Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 169:

/318


Chương 169:

Editor: May

 

          Mộ Hi nghĩ đến tối ngày hôm qua, chợt nhớ tới bọn họ cùng đi sòng bạc, sau đó mình bị cô gái thỏ mang đi, tiếp theo hình như mình là bị đánh lén, sao đó liền không có ấn tượng?

 

          "Ngày hôm qua, ngày hôm qua tôi bị người bắt cóc?" Mộ Hi đột nhiên bắt lấy cánh tay Nam Cung Diệu, trừng mắt to hỏi Nam Cung Diệu, anh nhất định biết rõ chuyện sau đó.

 

          "Nhớ ra rồi." Nam Cung Diệu từ từ nói, không nghĩ tới phản ứng của cô vợ nhỏ thật sự là vô cùng chậm, chuyện lớn như vậy phát sinh vào ngày hôm qua, đến bây giờ mới nhớ lại!

 

          "Cái kia, cái kia sao anh tìm được tôi? Tôi nhớ bị hai người da đen mang đi, sau đó liền không biết gì nữa!"

 

          Thật ra, Mộ Hi biết rõ mỗi lần cô gặp nguy hiểm, người đàn ông này cũng sẽ cứu cô, nhưng lúc này đây, không nghĩ tới chính mình sẽ bị cô gái có bề ngoài xinh đẹp kia lừa!

 

          "Em bị người lừa bán!" Nam Cung Diệu nhớ tới chuyện ngày hôm qua, trong nháy mắt thần sắc trên mặt trở nên âm trầm khủng bố.

 

          "Anh mất hứng như vậy, có phải tôi bị người ta làm, làm, làm..." Mộ Hi cho là mình bị người ta ăn, nhìn vẻ mặt người đàn ông này một chút liền biết, khó trách anh sẽ có lòng tốt giúp cô tắm rửa như vậy, đây có phải đại biểu anh hiềm khích cô bẩn không!

 

          Càng nghĩ càng khổ sở, nước mắt tách tách rớt xuống.

 

          "Hu hu... Tôi chán ghét chính mình... Tôi... hu hu..." Mộ Hi hận chính mình ngốc, đần độn u mê bị người leo lên, còn không biết đối phương là ai? Coi như là muốn báo thù, cũng tìm không được người? Bởi vì hoàn toàn không biết là ai khi dễ cô!

 

          Vốn Nam Cung Diệu vẫn luôn nhìn biểu hiện của cô, không nghĩ tới cô vợ nhỏ đột nhiên khóc, còn thương tâm như vậy, xem ra ngày hôm qua cô chịu không ít ủy khuất, nếu không làm sao sẽ khóc khó coi như vậy!

 

          Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi rơi lệ, hận không thể cầm thịt người đàn ông mập đó cho chó ăn, nhưng bây giờ đã xong rồi, bởi vì Lãnh Đông đã sớm giải quyết hắn!

 

          Nam Cung Diệu đánh một chưởng ở trong nước, lập tức văng lên bọt nước rất cao, hù dọa Mộ Hi ngừng khóc một chút, ngẩng đầu lên, đầy nước mắt nhìn xem Nam Cung Diệu, chính mình thất thân, người đàn ông này lại còn quan tâm như vậy, thấy Nam Cung Diệu tức giận đến mặt đều vặn vẹo, còn hung hăng đánh một quyền vào trong nước, có phải muốn đánh cô không?

 

          "Anh? Anh chê tôi bẩn đúng không?" Mộ Hi khổ sở hỏi.

 

          "Cái gì?" Nam Cung Diệu hỏi, bởi vì có tiếng nước chảy, anh không nghe rõ Mộ Hi nói cái gì!

 

          "Anh xử trí người đàn ông kia như thế nào?" Mộ Hi lo lắng hỏi, anh có bởi vì không tiếp nhận được chuyện cô bị người xx, sẽ phá hủy cô luôn không?

