng Ý muốn xuống căn tin để xem mình có nhớ gì ko à” Ý
_ “ko được, Ý phải ở lại đây, khi nào chân khoẻ lại rồi hả đi” Khang. Nhím nhìn qua Khang rồi lại nhìn xuống Phi như đang cầu cứu vậy đó, Phi nhìn thấy ánh mắt của Nhím nên
_ “được rồi, để tôi bế Ý xuống dưới, 1 lát rồi mình lên” Phi đứng lên
_ “ko cần, nếu muốn thì tôi sẽ là người làm việc đó” Khang cũng đứng dậy, 2 ánh mắt nhìn nhau.
_ “2 anh khỏi lo, bà xã của em thì để em bế” Nam từ ngoài bước vào, mọi người tập trung vào anh chàng, bước xuống bàn NHím
_ “để em bế chị nha” Nam. Nhím nhìn Nam rồi quay lại nhìn Khang và Phi, ba chàng trai đang nhìn chầm chầm vào cô nàng. Biết chọn ai đây? Biết nói gì đây, sao mà khó xử quá.
_ “Phi nha,hihi” Nhím cười hiền, thế là Phi bước lại và nhận nhiệm vụ bế Nhím xuống căn tin, còn mấy người kia thì lại tràn đầy những cảm xúc khó tả, nhưng rồi họ cũng theo sau. Suốt dọc đường đi, từ hành lang, đến cầu thang rồi vào đến căn tin ai ai cũng thấy hình ảnh 1 người con trai đang bế 1 người con gái theo sau là những người khác(sao giống hoàng tử, công chúa và đoàn tuỳ tùng quá, hihi. Mà tuỳ tùng gì mà đẹp trai đẹp gái thế ko biết nữa).
Tại căn tin. Bây giờ cái bàn của tụi nó đang đông kín những ánh mắt, chỉ là ánh mắt thôi,mọi người chỉ dám nhìn chứ chẳng ai dám lại gần cả.
_ “Ý ăn gì?” Khang
_ “Khang mua dùm Ý ly nước là được rồi” Nhím
Bây giờ bàn của tụi nhỏ nhà mình gồm những ai đây. Ko phải 1 mà là 2 bàn luôn, tụi nó kéo lại sát nhau rồi, Khang, Phi, Nam, Quân, Liên, NHím, Ly
_ “ừ, để Khang mua cho, đợi xíu” nói rồi Khang đi vào, nhưng suy đi , nghĩ lại thì sao Khang lại quên mất bàn này có bao nhiêu người vậy chứ? Sao hỏi có mình NHím à. hơi bất lịch sự rồi nha.hi
_ “hi.” Trang cùng bước đến rồi ngồi vào bàn
“sao bà lại xuống đây vậy?”
_ “đi xuống cho biết căn tin(mặt cười)” Nhím
_ “a…ha…..xin chào vịt con xấu xí…..” từ đâu 1 cô gái đi lại, theo sau là vài đứa con gái khác, mọi người ngước mặt nhìn bọn đó, chẳng ai nói gì
_ “vịt con xấu xí nay bỗng thành thiên nga sau khi đi 1 vòng tử môn quan hả? haha” cô gái đó cười
_ “thế mày có muốn cũng biến thành thiên nga ko” Trang nói nhưng vẫn ngồi tại chỗ
_ “haha, tiểu thư đây xinh đẹp sẵn rồi, đâu như vịt con xấu xí kia, ko biết đã tri trét bao nhiêu lớp phấn lên mặt mà được như thế này đây” nói rồi cả đám cười rộ lên
_ “bộ trước kia mình xấu lắm hả?” Nhím lên tiếng, gương mặt vẫn bình thản, vẫn ko có 1 vẻ gì gọi là tức giận, cái kính cận dỏm đã bị tháo gỡ để lộ đôi mắt lúc nào cũng có cảm giác vui vẻ. đám người kia nghe Nhím hỏi mà ngưng cả cười, nhìn NHím, chắc bọn chúng đâu biết Nhím đã bị mất trí rồi.
_ “ê, nhỏ này bị điên hay sao hỏi tao kỳ vậy mày” con nhỏ cầm đầu hỏi nhỏ kế bên
_ “chắc vậy, bữa nó bị trúng đầu, nay điên chắc”
Vậy là rõ, đám người này có mặt trong vụ việc đám hội đồng Nhím lần trước đây mà.
_ “thì ra là tụi bây à? Hung thủ đánh Ý » Trang tức giận, đứng dậy, 2 tay nắm lại. mọi người trong bàn cũng nhìn bọn đó với ánh mắt cực kỳ là khát máu
_ “mấy người là fc của ai? » Nam
_ “họ là fc của Khang chứ ai” Thanh ở bàn bên cạnh đột nhiên lên tiếng
_ “các người đã hại Ý” Khang bước ra, đặt trên bàn ly nước rồi nhìn đám người đó, vừa thấy Khang bọn họ liền tắt ngay nụ cười, đồng thời gương mặt bỗng tối sầm lại
_ “anh…anh Khang……” cô gái đó ấp úng
_ “chính các cô đã hại Ý” Khang hỏi lại 1 lần nữa
_ “ko…ko…..”
