-Min, Min, Min, Min!!!!
Vừa bước đến cửa lớp, tôi vội ngoảnh lại theo phản xạ khi nghe thấy có người gọi mình. Từ phía xa, bóng dáng cô gái mặc đồng phục chạy hùng hục về phía tôi, miệng không ngừng gọi tên tôi.
-Cái này là của em!—Mỹ Thanh thân thiện chìa ra tấm thiệp màu tím đính nơ. Đôi mắt chớp động, khoé miệng tươi tắn nở nụ cười.
-Đây là...
-Thiệp sinh nhật! Tuần này sinh nhật chị, em nhớ đến nhé!
-Dạ? Sinh nhật ư?
-Ừ! À...mà em nhớ gọi Ken đi cùng nhé, hôm ấy sẽ có mấy trò thú vị lắm!
-Hừm...để em xem sao đã. Còn Ken thì...em không chắc cậu ấy sẽ tham dự đâu.
-Không sao, vậy chỉ cần em đi cũng được.
-Em sẽ thu xếp!
-Nhớ đến đấy nhé!
Tôi lưỡng lự gật đầu. Mỹ Thanh nhí nhảnh vẫy chào tôi rồi tung tăng chạy về lớp.
Nhìn lại tấm thiệp, tôi mở nó ra. Thời gian tổ chức là 7 giờ tối chủ nhật...
Tôi nhét tấm thiệp vào ba lô, thở dài bước vào lớp...
Ông thần xui xẻo luôn nhắm trúng tôi mỗi khi tôi ở trong một nơi đông người nào đó. Tôi sợ...tôi sẽ gây ra họa trong buổi tiệc hôm đó...
-Hey Min!—Cô bạn tóc bím vẫy tay với tôi. Tôi mỉm cười đáp lại.
Sau 3s cười cợt, tôi phát hiện ra điều gì đó không ổn, lớp tôi hôm nay có vẻ trầm và mọi thành viên đều quay ra chăm chú vào tôi.
Kim vẫn cứ cười tươi, mà cái nụ cười ấy ẩn chứa sự mãn nguyện, tinh ranh.
Khoannn!!!
Kim...rõ ràng không ngồi đúng vị trí của mình. Mà chỗ an tọa của cô bạn lại là chỗ của Ken????
Tôi đánh mắt sang trái, mắt cơ hồ dãn thật to.
Sao Ken lại ngồi chỗ Kim thế kia????
Tôi...có một linh cảm...
Tôi...có một linh cảm...
-Thấy thế nào, ngồi như này ổn chứ?? Tớ quyết định hi sinh, dâng hiến chỗ ngồi cho chàng hoàng tử Ken để nàng công chúa Min có thể ngắm chàng thỏa thích! Hehe—Kim tiến đến vỗ bộp vào vai tôi và nháy mắt.
Trong lúc tôi và cả lớp còn đang trợn tròn mắt, Kim liền ho khan vài tiếng rồi dõng dạc tuyên bố—Min và Ken đã chính thức yêu nhau. Cả lớp cho xin tràng vỗ tay nào.
Lớp tôi đồng loạt rơi cằm cái BỘP.
Bộp! Cằm tôi cũng rơi theo...
Tôi huých nhẹ Kim. Kim cười khì rồi vui vẻ trở về chỗ. Tôi đứng giữa lớp, ngẩng cổ lên trần nhà, than thầm hàng vạn lần.
Tôi có đảo mắt về phía Ken nhưng cậu ấy vẫn ngồi im, vẻ dửng dưng. Rồi bỗng nhiên sống lưng tôi lạnh toát khi vô tình chạm phải ánh mắt của Sun. Tôi lúng túng giải thích:
-Kim chỉ nói vui thôi. Ngày mới nên bắt đầu bằng những điều thú vị mà. Haha. Đây chỉ là một trò đùa thôi.
“Trò đùa? Thật sao?”
“Tôi thấy giống thật hơn, nhìn Ken kìa, cậu ta lạnh lùng vậy nhưng vẫn đối xử ấm áp với Mim mà!”
“Trời, Ken yêu Min thật, vậy còn chúng ta thì sao? ”
“Trò này vui quá đi, nhưng mình vẫn không tin được!”
“Mình không muốn tin! God ơi, Ken yêu Min thật sao?”
“Hoàng tử của mình...đã bị Min cướp mất! Huhu”
(Thổ địa công công, ngàn vạn lần xin người hãy mang con đi! >_<)
Thở dài, lại thở dài. Tôi lê thân tiến về phía Ken, đưa mắt cầu cứu cậu ấy. Nhưng Ken vẫn cứ lờ đi, coi tôi như không khí.
Quả này tôi bị xử đẹp với đống fan của cậu ấy mất! Huhu
Kim ơi là Kim, cậu hại tớ rồi...
-Ế, xem kìa, xem kìa...
Lớp tôi bỗng dưng nhốn nháo cả lên. Mấy chục cặp mắt đều hướng ra ngoài. Tôi tò mò nhìn theo.
Dưới cái nắng nhẹ của mùa đông là dáng đi của chàng trai có mái tóc màu vàng, trên tay là một bó hoa hồng nhung đẹp rực rỡ, chàng trai bước thật chậm rãi và...tiến về phía lớp tôi...(ố là la)
Bọn con gái hú hét ầm ĩ, miệng lan truyền những câu thoại bất hủ-“Sắp có tỏ tình, hêhê.” =.=”
Anh chàng tiến thẳng vào lớp, miệng khẽ nhếch lên đầy gợi cảm. Lớp tôi một lần nữa bùng nổ. Đứa nào đứa nấy chỉnh sửa lại trang phục, ngồi kiêu hãnh như kiểu người sắp được nhận đoá hoa ấy là mình, chỉ riêng mình tôi đứng thộn ra, miệng còn đang há hốc đầy kinh ngạc.
Nếu bạn hỏi tôi, tôi có quen chàng trai đấy không, tôi sẽ không ngần ngại gật đến khi gãy cổ.
Tóc vàng vuốt ngược, quần áo đen từ đầu đến chân...
ĐÓ CHẲNG PHẢI LÀ CÁI TÊN ĐIÊN KHÙNG TRÓI TÔI SAU TRƯỜNG SAO!!
Tôi quay qua Sun, cậu ta tỏ ra khá bình thản. Tay còn nghịch ngợm mấy sợi tóc xoăn. Dường như cậu ta đã biết trước được việc anh trai cậu ta muốn làm.
Nghiêng sang trái, Ken khẽ nhíu mày, mắt cậu ấy không một giây rời khỏi hắn ta. Tôi đoán chắc Ken có suy nghĩ giống tôi: hắn ta lại định bày trò.
Mà hắn ta định bày trò gì đây???
Cộp...cộp...cộp...
-Anh chính thức theo đuổi em!!!
Đoá hoa hồng nhung giương thẳng ra trước mặt tôi. Tôi hóa đá. Lớp tôi đổ cái rầm. Còn hắn ta đang cười nhăn nhở...
Hic..Thế là sao?
Bộp...
