Chương 156:
Editor: May
Tâm tình Nam Cung Diệu chuyển biến tốt đẹp một chút, nhìn buổi sáng cô ra sức làm việc nên bỏ qua.
Lúc Nam Cung Diệu và Mộ Hi đi ra, Lãnh Đông đã lái xe tới chờ bọn họ.
Lãnh Đông đã hẹn trước nhà thiết kế dựa theo phân phó của Nam Cung Diệu, đang chờ Mộ Hi đến.
Đi vào địa điểm hẹn trước, Nam Cung Diệu và Lãnh Đông chờ ở bên ngoài, Mộ Hi đi theo nhà thiết kế tiến vào.
Nửa giờ sau, Mộ Hi rực rỡ hẳn lên xuất hiện ở trước mặt Nam Cung Diệu và Lãnh Đông.
Lễ phục màu đỏ thiết kế một vai, càng làm tôn lên da thịt trắng nõn của Mộ Hi, vòng eo tinh tế khiến cho bộ ngực càng thêm mê người, cái mông tròn xoe được bao bọc, làm cho người ta nhìn liền nhịn không được muốn sờ lên, đuôi cá thật dài bày trên mặt đất, mặc dù nhìn không thấy được da thịt dưới chân, nhưng hình dáng đôi chân hoàn mỹ cũng rất mê người, mỗi khi đi một bước, giày thủy tinh sẽ lộ ra một chút.
Đầu tóc búi cao cao, phía trên cài một vương miện lấp lánh, Mộ Hi cho rằng đây chỉ là trang sức đơn giản, không có để ý, thật ra cái vương miện này được chế tạo từ bạch kim thật, còn có bảo thạch phía trên, tất cả đều là bảo thạch hàng thật giá thật, nghe nói mỗi một viên bảo thạch đều cần nửa năm mới có thể hoàn thành, Mộ Hi mang theo vương miện vô giá, không có bất kỳ vẻ mặt nào.
Còn có chính là dây chuyền kim cương trên cổ Mộ Hi cũng là hàng thật, cùng một bộ với vương miện, đương nhiên loại đồ trang sức đeo tay vô giá ở trong mắt Mộ Hi chỉ là đồ trang sức.
Bởi vì cô thích giản dị, hưu nhàn, cho nên có rất ít nghiên cứu với đồ trang sức đeo tay, trên cơ bản chính là tay ngang, một chữ cũng không biết.
Lúc này Mộ Hi thành thục, cao quý, quyến rũ...
"Rất đẹp..." Lãnh Đông luôn luôn không nói một lời đột nhiên toát ra một câu như vậy.
"Khụ khụ, đừng nhìn nữa, đi thôi!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"À." Mộ Hi đi theo tới, bởi vì làn váy rất dài, Lãnh Đông tốt bụng giúp Mộ Hi ôm một chút, ai ngờ.
"Lãnh Đông, anh đi lấy xe." Nam Cung Diệu cực kỳ khó chịu nói, thấy ánh mắt Lãnh Đông nhìn Mộ Hi, anh cực kỳ khó chịu.
Lãnh Đông lập tức vui vẻ, biết điều rời đi, đột nhiên giống như hiểu ra chuyện gì.
Ba người đi vào tiệc rượu.
Mộ Hi ưu nhã kéo Nam Cung Diệu tiến vào hội trường, thỉnh thoảng đưa tới một chút ánh mắt hâm mộ của nam nữ.
Nam Cung Diệu mang theo Mộ Hi tới chỗ mấy người nổi bật trong giới thương nghiệp, Mộ Hi đều là mỉm cười ứng phó, đương nhiên còn nhận được rất nhiều ca ngợi.
"Các người trò chuyện đi, tôi tùy tiện xem một chút." Mộ Hi nghe thấy đề tài bọn họ tán gẫu hết sức không có ý nghĩa, vì vậy muốn mình ngắm nhìn một chút.
