Reng reng…
Vẫn như hôm qua, tôi lò dò tìm chiếc đồng hồ báo thức.
A! Đây rồi.
Tạch!!
Đặt chiếc đồng hồ lên bàn. Đang định quay đi thì có cái gì đó loé sáng trên quyển sách ở góc bàn học làm tôi chú ý.
Cầm vật lạ đưa lên ngang tầm mắt, tôi cố hé mắt quan sát….
Cái lắc tay này??
Sao lại để ở bàn học của tôi?
Tôi làm gì có cái lắc tay nào?
Lạ thật!!
Hay bố mẹ tặng tôi, muốn gây sự bất ngờ cho tôi?
Tôi đặt giả thuyết hàng loạt các trường hợp, tôi gãi đầu, lôi hết chất xám cố tìm ra cái có thể xảy ra nhưng kết quả là chỉ có đầu tóc bù xù chứ trường hợp nào cũng next hết.
Nhìn đồng hồ đã 6h30, tôi cũng không còn thì giờ để nghĩ tới điều đó nữa,tôi cất lắc tay vào túi áo rồi chuẩn bị quần áo đi học.
Bố mẹ đã đồng ý cho tôi đi xe đạp, khi biết được điều này tôi đã ôm chầm lấy bố mẹ đến nỗi ngạt thở . Giờ thì tha hồ được lượn thoả thích. Yeah!
Tôi dắt chiếc xe đạp ra ngoài, đến cửa đụng ngay phải anh Kat. Anh nhìn tôi chằm chằm…không chớp mắt.
Tôi cũng không thua kém, căng tròn đôi đồng tử đọ mắt với anh…xem ai thắng.?
-” Này, em nhìn anh với thái độ gì vậy??”
không thắng được tôi nên anh tỏ ra tức tối. Nhìn thái độ của anh như muốn đập nát tôi ý.
Mà phải hỏi anh nhìn tôi có ý gì mới đúng.
-” Chả thái độ gì cả, mà anh dịch ra để em đi học muộn rồi!”
Tôi lách xe qua người anh, phóng đi trong niềm vui sướng. Tôi không biết rằng anh đang nhìn tôi có gì đó buồn vời vợi.
Tôi thong dong đạp xe, ngâm nga mấy bài hát mà mẹ bảo rằng mấy bài đó chỉ có người ngoài hành tinh mới hiểu. Bởi lẽ một bài hát tôi thể hiện bằng tất cả các thứ tiếng mà tôi biết. Nhật, hàn, trung, anh, việt….đều được tôi đệm vào mỗi câu…
Tôi cứ vô tư đạp xe mà không biết chính sự vô tư đó làm hại chính mình.
Càng đi tôi lại cảm thấy cảnh vật lạ hoắc. Rẽ phải, rẽ trái…
Sau một hồi đạp xe đi theo cảm tính…tôi đã…trở lại chỗ ban đầu.
Hic! Lạc đường rồi!
Đã đi cùng bố hai lần đến trường rồi thế mà giờ lại quên mất.
Phải làm sao đây!!
…..
Hỏi đường?
Thế mà không nghĩ ra..
Nhưng đường hôm nay vắng không thấy một bóng người nào. Chẳng lẽ tất cả đều đổi thời gian làm việc.
Ah! Bên kia đường có một chiếc xe ôtô đang đỗ ở đó. Hỏi thử xem sao…
Tôi đạp xe lại gần, may quá kính xe đã được hạ xuống từ trước.
Ngồi phía tay lái là một người con trai khá trẻ, mặc một chiếc áo vest màu xám, đầu hơi tựa vào ghế.
Tôi ngây người mất 1 phút 30 giây.
Có tiếng ho nhẹ từ trong chiếc xe nhưng là từ phía ghế dưới, chắc là chủ của chiếc xe.
Theo phản xạ, tôi giật mình. Cảm thấy hành động của mình hơi vô duyên nên tôi tỏ ra bối rối. Người con trai nhìn tôi hơi nhếch miệng, trong mắt có nét cười.
