Chương 142:
Editor: May
Sau khi Lãnh Đông rời đi, Nam Cung Diệu đứng dậy đi lên lầu, bởi vì Mộ Vũ Hàn và Lâm Lâm còn ở trên lầu.
Mộ Hi ở một bên nhìn Nam Nam để vẽ tranh, Lâm Lâm và Nam Nam chơi trò chơi, thấy Nam Cung Diệu tiến đến.
"Chờ lát nữa, tôi và Lâm Lâm sẽ trở về, mấy ngày này Lâm Lâm thật sự đã gây nhiều phiền toái!"
"Mẹ, con không đi, con muốn ở một chỗ với anh trai." Lâm Lâm nghe được Mộ Hi muốn dẫn bé về nhà, trong lòng không vui.
"Lâm Lâm, chúng ta nhất định phải trở về." Mộ Hi bất đắc dĩ nói, thần sắc trên mặt có chút lúng túng.
"Mẹ, vì sao chúng ta không thể ở nơi này?" Lâm Lâm ngây thơ hỏi.
"Dĩ nhiên không thể, bởi vì con sẽ quấy rầy anh trai học tập." Mộ Hi kiếm cớ nói.
"Không có đâu, con rất thích Lâm Lâm, bé giống như là em gái ruột của Nam Nam vậy đó." Nam Nam lạnh lùng nói.
"Nhưng là, nhưng là không được, không tiện đâu?" Mộ Hi bất đắc dĩ nhìn Nam Cung Diệu một chút.
Nam Cung Diệu rất tò mò, hôm nay con trai bảo bối làm sao vậy? Trước kia lúc nào cũng giám thị anh, chỉ sợ anh có phụ nữ ở bên ngoài, mỗi lần phát hiện có phụ nữ nào ở bên cạnh anh, đều sẽ bị thằng bé chỉnh đến ảo não chạy trốn, lúc này đây, sao thằng bé lại không có xuống tay với Mộ Vũ Hàn, còn thân mật giữ cô lại.
Thật ra Nam Nam là cố ý cho cha và người mẹ chưa biết kia một cơ hội bồi dưỡng tình cảm, bởi vì hiện tại Nam Nam đã tiến hành điều tra với Mộ Hi. Mấy ngày nay, cậu bé đã lấy được tín nhiệm của Lâm Lâm, sau đó hai người đạt thành ý kiến nhất trí, muốn điều tra ra thân thế của Lâm Lâm.
"Ở lại đi, con bé giống như rất thích ở đây." Nam Cung Diệu nói xong liền rời đi, bởi vì anh còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, ví dụ như hình ảnh nhân vật Mộ Vũ Hàn sắp ra thị trường, còn có hình ảnh nhân vật Mộ Vũ Hàn thiết kế là dựa vào hình ảnh của Nhạc Phàm - bác sĩ chỉnh hình nổi tiếng thế giới, cho nên Nam Cung Diệu quyết định mời hình mẫu của nhân vật đến.
Lúc trước Nam Cung Diệu phản đối Mộ Vũ Hàn chọn dùng người thật để mô phỏng thiết kế, như vậy sẽ phải mời nhân vật nguyên mẫu có mặt trợ trận, nhưng Mộ Hi kiên trì muốn dùng hình tượng bề ngoài của Nhạc Phàm để thiết kế, bởi vì ông là bác sĩ chỉnh hình nổi tiếng trên thế giới. Nếu bề ngoài không hoàn mỹ, trải qua cố gắng của ông sẽ có thể sống lại lần nữa, ông có thể khiến người ta có được một sinh mạng mới, làm cho người ta có dũng khí sống sót.
Điểm quan trọng nhất, Nhạc Phàm có khí chất phi phàm, tựa như là chúa cứu thế của nhân loại. Bề ngoài của ông cũng rất tuấn mỹ, cho nên Mộ Hi mới có thể chọn người như ông để làm chủ đề thiết kế.
Nam Cung Diệu giữ Mộ Hi ở lại, sau đó chính mình liền đi thư phòng. Một tháng này, cổ phiếu công ty trượt dài, cho nên nhất định phải đưa nhân vật Mộ Vũ Hàn thiết kế ra thị trường. Nam Cung Diệu bắt đầu liên lạc với bên nước Mỹ, hy vọng có thể mời được Nhạc Phàm - vị đại sư trong giới y học này. Thật ra anh hoàn toàn có thể dùng phương thức của mình liên lạc người kia, nhưng công việc chính là công việc, nếu như không phải bởi vì công việc, cả đời Nam Cung Diệu và ông cũng không cần phải gặp mặt!
