Chương 155:
Editor: May
Cô mặc một bộ âu phục vừa vặn, ngũ quan xinh xắn, bộ dáng xinh đẹp, vóc người nóng bỏng, cử chỉ ưu nhã, mặc dù nhìn vào rất nhu thuận, kỳ thật lại làm cho người ta có một loại cảm giác hết sức thần bí.
Thật ra ở nơi công cộng, Mộ Hi đều biểu hiện rất tao nhã, đây là cô cố ý biểu hiện, bởi vì đây cũng là một quy tắc của Lâm Lâm.
Lại nhìn Lãnh Đông đằng sau, một thân âu phục màu xám tro, vẻ mặt lãnh khốc, mặc dù lớn lên rất tuấn tú, nhưng lại làm cho người ta cảm giác không nên tiến đến gần!
"Đợi chút." Mộ Hi đột nhiên nói.
Ba người đàn ông đồng thời quay đầu lại nhìn về phía Mộ Hi.
"À, Lãnh Đông, các anh đi trước chọn món ăn, tôi và Diệu tổng có chuyện cần nói, lập tức trở lại, xin lỗi không tiếp được."
Mộ Hi kéo Nam Cung Diệu nhanh chóng rời đi, tìm một chỗ không người ngồi xuống.
"Ngồi ở đây chờ tôi." Mộ Hi ấn Nam Cung Diệu ở trên chỗ ngồi, bản thân lại trở về nhà hàng.
Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi không giải thích được. Giở trò quỷ gì? Bỏ anh ở đây, chính mình lại chạy về, có ý gì?
Chỉ chốc lát sau, Mộ Hi cầm lấy một thùng kem ly cho Nam Cung Diệu ăn.
"Này, nhanh ăn đi."
"Này? Người phụ nữ này, anh là tới ăn cơm, không phải là đến ăn đồ ngọt đâu, lấy những thứ đồ ăn của phụ nữ này ra làm gì? Anh rất đói bụng, muốn ăn cơm!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Nhanh ăn đi, hạ hỏa." Mộ Hi lúng túng nhìn quần giơ cao cao của Nam Cung Diệu.
Nam Cung Diệu nhịn xuống xúc động cười ha ha, hóa ra vẫn là nguyên nhân này, cô vợ nhỏ này còn có ý tứ hơn mình nghĩ.
"Em lo lắng bọn họ nhìn thấy anh em của anh như vậy sao?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Hả, không có, không có, tôi là thấy trời nóng quá..." Mộ Hi cười cười thẹn thùng, thật ra ngoại trừ nói như vậy, thật sự không còn có lý do gì để cho anh ăn.
Ngoài ý muốn chính là, Nam Cung Diệu lại ngoan ngoãn ăn.
"Đi thôi."
P/s: bạn nào muốn đọc trước 30 chương với giá rẻ liên hệ : tttukidmh@gmail.com
Nam Cung Diệu đứng dậy rời đi với Mộ Hi, mà Mộ Hi vụng trộm kiểm tra hiệu quả một chút, đương nhiên là rất hài lòng.
Nam Cung Diệu len lén cười tiểu yêu tinh này, sức tưởng tượng thật đúng là phong phú, không hổ là người vẽ tranh.
Đi vào nhà hàng, Lãnh Đông đã gọi xong món ăn, Nam Cung Diệu và Mộ Hi đều ngồi xuống.
Lãnh Đông thấy Diệu tổng đến đây, mới dám bắt đầu dùng cơm.
Mộ Hi không có lời nói dư thừa, chỉ là cúi đầu buồn bực ăn cơm, Nam Cung Diệu nhìn thấy Mộ Hi ăn cơm đặc biệt nhã nhặn thì có chút hoang mang, hơi nhíu mày, chẳng lẽ món ăn này không hợp khẩu vị của cô? Đây chính là nhà hàng hạng sang số một số hai, mùi vị cũng là tốt nhất, vì sao cô ăn chậm như vậy? Hoàn toàn không phải là bộ dáng ăn như hổ đói trên máy bay.
