Chương 158:
Editor: May
Mộ Hi dùng một tay che ống nghe điện thoại, một tay hất Nam Cung Diệu để cho anh đi xuống, nhưng lại vô dụng, đối thủ quá mạnh mẽ cứng rắn.
"Bảo bối, mẹ có việc gấp, hôm nào đó sẽ đánh con sau, bye bye." Mộ Hi vội vàng cúp điện thoại, nếu không Nam Cung Diệu thật muốn vác súng tiến vào, vậy sẽ rất đau!
"Đáng giận, anh muốn làm gì? Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?"
Nam Cung Diệu thấy phản ứng của Mộ Hi, đôi môi vểnh lên, thuận tay xoa xoa mái tóc của cô.
"Vật nhỏ."
"Vật nhỏ gì hả, tôi không nhỏ, đã là mẹ của mấy đứa con rồi!" Mộ Hi rống to nói.
"Đúng, không nhỏ, hẳn là rất lớn, một tay của anh cũng không nắm hết được." Nam Cung Diệu có ý riêng nói.
"Anh - -" Mộ Hi biết rõ lại trúng chiêu.
Mộ Hi biểu hiện là khí thế hung hăng, thật ra mặt đỏ bừng kia đã bán đứng cô.
"Nam Cung Diệu, anh nhiều phụ nữ như vậy, tôi cũng hoài nghi tại sao anh không có bị phụ nữ đập chết?" Mộ Hi tức giận nói.
"Người phụ nữ này, anh mặc kệ em là Mộ Hi, hay là Mộ Vũ Hàn, em đều là người phụ nữ của anh, vì sao anh không có bị phụ nữ đập chết, đó là do bọn họ không nỡ, mà giờ phút này anh lại giống như muốn đập em."
"Không có ai không nỡ hết? Ít chảnh chọe đi, bởi vì người ta không thèm đập anh thôi! Lười phải đập!" Mộ Hi khinh thường nói, cô không muốn thừa nhận cô chính là Mộ Hi ở trước mặt Nam Cung Diệu, ít nhất sẽ không thể thừa nhận ở dưới tình huống đứa nhỏ trong bụng Khang Hân chưa xử lý tốt, anh thích nghĩ gì là chuyện của anh!
Có lẽ Nam Cung Diệu chỉ vào lúc không chiếm được mới có thể quý trọng, nếu cô thừa nhận cô chính là Mộ Hi, đứa nhỏ trong bụng Khang Hân phải làm sao bây giờ? Anh còn có thể để ý cô giống như bây giờ hay không? Cô thừa nhận Nam Cung Diệu yêu cô, nhưng người đàn ông giống như anh có thể yêu bao lâu đây!
"Nếu người ta đã lười phải đập, vậy thì phiền em đập anh đi!" Nam Cung Diệu đáng thương nói.
"Phốc, ha ha ha..." Mộ Hi cười ha ha, còn có đàn ông da mặt dày như vậy sao.
P/s: bạn nào muốn đọc trước 40 chương với giá rẻ liên hệ : tttukidmh@gmail.com
"Em cười cái gì mà cười? Nhanh lên đi!" Nam Cung Diệu vẫn tiếp tục giả bộ đáng thương.
"Vậy, chẳng may tôi nện jj của anh đứt thì phải làm sao? Ha ha..." Mộ Hi ngẫm lại liền buồn cười.
"Em dám, nó chính là bảo bối của anh." Nam Cung Diệu tiếp tục đùa giỡn với Mộ Hi.
"Bảo bối gì chứ, không phải giống như là một cây xúc xích sao!" Mộ Hi cười nói.
"Không phải là xúc xích, là chân giò." Nam Cung Diệu nghiêm túc giải thích.
