Sau khi trở lại bệnh viện, Tần Dĩ Duyệt chạy về lại ký túc xá tắm rửa một cái, sau đó đi đến văn phòng.
Lúc thấy Tiểu An, mới nhớ tới buổi sáng Tiểu An đã từng nói qua có việc muốn tìm cô.
Tiểu An. Hồi sáng em muốn nói với chị chuyện gì vậy?
Trưa chị đi đâu thế?
Cùng Ninh ca đi ra ngoài dạo tí thôi.
Ah nha. Tiểu An rót cho Tần Dĩ Duyệt ly nước ấm, Lúc trước em không phải đã nói chỗ khu nhà của em phải phá bỏ và dời đi nơi khác sao? Tiền đền bù tổn thất chưa có bàn bạc gì hết, phần lớn mọi người không ai nhận được tiền. Vậy mà ngày hôm qua bên thi công tiếp khai mở máy đào đến cổng khu nhà. Còn tìm một đám du côn, nói không được liền đấu võ. Đã có mấy người bị đánh rồi ạ.
Báo cảnh sát chưa?
Đã báo, nhưng cảnh sát nói quản không được.
Tần Dĩ Duyệt khó hiểu nói: Chị có thể giúp em làm cái gì đây?
Em điều tra rồi, đơn vị thi công là một công ty bất động sản dưới trướng tập đoàn Hạ thị, nghĩ muốn chị giúp em nói cho anh rể một tiếng.
Chị sẽthử xem. Công việc của anh rể em chị thời gian qua không can thiệp, cũng không biết hoạt động gì hết, không chắc có thể giúp đỡ nổi.
Em hiểu mà. Em cảm thấy chuyện này không giống chuyện anh rể bọn họ sẽ làm đâu. Trước đó cũng phái người đại diện qua nói mấy lần, nhưng không có phải cái thái độ như lần này đâu.
Có phải là do chủ xí nghĩ các em cho yêu cầu hơi quá đáng không? Tần Dĩ Duyệt hỏi. Người buôn bán làm ăn, không có chút thế lực thì không có khả năng làm, nhưng cô không cho rằng Hạ Kiều Yến sẽ bày mưu đặt kế như vậy.
Xuất hiện hành vi kích động, cũng có hộ bị cưỡng chế trách nhiệm.
Cụ thể em cũng không rõ lắm. Nghe cha em nói là vừa mới bắt đầu người trong khu nhà đã đồng ý số tiền bồi thường kia rồi. Sau đó chủ xí nghiệp uỷ ban lại cảm thấy thiếu. Muốn tranh lấy thêm nữa....
Ký hợp đồng chưa?
Đã ký. Chỉ là cách thời gian tụi em dọn nhà còn có nửa tháng cơ, hiện tại mở máy đào đi đến. Còn gây thương tích cho người, thì là tập đoàn Hạ thị sai rồi.
Hiện tại bây giờ chúng ta không thảo luận đúng sai nữa. Chị sẽ đem chuyện này nói cho anh rể của em, anh ấy xử lý ra sao, chị không có biện pháp can thiệp. Trên thực tế, chị cho rằng song phương đều có cái sai.
Tiểu An chậm rãi gật đầu.
Tần Dĩ Duyệt nói xong gọi điện thoại cho Hạ Kiều Yến, đem chuyện này nói với anh.
Hạ Kiều Yến sau khi nghe xong nói: Chuyện này anh đã nghe nói, đều giống như em nói, anh cũng đã để người xử lý rồi.
Sẽ không có ảnh hưởng gì đối với anh chứ?
Việc này thường xuyên phát sinh, có người lòng tham không đáy, vĩnh viễn chưa đủ, cần phải cứng rắn xử lý, nhưng sẽ không thể thực thi trong mấy ngày nay.
Nguyên nhân là gì?
Em phải hỏi Lạc Nhã Nhĩ.
Nhã Nhĩ? Tần Dĩ Duyệt khó hiểu nói.
Anh nghĩ cô ta đêm nay sẽ về nhà khóc lóc kể lể, cha mẹ của cô ta sẽ gọi điện thoại cho bố mẹ em, trước khi nghe phiên bản cô ta kể. Anh sẽ nói cho em biết tình huống thật sự.
Thổ hào, thật xin lỗi, khiến công việc của anh khó khăn hơn rồi.
Việc này thường xuyên xảy ra, người phía dưới sẽ xử lý. Anh còn đang bận, gặp lại sau nhé.