-” à, anh cho em hỏi đường đến trường trung học DIAMOND?”
Anh nhìn tôi chằm chằm làm tôi có chút gì đó ngượng ngịu.
-” DIAMOND?? Đi thẳng, rẽ phải sau đó rẽ trái sau đó rẽ phải.”
Đầu tôi đang cố tiếp nhận những thông tin từ người con trai kia. Rẽ phải sau đó là trái sau đó là….Sao mà rẽ nhiều thế nhỉ?? Lần trước tôi đi cùng bố có rẽ nhiều thế đâu??
-” À cảm ơn anh”
Tôi lúng túng cảm ơn.
Tôi phóng xe đi lao theo hướng…
-” Này! Cô bé!”
Tôi phanh kít lại. Nghoảnh lại sau..
-” Đi đường này mới phải”
Người con trai chỉ tay về phía ngược với chiều tôi đang đi.
Có thể nói gì vào lúc này đây!!
Xấu hổ quá! Sao tôi có thể phóng tít mù mà không để ý nhỉ?
Ước gì có cái lỗ để tôi chui xuống ngay bây giờ…
Ngốc ngốc! Tôi tự thưởng cho mình mấy cái cốc đầu.
Bẽ mặt rồi! Hay rồi!
Tôi vừa đi vừa làu bàu, mặt mày bí xị.
~*~
-” Vừa sáng ra đã gặp một cô gái ngốc, mà cô bé đó cũng hay đó nhỉ”
Người lái xe vận vest xám liếc qua gương nhìn cậu con trai đang cau có.
-” Đồ trẻ con, có gì hay ho đâu!”
Mái tóc màu nâu rủ xuống khuôn mặt cậu con trai che khuất ánh mắt sắc lạnh, có chút bất cần. Lời nói có chút khinh thường. Khoanh tay nhìn cô nhóc đang đạp hùng hục phía trước, hình dáng bé nhỏ đó được thu lại trong ánh mắt của hai con người.
-” Quản gia bảo cô bé đó đã cứu cậu”
người ngồi phía vô lăng lại liếc qua gương lần hai.
-” Thì sao chứ, được cứu tôi là một niềm vinh hạnh cho cô ta đấy!”
Người thanh niên mặc vest xám khẽ lắc đầu, anh đã đoán không sai cái tính ngang ngược, cao ngạo của cậu lại trở về. Trở về là đại thiếu gia ăn chơi bất cần đời như thuở 4 năm trước.
Khi cô gái nhỏ khuất sau hàng cây, chiếc xe ôtô cũng bắt đầu lăn bánh theo hướng chiếc xe bé nhỏ kia…
~*~ Hura! Đến trường rồi…
Mất 20 phút..
.
Kỉ lục..trong đời tôi!!
Nhưng mà đó là có sự trợ giúp của người khác. Cứ nghĩ đến chuyện vừa nãy là mặt tôi lại nóng bừng. Tội hám trai là thiệt thế đấy, toàn tự mình làm xấu mình thôi. Rút kinh nghiệm từ nay…cách xa con trai ra.
Tôi nhìn đồng hồ đã sắp đến giờ học mà không thấy Kim đâu…
Bảo là đợi tôi trước cổng cơ mà…
Hay định cho tôi leo cây đây….
Tôi nhìn xung quanh khu vực cổng trường, mắt tôi dừng lại ở một cô bé mặc váy xanh, tóc tết lệch một bên, vẻ cũng như đang ngóng ai đó..
Hình dáng đó rất quen…
Cô gái ấy cũng quay ra nhìn tôi…
30s sau:
-” Aaaa…Min”
-” Aaaa….Kim”
Hai đứa tôi chạy ra ôm chầm lấy nhau và gào thét. Mọi người nhìn chúng tôi như nhìn thấy người ngoài hành tinh. Chúng tôi mặc kệ, vẫn ôm nhau nhảy cẫng lên.