 

          "Anh hối hận không có đem hắn cho chó ăn! Chỉ là bây giờ hắn chỉ là một đống bùn nhão!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, đối với loại người này, chỉ có một kết cục chính là chết.

 

          "Kia, vậy anh định xử lý tôi như thế nào?" Mộ Hi cẩn thận hỏi, Nam Cung Diệu khó hiểu. Mộ Hi có ý gì? Cái gì mà xử trí cô như thế nào? Tại sao phải xử trí cô?

 

          "Hả?"

 

          "Không phải những thứ trên người tôi là tên khốn kia cắn ra ư?" Mộ Hi phát hiện trên người mình có rất nhiều vết hôn, lập tức nóng nảy, còn khóc lên, tay bắt đầu dùng sức chà xát những vết hôn kia.

 

          "Dừng tay, em chà rách da giờ." Nam Cung Diệu một phát bắt được tay Mộ Hi.

 

          "Có phải tôi bị người làm như vậy rồi không?" Mộ Hi khóc hỏi Nam Cung Diệu.

 

          "Hả!" Nam Cung Diệu trả lời nghiêm túc, hóa ra cô vợ nhỏ cho là mình thất thân!

 

          "Á, tôi, tôi không sạch sẽ, không sạch sẽ, tôi không còn là của anh nữa, không phải của anh nữa!" Mộ Hi mất khống chế, tuyệt vọng khóc, vốn tưởng rằng đời này chỉ biết có một người đàn ông là anh, ai ngờ sẽ phát sinh loại chuyện như vậy!

 

          Nam Cung Diệu dùng một tay ôm Mộ Hi vào trong ngực.

 

          "Thả tôi ra, thả tôi ra..."

 

          "Em là của anh, em vĩnh viễn đều là người phụ nữ của anh, không có ai chạm qua em, không có ai chạm qua em, anh thề, anh thề." Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi tưởng thật, đau lòng dụ dỗ cô.

 

          "Tôi không tin, vì sao trên người có nhiều dấu vết như vậy?" Mộ Hi nhìn thấy vết hôn trên người mình, cảm giác hết sức chán ghét, cô chỉ thích để người đàn ông cô yêu hôn, nhưng những thứ này là của người đàn ông khác lưu lại!

 

          "Những thứ này là dấu vết anh tạo ra, bởi vì anh muốn em vĩnh viễn làm người phụ nữ của anh." Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi nói.

 

          "Anh đừng gạt tôi, thật là anh hôn ra ư?" Mộ Hi hoài nghi hỏi.

 

          "Đương nhiên, anh rất thích lưu lại ký hiệu ở trên người của em." Nam Cung Diệu nói.

 

          "Cái kia, cái kia, phía dưới rất đau, có phải cũng là do anh không?" Mộ Hi thẹn thùng hỏi, con mắt nhìn gì đó một chút, chính là không dám nhìn Nam Cung Diệu.

 

          "Ừ, ngày hôm qua thiếu chút nữa bị em bẻ gãy." Mặt Nam Cung Diệu âm trầm nói, giống như chính mình bị ủy khuất rất lớn.

 

          "Làm sao có thể? Tôi không nhớ có dùng sức! Ha ha..." Mộ Hi gãi cái ót nói.

 

          "Em không dùng lực, nhưng lực hút thiếu chút nữa hút anh đi vào, hút đến anh không thể động!" Nam Cung Diệu ủy khuất nói, không cười chút nào.

 

          "A, a, tại sao có thể như vậy!" Mộ Hi mắc cỡ, hận không thể chui vào hang chuột, mắc cỡ chết người, mình đã biến thành dâm phụ từ khi nào vậy!

 

          Nhưng là, vì sao nửa người dưới của mình lại rất đau!

 

          Đúng lúc này, Nam Cung Diệu ôm lấy Mộ Hi từ phía sau, ngay sau đó một cây gậy chống đỡ Mộ Hi.

 

          Mộ Hi đương nhiên biết rõ đó là cái gì? Mặt liền đỏ.