Tần Dĩ Duyệt cất điện thoại, bắt đầu công việc.
**
Hạ Kiều Yến để di động trên bàn trà, vẻ mặt đạm mạc mà nhìn Hạ Vân Sách kế bên cửa sổ, Quyết định của em là gì?
Em muốn con em!
Tốt, vậy nói chuyện về người đàn ông kia.
Em sẽ không nói đâu!
Em cảm thấy em có tư cách ra điều kiện với anh sao?
Hạ Vân Sách lạnh lùng mà quay đầu đi, Anh hau, có một số việc anh không thể hiểu được, mong anh đừng ép em. Hạ gia chúng ta hoàn toàn có thể nuối dưỡng một đứa bé.
Chuyện Tiểu Bảo anh không muốn nó bị lặp lại thêm lần nữa. Anh cho rằng em không có tư cách làm ra quyết định này! Nếu em kiên trì không nói ra người đàn ông kia là ai, anh sẽ sắp xếp người để hai giờ sau giúp em làm phẫu thuật!
Anh không thể làm như vậy!
Hạ Vân Sách, đừng thêm lần nữa khiêu chiến giới hạn của anh. Nếu em không phải là em ta, nghĩ muốn tôn trọng chuyện riêng của em, mấy ngày nay anh đều có thể đem những chuyện đó điều tra rõ ràng, sẽ không tới nơi này với lãng phí nước miếng với em đâu.
Hạ Vân Sách tức giận đến toàn thân run rẩy, khàn giọng nói: Em không hiểu, xã hội bây giờ quan niệm cởi mở như vậy. Cô gái trẻ tuổi bình thường đều có thể chưa lập gia đình mà đã sinh con, người ta còn qua sống vô cùng tốt nữa chứ. Vậy vì sao người Hạ gia chúng ta không được, chúng ta so với bọn họ càng có năng lực và thực lực. Các anh vì sao phải quan tâm đến ánh mắt của mọi người như vậy chứ? Người ta thấy em thế nào, nhìn các anh thể nào có quan trong đến vậy sao?
Làm sao em biết những cô gái chưa kết hôn mà có con sống hạnh phúc được? Hạ Kiều Yến tỉnh táo mà nhìn cô, Em cho rằng hoài thai chín thắng mười ngày sinh ra đứa bé thì xong rồi chắc? Không cần nuôi dưỡng, không cần giáo dục? Nỗi khổ sau lưng mấy cô đó sẽ nói cho em nghe sao?!
Lời của anh cũng chỉ là một loại giả thiết, em có năng lực khiến cho cuộc sống của em và con em trải qua vô cùng tốt, em cũng tin tưởng em có thể làm một người mẹ tốt mà.
Xem ra là em hạ quyết tâm cùng anh đối nghịch?
Hạ Vân Sách lộ ra một nụ cười tươi, giọng mềm mại nói: Anh hai, em sẽ có cách để mọi người hiểu rõ em nhất, cũng sẽ hiểu được lựa chọn của em.
Hạ Kiều Yến thấy cô nói chuyện nhẹ nhàng hơn, sắc mặt cũng bình thường lại một chút.
Hạ Vân Sách ở trong túi áo rộng thùng thình lấy tay đè lên số điện thoại di động của Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt thấy là dãy số của Hạ Vân Sách, nhận nghe, Vân Sách, chào em.
Đầu bên kia điện thoại một im lặng, sau đó truyền đến tiếng Hạ Vân Sách.
Anh hai, em biết rõ quyết định lần này của em rất là tùy hứng, nhưng nhiều năm như vậy em cũng chỉ yêu có một người. Em nghĩ sau này cũng sẽ không xuất hiện trước mặt anh ấy, chúng ta cũng không có khả năng có được tươi lai hai người. Hiện tại có cơ hội có thể làm cho em có được con của anh ấy, em sẽ không buông ra đâu. Nhưng là anh hai à, anh có yêu ai sao? Anh cùng Ôn Hân Mạt quen nhau vài năm, anh cũng không yêu cô ta; ngay lúc không tiếp thụ được đột nhiên xuất hiện Tiểu Bảo, anh liền bứt ra chia tay; chị dâu cứu được Tiểu Bảo, sau đó Tiểu Bảo bị chứng bệnh tự kỷ, ngoài ý muốn có thể tiếp nhận chị dâu, anh liền vì Tiểu Bảo kết hôn với chị dâu. Nếu có một chị ấy làm chuyện gì không hợp ý anh hoặc không hợp ý Tiểu Bảo, anh có phải sẽ ly hôn với chị ấy không? Anh hai, anh là thương nhân, hết thảy đều dùng ích lợi của mình làm trọng, em có thể hiểu. Nhưng anh có thể nghĩ đến cảm xúc của người khác hay không? Phụ nữ phải làm theo cuộc sống của anh, anh muốn để cho chúng ta làm gì, liền phải làm cái đó. Chỉ cần có điểm phản kháng, thì sẽ là đang gây hấn với quyền uy của anh sao?