Kim khác quá, nhìn xinh hơn xưa. Trước kia trong lớp Kim được mọi người ưu ái đặt cho biệt danh ” cháu của Bao Công” vì Kim có nước da ngăm đem, giờ thì Kim đã trở thành nàng ”Bạch Tuyết” với làn da trắng hồng. Khuôn mặt bầu bĩnh có chút trẻ con rất đáng yêu. Đôi mắt một mí cũng trở nên quyến rũ. Nhưng Kim giờ đã cao hơn tôi mặc dù trước đây tôi cao hơn cậu ấy rất nhiều. Điều này đang làm tôi ganh tỵ đấy!!
-” Tớ nhớ cậu”
-” Me too ”
Hai đứa tôi lại diễn cảnh sướt mướt, nước mắt ngắn nước mắt dài. Rồi hai đứa nhìn nhau cười oà.
-” Chúng mình vào thôi”
Kim dẫn tôi vào trường.
DIAMOND trường trung học danh tiếng, ở đây tập hợp đầy đủ các thành phần học sinh từ học sinh nhận học bổng, học sinh được đặc cách, học sinh thi tuyển trực tiếp,….
Trước mặt tôi là phòng hiệu trưởng. Tất cả các học sinh vừa mới chuyển đến đều phải gặp thầy. Mỗi học sinh phải có một màn giới thiệu về bản thân trước thầy. Dựa vào đó để đánh giá học sinh mà xếp lớp.
Cánh cửa gỗ màu nâu sẫm, to sừng sững tượng trưng cho uy quyền của ngài hiệu trưởng nhưng nó lại có cái gì đó gần gũi, thân thuộc.
Tôi đẩy cửa bước vào.
Tôi sững người. Khác hẳn với vẻ bề ngoài uy nghi lẫm liệt, bên trong là một không gian nhỏ hẹp chỉ kê vừa một bàn làm việc, một tủ sách, một bộ bàn ghế tiếp khách. Điều khiến tôi chú ý hơn cả là những bức tranh treo tường. Những đường nét mềm mại, uyển chuyển vạch lên trên nền trắng những hình ảnh ngộ nghĩnh đáng yêu. Phía trái là tranh một nàng công chúa đầu đội vòng hoa được tết từ nhiều loại hoa khác nhau, tinh khôi trong chiếc váy trắng ngồi giữa cánh đồng hoa, mắt hướng lên bầu trời như đang mong ngóng điều gì đó. Ở cuối bức tranh có một dòng các kí tự khó hiểu. Tôi ngỡ ngàng các kí tự đó có nét giống với các kí tự trong quyển sách kì lạ trong thư viện.
-” Nó cuốn hút đến vậy à!”
Giọng nói ồm ồm đầy uy lực vang lên xoá tan những suy nghĩ trong tôi.
Tôi nhìn về phía bàn làm việc. Một người đàn ông với mái đầu bạc trắng, đeo một chiếc kính với gọng kính đã sờn bạc, trông rất uy nghiêm. Đó là thầy hiệu trưởng. Tôi không ngờ rằng thầy hiệu trưởng đã già đến thế. Các nếp nhăn cứ đua nhau nằm xếp lên nhau, in hằn lên khuôn mặt nghiêm nghị của thầy. Khẽ đẩy gọng kính lên, thầy nhìn tôi một lượt rồi nói:
-” Min, học sinh mới phải không?”
-” Vâng, em là Min”
Tôi dõng dạc trả lời, trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng cũng chẳng biết lí do vì sao.
-” Em thấy bức tranh đó có gì hấp dẫn”
Tôi hơi bất ngờ trước câu hỏi của thầy. Đáng lẽ thầy phải hỏi lí do tôi muốn học ở đây chứ.
Nhưng thật lòng tôi rất ấn tượng với bức tranh đó. Tôi có cảm tưởng mình là cô gái trong tranh.
-” Hấp dẫn nhất là ở đôi mắt cô gái, dường như người vẽ bức tranh này đã gửi gắm điều gì đó vào đôi mắt này nhưng em không nhìn ra được…”
Tôi hít một hơi dài chờ đợi sự đánh giá của thầy. Tôi cũng không chắc điều tôi nói là đúng nhưng đó là tất cả những gì tôi cảm nhận được.
