-Việc Ken đứng đầu bảng xếp hạng quả thực rất bất ngờ đấy?–Xúc một thìa kem to bự vào mồm, Kim gợi lại chuyện.
-Tớ còn thấy sốc nữa cơ! Ai có thể ngờ cậu ấy lại đỉnh như thế chứ!
-Ờ…. Ơ nhưng nhỡ đâu cậu ta sử dụng tài liệu?–với vẻ mặt như phát hiện ra bí mật động trời.
-Đừng nghĩ xấu về Ken như thế!–tôi phản bác.
Kim bĩu môi, châm chọc:
-Biết ngay cậu sẽ bênh cậu ta mà.
-Hừm…tớ chỉ nhắc nhở cái tính hay suy nghĩ lệch lạc của cậu thôi. Cậu ý, đừng có vu oan cho người ta.–tôi đánh vào tay Kim, rồi thở dài.
-Tớ nghĩ gì nói đấy thôi. Tớ cũng đâu có ý định nghi ngờ thật.
-Cậu nên tin rằng Ken là người trung thực. Con người cậu ấy tuy cao ngạo, lạnh lùng nhưng lại rất tốt đấy..
-Tốt mà lại phớt lờ cậu sao? Vì cậu ta mà cậu mới bị thương đấy!–Kim gần như hét lên với tôi. Có lẽ Kim đã có mặc cảm với Ken sau những lần nhìn thấy tôi buồn bã, trầm mặc vì Ken.
-Sao cậu lại biết chuyện đó?–miếng kem đưa đến ngang miệng đã rơi tuột xuống. Tôi hỏi gấp gáp.
-Hải Minh đã kể cho tớ nghe mọi chuyện rồi. Là tại cậu ta nên cậu mới bị đâm lén.
-Mọi người hiểu lầm rồi. Chuyện không như cậu nghĩ đâu. Là do tớ, do tớ đã chạy đến chỗ Ken. Lúc ấy, tớ rất hoảng vì thấy người cậu ấy đầy máu.–tôi vội giải thích.
-Chẳng phải cậu sợ máu sao? Chạy đến đấy làm gì?–Kim dịu giọng.
-Tớ cũng không biết nữa. Ở gần cậu ấy, tớ dường như quên đi nỗi sợ của mình. Ken chảy máu, tớ thấy đau.
-Cậu…nhưng Min à, đối với Ken, cậu không là gì mà?–Kim đẩy ly kem sang bên cạnh, nắm lấy tay tôi.
-Không phải. Thực ra cậu ấy quan tâm đến tớ nhưng lại cố tỏ ra xa cách thôi. Tớ tin, ngày nào đó, Ken sẽ đặt tớ vào tim của cậu ấy.
-Cậu…rất thích Ken?–nghiêng đầu, Kim ảo não nhìn tôi.
Tôi gật nhẹ.
-Ừ!
Kim tiếp:
-Vậy tớ sẽ giúp cậu.
-Giúp tớ?
-Ừ. Giúp cậu theo đuổi Ken.–rồi cười nhẹ–cứ tin tưởng tớ đi. Hừm..mặt dày lên một chút là ổn thôi.
ღ*** ღ
-Ơ…kia chẳng phải thầy hiệu trưởng sao?
Dắt xe ra khỏi quán kem quen thuộc, hai đứa tôi lại lăng xăng nhảy sang hàng chè Huế đối diện nhưng ai ngờ lại nhìn thấy thầy hiệu trưởng cũng có mặt trong quán. Thầy chọn một bàn nhỏ nép trong góc khuất nhưng vẫn không qua nổi đôi mắt sáng như sao sa của Kim.
Vẫn với bộ quần áo giản dị, khoác thêm chiếc áo bông đã ngả màu. Thầy ngồi đó, trầm ngâm với cốc chè, lẳng lặng đưa mắt nhìn hàng xe cộ dọc ngang. Chiếc kính bạc màu trũng xuống, những nếp nhăn nghiêng dưới ánh sáng cũng bị lộ ra. Thầy lúc này thật khác so với lúc làm việc. Và trong thâm tâm, tôi vẫn cho rằng tính thầy thật khác người.