 

          "Anh, anh buông tay, anh ôm tôi thật chặt, sao tắm rửa được!" Mộ Hi nhỏ giọng nói.

 

          "Đừng động, anh tắm giúp em."

 

          "Không, không cần, cám ơn, vẫn là tôi tự mình tắm là được rồi, anh xem tốt cái gậy kia của anh đi, nó rất không thành thật!" Mộ Hi mắc cỡ không dám nhìn Nam Cung Diệu.

 

          "Chao ôi! Anh em của anh quá nghịch ngợm!" Nam Cung Diệu nói nhàn nhạt.

 

          "Nghịch ngợm? Nó hết sức nghịch ngợm!" Mộ Hi không nói gì! Đáng giận, anh lại còn nói đó là nghịch ngợm, có nghịch ngợm như vậy sao!

 

          Mộ Hi thừa dịp Nam Cung Diệu không chú ý chạy tới đầu bồn tắm bên kia, sau đó chuẩn bị leo ra ngoài, ai ngờ bị Nam Cung Diệu một phát bắt được cổ chân.

 

          "Nhóc con, muốn chạy."

 

          "Á - - "

 

          Mộ Hi lần nữa trở lại trong lòng Nam Cung Diệu, đáng giận, sao cảm giác chỗ đó lại lớn hơn, lớn lên quá nhanh rồi đó!

 

          Đồng thời cái miệng nhỏ nhắn quật cường của Mộ Hi bị Nam Cung Diệu hung hăng chặn lên.

 

          "Ưm..."

 

          Trong nháy mắt Mộ Hi xụi lơ xuống, nằm ở trong lòng Nam Cung Diệu, cái loại cảm giác này thật là lạ, thật là nhột, thật khó chịu, đồng thời còn có chút thoải mái.

 

          "Anh, không phải anh đang tắm rửa sao? Vì sao còn sờ, sờ tôi..." Mộ Hi giãy giụa nói.

 

          "..."

 

          Nam Cung Diệu không nói gì, Mộ Hi thấy có lửa ở trong mắt của anh.

 

          "Hiện tại, không được, bởi vì phía dưới rất đau, thật sự, rất khó chịu!" Mộ Hi nói là lời nói thật.

 

          "Anh xem một chút." Nam Cung Diệu nói xong liền muốn xem. Ây da! Đây cũng không phải là sách nhỏ, có thể tùy tiện xem, xấu hổ chết được!

 

          "Không cần đâu!"

 

          "Người phụ nữ này, lấy tay ra!" Nam Cung Diệu gầm nhẹ.

 

          Nam Cung Diệu thấy chỗ đùi của Mộ Hi có rất nhiều máu ứ đọng, đây là do mình dùng tay nắm lấy, thực hối hận lúc ấy quá dùng sức!

 

          "Đau không?" Nam Cung Diệu xin lỗi hỏi.

 

          "Ừ."

 

          "Thực xin lỗi, làm em bị thương!" Nam Cung Diệu đau lòng nói, cô vợ nhỏ thật sự là mềm, dùng sức bắt lấy một chút liền lưu lại dấu vết.

 

          "A, không có việc gì đâu." Mộ Hi thẹn thùng nói.

 

          "Người phụ nữ này, đều trách em, hương vị ngon như vậy, còn cắn anh chặt như thế, anh không khống chế nổi liền làm em bị thương, anh bắt đầu hoài nghi em đã sinh con hay chưa? Vì sao bên trong còn rất chặt, ngày hôm qua thiếu chút nữa bị em cắn xuống!" Nam Cung Diệu nhỏ giọng nói.

 

          "Anh, cái người này, sao anh lại như vậy, tôi không tắm sạch được!" Mộ Hi xấu hổ không được.

 

          "Được rồi, anh không động em, tắm rửa đơn thuần thôi được không?" Nam Cung Diệu giơ hai tay lên nói.

 

          "Thật sự?" Mộ Hi hỏi.

 

          "Đương nhiên." Nam Cung Diệu nghiêm trang đáp ứng.

 

 

 


/318

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status