Mộ Hi đột nhiên bất an, thật ra Nam Cung Diệu là nhân vật rất nguy hiểm, đúng vậy, anh rất nguy hiểm, ít nhất đối với người ngoài là như thế, cẩn thận ngẫm lại, nếu như thông minh thì sẽ lập tức né ra, cách anh xa xa, nhưng phải làm sao bây giờ? Nguy hiểm này rất có dụ hoặc, cô không có cách nào rời đi, cũng không muốn rời đi.
"Làm sao vậy?"
Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt ngập nước mê người kia chớp cũng không chớp một cái liền nhìn anh.
Mộ Hi không nói.
"Như thế nào? Anh hù đến em rồi à?" Nam Cung Diệu hoang mang, không phải chứ, lá gan của cô rất mập mà! Thậm chí còn lớn lối hơn anh!
"Không có, không có, không có." Mộ Hi cúi đầu xuống ồn ào che dấu cho mình, người đàn ông này thật sự là thiên địch của phụ nữ! Lúc bản thân là Mộ Hi đã bị anh dễ dàng nắm chắc, hiện tại mình là Mộ Vũ Hàn lại cũng bị anh dễ dàng nắm chắc, sao mình lại không có định lực như vậy, dùng hai năm xây một tòa thành, nhưng lại bị anh dễ dàng công phá!
Mình là một người phụ nữ quá thất bại rồi!
"Thật không có chuyện gì?" Nam Cung Diệu ôn nhu hỏi, thật ra Mộ Vũ Hàn không thừa nhận cô chính là Mộ Hi, Nam Cung Diệu cũng không tính buộc cô thừa nhận nữa, anh lo lắng ép cô quá nhiều, cô sẽ rời đi. Thật ra Mộ Hi giống như cát chảy, càng muốn giữ ở bên người, sẽ phải vươn ngón tay ra, nhưng không thể cầm thật chặt, nếu không, cát chảy sẽ đều chạy đi!
"Ừ." Mộ Hi nhu thuận ừ một tiếng.
Cánh tay Nam Cung Diệu siết chặt, ôm Mộ Hi vào trong ngực, ôn nhu nhìn cô.
"Em nhìn em đi, thời điểm không xù lông sẽ rất ngoan ngoãn." Nam Cung Diệu nói.
"Cái gì xù lông với không xù lông? Tôi không phải là chó, tôi là người, khốn kiếp, vòng vèo mắng chửi người!" Mộ Hi bĩu môi nói.
"Thuận lông, vuốt thuận lông." Nam Cung Diệu vuốt ve tóc Mộ Hi nói.
"Tôi cắn chết anh." Mộ Hi xoay người leo lên Nam Cung Diệu, há mồm chính là một ngụm lớn.
"A - - thật thoải mái, sảng khoái..." Nam Cung Diệu kêu to, bộ dáng giống như hết sức sảng khoái.
"Sảng khoái đúng không, vậy thì khoái chết anh đi!" Mộ Hi cắn một ngụm lên vành tai Nam Cung Diệu.
"Đàn ông xấu, đừng tưởng rằng chỉ có đàn ông mới sẽ giở trò lưu manh, con bà nó, hôm nay bất cứ giá nào, bà cô đây cũng sẽ khiến anh biến thành sảng khoái méo mó!" Mộ Hi khiêu khích nói.
Mộ Hi liền đưa tay xuống dưới nắm lại.
"Á, em." Nam Cung Diệu không khỏi kêu lên.
"Hừ! Như thế nào, còn có dám ăn hiếp tôi không?" Mộ Hi uy hiếp nói.
"Vì cái gì không dám?" Nam Cung Diệu cười giống như không cười nói, hé ra khuôn mặt lạnh bài tú lơ khơ đã trở nên thoải mái.
"Cố cãi lại, cẩn thận tôi bẻ của anh xuống, để cho anh thiếu một chữ lớn!" Mộ Hi cười đắc ý nói.
"Anh muốn vợ, không cần quá lớn." Nam Cung Diệu làm nũng nói, chọc cho Mộ Hi vui vẻ.