-Chúng em chào thầy ạ!–hai đứa tôi dắt díu nhau tiến đến trước mặt thầy. Cúi đầu chào thầy thật lễ phép.
Thầy ngẩng lên, đôi mắt nheo lại hình thành nét cười. Thầy vẻ ngạc nhiên:
-ỪM..chào hai em…hai em cũng ăn chè hả?
-Vâng. Chè Huế ngon mà thầy nhỉ?
-Ừ Thơm ngon. Lại có hương vị rất khó quên nữa.–thầy mỉm cười–hai đứa ngồi cùng thầy luôn đi!
Tôi và Kim nhìn nhau rồi quyết định:
-Vâng!
Sau khi gọi cho mỗi đứa một cốc chè thơm lừng, thầy hỏi:
-Hai em học 11A1? Là Min và Kim phải không?.
Hai đứa tròn xoe con mắt:
-Vâng. Thầy có trí nhớ thật siêu phàm.
Hơn hai nghìn học sinh mà thầy nhớ được học sinh này học lớp nào thì quả thật rất đáng để bái phục.
-Trí nhớ của thầy không tốt đến thế đâu. Chẳng qua hai đứa nhí nhảnh như cá cảnh quá nên vô tình lọt vào bộ óc ông già này thôi. Hai đứa cứ thử hỏi xem cả trường có ai là không biết mặt hai đứa không?
Hai đứa tôi cười trừ:
-Bọn em đâu có nhỉ nhảnh như cá cảnh? Chỉ nghịch ngợm tí thôi.
Thầy cười, nhắc tội:
-Nghịch một tí mà đến nỗi cô Lyn và thầy giáo Toán suốt ngày cằn nhằn hả?
Hai đứa cúi đầu xấu hổ. Không ngờ mình lại nổi tiếng đến thế. Đến thầy hiệu trưởng cũng thuộc mặt, nắm rõ khuyết điểm trong tay.
-Thầy hay ăn chè ở đây hả thầy?–bắt đầu lảng sang chuyện khác. Phải nói tôi rất giỏi về mấy chuyện đánh lạc hướng này.
Thầy gật nhẹ, thưởng thức tiếp rồi nhìn xa xăm, giọng buồn:
-Đây là quán chè gắn với nhiều kỉ niệm của thầy. Thầy đã từng có hai đứa cháu ngoại, mỗi dịp cuối tuần thầy đều dẫn hai đứa đến đây.–thầy thở hắt ra, mắt đầy đau khổ.
-Thế giờ hai đứa cháu của thầy đâu ạ?–Kim nhanh nhảu, tính tò mò nổi lên.
Tôi ngồi lặng chờ đợi câu trả lời từ thầy, lồng ngực tôi cứ nhói lên từng hồi. Dường như câu trả lời sắp được phát ra từ thầy có ảnh hưởng rất lớn đến tôi. Tôi nén thở.
Thầy cúi mặt nhìn bàn, giọng khàn đi:
-Chúng đã đến một nơi rất xa. Thầy chẳng thể nhìn thấy được chúng nữa rồi!
Kim đưa mắt nhìn tôi. Biết ý nên chúng tôi chằng thể gặng hỏi thầy thêm nữa. Ở đây hai chúng tôi đều hiểu một “nơi rất xa” ấy chính là thiên đường.
Về sau này, tôi mới biết “nơi xa” đó còn mang một nghiã khác…
Không gian chỉ còn lại tiếng va chạm leng keng của thìa nhỏ vào thành cốc. Bên bàn nhỏ, ba con người im lặng, trong lòng đều mang man mác một nỗi buồn khó tả… Riêng tôi, một cảm giác đau xót lạ lùng bắt đầu nhen nhóm…
Ngoài kia, qua lớp cửa kính đã mờ bụi, dòng xe vẫn hối hả chạy đua.. Nắng đã tắt, những con đường rợp bóng thẳng dài…
Phía cuối con đường ấy, một chàng thanh niên thong thả dịu bước, đón những đợt gió mát buổi chiều tàn, lòng vu vơ thầm nghĩ:
“Cô bạn đó sao nhẹ nhàng giống gió vậy?”
