Chương 160:
Editor: May
Mộ Hi bất đắc dĩ đi tới một bên, cầm lấy một cái dĩa đựng trái cây, gắp mấy món trái cây thích ăn, ngồi qua một bên, một bộ dáng chờ anh hết bận.
Cuối cùng, cũng không lâu lắm, Nam Cung Diệu đi đến.
"Phụ nữ, anh mệt mỏi, trở về thôi." Nam Cung Diệu kéo Mộ Hi liền đi ra ngoài.
Vừa đi đến cửa.
"Á - -" Mộ Hi bị đau kêu to, bởi vì mang giày có chút cao, hơn nữa Nam Cung Diệu đi hơi nhanh, cho nên Mộ Hi không cẩn thận liền trẹo chân.
"Làm sao vậy?"
"Chân của tôi..." Hai tay Mộ Hi che cổ chân, mồ hôi lớn như hạt đậu rơi xuống.
Tim Nam Cung Diệu co rút mạnh một chút, hít một hơi khí lạnh. Bộ dáng Mộ Hi đau đớn, giống như là một thanh dao cắt từng nhát trong lòng Nam Cung Diệu. Không nói hai lời, một phen bế ngang Mộ Hi liền đi ra ngoài, vừa đi vừa tìm xem có bệnh viện hoặc là phòng khám bệnh hay không.
"Tiên sinh, chân của vợ anh không có chuyện gì, chỉ là trẹo một chút, nghỉ ngơi hai ngày sẽ tốt thôi." Bác sĩ phòng cấp cứu mặc áo blouse trắng, vẻ mặt đau khổ giải thích người đàn ông rất đẹp trai này, về phần tại sao vẻ mặt lại đau khổ, bởi vì vị bác sĩ này đã giải thích cho anh N lần. Bác sĩ thật sự rất không hiểu, chẳng qua là đau chân một chút thôi, nhưng vẻ mặt vị người nhà này lại giống như là vợ sinh bệnh nặng!
"Bác sĩ, ngài nói thật ư? Vì sao bộ dáng vừa rồi của cô ấy rất thống khổ?" Hai tay Nam Cung Diệu nắm lấy hai vai bác sĩ, vẻ mặt biểu hiện hết sức rối rắm, giống như cực kỳ hoài nghi lời nói của bác sĩ, vẫn còn rất lo lắng cho vợ của mình, còn có chút thống khổ không hiểu!
"Thật sự không có việc gì, sao lại cứ luôn nghi ngờ vậy!" Bác sĩ hết sức bất đắc dĩ nói, bây giờ là buổi tối, đã thiếu bác sĩ, bận rộn rất nhiều việc, còn đụng phải người nhà khó dây dưa như vậy, liền cực kỳ không chịu được!
"Nghỉ ngơi hai ngày thật có thể tốt lên?" Nam Cung Diệu vẫn không quá tin tưởng lời nói của bác sĩ, vừa rồi ở trong phòng khám bệnh, vẻ mặt Mộ Hi giống như hận không thể giết Nam Cung Diệu, thật ra Mộ Hi là đang hận anh đi quá nhanh, mới có thể hại cô trẹo chân!
"Nếu như anh vẫn không yên lòng, tôi có thể cắt ra mấy vết thương trên người vợ anh, nghiêm túc kiểm tra một chút bên trong có thương tổn đến nội tạng hay không!" Bác sĩ thật sự là không có cách nào, mới đành như vậy.
"Vậy, tôi sẽ giết cả nhà ông." Mặt Nam Cung Diệu âm trầm, lạnh lùng nói.
"Hả..." Mặt bác sĩ trước mắt liền đen thui, xem ra nên gặp bác sĩ không phải là vợ của anh ta, mà là vị người nhà anh tuấn này, hơn nữa còn hết sức vô lễ, cực kỳ không nói đạo lý!
"Vậy được rồi, nếu như vợ tôi có chuyện, tôi sẽ không bỏ qua cho ông!" Nam Cung Diệu nói xong liền đi ra ngoài.
Đi vào bên cạnh Mộ Hi, chặn ngang ôm lấy.