Hạ Kiều Yến nhàn nhạt mà nhìn Hạ Vân Sách, Em muốn nói cái gì?
Bất luận là em, chị dâu, Ôn Hân Mạt đều là con rối mà anh điều khiển, anh bây giờ hủy đi Ôn gia; sau này chị dâu không hợp ý anh nữa rồi, anh sẽ làm như thế nào đây? Cùng chị ấy ly hôn, hay vẫn là làm cho chị ấy cùng người nhà chị thân bại danh liệt?
Tần Dĩ Duyệt không dám nghe đáp án của Hạ Kiều Yến, rất nhanh mà cúp điện thoại.
Cô để điện thoại xuống, mới phát hiện trán mình cùng lòng bàn tay đều thấm đầy đổ mồ hôi.
Tiểu An nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, quan tâm nói: Chị Tần, chị làm sao vậy? Có phải là không thoải mái hay không?
Chị không sao. Chị đi rửa mặt cái đã.
Tần Dĩ Duyệt đứng lên đi đến toilet, tạt nước lạnh lên mặt, cái lạnh khiến cô rùng mình một cái.
Sau đó ngẩng đầu nhìn lên tấm gương trên bồn rửa tay mà ngẩn người.
Dúng cái khuôn mặt này của cô, cô có chỗ nào tự tin Hạ Kiều Yến người luôn vây quanh bởi mỹ nữ sẽ có cảm giác không giống khi đối với cô chứ?
Cần phải để cho Hạ Vân Sách kích thích cô một phát, cô mới có thể tỉnh táo lại.
Tần Dĩ Duyệt động tác thô lỗ mà lau mặt, cam chịu tiếp tục làm việc.
Lúc thấy Tiểu An, mới nhớ tới buổi sáng Tiểu An đã từng nói qua có việc muốn tìm cô.
Tiểu An. Hồi sáng em muốn nói với chị chuyện gì vậy?
Trưa chị đi đâu thế?
Cùng Ninh ca đi ra ngoài dạo tí thôi.
Ah nha. Tiểu An rót cho Tần Dĩ Duyệt ly nước ấm, Lúc trước em không phải đã nói chỗ khu nhà của em phải phá bỏ và dời đi nơi khác sao? Tiền đền bù tổn thất chưa có bàn bạc gì hết, phần lớn mọi người không ai nhận được tiền. Vậy mà ngày hôm qua bên thi công tiếp khai mở máy đào đến cổng khu nhà. Còn tìm một đám du côn, nói không được liền đấu võ. Đã có mấy người bị đánh rồi ạ.
Báo cảnh sát chưa?
Đã báo, nhưng cảnh sát nói quản không được.
Tần Dĩ Duyệt khó hiểu nói: Chị có thể giúp em làm cái gì đây?
Em điều tra rồi, đơn vị thi công là một công ty bất động sản dưới trướng tập đoàn Hạ thị, nghĩ muốn chị giúp em nói cho anh rể một tiếng.
Chị sẽthử xem. Công việc của anh rể em chị thời gian qua không can thiệp, cũng không biết hoạt động gì hết, không chắc có thể giúp đỡ nổi.
Em hiểu mà. Em cảm thấy chuyện này không giống chuyện anh rể bọn họ sẽ làm đâu. Trước đó cũng phái người đại diện qua nói mấy lần, nhưng không có phải cái thái độ như lần này đâu.
Có phải là do chủ xí nghĩ các em cho yêu cầu hơi quá đáng không? Tần Dĩ Duyệt hỏi. Người buôn bán làm ăn, không có chút thế lực thì không có khả năng làm, nhưng cô không cho rằng Hạ Kiều Yến sẽ bày mưu đặt kế như vậy.
Xuất hiện hành vi kích động, cũng có hộ bị cưỡng chế trách nhiệm.