Đóa hoa chỉ trong vài giây đã biến mất trước mắt tôi, nằm gọn lỏn dưới cuối lớp. Ken kéo tôi nép sau lưng cậu ấy, rồi lạnh lùng nói với hắn ta:
-Tôi không hiểu anh định tính toán điều gì với Min nhưng tôi sẽ không để anh thực hiện điều đó đâu.
Hắn cười nhếch mép:
-Tôi không hiểu cậu định ám chỉ điều gì... Nhưng việc tôi muốn theo đuổi Min là thật lòng!
Hắn ta nhặt lại bó hoa, đặt vào tay tôi.
-Anh thích em! Hy vọng em sẽ đồng ý làm bạn gái anh. Chào em. Hẹn gặp lại!
Hắn dơ tay chào kiểu quân đội rồi rời khỏi với nụ cười ngạo nghễ trên môi. Tôi ú ớ chẳng nói được câu gì.
Loạn, loạn hết cả rồi! Hắn ta vừa bảo thích tôi ư? Hjc, có trời mới tin...
-Cậu còn không vứt đoá hoa đó đi!
Ken bỗng gắt lên với tôi. Tôi giật mình sau đó luyến tiếc cho nó vào sọt rác. Dù gì đoá hoa đó cũng rất đẹp mà... Tôi chỉ nhận hoa, đã nhận lời đâu.
Lén nhìn sang Ken, đúng lúc bốn mắt gặp nhau. Tôi cười gượng, bộ dạng như người có lỗi, ủ rũ trở về chỗ.
-Tôi có thể tin cậu được không?
-Hả?
Tôi hơi ngây ra trước câu hỏi của Ken. Cậu ấy đang bảo tin cái gì cơ?
-Cậu sẽ không mềm lòng trước người khác chứ?
-À...ừm..
-Tốt!
-Tốt gì cơ?
-Ngốc!
-???
Tôi lại ngây người. Tôi ngốc? Thật sao?
-Mà dù cậu có mềm lòng với người khác thì tôi cũng sẽ không buông cậu đâu!
-Hôm nay cậu bị sao à?
Ken thở hắt—Cậu đúng là đồ ngốc!
Tôi: >_<
***
Giờ ra chơi. Tại căng tin trường.
-Cậu tính sao với hắn ta đây?—Kim hỏi tôi khi cậu ấy vừa xúc một thìa kem đầy ụ vào miệng.
-Ai cơ?
-Thì với cái tên tỏ tình đầu giờ ý!
-À! Chẳng tính sao cả.
-Vậy cậu định chấp nhận làm bạn gái hắn ta ư? Còn Ken thì sao?
Tôi suýt cắn vào lưỡi vì sự suy luận của Kim.
-Tớ không có ý bắt cá hai tay!
-Vậy cứ để hắn ta theo đuổi hả?
-Hừm...tớ cũng chưa biết được. Nhưng...cảm giác được người khác theo đuổi thấy hơi thích thích..
-Gì cơ???—Kim kích động đập bàn đứng dậy.
-Thì từ trước giờ có ai theo đuổi tớ đâu, tớ toàn theo đuổi người khác thì có!
-Thế cậu định chọc tức Ken hả? Cậu không biết khi yêu người con trai rất hay ghen à?
Tôi ngơ ngác—Ghen á?
-Tức là khi thấy người con gái mình yêu đi bên cạnh hoặc có những hành động thân mật với người con trai khác thì sẽ có những hành động như là bỗng dưng gắt lên hoặc là giữ khư khư người con gái đó, không cho họ đến gần nhau. Khi yêu, hãy nhìn vào mắt người con trai thì cậu sẽ hiểu tình cảm họ dành cho mình.
-À... —Tôi gật gù. Giờ tôi mới hiểu ra vì sao Ken lại có những hành động quái lạ đầu giờ và cả chuyện anh sinh viên trên xe bus mấy hôm trước nữa. Ghen? Ken đã ghen thật sao? Tôi ngồi cười rúc rích như con ngố. Tự dưng lại thấy vui đến kì lạ.
-Anh Huy Phong!
Tiếng của Kim lôi tôi về hiện tại. Quay qua, tôi thấy Huy Phong đứng cách chỗ tôi không xa, anh ấy đang cười đáp lại. Đến giờ tôi mới thấy khi anh ấy cười trông anh ấy thật sự handsome và rất duyên nữa.
Nhưng kì lạ thay, Huy Phong nhìn chằm chằm vào tôi dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Mua xong đồ, anh ấy nhanh chóng quay đi, để cho tôi một sự hụt hẫng thật lạ.
Lát sau, trên bàn của tôi xuất hiện thêm hai ly kem thật to, lại còn đúng vị tôi thích.
Chính Huy Phong đã gọi cho chúng tôi và tất nhiên anh ấy đã trả tiền. ^^
-Kim này, khi một người rời đi mà tự nhiên thấy lòng hụt hẫng thì đó là bị làm sao?
-Sao tự nhiên lại hỏi tớ như vậy?
-Tớ không biết vì sao tớ lại cảm thấy hụt hẫng khi Huy Phong quay đi nữa.
-Cậu...không phải cũng thích Huy Phong đó chứ???
-Tớ...không thể đâu. Vì từ trước giờ tớ chỉ thích mỗi Ken thôi. Cậu hiểu tớ mà. Tớ không phải là người đứng núi này trông núi nọ.
-Cậu có chắc là trong tim cậu chỉ có mỗi Ken không? Người ta có thể thích nhiều người nhưng chỉ có thể yêu một người. Trái tim chia thành rất nhiều ngăn. Trong đó có những ngăn nho nhỏ dành cho những người mà mình thích. Đừng có phủ nhận một phần nào đó trong trái tim này không có hình bóng một anh chàng nào khác ngoài Ken nhé!
-Vậy còn cậu, trong trái tim cậu còn có ai ngoài Hải Minh không?
-Tớ khác cậu, trái tim tớ không thể chia thành nhiều phần thế được, tớ chỉ để anh ấy vào một góc nhỏ trong tim thôi. Phần còn lại tớ để trống...
-Vì sao?
-Tớ không đủ tự tin để nhét anh ấy lấp hết trái tim mình. Tớ sợ bị tổn thương. Mà thôi, ăn nhanh thôi, sắp vào lớp rồi!
-ừm!—Tôi gật nhẹ.
Nhìn Kim tôi lại thấy thật khó hiểu. Từ khi nào một cô bé ngây thơ, luôn mở lòng với tất cả lại trở nên sống nội tâm và sâu sắc đến thế?
***
Tan học, Ken lại lôi tôi lên xe bus và tất nhiên tôi vẫn phải dùng kẹo gừng để chống say. Nhưng cũng may, chúng tôi tan sớm nên xe bus vẫn vắng người. Từ lúc rời khỏi lớp đến hiện tại khi đang vi vu trên bus, tay Ken vẫn nắm chặt lấy tay tôi. Tôi chỉ biết mỉm cười ngượng ngùng với mọi người.
Chỉ khoảng 30phút sau, tôi và Ken đã đứng trước cổng biệt thự nhà cậu ấy. Đón tiếp tôi vẫn là nụ cười rạng rỡ của chị hầu gái và nụ cười hiền hậu của quản gia Khương.
