Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 127: Cơn choáng sau khi sinh (2)

/318


Chương 127: Cơn choáng sau khi sinh (2)

"Bà xã, có thể là vỡ nước ối." Nam Cung Diệu nói bắt đầu kiểm tra thân thể Mộ Hi.

"A, a!" Mộ Hi nghe xong luống cuống một phen, không biết rốt cuộc nên làm thế nào? Trong lúc nhất thời hoảng loạn và căng thẳng ập vào lòng.

"Bà xã đừng lo lắng, bác sĩ lập tức tới ngay." Nam Cung Diệu bắt đầu sốt ruột, nhìn xem sắc mặt bà xã càng ngày càng khó coi, anh hết sức lo lắng.

Chỉ chốc lát sau, bác sĩ tiến vào, các y tá đẩy xe, vài người tính cả đệm chăn cùng nhau đặt Mộ Hi lên xe đẩy.

Bọn họ bắt đầu đi đến phòng phẫu thuật.

"Ông xã, ông xã, đau quá, đau quá a!" Giọt mồ hôi to như hột đậu xuất hiện, Mộ Hi đau khổ kêu Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu đau lòng cầm lấy tay Mộ Hi, vẻ mặt còn khó chịu hơn của anh, thì ra phụ nữ sinh con đau khổ như vậy!

"A - -" Mộ Hi đau kêu to, chỉ cảm giác bụng mình đau giống như sắp vỡ ra, đau khổ vô cùng.

"Bà xã, không phải sợ, không phải sợ..." Nam Cung Diệu sốt ruột cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ là liên tục khích lệ Mộ Hi đừng sợ. Bởi vì anh gấp cũng không giúp được cái gì, chỉ có thể an ủi bà xã một chút.

"Diệu tổng, xin anh ở lại chỗ này đi." Y tá xoay người ngăn cản Nam Cung Diệu ở ngoài phòng sinh.

"Không được, tôi phải đi vào, tôi muốn biết tình hình của cô ấy rốt cuộc như thế nào?" Nam Cung Diệu lo lắng nói.

"Được rồi." Y tá đồng ý.

"Y tá, tôi cũng vậy muốn vào, tôi rất lo lắng cho cô ấy." Hàng Thiên Vũ hết sức lo lắng Mộ Hi cho nên quên đây là chỗ sinh con, anh cho rằng đây là phòng bệnh bình thường sao? Tùy tiện vào!

"Ngài là? Tiên sinh ở đây chúng tôi quy định, chỉ có cha của đứa trẻ mới có thể vào, họ hàng thân thích khác đều không thể vào, hơn nữa anh còn là đàn ông!" Y tá rất khó hiểu, người đàn ông đẹp trai như vậy, thế nhưng đầu óc chập mạch!

"Anh đứng ở bên ngoài cho tôi, thật sự là thêm phiền! Thuận tiện gọi điện thoại báo cho người trong nhà." Nam Cung Diệu đi theo y tá tiến vào.

Nam Cung Diệu mặc một thân áo dài, mang khăn trùm đầu, ngồi bên cạnh Mộ Hi, nắm tay Mộ Hi, không ngừng hô hấp theo hô hấp của Mộ Hi, Mộ Hi thở dốc, anh cũng đau khổ thở dốc theo.

"Bà xã cố gắng lên." Nam Cung Diệu nhanh chóng toát mồ hôi, vẻ mặt của Mộ Hi rất đau khổ, mặc dù cô không kêu to nữa, nhưng nhìn ra được cô cắn chặt môi, không để mình thét chói tai, đôi môi đã tái nhợt không còn chút máu.

Nam Cung Diệu duỗi một tay ra.

"Bà xã, em không phải là thích cắn anh nhất, đến, không cần khách khí." Mộ Hi đau hé miệng liền cắn lên, cô liều mạng dùng sức.

"Cố gắng lên, bụng dùng sức, một chút nữa thì tốt rồi, đã có thể thấy được đầu đứa trẻ, cố gắng lên, cô có thể, kiên trì một chút thì tốt rồi." Bác sĩ nói với Mộ Hi.

Tay kia không bị cắn Nam Cung Diệu, sờ đầu Mộ Hi.

"Đến, hít một hơi trước, sau đó lại dùng sức đẩy đứa trẻ ra, mau, cố gắng lên, dùng sức."

"Ô - -" Tay Mộ Hi cắn Nam Cung Diệu, trong miệng còn dùng sức ô ra tiếng.

Giờ phút này, Nam Cung Diệu so với Mộ Hi còn căng thẳng, toàn thân đổ mồ hôi, áo sơ mi cũng ướt đẫm.

"Ồ a - -" Mộ Hi cuối cùng nén một hơi, dùng sức đẩy đứa trẻ ra, ngay sau đó một âm thanh trẻ sơ sinh khóc vang dội trong phòng sinh vang lên.