Thầy nhìn tôi, trong ánh mắt có những tia sáng lạ, các nếp nhăn dãn ra, bất chợt một nụ cười hiện ra. Tôi đã từng tưởng tượng lúc đó thầy là ông bụt trong cổ tích.
-” Em sẽ học lớp A1”
Tôi khó hiểu nhìn thầy, thầy không hề nhận xét gì về câu trả lời của tôi.
-” Em có thể về lớp…”
Thấy tôi còn đang ngu ngơ, thầy liền đứng dậy đến vỗ vào vai tôi.
Tôi nhìn thầy mấy giây sau đó đi ra ngoài.
Kim vẫn đợi tôi ở ngoài. Nhìn thấy cô bạn tôi mới sực tỉnh nhớ lại lời thầy lúc nãy. Tôi học cùng lớp với Kim.
Mọi thắc mắc vừa nãy bị tôi xoá sạch. Chắc thầy hiệu trưởng là người kì quặc nên mới hỏi như thế. Tôi không bận tâm nữa. Kim và tôi đi về phía lớp 11A1. Thế là từ nay tôi và Kim tha hồ mà ”tám không ngừng nghỉ”.
-” Lớp chúng ta hôm nay có bạn mới, Min!”
Cái giọng thánh thót của cô chủ nhiệm vừa dứt tôi liền bước vào lớp. Ở phía dưới Kim vẫy tay với tôi cười tươi như hoa.
-” Xin chào mình là Min”
-” Bạn ở đâu chuyển đến?”
Một cô gái bàn hai cất lời.
-” Mình từ trường Roll đến đây”
Tôi mỉm cười hoà nhã.
-” Lí do?”
-” Mình chuyển nhà!”
-” Bạn học lớp nào ở trường Roll”
Một cô gái khác phía trái
-” 11KD2”
-” Bạn có biết chơi bóng rổ không ??”
Lần này là một cậu con trai tóc vàng.
-” Bạn nghĩ với chiều cao của mình có thể chơi bóng rổ?”
Tôi nhún vai.
-” Thần tượng của bạn là gì?”
-”……”
Khoan đã! Sao tôi cảm thấy đi vào lớp như kiểu đi phỏng vấn thế nhỉ?
-” Ah! Tên Min nghe quen quen!”
Một cô gái tóc xoăn, mặt trang điểm đậm tự dưng đứng dậy đập bàn sau đó lại ngồi xuống chống cằm suy nghĩ có vẻ đăm chiêu…
Tôi thì nhận ra ngay, đó chính là cô hoa khôi cùng lớp cấp hai với tôi. Thay đổi nhiều quá: điệu đà hơn, đanh đá hơn,.. Duy có cái tên không thay đổi: Sun-mặt trời. Cô nàng luôn tự hào mà khoe rằng ” cái tên nói lên tất cả”, luôn toả sáng rực rỡ như mặt trời. Và tôi cũng không quên tôi và Kim từng được liệt vào danh sách ” kẻ thù” của cô nàng. Giờ thì hai đứa lại đụng mặt nhau thì sẽ ra sao đây??
Tôi và Kim ngồi cùng bàn với nhau. Không phải là ngẫu nhiên mà là khi cô hỏi:
-” Em muốn ngồi ở đâu”
Tôi chưa kịp trả lời thì Kim đứng dậy dõng dạc:
-” Min sẽ ngồi cùng em!”
-” Nhưng..”
-” Em ngồi một mình mà.”
Kim ngắt lời cô chủ nhiệm.
Cậu bạn kế bên tròn mắt không hiểu, sau khi nhận được ánh mắt ”yêu thương” của Kim thì tự động thu dọn đồ đạc xuống bàn dưới ngồi. Cậu bạn có vẻ hậm hực trông thật đáng thương. Tôi không thể ngờ rằng cô bạn thanh mai của mình giờ cũng đanh đá đến vậy.