Ken kéo tôi lên phòng cậu ấy rồi lôi từ trong ngăn tủ ra một chiếc kẹp tóc nhỏ cặp trước mái tóc tôi. Chiếc kẹp có đính những viên đá trong như pha lê, thật đẹp.
-Tôi định tặng cậu từ lần trước nhưng lại quên mất cho nên lần này mới tặng được.
-Nó đẹp quá! Cậu mua nó ở đâu vậy?
-Không phải mua, đó là thiết kế của mẹ tôi. Nó dùng để tặng cho người bạn gái của tôi.
Tôi hơi đỏ mặt, tay rờ nhẹ lên tóc. Thực ra hai từ bạn gái làm tôi thấy hơi ngượng ngùng.
-Chiếc kẹp này coi như là vật đính ước của tôi với cậu nhé! Tôi không dùng nhẫn, nó chỉ được đeo vào tay cậu khi chúng ta ở trong lễ đường thôi. Còn bây giờ thì dùng chiếc kẹp này vậy!
-Hả?
-Cậu đã nhận nó coi như cậu đồng ý mai này sẽ lấy tôi rồi nhé!
-Hả?
-Này, cậu không hiểu tôi nói gì sao mà cứ hả suốt thế?
Tôi bối rối gãi đầu—Cậu nói thật hả?
Ken nhíu mày:
-Cậu không tin hả? Vậy thì dùng hành động để chứng minh nhé!
Ken vươn người về phía tôi. Tôi theo phản xạ ngả xuống giường. Ken cứ đổ người xuống theo tôi. Hai tay cậu ấy chống xuống đệm còn tôi thì lọt thỏm giữa hai tay Ken. Tôi hơi hoảng, ăn nói lắp bắp:
-Cậu...cậu..định..định làm gì?
Ken cười tinh ranh:
-Dùng hành động chứng minh.
Tôi nuốt nước bọt, cười khan:
-Hờ hờ...theo tớ nghĩ chúng ta có thể ngồi dậy nói chuyện mà..
-Nhưng hành động này không thể ngồi mà thực hiện được.—Vừa nói, Ken vừa đưa tay xuống nghịch ngợm tóc tôi, tay di chuyển dần lên chạm vào má, lên chóp mũi rồi nhẹ nhàng lướt qua môi, Ken lại cười.—Ở gần thế này nhìn em trông rất dễ thương...
Tôi đông cứng người, tim đập loạn xạ trong lồng ngực. Tự nhiên Ken đổi cách xưng hô làm tôi càng thấy run.
God ơi, Ken đang định làm gì vậy? Người nói cho con biết đi, huhu...
Ken hạ người xuống từ từ, khuôn mặt cũng cúi xuống gần sát mặt tôi. Khoảng cách gần đến nỗi, tôi có thể cảm nhận rõ hơi thở của cậu ấy phả vào má mình. Tôi nhắm tịt mắt, mím chặt môi, tay bám chắc vào ga giường.
Phì!
-Cậu có cần phải căng thẳng thế không? Tôi chỉ đùa một chút thôi mà.
Tôi lập tức mở mắt, ngồi bật dậy. Ken vẫn ôm bụng cười. Tôi giận dữ trừng mắt nhưng cậu ấy vẫn cứ cười. Aaaaa...dám trêu tôi à?
Tôi vơ lấy gối đập tới tấp vào người cậu ấy, Ken bỏ chạy, tôi đuổi theo sau. Cứ thế hai chúng tôi chạy lòng vòng đến khi mệt lử thì ngồi tựa vào nhau thở hổn hển.
-Thôi chết, 12 giờ rồi!—Tôi cuống cuồng vuốt lại đầu tóc, chỉnh sửa lại trang phục. Mải đùa quá mà quên cả giờ về. Chết rồi, chết rồi...
-Đừng về, ở lại đây được không?—Ken níu tay tôi khi tôi với lấy cặp sách. Đôi mắt Ken nhìn tôi như van lài, níu kéo và đôi mắt ấy thật buồn...
Kim nói: “Khi yêu hãy nhìn vào mắt của chàng trai ấy sẽ hiểu tình cảm của người đó dành cho mình!”
Tôi đã nhìn thật sâu vào ánh mắt đó. Kết quả tôi bị sự thiết tha, chân thành ấy níu lại. Tôi đành gọi điện về nhà xin phép mẹ, nói dối rằng tôi ở lại nhà bạn để học nhóm.
Thấy tôi chấp thuận ở lại, Ken vội ôm chầm lấy tôi, siết tôi thật chặt trong lòng. Ken đặt một nụ hôn nhẹ lên tóc tôi và nó làm tôi choáng váng.
***
Hiện tại, Min đang dán mắt vào bộ phim tình cảm lãng mạn còn Ken thì đang mâm mê đọc mấy quyển sách về kinh tế nào đó. Ken dự định sẽ đi du học sau khi kết thúc chương trình lớp 11, cậu ấy chọn Nhật là điểm đến.
-Cậu sẽ đi du học thật sao?
Ken gác lại quyển sách, ngẩng lên nhìn Min. Ken gật nhẹ.
-Ừ!
-Thế hả?
Min buồn bã quay sang tiếp tục xem phim nhưng đầu óc lại bay bay đi đâu. Min có chút hụt hẫng. Cô phải rời xa Ken sao?
-Cậu không vui?—Tiếng Ken vang lên sau lưng.
Cô vô thức gật đầu—Ừ!—rồi cuống cuồng chỉnh lại—Tớ thấy bình thường thôi. Hì.
-Thật sự không buồn?—Ken nhấn mạnh.
Mi mắt rủ xuống—Tớ thấy cực kỳ buồn!
Ken cười nhẹ, xoa xoa đầu cô bé—Ngốc, tôi đi sẽ về, đâu phải sẽ định cư luôn bên đấy đâu!
-Nhưng tớ sẽ không thể đợi được!
-Cậu!—Ken sa sầm mặt. Cô bé này đang đe dọa cậu sao?
-Tớ ghét phải chờ đợi!
-Cậu!—Ken hơi gắt lên.
-Vì thế cho tớ theo với, được không?
-Được chứ!—Bao nhiêu dưỡng khí để mắng Min một trận đều bị câu nói kia mà xẹp xuống. Ken cười. Có cô bé ấy đi cùng thì thật tốt biết bao.
Min bỗng cười phá lên, nhưng nếu nhìn thật kĩ sẽ thấy đáy mắt cô đã long lanh nước—Tớ đùa thôi. Tớ không sang Nhật đâu. Mà nếu như khi cậu trở lại mà không tìm thấy tớ thì cứ coi như tớ chưa từng tồn tại trong cuộc sống của cậu, nhé!
Min cố ngoảnh mặt đi chỗ khác, miệng cười cứng ngắc. Những điều Min nói chỉ là “Nếu như” nhưng linh cảm của Min mách bảo nó sẽ thành hiện thực. Từ trước tới giờ linh cảm của cô chưa bao giờ sai. Dường như nó đã được mặc định là giác quan thứ 6 của cô.
-Cậu lại nói năng linh tinh rồi. Sẽ không bao giờ xảy ra điều đó đâu.—Ken gắt nhẹ. Cô bé ngốc nghếch này cứ làm cậu phải mủi lòng là thế nào?