"Bà xã, sinh rồi, cuối cùng sinh rồi, thật tốt quá." Nam Cung Diệu rất vui vẻ, Mộ Hi yếu ớt nhắm mắt lại nghỉ ngơi, trên mặt mỉm cười hạnh phúc.

Tiếng khóc của đứa trẻ sợ sinh kia tựa như thiên sứ nhỏ tươi đẹp khóc, tượng trưng cho sinh mạng mới bắt đầu.

"Chúc mừng Diệu tổng, là con gái." Bác sĩ nói.

"Cám ơn, cám ơn." Nam Cung Diệu ôm đúe trẻ qua, đi về phía Mộ Hi.

"Bà xã, bà xã là con gái, em không phải vẫn muốn..." Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi nhắm mắt lại, cho rằng cô ngủ thiếp đi. Hàn Băng Tâm dien+dan-le=quy/don

"Không tốt, bệnh nhân bị choáng sau khi sinh, mau mau mau, chuẩn bị máy thở." Bác sĩ nói.

Nam Cung Diệu đưa con cho y tá bên cạnh, nắm lấy tay Mộ Hi.

"Bà xã, em nhất định phải chống đỡ..." Nam Cung Diệu còn chưa nói hết lời.

"Diệu tổng, phiền ngài mau ra ngoài, chúng tôi phải tiến hành cứu chữa sau khi sinh, ngài ở đây sẽ ảnh hưởng chúng tôi." Y tá nói với Nam Cung Diệu.

"Câm miệng, mau cứu người, tôi không cho phép cô ấy có chuyện gì." Nam Cung Diệu hét to, hai tay nắm chặt lấy Mộ Hi.

"Bà xã, cố gắng lên..."

Bác sĩ bắt đầu tiến hành cứu chữa cho Mộ Hi, sắc mặt Mộ Hi tái nhợt không có một chút máu, Nam Cung Diệu chưa bao giờ sợ hãi, anh sợ hãi ngày không có Mộ Hi!

Ước chừng qua nửa tiếng, Mộ Hi hơi mở mắt, trải qua cứu chữa cuối cùng nhặt về một mạng!

"Bà xã, là anh, em sao rồi?" Nam Cung Diệu lo lắng hỏi, âm thanh rất nhỏ, bởi vì trong mắt anh giờ phút này Mộ Hi chính là búp bê, phải cẩn thận chăm sóc, không thể chịu bất kì sợ hãi gì.

"..." Mộ Hi không nói, bởi vì thật sự là suy yếu, giống như ngay cả mở miệng cũng mở không ra, cô từ từ giơ tay lên, đặt lên khuôn mặt tuấn tú bởi vì lo lắng trở nên vặn vẹo kia, Nam Cung Diệu dùng tay đỡ tay Mộ Hi, bởi vì anh cảm giác được, Mộ Hi cố hết sức giơ tay lên, giống như lập tức liền sẽ rời đi, anh dịu dàng nâng niu tay của Mộ Hi trong lòng bàn tay, đặt trên mặt mình, để bọn họ được gần hơn.

"Diệu tổng, đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng mà bây giờ phu nhân ngài hết sức suy yếu, sinh lực tổn thương nặng nề, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, bây giờ chúng tôi đưa cô ấy đến phòng bệnh." Bác sĩ nói.

"Được." Nam Cung Diệu đứng dậy, tay vẫn như cũ nắm tay Mộ Hi.

"Chờ..." Mộ Hi yếu ớt nói ra một chữ, Nam Cung Diệu lập tức hiểu.

"Đợi chút, ôm đứa trẻ đến." Thông qua ánh mắt của Mộ Hi, anh biết bà xã muốn nhìn đứa trẻ một chút.

Y tá ôm đứa trẻ đến trước mặt Mộ Hi, khom lưng để Mộ Hi xem một chút, Mộ Hi nở nụ cười, là một em bé mập mạp, thật đáng yêu.

Mộ Hi được đẩy đến phòng bệnh, Hàng Thiên Vũ, Nam Cung Nhiên, Nam Nam và bà ngoại của cậu, còn có dì nhỏ, cũng chờ ở bên ngoài.

Thấy Mộ Hi đi ra, tất cả mọi người xông tới, Mộ Hi có chút cảm động, còn nhớ lúc sinh Nam Nam, chỉ có Hàng Thiên Vũ và mẹ ở đây, thân thể em gái không tốt, chỉ có thể ở trong nhà, hiện tại nhiều người quan tâm cô như vậy, rất cảm động, đôi mắt ửng đỏ.