Cụ thể em cũng không rõ lắm. Nghe cha em nói là vừa mới bắt đầu người trong khu nhà đã đồng ý số tiền bồi thường kia rồi. Sau đó chủ xí nghiệp uỷ ban lại cảm thấy thiếu. Muốn tranh lấy thêm nữa....
Ký hợp đồng chưa?
Đã ký. Chỉ là cách thời gian tụi em dọn nhà còn có nửa tháng cơ, hiện tại mở máy đào đi đến. Còn gây thương tích cho người, thì là tập đoàn Hạ thị sai rồi.
Hiện tại bây giờ chúng ta không thảo luận đúng sai nữa. Chị sẽ đem chuyện này nói cho anh rể của em, anh ấy xử lý ra sao, chị không có biện pháp can thiệp. Trên thực tế, chị cho rằng song phương đều có cái sai.
Tiểu An chậm rãi gật đầu.
Tần Dĩ Duyệt nói xong gọi điện thoại cho Hạ Kiều Yến, đem chuyện này nói với anh.
Hạ Kiều Yến sau khi nghe xong nói: Chuyện này anh đã nghe nói, đều giống như em nói, anh cũng đã để người xử lý rồi.
Sẽ không có ảnh hưởng gì đối với anh chứ?
Việc này thường xuyên phát sinh, có người lòng tham không đáy, vĩnh viễn chưa đủ, cần phải cứng rắn xử lý, nhưng sẽ không thể thực thi trong mấy ngày nay.
Nguyên nhân là gì?
Em phải hỏi Lạc Nhã Nhĩ.
Nhã Nhĩ? Tần Dĩ Duyệt khó hiểu nói.
Anh nghĩ cô ta đêm nay sẽ về nhà khóc lóc kể lể, cha mẹ của cô ta sẽ gọi điện thoại cho bố mẹ em, trước khi nghe phiên bản cô ta kể. Anh sẽ nói cho em biết tình huống thật sự.
Thổ hào, thật xin lỗi, khiến công việc của anh khó khăn hơn rồi.
Việc này thường xuyên xảy ra, người phía dưới sẽ xử lý. Anh còn đang bận, gặp lại sau nhé.
Tần Dĩ Duyệt cất điện thoại, bắt đầu công việc.
**
Hạ Kiều Yến để di động trên bàn trà, vẻ mặt đạm mạc mà nhìn Hạ Vân Sách kế bên cửa sổ, Quyết định của em là gì?
Em muốn con em!
Tốt, vậy nói chuyện về người đàn ông kia.
Em sẽ không nói đâu!
Em cảm thấy em có tư cách ra điều kiện với anh sao?
Hạ Vân Sách lạnh lùng mà quay đầu đi, Anh hau, có một số việc anh không thể hiểu được, mong anh đừng ép em. Hạ gia chúng ta hoàn toàn có thể nuối dưỡng một đứa bé.
Chuyện Tiểu Bảo anh không muốn nó bị lặp lại thêm lần nữa. Anh cho rằng em không có tư cách làm ra quyết định này! Nếu em kiên trì không nói ra người đàn ông kia là ai, anh sẽ sắp xếp người để hai giờ sau giúp em làm phẫu thuật!
Anh không thể làm như vậy!
Hạ Vân Sách, đừng thêm lần nữa khiêu chiến giới hạn của anh. Nếu em không phải là em ta, nghĩ muốn tôn trọng chuyện riêng của em, mấy ngày nay anh đều có thể đem những chuyện đó điều tra rõ ràng, sẽ không tới nơi này với lãng phí nước miếng với em đâu.
Hạ Vân Sách tức giận đến toàn thân run rẩy, khàn giọng nói: Em không hiểu, xã hội bây giờ quan niệm cởi mở như vậy. Cô gái trẻ tuổi bình thường đều có thể chưa lập gia đình mà đã sinh con, người ta còn qua sống vô cùng tốt nữa chứ. Vậy vì sao người Hạ gia chúng ta không được, chúng ta so với bọn họ càng có năng lực và thực lực. Các anh vì sao phải quan tâm đến ánh mắt của mọi người như vậy chứ? Người ta thấy em thế nào, nhìn các anh thể nào có quan trong đến vậy sao?
Làm sao em biết những cô gái chưa kết hôn mà có con sống hạnh phúc được? Hạ Kiều Yến tỉnh táo mà nhìn cô, Em cho rằng hoài thai chín thắng mười ngày sinh ra đứa bé thì xong rồi chắc? Không cần nuôi dưỡng, không cần giáo dục? Nỗi khổ sau lưng mấy cô đó sẽ nói cho em nghe sao?!