"Tôi..." Mộ Hi nghĩ nói mình có thể đi, nhưng chân thật sự rất đau!
"Đừng nói chuyện, thành thật đợi đi." Mặt Nam Cung Diệu âm trầm, nhìn không ra bất luận vui giận yêu ghét gì.
P/s: bạn nào muốn đọc trước 40 chương với giá rẻ liên hệ : tttukidmh@gmail.com
"Nhưng là..." Mộ Hi khó hiểu, vì sao anh đột nhiên giống như rất không cao hứng, trẹo chân lại không phải là anh, tại sao anh kéo dài mặt, cho ai xem đây!
"Còn nói nữa, anh không ngại che miệng của em lại." Giọng nói của Nam Cung Diệu khàn khàn, như mèo con nhìn thấy cá, chăm chú nhìn môi đỏ mọng của Mộ Hi.
Mộ Hi nghe được Nam Cung Diệu nói như vậy, không dám nói ra câu nào nữa, ngoan ngoãn im lặng.
Nam Cung Diệu ôn nhu ôm lấy Mộ Hi, Mộ Hi cảm giác vòng tay ôm ấp này hết sức an toàn, rất ấm áp, mùi hương rất dễ chịu.
Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi gọi xe, ngồi vào bên trong xe, vẫn ôm Mộ Hi vào trong ngực như trước, mà Mộ Hi cũng ngoan ngoãn bị ôm, bởi vì vào ngày này đi theo Nam Cung Diệu chạy tới chạy lui, mệt quá, lại cộng thêm chân rất đau, nếu đã dựa vào anh hết sức thoải mái, dứt khoát liền dựa vào thôi, Nam Cung Diệu rất bất ngờ vì cô vợ nhỏ lại ôn nhu như vậy.
Xe bắt đầu lái chưa bao lâu, Mộ Hi cảm giác mí mắt rất nặng, từ từ nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Rất nhanh liền đến khách sạn, Nam Cung Diệu biết rõ một khi Mộ Hi ngủ sẽ rất khó đánh thức, cho nên liền không tốn khí lực, ôm lấy cô xuống xe.
Nhân viên đón khách thấy Diệu tổng ôm cô gái kia đi đến, liền vội vàng tiến lên hỗ trợ, bởi vì mỗi lần Nam Cung Diệu tới Mỹ đều là ở nơi này, cho nên Nam Cung Diệu là khách quen ở đây, hơn nữa còn là khách hàng lớn của khách sạn, tiêu phí rất cao, tiền boa cũng rất nhiều.
"Diệu tổng, có cần giúp một tay hay không?"
"Đi mở cửa giúp tôi." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
Thân là nhân vật khách quý của khách sạn, nhân viên đón khách đương nhiên vội vàng đi mở cửa, không chỉ có tiền boa cầm, còn có thể biểu hiện khách sạn phục vụ nhiệt tình.
Cửa phòng mở ra, Nam Cung Diệu nhẹ nhàng để Mộ Hi đến trên giường, sau đó móc ra một xấp đô la cho phục vụ.
"Cám ơn Diệu tổng." Phục vụ ngoan ngoãn đi xuống, thật không hổ là ông trùm giới thương nghiệp, ra tay thật là hào phóng.
Mộ Hi nằm ở trên giường, lập tức đổi một tư thế thoải mái, một đôi chân nhỏ không an phận còn dùng sức đạp một cái, Nam Cung Diệu cuống quít bắt lấy đôi chân lộn xộn, bởi vì chân vừa mới bị thương, cũng không thể lộn xộn nữa, cầm lấy rồi nâng chân lên, nhẹ nhàng để xuống, sau đó chính mình thay đồ ngủ, cởi quần áo xuống cho Mộ Hi, lo lắng đánh thức cô, liền không mặc lại đồ ngủ cho cô, trực tiếp đắp chăn cho cô.
Đêm nay Nam Cung Diệu đều là cầm lấy chân bị thương kia của Mộ Hi để ngủ, bởi vì cô ngủ hết sức không thành thật, chẳng may lộn xộn nữa, chẳng phải bị thương càng nặng hơn sao!