_ “cô còn chối sao?” Trang
Khang nhìn đám người đó
_ “ko phải…ko phải…còn có nhóm người kia nữa”
_ “Ại” Khang. Nghe Khang hỏi mà cả đám rùng mình
_ “là bọn bên fc của Phi với Nam nữa”
_ “các cô giỏi lắm. bắt đầu từ hôm nay giải tán ngay cái fc quái quỷ của các cô, tôi ko xứng và từ đây sắp tới ko được động đến Ý, ko thì…………” Khang bỏ lững câu nói
“và sẵn đây, tôi xin tuyên bố Nguyễn Nhật Khang tôi đây chính là bạn trai, người yêu của Ý, nếu bất kỳ ai có ý xấu với cô ấy thì tôi sẽ ko tha thứ 1 ai”
Tin động trời, lại thêm 1 tn động trời nữa, mọi người đang nhìn Khang, đặc biệt là Nhím kìa, cô nàng chẳng nhớ gì, Nam thì cứ kêu NHím bằng bà xã, rồi cái hình ở trong laptop của Nhím nữa, NHím và anh chàng ta có quan hệ gì? Nhím chưa tìm hiểu được thì lại đến chuyện Nhím trở thành bạn gái Khang, trời ơi. Biết phải làm sao đây?
_ “ông điên hả Khang. Ông muốn đem rắc rối đến cho Ý đến khi nào hả?” Trang
_ “bà im đi. Tôi sẽ bảo vệ Ý” Khang gắt
_ “ông…..” Trang tức đến nghẹn họng, Trang đã nói rồi, Ý sẽ ko đấu lại bọn tiểu thư nhà giàu kia đâu, vậy mà Khang cứ muốn lôi Ý vào cuộc chiến này là sao? Cần khoa trương vậy ko? Nói cho mọi người biết như vậy chẳng khác nào trực tiếp khiêu chiến với họ
_ “Khang….” Nhím định nói gì đó
_ “Khang sẽ bảo vệ Ý, bằng bất cứ giá nào. Ý hãy yên tâm” Khang
_ “Nhưng……” Nhím
_ “chuyện gì?” Khang
_ “nhưng bây giờ Ý ko có tình cảm với Khang” NHím nói lý nhí, đủ mọi người nghe.
Thất vọng, vui mừng, khinh bỉ, đủ mọi cảm xúc xuất hiện trên những gương mặt có ở đây
_ “Ý quên những kỷ niệm giữa 2 chúng ta rồi hay sao?” Khang quay lại nhìn vào mắt Nhím. 2 tay đặt lên vai, nắm chặt làm cho Nhím có 1 cảm giác hơi đau và sợ nữa….Thật sự NHím ko nhớ gì cả, những mảng ghép của ký ức từng chút, từng chút 1 hiện lên trong đầu Nhím, nhưng Nhím chưa thể ghép lại được. rồi hiện tại, những sự việc đang diễn ra với Nhím, chỉ toàn là chuyện tình cảm thôi.
_ “Ý, Thật sự Ý……….(“mẹ ơi. Sách y của con đâu?”…………… « hoa hướng dương này đẹp quá 2 hé »………….. ““ko. Mẹ ko bao giờ bỏ Nhím của mẹ đâu, ko bao giờ bỏ rơi 2 đứa đâu, ngoan nha”……………………..ông nội….bà nội….mẹ hết thương Nhím rồi…huhu…..”………………….“tôi tên Khang, Nguyễn Nhật Khang, 10 tuổi, tôi ở đây 1 mình à. còn bạn”……………………….“em đã nói là ko đi mà. Sao anh lại chống đối em như thế, ghét 2 nhất…….. »…………………… “cô nên đưa cô bé ra khỏi căn nhà này để tránh cô bé làm hại đến những người xung quanh, nếu ko, đúng vào năm 10 tuổi, con bé lại sẽ gây ra 1 hậu quả không lường được nữa đấy”…………………… đúng vào năm 10 tuổi, con bé lại sẽ gây ra 1 hậu quả không lường được nữa đấy”…………………… đúng vào năm 10 tuổi, con bé lại sẽ gây ra 1 hậu quả không lường được nữa đấy”…………………… “đừng chạy nữa…nguy hiểm…coi chừng…..Á……………..”)……………..Á……………………….” Nhím ôm lấy đầu mình, ngã xuống
Mọi người hốt hoảng………..