"Tiểu Hi, đây là chuyện tốt, không được khóc, sẽ tổn thương thân thể." Mộ Y Na hết sức hiểu con gái, biết cô nhìn thấy nhiều người như vậy sẽ cảm động, nhưng mà mới vừa sinh con, sức lực suy yếu rồi, không được khóc, đôi mắt không tốt, sẽ in xuống bệnh.

Mộ Hi nhẹ nhàng gật gật đầu, lộ ra tươi cười.

Trở về bệnh phòng, tất cả mọi người rất vui vẻ, xem đứa trẻ, xem Mộ Hi.

"Mẹ, em ấy thật mập, còn mập hơn Nam Nam, nhất định là một bé mập!" Nam Nam nói.

"Tiểu tử thúi, trước đây còn con mập hơn, bây giờ cũng không có biến thành bé mập đi?" Đồng Đồng cười nói, đối với Nam Nam, trước đây cô cũng ôm cậu không thiếu, tiểu tử kia vừa sinh ra thật sự rất mập. Truyện chỉ edit tại diendanlequydon.com

"Dì nhỏ, là thật sao? Nam Nam thật sự béo như vậy!" Rất rõ ràng Nam Nam không thể tin được.

"Dì nhỏ khi nào thì lừa gạt con." Đồng Đồng ha ha cười nói, hiện tại chỉ có một người trong lòng không có tư vị, anh ta lặng lẽ ra khỏi phòng, rời khỏi phòng bệnh.

Nam Cung Nhiên nhìn Hàng Thiên Vũ rời đi, vỗ vỗ bả vai Nam Cung Diệu ý là cô muốn đi.

Nam Cung Diệu biết Hàng Thiên Vũ đau khổ, nhưng mà, chuyện như vậy không phải thông cảm có thể giải quyết, phải tự mình nghĩ  thoáng mới được, tình yêu vốn chính là ích kỷ!

"Chị, vừa rồi nghe bác sĩ nói chị bị choáng, chị không biết dọa chết chúng em rồi, may mà không có việc gì!" Mộ Đồng vỗ ngực nói.

"Đúng vậy, mẹ con bình an, đây là tốt nhất." Mẹ Mộ Hi ở một bên nhìn đứa trẻ.

"Cha, em ấy tên gì?" Nam Nam hỏi.

"Con trai, cha vẫn chưa nghĩ kỹ." Nam Cung Diệu vui vẻ nói.

"Vậy, Nam Nam gọi em ấy là cái gì?" Nam Nam trầm tĩnh nói, tay nhỏ sờ cằm, giống như đang suy tư.

"Bà xã, em muốn đặt tên gì?" Nam Cung Diệu hỏi Mộ Hi.

"Em mặc kệ, Nam Nam là em đặt rồi, đứa này là của anh, em mệt quá, muốn ngủ một lát, anh từ từ suy nghĩ đi." Mộ Hi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

"Cha, mau nghĩ, Nam Nam chờ."

"Con trai, trước tiên con có thể gọi là em gái, về sau con chính là anh trai."

Mộ Hi nhắm mắt lại đang suy nghĩ: Thời điểm sinh Nam Nam trong lòng rất khổ sở, lúc ấy ít nhiều có Thiên Vũ giúp cô, nghĩ đến Thiên Vũ trong lòng hết sức đau, cô không thể cho anh ấy cái gì, chỉ hy vọng anh ấy nhanh tìm được nửa kia của mình, tìm được hạnh phúc thuộc về mình, cô có ông xã yêu cũng đã đủ rồi, đàn ông ưu tú như vậy không nên vì bảo vệ cô, Nam Nam tìm được cha ruột, hơn nữa bọn họ lại có đứa con thứ hai, giờ phút này cô hết sức thấy đủ, ông xã rất yêu thương cô, cả quá trình đứa bé này sinh ra anh đều ở cùng cô, khiến cô hết sức cảm động.

Mộ Hi đột nhiên mở mắt ra, cầm lấy bàn tay của Nam Cung Diệu vừa rồi bị cắn xem, trên tay nhiều dấu răng.

"Đau không?" Mộ Hi đau lòng hỏi.

"Không đau, đây là con dấu cho con của anh, đương nhiên là từ mẹ nó đắp." Nam Cung Diệu nói giỡn, anh không muốn Mộ Hi đau lòng vì anh, chút này tính là cái gì, Mộ Hi chịu đau khổ, anh đều nhìn thấy.

"Con dấu cái gì, chỉ anh có thể nói." Mộ Hi nở nụ cười.

"Bà xã, lần này thuận ý của em, cục cưng là con gái, em vẫn luôn hy vọng là con gái, ông trời thật đúng là yêu thương em." Nam Cung Diệu sờ sờ mặt Mộ Hi.

Thời gian này trong phòng bệnh chỉ có Nam Cung Diệu và Mộ Hi, những người khác từng người vội vàng, có về nhà hầm canh cho Mộ Hi, có đi chuẩn bị đồ dùng cho đứa trẻ.