"Ừ." Nam Cung Diệu nhàn nhạt ừ một tiếng.
Mộ Hi bưng một ly rượu đỏ, đứng ở nơi gần cửa sổ, thưởng thức đêm xinh đẹp.
"Ở đây rất đẹp." Giọng nói của một người đang ông truyền đến từ sau lưng Mộ Hi.
Mộ Hi lễ phép quay đầu lại, là anh ta.
"Nhìn thấy anh rất giật mình ư?" Người này chính là Nhạc Phàm, anh ta cũng bay tới bay lui giữa nước Mỹ và Trung Quốc.
Nhân vật quan trọng Nam Cung Diệu nói chính là Nhạc Phàm, bởi vì lần trước ở Trung Quốc, Nhạc Phàm đề ra điều kiện hợp tác chính là muốn gặp bản thân nhà thiết kế, nếu không sẽ cự tuyệt hợp tác.
"Nhạc tiên sinh?" Mộ Hi thật bất ngờ, không nghĩ tới gặp được anh ta.
"Em gọi anh là Nhạc tiên sinh? Trước kia em thường gọi tên của anh." Nhạc Phàm có chút thất vọng.
"Trước kia, Vũ Hàn thật xin lỗi, lúc trước ra đi không từ giã!" Mộ Hi xin lỗi nói.
"Thật vui khi gặp lại em." Nhạc Phàm nói là lời nói thật.
"Em cũng vậy, chỉ là lúc đầu em ra đi không từ giã, anh không giận chứ, dù sao anh đã giúp em rất nhiều." Mộ Hi hỏi.
"Sao có thể, sao anh lại không tức giận!" Nhạc Phàm muốn giảm bớt một tý gặp mặt lúng túng, cho nên cố ý nói như vậy.
"Thực xin lỗi." Mộ Hi nói.
P/s: bạn nào muốn đọc trước 40 chương với giá rẻ liên hệ : tttukidmh@gmail.com
"Anh nói đùa thôi, em lại coi là thật." Nhạc Phàm thấy vẻ mặt xấu hổ của Mộ Hi, không khỏi hối hận liền nhìn cô cười giỡn.
"Trong tâm của em luôn rất tự trách, vì sao không cáo biệt với anh, liền..." Mộ Hi nói ấp a ấp úng.
"Vì sao lại tự trách? Anh chưa bao giờ trách em, ngược lại là em, anh hại em thành như vậy!" Nhạc Phàm đau lòng nói, dù sao cũng là mình lái xe đụng cô.
"Đúng rồi, em hy vọng quá khứ của em chỉ có anh biết." Mộ Hi nói nghiêm túc.
"Đương nhiên, đây cũng là trách nhiệm công việc của anh, không được phép tiết lộ tất cả liên quan đến bệnh nhân." Nhạc Phàm cũng trả lời rất nghiêm túc.
"Cám ơn." Mộ Hi mỉm cười nói, cô mỉm cười ngọt ngào, lại rước lấy ghen tỵ điên cuồng của Nam Cung Diệu. Đáng chết, cô đang cười với đàn ông, hơn nữa giống như là rất vui vẻ, vì sao mỗi lần đối mặt với anh, lúc nào cũng như con cọp cái? Đối với người đàn ông khác, cô lại rực rỡ như vậy!
"Xem ra không cần tôi giới thiệu, các người cũng đã quen biết nhau?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Tiểu thư xinh đẹp như vậy, ai sẽ không muốn biết." Nhạc Phàm nói.
"Oh?" Nam Cung Diệu rất bất ngờ, Nhạc Phàm luôn luôn không có cảm giác với đàn ông lại sẽ cảm thấy hứng thú với mỹ nữ?
"Tôi nhận công việc quảng cáo lần này, đến lúc đó gọi điện thoại cho tôi." Nhạc Phàm cười anh tuấn với Mộ Hi, sau đó vỗ vỗ bả vai Nam Cung Diệu liền rời đi .