-Ừ. Tớ chỉ giả dụ thôi mà.
-Min, nghe tôi nói này..Dù cậu có ẩn nấp ở nơi đi chăng nữa, tôi cũng sẽ tìm ra, dù có phải đào tung cả thế giới này lên. Tôi không muốn mất cậu!
-Ken...cậu...—Min kinh ngạc không nói lên lời.
-Min, tôi thích cậu, ngàn vạn lần thích cậu. Tôi tỏ tình rồi nhé. Từ ngày mai, tôi sẽ theo đuổi cậu.
-Cậu...—Min lắp bắp.
-Chẳng phải cậu thích cảm giác có ai đó theo đuổi sao?—Ken nheo mắt.
Min bịt miệng, sửng sốt—Cậu đã nghe thấy?
Ken hơi nhếch miệng—Rõ từng từ.
-Vậy...
-Chúng ta bắt đầu trò chơi tình yêu này lại từ đầu đi. Tôi sẽ là người theo đuổi cậu...—Ken nhấn mạnh thêm—Nhưng cậu nhất quyết phải từ chối tên kia, biết chưa?
Min cười méo xệch.
Ken cười đắc ý.
-Chủ nhật tuần này là sinh nhật chị Mỹ Thanh, cậu có thể đi cùng tớ chứ?—Min gợi ý. Nhưng Ken lại lạnh tanh từ chối.
-Không! Tôi không thích!—Ken đoán chắc trong bữa tiệc đó sẽ có Sun vì Sun là em họ hàng xa với Mỹ Thanh, cậu không muốn gặp Sun, trong thời gian này cậu phải tránh mặt cậu ta.
Min xụ mặt—Cậu không thể vì tớ mà đi một lần à?
Lòng Ken hơi rối, không biết phải giải thích với Min như thế nào. Ken vỗ nhẹ trán.
-À, cuối tuần tôi có việc bận rồi. Không thể đi được.—Đó chỉ là cái cớ để che giấu Min.
-Tiếc nhỉ? Vậy thì tớ đi một mình...hừm..
-Ừ!
-Mà cậu đọc sách tiếp đi. Tớ không làm phiền nữa đâu.—liếc qua đồng hồ—Đã đến lúc tớ nên về rồi! Cậu không cần phải đưa tớ về đâu. Tớ muốn đi bộ.
Bóng Min vừa khuất sau cánh cổng, Ken liền bám theo sau và giữ với cô bé ấy một khoảng cách nhất định. Chỉ cần Min hơi ngưng lại, cậu sẽ nấp ngay.
Giữa con ngõ nho nhỏ, bóng dáng mảnh khảnh đi lững thững, chân nghịch ngợm đá sỏi. Đôi lúc như phát hiện cái gì đó dưới đất, cô bé sẽ ngồi ngay xuống và quan sát thật kĩ. Ken đã thấy Min ngồi vờn mấy con kiến, ngón tay nhỏ nhắn chặn ngang đường bò của chú kiến tội nghiệp, không buông tha ở đó, cô bé còn dùng những bông hoa hái bên đường xếp thành vòng tròn xung quanh nó. Ken chỉ biết lắc đầu, không hiểu sao 17t rồi mà Min vẫn như một đứa trẻ lên ba vậy.
Ken theo Min đến ngã tư, cậu thấy cô đứng tần ngần ở bến xe bus. Đã mấy chuyến xe qua mà cô bé vẫn ngồi im, mắt lơ đãng nhìn dòng xe cộ.
Nắng nhạt màu, mây lui dần về phía xa. Ánh mắt Min xa xăm, tựa như muốn nhìn xuyên qua dải trời xanh trong, xuyên đến nơi bắt nguồn của những ánh nắng kia. Cô bé chớp mắt, tay giơ lên ngang tầm mắt, chiếc lắc lấp lánh hoà cùng ánh nắng thành một vì tinh tú rạng rỡ.
Ken hơi sững lại, đôi mắt cậu chăm chú vào sợi lắc trên tay Min. Không thể có sự trùng hợp đến thế được, chiếc lắc kia chỉ có một, nó chỉ có duy nhất trên đời. Sun đang giữ nó nhưng cớ sao Min lại có một cái tương tự?
Ken hoài nghi dụi mắt, cậu vô thức bước chân lại gần Min. Cậu phải làm rõ chuyện này.
Khi còn cách Min tầm mười bước chân thì cũng là lúc bóng cô bé cũng vụt khỏi tầm mắt cậu. Bàn tay lạ nào đó đã lôi cô bé đi một cách nhanh chóng.
-Này...bỏ tay tôi ra. Anh đang làm cái gì thế?
Min giằng co đôi tay với bóng người trước mặt. Cô còn bận đón xe bus cơ mà. Cái tên hâm dở này bỗng dưng từ cái ngõ ngách nào chui ra rồi lôi cô phăng phăng đi đâu đó. Min khẽ nhăn trán.
-Này, anh có nghe thấy tôi nói gì không hả? Bỏ tay tôi ra. Bỏ ra.
Mặc cho cô gái nhỏ gào thét đến khản cổ, chàng thanh niên khoác chiếc áo dạ màu xanh lam vẫn sải những bước dài đầy dứt khoát. Khuôn mặt người ấy lạnh lùng, ánh mắt vẫn giương thẳng về phía trước, chỉ tội cô bé phía sau bị lôi đi xoành xoạch, thở hổn hển.
Min cố giằng tay ra khỏi bàn tay to lớn kia nhưng vô ích, cô cố đưa ánh mắt ngó vội xung quanh, dù biết là vô vọng nhưng cô vẫn muốn tìm hình bóng hiện lên trong suy nghĩ của cô: là Ken!
-Này, anh định đưa tôi đi đâu hả? Anh định bắt cóc tôi sao? Tôi la lên đến!
Tên phía trước vẫn im lặng.
“Tên này điếc sao?” Min hừ nhẹ.
-Vào trong!
Min ngơ ngác nhìn chiếc ô tô trước mặt mình. Người bên cạnh hếch mặt, tay mở cửa đợi cô chui vào. Khoé môi cô bé co giật, người run lẩy bẩy.
“Chẳng lẽ hắn muốn bắt cóc mình thật. Ôi chúa ơi >_<”
-Nhanh!
Người bên cạnh hơi gắt lên khi thấy Min vẫn đang chần chừ nhưng trong lòng thì đang nén cười trước khuôn mặt hết xanh rồi trắng của Min.
-Không vào thì sao?—Min lo lắng hỏi.
Người kia nheo mắt—Có cần tôi bế vào?
-Không cần. Tôi...tôi vào! —Min hấp tấp chui tọt vào khoang xe. Ngôi im thin thít.
Người kia suýt nữa cười thành tiếng.
Cạch!
-Đi thôi!
Tiếng người thanh niên vừa dứt, chiếc xe bắt đầu lăn bánh cũng là lúc Ken đuổi đến nơi.
-Vũ Uy, anh đang suy tính điều gì vậy?
Bắt một chiếc taxi, Ken vội vàng bảo người tài xế đuổi theo chiếc xe đang chở Min.