Vẫn như hôm qua, tôi lò dò tìm chiếc đồng hồ báo thức.
A! Đây rồi.
Tạch!!
Đặt chiếc đồng hồ lên bàn. Đang định quay đi thì có cái gì đó loé sáng trên quyển sách ở góc bàn học làm tôi chú ý.
Cầm vật lạ đưa lên ngang tầm mắt, tôi cố hé mắt quan sát….
Cái lắc tay này??
Sao lại để ở bàn học của tôi?
Tôi làm gì có cái lắc tay nào?
Lạ thật!!
Hay bố mẹ tặng tôi, muốn gây sự bất ngờ cho tôi?
Tôi đặt giả thuyết hàng loạt các trường hợp, tôi gãi đầu, lôi hết chất xám cố tìm ra cái có thể xảy ra nhưng kết quả là chỉ có đầu tóc bù xù chứ trường hợp nào cũng next hết.
Nhìn đồng hồ đã 6h30, tôi cũng không còn thì giờ để nghĩ tới điều đó nữa,tôi cất lắc tay vào túi áo rồi chuẩn bị quần áo đi học.
Bố mẹ đã đồng ý cho tôi đi xe đạp, khi biết được điều này tôi đã ôm chầm lấy bố mẹ đến nỗi ngạt thở . Giờ thì tha hồ được lượn thoả thích. Yeah!
Tôi dắt chiếc xe đạp ra ngoài, đến cửa đụng ngay phải anh Kat. Anh nhìn tôi chằm chằm…không chớp mắt.
Tôi cũng không thua kém, căng tròn đôi đồng tử đọ mắt với anh…xem ai thắng.?
-” Này, em nhìn anh với thái độ gì vậy??”
không thắng được tôi nên anh tỏ ra tức tối. Nhìn thái độ của anh như muốn đập nát tôi ý.
Mà phải hỏi anh nhìn tôi có ý gì mới đúng.
-” Chả thái độ gì cả, mà anh dịch ra để em đi học muộn rồi!”
Tôi lách xe qua người anh, phóng đi trong niềm vui sướng. Tôi không biết rằng anh đang nhìn tôi có gì đó buồn vời vợi.
Tôi thong dong đạp xe, ngâm nga mấy bài hát mà mẹ bảo rằng mấy bài đó chỉ có người ngoài hành tinh mới hiểu. Bởi lẽ một bài hát tôi thể hiện bằng tất cả các thứ tiếng mà tôi biết. Nhật, hàn, trung, anh, việt….đều được tôi đệm vào mỗi câu…
Tôi cứ vô tư đạp xe mà không biết chính sự vô tư đó làm hại chính mình.
Càng đi tôi lại cảm thấy cảnh vật lạ hoắc. Rẽ phải, rẽ trái…
Sau một hồi đạp xe đi theo cảm tính…tôi đã…trở lại chỗ ban đầu.
Hic! Lạc đường rồi!
Đã đi cùng bố hai lần đến trường rồi thế mà giờ lại quên mất.
Phải làm sao đây!!
…..
Hỏi đường?
Thế mà không nghĩ ra..
Nhưng đường hôm nay vắng không thấy một bóng người nào. Chẳng lẽ tất cả đều đổi thời gian làm việc.
Ah! Bên kia đường có một chiếc xe ôtô đang đỗ ở đó. Hỏi thử xem sao…
Tôi đạp xe lại gần, may quá kính xe đã được hạ xuống từ trước.
Ngồi phía tay lái là một người con trai khá trẻ, mặc một chiếc áo vest màu xám, đầu hơi tựa vào ghế.
Tôi ngây người mất 1 phút 30 giây.
Có tiếng ho nhẹ từ trong chiếc xe nhưng là từ phía ghế dưới, chắc là chủ của chiếc xe.
Theo phản xạ, tôi giật mình. Cảm thấy hành động của mình hơi vô duyên nên tôi tỏ ra bối rối. Người con trai nhìn tôi hơi nhếch miệng, trong mắt có nét cười.