Nam Cung Diệu cũng không có hỏi Mộ Hi có thích ăn hay không, bởi vì còn có người khác ở đây, cho nên anh cũng yên tĩnh dùng cơm. Cẩn thận suy nghĩ, có lẽ cô ăn cơm như vậy là vì có đám người Lãnh Đông ở đây thôi. Xem ra cô vợ nhỏ bày ra một mặt ở trước mặt mình, nhưng lại không dám bày ra ở trước mặt những người khác.
Một bữa cơm cuối cùng cũng ăn xong, Mộ Hi không có bất kỳ vẻ mặt vui vẻ nào. Không thể phủ nhận thức ăn nơi này ăn rất ngon, nhưng chính là không cảm giác được mùi vị? Có lẽ là bởi vì quá đè nén, đối mặt với ba người đàn ông, đều là một bộ dáng lạnh lùng.
"Các người từ từ dùng, tôi đi về trước, hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi, xin lỗi các vị." Mộ Hi không có chờ Nam Cung Diệu nói chuyện liền rời đi. Mặc dù Nam Cung Diệu không đồng ý một trăm lần, nhưng đã quá muộn, bởi vì đã không thấy người đâu.
Mộ Hi trở lại gian phòng, trực tiếp khóa cửa lại, sau đó lại dán một tờ giấy, trên đó viết: Diệu tổng thân ái, xin anh để tôi dùng căn phòng xa hoa này của anh một chút, tôi sẽ vô cùng cảm kích, làm phiền ngài và bọn họ chen chúc một chỗ, cám ơn.
Mộ Hi trở lại gian phòng bên cạnh ngủ.
Sau khi Nam Cung Diệu trở lại với đám người Lãnh Đông, đồng thời phát hiện tờ giấy bắt mắt này. Lãnh Đông không nói gì rời đi, Nam Cung Diệu tức giận đến mặt đen thui. Đáng chết, lại dám đuổi anh ra ngoài, nếu như hiện tại đi tìm lễ tân tới mở cửa, sẽ bị người cho là mình không có cô sẽ không ngủ được!
Nam Cung Diệu tức giận đến nghiêng đầu đi sang bên cạnh, hôm nay liền hào phóng một lần, vì vậy bản thân liền thuê thêm một gian phòng. Cả đêm, Nam Cung Diệu đều suy nghĩ một mình Mộ Hi đang làm gì? Thật ra Mộ Hi chỉ là ngủ, không nghĩ gì hết, nhưng Nam Cung Diệu lại vẫn đang nghĩ về cô, trong lòng hết sức bực bội, nhưng mà người ta đã nói đến mức đó, chính mình cũng không thể không có phong độ như vậy! Dù sao cũng chỉ một đêm, tiện nghi cho cô rồi!
Sáng sớm hôm sau, đám người Nam Cung Diệu đều tỉnh dậy rồi, chỉ có Mộ Hi vẫn không có động tĩnh, Nam Cung Diệu và Lãnh Đông cùng đi tới cửa phòng Mộ Hi. Lãnh Đông liên tục nhấn chuông cửa, cuối cùng vào lúc kiên nhẫn của Nam Cung Diệu sắp hao hết, rốt cục cửa phòng mở ra. Đầu tóc Mộ Hi rối bời, bộ dáng còn buồn ngủ, không ngừng ngáp mở cửa phòng.
"Á - -" Lúc Mộ Hi thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Nam Cung Diệu, bị hù dọa hô to một tiếng. Cuống quít đóng cửa, vào một khắc Mộ Hi sắp sửa đóng cửa phòng, Nam Cung Diệu dùng một tay đẩy cửa ra.
Lãnh Đông thức thời rời đi, Nam Cung Diệu lập tức tiến vào trong phòng.
"Đáng chết, em lại dám ngủ một mình ở trong gian phòng lớn như vậy, em có biết một đêm bao nhiêu tiền không?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, thật ra không phải anh tiếc tiền, chỉ là mình bị cô đuổi ra ngoài, trong lòng khó chịu, cho nên giờ phút này mới sẽ không có chuyện lại đi gây chuyện, rống to với Mộ Hi.
"Người nào không biết anh có tiền, chút tiền phòng này thì tính là cái gì! Thật sự là hẹp hòi!" Mộ Hi khinh thường nói.
