Tại 1 cửa hàng xe đạp có tiếng ở Seoul. Nó bị thu hút ngay bởi 1 chiếc xe mini màu hồng.
- Oa, đẹp quá! Nó chạy vào trong 1 mình mà ko thèm nói vs Ren 1 tiếng.
- Cô ta làm gì mà cứ như bắt đk vàng vậy, chỉ là 1 chiếc xe đạp thôi mà - Ren nói rồi cũng bước vào cửa hàng.
- Ren, anh thấy chiếc xe này thế nào, đẹp ko?
- Cô thích thì mua đi.
- Ờ, để tôi xem giá đã – Nó lật giá ra xem thì mặt nó từ hí hửng lúc nãy chuyển sang ỉu xìu.
- Sao vậy, gọi chị bán hàng đi, nhanh lên để còn đi mua kính.
- Nhưng mà………….
- Nhưng cái gì?
- Giá………..
- Thì làm sao?
- Thôi, ko mua nữa, ở hiệu này toàn xe đắt tiền, chúng ta sang hiệu khác đi – nói rồi nó cầm tay Ren kéo đi.
- Chị ơi, em lấy cái này - Mặc cho nó kéo Ren vẫn đứng yên.
- Cúa quý khách đây. Quý khách trả = tiền mặt hay = thẻ ạ? – chị nhân viên hỏi Ren.
- Tôi đã bảo là ko cần mà – nó bướng bỉnh nói.
- Chị gửi tới địa chỉ này cho em – Ren đưa cho chị nhân viên địa chỉ nhà và 1 cái thẻ tín dụng.
- Thôi ko cần đâu, chị biết địa chỉ nhà em rồi.
- Chị giữ kín chuyện này cho em nhá.
- Ukm, đồng ý, mà em chụp vs chị 1 tấm ảnh nhé?
Ren vui vr nhận lời và nó trở thành nhiếp ảnh gia bất đắc dĩ. “ Anh ta cười đâu đến nỗi nào, sao lúc nào cũng sài cái vẻ mặt lạnh lùng nhỉ? ” – Nó nghĩ.
- Em ơi, xong chưa?
- Dạ vâng, em chụp ngay đây – Nó đáp – Xong rồi chị ạ.
- Cảm ơn em!
Nó và Ren chào tạm biệt chị nhân viên rồi dắt nhau ra ngoài bắt taxi.
- Sao lâu thế nhỉ, 30’ rồi còn gì nữa – nó mất kiên nhẫn.
- Thì cô quên hôm nay là cuối tuần ak
- Tôi nghĩ đợi thế này cũng ko phải là cách hay.
- Hay chúng ta quay lại cửa hàng lấy xe đạp đi.
- Ukm, sao tôi ko nghĩ ra nhỉ?
Nó và Ren quay lại lấy chiếc xe đạp rồi đạp xe đến chỗ cửa hàng kính. Nó vào cửa hàng và xà ngay vào 1 chiếc kính.
- Ôi, Nobita ơi, chị nhớ em quá! – Nó âu yếm nhìn chiếc kính.
- Sao chổi ơi, sến quá! – Ren trêu nó.
- Kệ tôi liên quan gì đến anh. Anh ơi em lấy chiếc này – Nó nói rồi ifvs anh bán kính làm Ren nhà ta cứ gọi là tức nổ mắt.
- Nhìn em dễ thương quá, cho anh làm quen đk ko? – Anh chàng nháy mắt vs nó.
Còn nó chỉ cười toe toét thôi tại có ng` khen nó dễ thương mà.
- Mua xong rối thì về, đứng đây làm gì, có biết là tối rồi ko – Ren nói rồi kéo nó xềnh xệch ra cửa.
- Này anh kia, anh là gì của cô bé mà làm vậy hả? – Anh bàn hàng hỏi Ren.
- Bạn trai, đk chưa? – Ren vênh mặt lên nói nhưng trong bụng thì đang vui vì anh ta ko nhận ra mình.
---------------- Trên đường về -----------------
Ren đèo nó trên con xe vừa mua. Hai ng` chẳng nói vs nhau câu nào, mãi 1 lúc sau nó ms lên tiếng:
- Này, tôi là bạn gái của anh hồi nào?