_ “mẹ…….hướng dương……….mẹ……….mẹ….m……………….” và Nhím đã ngất luôn tại chỗ, Khang nhanh tay nhất bế Nhím lên, Trang lấy điện thoại gọi ngay cho tài xế, cả đám vội vàng đưa Nhím đến bệnh viện. Nhím đã ngất nhưng trog cơn mê vẫn nói “mẹ,…..mẹ……tại con……..mẹ……………….”. chắc đây là nỗi dằng vặc lớn nhất trong lòng Nhím mà bấy lâu nay cô nàng ko thể nào quên được.
_ “Ý….Ý đừng có chuyện gì nha…….tại Khang tất cả” Khang nói khi mà cõi lòng Khang đang tan nát, hơi thở của Nhím sao yếu thế, rồi vết thương trên đầu sao lại chảy máu thế kia
‘Yến…NHím…Nhím của 2 đừng có chuyện gì nha,,,……đừng làm 2 sợ mà……..NHím…..Phi ko thể chịu thêm 1 cú sốc nào nữa đâu…….em phải cố gắn cố gắn nha……hãy giống mẹ của chúng ta……’ tư tưởng của Phi cũng đang gào thét thật lớn, em gái Khang đã ra đi 1 lần tưởng chừng ko gặp lại, nhưng trời cao đã sắp đặt cho anh em gặp nhau, vậy mà bây giờ lại tạo ra hoàn cảnh trớ trêu như thế…………..
‘chị……chị ko được có chuyện gì nha……….thật sự em đã……….’
Bệnh viện T
Phi đã gọi điện cho My lúc trên đường đến đây, xe vừa tới là My và 1 số bác sỹ, y tá khác đang đứng chờ, đưa NHím thẳng vào phòng cấp cứu,mọi người ở ngoài mà đứng ngồi ko yên
Bụp………….1 cú đấm bay thẳng vào mặt Khang
_ “tất cả tại cậu, Ý mà có chuyện gì cậu sẽ ko yên với tôi đâu” Phi nói mà 2 mắt đỏ rực như muốn ăn tươi nuốt sống Khang vậy đó, 1 Hoàng Phi trầm tính, lạnh lùng bỗng chốc biến thành một con quỹ dữ. Khang bị ngã nhào xuống
_ “Khang đâu cố ý” Liên đỡ Khang đứng lên
_ “đã nói là Ý ko chịu được kích động mà, cậu vui rồi chứ gì? Ý là bạn gái cậu, cả trường biết rồi, chẳng ai dám giành Ý với cậu nữa rồi đó…..Cậu vui chưa…haha….vui thì hãy cười lên đi….sao lại ủ dột thế kia…haha” Phi nói, cười, nụ cười đau khổ…nụ cười ra nước mắt, Phi quay mặt vào tường, 2 hàng nước mắt tự nhiên lại rơi, sao lúc này Phi yếu đuối quá, đến mức Phi ko thể kiềm chế được
_ “mày bình tĩnh lại nào…..” Quân vỗ vai Phi, chưa khi nào thấy thằng bạn mình kích động đến như vậy.
_ “đúng là tại tôi, cậu hãy đánh, hãy đánh tôi đi” Khang cuối mặt
_ “Khang ko cố ý, Khang chỉ muốn bảo vệ Ý thôi mà” Liên
_ “bảo vệ hay ích kỷ, cậu ta chỉ sợ người khác giành mất Ý mà thôi” Phi nói trong tức giận.
_ “ông yên tâm, dì My sẽ cố gắn mà…” Ly cũng vỗ vai Phi
Chờ đợi, sốt ruột, lo lắng, rối bời, tức giận, hối hận,………….
Chỉ vỏn vẹn 1 tiếng đồng hồ là phòng cấp cứu vụt tắt, My bước ra, cả đám đứng xung quanh My, đặt biệt là Phi, nhìn MY với ánh mắt hết sức là bi thương
_ “con bé đã qua cơn nguy kịch”
Cả đám thở phào nhẹ nhõm
“máu cũng đã được cầm lại” My tiếp. cả nhóm như đang trút bỏ được tảng đá trong lòng thì
“nhưng……………..”
Lại nín thở, chỉ 1 từ “nhưng” của My thôi là đã làm cái ko khí trở nên u ám hẳn lên
_ “nhưng Ý sẽ rơi vào tình trạng hôn mê, tức là vẫn sẽ có cơ hội tỉnh lại, nhưng đến khi nào thì dì ko chắc được”
Nghe như sét đánh ngang tai, My nói mà nước mắt My lại tuôn rơi, thương cho đứa cháu bé bỏng của mình, rồi nghĩ đến những gì đã và đang xảy ra cho gia đình của chị gái, sao ông trời lại bất công như vậy chứ, ko phải ở hiền gặp lành sao? Xu giúp biết bao người mà nói, thế mà…………
Bụp…………..Khang đột nhiên lại nhận được 1 cú đấm nữa, nhưng lần này ko phải là từ Phi mà chính là từ Nam, Khang 1 lần nữa bị té nhào…Nam định nhào đến đánh Khang nữa nhưng bị Quân cản lại.
