Đã hai ngày trôi qua, Mã Quân vẫn chưa tìm thấy nhóm của Đường Mộc Nhi, thành phố Vạn Long lớn thế này, để tìm người quả thật không dễ.
“Mặc kệ vậy, nếu bọn chúng có ý định cản trở thì sẽ sớm gặp lại thôi. Còn nếu không thì cứ xem như chúng may mắn được tha mạng.” Mã Quân tự nói với mình như thế. Thời gian qua tiếp xúc với Đường Mộc Nhi, Tạ Lâm, Triệu Giai Nhân và Hạ Vĩnh Thành, hắn cảm thấy họ không phải người xấu, thế nên cho họ một cơ hội để được sống cũng không phải không được.
Với suy nghĩ đó, hắn đã dự định bỏ cuộc, tuy vậy một nhân vật mà hắn không nghĩ tới lại xuất hiện trong một con hẻm nhỏ.
“Đường Thân?” Mã Quân dường như không tin vào mắt mình, hắn tin rằng ông đã sang thế giới bên kia từ lâu rồi mới phải.
“Đúng, là tôi đây. Chúng ta có duyên thật đấy. Nếu ngươi thắc mắc vì sao tôi lại có mặt lúc này thì có thể nói rằng tôi đã gặp chút xui xẻo khi có kẻ đặt bẫy nhốt linh hồn tôi. Nhưng bây giờ lại là may mắn khi có thể ra sức ngăn chặn ngươi.”
Không để Mã Quân kịp phản ứng, vừa dứt lời, Đường Thân liền thi triển ma thuật tấn công hắn. Mã Quân liền phản công, hắn tin rằng mình đủ sức để hạ gục ông khi không còn Vương Lân phá đám.
Tuy đã có lợi thế hơn khi giao đấu tại chùa Bạch Liên, Mã Quân vẫn không thể áp đảo ông do sau khi chết, ma lực của Đường Thân đã tăng mạnh hơn. Cực chẳng đã, hắn đành tạm thời ngừng tác động lên sợi dây chuyền. Trong tình huống này, hắn tin là Đường Thân không thể giở trò gì khác.
Ngay trong khoảnh khắc sợi dây chuyền xuyên qua người hắn, Đường Thân liền dùng ma lực đẩy nó đi xa. Đường Mộc Nhi tử trong chỗ nấp nhặt lấy sợi dây chuyền rồi chạy qua ngã rẽ.
“Lại trò đánh xong rồi tìm cách tách ta ra à? Lần này thì bọn chúng đừng hòng thoát nữa.” Mã Quân liền bỏ qua Đường Thân để bám theo Đường Mộc Nhi.
Lướt qua ngã rẽ, hắn thấy cô đang lái một chiếc xe máy ở phía trước, trên cổ đeo sợi dây chuyền đá đỏ quen thuộc. Mã Quân liền tăng tốc bám theo, hắn truyền suy nghĩ qua đầu cô “Bỏ trốn vô ích thôi, cô nên nhớ cô còn không có bằng lái.”
Đường Mộc Nhi biết điều đó, nhưng bây giờ đâu phải lúc để ý đến luật giao thông, cô chẳng hiểu hắn nói điều đó với cô làm gì. Vắt óc ra nghĩ một câu đáp trả thật ngầu nhưng không thành, cô quyết định im lặng.
“Im lặng là tột cùng của sự khinh bỉ.” Cô nói.
Mã Quân có vẻ còn nhanh hơn hai ngày trước, cũng có thể là do cô lái xe không nhanh bằng Tạ Lâm, cô chỉ biết là Mã Quân đã bám gần sát. Đường Mộc Nhi nhìn về phía trước, thấy có biển báo đường trơn, cô tự cảm thấy mình quá xui xẻo. Nếu bây giờ vẫn giữ tốc độ này, chắc chắn sẽ thành hồn ma.
Cô giảm tốc lại, tất nhiên Mã Quân liền bắt kịp.
“Khoan đã, tôi muốn thương lượng." Đường Mộc Nhi ngừng xe lại nói.
“Tôi không thương lượng với kẻ thiểu năng.” Mã Quân đáp, hắn chăm chăm nhìn vào sợi dây chuyền, rồi hắn bỗng mở to mắt ngạc nhiên “Đây không phải sợi dây chuyền đá đỏ.”
“Đây là dây chuyền đá đỏ mà, nhìn đi, màu đỏ nè.” Cô lại dùng chiến thuật câu giờ.
“Im đi, cô thừa biết tôi đang nói về cái gì mà.” Mã Quân mất kiên nhẫn, hắn đã đinh ninh rằng Đường Mộc Nhi đeo theo sợi dây chuyền nên không cảnh giác. Tĩnh tâm cảm nhận, hắn phát hiện sợi dây chuyền thật đang cách đây khá xa, sớm muộn gì cũng nằm ngoài bán kính liên kết.