-” à, anh cho em hỏi đường đến trường trung học DIAMOND?”
Anh nhìn tôi chằm chằm làm tôi có chút gì đó ngượng ngịu.
-” DIAMOND?? Đi thẳng, rẽ phải sau đó rẽ trái sau đó rẽ phải.”
Đầu tôi đang cố tiếp nhận những thông tin từ người con trai kia. Rẽ phải sau đó là trái sau đó là….Sao mà rẽ nhiều thế nhỉ?? Lần trước tôi đi cùng bố có rẽ nhiều thế đâu??
-” À cảm ơn anh”
Tôi lúng túng cảm ơn.
Tôi phóng xe đi lao theo hướng…
-” Này! Cô bé!”
Tôi phanh kít lại. Nghoảnh lại sau..
-” Đi đường này mới phải”
Người con trai chỉ tay về phía ngược với chiều tôi đang đi.
Có thể nói gì vào lúc này đây!!
Xấu hổ quá! Sao tôi có thể phóng tít mù mà không để ý nhỉ?
Ước gì có cái lỗ để tôi chui xuống ngay bây giờ…
Ngốc ngốc! Tôi tự thưởng cho mình mấy cái cốc đầu.
Bẽ mặt rồi! Hay rồi!
Tôi vừa đi vừa làu bàu, mặt mày bí xị.
~*~
-” Vừa sáng ra đã gặp một cô gái ngốc, mà cô bé đó cũng hay đó nhỉ”
Người lái xe vận vest xám liếc qua gương nhìn cậu con trai đang cau có.
-” Đồ trẻ con, có gì hay ho đâu!”
Mái tóc màu nâu rủ xuống khuôn mặt cậu con trai che khuất ánh mắt sắc lạnh, có chút bất cần. Lời nói có chút khinh thường. Khoanh tay nhìn cô nhóc đang đạp hùng hục phía trước, hình dáng bé nhỏ đó được thu lại trong ánh mắt của hai con người.
-” Quản gia bảo cô bé đó đã cứu cậu”
người ngồi phía vô lăng lại liếc qua gương lần hai.
-” Thì sao chứ, được cứu tôi là một niềm vinh hạnh cho cô ta đấy!”
Người thanh niên mặc vest xám khẽ lắc đầu, anh đã đoán không sai cái tính ngang ngược, cao ngạo của cậu lại trở về. Trở về là đại thiếu gia ăn chơi bất cần đời như thuở 4 năm trước.
Khi cô gái nhỏ khuất sau hàng cây, chiếc xe ôtô cũng bắt đầu lăn bánh theo hướng chiếc xe bé nhỏ kia…
~*~ Hura! Đến trường rồi…
Mất 20 phút..
.
Kỉ lục..trong đời tôi!!
Nhưng mà đó là có sự trợ giúp của người khác. Cứ nghĩ đến chuyện vừa nãy là mặt tôi lại nóng bừng. Tội hám trai là thiệt thế đấy, toàn tự mình làm xấu mình thôi. Rút kinh nghiệm từ nay…cách xa con trai ra.
Tôi nhìn đồng hồ đã sắp đến giờ học mà không thấy Kim đâu…
Bảo là đợi tôi trước cổng cơ mà…
Hay định cho tôi leo cây đây….
Tôi nhìn xung quanh khu vực cổng trường, mắt tôi dừng lại ở một cô bé mặc váy xanh, tóc tết lệch một bên, vẻ cũng như đang ngóng ai đó..
Hình dáng đó rất quen…
Cô gái ấy cũng quay ra nhìn tôi…
30s sau:
-” Aaaa…Min”
-” Aaaa….Kim”
Hai đứa tôi chạy ra ôm chầm lấy nhau và gào thét. Mọi người nhìn chúng tôi như nhìn thấy người ngoài hành tinh. Chúng tôi mặc kệ, vẫn ôm nhau nhảy cẫng lên.