_ “mấy đứa thôi đi” My lên tiếng, cả đám im lặng.
“đừng gây thêm chuyện nữa”
“con bé sẽ được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, nên mấy đứa cứ về đi”
Nói rồi My bước đi, để lại cả đám còn bở ngỡ để chấp nhận đây là sự thật, nỗi buồn và thất vọng lấn áp cả vùng của chúng nó đang đứng
/
/
11h.
Chưa ai chịu rời khỏi bệnh viện
/
/
13h
Vẫn như mấy khúc tượng ngồi đó
Reng…………..
_ “alo….”
_............
_ “được.tôi về liền”
Nam cúp máy, chào mọi người rồi về trước, chẳng ai còn tâm trạng mà để ý đến người xung quanh nữa cả
/
/
_ “ông gọi tôi đến có việc gì?”
_ “công việc đến đâu rồi”
_ “mọi chuyện có thay đổi”
_ “là sao?”
_ “cô ta đã bị thương rất nặng, ko biết qua nỗi ko?”
_ “như vậy là ko thực hiện được mục đích sao?”
_ “phải”
_ “tiếc thật, nhưng nếu trừ được cô ta thì chúng ta cũng đỡ 1 phần lo lắng, chỉ có điều thật đáng tiếc……”
_ “vậy tôi về trước”
_ “ừ. Nếu cô ta còn sống thì phải thực hiện nhiệm vụ, hiểu ko?”
_ “hiểu”
_ “cậu đi đi”
_
/
/
16h
Phi đứng dậy đi về phía phòng của My
/
_ “vào đi”
“ngồi đi”
“cháu muốn hỏi về NHím”
_ “dạ”
_ “dì đã nói tất cả”
_ “vậy Nhím có thể tỉnh lại ko?”
_ “dì ko chắc.nhưng dì sẽ cố hết sức”
_ “ko lẽ Nhím sẽ giống như mẹ cháu…bỏ rơi cháu một mình vậy sao?” Phi cuối đầu
_ “ko…ko…sẽ ko như thế đâu” My bước lại ôm lấy Phi vào lòng, Phi khóc ngay trên vai My, My thật sự đang đóng vai trò của 1 người mẹ, thay chị mình lo lắng cho con trai. Chỉ 1 chút thôi, Phi gạt đi những giọt nước mắt rồi xin phép My ra về, lần này Phi đã về thật, bọn nhóc kia cũng vậy, vì là phòng chăm sóc đặc biệt thì chỉ có bác sỹ và y tá mới được vào thôi.
/
18h
_ “Phi à, ông có chuyện muốn nói”
_ “con đang mệt lắm, khi khác đi ông”
_ “nhưng…..”
_ “con đang mệt lắm”
_ “vậy hôm khác ông sẽ nói”
Phi vẫn đang ngâm mình trong nước lạnh, chẳng muốn ra, suy nghĩ về những gì đang xảy ra, được và mất chỉ trong tầm tay, cảm thấy trong lòng bất an quá, có 1 cảm giác thật khó tả
/
Khang từ hồi về đến giờ vẫn ngồi suốt trên giường, suy nghĩ và suy nghĩ, chẳng biết cậu ta đang suy nghĩ gì nữa, Liên thấy rât lo lắng vì cái vẻ thất thần của Khang, hỏi gì cũng ừ…và ừ……
/
20h
Phi đang nằm trên chiếc giường của mình, nhìn lên trần nhà và lại suy nghĩ
/
Khang đã bước vào nhà tắm để tắm rồi, nhưng cậu ta vẫn chưa muốn ra, cậu ấy muốn những dòng nước lạnh sẽ làm cho tâm trạng cậu đỡ hơn
/
ở 1 ngôi nhà khác
_ “đợi em”
/
/
21h
Mọi chuyện vẫn chưa có thay đổi gì cho lắm.
Khang đã lên giường nằm, nhưng ko tài nào nhắm mắt ngủ được
/
Phi cũng chẳng hơn gì Khang
/
23h
Mọi người dần dần đã mệt mỏi hơn, nhưng khoảng cách đến giấc ngủ còn khá xa
/
_ “em đến rồi đây”
_.................
_ “yên tâm, em sẽ ở cạnh chị”
_................
_ “chúng ta đi thôi”
_...............
_ “tạm biệt”
Reng….giờ ra chơi cũng đã đến, và cái tin Phi bế người con gái lạ đã vang đi khắp cái trường này, vừa bàn tán việc đó thì thân phận người con gái lạ ấy chính là Ý tiếp tục được lan truyền, mọi người ai cũng ngạc nhiên sửng sốt cả, vịt con xấu xí bỗng nhiên biến thành một con thiên nga lộng lẫy, bây giờ vấn đề về Nhím là nóng nhất trường rồi.