- Vừa cách đây mấy chục phút.
- Cái gì? – Nó nói rồi cầm balo lên phang vào đầu Ren và thế là……….
“TÕM ”……… chiếc balo của nó bay xuống sông ( đang đi trên cầu mà).
- Dừng xe lại – Nó kêu lên.
Nó nhìn chiếc balo đang trôi nổi trên sông vs 1 vẻ mặt đầy tiếc nuối và Ren như cảm nhận đk 1 nét gì đó thoáng buồn trên gương mặt nó.
- Có cần phải như vậy ko, chỉ là 1 chiếc balo cũ thôi mà.
- Anh biết gì mà nói chứ, tuy nó đã cũ nhưng nó là thứ duy nhất của chị để lại cho tôi. Ko, tôi phải nhảy xuống lấy nó lên ms đk – nói rồi nó trèo lên lan can cầu định nhảy xuống thì bị Ren lôi lại.
- Cô điên ak, có biết cái sông này sâu bao nhiêu ko mà đòi nhảy xuống? Tuy tôi ko biết nó quan trọng vs cô tới mức nào nhưng vì nó mà cô ko cần tới tính mạng của mình nữa thì chắc chắn chị cô sẽ ko tha thứ cho hành động dại dột này của cô đâu.
Nó ôm trầm lấy Ren và òa khóc. Nó khóc ko chỉ bởi nó đã đánh mất kỉ vật của chị nó mà nó còn khóc bởi suýt chút nữa nó đã quên lời hứa trước vong linh của bố, mẹ và chị nó là nó phải sống tốt, sống ko chỉ cho nó mà còn sống cả cho họ nữa.
Còn Ren, lúc này cậu chỉ biết đứng yên ở đó, cho nó mượn bờ vai của mình. “ Tại sao nhìn thấy cô ta khóc tim mình lại đau như thế? Chẳng nhẽ mình thích con nhỏ đó rồi ư? Vậy thì nhất định tôi sẽ bảo vệ em, sẽ ko để em phải rơi 1 giọt lệ nào nữa”. Những suy nghĩ trong đầu cậu giờ dành hết cho nó.
- Oa, đẹp quá! Nó chạy vào trong 1 mình mà ko thèm nói vs Ren 1 tiếng.
- Cô ta làm gì mà cứ như bắt đk vàng vậy, chỉ là 1 chiếc xe đạp thôi mà - Ren nói rồi cũng bước vào cửa hàng.
- Ren, anh thấy chiếc xe này thế nào, đẹp ko?
- Cô thích thì mua đi.
- Ờ, để tôi xem giá đã – Nó lật giá ra xem thì mặt nó từ hí hửng lúc nãy chuyển sang ỉu xìu.
- Sao vậy, gọi chị bán hàng đi, nhanh lên để còn đi mua kính.
- Nhưng mà………….
- Nhưng cái gì?
- Giá………..
- Thì làm sao?
- Thôi, ko mua nữa, ở hiệu này toàn xe đắt tiền, chúng ta sang hiệu khác đi – nói rồi nó cầm tay Ren kéo đi.
- Chị ơi, em lấy cái này - Mặc cho nó kéo Ren vẫn đứng yên.
- Cúa quý khách đây. Quý khách trả = tiền mặt hay = thẻ ạ? – chị nhân viên hỏi Ren.
- Tôi đã bảo là ko cần mà – nó bướng bỉnh nói.
- Chị gửi tới địa chỉ này cho em – Ren đưa cho chị nhân viên địa chỉ nhà và 1 cái thẻ tín dụng.
- Thôi ko cần đâu, chị biết địa chỉ nhà em rồi.
- Chị giữ kín chuyện này cho em nhá.
- Ukm, đồng ý, mà em chụp vs chị 1 tấm ảnh nhé?
Ren vui vr nhận lời và nó trở thành nhiếp ảnh gia bất đắc dĩ. “ Anh ta cười đâu đến nỗi nào, sao lúc nào cũng sài cái vẻ mặt lạnh lùng nhỉ? ” – Nó nghĩ.
- Em ơi, xong chưa?