Vừa bước đến cửa lớp, tôi vội ngoảnh lại theo phản xạ khi nghe thấy có người gọi mình. Từ phía xa, bóng dáng cô gái mặc đồng phục chạy hùng hục về phía tôi, miệng không ngừng gọi tên tôi.
-Cái này là của em!—Mỹ Thanh thân thiện chìa ra tấm thiệp màu tím đính nơ. Đôi mắt chớp động, khoé miệng tươi tắn nở nụ cười.
-Đây là...
-Thiệp sinh nhật! Tuần này sinh nhật chị, em nhớ đến nhé!
-Dạ? Sinh nhật ư?
-Ừ! À...mà em nhớ gọi Ken đi cùng nhé, hôm ấy sẽ có mấy trò thú vị lắm!
-Hừm...để em xem sao đã. Còn Ken thì...em không chắc cậu ấy sẽ tham dự đâu.
-Không sao, vậy chỉ cần em đi cũng được.
-Em sẽ thu xếp!
-Nhớ đến đấy nhé!
Tôi lưỡng lự gật đầu. Mỹ Thanh nhí nhảnh vẫy chào tôi rồi tung tăng chạy về lớp.
Nhìn lại tấm thiệp, tôi mở nó ra. Thời gian tổ chức là 7 giờ tối chủ nhật...
Tôi nhét tấm thiệp vào ba lô, thở dài bước vào lớp...
Ông thần xui xẻo luôn nhắm trúng tôi mỗi khi tôi ở trong một nơi đông người nào đó. Tôi sợ...tôi sẽ gây ra họa trong buổi tiệc hôm đó...
-Hey Min!—Cô bạn tóc bím vẫy tay với tôi. Tôi mỉm cười đáp lại.
Sau 3s cười cợt, tôi phát hiện ra điều gì đó không ổn, lớp tôi hôm nay có vẻ trầm và mọi thành viên đều quay ra chăm chú vào tôi.
Kim vẫn cứ cười tươi, mà cái nụ cười ấy ẩn chứa sự mãn nguyện, tinh ranh.
Khoannn!!!
Kim...rõ ràng không ngồi đúng vị trí của mình. Mà chỗ an tọa của cô bạn lại là chỗ của Ken????
Tôi đánh mắt sang trái, mắt cơ hồ dãn thật to.
Sao Ken lại ngồi chỗ Kim thế kia????
Tôi...có một linh cảm...
Tôi...có một linh cảm...
-Thấy thế nào, ngồi như này ổn chứ?? Tớ quyết định hi sinh, dâng hiến chỗ ngồi cho chàng hoàng tử Ken để nàng công chúa Min có thể ngắm chàng thỏa thích! Hehe—Kim tiến đến vỗ bộp vào vai tôi và nháy mắt.
Trong lúc tôi và cả lớp còn đang trợn tròn mắt, Kim liền ho khan vài tiếng rồi dõng dạc tuyên bố—Min và Ken đã chính thức yêu nhau. Cả lớp cho xin tràng vỗ tay nào.
Lớp tôi đồng loạt rơi cằm cái BỘP.
Bộp! Cằm tôi cũng rơi theo...
Tôi huých nhẹ Kim. Kim cười khì rồi vui vẻ trở về chỗ. Tôi đứng giữa lớp, ngẩng cổ lên trần nhà, than thầm hàng vạn lần.
Tôi có đảo mắt về phía Ken nhưng cậu ấy vẫn ngồi im, vẻ dửng dưng. Rồi bỗng nhiên sống lưng tôi lạnh toát khi vô tình chạm phải ánh mắt của Sun. Tôi lúng túng giải thích:
-Kim chỉ nói vui thôi. Ngày mới nên bắt đầu bằng những điều thú vị mà. Haha. Đây chỉ là một trò đùa thôi.
“Trò đùa? Thật sao?”
“Tôi thấy giống thật hơn, nhìn Ken kìa, cậu ta lạnh lùng vậy nhưng vẫn đối xử ấm áp với Mim mà!”
“Trời, Ken yêu Min thật, vậy còn chúng ta thì sao? ”
“Trò này vui quá đi, nhưng mình vẫn không tin được!”
“Mình không muốn tin! God ơi, Ken yêu Min thật sao?”
“Hoàng tử của mình...đã bị Min cướp mất! Huhu”
(Thổ địa công công, ngàn vạn lần xin người hãy mang con đi! >_<)
Thở dài, lại thở dài. Tôi lê thân tiến về phía Ken, đưa mắt cầu cứu cậu ấy. Nhưng Ken vẫn cứ lờ đi, coi tôi như không khí.
Quả này tôi bị xử đẹp với đống fan của cậu ấy mất! Huhu
Kim ơi là Kim, cậu hại tớ rồi...
-Ế, xem kìa, xem kìa...
Lớp tôi bỗng dưng nhốn nháo cả lên. Mấy chục cặp mắt đều hướng ra ngoài. Tôi tò mò nhìn theo.
Dưới cái nắng nhẹ của mùa đông là dáng đi của chàng trai có mái tóc màu vàng, trên tay là một bó hoa hồng nhung đẹp rực rỡ, chàng trai bước thật chậm rãi và...tiến về phía lớp tôi...(ố là la)
Bọn con gái hú hét ầm ĩ, miệng lan truyền những câu thoại bất hủ-“Sắp có tỏ tình, hêhê.” =.=”
Anh chàng tiến thẳng vào lớp, miệng khẽ nhếch lên đầy gợi cảm. Lớp tôi một lần nữa bùng nổ. Đứa nào đứa nấy chỉnh sửa lại trang phục, ngồi kiêu hãnh như kiểu người sắp được nhận đoá hoa ấy là mình, chỉ riêng mình tôi đứng thộn ra, miệng còn đang há hốc đầy kinh ngạc.
Nếu bạn hỏi tôi, tôi có quen chàng trai đấy không, tôi sẽ không ngần ngại gật đến khi gãy cổ.
Tóc vàng vuốt ngược, quần áo đen từ đầu đến chân...
ĐÓ CHẲNG PHẢI LÀ CÁI TÊN ĐIÊN KHÙNG TRÓI TÔI SAU TRƯỜNG SAO!!
Tôi quay qua Sun, cậu ta tỏ ra khá bình thản. Tay còn nghịch ngợm mấy sợi tóc xoăn. Dường như cậu ta đã biết trước được việc anh trai cậu ta muốn làm.
Nghiêng sang trái, Ken khẽ nhíu mày, mắt cậu ấy không một giây rời khỏi hắn ta. Tôi đoán chắc Ken có suy nghĩ giống tôi: hắn ta lại định bày trò.
Mà hắn ta định bày trò gì đây???
Cộp...cộp...cộp...
-Anh chính thức theo đuổi em!!!
Đoá hoa hồng nhung giương thẳng ra trước mặt tôi. Tôi hóa đá. Lớp tôi đổ cái rầm. Còn hắn ta đang cười nhăn nhở...
Hic..Thế là sao?
Bộp...