Đúng lúc này.

"Mộ Hi, đứa bé ngoan, vất vả rồi." Nói chuyện chính là cha chồng Nam Cung Vân của Mộ Hi. Hàn Băng Tâm dien%dan#le@quy!don

"Cha, ngài đã tới." Mộ Hi cười chào hỏi.

"Đừng động, đứa nhỏ, chú ý nghỉ ngơi, cháu gái của cha đâu? Để ông nội ôm." Nam Cung Vân đi đến bên giường đứa trẻ.

Ngày hôm sau, Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi ngủ thiếp đi, liền lặng lẽ đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng kín cửa, lúc này mẹ vợ mang theo đứa trẻ đi tắm rửa, trong phòng chỉ còn lại một mình Mộ Hi.

Cửa bị người đẩy ra, Vân Tĩnh Sơ và Âu Dương Hàn mang theo đồ tiến đến, nhìn thấy Mộ Hi đang ngủ, bọn họ nhẹ nhàng ngồi xuống.

Lúc này Vân Tĩnh Sơ đột nhiên chạy đi, bởi vì cô cảm giác điện thoại di động của cô rung, biết điện thoại gọi tới.

Vân Tĩnh Sơ vội vội vàng vàng ra ngoài nghe điện thoại.

Âu Dương Hàn đứng dậy đi vào trước mặt Mộ Hi, giơ tay lên vuốt ve mặt Mộ Hi, động tác hết sức dịu dàng.

Anh ta không ngừng hỏi mình, nhất định là nước vào não, nếu không, vì sao sẽ cảm thấy hứng thú với một người phụ nữ sinh hai đứa con, hơn nữa khát vọng đó rất mãnh liệt, nhất định là bởi vì lúc nào cũng không chiếm được cô, càng không chiếm được càng muốn có, nhất định là như vậy.

Mộ Hi cảm giác có người vuốt ve, trong tiềm thức cho là Nam Cung Diệu ở bên cạnh cô, bởi vì ngoại trừ anh ra còn ai vào đây có thể vuốt ve cô như vậy.

Mộ Hi nhắm hai mắt lại hết sức thùy mị cử động, kỳ thật chỉ là đổi một tư thế thoải mái, chẳng phải biết chính là một động tác này, đối với Âu Dương Hàn mà nói hết sức quyến rũ.

Phảng phất giống như bị giật điện, tất cả sóng điện từ trên mặt Mộ Hi truyền tới trên người Âu Dương Hàn.

Mẹ kiếp!

Âu Dương Hàn thầm mắng, không nghĩ tới vừa đụng như vậy sẽ điện giật, mình không thiếu phụ nữ, vì sao giống như hết sức đói khát, nuốt một chút nước miếng, lực trên tay không khỏi tăng thêm. Truyện chỉ edit tại diendanlequydon.com

Anh ta từ từ cúi đầu xuống muốn hôn lên người ngày nhớ đêm mong kia.

Trên mặt Mộ Hi bị dùng sức bừng tỉnh.

"Anh, anh muốn làm gì?" Mộ Hi không nghĩ tới sẽ là anh ta, tên biến thái này tại sao lại ở chỗ này?

"Nhìn không ra tôi muốn làm gì?" Âu Dương Hàn liền hôn lên môi Mộ Hi.

"Ưm, ô!" Mộ Hi tránh né trái phải, giơ tay lên chính là một cái tát, chỉ là một bạt tai này đánh hụt.

"Anh khốn kiếp, biến, lập tức biến." Mộ Hi nhỏ giọng mắng, cô lo người khác nghe được bọn họ nói chuyện, cứ như vậy âm thanh của hai người cũng không lớn.

"Mắng đi, tôi thích, mắng được tôi toàn thân thoải mái." Âu Dương Hàn nói.

"Biến thái!" Mộ Hi xoay đầu qua một bên.

"Tôi sẽ chờ cô yêu tôi." Âu Dương Hàn vốn là vừa rồi còn là vẻ mặt âm ngoan, giọng nói trong nháy mắt trở nên hết sức đau buồn, nhưng mà, đây chỉ là một chút thay đồi, lập tức khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng.

"Anh nằm mơ!" Mộ Hi nghe thấy anh ta nói hết sức chán ghét, làm sao cô sẽ yêu loại người này, khẩu vị của mình quá kém đi!

Người đàn ông đáng ghét bắt cóc cô không nói, còn mỗi ngày cố ý để cô nhìn anh ta chơi phụ nữ, người đàn ông tàn nhẫn, quả thực không coi phụ nữ như người, thật sự là biến thái!

"Mơ, sớm muộn gì sẽ tỉnh, tôi sẽ chờ cô." Âu Dương Hàn lạnh lùng nói.

--- Hết chương 127---


/318

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status