Mã Quân tức giận trừng mắt với Đường Mộc Nhi, cô đang trưng ra một nụ cười ngây thơ khiến kẻ thù phát ghét. Với tình hình hiện tại, nấn ná thêm ở đây cũng chưa chắc xử lý xong Đường Mộc Nhi, hắn quyết định bám theo sợi dây chuyền trước.
Ngay khi thấy Mã Quân đi khuất, Đường Mộc Nhi ngồi phịch xuống đất thở phào nhẹ nhõm. Cô cứ lo rằng Mã Quân sẽ dành ra một chút thời gian ra tay với cô, lúc đó Đường Mộc Nhi không chắc mình có toàn mạng hay không. Sau đó cô liền đứng dậy lên xe lái đi, vẫn còn việc quan trọng cần phải làm.
Mã Quân lướt đi trên đường bằng tất cả tốc lực, hắn không biết vì sao mà bọn họ lại phải tốn công sức dụ hắn đi lung tung thế này. Phải chăng đơn giản chỉ là vì muốn bào mòn sức bền của hắn.
Mất một lúc lâu sau, Mã Quân mới nhìn thấy chiếc xe hơi đang giữ sợi dây chuyền. Hắn nhớ ra, khi Đường Mộc Nhi rời khỏi con hẻm, hắn đã thấy chiếc xe này.
“Hiểu rồi, cô ta đã chuẩn bị một sợi dây chuyền giả để lừa mình và đưa sợi dây thật cho người lái xe.” Mã Quân nói, hắn tức giận truyền ý nghĩ tới người đằng trước “Mau dừng xe lại và giao sợi dây chuyền ra đây, ta sẽ tha chết cho ngươi.”
“Mơ đi, mấy trờ lừa đảo này ta còn lạ gì.” Tiếng nói trong xe truyền lại.
Mã Quân suy nghĩ, đây không giống thái độ của Tạ Lâm và Hạ Vĩnh Thành, càng không phải Tạ Lương Tâm. Có một chút giống Triệu Giai Nhân nhưng đây là giọng nam, vậy kẻ trong xe chính là Quan Tử Vân.
“Tên đạo trưởng khốn kiếp, vẫn còn dám chõ mũi vào chuyện của ta.” Mã Quân nghiến răng tức tối.
“Mặc kệ vậy, nếu bọn chúng có ý định cản trở thì sẽ sớm gặp lại thôi. Còn nếu không thì cứ xem như chúng may mắn được tha mạng.” Mã Quân tự nói với mình như thế. Thời gian qua tiếp xúc với Đường Mộc Nhi, Tạ Lâm, Triệu Giai Nhân và Hạ Vĩnh Thành, hắn cảm thấy họ không phải người xấu, thế nên cho họ một cơ hội để được sống cũng không phải không được.
Với suy nghĩ đó, hắn đã dự định bỏ cuộc, tuy vậy một nhân vật mà hắn không nghĩ tới lại xuất hiện trong một con hẻm nhỏ.
“Đường Thân?” Mã Quân dường như không tin vào mắt mình, hắn tin rằng ông đã sang thế giới bên kia từ lâu rồi mới phải.
“Đúng, là tôi đây. Chúng ta có duyên thật đấy. Nếu ngươi thắc mắc vì sao tôi lại có mặt lúc này thì có thể nói rằng tôi đã gặp chút xui xẻo khi có kẻ đặt bẫy nhốt linh hồn tôi. Nhưng bây giờ lại là may mắn khi có thể ra sức ngăn chặn ngươi.”
Không để Mã Quân kịp phản ứng, vừa dứt lời, Đường Thân liền thi triển ma thuật tấn công hắn. Mã Quân liền phản công, hắn tin rằng mình đủ sức để hạ gục ông khi không còn Vương Lân phá đám.
Tuy đã có lợi thế hơn khi giao đấu tại chùa Bạch Liên, Mã Quân vẫn không thể áp đảo ông do sau khi chết, ma lực của Đường Thân đã tăng mạnh hơn. Cực chẳng đã, hắn đành tạm thời ngừng tác động lên sợi dây chuyền. Trong tình huống này, hắn tin là Đường Thân không thể giở trò gì khác.
Ngay trong khoảnh khắc sợi dây chuyền xuyên qua người hắn, Đường Thân liền dùng ma lực đẩy nó đi xa. Đường Mộc Nhi tử trong chỗ nấp nhặt lấy sợi dây chuyền rồi chạy qua ngã rẽ.