Lớp 12a1
_ “Ý muốn xuống căn tin” Nhím
_ “muốn ăn gì, Khang mua, chứ chân đau mà cứ đi xuống đi lên cầu thang ko tốt đâu” Khang
_ “Nhưng Ý muốn xuống căn tin để xem mình có nhớ gì ko à” Ý
_ “ko được, Ý phải ở lại đây, khi nào chân khoẻ lại rồi hả đi” Khang. Nhím nhìn qua Khang rồi lại nhìn xuống Phi như đang cầu cứu vậy đó, Phi nhìn thấy ánh mắt của Nhím nên
_ “được rồi, để tôi bế Ý xuống dưới, 1 lát rồi mình lên” Phi đứng lên
_ “ko cần, nếu muốn thì tôi sẽ là người làm việc đó” Khang cũng đứng dậy, 2 ánh mắt nhìn nhau.
_ “2 anh khỏi lo, bà xã của em thì để em bế” Nam từ ngoài bước vào, mọi người tập trung vào anh chàng, bước xuống bàn NHím
_ “để em bế chị nha” Nam. Nhím nhìn Nam rồi quay lại nhìn Khang và Phi, ba chàng trai đang nhìn chầm chầm vào cô nàng. Biết chọn ai đây? Biết nói gì đây, sao mà khó xử quá.
_ “Phi nha,hihi” Nhím cười hiền, thế là Phi bước lại và nhận nhiệm vụ bế Nhím xuống căn tin, còn mấy người kia thì lại tràn đầy những cảm xúc khó tả, nhưng rồi họ cũng theo sau. Suốt dọc đường đi, từ hành lang, đến cầu thang rồi vào đến căn tin ai ai cũng thấy hình ảnh 1 người con trai đang bế 1 người con gái theo sau là những người khác(sao giống hoàng tử, công chúa và đoàn tuỳ tùng quá, hihi. Mà tuỳ tùng gì mà đẹp trai đẹp gái thế ko biết nữa).
Tại căn tin. Bây giờ cái bàn của tụi nó đang đông kín những ánh mắt, chỉ là ánh mắt thôi,mọi người chỉ dám nhìn chứ chẳng ai dám lại gần cả.
_ “Ý ăn gì?” Khang
_ “Khang mua dùm Ý ly nước là được rồi” Nhím
Bây giờ bàn của tụi nhỏ nhà mình gồm những ai đây. Ko phải 1 mà là 2 bàn luôn, tụi nó kéo lại sát nhau rồi, Khang, Phi, Nam, Quân, Liên, NHím, Ly
_ “ừ, để Khang mua cho, đợi xíu” nói rồi Khang đi vào, nhưng suy đi , nghĩ lại thì sao Khang lại quên mất bàn này có bao nhiêu người vậy chứ? Sao hỏi có mình NHím à. hơi bất lịch sự rồi nha.hi
_ “hi.” Trang cùng bước đến rồi ngồi vào bàn
“sao bà lại xuống đây vậy?”
_ “đi xuống cho biết căn tin(mặt cười)” Nhím
_ “a…ha…..xin chào vịt con xấu xí…..” từ đâu 1 cô gái đi lại, theo sau là vài đứa con gái khác, mọi người ngước mặt nhìn bọn đó, chẳng ai nói gì
_ “vịt con xấu xí nay bỗng thành thiên nga sau khi đi 1 vòng tử môn quan hả? haha” cô gái đó cười
_ “thế mày có muốn cũng biến thành thiên nga ko” Trang nói nhưng vẫn ngồi tại chỗ
_ “haha, tiểu thư đây xinh đẹp sẵn rồi, đâu như vịt con xấu xí kia, ko biết đã tri trét bao nhiêu lớp phấn lên mặt mà được như thế này đây” nói rồi cả đám cười rộ lên
_ “bộ trước kia mình xấu lắm hả?” Nhím lên tiếng, gương mặt vẫn bình thản, vẫn ko có 1 vẻ gì gọi là tức giận, cái kính cận dỏm đã bị tháo gỡ để lộ đôi mắt lúc nào cũng có cảm giác vui vẻ. đám người kia nghe Nhím hỏi mà ngưng cả cười, nhìn NHím, chắc bọn chúng đâu biết Nhím đã bị mất trí rồi.
_ “ê, nhỏ này bị điên hay sao hỏi tao kỳ vậy mày” con nhỏ cầm đầu hỏi nhỏ kế bên
_ “chắc vậy, bữa nó bị trúng đầu, nay điên chắc”
Vậy là rõ, đám người này có mặt trong vụ việc đám hội đồng Nhím lần trước đây mà.