Đóa hoa chỉ trong vài giây đã biến mất trước mắt tôi, nằm gọn lỏn dưới cuối lớp. Ken kéo tôi nép sau lưng cậu ấy, rồi lạnh lùng nói với hắn ta:
-Tôi không hiểu anh định tính toán điều gì với Min nhưng tôi sẽ không để anh thực hiện điều đó đâu.
Hắn cười nhếch mép:
-Tôi không hiểu cậu định ám chỉ điều gì... Nhưng việc tôi muốn theo đuổi Min là thật lòng!
Hắn ta nhặt lại bó hoa, đặt vào tay tôi.
-Anh thích em! Hy vọng em sẽ đồng ý làm bạn gái anh. Chào em. Hẹn gặp lại!
Hắn dơ tay chào kiểu quân đội rồi rời khỏi với nụ cười ngạo nghễ trên môi. Tôi ú ớ chẳng nói được câu gì.
Loạn, loạn hết cả rồi! Hắn ta vừa bảo thích tôi ư? Hjc, có trời mới tin...
-Cậu còn không vứt đoá hoa đó đi!
Ken bỗng gắt lên với tôi. Tôi giật mình sau đó luyến tiếc cho nó vào sọt rác. Dù gì đoá hoa đó cũng rất đẹp mà... Tôi chỉ nhận hoa, đã nhận lời đâu.
Lén nhìn sang Ken, đúng lúc bốn mắt gặp nhau. Tôi cười gượng, bộ dạng như người có lỗi, ủ rũ trở về chỗ.
-Tôi có thể tin cậu được không?
-Hả?
Tôi hơi ngây ra trước câu hỏi của Ken. Cậu ấy đang bảo tin cái gì cơ?
-Cậu sẽ không mềm lòng trước người khác chứ?
-À...ừm..
-Tốt!
-Tốt gì cơ?
-Ngốc!
-???
Tôi lại ngây người. Tôi ngốc? Thật sao?
-Mà dù cậu có mềm lòng với người khác thì tôi cũng sẽ không buông cậu đâu!
-Hôm nay cậu bị sao à?
Ken thở hắt—Cậu đúng là đồ ngốc!
Tôi: >_<
***
Giờ ra chơi. Tại căng tin trường.
-Cậu tính sao với hắn ta đây?—Kim hỏi tôi khi cậu ấy vừa xúc một thìa kem đầy ụ vào miệng.
-Ai cơ?
-Thì với cái tên tỏ tình đầu giờ ý!
-À! Chẳng tính sao cả.
-Vậy cậu định chấp nhận làm bạn gái hắn ta ư? Còn Ken thì sao?
Tôi suýt cắn vào lưỡi vì sự suy luận của Kim.
-Tớ không có ý bắt cá hai tay!
-Vậy cứ để hắn ta theo đuổi hả?
-Hừm...tớ cũng chưa biết được. Nhưng...cảm giác được người khác theo đuổi thấy hơi thích thích..
-Gì cơ???—Kim kích động đập bàn đứng dậy.
-Thì từ trước giờ có ai theo đuổi tớ đâu, tớ toàn theo đuổi người khác thì có!
-Thế cậu định chọc tức Ken hả? Cậu không biết khi yêu người con trai rất hay ghen à?
Tôi ngơ ngác—Ghen á?
-Tức là khi thấy người con gái mình yêu đi bên cạnh hoặc có những hành động thân mật với người con trai khác thì sẽ có những hành động như là bỗng dưng gắt lên hoặc là giữ khư khư người con gái đó, không cho họ đến gần nhau. Khi yêu, hãy nhìn vào mắt người con trai thì cậu sẽ hiểu tình cảm họ dành cho mình.
-À... —Tôi gật gù. Giờ tôi mới hiểu ra vì sao Ken lại có những hành động quái lạ đầu giờ và cả chuyện anh sinh viên trên xe bus mấy hôm trước nữa. Ghen? Ken đã ghen thật sao? Tôi ngồi cười rúc rích như con ngố. Tự dưng lại thấy vui đến kì lạ.
-Anh Huy Phong!
Tiếng của Kim lôi tôi về hiện tại. Quay qua, tôi thấy Huy Phong đứng cách chỗ tôi không xa, anh ấy đang cười đáp lại. Đến giờ tôi mới thấy khi anh ấy cười trông anh ấy thật sự handsome và rất duyên nữa.
Nhưng kì lạ thay, Huy Phong nhìn chằm chằm vào tôi dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Mua xong đồ, anh ấy nhanh chóng quay đi, để cho tôi một sự hụt hẫng thật lạ.
Lát sau, trên bàn của tôi xuất hiện thêm hai ly kem thật to, lại còn đúng vị tôi thích.
Chính Huy Phong đã gọi cho chúng tôi và tất nhiên anh ấy đã trả tiền. ^^
-Kim này, khi một người rời đi mà tự nhiên thấy lòng hụt hẫng thì đó là bị làm sao?
-Sao tự nhiên lại hỏi tớ như vậy?
-Tớ không biết vì sao tớ lại cảm thấy hụt hẫng khi Huy Phong quay đi nữa.
-Cậu...không phải cũng thích Huy Phong đó chứ???
-Tớ...không thể đâu. Vì từ trước giờ tớ chỉ thích mỗi Ken thôi. Cậu hiểu tớ mà. Tớ không phải là người đứng núi này trông núi nọ.
-Cậu có chắc là trong tim cậu chỉ có mỗi Ken không? Người ta có thể thích nhiều người nhưng chỉ có thể yêu một người. Trái tim chia thành rất nhiều ngăn. Trong đó có những ngăn nho nhỏ dành cho những người mà mình thích. Đừng có phủ nhận một phần nào đó trong trái tim này không có hình bóng một anh chàng nào khác ngoài Ken nhé!
-Vậy còn cậu, trong trái tim cậu còn có ai ngoài Hải Minh không?
-Tớ khác cậu, trái tim tớ không thể chia thành nhiều phần thế được, tớ chỉ để anh ấy vào một góc nhỏ trong tim thôi. Phần còn lại tớ để trống...
-Vì sao?
-Tớ không đủ tự tin để nhét anh ấy lấp hết trái tim mình. Tớ sợ bị tổn thương. Mà thôi, ăn nhanh thôi, sắp vào lớp rồi!
-ừm!—Tôi gật nhẹ.
Nhìn Kim tôi lại thấy thật khó hiểu. Từ khi nào một cô bé ngây thơ, luôn mở lòng với tất cả lại trở nên sống nội tâm và sâu sắc đến thế?
***
Tan học, Ken lại lôi tôi lên xe bus và tất nhiên tôi vẫn phải dùng kẹo gừng để chống say. Nhưng cũng may, chúng tôi tan sớm nên xe bus vẫn vắng người. Từ lúc rời khỏi lớp đến hiện tại khi đang vi vu trên bus, tay Ken vẫn nắm chặt lấy tay tôi. Tôi chỉ biết mỉm cười ngượng ngùng với mọi người.
Chỉ khoảng 30phút sau, tôi và Ken đã đứng trước cổng biệt thự nhà cậu ấy. Đón tiếp tôi vẫn là nụ cười rạng rỡ của chị hầu gái và nụ cười hiền hậu của quản gia Khương.