P/s: bạn nào muốn đọc trước 30 chương với giá rẻ liên hệ : tttukidmh@gmail.com
Liên lạc thông qua điện thoại, bên nước Mỹ nói sẽ khơi thông với người đó thật tốt, sau đó sẽ nói cho bọn họ biết đáp án.
Sau bữa cơm chiều, Lâm Lâm lại chạy tới trong phòng Nam Nam, Nam Cung Diệu có chuyện thương lượng với Mộ Hi, hai người nói chuyện ở thư phòng.
"Tôi đã gửi lời mời sang bên nước Mỹ, ý tứ của bệnh viện bên kia chính là sau khi liên lạc với người đó sẽ cho chúng ta câu trả lời thuyết phục, hy vọng quyết định của cô sẽ không sai, đây chính là liên quan đến cơ hội trở mình của công ty." Nam Cung Diệu nghiêm túc nói, Mộ Hi biết rõ công ty có nguy cơ, cho nên quyết định này cũng đã trải qua suy tính cẩn thận của cô.
"Tôi vẫn là câu nói kia, tin tưởng ánh mắt quần chúng, bởi vì dù sao phần lớn người tiêu thụ của chúng ta là người bình thường, chỉ có chúng ta dùng một bác sĩ thật sự của giới y học làm hình tượng người phát ngôn, như vậy mới nắm chắc phần thắng trong tương lai của chúng ta sẽ càng lớn!" Mộ Hi nghiêm túc trả lời.
"Hy vọng như thế." Nam Cung Diệu nhàn nhạt trả lời, hiện tại chỉ có thể tin tưởng cô.
"Cốc cốc cốc..." Vào lúc hai người đang trầm mặc, có người gõ cửa.
"Mời vào." Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói, chỉ thấy Nam Nam ló đầu vào, nhìn hai người trong phòng một chút, nội tâm không khỏi sốt ruột cho người cha ngu ngốc này của mình!
Vì sao cha rất lợi hại ở trên thương trường, nhưng vừa đụng đến phụ nữ liền trở nên ngốc nghếch! Hiện tại đã chắc tám mươi phần trăm người phụ nữ ở trước mặt chính là mẹ Mộ Hi, cho dù là người phụ nữ ngốc trở nên xinh đẹp hơn, nhưng những trò xiếc nhỏ của bà ấy vẫn không gạt được hỏa nhãn kim tinh của cậu đâu, ai bảo cậu chui ra từ trong bụng bà ấy chứ! Về phần tâm địa gian xảo trong lòng Mộ Hi, Nam Nam cũng đã tìm hiểu rõ ràng tường tận.
"Nam Nam, có chuyện gì sao?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Cha, đây là đồ ngủ của mẹ, con lấy cho Mộ tiểu thư mặc. Mới vừa rồi không có tìm được dì ấy, cho nên tới xem một chút." Nam Nam bình tĩnh nói,
"Nam Nam, dì Mộ sẽ không mặc đồ ngủ của mẹ con, đem cất đi." Nam Cung Diệu không muốn bất kỳ kẻ nào chạm vào đồ của Mộ Hi, cho nên anh lấy cớ nói Mộ Vũ Hàn không muốn mặc.
Nhưng sau khi Mộ Hi thấy vẻ mặt của Nam Nam, liền không đành lòng cự tuyệt một mảnh ý tốt của con trai.
"Không sao, tôi rất thích." Mộ Hi đi tới nhận áo ngủ trong tay Nam Nam xong liền đi ra ngoài.
"Cha, người không phát hiện dì ấy rất quen thuộc với nhà của chúng ta sao?" Nam Nam gợi ý cho người cha làm chuyện ngớ ngẩn.
"Con trai, con có ý gì?" Nam Cung Diệu hỏi Nam Nam, chẳng lẽ không chỉ mình anh có loại cảm giác này, Nam Nam cũng cảm giác người phụ nữ này là người mẹ mất tích của nó.
"Cha ngốc!" Nam Nam lắc lắc đầu đi ra ngoài.