“Lại trò đánh xong rồi tìm cách tách ta ra à? Lần này thì bọn chúng đừng hòng thoát nữa.” Mã Quân liền bỏ qua Đường Thân để bám theo Đường Mộc Nhi.
Lướt qua ngã rẽ, hắn thấy cô đang lái một chiếc xe máy ở phía trước, trên cổ đeo sợi dây chuyền đá đỏ quen thuộc. Mã Quân liền tăng tốc bám theo, hắn truyền suy nghĩ qua đầu cô “Bỏ trốn vô ích thôi, cô nên nhớ cô còn không có bằng lái.”
Đường Mộc Nhi biết điều đó, nhưng bây giờ đâu phải lúc để ý đến luật giao thông, cô chẳng hiểu hắn nói điều đó với cô làm gì. Vắt óc ra nghĩ một câu đáp trả thật ngầu nhưng không thành, cô quyết định im lặng.
“Im lặng là tột cùng của sự khinh bỉ.” Cô nói.
Mã Quân có vẻ còn nhanh hơn hai ngày trước, cũng có thể là do cô lái xe không nhanh bằng Tạ Lâm, cô chỉ biết là Mã Quân đã bám gần sát. Đường Mộc Nhi nhìn về phía trước, thấy có biển báo đường trơn, cô tự cảm thấy mình quá xui xẻo. Nếu bây giờ vẫn giữ tốc độ này, chắc chắn sẽ thành hồn ma.
Cô giảm tốc lại, tất nhiên Mã Quân liền bắt kịp.
“Khoan đã, tôi muốn thương lượng." Đường Mộc Nhi ngừng xe lại nói.
“Tôi không thương lượng với kẻ thiểu năng.” Mã Quân đáp, hắn chăm chăm nhìn vào sợi dây chuyền, rồi hắn bỗng mở to mắt ngạc nhiên “Đây không phải sợi dây chuyền đá đỏ.”
“Đây là dây chuyền đá đỏ mà, nhìn đi, màu đỏ nè.” Cô lại dùng chiến thuật câu giờ.
“Im đi, cô thừa biết tôi đang nói về cái gì mà.” Mã Quân mất kiên nhẫn, hắn đã đinh ninh rằng Đường Mộc Nhi đeo theo sợi dây chuyền nên không cảnh giác. Tĩnh tâm cảm nhận, hắn phát hiện sợi dây chuyền thật đang cách đây khá xa, sớm muộn gì cũng nằm ngoài bán kính liên kết.
Mã Quân tức giận trừng mắt với Đường Mộc Nhi, cô đang trưng ra một nụ cười ngây thơ khiến kẻ thù phát ghét. Với tình hình hiện tại, nấn ná thêm ở đây cũng chưa chắc xử lý xong Đường Mộc Nhi, hắn quyết định bám theo sợi dây chuyền trước.
Ngay khi thấy Mã Quân đi khuất, Đường Mộc Nhi ngồi phịch xuống đất thở phào nhẹ nhõm. Cô cứ lo rằng Mã Quân sẽ dành ra một chút thời gian ra tay với cô, lúc đó Đường Mộc Nhi không chắc mình có toàn mạng hay không. Sau đó cô liền đứng dậy lên xe lái đi, vẫn còn việc quan trọng cần phải làm.
Mã Quân lướt đi trên đường bằng tất cả tốc lực, hắn không biết vì sao mà bọn họ lại phải tốn công sức dụ hắn đi lung tung thế này. Phải chăng đơn giản chỉ là vì muốn bào mòn sức bền của hắn.
Mất một lúc lâu sau, Mã Quân mới nhìn thấy chiếc xe hơi đang giữ sợi dây chuyền. Hắn nhớ ra, khi Đường Mộc Nhi rời khỏi con hẻm, hắn đã thấy chiếc xe này.
“Hiểu rồi, cô ta đã chuẩn bị một sợi dây chuyền giả để lừa mình và đưa sợi dây thật cho người lái xe.” Mã Quân nói, hắn tức giận truyền ý nghĩ tới người đằng trước “Mau dừng xe lại và giao sợi dây chuyền ra đây, ta sẽ tha chết cho ngươi.”
“Mơ đi, mấy trờ lừa đảo này ta còn lạ gì.” Tiếng nói trong xe truyền lại.
Mã Quân suy nghĩ, đây không giống thái độ của Tạ Lâm và Hạ Vĩnh Thành, càng không phải Tạ Lương Tâm. Có một chút giống Triệu Giai Nhân nhưng đây là giọng nam, vậy kẻ trong xe chính là Quan Tử Vân.
“Tên đạo trưởng khốn kiếp, vẫn còn dám chõ mũi vào chuyện của ta.” Mã Quân nghiến răng tức tối.
/62
|