Tay Nam Cung Diệu bắt đầu không thành thật.
"Anh muốn làm gì?" Mộ Hi hỏi, vốn là cô đang chơi đùa tốt, người đàn ông đáng giận này lại phá hư!
"Không biết anh muốn làm gì ư?" Nam Cung Diệu xấu xa nói, mặt Mộ Hi nóng như lửa, đương nhiên biết rõ người đàn ông này muốn làm gì, hai tay anh nhấc cô lên, sau đó lại từ từ để xuống, treo cô lên móc nối.
"Anh?" Mộ Hi mắc cỡ nói không ra lời.
"Cưỡi ngựa đi, yên tâm, không rớt xuống đâu, anh bảo vệ em." Nam Cung Diệu nói chậm rãi. Gì chứ? Ai có ý muốn động hả?
"Không phải em muốn cho anh mở mang kiến thức về sự lợi hại của em ư, chỉ có chút bản lãnh này, chậc chậc, cũng tạm được thôi!" Vẻ mặt Nam Cung Diệu rõ ràng rất xem thường Mộ Hi.
"Cắt, tôi là lo lắng anh không chịu nổi, ỉu xìu!" Mộ Hi ngụy biện cho mình, thật ra trong lòng mắc cỡ chết được!
"Yên tâm, không ỉu xìu được đâu, đến đây đi." Nam Cung Diệu sớm đã bị Mộ Hi hành hạ chơi đùa đến không có tư vị!
Bởi vậy, Mộ Hi liền không chút khách khí chạy như điên ở trên người Nam Cung Diệu.
Lúc này, trong một quán bar ở Trung quốc.
Trong không khí khí tràn ngập mùi rượu và thuốc lá nồng đậm, âm nhạc giống như muốn chấn động điếc lỗ tai người ta, DJ sống động , Hàng Thiên Vũ cầm lấy microphone, dùng giọng nói từ tính của anh ta dụ hoặc người ta ở đây cả đêm không về.
Nam Cung Nhiên đã uống đến say khướt.
Cả trai lẫn gái đều điên cuồng giãy dụa thân thể ở trong sàn nhảy, người phụ nữ xinh đẹp lấy ra thủ đoạn lợi hại của mình nhất dụ hoặc khách nhân ở đây, dùng ánh mắt đa tình của bọn họ, lần lượt dao động ở nơi tĩnh mịch này.
Hàng Thiên Vũ cũng không thèm nhìn tới bọn họ, trong khoảng thời gian này, anh và Nam Cung Nhiên phát triển coi như cũng mưa thuận gió hoà, nhưng cô gái nhỏ này không để cho anh gặp Mộ Hi, đây là chuyện anh không chịu đựng được nhất, hiện tại muốn gặp cũng không gặp được. Mộ Hi mất tích! Hai năm, rốt cuộc cô đi đâu?
Nghĩ tới đây, tâm của anh đau lòng một trận, vì vậy lớn tiếng hét lên.
Tôi hận mình luôn khóc lóc, tôi hận không quên được em!
Tổn thương của tình yêu cũ vẫn luôn còn đó, tình yêu ngọt ngào, như mây bị gió thổi tan, ngày mai sẽ ở nơi nào?
Tôi hận tôi yêu em, trái tim đó lại không so được với không khí...
Nam Cung Nhiên chóng mặt đứng lên, lảo đảo đứng ở bên người Hàng Thiên Vũ, dùng tay của cô nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Hàng Thiên Vũ,
"Thực xin lỗi, tại sao anh phải hành hạ chính mình, em không muốn anh đau khổ như vậy, nhìn em đi, em không tốt ở chỗ nào? Vì sao anh lại không thể nào quên cô ta?"
Nhiên Nhiên rất hy vọng, anh có thể quên Mộ Hi, sau đó bọn họ sẽ yêu nhau thật nhiều!
/318
|