Ngày hôm sau, Mộ Hi nằm ở trên giường, đột nhiên rất nhớ hai bảo bối ở trong nhà, nhất là Lâm Lâm, đứa nhỏ không có lương tâm, cũng không biết gọi điện thoại cho mẹ!
"Làm sao vậy?" Nam Cung Diệu thấy vẻ mặt của Mộ Hi, cho là chân lại đau, cho nên quan tâm hỏi.
"Không có gì, tôi là đang nhớ Lâm Lâm, đứa nhỏ không có lương tâm không biết nghĩ tới tôi, không thèm gọi cho tôi một cú điện thoại nào, trước kia rời khỏi nó một lát, nó sẽ không chịu nổi, hiện tại tốt rồi, đã mấy ngày rồi mà nó cũng không nhớ tới tôi! Thật sự rất khó chịu!" Nhưng thật ra là Mộ Hi nhớ con, cố ý nói nhảm.
Nhưng vào lúc này ở Trung Quốc, Lâm Lâm và ông nội đang nói chuyện với nhau, từ sau khi Nam Cung Vân biết rõ Lâm Lâm là cháu gái của mình, ông liền tạm thời ở lại chỗ con trai, dù sao con trai không có ở đây, đúng lúc ông ở cùng với hai đứa nhóc này.
"Hắt xì!" Nam Nam đang bận rộn ở trước máy vi tính, đột nhiên hắt xì thật to.
"Mẹ ngốc, mẹ và cha bồi dưỡng tình cảm thật tốt đi, sao còn nhớ thương con với em gái làm gì!" Nam Nam bất đắc dĩ lắc lắc đầu, không biết là mẹ con liền tâm, liền vào lúc Mộ Hi nhớ con trai, Nam Nam ở Trung Quốc xa xôi lại trùng hợp hắt xì thật to.
Nước Mỹ.
"Chờ chân em tốt hơn, chúng ta liền trở về." Nam Cung Diệu ôn nhu nói.
"Ừ." Mộ Hi nhu thuận ừ một tiếng.
"Gọi anh là Diệu." Nam Cung Diệu đột nhiên nói.
"Hả?" Mộ Hi giật mình.
"Hoặc gọi anh là thân ái, Diệu và thân ái, em chọn một cái đi?" Nam Cung Diệu nói nghiêm túc.
"Tại sao phải lựa chọn, không chọn được không?" Mộ Hi lúng túng hỏi, tại sao phải gọi xưng hô buồn nôn như vậy ra! Bình thường đùa giỡn với anh, gọi anh là thân ái, thật ra đây đều là lời nói đùa giỡn của cô, nếu để cho cô nghiêm túc gọi như vậy, cô không gọi được!
"Không được." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Vì sao?" Mộ Hi khó xử hỏi.
"Em dám không gọi, anh sẽ xé nát em." Nam Cung Diệu hung dữ nói.
"Anh đây là bắt nạt cô gái yếu đuối!"
"Anh chỉ thích bắt nạt em, như thế nào?" Nam Cung Diệu là một bộ dáng chơi xấu, lúc này ông trùm giới thương nghiệp kia lại không giống tà ma mà mọi người luôn nói!
"Tôi có thể gọi khi không có người không?" Mộ Hi hỏi.
"Đồng ý."
"Được rồi!" Mộ Hi buồn bực nói.
"Hiện tại liền gọi thử xem."
"Ừ, à, cái kia, cái kia..." Đột nhiên bắt gọi, Mộ Hi thật đúng là không gọi ra miệng được, bình thường nói giỡn, Mộ Hi cái gì cũng dám nói, nhưng lúc này miệng giống như không nghe theo điều khiển!
"Nhanh lên." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Diệu, Diệu, Diệu, được chưa! Thật sự là thích sạch sẽ!" Rốt cuộc Mộ Hi gọi ra miệng, chỉ là mặt đã đỏ lên. Thực không hiểu nổi sao lúc này da mặt của mình lại mỏng như vậy!
Nhìn vẻ mặt Mộ Hi một chút, Nam Cung Diệu nở nụ cười.
/318
|