Rồi khẽ cười, trái tim rung lên từng nhịp. Rộn ràng.
-Cậu bắt đầu có hứng đi dạo như thế này từ khi nào thế?–chàng trai dáng cao dong dỏng từ phía sau đi lên, hững hờ buông lời.
Thiếu niên tóc hung đỏ im lặng, dường như không có ý trả lời. Mắt vô tình hướng về góc phố nhỏ, khựng lại. Ngạc nhiên.
-Chẳng phải đó là ông ngoại cậu sao? Thầy hiệu trưởng.
Cháp 24:
Sáng nay hai đứa tôi có một quyết định vô cùng to-lớn và trọng đại. Và theo như lời Kim thì nó có liên quan đến hạnh phúc sau này của tôi.
Quyết định đó chính là….ĐI BỘ đến trường.
T(
.
)T
Theo kế hoạch Kim “quân sư quạt mo” vạch ra thì tôi sẽ tìm cách chạm mặt Ken càng nhiều càng tốt. Ngoài giờ lên lớp, những giây phút còn lại phải nỗ lực bám sát “nhất cử nhất động” của cậu ấy. Tìm hiểu sở thích sở ghét của cậu ấy. Tìm hiểu xem cậu ấy đi đâu, làm gì, đi với ai?…
Bước đầu tiên là giả vờ xe hỏng, gặp gỡ tình cờ trên đường rồi xin đi nhờ xe. Kim đã căn rất kĩ, vào giờ này chắc chắn xe của Ken sẽ đi qua đây. Tất cả cũng nhờ vào sự trợ giúp của Hải Minh. Kim và Hải Minh cuối cùng cũng “yêu lại từ đầu” sau vài lần hẹn hò “ngẫu nhiên”.
-Ôi…vì cậu mà cái chân của mình bị hành hạ thế này đây. Tớ chỉ đi cùng cậu một ngày hôm nay thôi, từ ngày mai cậu đi một mình nhé!–Kim than thở.
Tôi quắc mắt:
-Không được, cậu phải kề sát bên tớ 24/24 giờ để trợ giúp tớ chứ!
Kim giãy nảy:
-Tớ chỉ hứa sẽ giúp cậu chứ không phải thực hiện cùng cậu nhé!
-Thế thì từ mai, cậu dọn về nhà mà ở? Tớ chẳng cần cậu giúp nữa.
-Ớ…đừng đuổi tớ. Cậu cũng biết bố mẹ tớ vẫn chưa đi công tác về mà. Ở nhà một mình chán chết.
-Hừ..thế cậu có định giúp tớ nữa không?
Kim ỉu xìu, vẻ cam chịu:
-Ừ. Tớ sẽ thực hiện cùng cậu.
Tôi mỉm cười hài lòng.
-Con đứng yên ở đây đợi mẹ, mẹ sẽ quay lại ngay.
Phiá trước tôi là một người phụ nữ trẻ tuổi với một cô bé nhỏ xinh có bím tóc ngộ nghĩnh. Cô bé có dắt theo một chú cún xù xiu xíu vô cùng đáng yêu. Tôi nghe thấy cô bé gọi cún con là Digo.
Sau khi dặn dò xong, bà mẹ trẻ liền chạy đi đâu đó với vẻ rất gấp gáp. Cô bé đưa đôi mắt to tròn nhìn theo dáng mẹ. Cúi đầu. Dắt chú cún nhỏ đến ghế chờ bus, cô bé ngồi xuống vuốt ve cái đầu tròng ung ủng đang rúc vào chân mình. Cún con kêu ư ử rồi giật giật dây, có vẻ nó muốn chạy nhảy.