_ “thì ra là tụi bây à? Hung thủ đánh Ý » Trang tức giận, đứng dậy, 2 tay nắm lại. mọi người trong bàn cũng nhìn bọn đó với ánh mắt cực kỳ là khát máu
_ “mấy người là fc của ai? » Nam
_ “họ là fc của Khang chứ ai” Thanh ở bàn bên cạnh đột nhiên lên tiếng
_ “các người đã hại Ý” Khang bước ra, đặt trên bàn ly nước rồi nhìn đám người đó, vừa thấy Khang bọn họ liền tắt ngay nụ cười, đồng thời gương mặt bỗng tối sầm lại
_ “anh…anh Khang……” cô gái đó ấp úng
_ “chính các cô đã hại Ý” Khang hỏi lại 1 lần nữa
_ “ko…ko…..”
_ “cô còn chối sao?” Trang
Khang nhìn đám người đó
_ “ko phải…ko phải…còn có nhóm người kia nữa”
_ “Ại” Khang. Nghe Khang hỏi mà cả đám rùng mình
_ “là bọn bên fc của Phi với Nam nữa”
_ “các cô giỏi lắm. bắt đầu từ hôm nay giải tán ngay cái fc quái quỷ của các cô, tôi ko xứng và từ đây sắp tới ko được động đến Ý, ko thì…………” Khang bỏ lững câu nói
“và sẵn đây, tôi xin tuyên bố Nguyễn Nhật Khang tôi đây chính là bạn trai, người yêu của Ý, nếu bất kỳ ai có ý xấu với cô ấy thì tôi sẽ ko tha thứ 1 ai”
Tin động trời, lại thêm 1 tn động trời nữa, mọi người đang nhìn Khang, đặc biệt là Nhím kìa, cô nàng chẳng nhớ gì, Nam thì cứ kêu NHím bằng bà xã, rồi cái hình ở trong laptop của Nhím nữa, NHím và anh chàng ta có quan hệ gì? Nhím chưa tìm hiểu được thì lại đến chuyện Nhím trở thành bạn gái Khang, trời ơi. Biết phải làm sao đây?
_ “ông điên hả Khang. Ông muốn đem rắc rối đến cho Ý đến khi nào hả?” Trang
_ “bà im đi. Tôi sẽ bảo vệ Ý” Khang gắt
_ “ông…..” Trang tức đến nghẹn họng, Trang đã nói rồi, Ý sẽ ko đấu lại bọn tiểu thư nhà giàu kia đâu, vậy mà Khang cứ muốn lôi Ý vào cuộc chiến này là sao? Cần khoa trương vậy ko? Nói cho mọi người biết như vậy chẳng khác nào trực tiếp khiêu chiến với họ
_ “Khang….” Nhím định nói gì đó
_ “Khang sẽ bảo vệ Ý, bằng bất cứ giá nào. Ý hãy yên tâm” Khang
_ “Nhưng……” Nhím
_ “chuyện gì?” Khang
_ “nhưng bây giờ Ý ko có tình cảm với Khang” NHím nói lý nhí, đủ mọi người nghe.
Thất vọng, vui mừng, khinh bỉ, đủ mọi cảm xúc xuất hiện trên những gương mặt có ở đây
_ “Ý quên những kỷ niệm giữa 2 chúng ta rồi hay sao?” Khang quay lại nhìn vào mắt Nhím. 2 tay đặt lên vai, nắm chặt làm cho Nhím có 1 cảm giác hơi đau và sợ nữa….Thật sự NHím ko nhớ gì cả, những mảng ghép của ký ức từng chút, từng chút 1 hiện lên trong đầu Nhím, nhưng Nhím chưa thể ghép lại được. rồi hiện tại, những sự việc đang diễn ra với Nhím, chỉ toàn là chuyện tình cảm thôi.
_ “Ý, Thật sự Ý……….(“mẹ ơi. Sách y của con đâu?”…………… « hoa hướng dương này đẹp quá 2 hé »………….. ““ko. Mẹ ko bao giờ bỏ Nhím của mẹ đâu, ko bao giờ bỏ rơi 2 đứa đâu, ngoan nha”……………………..ông nội….bà nội….mẹ hết thương Nhím rồi…huhu…..”………………….“tôi tên Khang, Nguyễn Nhật Khang, 10 tuổi, tôi ở đây 1 mình à. còn bạn”……………………….“em đã nói là ko đi mà. Sao anh lại chống đối em như thế, ghét 2 nhất…….. »…………………… “cô nên đưa cô bé ra khỏi căn nhà này để tránh cô bé làm hại đến những người xung quanh, nếu ko, đúng vào năm 10 tuổi, con bé lại sẽ gây ra 1 hậu quả không lường được nữa đấy”…………………… đúng vào năm 10 tuổi, con bé lại sẽ gây ra 1 hậu quả không lường được nữa đấy”…………………… đúng vào năm 10 tuổi, con bé lại sẽ gây ra 1 hậu quả không lường được nữa đấy”…………………… “đừng chạy nữa…nguy hiểm…coi chừng…..Á……………..”)……………..Á……………………….” Nhím ôm lấy đầu mình, ngã xuống
Mọi người hốt hoảng………..
