Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 153:

/318


Chương 153:

Editor: May

 

          Không ý thức chính mình cũng ngủ thiếp đi, không biết có phải là ngủ cũng sẽ lây hay không, Nam Cung Diệu lại ngủ một giấc hơn sáu tiếng, càng làm cho người ta bội phục chính là, ngoại trừ đi toilet, Mộ Hi lại có thể ngủ liên tục. Biết rõ máy bay hạ cánh tới trên đất nước Mỹ, Nam Cung Diệu không thể không đánh thức cô đang ngủ say, cô yếu ớt mở mắt buồn ngủ ra.

 

          "Hả, đã đến rồi sao?" Mộ Hi dụi mắt, mắt buồn ngủ mông lung nhìn Nam Cung Diệu.

 

          "Ừ, đã đến." Nam Cung Diệu giúp cô cởi dây nịt an toàn ra, duỗi tay ra sau, ý bảo dắt cô ra ngoài.

 

          "Lãnh Đông, chúng ta đi khách sạn trước, tắm rửa một chút, sau đó sắp xếp hành trình." Nam Cung Diệu dặn dò công việc với Lãnh Đông ở bên cạnh, sau đó tự nhiên mở cửa xe đã sớm chờ ở bên cạnh sân bay ra cho Mộ Hi.

 

          "Vâng, Diệu tổng."

 

          Lãnh Đông nhìn thấy sau khi Mộ Hi tiến vào, vào lúc Nam Cung Diệu đóng cửa xe, Lãnh Đông vội vàng mở một cánh cửa xe khác ra, chờ sau khi Nam Cung Diệu lên xe, anh ta cẩn thận đóng kín cửa, sau đó chạy qua bên cạnh, ngồi một chiếc xe khác với người phụ trách công ty quảng cáo kia rồi cùng rời đi.

 

          Ở trên máy bay, Mộ Hi liên tục mơ mơ màng màng, nhưng sau khi đến mặt đất, Mộ Hi đặc biệt thanh tỉnh, trong lúc nhất thời chuyện cũ với Nam Cung Diệu liền vang vọng trong đầu.

 

          Cẩn thận suy nghĩ một chút, lúc trước mang theo Lâm Lâm rời đi, mình quả thật tùy hứng, không có suy nghĩ cho con cái, hành vi của mình có chút ích kỷ, nhưng sau này sống với Lâm Lâm cũng có tư có vị, liền nghĩ cứ như vậy dẫn theo Lâm Lâm sống một mình, nhưng thật ra ở trong lòng cô đã không coi trọng chuyện quen biết với Nam Cung Diệu, vẫn luôn cảm giác mình và Nam Cung Diệu không phải là người cùng một thế giới, chênh lệch quá lớn!

         

          Trong xe một mảnh yên tĩnh, Nam Cung Diệu thích để Mộ Hi yên tĩnh ở bên cạnh anh như vậy.

 

          Trở lại khách sạn, Nam Cung Diệu và Mộ Hi ở chung một gian phòng, Mộ Hi không thuận theo, Nam Cung Diệu nói đây là mệnh lệnh, hơn nữa nhỏ giọng nói: Em đi đâu anh phải đi đó. Bất đắc dĩ, Mộ Hi đành phải nghe theo, đi vào gian phòng xa hoa, Mộ Hi cắm đầu ngã quỵ trên giường.

 

          "Giường thật lớn, thật là thoải mái." Mộ Hi mới vừa nằm xuống, đột nhiên đứng mạnh dậy, chậm rãi chạy đến bên cạnh điện thoại, cầm điện thoại lên liền gọi.

 

          "Em gọi điện thoại cho ai?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, người phụ nữ này nóng lòng như thế, là gọi điện thoại cho ai?

 

          "Bảo bối của tôi." Mộ Hi cũng không thèm nhìn Nam Cung Diệu nói, lo lắng chờ đối phương nghe máy, suy nghĩ một chút từ khi lên máy bay đến bây giờ, vẫn luôn không liên lạc với Lâm Lâm, con bé nhất định lại muốn oán giận cô, không quan tâm con gì đó, không có trách nhiệm gì đấy, không có lương tâm gì đó...

 

          Điện thoại thông, thật lâu không có ai nhận, làm cho Mộ Hi hơi khẩn trương.

 

          Cuối cùng, điện thoại được tiếp nhận.