"Đứng lại." Vào lúc Nhạc Phàm lướt qua vai Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu lạnh lùng gọi anh lại.
"Còn có việc?" Nhạc Phàm quỷ dị hỏi.
"Vì sao?" Nam Cung Diệu nói đơn giản, đối với anh ta, Nam Cung Diệu cho rằng hiểu rất rõ, không nghĩ tới vài năm không gặp, anh ta sẽ biến thành bộ dạng này, bộ dáng nhìn thấy mỹ nữ cách mười mét, Nhạc Phàm không thèm nhìn thẳng phụ nữ vào trước kia đã đi đâu?
"Không có vì sao, tôi thích." Nhạc Phàm dừng dáng tươi cười nghiêm túc nói.
"Nếu như là bởi vì cô ấy, vậy thì anh sai lầm rồi." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Đây là tự do của tôi." Nhạc Phàm nói.
"Tự do là cần phải trả giá thật lớn." Giọng nói của Nam Cung Diệu vẫn rất lạnh lùng, Nhạc Phàm quay đầu lại, nhìn thấy Nam Cung Diệu, đánh giá trên dưới một chút.
"Đây không phải là Diệu Tử tôi biết, anh thật giống như cực kỳ không tự tin? Tôi lại muốn nhìn một chút, trên thế giới này có những thứ anh không đạt được hay không?" Nhạc Phàm nhìn chăm chú vào Nam Cung Diệu nói.
"Anh cũng không phải là Nhạc Phàm tôi biết, không ngại nói cho anh biết, chỉ cần là tôi muốn, không có không chiếm được." Nam Cung Diệu tự tin nói, một đôi mắt ưng sâu thẳm nhìn chăm chú vào Nhạc Phàm.
"Hai người đang nói cái gì? Hai người biết nhau?" Mộ Hi tò mò hỏi, vì sao lúc này Nhạc Phàm trở nên thật xa lạ? Giọng nói lạnh lùng, vẻ mặt lạnh lẽo, cô đều chưa từng nhìn thấy qua.
"Đâu chỉ biết!"
"Đâu chỉ biết!"
Hai người đồng thời trả lời, cùng một giọng điệu, vẻ mặt giống như nhau.
"A, là vậy sao." Mộ Hi cảm giác vẻ mặt hai người rất quái lạ.
"Vũ Hàn, tôi đi về trước, hôm nào gặp sau." Nhạc Phàm đi đến trước mặt Mộ Hi, cầm lấy một tay Mộ Hi ôn nhu hôn một cái, đây là đang ở nước Mỹ, cho nên không kỳ lạ quý hiếm, đây là một loại chào hỏi, cho nên Nam Cung Diệu cực kỳ bất đắc dĩ!
"Ừ, tạm biệt." Mộ Hi ưu nhã trả lời, cô đã từng sống ở chỗ này hai năm, hôn tay đối với cô mà nói là hết sức bình thường.
"Tôi tiễn anh." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, cùng đi r ngoài với Nhạc Phàm.
"Có lời gì cứ nói đi?" Nhạc Phàm nói.
"Trong lòng anh nghĩ gì, tôi biết rõ, nhưng tôi muốn nói cho anh biết, cô ấy là người phụ nữ của tôi, nói chính xác, cô ấy là vợ của tôi." Nam Cung Diệu nghiêm túc nói.
"Vợ của anh?" Nhạc Phàm không tin hỏi, còn nhớ Vũ Hàn từng nói cô không có người thân, sao lại là vợ của anh ta? Đối với thân phận bây giờ của Mộ Vũ Hàn, không có ai hiểu rõ hơn anh, bởi vì những thứ này đều là anh tự mình xử lý, cho dù cô ấy đã từng là người phụ nữ của Nam Cung Diệu thì như thế nào?
/318
|