Kim khác quá, nhìn xinh hơn xưa. Trước kia trong lớp Kim được mọi người ưu ái đặt cho biệt danh ” cháu của Bao Công” vì Kim có nước da ngăm đem, giờ thì Kim đã trở thành nàng ”Bạch Tuyết” với làn da trắng hồng. Khuôn mặt bầu bĩnh có chút trẻ con rất đáng yêu. Đôi mắt một mí cũng trở nên quyến rũ. Nhưng Kim giờ đã cao hơn tôi mặc dù trước đây tôi cao hơn cậu ấy rất nhiều. Điều này đang làm tôi ganh tỵ đấy!!
-” Tớ nhớ cậu”
-” Me too ”
Hai đứa tôi lại diễn cảnh sướt mướt, nước mắt ngắn nước mắt dài. Rồi hai đứa nhìn nhau cười oà.
-” Chúng mình vào thôi”
Kim dẫn tôi vào trường.
DIAMOND trường trung học danh tiếng, ở đây tập hợp đầy đủ các thành phần học sinh từ học sinh nhận học bổng, học sinh được đặc cách, học sinh thi tuyển trực tiếp,….
Trước mặt tôi là phòng hiệu trưởng. Tất cả các học sinh vừa mới chuyển đến đều phải gặp thầy. Mỗi học sinh phải có một màn giới thiệu về bản thân trước thầy. Dựa vào đó để đánh giá học sinh mà xếp lớp.
Cánh cửa gỗ màu nâu sẫm, to sừng sững tượng trưng cho uy quyền của ngài hiệu trưởng nhưng nó lại có cái gì đó gần gũi, thân thuộc.
Tôi đẩy cửa bước vào.
Tôi sững người. Khác hẳn với vẻ bề ngoài uy nghi lẫm liệt, bên trong là một không gian nhỏ hẹp chỉ kê vừa một bàn làm việc, một tủ sách, một bộ bàn ghế tiếp khách. Điều khiến tôi chú ý hơn cả là những bức tranh treo tường. Những đường nét mềm mại, uyển chuyển vạch lên trên nền trắng những hình ảnh ngộ nghĩnh đáng yêu. Phía trái là tranh một nàng công chúa đầu đội vòng hoa được tết từ nhiều loại hoa khác nhau, tinh khôi trong chiếc váy trắng ngồi giữa cánh đồng hoa, mắt hướng lên bầu trời như đang mong ngóng điều gì đó. Ở cuối bức tranh có một dòng các kí tự khó hiểu. Tôi ngỡ ngàng các kí tự đó có nét giống với các kí tự trong quyển sách kì lạ trong thư viện.
-” Nó cuốn hút đến vậy à!”
Giọng nói ồm ồm đầy uy lực vang lên xoá tan những suy nghĩ trong tôi.
Tôi nhìn về phía bàn làm việc. Một người đàn ông với mái đầu bạc trắng, đeo một chiếc kính với gọng kính đã sờn bạc, trông rất uy nghiêm. Đó là thầy hiệu trưởng. Tôi không ngờ rằng thầy hiệu trưởng đã già đến thế. Các nếp nhăn cứ đua nhau nằm xếp lên nhau, in hằn lên khuôn mặt nghiêm nghị của thầy. Khẽ đẩy gọng kính lên, thầy nhìn tôi một lượt rồi nói:
-” Min, học sinh mới phải không?”
-” Vâng, em là Min”
Tôi dõng dạc trả lời, trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng cũng chẳng biết lí do vì sao.
-” Em thấy bức tranh đó có gì hấp dẫn”
Tôi hơi bất ngờ trước câu hỏi của thầy. Đáng lẽ thầy phải hỏi lí do tôi muốn học ở đây chứ.
Nhưng thật lòng tôi rất ấn tượng với bức tranh đó. Tôi có cảm tưởng mình là cô gái trong tranh.
-” Hấp dẫn nhất là ở đôi mắt cô gái, dường như người vẽ bức tranh này đã gửi gắm điều gì đó vào đôi mắt này nhưng em không nhìn ra được…”
Tôi hít một hơi dài chờ đợi sự đánh giá của thầy. Tôi cũng không chắc điều tôi nói là đúng nhưng đó là tất cả những gì tôi cảm nhận được.