Lời của anh cũng chỉ là một loại giả thiết, em có năng lực khiến cho cuộc sống của em và con em trải qua vô cùng tốt, em cũng tin tưởng em có thể làm một người mẹ tốt mà.
Xem ra là em hạ quyết tâm cùng anh đối nghịch?
Hạ Vân Sách lộ ra một nụ cười tươi, giọng mềm mại nói: Anh hai, em sẽ có cách để mọi người hiểu rõ em nhất, cũng sẽ hiểu được lựa chọn của em.
Hạ Kiều Yến thấy cô nói chuyện nhẹ nhàng hơn, sắc mặt cũng bình thường lại một chút.
Hạ Vân Sách ở trong túi áo rộng thùng thình lấy tay đè lên số điện thoại di động của Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt thấy là dãy số của Hạ Vân Sách, nhận nghe, Vân Sách, chào em.
Đầu bên kia điện thoại một im lặng, sau đó truyền đến tiếng Hạ Vân Sách.
Anh hai, em biết rõ quyết định lần này của em rất là tùy hứng, nhưng nhiều năm như vậy em cũng chỉ yêu có một người. Em nghĩ sau này cũng sẽ không xuất hiện trước mặt anh ấy, chúng ta cũng không có khả năng có được tươi lai hai người. Hiện tại có cơ hội có thể làm cho em có được con của anh ấy, em sẽ không buông ra đâu. Nhưng là anh hai à, anh có yêu ai sao? Anh cùng Ôn Hân Mạt quen nhau vài năm, anh cũng không yêu cô ta; ngay lúc không tiếp thụ được đột nhiên xuất hiện Tiểu Bảo, anh liền bứt ra chia tay; chị dâu cứu được Tiểu Bảo, sau đó Tiểu Bảo bị chứng bệnh tự kỷ, ngoài ý muốn có thể tiếp nhận chị dâu, anh liền vì Tiểu Bảo kết hôn với chị dâu. Nếu có một chị ấy làm chuyện gì không hợp ý anh hoặc không hợp ý Tiểu Bảo, anh có phải sẽ ly hôn với chị ấy không? Anh hai, anh là thương nhân, hết thảy đều dùng ích lợi của mình làm trọng, em có thể hiểu. Nhưng anh có thể nghĩ đến cảm xúc của người khác hay không? Phụ nữ phải làm theo cuộc sống của anh, anh muốn để cho chúng ta làm gì, liền phải làm cái đó. Chỉ cần có điểm phản kháng, thì sẽ là đang gây hấn với quyền uy của anh sao?
Hạ Kiều Yến nhàn nhạt mà nhìn Hạ Vân Sách, Em muốn nói cái gì?
Bất luận là em, chị dâu, Ôn Hân Mạt đều là con rối mà anh điều khiển, anh bây giờ hủy đi Ôn gia; sau này chị dâu không hợp ý anh nữa rồi, anh sẽ làm như thế nào đây? Cùng chị ấy ly hôn, hay vẫn là làm cho chị ấy cùng người nhà chị thân bại danh liệt?
Tần Dĩ Duyệt không dám nghe đáp án của Hạ Kiều Yến, rất nhanh mà cúp điện thoại.
Cô để điện thoại xuống, mới phát hiện trán mình cùng lòng bàn tay đều thấm đầy đổ mồ hôi.
Tiểu An nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, quan tâm nói: Chị Tần, chị làm sao vậy? Có phải là không thoải mái hay không?
Chị không sao. Chị đi rửa mặt cái đã.
Tần Dĩ Duyệt đứng lên đi đến toilet, tạt nước lạnh lên mặt, cái lạnh khiến cô rùng mình một cái.
Sau đó ngẩng đầu nhìn lên tấm gương trên bồn rửa tay mà ngẩn người.
Dúng cái khuôn mặt này của cô, cô có chỗ nào tự tin Hạ Kiều Yến người luôn vây quanh bởi mỹ nữ sẽ có cảm giác không giống khi đối với cô chứ?
Cần phải để cho Hạ Vân Sách kích thích cô một phát, cô mới có thể tỉnh táo lại.
Tần Dĩ Duyệt động tác thô lỗ mà lau mặt, cam chịu tiếp tục làm việc.
/960
|