_ “mẹ…….hướng dương……….mẹ……….mẹ….m……………….” và Nhím đã ngất luôn tại chỗ, Khang nhanh tay nhất bế Nhím lên, Trang lấy điện thoại gọi ngay cho tài xế, cả đám vội vàng đưa Nhím đến bệnh viện. Nhím đã ngất nhưng trog cơn mê vẫn nói “mẹ,…..mẹ……tại con……..mẹ……………….”. chắc đây là nỗi dằng vặc lớn nhất trong lòng Nhím mà bấy lâu nay cô nàng ko thể nào quên được.
_ “Ý….Ý đừng có chuyện gì nha…….tại Khang tất cả” Khang nói khi mà cõi lòng Khang đang tan nát, hơi thở của Nhím sao yếu thế, rồi vết thương trên đầu sao lại chảy máu thế kia
‘Yến…NHím…Nhím của 2 đừng có chuyện gì nha,,,……đừng làm 2 sợ mà……..NHím…..Phi ko thể chịu thêm 1 cú sốc nào nữa đâu…….em phải cố gắn cố gắn nha……hãy giống mẹ của chúng ta……’ tư tưởng của Phi cũng đang gào thét thật lớn, em gái Khang đã ra đi 1 lần tưởng chừng ko gặp lại, nhưng trời cao đã sắp đặt cho anh em gặp nhau, vậy mà bây giờ lại tạo ra hoàn cảnh trớ trêu như thế…………..
‘chị……chị ko được có chuyện gì nha……….thật sự em đã……….’
Bệnh viện T
Phi đã gọi điện cho My lúc trên đường đến đây, xe vừa tới là My và 1 số bác sỹ, y tá khác đang đứng chờ, đưa NHím thẳng vào phòng cấp cứu,mọi người ở ngoài mà đứng ngồi ko yên
Bụp………….1 cú đấm bay thẳng vào mặt Khang
_ “tất cả tại cậu, Ý mà có chuyện gì cậu sẽ ko yên với tôi đâu” Phi nói mà 2 mắt đỏ rực như muốn ăn tươi nuốt sống Khang vậy đó, 1 Hoàng Phi trầm tính, lạnh lùng bỗng chốc biến thành một con quỹ dữ. Khang bị ngã nhào xuống
_ “Khang đâu cố ý” Liên đỡ Khang đứng lên
_ “đã nói là Ý ko chịu được kích động mà, cậu vui rồi chứ gì? Ý là bạn gái cậu, cả trường biết rồi, chẳng ai dám giành Ý với cậu nữa rồi đó…..Cậu vui chưa…haha….vui thì hãy cười lên đi….sao lại ủ dột thế kia…haha” Phi nói, cười, nụ cười đau khổ…nụ cười ra nước mắt, Phi quay mặt vào tường, 2 hàng nước mắt tự nhiên lại rơi, sao lúc này Phi yếu đuối quá, đến mức Phi ko thể kiềm chế được
_ “mày bình tĩnh lại nào…..” Quân vỗ vai Phi, chưa khi nào thấy thằng bạn mình kích động đến như vậy.
_ “đúng là tại tôi, cậu hãy đánh, hãy đánh tôi đi” Khang cuối mặt
_ “Khang ko cố ý, Khang chỉ muốn bảo vệ Ý thôi mà” Liên
_ “bảo vệ hay ích kỷ, cậu ta chỉ sợ người khác giành mất Ý mà thôi” Phi nói trong tức giận.
_ “ông yên tâm, dì My sẽ cố gắn mà…” Ly cũng vỗ vai Phi
Chờ đợi, sốt ruột, lo lắng, rối bời, tức giận, hối hận,………….
Chỉ vỏn vẹn 1 tiếng đồng hồ là phòng cấp cứu vụt tắt, My bước ra, cả đám đứng xung quanh My, đặt biệt là Phi, nhìn MY với ánh mắt hết sức là bi thương
_ “con bé đã qua cơn nguy kịch”
Cả đám thở phào nhẹ nhõm
“máu cũng đã được cầm lại” My tiếp. cả nhóm như đang trút bỏ được tảng đá trong lòng thì
“nhưng……………..”