Ken kéo tôi lên phòng cậu ấy rồi lôi từ trong ngăn tủ ra một chiếc kẹp tóc nhỏ cặp trước mái tóc tôi. Chiếc kẹp có đính những viên đá trong như pha lê, thật đẹp.
-Tôi định tặng cậu từ lần trước nhưng lại quên mất cho nên lần này mới tặng được.
-Nó đẹp quá! Cậu mua nó ở đâu vậy?
-Không phải mua, đó là thiết kế của mẹ tôi. Nó dùng để tặng cho người bạn gái của tôi.
Tôi hơi đỏ mặt, tay rờ nhẹ lên tóc. Thực ra hai từ bạn gái làm tôi thấy hơi ngượng ngùng.
-Chiếc kẹp này coi như là vật đính ước của tôi với cậu nhé! Tôi không dùng nhẫn, nó chỉ được đeo vào tay cậu khi chúng ta ở trong lễ đường thôi. Còn bây giờ thì dùng chiếc kẹp này vậy!
-Hả?
-Cậu đã nhận nó coi như cậu đồng ý mai này sẽ lấy tôi rồi nhé!
-Hả?
-Này, cậu không hiểu tôi nói gì sao mà cứ hả suốt thế?
Tôi bối rối gãi đầu—Cậu nói thật hả?
Ken nhíu mày:
-Cậu không tin hả? Vậy thì dùng hành động để chứng minh nhé!
Ken vươn người về phía tôi. Tôi theo phản xạ ngả xuống giường. Ken cứ đổ người xuống theo tôi. Hai tay cậu ấy chống xuống đệm còn tôi thì lọt thỏm giữa hai tay Ken. Tôi hơi hoảng, ăn nói lắp bắp:
-Cậu...cậu..định..định làm gì?
Ken cười tinh ranh:
-Dùng hành động chứng minh.
Tôi nuốt nước bọt, cười khan:
-Hờ hờ...theo tớ nghĩ chúng ta có thể ngồi dậy nói chuyện mà..
-Nhưng hành động này không thể ngồi mà thực hiện được.—Vừa nói, Ken vừa đưa tay xuống nghịch ngợm tóc tôi, tay di chuyển dần lên chạm vào má, lên chóp mũi rồi nhẹ nhàng lướt qua môi, Ken lại cười.—Ở gần thế này nhìn em trông rất dễ thương...
Tôi đông cứng người, tim đập loạn xạ trong lồng ngực. Tự nhiên Ken đổi cách xưng hô làm tôi càng thấy run.
God ơi, Ken đang định làm gì vậy? Người nói cho con biết đi, huhu...
Ken hạ người xuống từ từ, khuôn mặt cũng cúi xuống gần sát mặt tôi. Khoảng cách gần đến nỗi, tôi có thể cảm nhận rõ hơi thở của cậu ấy phả vào má mình. Tôi nhắm tịt mắt, mím chặt môi, tay bám chắc vào ga giường.
Phì!
-Cậu có cần phải căng thẳng thế không? Tôi chỉ đùa một chút thôi mà.
Tôi lập tức mở mắt, ngồi bật dậy. Ken vẫn ôm bụng cười. Tôi giận dữ trừng mắt nhưng cậu ấy vẫn cứ cười. Aaaaa...dám trêu tôi à?
Tôi vơ lấy gối đập tới tấp vào người cậu ấy, Ken bỏ chạy, tôi đuổi theo sau. Cứ thế hai chúng tôi chạy lòng vòng đến khi mệt lử thì ngồi tựa vào nhau thở hổn hển.
-Thôi chết, 12 giờ rồi!—Tôi cuống cuồng vuốt lại đầu tóc, chỉnh sửa lại trang phục. Mải đùa quá mà quên cả giờ về. Chết rồi, chết rồi...
-Đừng về, ở lại đây được không?—Ken níu tay tôi khi tôi với lấy cặp sách. Đôi mắt Ken nhìn tôi như van lài, níu kéo và đôi mắt ấy thật buồn...
Kim nói: “Khi yêu hãy nhìn vào mắt của chàng trai ấy sẽ hiểu tình cảm của người đó dành cho mình!”
Tôi đã nhìn thật sâu vào ánh mắt đó. Kết quả tôi bị sự thiết tha, chân thành ấy níu lại. Tôi đành gọi điện về nhà xin phép mẹ, nói dối rằng tôi ở lại nhà bạn để học nhóm.
Thấy tôi chấp thuận ở lại, Ken vội ôm chầm lấy tôi, siết tôi thật chặt trong lòng. Ken đặt một nụ hôn nhẹ lên tóc tôi và nó làm tôi choáng váng.
***
Hiện tại, Min đang dán mắt vào bộ phim tình cảm lãng mạn còn Ken thì đang mâm mê đọc mấy quyển sách về kinh tế nào đó. Ken dự định sẽ đi du học sau khi kết thúc chương trình lớp 11, cậu ấy chọn Nhật là điểm đến.
-Cậu sẽ đi du học thật sao?
Ken gác lại quyển sách, ngẩng lên nhìn Min. Ken gật nhẹ.
-Ừ!
-Thế hả?
Min buồn bã quay sang tiếp tục xem phim nhưng đầu óc lại bay bay đi đâu. Min có chút hụt hẫng. Cô phải rời xa Ken sao?
-Cậu không vui?—Tiếng Ken vang lên sau lưng.
Cô vô thức gật đầu—Ừ!—rồi cuống cuồng chỉnh lại—Tớ thấy bình thường thôi. Hì.
-Thật sự không buồn?—Ken nhấn mạnh.
Mi mắt rủ xuống—Tớ thấy cực kỳ buồn!
Ken cười nhẹ, xoa xoa đầu cô bé—Ngốc, tôi đi sẽ về, đâu phải sẽ định cư luôn bên đấy đâu!
-Nhưng tớ sẽ không thể đợi được!
-Cậu!—Ken sa sầm mặt. Cô bé này đang đe dọa cậu sao?
-Tớ ghét phải chờ đợi!
-Cậu!—Ken hơi gắt lên.
-Vì thế cho tớ theo với, được không?
-Được chứ!—Bao nhiêu dưỡng khí để mắng Min một trận đều bị câu nói kia mà xẹp xuống. Ken cười. Có cô bé ấy đi cùng thì thật tốt biết bao.
Min bỗng cười phá lên, nhưng nếu nhìn thật kĩ sẽ thấy đáy mắt cô đã long lanh nước—Tớ đùa thôi. Tớ không sang Nhật đâu. Mà nếu như khi cậu trở lại mà không tìm thấy tớ thì cứ coi như tớ chưa từng tồn tại trong cuộc sống của cậu, nhé!
Min cố ngoảnh mặt đi chỗ khác, miệng cười cứng ngắc. Những điều Min nói chỉ là “Nếu như” nhưng linh cảm của Min mách bảo nó sẽ thành hiện thực. Từ trước tới giờ linh cảm của cô chưa bao giờ sai. Dường như nó đã được mặc định là giác quan thứ 6 của cô.
-Cậu lại nói năng linh tinh rồi. Sẽ không bao giờ xảy ra điều đó đâu.—Ken gắt nhẹ. Cô bé ngốc nghếch này cứ làm cậu phải mủi lòng là thế nào?