-Digo ngoan nào, mẹ bảo chị ở đây không được đi đâu. Thế nên em cũng phải đứng yên nhé. Đợi mẹ cùng chị.
-Tớ còn thấy sốc nữa cơ! Ai có thể ngờ cậu ấy lại đỉnh như thế chứ!
-Ờ…. Ơ nhưng nhỡ đâu cậu ta sử dụng tài liệu?–với vẻ mặt như phát hiện ra bí mật động trời.
-Đừng nghĩ xấu về Ken như thế!–tôi phản bác.
Kim bĩu môi, châm chọc:
-Biết ngay cậu sẽ bênh cậu ta mà.
-Hừm…tớ chỉ nhắc nhở cái tính hay suy nghĩ lệch lạc của cậu thôi. Cậu ý, đừng có vu oan cho người ta.–tôi đánh vào tay Kim, rồi thở dài.
-Tớ nghĩ gì nói đấy thôi. Tớ cũng đâu có ý định nghi ngờ thật.
-Cậu nên tin rằng Ken là người trung thực. Con người cậu ấy tuy cao ngạo, lạnh lùng nhưng lại rất tốt đấy..
-Tốt mà lại phớt lờ cậu sao? Vì cậu ta mà cậu mới bị thương đấy!–Kim gần như hét lên với tôi. Có lẽ Kim đã có mặc cảm với Ken sau những lần nhìn thấy tôi buồn bã, trầm mặc vì Ken.
-Sao cậu lại biết chuyện đó?–miếng kem đưa đến ngang miệng đã rơi tuột xuống. Tôi hỏi gấp gáp.
-Hải Minh đã kể cho tớ nghe mọi chuyện rồi. Là tại cậu ta nên cậu mới bị đâm lén.
-Mọi người hiểu lầm rồi. Chuyện không như cậu nghĩ đâu. Là do tớ, do tớ đã chạy đến chỗ Ken. Lúc ấy, tớ rất hoảng vì thấy người cậu ấy đầy máu.–tôi vội giải thích.
-Chẳng phải cậu sợ máu sao? Chạy đến đấy làm gì?–Kim dịu giọng.
-Tớ cũng không biết nữa. Ở gần cậu ấy, tớ dường như quên đi nỗi sợ của mình. Ken chảy máu, tớ thấy đau.
-Cậu…nhưng Min à, đối với Ken, cậu không là gì mà?–Kim đẩy ly kem sang bên cạnh, nắm lấy tay tôi.
-Không phải. Thực ra cậu ấy quan tâm đến tớ nhưng lại cố tỏ ra xa cách thôi. Tớ tin, ngày nào đó, Ken sẽ đặt tớ vào tim của cậu ấy.
-Cậu…rất thích Ken?–nghiêng đầu, Kim ảo não nhìn tôi.
Tôi gật nhẹ.
-Ừ!
Kim tiếp:
-Vậy tớ sẽ giúp cậu.
-Giúp tớ?
-Ừ. Giúp cậu theo đuổi Ken.–rồi cười nhẹ–cứ tin tưởng tớ đi. Hừm..mặt dày lên một chút là ổn thôi.
ღ*** ღ
-Ơ…kia chẳng phải thầy hiệu trưởng sao?
Dắt xe ra khỏi quán kem quen thuộc, hai đứa tôi lại lăng xăng nhảy sang hàng chè Huế đối diện nhưng ai ngờ lại nhìn thấy thầy hiệu trưởng cũng có mặt trong quán. Thầy chọn một bàn nhỏ nép trong góc khuất nhưng vẫn không qua nổi đôi mắt sáng như sao sa của Kim.
Vẫn với bộ quần áo giản dị, khoác thêm chiếc áo bông đã ngả màu. Thầy ngồi đó, trầm ngâm với cốc chè, lẳng lặng đưa mắt nhìn hàng xe cộ dọc ngang. Chiếc kính bạc màu trũng xuống, những nếp nhăn nghiêng dưới ánh sáng cũng bị lộ ra. Thầy lúc này thật khác so với lúc làm việc. Và trong thâm tâm, tôi vẫn cho rằng tính thầy thật khác người.