 

          "Alo?" Tiếng nói tràn đầy buồn ngủ của Lâm Lâm truyền tới, bởi vì Mộ Hi gọi chính là di động của Lâm Lâm. Thật ra cô rất muốn gọi cho Nam Nam, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm giác không có mặt mũi gọi điện thoại cho con trai, Lâm Lâm có điện thoại di động của mình, cho nên liên hệ rất tiện.

 

          "Bảo bối, sao giờ mới nghe điện thoại hả, con có biết mẹ sắp bị con hù chết rồi không, anh trai Nam Nam đâu?" Nghe được tiếng nói của  Lâm Lâm, Mộ Hi kích động kêu to lên.

 

          "Mẹ ngốc, mẹ có lầm hay không? Bây giờ là ban đêm, ban đêm đấy! Người ta đang ngủ đó? Tại sao lần này lại không chênh lệch thời gian vậy hả?" Lâm Lâm còn nhớ mẹ dễ bị chênh lệch thời gian, sao nghe như rất có tinh thần vậy chứ?

 

          Nam Cung Diệu ở một bên nghe đối thoại của mẹ con hai người, vui vẻ nở nụ cười. Thật sự là thua con sâu mơ hồ này rồi, hiện ở nhà là buổi tối, cô lại có thể gọi điện thoại cho Lâm Lâm.

 

          "Mẹ không tốt, bảo bối, mẹ không tốt, quấy rầy con ngủ, còn không phải là do mẹ nhớ con ư!" Mộ Hi nói.

 

          "Mẹ không có ghi nhớ lời nói của Lâm Lâm ở trong lòng, thục nữ, thục nữ, mẹ đã quên rồi sao? Không cho phép rống to, duy trì phong độ, có biết chưa? Nếu không trở về đón nhận trừng phạt đi!" Lâm Lâm nghe được Mộ Hi rống to, vì vậy nhắc nhở cô duy trì hình tượng thục nữ.

 

          "Bảo bối, hiện tại mẹ đang ở trong phòng mà, không có ai đâu, chẳng lẽ còn phải duy trì thục nữ với mình sao, mệt lắm!" Mộ Hi nhỏ giọng nói, lo lắng Nam Cung Diệu nghe được cô nói dối.

 

          "Mẹ không được phép gạt người, nếu không sẽ là con chó con." Lâm Lâm nói.

 

          "Mẹ không có gạt người nha, yên tâm. Bảo bối, cứ như vậy đi, con ngủ đi, ngủ ngon." Mộ Hi dụ dỗ Lâm Lâm cúp điện thoại, hít sâu một hơi. Đứa nhỏ này thật sự là khó trị, giống như cha nó, khó hầu hạ, nhiều tật xấu!

 

          "Thực sự chỉ có em thôi, lại có thể lừa gạt đứa bé nhỏ như vậy!" Nam Cung Diệu đau lòng nói.

 

          "Ai cần anh lo, ai kêu nó định ra nhiều hiệp ước bất bình đẳng như vậy cho mẹ ruột của nó! Rất vất vả đó, có biết hay không?" Mộ Hi bĩu môi nói.

 P/s: bạn nào muốn đọc trước 30 chương với giá rẻ liên hệ : tttukidmh@gmail.com

          "May mà Lâm Lâm không giống em, nếu không ngẫm lại thật sự là đau đầu!" Nam Cung Diệu lắc lắc đầu bất đắc dĩ nói.

 

          "Nam! Cung! Diệu!" Mộ Hi hô to về phía Nam Cung Diệu. Không có nghĩ đến người đàn ông lạnh như băng trong truyền thuyết, còn là nhân vật nổi tiếng trong giới thương nghiệp này lại đi bắt nạt một cô gái yếu đuối. Ai nói con giống cô sẽ không tốt, người đàn ông tự đại kiêu ngạo, người đàn ông tự kỷ!

 

          "Anh ở chỗ này, không cần lớn tiếng như vậy, nghe được lời nói của em."

 

          "Anh - - thật sự là cần ăn đòn, dựa vào cái gì nói tôi như vậy? Có bản lĩnh anh sinh một đứa nhỏ ra đi, để cho tôi xem một chút!" Mộ Hi khinh thường nói.

 

          "Nhiệm vụ của anh chỉ là gieo giống, không chịu trách nhiệm sinh dưỡng, mà em chính là mảnh đất anh muốn gieo giống!" Nam Cung Diệu vỗ cái mông Mộ Hi một cái.

 

          "Tôi cũng không phải trẻ con, tại sao lúc nào anh cũng đánh cái mông của người ta?" Bởi vì vào lúc Lâm Lâm không ngoan ngoãn, Mộ Hi cũng sẽ đánh pp nhỏ của bé, cho nên Mộ Hi mới sẽ nói như vậy.