"Anh hẹp hòi ư? Vậy ai để gian phòng này cho em, ai đã sang phòng bên cạnh hả?" Nam Cung Diệu nắm cằm Mộ Hi, ép buộc Mộ Hi nhìn anh.
"Anh không hẹp hòi, anh không hẹp hòi, tôi hẹp hòi, tôi hẹp hòi." Mộ Hi cười hì hì nói, mới sáng sớm tinh mơ, cô cũng không muốn trêu chọc người đàn ông này.
"Hiện tại, anh muốn em đền bù tổn thất cho anh." Nam Cung Diệu nói xong, bắt đầu cởi quần áo, ngay sau đó lên giường, sau đó chui vào ổ chăn vẫn còn nhiệt độ cơ thể của Mộ Hi.
"Anh làm gì?" Mộ Hi phát hiện mình lại hỏi một vấn đề ngu ngốc!
"Đến đây, lập tức." Nam Cung Diệu gầm nhẹ, chính mình đã sớm cởi trống trơn.
"Á, anh..." Mộ Hi không biết mình đã bị kéo lên trên giường như thế nào, sau đó bị cưỡng chế nhét vào ổ chăn, tiếp theo lại bị cứng rắn leo lên!
Mộ Hi đáng thương, Mộ Hi bất đắc dĩ, liền bởi vì bản thân ngủ một mình ở trong phòng xa hoa một đêm, không nghĩ tới sẽ trả giá cao thê thảm như vậy!
Ba giờ sau.
"Em ở khách sạn trước, anh và Lãnh Đông đi ra ngoài làm việc, buổi tối chúng ta đi tham gia tiệc rượu, tiệc rượu này rất quan trọng, sẽ có nhân vật quan trọng mà chúng ta muốn gặp."
Nam Cung Diệu phân phó nói.
"À, hiểu, vậy xin hỏi chuyện anh và Lãnh Đông muốn làm là chuyện gì vậy?" Mộ Hi tò mò hỏi, ý tứ của cô ở trong lời nói, Nam Cung Diệu đương nhiên đoán được.
"Đương nhiên không phải là xử lý chuyện mà em có thể làm, chúng tôi là đi ra ngoài làm việc, ngoan ngoãn chờ đi." Nam Cung Diệu đứng dậy mặc quần áo.
Nam Cung Diệu rửa mặt xong liền rời đi, từ đầu tới cuối, Mộ Hi đều không rục rịch, thấy Nam Cung Diệu đi ra ngoài, liền ngã đầu nằm ngủ. Thật tốt quá, không có ai quấy rầy cô, có thể ngủ ngon một giấc rồi.
Năm tiếng sau.
Nam Cung Diệu bởi vì lo lắng một mình Mộ Hi sẽ buồn chán, nhanh chóng làm xong công việc trong tay liền chạy về trước, để sớm trở lại với cô. Ai ngờ, gõ cửa không ai trả lời, một màn sáng sớm lại tái hiện.
"Người phụ nữ đáng chết, em còn đang ngủ ư, đã mấy giờ rồi?" Nam Cung Diệu rống to, một ngón tay chỉ đồng hồ đeo tay.
"Kính xin, chênh lệch thời gian được không, hiện tại ở Trung Quốc là buổi tối đó!" Mộ Hi giải thích.
"Người phụ nữ này, em đừng nói với anh, em chuẩn bị ngủ mơ đi tiệc rượu!" Nam Cung Diệu gần như muốn điên.
"Tiệc rượu, à, đúng rồi, tiệc rượu, chờ, tôi lập tức xong ngay." Mộ Hi chạy đến nhà vệ sinh.
Sau khi đi ra từ trong nhà vệ sinh, Nam Cung Diệu đã bình ổn được lửa giận, không có một chút biện pháp gây khó dễ cô, chỉ có thể tự mình bình ổn tức giận!
"Mặc tùy tiện một chút là được, lát nữa anh dẫn em đi thử lễ phục." Nam Cung Diệu bình tĩnh nói, xem ra từ sau khi làm cá nước thân mật với cô vào lúc sáng sớm xong, cô liên tục ở trong chăn không có đi ra, nhìn một chút giấy vụn trên đất, vẫn còn chưa dọn dẹp liền biết.
/318
|