Ha,nó cười lạnh vs bản thân mình,cuộc sống của nó bây h thực sự chả còn ý nghĩa gì nữa,hắn đã đi thật rồi,đã bước ra khỏi cuộc đời nó thật rồi,hắn không còn là của nó, không ở bên cạnh nó nữa rồi,cứ nghĩ đến đây là tim nó là như trưc muốn vỡ tan,cứ nghĩ đến đây là sống mũi nó lại cay,nước mắt nó lại trực rơi..
-“Hey…Mày làm gì mà thẫn thờ vậy?”-Con bạn cùng bàn đập vào vai nó làm nó tỉnh khỏi suy nghĩ…
Nó đã trở lại trường học sau mấy tuần liền nghỉ học,mọi việc vẫn diễn ra như bình thường nhưng sao nó luôn cảm thấy trống rỗng,cái cảm giác lẻ loi..không thể tả nổi…
Tan học,nó rảo bước trên vỉa hè…ngắm nhìn những ánh đèn vàng lấp lánh…
Nó lúc này lại nhớ đến hắn..thực sự..không thể chối bỏ cái cảm giác này,nó như nhìn ra hình ảnh của hắn đang đứng trước ngõ nhà nó,cười vs nó,nụ cười ấm áp,vẫy tay chào nó,gọi tên nó……
Nó lắc đầu thật mạnh,tất cả chỉ là ảo ảnh,ảo ảnh mà thôi…
-“ tại sao cô không thể quên hắn đi..”-Một giọng nói trầm trầm,trong đó ẩn dấu chút khó hiểu vang lên
Nó mệt mỏi quay đầu lại…không muốn trả lời…là hùng vũ…
Nó chỉ là không thích,chứ không thù ghét hắn,vì thực sự,nó không việc gì phải làm như vậy cả…
“…”
-“sao cô không trả lời tôi…”-Hùng Vũ 1 lần nữa gặng hỏi
Nó ngước nhìn hắn..đôi mắt vô hồn…
-“Tôi không nhớ và cũng không quên ai cả…”
-“cô nói dối,rõ ràng là cô đang nhớ đến hắn…”- giọng nói của hắn đã xem lẫn chút mất kiềm chế
Nó nhìn Vũ dè chừng…
-“tôi không….”
-“CÔ THÔI ĐI..RÕ RÀNG LÀ CÔ ĐANG NHỚ TỚI HẮN VẬY MÀ CÔ CÒN CHỐI…SAO CÔ KHÔNG THỬ MỚ LÒNG MÌNH ĐỂ ĐÓN NHẬN AI KHÁC…như tôi..”-Hắn tức giận lao đến trước mặt nó,cầm 2 vai nó lay mạnh…
Nó cười chua chát…
-“đón nhận ai khác sao…như anh sao…người mà đã khiến tôi ra như thế này sao..anh nghĩ gì vậy,buông ra,anh không xứng để đứng nói chuyện và chạm vào người tôi”-Nó đáp lại bằng lời nói khắc nghiệt rồi dằng mạnh tya Hùng vũ rồi bỏ đi không thèm quay đầu lại…
Hùng vũ ngồi thụp xuống bên vỉa hè…
Hắn làm tất cả những việc này thực sự là có ích?
Hắn đã thực sự mất đi 1 người bạn…vốn dĩ hắn tiếp cận Tuấn Kiệt chỉ để chờ cơ hội trả thù..nhưng Tuấn Kiệt lại thực sự coi hắn là người bạn thân nhất,làm rất nhiều việc cho hắn…hắn đã nhìn thấy đôi mắt thất vọng của Kiệt vào lần cuối ở bệnh viện..
Hắn đã mất đi người con giá hắn yêu vì tuấn kiệt,và khi gặp được Ngọc Như,hình ảnh của cô ấy lại như xuất hiện 1 lần nữa trước mắt hắn…có lẽ hắn trả thù không chỉ vì lí do đấy,mà hắn còn muốn cướp đi nó từ Kiệt…
Nhưng……..
Tất cả những việc hắn làm..lúc này…thực sự còn ý nghĩa không..?!
-“Hey…Mày làm gì mà thẫn thờ vậy?”-Con bạn cùng bàn đập vào vai nó làm nó tỉnh khỏi suy nghĩ…
Nó đã trở lại trường học sau mấy tuần liền nghỉ học,mọi việc vẫn diễn ra như bình thường nhưng sao nó luôn cảm thấy trống rỗng,cái cảm giác lẻ loi..không thể tả nổi…
Tan học,nó rảo bước trên vỉa hè…ngắm nhìn những ánh đèn vàng lấp lánh…
Nó lúc này lại nhớ đến hắn..thực sự..không thể chối bỏ cái cảm giác này,nó như nhìn ra hình ảnh của hắn đang đứng trước ngõ nhà nó,cười vs nó,nụ cười ấm áp,vẫy tay chào nó,gọi tên nó……
Nó lắc đầu thật mạnh,tất cả chỉ là ảo ảnh,ảo ảnh mà thôi…
-“ tại sao cô không thể quên hắn đi..”-Một giọng nói trầm trầm,trong đó ẩn dấu chút khó hiểu vang lên
Nó mệt mỏi quay đầu lại…không muốn trả lời…là hùng vũ…
Nó chỉ là không thích,chứ không thù ghét hắn,vì thực sự,nó không việc gì phải làm như vậy cả…
“…”
-“sao cô không trả lời tôi…”-Hùng Vũ 1 lần nữa gặng hỏi
Nó ngước nhìn hắn..đôi mắt vô hồn…
-“Tôi không nhớ và cũng không quên ai cả…”
-“cô nói dối,rõ ràng là cô đang nhớ đến hắn…”- giọng nói của hắn đã xem lẫn chút mất kiềm chế
Nó nhìn Vũ dè chừng…
-“tôi không….”
-“CÔ THÔI ĐI..RÕ RÀNG LÀ CÔ ĐANG NHỚ TỚI HẮN VẬY MÀ CÔ CÒN CHỐI…SAO CÔ KHÔNG THỬ MỚ LÒNG MÌNH ĐỂ ĐÓN NHẬN AI KHÁC…như tôi..”-Hắn tức giận lao đến trước mặt nó,cầm 2 vai nó lay mạnh…
Nó cười chua chát…
-“đón nhận ai khác sao…như anh sao…người mà đã khiến tôi ra như thế này sao..anh nghĩ gì vậy,buông ra,anh không xứng để đứng nói chuyện và chạm vào người tôi”-Nó đáp lại bằng lời nói khắc nghiệt rồi dằng mạnh tya Hùng vũ rồi bỏ đi không thèm quay đầu lại…
Hùng vũ ngồi thụp xuống bên vỉa hè…
Hắn làm tất cả những việc này thực sự là có ích?
Hắn đã thực sự mất đi 1 người bạn…vốn dĩ hắn tiếp cận Tuấn Kiệt chỉ để chờ cơ hội trả thù..nhưng Tuấn Kiệt lại thực sự coi hắn là người bạn thân nhất,làm rất nhiều việc cho hắn…hắn đã nhìn thấy đôi mắt thất vọng của Kiệt vào lần cuối ở bệnh viện..
Hắn đã mất đi người con giá hắn yêu vì tuấn kiệt,và khi gặp được Ngọc Như,hình ảnh của cô ấy lại như xuất hiện 1 lần nữa trước mắt hắn…có lẽ hắn trả thù không chỉ vì lí do đấy,mà hắn còn muốn cướp đi nó từ Kiệt…
Nhưng……..
Tất cả những việc hắn làm..lúc này…thực sự còn ý nghĩa không..?!
/25
|