-Chúng em chào thầy ạ!–hai đứa tôi dắt díu nhau tiến đến trước mặt thầy. Cúi đầu chào thầy thật lễ phép.
Thầy ngẩng lên, đôi mắt nheo lại hình thành nét cười. Thầy vẻ ngạc nhiên:
-ỪM..chào hai em…hai em cũng ăn chè hả?
-Vâng. Chè Huế ngon mà thầy nhỉ?
-Ừ Thơm ngon. Lại có hương vị rất khó quên nữa.–thầy mỉm cười–hai đứa ngồi cùng thầy luôn đi!
Tôi và Kim nhìn nhau rồi quyết định:
-Vâng!
Sau khi gọi cho mỗi đứa một cốc chè thơm lừng, thầy hỏi:
-Hai em học 11A1? Là Min và Kim phải không?.
Hai đứa tròn xoe con mắt:
-Vâng. Thầy có trí nhớ thật siêu phàm.
Hơn hai nghìn học sinh mà thầy nhớ được học sinh này học lớp nào thì quả thật rất đáng để bái phục.
-Trí nhớ của thầy không tốt đến thế đâu. Chẳng qua hai đứa nhí nhảnh như cá cảnh quá nên vô tình lọt vào bộ óc ông già này thôi. Hai đứa cứ thử hỏi xem cả trường có ai là không biết mặt hai đứa không?
Hai đứa tôi cười trừ:
-Bọn em đâu có nhỉ nhảnh như cá cảnh? Chỉ nghịch ngợm tí thôi.
Thầy cười, nhắc tội:
-Nghịch một tí mà đến nỗi cô Lyn và thầy giáo Toán suốt ngày cằn nhằn hả?
Hai đứa cúi đầu xấu hổ. Không ngờ mình lại nổi tiếng đến thế. Đến thầy hiệu trưởng cũng thuộc mặt, nắm rõ khuyết điểm trong tay.
-Thầy hay ăn chè ở đây hả thầy?–bắt đầu lảng sang chuyện khác. Phải nói tôi rất giỏi về mấy chuyện đánh lạc hướng này.
Thầy gật nhẹ, thưởng thức tiếp rồi nhìn xa xăm, giọng buồn:
-Đây là quán chè gắn với nhiều kỉ niệm của thầy. Thầy đã từng có hai đứa cháu ngoại, mỗi dịp cuối tuần thầy đều dẫn hai đứa đến đây.–thầy thở hắt ra, mắt đầy đau khổ.
-Thế giờ hai đứa cháu của thầy đâu ạ?–Kim nhanh nhảu, tính tò mò nổi lên.
Tôi ngồi lặng chờ đợi câu trả lời từ thầy, lồng ngực tôi cứ nhói lên từng hồi. Dường như câu trả lời sắp được phát ra từ thầy có ảnh hưởng rất lớn đến tôi. Tôi nén thở.
Thầy cúi mặt nhìn bàn, giọng khàn đi:
-Chúng đã đến một nơi rất xa. Thầy chẳng thể nhìn thấy được chúng nữa rồi!
Kim đưa mắt nhìn tôi. Biết ý nên chúng tôi chằng thể gặng hỏi thầy thêm nữa. Ở đây hai chúng tôi đều hiểu một “nơi rất xa” ấy chính là thiên đường.
Về sau này, tôi mới biết “nơi xa” đó còn mang một nghiã khác…
Không gian chỉ còn lại tiếng va chạm leng keng của thìa nhỏ vào thành cốc. Bên bàn nhỏ, ba con người im lặng, trong lòng đều mang man mác một nỗi buồn khó tả… Riêng tôi, một cảm giác đau xót lạ lùng bắt đầu nhen nhóm…
Ngoài kia, qua lớp cửa kính đã mờ bụi, dòng xe vẫn hối hả chạy đua.. Nắng đã tắt, những con đường rợp bóng thẳng dài…
Phía cuối con đường ấy, một chàng thanh niên thong thả dịu bước, đón những đợt gió mát buổi chiều tàn, lòng vu vơ thầm nghĩ:
“Cô bạn đó sao nhẹ nhàng giống gió vậy?”