 

          Mộ Hi làm bộ đi vào phòng vệ sinh, lúc đi ngang qua Nam Cung Diệu, 'Không cẩn thận' đạp mạnh anh một cước, hơn nữa còn là dùng sức tàn nhẫn 'Không cẩn thận'.

 

          "Ai nha, thực thực xin lỗi, dẫm lên anh rồi anh nói sao tôi đi đường lại không có mắt như vậy chứ! Thật sự là rất xin lỗi, dẫm lên anh rồi, không có sao chứ!" Mộ Hi hết sức vô tội nói, trên mặt biểu hiện vẻ mặt thật xin lỗi.

 

          Khóe miệng Nam Cung Diệu nhếch lên, một cước vừa rồi kia, rõ ràng là cô cố ý, lại giả vờ xin lỗi như vậy, anh chỉ đành thân sĩ một chút. Tiểu yêu tinh này thật đúng là không đơn giản, tính khí cũng không nhỏ!

 

          Thân là một người đàn ông, không thể tính toán chi li với cô gái nhỏ, mặc dù một cước này giẫm không nhẹ, nhưng còn không đến mức làm bị thương xương cốt, chỉ có thể khẽ mỉm cười.

 

          "Thân ái, ngượng ngùng , làm chân ngọc em lỡ rơi xuống đất rồi!" Nam Cung Diệu nhếch khóe miệng lên, quyết định phối hợp một chút, dứt khoát biểu hiện toàn bộ là lỗi của anh!

 

          Mộ Hi ngoáy ngoáy lỗ tai, là mình nghe lầm, hay là anh có âm mưu? Vì sao nét mặt của anh lại khủng bố như vậy, Mộ Hi khiếp sợ nổi cả da gà!

 

          Mộ Hi nhớ rõ, truyền thông đã từng đưa tin, bởi vì có phụ nữ sờ qua tây trang của Nam Cung Diệu, kết quả anh lập tức cởi xuống tây trang ném vào trong thùng rác, tình huống như thế không chỉ một lần, còn có nhiều lần bởi vì bị dẫm lên giày, anh cũng vứt bỏ tại chỗ, hôm nay Mộ Hi ngược lại muốn nhìn một chút người đàn ông này có ném giày đi hay không!

 

          Mộ Hi đợi một lúc lâu. Ồ? Không có phản ứng? Chẳng lẽ đã sửa đổi tính thích sạch sẽ rồi ư! Hay là nghe tin sai, hoặc là tin tức do truyền thông hư cấu!

 

          Nam Cung Diệu nghi hoặc nhìn Mộ Hi, tại sao cô vợ nhỏ lại có loại vẻ mặt này? Khuôn mặt khó có thể tin.

 

          "Người phụ nữ này, trên mặt anh có vấn đề gì sao?" Nam Cung Diệu không hiểu hỏi, bị cô nhìn rất kỳ lạ.

 

          "Người đàn ông này, mặt của anh rất tốt, không thành vấn đề." Mộ Hi cười nói.

 

          "Vậy, người phụ nữ này, em làm sao vậy?" Nam Cung Diệu thật sự là đoán không ra, rốt cuộc vẻ mặt đó của cô là có ý gì?

 

          "Hả, người đàn ông này, không có gì đâu." Mộ Hi cuống quít thu hồi ánh mắt của mình, đi đến nhà vệ sinh.

 

          "Đứng lại." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

 

          "Người đàn ông này? Em đang ám chỉ anh là người đàn ông của em ư?" Nam Cung Diệu đắc ý nói.

 

          "Chẳng lẽ anh không phải đàn ông? Hay anh muốn làm phụ nữ? Người phụ nữ yêu nghiệt!" Mộ Hi cười nhạo anh.

 

          "Chờ em đi ra, anh sẽ nghiêm túc chứng minh anh là đàn ông như thế nào!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

 

          "Anh tạm thời nắm lấy kim châm người của anh đi. Con bà nó! Tôi sai lầm rồi được chưa?" Mộ Hi nghe được Nam Cung Diệu nói như vậy, trong nháy mắt trở nên mềm nhũn. Trước khi lên máy bay vừa mới xx, lại ngồi máy bay rất lâu, thật sự là vất vả, cho nên chỉ cần có thể khiến anh không dây dưa, vậy thì như thế nào cũng được!

 


/318

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status