-Ừ. Tớ chỉ giả dụ thôi mà.
-Min, nghe tôi nói này..Dù cậu có ẩn nấp ở nơi đi chăng nữa, tôi cũng sẽ tìm ra, dù có phải đào tung cả thế giới này lên. Tôi không muốn mất cậu!
-Ken...cậu...—Min kinh ngạc không nói lên lời.
-Min, tôi thích cậu, ngàn vạn lần thích cậu. Tôi tỏ tình rồi nhé. Từ ngày mai, tôi sẽ theo đuổi cậu.
-Cậu...—Min lắp bắp.
-Chẳng phải cậu thích cảm giác có ai đó theo đuổi sao?—Ken nheo mắt.
Min bịt miệng, sửng sốt—Cậu đã nghe thấy?
Ken hơi nhếch miệng—Rõ từng từ.
-Vậy...
-Chúng ta bắt đầu trò chơi tình yêu này lại từ đầu đi. Tôi sẽ là người theo đuổi cậu...—Ken nhấn mạnh thêm—Nhưng cậu nhất quyết phải từ chối tên kia, biết chưa?
Min cười méo xệch.
Ken cười đắc ý.
-Chủ nhật tuần này là sinh nhật chị Mỹ Thanh, cậu có thể đi cùng tớ chứ?—Min gợi ý. Nhưng Ken lại lạnh tanh từ chối.
-Không! Tôi không thích!—Ken đoán chắc trong bữa tiệc đó sẽ có Sun vì Sun là em họ hàng xa với Mỹ Thanh, cậu không muốn gặp Sun, trong thời gian này cậu phải tránh mặt cậu ta.
Min xụ mặt—Cậu không thể vì tớ mà đi một lần à?
Lòng Ken hơi rối, không biết phải giải thích với Min như thế nào. Ken vỗ nhẹ trán.
-À, cuối tuần tôi có việc bận rồi. Không thể đi được.—Đó chỉ là cái cớ để che giấu Min.
-Tiếc nhỉ? Vậy thì tớ đi một mình...hừm..
-Ừ!
-Mà cậu đọc sách tiếp đi. Tớ không làm phiền nữa đâu.—liếc qua đồng hồ—Đã đến lúc tớ nên về rồi! Cậu không cần phải đưa tớ về đâu. Tớ muốn đi bộ.
Bóng Min vừa khuất sau cánh cổng, Ken liền bám theo sau và giữ với cô bé ấy một khoảng cách nhất định. Chỉ cần Min hơi ngưng lại, cậu sẽ nấp ngay.
Giữa con ngõ nho nhỏ, bóng dáng mảnh khảnh đi lững thững, chân nghịch ngợm đá sỏi. Đôi lúc như phát hiện cái gì đó dưới đất, cô bé sẽ ngồi ngay xuống và quan sát thật kĩ. Ken đã thấy Min ngồi vờn mấy con kiến, ngón tay nhỏ nhắn chặn ngang đường bò của chú kiến tội nghiệp, không buông tha ở đó, cô bé còn dùng những bông hoa hái bên đường xếp thành vòng tròn xung quanh nó. Ken chỉ biết lắc đầu, không hiểu sao 17t rồi mà Min vẫn như một đứa trẻ lên ba vậy.
Ken theo Min đến ngã tư, cậu thấy cô đứng tần ngần ở bến xe bus. Đã mấy chuyến xe qua mà cô bé vẫn ngồi im, mắt lơ đãng nhìn dòng xe cộ.
Nắng nhạt màu, mây lui dần về phía xa. Ánh mắt Min xa xăm, tựa như muốn nhìn xuyên qua dải trời xanh trong, xuyên đến nơi bắt nguồn của những ánh nắng kia. Cô bé chớp mắt, tay giơ lên ngang tầm mắt, chiếc lắc lấp lánh hoà cùng ánh nắng thành một vì tinh tú rạng rỡ.
Ken hơi sững lại, đôi mắt cậu chăm chú vào sợi lắc trên tay Min. Không thể có sự trùng hợp đến thế được, chiếc lắc kia chỉ có một, nó chỉ có duy nhất trên đời. Sun đang giữ nó nhưng cớ sao Min lại có một cái tương tự?
Ken hoài nghi dụi mắt, cậu vô thức bước chân lại gần Min. Cậu phải làm rõ chuyện này.
Khi còn cách Min tầm mười bước chân thì cũng là lúc bóng cô bé cũng vụt khỏi tầm mắt cậu. Bàn tay lạ nào đó đã lôi cô bé đi một cách nhanh chóng.
-Này...bỏ tay tôi ra. Anh đang làm cái gì thế?
Min giằng co đôi tay với bóng người trước mặt. Cô còn bận đón xe bus cơ mà. Cái tên hâm dở này bỗng dưng từ cái ngõ ngách nào chui ra rồi lôi cô phăng phăng đi đâu đó. Min khẽ nhăn trán.
-Này, anh có nghe thấy tôi nói gì không hả? Bỏ tay tôi ra. Bỏ ra.
Mặc cho cô gái nhỏ gào thét đến khản cổ, chàng thanh niên khoác chiếc áo dạ màu xanh lam vẫn sải những bước dài đầy dứt khoát. Khuôn mặt người ấy lạnh lùng, ánh mắt vẫn giương thẳng về phía trước, chỉ tội cô bé phía sau bị lôi đi xoành xoạch, thở hổn hển.
Min cố giằng tay ra khỏi bàn tay to lớn kia nhưng vô ích, cô cố đưa ánh mắt ngó vội xung quanh, dù biết là vô vọng nhưng cô vẫn muốn tìm hình bóng hiện lên trong suy nghĩ của cô: là Ken!
-Này, anh định đưa tôi đi đâu hả? Anh định bắt cóc tôi sao? Tôi la lên đến!
Tên phía trước vẫn im lặng.
“Tên này điếc sao?” Min hừ nhẹ.
-Vào trong!
Min ngơ ngác nhìn chiếc ô tô trước mặt mình. Người bên cạnh hếch mặt, tay mở cửa đợi cô chui vào. Khoé môi cô bé co giật, người run lẩy bẩy.
“Chẳng lẽ hắn muốn bắt cóc mình thật. Ôi chúa ơi >_<”
-Nhanh!
Người bên cạnh hơi gắt lên khi thấy Min vẫn đang chần chừ nhưng trong lòng thì đang nén cười trước khuôn mặt hết xanh rồi trắng của Min.
-Không vào thì sao?—Min lo lắng hỏi.
Người kia nheo mắt—Có cần tôi bế vào?
-Không cần. Tôi...tôi vào! —Min hấp tấp chui tọt vào khoang xe. Ngôi im thin thít.
Người kia suýt nữa cười thành tiếng.
Cạch!
-Đi thôi!
Tiếng người thanh niên vừa dứt, chiếc xe bắt đầu lăn bánh cũng là lúc Ken đuổi đến nơi.
-Vũ Uy, anh đang suy tính điều gì vậy?
Bắt một chiếc taxi, Ken vội vàng bảo người tài xế đuổi theo chiếc xe đang chở Min.
/31
|