- Dạ vâng, em chụp ngay đây – Nó đáp – Xong rồi chị ạ.
- Cảm ơn em!
Nó và Ren chào tạm biệt chị nhân viên rồi dắt nhau ra ngoài bắt taxi.
- Sao lâu thế nhỉ, 30’ rồi còn gì nữa – nó mất kiên nhẫn.
- Thì cô quên hôm nay là cuối tuần ak
- Tôi nghĩ đợi thế này cũng ko phải là cách hay.
- Hay chúng ta quay lại cửa hàng lấy xe đạp đi.
- Ukm, sao tôi ko nghĩ ra nhỉ?
Nó và Ren quay lại lấy chiếc xe đạp rồi đạp xe đến chỗ cửa hàng kính. Nó vào cửa hàng và xà ngay vào 1 chiếc kính.
- Ôi, Nobita ơi, chị nhớ em quá! – Nó âu yếm nhìn chiếc kính.
- Sao chổi ơi, sến quá! – Ren trêu nó.
- Kệ tôi liên quan gì đến anh. Anh ơi em lấy chiếc này – Nó nói rồi ifvs anh bán kính làm Ren nhà ta cứ gọi là tức nổ mắt.
- Nhìn em dễ thương quá, cho anh làm quen đk ko? – Anh chàng nháy mắt vs nó.
Còn nó chỉ cười toe toét thôi tại có ng` khen nó dễ thương mà.
- Mua xong rối thì về, đứng đây làm gì, có biết là tối rồi ko – Ren nói rồi kéo nó xềnh xệch ra cửa.
- Này anh kia, anh là gì của cô bé mà làm vậy hả? – Anh bàn hàng hỏi Ren.
- Bạn trai, đk chưa? – Ren vênh mặt lên nói nhưng trong bụng thì đang vui vì anh ta ko nhận ra mình.
---------------- Trên đường về -----------------
Ren đèo nó trên con xe vừa mua. Hai ng` chẳng nói vs nhau câu nào, mãi 1 lúc sau nó ms lên tiếng:
- Này, tôi là bạn gái của anh hồi nào?
- Vừa cách đây mấy chục phút.
- Cái gì? – Nó nói rồi cầm balo lên phang vào đầu Ren và thế là……….
“TÕM ”……… chiếc balo của nó bay xuống sông ( đang đi trên cầu mà).
- Dừng xe lại – Nó kêu lên.
Nó nhìn chiếc balo đang trôi nổi trên sông vs 1 vẻ mặt đầy tiếc nuối và Ren như cảm nhận đk 1 nét gì đó thoáng buồn trên gương mặt nó.
- Có cần phải như vậy ko, chỉ là 1 chiếc balo cũ thôi mà.
- Anh biết gì mà nói chứ, tuy nó đã cũ nhưng nó là thứ duy nhất của chị để lại cho tôi. Ko, tôi phải nhảy xuống lấy nó lên ms đk – nói rồi nó trèo lên lan can cầu định nhảy xuống thì bị Ren lôi lại.
- Cô điên ak, có biết cái sông này sâu bao nhiêu ko mà đòi nhảy xuống? Tuy tôi ko biết nó quan trọng vs cô tới mức nào nhưng vì nó mà cô ko cần tới tính mạng của mình nữa thì chắc chắn chị cô sẽ ko tha thứ cho hành động dại dột này của cô đâu.
Nó ôm trầm lấy Ren và òa khóc. Nó khóc ko chỉ bởi nó đã đánh mất kỉ vật của chị nó mà nó còn khóc bởi suýt chút nữa nó đã quên lời hứa trước vong linh của bố, mẹ và chị nó là nó phải sống tốt, sống ko chỉ cho nó mà còn sống cả cho họ nữa.
Còn Ren, lúc này cậu chỉ biết đứng yên ở đó, cho nó mượn bờ vai của mình. “ Tại sao nhìn thấy cô ta khóc tim mình lại đau như thế? Chẳng nhẽ mình thích con nhỏ đó rồi ư? Vậy thì nhất định tôi sẽ bảo vệ em, sẽ ko để em phải rơi 1 giọt lệ nào nữa”. Những suy nghĩ trong đầu cậu giờ dành hết cho nó.
/92
|