Rồi khẽ cười, trái tim rung lên từng nhịp. Rộn ràng.
-Cậu bắt đầu có hứng đi dạo như thế này từ khi nào thế?–chàng trai dáng cao dong dỏng từ phía sau đi lên, hững hờ buông lời.
Thiếu niên tóc hung đỏ im lặng, dường như không có ý trả lời. Mắt vô tình hướng về góc phố nhỏ, khựng lại. Ngạc nhiên.
-Chẳng phải đó là ông ngoại cậu sao? Thầy hiệu trưởng.
Cháp 24:
Sáng nay hai đứa tôi có một quyết định vô cùng to-lớn và trọng đại. Và theo như lời Kim thì nó có liên quan đến hạnh phúc sau này của tôi.
Quyết định đó chính là….ĐI BỘ đến trường.
T(
.
)T
Theo kế hoạch Kim “quân sư quạt mo” vạch ra thì tôi sẽ tìm cách chạm mặt Ken càng nhiều càng tốt. Ngoài giờ lên lớp, những giây phút còn lại phải nỗ lực bám sát “nhất cử nhất động” của cậu ấy. Tìm hiểu sở thích sở ghét của cậu ấy. Tìm hiểu xem cậu ấy đi đâu, làm gì, đi với ai?…
Bước đầu tiên là giả vờ xe hỏng, gặp gỡ tình cờ trên đường rồi xin đi nhờ xe. Kim đã căn rất kĩ, vào giờ này chắc chắn xe của Ken sẽ đi qua đây. Tất cả cũng nhờ vào sự trợ giúp của Hải Minh. Kim và Hải Minh cuối cùng cũng “yêu lại từ đầu” sau vài lần hẹn hò “ngẫu nhiên”.
-Ôi…vì cậu mà cái chân của mình bị hành hạ thế này đây. Tớ chỉ đi cùng cậu một ngày hôm nay thôi, từ ngày mai cậu đi một mình nhé!–Kim than thở.
Tôi quắc mắt:
-Không được, cậu phải kề sát bên tớ 24/24 giờ để trợ giúp tớ chứ!
Kim giãy nảy:
-Tớ chỉ hứa sẽ giúp cậu chứ không phải thực hiện cùng cậu nhé!
-Thế thì từ mai, cậu dọn về nhà mà ở? Tớ chẳng cần cậu giúp nữa.
-Ớ…đừng đuổi tớ. Cậu cũng biết bố mẹ tớ vẫn chưa đi công tác về mà. Ở nhà một mình chán chết.
-Hừ..thế cậu có định giúp tớ nữa không?
Kim ỉu xìu, vẻ cam chịu:
-Ừ. Tớ sẽ thực hiện cùng cậu.
Tôi mỉm cười hài lòng.
-Con đứng yên ở đây đợi mẹ, mẹ sẽ quay lại ngay.
Phiá trước tôi là một người phụ nữ trẻ tuổi với một cô bé nhỏ xinh có bím tóc ngộ nghĩnh. Cô bé có dắt theo một chú cún xù xiu xíu vô cùng đáng yêu. Tôi nghe thấy cô bé gọi cún con là Digo.
Sau khi dặn dò xong, bà mẹ trẻ liền chạy đi đâu đó với vẻ rất gấp gáp. Cô bé đưa đôi mắt to tròn nhìn theo dáng mẹ. Cúi đầu. Dắt chú cún nhỏ đến ghế chờ bus, cô bé ngồi xuống vuốt ve cái đầu tròng ung ủng đang rúc vào chân mình. Cún con kêu ư ử rồi giật giật dây, có vẻ nó muốn chạy nhảy.
-Digo ngoan nào, mẹ bảo chị ở đây không được đi đâu. Thế nên em cũng phải đứng yên nhé. Đợi mẹ cùng chị.
/31
|