Nam Cung Diệu khó hiểu, con trai có ý gì? Nó đang giật dây cho cha của mình ư? Chẳng lẽ con trai là thương hại anh luôn luôn cô độc, hay là hoài nghi người phụ nữ này là Mộ Hi? Muốn để anh thử dò xét, tên nhóc thối chủ động đưa đồ ngủ đến, đây là muốn để lão tử anh hy sinh nhan sắc thử dò xét kết quả sao? Xem ra hôm nay cần phải kiểm tra toàn bộ vị đại họa sĩ này rồi, không còn biện pháp nào, con trai đã truyền đạt nhiệm vụ, nhất định phải hoàn thành!
Mộ Hi đang chuẩn bị đi tắm, thấy Nam Nam tiến đến, trong lòng rất cao hứng. Mặc dù không thể nghe được tiếng gọi mẹ, nhưng có thể nhìn thấy thằng bé cũng đã hết sức thỏa mãn.
"Nam Nam." Mộ Hi chủ động nói chuyện.
"Mộ tiểu thư, còn cần gì sao?" Nam Nam lễ phép hỏi.
"Hả, không có, cám ơn Nam Nam." Mộ Hi nghe được Nam Nam xưng hô hết sức không được tự nhiên, nhưng cô vẫn rất vui vẻ, bởi vì Nam Nam rất hiểu chuyện.
"Hôm nay Lâm Lâm liền giao cho Nam Nam chăm sóc, bởi vì ban ngày Nam Nam đồng ý kể chuyện xưa cho em ấy rồi. Cứ như vậy đi, ngủ ngon, mơ giấc mộng đẹp." Nam Nam phất tay chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút, cái kia, Nam Nam, dì muốn hỏi con, mẹ của con - bà ấy..." Mộ Hi nói ấp a ấp úng, lại không biểu đạt rõ ràng gì hết.
"Dì là muốn hỏi mẹ Nam Nam đi đâu rồi phải không?" Nam Nam nói, kỳ thật, Mộ Hi là muốn hỏi nó có hận mẹ mình không? Sao cô sẽ hỏi mẹ nó đi đâu - vấn đề thấp như vậy được chứ?
"À, ừ." Mộ Hi áy náy nói.
"Bây giờ mẹ không ở nhà, bà ấy mang theo em gái ra ngoài du lịch, chỉ là sớm muộn gì bà ấy cũng sẽ trở lại." Nam Nam ngây thơ trả lời, làm cho Mộ Hi đau lòng không thôi.
"A, đúng vậy!" Mộ Hi không dám nhìn vẻ mặt của Nam Nam, trong lòng giống như là làm kẻ trộm bị người ta bắt dược, bảy trên tám dưới(1).
Nam Nam cười thầm, người phụ nữ vừa ngốc nghếch vừa thông minh này, còn dám chơi trò mất tích, ghê tởm hơn chính là dám vứt chồng bỏ con. Đừng tưởng rằng chính mình thay đổi bộ dáng liền không biết mẹ là ai! Mẹ ngốc, chờ tiếp nhận trừng phạt đi, đương nhiên là trừng phạt của cha đối với mẹ. Hừ! Thật sự là tiện nghi cho cha ngốc kia!
"Mộ tiểu thư yên tâm ở đây đi, khuya hôm nay mẹ sẽ không trở về đâu, chỉ là nói không chính xác mẹ sẽ đột nhiên trở lại vào ngày nào, bởi vì con là con trai bảo bối của mẹ mà." Nam Nam tự tin nói.
"Nam Nam, mẹ con dẫn theo em gái đi ra ngoài, không có dẫn theo con, con không hận bà ấy sao?" Mộ Hi lo lắng hỏi.
"Đương nhiên hận." Nam Nam trả lời quyết đoán.
"À." Mộ Hi thấy Nam Nam nghĩ cũng không nghĩ liền nói hận, trong lòng có chút mất mác, rốt cuộc con trai vẫn không thể tha thứ chuyện cô rời đi!
Chú thích :
(1) Bảy trên tám dưới: đây là một câu tục ngữ của Trung Quốc, dùng để mô tả trong lòng lo lắng bối rối, cảm giác bối rối, cũng có thể hiểu là nhịp tim bị thiếu hoặc hỗn loạn không ổn định.
/318
|