Lại nín thở, chỉ 1 từ “nhưng” của My thôi là đã làm cái ko khí trở nên u ám hẳn lên
_ “nhưng Ý sẽ rơi vào tình trạng hôn mê, tức là vẫn sẽ có cơ hội tỉnh lại, nhưng đến khi nào thì dì ko chắc được”
Nghe như sét đánh ngang tai, My nói mà nước mắt My lại tuôn rơi, thương cho đứa cháu bé bỏng của mình, rồi nghĩ đến những gì đã và đang xảy ra cho gia đình của chị gái, sao ông trời lại bất công như vậy chứ, ko phải ở hiền gặp lành sao? Xu giúp biết bao người mà nói, thế mà…………
Bụp…………..Khang đột nhiên lại nhận được 1 cú đấm nữa, nhưng lần này ko phải là từ Phi mà chính là từ Nam, Khang 1 lần nữa bị té nhào…Nam định nhào đến đánh Khang nữa nhưng bị Quân cản lại.
_ “mấy đứa thôi đi” My lên tiếng, cả đám im lặng.
“đừng gây thêm chuyện nữa”
“con bé sẽ được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, nên mấy đứa cứ về đi”
Nói rồi My bước đi, để lại cả đám còn bở ngỡ để chấp nhận đây là sự thật, nỗi buồn và thất vọng lấn áp cả vùng của chúng nó đang đứng
/
/
11h.
Chưa ai chịu rời khỏi bệnh viện
/
/
13h
Vẫn như mấy khúc tượng ngồi đó
Reng…………..
_ “alo….”
_............
_ “được.tôi về liền”
Nam cúp máy, chào mọi người rồi về trước, chẳng ai còn tâm trạng mà để ý đến người xung quanh nữa cả
/
/
_ “ông gọi tôi đến có việc gì?”
_ “công việc đến đâu rồi”
_ “mọi chuyện có thay đổi”
_ “là sao?”
_ “cô ta đã bị thương rất nặng, ko biết qua nỗi ko?”
_ “như vậy là ko thực hiện được mục đích sao?”
_ “phải”
_ “tiếc thật, nhưng nếu trừ được cô ta thì chúng ta cũng đỡ 1 phần lo lắng, chỉ có điều thật đáng tiếc……”
_ “vậy tôi về trước”
_ “ừ. Nếu cô ta còn sống thì phải thực hiện nhiệm vụ, hiểu ko?”
_ “hiểu”
_ “cậu đi đi”
_
/
/
16h
Phi đứng dậy đi về phía phòng của My
/
_ “vào đi”
“ngồi đi”
“cháu muốn hỏi về NHím”
_ “dạ”
_ “dì đã nói tất cả”
_ “vậy Nhím có thể tỉnh lại ko?”
_ “dì ko chắc.nhưng dì sẽ cố hết sức”
_ “ko lẽ Nhím sẽ giống như mẹ cháu…bỏ rơi cháu một mình vậy sao?” Phi cuối đầu
_ “ko…ko…sẽ ko như thế đâu” My bước lại ôm lấy Phi vào lòng, Phi khóc ngay trên vai My, My thật sự đang đóng vai trò của 1 người mẹ, thay chị mình lo lắng cho con trai. Chỉ 1 chút thôi, Phi gạt đi những giọt nước mắt rồi xin phép My ra về, lần này Phi đã về thật, bọn nhóc kia cũng vậy, vì là phòng chăm sóc đặc biệt thì chỉ có bác sỹ và y tá mới được vào thôi.
/
18h
_ “Phi à, ông có chuyện muốn nói”
_ “con đang mệt lắm, khi khác đi ông”
_ “nhưng…..”
_ “con đang mệt lắm”
_ “vậy hôm khác ông sẽ nói”
Phi vẫn đang ngâm mình trong nước lạnh, chẳng muốn ra, suy nghĩ về những gì đang xảy ra, được và mất chỉ trong tầm tay, cảm thấy trong lòng bất an quá, có 1 cảm giác thật khó tả
/
Khang từ hồi về đến giờ vẫn ngồi suốt trên giường, suy nghĩ và suy nghĩ, chẳng biết cậu ta đang suy nghĩ gì nữa, Liên thấy rât lo lắng vì cái vẻ thất thần của Khang, hỏi gì cũng ừ…và ừ……
/
20h
Phi đang nằm trên chiếc giường của mình, nhìn lên trần nhà và lại suy nghĩ
/
Khang đã bước vào nhà tắm để tắm rồi, nhưng cậu ta vẫn chưa muốn ra, cậu ấy muốn những dòng nước lạnh sẽ làm cho tâm trạng cậu đỡ hơn
/
ở 1 ngôi nhà khác
_ “đợi em”
/
/
21h
Mọi chuyện vẫn chưa có thay đổi gì cho lắm.
Khang đã lên giường nằm, nhưng ko tài nào nhắm mắt ngủ được
/
Phi cũng chẳng hơn gì Khang
/
23h
Mọi người dần dần đã mệt mỏi hơn, nhưng khoảng cách đến giấc ngủ còn khá xa
/
_ “em đến rồi đây”
_.................
_ “yên tâm, em sẽ ở cạnh chị”
_................
_ “chúng ta đi thôi”
_...............
_ “tạm biệt”
/67
|