Thầy nhìn tôi, trong ánh mắt có những tia sáng lạ, các nếp nhăn dãn ra, bất chợt một nụ cười hiện ra. Tôi đã từng tưởng tượng lúc đó thầy là ông bụt trong cổ tích.
-” Em sẽ học lớp A1”
Tôi khó hiểu nhìn thầy, thầy không hề nhận xét gì về câu trả lời của tôi.
-” Em có thể về lớp…”
Thấy tôi còn đang ngu ngơ, thầy liền đứng dậy đến vỗ vào vai tôi.
Tôi nhìn thầy mấy giây sau đó đi ra ngoài.
Kim vẫn đợi tôi ở ngoài. Nhìn thấy cô bạn tôi mới sực tỉnh nhớ lại lời thầy lúc nãy. Tôi học cùng lớp với Kim.
Mọi thắc mắc vừa nãy bị tôi xoá sạch. Chắc thầy hiệu trưởng là người kì quặc nên mới hỏi như thế. Tôi không bận tâm nữa. Kim và tôi đi về phía lớp 11A1. Thế là từ nay tôi và Kim tha hồ mà ”tám không ngừng nghỉ”.
-” Lớp chúng ta hôm nay có bạn mới, Min!”
Cái giọng thánh thót của cô chủ nhiệm vừa dứt tôi liền bước vào lớp. Ở phía dưới Kim vẫy tay với tôi cười tươi như hoa.
-” Xin chào mình là Min”
-” Bạn ở đâu chuyển đến?”
Một cô gái bàn hai cất lời.
-” Mình từ trường Roll đến đây”
Tôi mỉm cười hoà nhã.
-” Lí do?”
-” Mình chuyển nhà!”
-” Bạn học lớp nào ở trường Roll”
Một cô gái khác phía trái
-” 11KD2”
-” Bạn có biết chơi bóng rổ không ??”
Lần này là một cậu con trai tóc vàng.
-” Bạn nghĩ với chiều cao của mình có thể chơi bóng rổ?”
Tôi nhún vai.
-” Thần tượng của bạn là gì?”
-”……”
Khoan đã! Sao tôi cảm thấy đi vào lớp như kiểu đi phỏng vấn thế nhỉ?
-” Ah! Tên Min nghe quen quen!”
Một cô gái tóc xoăn, mặt trang điểm đậm tự dưng đứng dậy đập bàn sau đó lại ngồi xuống chống cằm suy nghĩ có vẻ đăm chiêu…
Tôi thì nhận ra ngay, đó chính là cô hoa khôi cùng lớp cấp hai với tôi. Thay đổi nhiều quá: điệu đà hơn, đanh đá hơn,.. Duy có cái tên không thay đổi: Sun-mặt trời. Cô nàng luôn tự hào mà khoe rằng ” cái tên nói lên tất cả”, luôn toả sáng rực rỡ như mặt trời. Và tôi cũng không quên tôi và Kim từng được liệt vào danh sách ” kẻ thù” của cô nàng. Giờ thì hai đứa lại đụng mặt nhau thì sẽ ra sao đây??
Tôi và Kim ngồi cùng bàn với nhau. Không phải là ngẫu nhiên mà là khi cô hỏi:
-” Em muốn ngồi ở đâu”
Tôi chưa kịp trả lời thì Kim đứng dậy dõng dạc:
-” Min sẽ ngồi cùng em!”
-” Nhưng..”
-” Em ngồi một mình mà.”
Kim ngắt lời cô chủ nhiệm.
Cậu bạn kế bên tròn mắt không hiểu, sau khi nhận được ánh mắt ”yêu thương” của Kim thì tự động thu dọn đồ đạc xuống bàn dưới ngồi. Cậu bạn có vẻ hậm hực trông thật đáng thương. Tôi không thể ngờ rằng cô bạn thanh mai của mình giờ cũng đanh đá đến vậy.
/31
|